“Nè, muội nói xem muội vào trước hay để ta vào trước?” Một nữ tử xinh đẹp đẩy đẩy sư muội bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.

“Nếu sư tỷ sợ thì để ta vào trước đi.” Một nữ tử khác cười nói, “Ta thấy vị đạo hữu này thật đẹp nha, hơn nữa tỷ xem lúc trước hắn lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, chắc chắn bối cảnh của người này không hề tầm thường.”

“Cũng phải, nếu hai chúng ta không thể tìm được người thích hợp thì sẽ phải đáp ứng…… Ôi trời, ta không muốn phải đi hầu hạ lão già kia đâu!” Nữ tử xinh đẹp tỏ vẻ ghét bỏ nói.

“Vẫn là đại sư tỷ tốt nhất, cố ý sắp xếp phòng như vậy, hì hì.”

“Thế…… Cùng nhau đi vào nhé?”

“Sư tỷ nhát gan quá đấy, vậy chúng ta cùng nhau…….”

Hai nữ tử còn chưa nói xong, Tạ Chinh Hồng đã mở cửa phòng ra, mỉm cười nhìn hai nàng, “Hai vị cô nương, sao lại đứng trước cửa phòng ta làm gì vậy?”

“Ngươi nghe được ư? Không thể nào, không phải bên ngoài có trận pháp cách âm sao?” Nữ tử xinh đẹp sửng sốt nói.

Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn hai nàng, không nói lời nào.

“Ngươi là một đại nam nhân, còn sợ tỷ muội chúng ta ăn mất ngươi hả? Sao có thể để bọn ta đứng đây nói chuyện với ngươi như vậy được.” Nữ tử trẻ hơn chống nạnh cả giận nói.

“……Hai vị cô nương mời vào.” Tạ Chinh Hồng có chút ngạc nhiên, lịch sự nói.

“Tiểu hòa thượng, ngươi như thế này là không được đâu, vừa nhìn đã thấy ngươi rất dễ bắt nạt rồi!” Văn Xuân Tương biếng nhác nói, ngữ khí có chút xem thường.

“Sư tỷ, mau vào thôi.” Thiếu nữ lập tức kéo sư tỷ của mình đi vào, “Ta là Tố Tố, đây là sư tỷ Văn Văn của ta, chúng ta cùng lớn lên trong một thôn nhỏ, chỉ xem như tỷ muội ruột thịt thôi cũng không đủ.”

“Rất vui được gặp hai vị cô nương.” Tạ Chinh Hồng mời hai nàng ngồi xuống, sau đó ngồi cách hơn phân nửa phòng đối diện với hai nàng.

“Ai nha, tuy hai chúng ta không được xem như tuyệt sắc, nhưng ít ra cũng là tiểu mỹ nhân đó.” Tố Tố có tính cách hoạt bát, thấy Tạ Chinh Hồng làm vậy liền cảm thấy không vui.

“Là thế này, tiền bối.” Văn Văn bỗng nói chen vào, “Ngài cũng nghe thấy rồi đấy, chúng ta tìm đến ngài thật ra cũng do bất đắc dĩ mà thôi. Ta và Tố Tố không có yêu cầu gì nhiều, chỉ xin ngài cho bọn ta một chỗ dung thân, chúng ta không cần danh phận thị thiếp gì cả.”

“Văn Văn tỷ!” Hốc mắt Tố Tố lập tức ửng đỏ, kéo tay Văn Văn nói.

“Xin lỗi, tại hạ không có ý định thu người.” Tạ Chinh Hồng kiên định lắc đầu, “Tuy nhiên nếu hai vị có chuyện gì khó khăn, có lẽ ta có thể giúp đỡ.”

“Ta và Văn Văn tỷ đều là tứ linh căn, ngộ tính cũng rất kém cỏi, tuy đã nhập môn bảy tám năm rồi nhưng vẫn chỉ ở kỳ Luyện Khí, chỉ có thể làm chân tạp dịch thôi.” Tố Tố xoa mắt, tức giận nói, “Tuy thiên phú không tốt nhưng bọn ta càng cố gắng hơn người khác, không hề cảm thấy mình thua kém mấy vị tiên tử kia. Nhưng….. Nhưng chúng ta đều bị một lão già nhắm trúng, lão ta là ngoại quản sự của Ngọc Hoàn môn chúng ta, là một cao thủ kỳ Trúc Cơ, tuổi tác đã bằng ông của bọn ta rồi, lão ta muốn tìm phú quý ở chốn nhân gian, lại hi vọng con cháu mình có thể tu tiên, liền nhắm tới những nữ tử có linh căn nhưng không có bối cảnh để thực hiện ý định đó. Đại hội lần này là cơ hội duy nhất của ta và Văn Văn tỷ, chỉ cần có tu sĩ đồng ý thu nhận chúng ta, lão già kia sẽ không dám có ý xấu với bọn ta nữa.”

“Ta và Tố Tố nguyện ý hầu hạ ngài, nếu có một ngày nào đó ngài chán chúng ta rồi trả tự do cho chúng ta thì chúng ta sẽ vô cùng cảm kích.” Văn Văn nói tiếp.

“Việc này ta có thể giúp các cô.” Ta Chinh Hồng bỗng nhiên nói, “Ta có thể tìm quản sự của Ngọc Hoàn môn để đem hai người đi, khi nào ra khỏi địa giới của Ngọc Hoàn môn sẽ thả hai người rời đi. Tuy nhiên hai người có thể nói cho ta biết, sao phòng của ta lại được xếp ở chỗ này không?”

“Là nhờ một sư tỷ tốt bụng trong môn, sợ chúng ta da mặt mỏng nên mới cố ý xếp riêng chỗ cho ngươi.” Tố Tố thành thật nói.

“Sư tỷ mà các cô nói tới là ai?” Tạ Chinh Hồng hỏi tiếp.

“Đương nhiên là…….. Ơ? Kỳ lạ quá, sao ta không nhớ gì cả, Văn Văn tỷ tỷ có nhớ rõ là ai không?” Tố Tố quay đầu hỏi.

Văn Văn tái mặt, nàng đã nhận thấy có gì đó không đúng.

“Hai vị cô nương không phải cảm thấy trên người các cô rất thơm sao?” Tạ Chinh Hồng nói một câu như thể đùa giỡn, “Ta cảm thấy mùi hương này có vẻ rất lạ.”

“Không xong rồi, Tố Tố, chúng ta mau đi thôi.” Văn Văn vội vàng đứng dậy, kéo tay Tố Tố muốn rời đi.

Nhưng khi nàng vừa chạm vào cửa thì liền bị bị ném bay ra ngoài.

“Văn Văn tỷ!”

Tố Tố kinh hãi, vội vã đỡ nàng đứng dậy.

“Hiện tại hai vị cô nương nên ở đây một lúc đi.” Tạ Chinh Hồng điểm nhẹ ngón tay, tạo ra một vầng sáng, “Tạm thời cứ đứng trong Phục Ma quyển này, đừng ra ngoài.”

Tạ Chinh Hồng vốn định chờ trong phòng ôm cây đợi thỏ, không ngờ kẻ đứng sau màn thế mà lại cho hai nữ tử vô tội đến để thăm dò hắn? Không nghĩ cũng biết, nếu lúc mở cửa Tạ Chinh Hồng không tự tăng thêm một hai pháp thuật nhỏ trên người, e là bây giờ đã trúng chiêu rồi. Thậm chí nếu kẻ đứng sau không giết được Tạ Chinh Hồng, cũng sẽ đổ tội lên người Tố Tố và Văn Văn. Tuy các nàng chỉ là hai tiểu nha đầu không có bối cảnh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng hắn đương nhiên không muốn hai nàng chịu oan vì kẻ khác!

Tạ Chinh Hồng tung ra một chưởng, đánh bay toàn bộ cửa phòng, sau đó liền hóa thành một tia sáng đỏ vọt ra ngoài.

Ngoài cửa trên bầu trời, một người khoác một chiếc áo choàng rộng che kín toàn thân đang cầm một linh kiếm trên tay, lập tức bổ về phía Tạ Chinh Hồng.

Kiếm pháp của kẻ này rất tuyệt diệu, một chiêu tung ra như phong ba vũ bão, biến hóa khôn lường, thân ảnh chùm kín áo choàng hòa cùng đêm tối lại càng trở nên biến ảo khôn lường, khó có thể phân biệt.

Thế tấn công vô cùng dồn dập nhưng Tạ Chinh Hồng lại nhìn được rất rõ ràng, do đó hắn không hề e ngại, ngược lại còn không chút hoang mang niệm pháp quyết, trên tay hiện ra một ngọn Thanh Quang Phật đăng, trong phút chốc ánh sáng tràn ngập, phá tan thế tấn công như vũ bão, hóa giải kiếm thế của đối phương. Đồng thời còn có một pháp khí là tấm gương “Kính Trung Mê”, thứ lúc sáng hắn trao đổi được, cũng là một pháp bảo Phật gia dùng để công kích.

Chỉ thấy mặt gương chợt lóe lên, thân hình của kẻ mặc áo choàng đen xuất hiện trên gương, kẻ nọ dừng lại một lát, thầm than “Không ổn”, sau đó lùi ra sau, nhưng đâu còn đường lui?

“Nhật Xuất Phật Sơn!”

Bên tai bỗng vang vọng tiếng niệm kinh, một cự chưởng kim sắc đánh đến chỗ kẻ nọ.

Áo choàng đen bị chưởng ấn vừa rồi đánh nát, lộ ra một thân ảnh duyên dáng.

Tạ Chinh Hồng thu lại Phật đăng và gương, liếc nhìn nữ tử bộ dáng chật vật, ân cần hỏi thăm, “Ngọc tiên tử, ta chờ cô tìm đến đã lâu.”

Ngọc Phù Dung nhìn bộ dáng bình tĩnh nhàn nhã của Tạ Chinh Hồng, tức giận nghiến răng, thốt ra hai chữ, “Phật tu?”

Tạ Chinh Hồng gật đầu, bình tĩnh nhìn Ngọc Phù Dung, “Ta cũng không ngờ rằng, Phù Dung tiên tử của Ngọc Hoàn môn, vậy mà đã bị ma khí quấn thân, chẳng mấy chốc sẽ nhập ma.”

Lúc này Ngọc Phù Dung không còn đội màn che như ban sáng nữa, lộ ra cả khuôn mặt.

Nửa khuôn mặt dưới của nàng vô cùng hoàn mỹ, có thể thấy mỹ danh xưa nay của nàng không phải chỉ là lời đồn nhảm.

Nhưng nửa mặt trên của nàng lại phủ kín đủ loại vết thương, trên miệng vết thương tràn ra ma khí tán loạn màu tím, trông rất dữ tợn.

Tạ Chinh Hồng giờ đã hiểu được, có lẽ Ngọc Phù Dung nhìn trúng công dụng giải độc của Thanh Quang Phật đăng, lại không muốn cho người khác biết mình bị ma khí quấn thân, trở thành nửa Ma tu, vậy nên ban ngày ẩn nhẫn không để lộ ra, đến ban đêm mới cố ý xếp Tạ Chinh Hồng nghỉ ở chỗ xa, lợi dụng hai tỷ muội Văn Văn và Tố Tố, muốn giết người đoạt bảo, giấu giếm tình trạng hiện tại của bản thân!

Chủ nhân của tia ác ý lúc sáng, không phải Ngọc Phù Dung thì còn ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện