Trả thù dạng con gái như Tiết Lê thì phải ở mức độ nào?

Không thể nào cạo trọc đầu, hậu quả quá nghiêm trọng.

Giết chết thì càng thêm không được.

Để cho nàng dính vào bệnh đường sinh dục?

Cũng không được!

Quá cùng hung cực ác.

Đừng xem nàng khí thế hung hăng tới từ hôn, nhưng ít ra bản thân nàng cùng phủ Bá tước Huyền Vũ còn chưa phải là quan hệ ngươi chết ta sống.

Cô gái này, tội không đáng chết.

Then chốt nàng dù sao cũng là nghĩa nữ của Xung phi, nếu để cho nàng chết, phủ Bá tước Huyền Vũ không gánh nổi trách nhiệm như vậy.

Cần một loại trả thù thế này.

Để cho nàng đặc biệt bi thảm, thậm chí có một đoạn thời gian sống không bằng chết.

Nhưng lại hoàn toàn không có nguy hiểm đến tính mạng.

Hơn nữa, còn tràn đầy nỗi niềm khó nói, căn bản không dám công khai ra ngoài, thậm chí không dám để bất kỳ người nào khác biết.

Rất nhanh, Thẩm Lãng có chủ ý.

Hắn không khỏi tự xét lòng mình, có thể quá ác không vậy?

Lúc này Tiết Lê đi vào sân, liếc mắt Thẩm Lãng một cái.

Liền cái nhìn này, để Thẩm Lãng vô cùng tức giận.

Bởi vì, ánh mắt nàng thực sự như là nhìn con kiến, nhìn không khí vậy.

Ôi đệch!

Thẩm Lãng ta đây đẹp trai như vậy, ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?

Đàn bà quý tộc khác, dù cho nhìn không hơn thân phận người ở rể như ta, nhưng là thấy đến ta cũng liên tục lóe ra tia sáng kỳ dị, tim đập như thỏ, mặt đỏ tới mang tai.

Từ đó có thể thấy được, cô gái này thật sự là có người trong lòng, hơn nữa còn là cái loại người trong lòng yêu đến cực điểm.

Loại tình yêu say đắm này để cho nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ với mỹ nam như Thẩm Lãng.

- Ngươi chính là Thẩm Lãng? - Tiết Lê nói.

Thẩm Lãng khom người nói:

- Bái kiến Tiết tiểu thư.

- Đừng như vậy. - Tiết Lê nói:

- Ngươi chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi, địa vị cũng chỉ cao hơn người hầu một chút, không có tư cách hành lễ với ta như vậy.

Tiếp tục, Tiết Lê cầm lấy khăn lụa ngăn trở bản thân một nửa khuôn mặt.

- Ngươi hướng mắt xuống mau, người có thân phận, là không có tư cách ngó mặt ta.

Lần này Thẩm Lãng thật sự có chút kinh ngạc.

Con bé này lớn lối ương ngạnh như vậy?

Rõ ràng khó gặp.

- Nhiều lần nghe qua tên của ngươi, còn tưởng rằng thật sự tài ba, hôm nay vừa thấy rõ ràng hoàn toàn thất vọng. - Tiết Lê khinh thường nói:

- Chỉ là một tên tiểu bạch kiểm có nhìn trúng cũng chẳng dùng được, nhìn khí sắc, nghe hít thở, chỉ sợ là phế vật, Kim Mộc Lan rõ ràng sa đoạ a. Dù cho ả có tìm không ra loại đàn ông gây kinh ngạc thiên hạ như Xung lang cũng không đến mức chọn trúng thứ phế vật như ngươi mời đúng.

F*ck, miệng của con bé này còn độc hơn cả Thẩm Lãng.

Xem ra, nàng ở phủ Bá tước Huyền Vũ đã coi như là ra vẻ lễ độ vô cùng.

Thẩm Lãng cũng từng gặp công chúa Ninh La, cũng có thể coi là tự nhiên phóng khoáng, nho nhã lễ độ.

Tiết Lê này chỉ là con gái một Bá tước, phách lối thành như thế, gia tộc họ Xung cùng Xung phi đã nuông chiều nàng thành dạng gì.

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài... - Tiết Lê phất tay một cái, như là đuổi con ruồi vậy:

- Mang theo chó của ngươi ra ngoài luôn đi.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu ngẩng đầu một cái.

Chó ở trong miệng ngươi, là ta à?

Trong ánh mắt của ông ra nhanh chóng lóe một một chút ý đồ giết người.

Không phải là bởi vì bị chửi là chó.

Mà là bởi vì cô gái trước mắt này có chút quen mắt, hơi giống Tiết Tuyết.

Đương nhiên giống, bởi vì đây là chị em họ.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu hôm nay là đại tông sư, kỳ thực chẳng quá để ý người khác nhục nhã.

Thế nhưng thù hận Tiết Tuyết hạ độc vợ, ông vĩnh viễn đều không thể tiêu tan.

Đứa con gái vô tình giẫm lên tình cảm của ông và vợ, ông ta vĩnh viễn không cách nào tha thứ.

Bọn họ hoàn toàn là xem cô gái kia trở thành con gái ruột, coi như châu báu.

Kết quả nó lại ác độc như vậy, không chỉ trộm đi kiếm phổ, hơn nữa đầu độc vợ ông.

Vết sẹo này, Lý Thiên Thu vĩnh viễn không xóa nhòa được.

Thẩm Lãng nói:

- Mã phu, chúng ta đi.

- Vâng. - Kiếm Vương đặc biệt phối hợp, khom người đi theo phía sau Thẩm Lãng, phảng phất như là một người đánh xe chân chính vậy.

Vậy thái độ phải khiêm tốn đến cỡ nào.

Trước khi đi, Thẩm Lãng dùng thị lực X quang nhanh chóng liếc ngay thắt lưng của Tiết Lê.

Không phải đùa giỡn lưu manh.

Của hắn là X quang, không phải mắt nhìn xuyên tường, gì cũng không thấy được.

Hắn chẳng qua là xác định kiểu dáng tiết khố của con bé kia mà thôi.

Sau khi tiến vào viện, Tiết Lê che mũi, giống như hơi thở Thẩm Lãng để lại trong không khí có độc vậy.

- Tên ở rể hèn hạ kia ở phòng nào? Niêm phong lại cho ta.

- Đổi hết tất cả mọi thứ bên trong cho ta, mền, ra giường, mùng màn toàn bộ đổi hết.

- Thay thảm mới, ta chỉ quen đi trên thảm lông lạc đà của nhà Xung lang thôi.

- Tất cả cái ghế, toàn bộ trải lụa lên, sau đó đặt đệm lông lạc đà lên.

- Tất cả thùng nước tắm, chậu rửa mặt đổi hết, ném hết tất cả những thứ này đi.

Nguyên bản đám quan lại trong quan dịch này còn định vuốt mông ngựa, đây dù sao cũng là con nuôi của Xung phi đó.

Thế nhưng nghe vậy xong, tên kia lại vội vàng lui ra ngoài.

Quên đi!

Hạng đàn bà mắt cao hơn đầu như thế, nếu ra sức nịnh bợ thì ả sẽ mất hứng, bởi vì thấy ngươi quá hèn mọn, không có tư cách nịnh ả.

Thậm chí, ngươi và nàng hít thở không khí cùng một cái nhà cũng là sai.

Diễn xuất hào hoa xa xỉ như vậy đúng là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy!

Ngay cả Tổng đốc đại nhân, cũng không có xa xỉ như vậy.

...

Thẩm Lãng chán nản tìm một cái khách sạn ở.

Nhưng mà Kiếm Vương Lý Thiên Thu ngược lại thoải mái, cuối cùng có thể thong thả ung dung ở trên giường ngủ một giấc.

Vẫn là loại phòng gian khổ mộc mạc này, mới có thể làm cho người an ổn.

Lúc này ở một căn phòng khác Thẩm Lãng từ trong cái túi lấy ra mấy chục cái chai.

Cầm lấy một chai, buông xuống.

Cầm lấy một chai, lại buông xuống.

Lãng gia mỗi một lần ra ngoài đều chuẩn bị được đặc biệt đầy đủ nào là lượng vàng, quần áo, mặt nạ, xà phòng thơm vân vân cũng là cần thiết.

Nhưng quan trọng nhất, vẫn là mấy chục bình bảo bối của hắn.

Bên trong có thuốc gây ảo giác mạnh nhất, acid sunfuric, virus các loại.

Không có cách nào, lòng phòng người không thể không có, lòng hại người không thể không thiếu. Cho nên Thẩm Lãng mỗi một lần ra ngoài, mấy thứ này đều phải mang theo, nhỡ ra một ngày kia liền dùng tới thời? Nhân sinh đời này nói không chừng liền gặp phải kẻ thù gì đó thì sao.

Nhưng mà đồ vật trong mấy cái chai đều quá độc.

Con bé Tiết Lê này, tội không đáng chết.

Chọn lựa rất lâu, Thẩm Lãng cuối cùng lựa ra một chai.

Thứ này tốt, thứ này tốt!

Đây là Thẩm Lãng chiết xuất từ một loại cây cối không biết tên.

Rễ và lá loại thực vật này mọc đầy những cục u chi chít, giống như cóc vậy.

Hơn nữa lá cây này có độc, dù cho đụng vào một chút cũng rất đáng sợ.

Chỗ chạm được sẽ nổi vô số bóng nước nhỏ, từng cục từng cục sẽ thi nhau nổi lên.

Ngứa ngáy lạ lùng vô cùng.

Hận không thể lột sạch tầng da kia.

Hơn nữa cũng khó mà dùng thuộc, nhất định phải đến khi chu kỳ độc này kết thúc.

Trọn mười ngày.

Mà lúc nó kết thúc cũng có chút để cho người ta rợn cả tóc gáy.

Tầng da kia sẽ đóng mài, cuối cùng tróc xuống cả một lớp da, bên trong là làn da non hoàn toàn mềm mại.

Không để lại bất kỳ vết sẹo gì, cũng sẽ không có bất luận cái gì nguy hiểm đến tính mạng.

Thế nhưng toàn bộ quá trình, rõ ràng vô cùng đau đớn.

Thẩm Lãng không biết thứ cây cối này tên gì.

Được rồi, thật ra là ta không biết loại thực vật này tên gì, ta biết thổ ngữ của nó tên gì, không biết tên khoa học.

Thế nhưng uy lực của nó là thật, đừng hỏi ta tại sao biết, khi còn bé ta đụng vào hai lần.

Tiếp tục, Thẩm Lãng lấy bút ra, căn cứ ký ức hồi nãy, vẽ ra hình dạng cái tiết khố..

Giống y hệt hình dạng thứ Tiết Lê xài.

Ngay cả tranh thêu uyên ương trên lụa cũng không vẽ sót.

Cái gì là tiết khố, chính là quần lót cổ đại, mặc sát người.

Tiếp đó, Thẩm Lãng liền đi ra cửa, đi tới cửa hàng tơ lụa lớn nhất.

Tìm được loại lụa đồng dạng, tiếp đó cho một số tiền lớn, để người trong cửa hàng tơ lụa làm gấp một cái tiết khố nhỏ.

Chỉ không đến sau nửa canh giờ đã làm giống, gần như giống hệt cái quần của Tiết Lê.

Sau khi trở lại khách sạn, Thẩm Lãng quét loại cây độc đó lên cái tiết khố lụa ngay vị trí hạ bộ.

Toàn bộ quá trình hắn đều mang theo găng tay.

Nhỡ ra bị dính vào thì phiền toái, bọng nước mụn nhọt gì nổi lên, tối thiểu phải mười ngày mới có thể rút đi.

Sau khi bôi lên, Thẩm Lãng lại dùng nước trong rửa đi.

Đương nhiên, chẳng qua là rửa ở phía ngoài, dịch độc của loại thực vật này chỉ có một chút cũng ghê gớm lắm rồi.

Tiếp tục tới Thẩm Lãng dùng quạt hong khô cái tiết khố nhỏ xíu này.

Lấy ra tinh dầu hoa hồng, nhỏ vào trên tiết khố lụa.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Thẩm Lãng gõ cửa Kiếm Vương Lý Thiên Thu.

- Kiếm Vương tiền bối, ngài nói thiếu ta một cái nhân tình đúng không? Bằng không, ngài bây giờ giải quyết luôn đi!

...

Nghe được yêu cầu của Thẩm Lãng, Kiếm Vương Lý Thiên Thu không khỏi sững sờ.

Nhân tình của Kiếm Vương ta đây lẽ nào cứ không đáng giá như vậy?

Đây là lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Dù cho ngươi sai ta vượt ngàn dặm giết người, cứu người, ta đều có thể đồng ý.

Lời hứa của ta thời khắc mấu chốt thậm chí có thể cứu được một mạng của ngươi đó.

Mà ngươi bây giờ, lại muốn dùng món quà của ta đi đổi một cái tiết khố của con bé kia?

Hơn nữa ta đường đường Kiếm Vương, lại đi làm loại chuyện này?

Thẩm Lãng nói:

- Thật sự xin lỗi ngài, ta thật sự không biết võ công, bằng không tự ta đi vậy. Then chốt cao thủ bên người Tiết Lê nhiều như mây, ước chừng hơn một trăm võ sĩ a, muốn làm được đại sự mà thần không biết quỷ không hay này, nhất định phải là vị đại tông sư như ngài tự thân xuất mã mới có thể hoàn thành?

Lý Thiên Thu kinh ngạc, lẽ nào đại tông sư cứ không đáng giá như vậy à?

Lại phải trộm quần của con gái rồi đổi?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên ngài không đáp ứng cũng không có việc gì, ta theo ngài nghìn dặm xuôi nam hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, ngài không cần cảm thấy mắc nợ nhân tình chúng ta. Sau đó phu nhân của ngài, ta cũng nhất định sẽ tận lực cứu giúp, ngài tuyệt đối không cần có bất luận gánh nặng trong lòng gì cả.

Lý Thiên Thu càng không nói gì.

Ngươi còn nói như vậy, ta có thể không có gánh nặng trong lòng à?

Người ta Thẩm Lãng vì giúp ngươi, không nói hai lời nghìn dặm xa xôi xuôi nam.

Hơn nữa còn đồng ý tương lai hỗ trợ nương tử giải độc.

Nguyên bản Lý Thiên Thu với chuyện Thẩm Lãng giải độc không ôm chút hy vọng nào, thế nhưng hiện tại ông ta cảm thấy rất có hi vọng.

Bởi vì dĩ độc trị độc, loại độc đó chỉ có loại nhân tài độc như Thẩm Lãng có hi vọng giải đi.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm Vương tiền bối, Tiết Lê này là muội muội của Tiết Tuyết, nàng hẳn là là mới vừa từ nhà ta xuất hiện, từ hôn em vợ ta, nàng hạ nhục cũng không hề gì, nhưng then chốt con bé còn đạp cả tôn nghiêm cả nhà nhạc phụ của ta lên mặt đất.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu vẫn không hé răng.

Thẩm Lãng nói:

- Ta biết, ngài đường đường đại tông sư, làm loại chuyện này quả thực hạ phong cách, nhưng... Cuối cùng cũng không không có ai biết?

Kiếm Vương Lý Thiên Thu nói:

- Dạng người xuất thân hèn mọn như ta, nào có cái gì phong cách.

Thẩm Lãng nói:

- Nữ nhân của gia tộc họ Tiết đều đặc biệt độc ác, cần phải bị giáo huấn.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu chính mắt thấy được Thẩm Lãng rót acid sunfuric vào miệng Tử tước Chúc Lan Đình, không khỏi bèn hỏi:

- Con bé Tiết Lê này, tội không đáng chết.

- Sẽ không chết, thậm chí không có nguy hiểm đến tính mạng. - Thẩm Lãng nói:

- Chẳng qua là để cho nàng lãnh một giáo huấn nho nhỏ mà thôi, để cho nàng từ nay về sau không dám không coi ai ra gì thế này.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu vẫn không có đồng ý.

Thẩm Lãng một tiếng thở dài nói:

- Quên đi, ta cũng không ép buộc, vẫn là bản thân ta phải đi!

Tiếp đó, Thẩm Lãng đi ra bên ngoài.

Chính ngươi đi?

Vẫn chưa đi vào cửa, đã bị người đánh chết.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu một tiếng thở dài.

Một tay cầm lấy bao tay của Thẩm Lãng, tiếp đó cầm ngay cái tiết khố, nhún chân một chút, cả người như là chim én nhẹ nhàng bay ra ngoài, một lát sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thẩm Lãng gặp việc này, rất hâm mộ!

Ôi?

Luyện võ vẫn có chỗ tốt, có khinh côngnhư vậy, còn có cửa sổ con gái nhà ai ta không vào được?

Còn có cô gái nào ta vụng trộm không được a?

Chỉ không đến nửa canh giờ, Kiếm Vương Lý Thiên Thu trở lại.

Chuyện này ông ta hoàn thành được dễ dàng.

Bởi vì Tiết Lê mới vừa tắm rửa hoàn tất, vừa lúc phơi quần áo, hiển nhiên kể cả cái tiết khố bằng lụa kia

Kiếm Vương im hơi lặng tiếng thay cái tiết khố tẩm độc kia.

Sau khi trở về, Kiếm Vương trực tiếp nhét vào một tiết khố tơ lụa trong tay Thẩm Lãng, đây đương nhiên là Tiết Lê mới giặt.

Kiếm Vương không nói hai lời trở lại gian phòng của ông ta

Hắn đã quyết định.

Ngày mai đem Thẩm Lãng đưa đến phủ Bá tước Huyền Vũ sau đó liền lập tức rời khỏi, một khắc đồng hồ cũng không ngừng chạy.

Sau đó vẫn nên ít giao tiếp đi.

Bằng không ngày sau, Lý Thiên Thu biết mỗi ngày muốn ngủ cũng không được.

Trên thực tế, vào lúc ban đêm Kiếm Vương Lý Thiên Thu không có ngủ.

Bởi vì đầu óc của ông không ngừng hiện lên một hình ảnh ác mộng khiến ông phải tỉnh giấc.

Ông ta mơ tới nương tử tát một bạt tai thật mạnh.

- Lý Thiên Thu, người là đồ thấp hèn bại hoại, tai tiếng như vậy cũng làm ra được, ta muốn cùng ngươi ly dị!

Trong mộng, tiền bối Kiếm Vương sợ đến hồn phi phách tán.

Thẩm Lãng dùng lửa hong khô cái tiết khố ướt nhẹp này, sau đó xếp cẩn thận từng li từng tí.

Hắn suy nghĩ đưa cho Kim Mộc Thông làm quà.

...

Vào lúc ban đêm!

Một nhánh hạm đội rời khỏi bến thành Nộ Triều, hướng về phía đảo Kim Sơn.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy tự mình dẫn đầu năm nghìn đại quân, đoạt đảo Kim Sơn!

Bước thứ hai chiến lược của Thẩm Lãng, kết thúc bình kịch mấu chốt.

...

Sáng sớm hôm sau!

Từ Thiên Thiên sớm bị đánh thức.

Tiếp đó tập thể rửa mặt, sau khi ăn xong điểm tâm, trở lại trên cương vị công việc của mình.

Ra quét sân!

Khi một mảnh lá rụng rơi xuống.

Tức khắc có mười cô gái xinh đẹp xông lên, cầm chổi cướp giật.

Từ Thiên Thiên mỏi eo đau lưng, nàng còn chưa ngủ chung giường lớn, còn chưa từng đắp mền cứng như thế.

Ta tới thành Nộ Triều là làm nữ gián điệp, là muốn nằm vùng ở bên người Cừu Yêu Nhi thành tâm phúc.

Cũng không phải tới quét rác.

Thậm chí ngay cả quét rác cũng chẳng xong.

Vấn đề ở chỗ, nàng hoàn toàn tìm không được cơ hội.

Từ khi sung quân tới quét rác, nàng ngay cả mặt Cừu Yêu Nhi cũng không thấy.

Nàng cách Cừu Yêu Nhi, có chừng ba cái thứ bậc.

Thị nữ thủ lĩnh chịu trách nhiệm cái nhà, chịu trách nhiệm lâu đài, rồi mới đến thị nữ thân cận của Cừu Yêu Nhi.

Bình thường nàng ngay cả mặt của thị nữ thân cận Cừu Yêu Nhi cũng nịnh bợ không được, càng chưa nói bản thân Cừu Yêu Nhi.

Giai cấp chênh lệch quá xa.

Nếu để cho Thẩm Lãng biết rồi, hắn chẳng phải cười nhạo mình sao.

...

Sáng sớm hôm sau!

Kiếm Vương Lý Thiên Thu đánh xe tiễn Thẩm Lãng rời khỏi quận Nộ Giang thành, trở về thành Huyền Vũ.

Đi ở trên quan đạo (đường do nhà nước xây phục vụ cho các quan viên di chuyển).

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa kịch liệt.

Hơn một trăm tên kỵ sĩ tinh nhuệ phi đến, khí thế kinh người, toàn bộ mặt đất đều run nhè nhẹ.

Vẫn là đám kỵ sĩ hộ tống Tiết Lê.

- Chó ngoan không cản đường, cút ngay!

Thanh âm một nữ nhân vang lên, không phải bản thân Tiết Lê, mà là nữ thị vệ bên người nàng.

Thẩm Lãng kinh ngạc, con đường này phải đến thành Huyền Vũ.

Tiết Lê không phải cũng đã đi qua à?

Hơn nữa cái quan đạo cũng rất rộng, một chiếc xe ngựa cũng của ta cũng có cản đường đâu nào

Còn chưa có đến khi Thẩm Lãng nói, Kiếm Vương Lý Thiên Thu lập tức đem xe ngựa chạy tới bên cạnh quan đạo, hơi hơi khom người.

Tiết Lê cưỡi một Thiên Lý Mã, mang theo trên trăm tên kỵ sĩ vênh váo tự đắc, phi bụi mịt mù.

Để Thẩm Lãng hít một đống bụi.

Xì, xì, xì!

Trong lòng hắn tò mò, Tiết Lê này thật sự chẳng lẽ đi đến thành Huyền Vũ?

Kiếm Vương Lý Thiên Thu lại đánh xe lên đường.

Thế nhưng chẳng được bao lâu, đám đội ngũ binh sĩ của Tiết Lê lại vọt tới trước mặt.

- Chó ngoan đừng có sủa, cút ngay!

Nữ vệ thiếp thân của Tiết Lê lại một lần nữa quát chói tai.

Con mẹ nó, con bé này có bệnh à.

Mới vừa đi qua, bây giờ lại trở về?

Thẩm Lãng hiểu ra!

Tiết Lê này quả thực đã sớm đi qua phủ Bá tước Huyền Vũ, hơn nữa nàng về kinh đô căn bản không đi đường này.

Nàng sở dĩ chạy tới chạy lui hai chuyến, chủ yếu để làm nhục Thẩm Lãng.

Chính là nói hai câu chó ngoan không cản đường, chính là vì để xe ngựa Thẩm Lãng hèn mọn phải tạt sang bên đường.

Xem thế là đủ rồi!

Con nhóc tàn ác này, là thế nào sống đến bây giờ a?

Người Kiếm Vương Lý Thiên Thu người như vậy còn nhịn không nổi, với hành vi đêm qua cũng tiêu tan thật nhiều.

Ác nhân còn cần ác nhân trị.

Hắn lại một lần nữa tạt xe ngựa lui qua ven đường.

Tiết Lê lại một lần nữa dẫn đầu hơn một trăm kỵ binh nghênh ngang mà đi.

- Tên ở rể thấp kém, coi như ngươi có chút ánh mắt, liền tạm thời bỏ qua cho ngươi.

Lần này Tiết Lê đi thật, dẫn đầu kỵ binh từ phía trên ngã ba đi kinh đô.

...

Thẩm Lãng trở lại phủ Bá tước Huyền Vũ, Kiếm Vương Lý Thiên Thu quả nhiên một ly trà cũng không uống, lập tức rời khỏi xuôi nam.

Hơn nữa, bước chân có vẻ đặc biệt cấp bách.

Điều này làm cho Thẩm Lãng hổ thẹn nhiều.

Thẩm Lãng trở lại phủ Bá tước, lập tức nghe được một tin tức kinh người.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy xuất binh năm nghìn, đi đến đảo Kim Sơn.

Thẩm Lãng mừng rỡ!

Một nước cờ then chốt, cuối cùng hạ xuống!

- Nhạc phụ đại nhân, ngài vội vàng dẫn đầu hai nghìn binh sĩ đi đảo Kim Sơn.

- Nhớ kỹ, phải ra vẻ như giành đảo, thế nhưng tuyệt đối không nên đánh thật.

Kế tiếp, chiến lược đảo Vọng Nhai hẳn nên khởi động!

Không biết tiến độ Từ Thiên Thiên bên kia như thế nào?

Hôm nay cục diện chiến lược có tính chất tiến triển then chốt, Từ Thiên Thiên bên kia phải nắm chắc trong tay.

Tác dụng của nàng tương đối quan trọng.

Hoàn toàn hiểu Cừu Yêu Nhi xong xuôi, Thẩm Lãng kết luận nếu không thể bắt Cừu Yêu Nhi, chiến lược thành Nộ Triều sẽ rất khó thành công.

Từ Thiên Thiên, ngươi tuyệt đối không nên để ta thất vọng!

Nếu là ngươi thất bại, vậy có thể ta phải tự mình ra sân, tuyệt đối không nên, ta còn chưa có sống đủ, còn không muốn mạo hiểm.

...

Tiết Lê trên đường chạy về kinh đô.

Tối ngày nào cũng ở phòng tốt nhất ở quan dịch, hơn nữa còn đuổi hết những người khác trong đó ra ngoài.

Y phục của nàng rất nhiều, cho nên cái tiết khố Thẩm Lãng chuẩn bị sẵn thì nàng vẫn chưa mặc.

Mãi cho đến ngày thứ ba!

Sau khi nàng tắm rửa, cuối cùng mới thay nó.

Tiếp đó, thoải mái mà trên mặt giường nằm ngủ!

Buổi tối!

Trên giường, nàng đã nằm mơ thấy một cách vô cùng khó xử.

- Xung lang đáng ghét, không nên, không được đâu...

Tiếp đó, nàng tỉnh lại tức thì.

Phát hiện không phải nằm mơ, rõ ràng ngứa ngáy không chịu nổi.

Không khỏi vén chăn lên vừa nhìn.

Tức khắc, nàng phát sinh một tiếng hét thất thanh.

Bởi vì, chỗ yếu ớt nhất của nàng, mọc đầy chi chít mụn rộp bọng nước.

...

Chú thích của Bánh: Up chương ba lên, qua mười hai giờ hu hu! Ngày hôm nay đổi mới một vạn sáu, cuồng xin hỗ trợ a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện