Nghe được lời phụ thân xong, Trương Tấn tức khắc sợ hãi.

Chỉ có phụ thân ở nhà là người có quyền uy nhất, cho dù Trương Tấn có thiên mã hành không cũng không thể công khai nghi ngờ chất vấn.

Nhưng mà gã tuyệt đối chẳng muốn Thẩm Lãng biến thành em rể gã đâu.

- Vậy còn Chúc Văn Hoa của phủ Tử tước Lan Sơn thì sao? - Trương Tấn hỏi.

Trương Xung đáp:

- Hắn và Xuân Hoa chưa có đính hôn? Phái nữ vốn dĩ nên treo giá, có cái gì hiếm lạ hả?

Trương Tấn nói:

- Như vậy chẳng phải chúng ta là triệt để đắc tội Tử tước Chúc Lan Đình?

- Bây giờ quý nhất cái gì? Nhân tài! - Trương Xung bảo:

- Nếu có thể đạt được nhân tài như Thẩm Lãng đắc tội Tử tước Chúc Lan Đình nào có sá chi?

Rồi Trương Xung phất tay áo nói:

- Thôi, không bàn việc này nữa.

Trương Tấn nói:

- Phụ thân, vậy chuyện kế tiếp chúng ta bao vây tấn công phủ Bá tước thì sao?

- Tiếp tục, nhưng tạm hoãn. - Trương Xung nói:

- Vua Căng nước Nam Ẩu có ý phản không kỳ quái gì, phụ thân hắn bị người ta bẫy chết, cơ nghiệp trăm năm cũng bị cướp đi, đương nhiên phải phản. Chỉ bất quá tiết tấu bị rối loạn, sớm phản, dấy lên bão táp to lớn.

Đối với ý đồ của quốc quân, Trương Xung vô cùng hiểu biết.

Đem con gái công chúa Ninh La gả cho quốc chủ Nam Ẩu vua Căng, sau khi con trai sinh ra, để cái tên vua Căng thần không biết quỷ không hay mà bệnh chết, tiếp theo lập thái tử làm tân quốc chủ, công chúa Ninh La làm nhiếp chính.

Kể từ đó, nước Nam Ẩu mới coi là triệt để rơi vào trong tay Việt quốc.

Thế nhưng vua Căng sớm phản, liền xé rách da mặt hoàn toàn.

Đã từng truyện cổ tích, biến thành lời nói dối thẳng thừng.

Toàn bộ Việt quốc đều có thể chấn động tiếp theo, cục diện chính trị cũng sẽ phát sinh kịch liệt biến hóa.

Trương Tấn lo lắng bèn hỏi:

- Năm đó tấu chương đầu tiên của tân chính do vị vua Căng này đưa lên, hôm nay vua Căng làm phản, tân chính liệu có hay thay đổi không?

- Sẽ không thay đổi. - Trương Xung nói:

- Tân chính là ý chí quốc quân, cùng vua Căng không quan hệ, dù cho năm đó vua Căng đưa tấu chương kia cũng là rắp tâm hại người mà thôi.

- Tân chính không thay đổi, nhưng khả năng tiết tấu sẽ biến hóa. - Trương Xung lại bày tỏ:

- Bá tước Huyền Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, sẽ lên tấu chương thỉnh cầu quốc quân trên danh nghĩa lật đổ triệt để vua Căng. Mặt ngoài đánh là vua Căng, thực tế đánh ngay tân chính.

Trương Tấn hỏi:

- Người trung dung bảo thủ như Huyền Vũ Bá, sẽ cùng vặn cổ tay với quốc quân sao?

Trương Xung nói:

- Không nên xem thường Huyền Vũ Bá Tước, người này tuy rằng thiên phú không phải đỉnh cao, nhưng kiên nghị quyết đoán, cũng rất ghê gớm.

Trương Tấn nói:

- Nhưng về mức độ nào đó là đang tát vào mặt quốc quân nhỉ?

- Đúng thế, nhưng vậy thì sao hả? - Trương Xung nói:

- Đao của quốc quân đã gác trên cổ Bá tước Huyền Vũ, chẳng lẽ còn không cho phép người khác phản kích một chút? Vua Căng là một lá cờ do quốc quân lập lên, một mặt cờ ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, hiện tại cờ đã ngã xuống, người ta đương nhiên phải thừa cơ giẫm lên mấy cước.

Trương Tấn vẫn cảm thấy khó tin.

Kia là quốc quân đấy?

Quân thần quan hệ lớn hơn trời.

Trương Xung giảng giải:

- Quân thần quan hệ lớn hơn trời, lời này hiện tại xem ra không giả. Thế nhưng ở mấy trăm năm trước, nhà họ Kim cùng nhà họ Ninh là quan hệ hợp tác. Mảnh cơ nghiệp này là bản thân người ta lập nên, không phải do nhà họ Ninh ban cho. Hiện tại quốc quân muốn đoạt lại, người ta đương nhiên phải ra sức.

Trương Tấn ngạc nhiên mà xem phụ thân gã lại luôn mồm đứng ở góc độ Bá tước Huyền Vũ nói.

- Người làm chính trị sẽ phải thoát khỏi cảm xúc yêu ghét. - Trương Xung giải thích:

- Phần đuôi quyết định đầu, ta mặc dù lý giải Bá tước Huyền Vũ. Nhưng ta là đao trong tay quốc quân, ngài để ta đâm người nào ta liền đâm người đó, cũng sẽ không bởi vì hiểu mà đồng tình, ngược lại sẽ đâm càng ác hơn, người làm chính trị trong mắt chỉ có một từ, lợi ích!

- Đa tạ phụ thân dạy bảo. - Trương Tấn nói:

- Vậy phụ thân cảm thấy lần này Bá tước Huyền Vũ cùng quốc quân đánh cờ sẽ như thế nào?

Trương Xung nói:

- Nếu ta đoán không lầm, Bá tước Huyền Vũ sẽ phải dâng lên hai cuộn tấu chương.

- Cuộn tấu chương thứ nhất, thỉnh cầu quốc quân dựa trên danh nghĩa dứt khoát lật đổ vua Căng. Mặc dù như thế có chút tát vô mặt quốc quân, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra quốc quân sẽ đồng ý, cuối cùng vua Căng đã làm phản, nếu không lấy trên danh nghĩa lật đổ hắn hoàn toàn, tiêu diệt vua Căng liền danh không chánh ngôn không thuận.

- Cuộn tấu chương thứ hai, Bá tước Huyền Vũ dâng tấu quốc quân, nói rằng Lý Văn Chính cấu kết vua Căng, tham gia chuyện mưu phản, xin mời quốc quân xử phạt hắn theo mức pháp luật cao nhất.

- Chính là 2 cuộn tấu chương đó mới là mấu chốt nhất, bởi vì nó còn là tín hiệu tân chính có tạm dừng hay không, liên quan đến toàn bộ tình hình chính trị Việt quốc.

Trương Tấn không thể tưởng tượng nổi hỏi:

- Lý Văn Chính chưa có phân lượng lớn như vậy đi, mặc dầu hắn là nhị giáp tiến sĩ, Ngân y Tuần sát sứ, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu nhân vật không có gốc gác.

- Đây là sức hấp dẫn của chính trị, thấy mầm biết cây (*).

(*) nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết tương lai của nó

Trương Xung nói:

- Trực tiếp chống lại quá mức kịch liệt mà không có đường sống để lùi. Cho nên liền lựa chọn một nhân vật nhỏ bé cùng sự kiện đó tiến hành thăm dò, lấy nhỏ thấy lớn.

Mỗi khi lúc này, Trương Tấn đều cảm thán mình có một người cha tốt, tự thân dạy dỗ gã về chuyện chính trị.

Cho nên, gã Trương Tấn tuy rằng nhiều lần ăn thiệt thòi, nhưng thời khắc mấu chốt cũng không phạm phải sai lầm không thể bù đắp.

- Nếu quốc quân xử tử Lý Văn Chính, liền đại biểu cho ngài làm ra chút thỏa hiệp, tạm hoãn tân chính. - Trương Xung nói:

- Nếu quốc quân không xử tử Lý Văn Chính, thì đại biểu tiếp tục tân chính, thậm chí càng thêm kịch liệt?

Trương Tấn bày tỏ:

- Vua Căng làm phản, chiến tranh nổi lên, quốc quân nên hòa hoãn mâu thuẫn trong nước mới đúng, vì sao còn có thể tăng lên bước tiến tân chính?

Trương Xung giảng:

- Con nghĩ như vậy liền theo chủ nghĩa giáo điều quá mức, chính trị không phải đã hình thành thì không thay đổi, hắn như là gió, như là nước, thuận thế mà làm. Vua Căng làm phản, nổi lên chiến tranh phải là không giả, nhưng nếu như quốc quân coi chiến trường như cối xay thịt thì sao? Xem như nơi lấy máu của dòng quý tộc lâu đời thì sao?

- Khi quốc gia có phản loạn, những dòng quý tộc lâu đời có trách nhiệm xuất binh. - Trương Xung nói:

- Nếu quốc quân hạ một chiếu thư, hạ lệnh những dòng quý tộc lâu đời điều binh đi bình định nước Nam Ẩu, sau đó khiến những đám tư quân biến mất hoàn toàn thì sao?

Trương Tấn nói:

- Nhưng mà, làm như vậy rất nguy hiểm.

- Đúng, rất nguy hiểm. - Trương Xung bảo:

- Nếu không phải là người chơi cờ tài trí, liền nắm giữ không được chừng mực bên trong, rất có thể tự chuốc lấy hoạ.

Tùy Dương Đế Dương Nghiễm lúc đó vì tiêu hao lực lượng sĩ tộc, đem chiến trường Cao Ly trở thành bàn cờ, liều mạng khiến những tên sĩ tộc đổ máu trên chiến trường đó, tiêu hao tài nguyên khổng lồ.

Kết quả ông ta chơi thua, không những mình đột tử, hai đời triều Tùy cũng chết theo.

Trương Xung nói:

- Cho nên chờ xem, nhìn quốc quân có nguyện ý xử tử Lý Văn Chính hay không? Đây là tín hiệu quan trọng nhất về tình hình chính trị kế tiếp của Việt quốc!

...

Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.

Bá tước đại nhân đã viết xong hai phần tấu chương.

Phần thứ nhất, tấu lên quốc quân lấy trên danh nghĩa lật đổ triệt để vua Căng, định vì loạn thần tặc tử.

Phần thứ hai, vạch trần Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính tham gia việc mưu phản của vua Căng, mời quốc quân xử phạt theo mức pháp luật cao nhất để răn đe.

Bá tước đại nhân nói:

- Lãng nhi, con xem một chút hai phần tấu chương của vi phụ, xem có vấn đề gì không?

Thẩm Lãng nhận lấy rồi nhìn một lần, hắn là ôm thái độ học tập mà xem.

Hắn rất thông minh, rất lợi hại, thế nhưng trong chi tiết về chính trị, khẳng định không bằng Bá tước đại nhân.

Xem xong, Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, nếu không ngoài dự tính, quyển tấu chương thứ nhất quốc quân sẽ đồng ý, dẫu có chút bị ê mặt. Điều quan trọng nhất lại ngay cuốn tấu chương thứ hai kia, nếu quốc quân xử tử Lý Văn Chính, thì đại biểu vì hòa hoãn mẫu thuẫn trong nước, chuyên tâm bình loạn nước Nam Ẩu, quốc quân phải tiến hành chút thỏa hiệp đối với chúng ta, tân chính sẽ tạm hoãn.

Bá tước đại nhân gật đầu đồng ý.

Thẩm Lãng lại nói:

- Nếu quốc quân không xử tử Lý Văn Chính, vậy đại biểu tiếp tục tân chính, thậm chí còn tăng lên. Bên ngoài có phản loạn, quốc quân vì chấn nhiếp dòng quý tộc lâu đời trong nước, ngược lại sẽ càng thêm hung ác độc địa, lộ ra nanh vuốt sắc bén.

Đây giống như vua sư tử, bình thường còn lười biếng, cao cao tại thượng coi khinh ngươi.

Nhưng nếu gặp kẻ thù bên ngoài, hắn có thể lựa chọn trấn an đám em út trong nhà.

Nhưng cũng có khả năng chọn những tên trong nhà không nghe lời trực tiếp đập chết, giết gà dọa khỉ, để tất cả mọi người không dám làm bậy.

Cho nên lúc này liền đến phiên Bá tước Huyền Vũ cân nhắc.

Hai phần tấu chương không phát ra ngoài, vậy thì chuyện gì cũng chẳng có, thế nhưng có vẻ gia tộc nhà họ Kim mềm yếu dễ bắt nạt, hèn hạ kém tài.

Nếu hai phần tấu chương phát ra ngoài, đó là cùng quốc quân đánh cờ, sẽ có nguy hiểm nhất định.

Đổi thành đại đa số người, khẳng định sẽ không dâng lên hai phần tấu chương đó, e sợ dẫn đến cơn giận dữ dội của quốc quân.

Nhưng mà...

Tỏ ra yếu kém có tác dụng gì không?

Vô dụng, ngược lại càng chết nhanh hơn.

Ngươi gặp qua một con thỏ quỳ trên mặt đất đầu hàng, con cọp sẽ không ăn nó sao?

Đương nhiên không rồi.

Con cọp có ăn thỏ hay không, hoàn toàn quyết định bởi nó có đói bụng hay chưa.

- Gửi đi! – Bá tước Huyền Vũ Bá chợt đập bàn một cái nói:

- Mảnh cơ nghiệp này là của tổ tiên nhà họ Kim ta đánh xuống, không phải gia tộc họ Ninh ban cho, hắn dựa vào cái gì muốn lấy đi liền lấy đi? Kim Trác ta đây tuy rằng không có bản lĩnh lớn gì, nhưng tuyệt không bất lực.

Thẩm Lãng hướng nhạc phụ cúi người lạy.

- Nhạc phụ đại nhân yên tâm, việc này con còn chuẩn bị hậu thủ, hơn nữa lại còn chuẩn bị cái loại làm mất mặt ác độc nhất nữa.

Một khắc đồng hồ sau!

Một đội kỵ binh chạy ra khỏi phủ Bá tước, mang theo hai phần tấu chương Bá tước Huyền Vũ chạy đến kinh đô.

Các ngươi nói vì cái gì Bá tước Huyền Vũ không được tự mình đi kinh đô?

Xin lỗi, không có ý chỉ của quốc quân, những dòng quý tộc lâu đời không được tự tiện tiến vào kinh đô được đâu.

...

Trương Xuân Hoa, là đệ nhất mỹ nhân quận Nộ Giang, đệ nhất tài nữ.

Đương nhiên, Mộc Lan chúng ta không được xếp hạng vào.

Không giống như Mộc Lan có vóc dáng ma quỷ nóng bỏng, Trương Xuân Hoa thiên về kiểu mỹ nhân truyền thống, thon gầy như dương liễu, dáng người mỏng manh thướt tha.

Gương mặt trái xoan, tinh xảo vô song, hút hồn người ta.

Dùng một từ ngữ để hình dung, đó chính là hồ ly tinh.

Nàng thực sự có một gương mặt hồ ly tinh, cho nên vô cùng có hại.

Trương Xung Thái Thú nhìn đứa con gái này, thở một hơi thật dài.

Đứa con gái này có một sai lầm ở chỗ là quá đẹp.

Đương nhiên, đẹp cũng chẳng có vấn đề gì, then chốt vẫn là loại đẹp quyến rũ như hồ ly tinh vậy.

Cưới vợ cả vì hiền, nạp vợ bé vì sắc.

Loại con gái có khuôn mặt hồng nhan họa thủy như thế, không cách nào gả cho con trai quốc quân, thậm chí cũng vô pháp gả cho con trai Tổng Đốc Chúc Nhung.

Không có biện pháp nào, mấy năm nay Trương Xung chỉ có thể nghĩ hết cách dùng thơ từ ca phú tận lực tẩy đi khí tức hồ ly tinh trên người nàng.

Tốn không biết bao nhiêu hơi sức, cuối cùng biến nàng thành đệ nhất tài nữ Nộ Giang, trở thành thần tượng cùng điển hình của con gái nhà quyền quý có tiếng tăm.

Nhưng... đó là ở trước mặt người ngoài.

Lúc này vị đệ nhất tài nữ đó ở trước mặt phụ thân, lười biếng dựa vào ghế, còn hai chân tréo nguẩy.

Ôi chao trời sinh hồ ly tinh, tùy tiện làm một điệu bộ, là có thể dụ người ta phạm sai lầm.

Trương Xung đại nhân thấy mí mắt liền giật, ông ta hiểu rõ con gái mình nhất, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, cuối cùng không nhịn được nghĩ muốn quản giáo.

Hai đứa con trai của ông đều vô cùng ổn trọng nghe lời, duy chỉ có con gái bảo bối này.

Vừa thông minh, vừa xảo quyệt, lại nghịch ngợm.

- Quyển sách này con xem qua chưa? - Trương Xung chỉ vào 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》trên bàn.

Trương Xuân Hoa lười biếng ngỏ ý:

- Mười lần, đến mức có thể thuộc làu, bằng không phụ thân để con đọc một đoạn giải buồn một chút!

- Thệ hải minh sơn, bác lộng đắc thiên bàn y ny; tu vân khiếp vũ, nhu tha đích vạn chủng yêu nhiêu. Kháp kháp oanh thanh, bất ly nhĩ bạn. Tân tân điềm thóa, tiếu thổ thiệt tiêm... (*)

(*) Tạm dịch: Biển hẹn non thề, chạm vào xinh đẹp muôn phần ; mây xấu hổ mưa rụt rè, xoa nắn vạn vật đẹp xinh. Đúng lúc chim oanh cất tiếng, quyến luyến bên tai. Nước miếng say sưa ngọt ngào, tiếng cười lảnh lót…

Nàng không chỉ thuộc, hơn nữa còn đọc chính là đoạn giường chiếu nữa.

Mí mắt của Trương Xung giật lia lịa, ông cau mày nói:

- Được rồi, có mỗi con là con gái mà lại biểu hiện phóng đãng như thế, còn ra thể thống gì?

Trương Xuân Hoa đáp:

- Con nào có biểu hiện phóng đãng đâu? Ngay cả nửa đầu ngón tay của con cũng chưa từng bị đàn ông chạm qua nghen, con đây trước mặt người bên ngoài là điển hình giáo dục cho danh môn khuê tú đó? Con đây là thục nữ hạng nhất đấy nhé.

Trương Xung hỏi:

- Con thấy quyển sách này viết thế nào?

- Xuất sắc, vô cùng hay, phi thường xuất sắc. - Trương Xuân Hoa bảo:

- Mấy ngày nay con phải dựa vào nó để sống.

Trương Xung nói:

- Tác giả quyển sách là Thẩm Lãng, con nghe nói qua chưa?

Trương Xuân Hoa nói:

- Bạn tri kỷ từ lâu, bạn tri kỷ trong sách, bạn tri kỷ trong mộng.

Mí mắt Trương Xung đại nhân lại giật nữa.

Đứa con gái như thế, ông ta có thể nhịn đến bây giờ chưa từng động tay mà đánh đã rất hiếm thấy.

Trương Xung bày tỏ:

- Vi phụ muốn con đi gần Thẩm Lãng, nếu có cơ hội, lôi kéo hắn đến vi phụ bên này. Hắn và Kim Mộc Lan còn chưa có viên phòng, hơn nữa còn là một tên ở rể có thân phận tầm thường.

Trương Xuân Hoa vui mừng nói:

- Phụ thân, rốt cuộc con không cần cùng tên phế vật Chúc Văn Hoa thành thân sao? Để con đi quyến rũ Thẩm Lãng, con đây rất lành nghề, lập tức liền đi.

Trương Xung lại một phen da đầu tê dại.

Trương Xung nghiêm túc bảo:

- Đây là chuyện rất nghiêm túc, nếu có cơ hội nhất định nhanh chóng bắt được ăn chết hắn, thế nhưng cũng không cần uổng phí dâng ra...

- Dừng! - Trương Xuân Hoa nói:

- Phụ thân đại nhân, người giỏi chuyện chính trị, con không bằng phụ thân. Nhưng chuyện quyến rũ đàn ông, phụ thân không bằng con, con đây rất rành!

Rồi nàng cảm thấy ngồi khó chịu, toàn bộ thân thể mềm mại liền lười biếng dựa nằm trên ghế lớn, dáng người yểu điệu hợp với gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, thật là khiến tim người đập rộn lên.

Hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh!

- Chuyện điêu luyện vi phụ tin tưởng con có thể nắm giữ, nếu con phán đoán Thẩm Lãng có thể giao phó, vậy... Vậy quyết đoán một chút, trực tiếp bắt... - Trương Xung nói.

Trương Xuân Hoa lột ra một quả quýt, dịu dàng nói:

- Phụ thân à, một người đàn ông dạy con, một đứa con gái đi quyến rũ đàn ông, không phải liền là lúc nào hôn, lúc nào lên giường sao? Hỏa hậu con có thể nắm giữ!

- Tới đây, phụ thân, con mời phụ thân ăn quýt. – Tay ngọc thon dài của nàng cầm quả quýt đưa đến bên miệng Trương Xung.

Tay ngọc uyển chuyển khôn cùng.

- Không ăn. - Trương Xung nghiêm mặt bảo.

- Phụ thân... - Trương Xuân Hoa thỏ thẻ một tiếng, thân thể uốn éo một cái.

Trương Xung bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy quả quýt từ tay nàng ăn.

- Ôi chao, thiếu chút nữa quên mất, tay con vừa nãy nhặt qua phân chó cho Vượng Tài. - Trương Xuân Hoa dịu dàng bày tỏ.

Trương Xung bất đắc dĩ, phất tay nói:

- Đi đi đi!

Trương Xuân Hoa nhảy lên thân thể mềm mại, chân ngọc nhẹ nhàng nhún một cái, bay thẳng ra cửa sổ, vững vàng rơi vào sân nhỏ.

- Đi quyến rũ nam hồ ly tinh sao? Thú vị đây.

- Củi khô gặp lửa cháy, chơi thế này có vẻ vui!

Tiếp tục, Trương Xuân Hoa thu hồi hết thảy sự quyến rũ trên mặt, trong nháy mắt biến thành một danh môn khuê tú, rụt rè nội liễm, nhất cử nhất động, cười một tiếng một cái nhăn mày đều mang vẻ ưu nhã thục nữ.

Sau đó, nàng chậm rãi trở về phòng của mình đi thu dọn đồ đạc.

Một lúc lâu sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi Nộ Giang thành, hướng thành Huyền Vũ mà đến.

...

Tấu chương vừa gửi đi!

Toàn bộ thành Huyền Vũ, thậm chí toàn bộ Quận Nộ Giang, đều lâm vào yên lặng lạ lùng.

Bá tước Huyền Vũ cùng Trương Xung hai cái đại nhân vật, đều an tĩnh mà ngủ đông, liền như một sói một báo, cúi người xuống, co lên móng vuốt.

Cùng đợi tín hiệu từ kinh đô, cùng đợi ý chỉ của quốc quân.

Tiếp đó tùy thời chuẩn bị bỗng nhiên xông ra chém giết!

Vậy đại khái mới là thật sự chỗ im ắng nghe tiếng sấm sét?

Tại đây trong thời gian khó được yên tĩnh như thế, Thẩm Lãng cũng lập tức trở nên nhàn nhã rảnh rang.

Ban ngày chả có cái quỷ gì làm.

Buổi tối cũng đéo có việc gì luôn.

Thế nhưng mí mắt Thẩm Lãng cứ giật mãi, cảm giác muốn xảy ra chuyện a!

Mắt trái giật tài, mắt phải giật tai.

Nhưng mà mí mắt trái phải cùng giật, đây là ý gì trời?

Ta... Ta đây có kiếp đào hoa sao?

Một ngày sau!

Kim Trung mang sắc mặt cổ quái đi vào bẩm báo.

- Cô gia, tiểu thư, con gái Thái Thú Trương Xung Trương Xuân Hoa, đến đây bái phỏng cô gia!

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất hơn bốn ngàn chữ, khóc xin nguyệt phiếu, lạy các huynh đệ hãy đưa ra đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện