Trên đường trở về căn cứ cũng không hề thoải mái, bọn họ lại gặp phải mấy đám dã thú, điều này lại mang tới cho bọn họ thương vong. Diệp Trùng không hề can dự quá nhiều, mà để cho mấy học viên này tự mình nỗ lực chiến đấu. Ý định ban đầu của hắn chính là tôi luyện mấy học viên này, nếu như làm bảo mẫu nơi nơi, vậy hà tất lại phải làm gì? Đối với thương vong, chỉ cần không xuất hiện thương vong trên diện rộng, hắn liền có thể chấp nhận.

Quá trình đào thải này rất tàn khốc, nhưng lại là điều nhất định phải làm.

Trở về căn cứ, mọi người đều thở phào. Trong mấy ngày tiếp đó, Diệp Trùng không hề để bọn họ lại đi ra ngoài tiến hành thực chiến, mà lại ra lệnh bọn họ cùng nhau tiến hành tổng kết. Tổng kết sau trận chiến có thể đủ làm tân binh mau chóng trưởng thành, cũng có thể đủ làm lý giải đối với phối hợp chiến thuật của bọn họ càng thêm sâu sắc.

Đám học viên này đều thật sự nhận thức được sự tàn khốc của chiến đấu, không ai giả ngốc gạt người, làm như thế là không có trách nhiệm với mạng sống của mình. Khi tác chiến quần thể, có thể sống sót hay không, không hề là trông vào sức chiến đấu của mỗi một mình các người có mạnh bao nhiêu, mà là phải xem phối hợp giữa các người, sự viện trợ lẫn nhau.

Hy Ngôn tìm tới Diệp Trùng: “Thầy, toàn bộ tất cả linh kiện dự phòng của quang giáp đều đã hoàn thành, chúng ta tiếp theo sản xuất cái gì? Kim loại chất đống trong kho càng lúc càng nhiều, nếu như không xài một chút, chúng ta phải xây dựng kho mới.” Hắn hiện giờ đã là tổng quản bộ phận kỹ thuật của cả căn cứ, điều này cũng làm cho hắn khá bận rộn.

Diệp Trùng nghe nói ngớ người, tiếp đó kìm không được mà sinh ra vài phần cảm khái, Darkness này quả nhiên là vùng đất giàu có a. Lượng tàng trữ kim loại khổng lồ thế này, đối với năm ngàn người mà nói, quá sức là dư dả. Kim loại luyện ra từ trong Hỏa (Nộ??) viêm giang mỗi ngày liên miên không ngớt, trực tiếp làm cho kho của bọn họ hiện giờ đều sắp đầy nhóc.

Quang giáp của năm ngàn người chế tạo hoàn thành, mỗi cái quang giáp thậm chí đều đã chuẩn bị năm bộ linh kiện dự bị tiêu chuẩn, nhưng cho dù là như vậy, lượng lớn kim loại không kịp sử dụng đã chất đầy nhà kho. Hắn cũng không ngờ, lại có một ngày, hắn lại vì kim loại trên tay quá nhiều mà phiền não.

Diệp Trùng suy đi nghĩ lại, nói: “Sản xuất vỏ giáp đi. Mang tất cả tường ngoài của căn cứ, gắn tất lên vỏ giáp dày nửa mét, ừ, tất cả cột chống cũng đổi thành kim loại.”

- Vâng. Hy Ngôn vội vàng đáp lời, căn cứ do đá chế tạo đích xác không phải là rất an toàn. Trong xương tủy của mấy người Hy Ngôn, đối với địa phương Darkness này thường mang theo vài phần sợ hãi. Gắn vỏ giáp cho căn cứ không phải là một công trình nhỏ, nhưng chế tạo vỏ giáp so với chế tạo quang giáp thì đơn giản hơn nhiều, tin rằng rất mau liền có thể hoàn thành. Như vậy cũng có thể tiêu hao lượng lớn kim loại trong kho, vấn đề nhà kho vẫn luôn làm hắn đau đầu cũng có thể giải quyết rồi.

- Ừ, nhân lần cải tạo này, mở rộng căn cứ ra ngoài năm km. Công trình cải tạo phải tiến hành theo giai đoạn, một chỗ đã hoàn thành rồi, tiếp theo mới đi làm chỗ khác. Diệp Trùng nhắc nhở Hy Ngôn. Vô luận lúc nào, an toàn đều là đứng đầu. Trong quá trình cải tạo, năng lực phòng hộ của căn cứ sẽ giảm xuống một mức độ nhất định. Nếu như có bầy dã thú lớn nhân thời kỳ căn cứ cải tạo toàn diện mà tới tấn công căn cứ, đó là điều cực kỳ trí mạng.

Hy Ngôn gật đầu ra dấu hiểu rõ.

Diệp Trùng nghĩ tới một vấn đề, hỏi Hy Ngôn: “Học tập của bọn họ thế nào?”

Hy Ngôn biết Diệp Trùng là nói mấy nhân viên kỹ thuật đó. Hắn cười trả lời: “Mấy tên đó không biết chăm chỉ thế nào, ai cũng biết đây là cơ hội khó gặp. Thầy hào phóng như vậy, nhiều kỹ thuật quý giá như thế đều đem ra, bọn họ làm sao lại chịu bỏ qua cơ hội này chứ, ai nấy đều hận không thể không ăn cơm, không ngủ nghĩ.”

- Vậy thành tích thế nào? Diệp Trùng hỏi.

Hy Ngôn trầm ngâm nói: “Đều vô cùng không tệ, đặc biệt là mấy người trẻ tuổi đó, bọn họ tiếp thụ rất nhanh. Nhưng mấy người khác, kinh nghiệm càng phong phú hơn, cho nên hiện giờ cũng đi ở phía trước. Bất quá, tôi cho rằng, tiềm lực của mấy người trẻ tuổi đó lớn hơn. Nhưng cần thời gian bồi dưỡng thật tốt.”

Diệp Trùng gật đầu, nghĩ một hồi, nói với Hy Ngôn: “Chia bọn họ mỗi năm người thành một tiểu tổ. Mỗi tiểu tổ cho một phòng thí nghiệm. Nếu như cần tài liệu gì, tới lấy ở chỗ ngươi. Nhưng cần máy móc, để bọn họ tự mình giải quyết. Ừm, bọn họ có thể sử dụng tất cả máy móc.”

Một phòng thí nghiệm, máy móc cần lớn phi thường, Diệp Trùng làm như vậy, chính là hy vọng bọn họ thêm một cơ hội ra tay. Đầu tiên, bọn họ cần học làm sao sử dụng các loại máy móc tiên tiến, mà chế tạo máy móc, độ khó lại càng lớn hơn, không chỉ cần bọn họ phải có cơ sở lý luận vững chắc mà còn cần bọn họ có năng lực ra tay đủ mạnh. Diệp Trùng không hề mơ cao bọn họ có thể lập tức hoàn thành, hoặc lập tức ai ai cũng có thể trở thành tông sư, chỉ là hy vọng thông qua loại phương thức này, tăng nhanh tốc độ tiếp thu đối với lý luận mới của bọn họ.

Hy Ngôn hiểu rõ gật đầu: “Được, tôi sẽ làm như vậy.”

Đại hội tổng kết chiến đấu cuối cùng đã hoàn thành, đối với báo cáo tổng kết dày cộm mà mấy học viên này mang tới, Diệp Trùng có chút kinh ngạc. Mấy học viên này, làm còn tốt hơn tưởng tượng của hắn. Trong báo cáo, bọn họ đối với việc làm sao cải tiến mỗi một sai lầm trong chiến đấu, làm sao hoàn thiện mỗi một kẽ hở, cụ thể vô cùng. Trừ mấy chỗ chi tiết ra, Diệp Trùng cũng cảm thấy không thể chê trách.

Ba người An Bỉ Lạc Kỳ và Đoàn Khiêm, Thù Mạc Nhi, mỗi người đều nộp lên một phần tâm đắc. Điều Đoàn Khiêm và Thù Mạc Nhi nhiều hơn là tập trung chi tiết của chiến đấu, điều làm Diệp Trùng kinh ngạc nhất là báo cáo của An Bỉ Lạc Kỳ, một bài lớn liên miên không dứt. Sau khi Diệp Trùng coi xong lập tức quyết định sau này sẽ để hắn đảm nhận vai trò quan chỉ huy. Mà chỉ huy lần trước của hắn cũng làm đám học viên này tâm phục khẩu phục, nếu như không phải mấy lần quyết đoán vào lúc then chốt của hắn, con số thương vong sẽ càng thêm nặng nề.

Trên sân huấn luyện, học viên từng trải qua chiến đấu và mấy học viên chưa từng trải qua chiến đấu, vừa nhìn liền có thể nhận ra. Huấn luyện của bọn họ càng có thêm tính mũi nhọn. Diệp Trùng tiếp đó lại bố trí một lần thực chiến mới. Lần này do An Bỉ Lạc Cách dẫn đội, mà từ trong đội đột kích đã có một lần kinh nghiệm thực chiến rút ra một trăm người, lấy một trăm người này làm cốt cán, mỗi người dẫn năm học viên chưa từng trải qua thực chiến. Diệp Trùng không thể nào mỗi lần đều dẫn theo bọn họ đi thực chiến, chỉ có triệt để vứt bỏ nạng chống, bọn họ mới có thể thật sự trưởng thành.

Sáu trăm cái quang giáp cuồn cuộn rời khỏi căn cứ, bọn họ sắp phải trải qua tôi luyện của máu và lửa.

Trong căn cứ, tất cả học viên còn lại trở nên càng thêm khắc khổ, bọn họ biết, bọn họ cuối cùng cũng sẽ có một ngày đối mặt với chiến đấu, mà thứ lớn nhất, ít nhất bảo đảm bản thân có thể sống sót, chính là kỹ năng chiến đấu của bọn họ.

Không dẫn đội, Diệp Trùng lại chui vào phòng nghiên cứu của mình, hắn định xây dựng một ngọn tháp tín hiệu xung mạch, một ngọn tháp tín hiệu xung mạch có thể đủ bao phủ cả Darkness. Tháp tín hiệu xung mạch đối với Diệp Trùng mà nói, có thể nói là vô cùng quen thuộc. Khi hắn ở hành tinh rác, nhà của bản thân chính là ở phía dưới tháp tín hiệu xung mạch của hành tinh rác. Tháp tín hiệu xung mạch là phương thức chủ yếu nhất, cũng là nhanh nhất để truyền tín hiệu giữa các hành tinh.

Xây dựng một ngọn tháp tín hiệu xung mạch có rất nhiều chỗ tốt, chỗ tốt lớn nhất chính là vô luận quang giáp của bọn họ ở chỗ nào, đều có thể liên hệ với căn cứ. Một chỗ tốt khác chính là có thể thông qua vật thể bay trinh thám không người đại loại như là chim ruồi, tiến hành thăm dò đối với cả Darkness.

Hai chỗ tốt này đối với Diệp Trùng mà nói, là điều cần thiết thật sự mà lại bức thiết.

Tháp tín hiệu xung mạch đối với Diệp Trùng mà nói, không hề có quá nhiều khó khăn. Tất cả kỹ thuật của nó đối với hắn mà nói, đều không thành vấn đề. Mà mấy máy móc tuyệt đối có thể coi là hào hoa trên tay hắn đó, chế tạo một ngọn tháp tín hiệu xung mạch hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề hiện giờ Diệp Trùng cần đối mặt là, giả dụ hắn muốn tín hiệu xung mạch có thể đủ bao phủ tới cả Darkness, vậy thì có nghĩa là cường độ của tín hiệu xung mạch cần cực kỳ lớn, tiêu hao đối với năng lượng sẽ lớn vô cùng, dẫu sao nó phải luôn ở trong trạng thái khởi động.

Mà tinh thể năng lượng trên tay Diệp Trùng hiện giờ không hề coi là nhiều, với lại, còn phải kể đến tiêu hao mỗi ngày của các học viên, xem ra phải sớm tìm thấy cửa sổ không gian thông tới Tây Hàn hoặc Nam Châu chút, nếu không, Diệp Trùng chỉ có thể đắn đo tiến về nước Đông Vân.

Tuy tinh thể năng lượng trên tay gấp gáp, nhưng Diệp Trùng vẫn quyết định chế tạo tháp tín hiệu xung mạch, điều này đối với căn cứ mà nói, cực kỳ quan trọng. Vấn đề tinh thể năng lượng, nếu như Đông Vân thật sự không định bán, vậy thì cướp thôi. Diệp Trùng suy nghĩ rất tùy ý, tuy hắn và Tô Môn Tây Gia Hoa rất quen thuộc, nhưng thật sự phải cướp, hắn sẽ không mềm tay.

Bảy ngày sau, căn cứ mọc lên một ngọn tháp kim loại cao cao, điều này làm mấy học viên đó cảm thấy cực kỳ tò mò. Tháp tín hiệu xung mạch cao một trăm ba mươi lăm mét, có thể nhìn thấy ở nơi vô cùng xa. Đèn tín hiệu màu đỏ nhấp nháy trên đó vô cùng chói mắt ở Darkness tối đen.

Tháp tín hiệu xung mạch không hề là do một mình Diệp Trùng làm, thật ra, trừ thiết kế ban đầu ra, đại bộ phận khác đều là mấy người trẻ tuổi đó chế tạo. Điều Diệp Trùng cần làm chính là dạy bọn họ làm sao sử dụng mấy máy móc phức tạp đó. Hắn không ngại dạy mấy người trẻ tuổi này một lần rồi lại một lần. Mấy người này là cốt cán kỹ thuật tương lai, đáng để ra sức bồi dưỡng.

Thời gian chế tạo tháp tín hiệu xung mạch hao tốn hơn nhiều thời gian dự kiến, nhưng với cái nhìn của Diệp Trùng, điều này hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng mấy ngày này, Diệp Trùng cũng không hề nhàn rỗi. Hắn đã chế tạo lượng lớn vật thể bay chim ruồi phiên bản cường hóa. Thể tích loại vật thể bay này soi với chim ruồi lớn hơn chút, thời gian bay liên tục cũng dài hơn, bên trong nó có gắn hệ thống quét hình mini, có thể quét địa hình, sau đó thông qua máy liên lạc, truyền tin tức về căn cứ.

Đã có mấy con chim ruồi cường hóa này, hoạt đột thăm dò Darkness với quy mô lớn liền có thể triển khai. Giá thành của nó rất rẻ, chế tạo cũng không phí sức. Thăm dò Darkness là một hoạt động trường kỳ, chim ruồi cường hóa không có bất cứ năng lực tự bảo vệ nào, nếu như gặp phải sinh vật bay như là Dực long thân đen vằn vàng, phỏng chừng cũng chỉ có kết cục hư hỏng. Nhưng điều này đối với Diệp Trùng mà nói, chỉ là vấn đề nhỏ. Ngoài ra, chim ruồi cường hóa có một chỗ tốt lớn nhất, chính là sẽ không có thương vong nhân viên.

Cho nên Diệp Trùng một hơi chế tạo một trăm con chim ruồi cường hóa, sau đó thả ra năm mươi con. Trong căn cứ, có thể thông qua tháp tín hiệu xung mạch điều khiển mấy con chim ruồi cường hóa này. Diệp Trùng đã chuyên môn xây dựng một phòng thông tin, điều một mớ học viên tới phụ trách. Hắn tin rằng, có đống chim ruồi cường hóa này, Darkness cuối cùng sẽ vén màn che mặt thần bí trước mặt hắn.

Trong sương tím, Nhuế Băng và Tang Khảm mau chóng tiến tới trước. Quang giáp Thủ Hộ của Nhuế Băng vẫn sáng bóng, trên quang giáp màu vàng kim không có chút ảm đạm nào. Tang Khảm cõng A Lý Ước Đức vẻ mặt cảnh giác theo sát sau lưng Nhuế Băng.

Mấy ngày này, ba người về cơ bản có thể nói là đã giết ra một con đường máu.

Sư mẫu Nhuế Băng quả thật là quá mạnh! Quang giáp Thủ Hộ quả thật là quá mạnh! Tang Khảm không thể không cam chịu thua thiệt, mấy ngày này, hắn lại một lần cũng không có ra tay. Xích vĩ thú ở nơi này hoàn toàn không sao tạo thành uy hiếp cho sư mẫu Nhuế Băng, điều làm hắn xuýt xoa nhất là sức bền của sư mẫu Nhuế Băng, lại vẫn luôn không có bất cứ dấu hiệu kiệt sức nào.

Tang Khảm đối với cảnh tượng trước mắt không có chút sợ hãi nào, so với thú triều lần đó, đây chỉ có thể coi là trò con nít.

Năm ngày, bọn họ đã lăn lộn trong sương tím năm ngày. Tang Khảm vô cùng mẫn cảm đối với thời gian, không cần mượn bất cứ công cụ nào.

Xích vĩ thú nơi này không hề mạnh mẽ, chính xác mà nói, là cực kỳ yếu ớt. Ổ thân mềm chỗ này hình như cũng có chuyện không tốt. Nhưng ba người không ai muốn tìm hiểu kỹ vấn đề này. Xông ra đám sương tím này trước mới là điều cần nhất trước mắt bọn họ.

Mấy ngày trở lại đây, Xích vĩ thú ngã dưới trủy thủ của sư mẫu Nhuế Băng nhiều không kể xiết, hai ngày này, có lẽ chúng cũng biết ba người không dễ chọc, lại có rất ít Xích vĩ thú chủ động chạy tới.

Điều này cũng làm cho tốc độ tiến tới của bọn họ tăng mạnh.

Sương tím trước mắt bắt đầu từ từ mỏng đi, điều này làm ba người được cổ vũ mạnh mẽ, bước chân cũng càng nhanh hơn. Trong ba người, ngược lại A Lý Ước Đức thoải mái nhất, lão được Tang Khảm cõng, sau khi trải qua sự hoảng sợ lúc đầu, rất mau liền quen. Muốn suy nghĩ thì suy nghĩ, suy nghĩ mệt thì ngủ.

Ừ, lưng của Tang Khảm vẫn là rộng rãi, thoải mái! Học sinh này thu thật tốt, A Lý Ước Đức suy nghĩ một cách đẹp đẽ.

Nhuế Băng và Tang Khảm đều là hạng thể lực mạnh mẽ, nhưng chạy nhanh tốt độ cao liên tục trong thời gian dài như vậy, Nhuế Băng còn phải chiến đấu, trong thần sắc vẫn xuất hiện chút mệt mỏi.

Mười ngày sau, bọn họ cuối cùng đã xuyên qua cả vùng sương tím.

Nhìn sương tím mênh mông sau lưng, Nhuế Băng và Tang Khảm đồng loạt thở phào, mà chính ngay lúc này, A Lý Ước Đức ở trên lưng Tang Khảm ngáp một cái cực kỳ hưởng thụ.

Ba người hơi nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường.

Hình dáng địa hình đã xảy ra biến hóa rất lớn, thứ hiện ra trước mắt cũng không còn là bình nguyên nhìn không thấy bờ bến, mà là núi non kéo dài. Điều kỳ quái là, có vài ngọn núi trơ trọi, mà một vài ngọn núi lại xanh rì, tươi tốt, mấy ngọn núi này kéo dài giao thoa lẫn nhau, trông khá là quái dị, cực kỳ không hài hòa.

Nhuế Băng và Tang Khảm nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương. Càng là chỗ kỳ quái, càng dễ xuất hiện thứ kỳ quái, mà mấy thứ kỳ quái này thường đi kèm nguy hiểm khổng lồ.

Bỗng, một ngọn núi trơ trọi xa xôi phía trước khói bụi bốc lên, ẩn ước có âm thanh truyền lại.

Hai người nhìn nhau, quyết định đi tới xem thử. Chút khoảng cách này đối với hai người có tốc độ mau chóng mà nói, chỉ là chút công sức, mà A Lý Ước Đức trên lưng Tang Khảm ngáp một cái xong lại ngủ rồi.

Đợi tới lúc Nhuế Băng và Tang Khảm tới gần, mới phát hiện, thì ra là chiến đấu của hai con dã thú.

Nhưng chỉ nhìn hai cái, Nhuế Băng và Tang Khảm đi xuyên cả vùng sương tím cũng không chút sợ hãi lại đồng loạt biến sắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện