Trên sân huấn luyện, năm ngàn học viên xếp thành năm đội. Cả sân im phăng phắc, ánh mắt của mấy học viên hừng hực, tâm thần của bọn họ đều bị một trăm cái quang giáp đặt ở trước mắt hấp dẫn chặt, không dời đi được thêm chút nào.
Quang giáp, đây là quang giáp thật sự!
Độ cao tiêu chuẩn quang giáp mười hai mét, màu lam tối và màu trắng ngà voi đen xen với nhau, giáp bảo vệ phần chân màu đen tuyền, tay trái có gắn máy kích hoạt khiên ion, một khi kích hoạt thì sẽ hình thành khiên ion có thể hoàn toàn che chắn quang giáp. Phần lưng của nó có bốn cánh gập kiểu xếp chồng có thể gập lại, điều này có thể cho chúng bay cực kỳ linh hoạt trong tầng khí quyển.
Thể hình to lớn không có chút cảm giác cồng kềnh, thân thể thon dài, kết cấu chắc nịch, làm nó trông có hàm chứa sức mạnh to lớn vô cùng. Mà trên tay nó nắm khẩu súng quang xen lẫn trắng xanh, thân súng gọn gàng, không có quá nhiều trang trí, điều này là phong cách trước giờ của Diệp Trùng.
Nếu như Mục Thương ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra nguyên hình của cái quang giáp này.
Sương chi Vịnh thán điệu, đây là cái quang giáp Diệp Trùng từng có lúc ở năm thiên hà lớn. Đương nhiên, kỳ thật chỉ là tạo hình quang giáp bắt chước phong cách của Sương chi Vịnh thán điệu. Sương chi Vịnh thán điệu ở trong mắt Diệp Trùng, vẫn luôn cảm thấy là một cái quang giáp cực kỳ ưu tú, nó có rất nhiều thiết kế ưu tú. Thí dụ cánh gập kiểu xếp chồng có thể gập lại, thí dụ ong ruồi, còn có đao xoáy hai lưỡi tự động khóa mục tiêu, đây đều là chỗ Diệp Trùng sau này mượn giám định qua rất nhiều lần. Là một cái quang giáp cận chiến, thân chính quang giáp của Sương chi Vịnh thán điệu trông khá mỏng manh, nhưng là một quang giáp tầm xa, nó lại cực kỳ thích hợp. Diệp Trùng vẫn mượn dùng cái tên này.
Điều phiền phức nhất, đau đầu nhất cũng là đắt nhất của cả cái quang giáp chính là khẩu súng quang đó. Khẩu súng quang này có tên là G-SZ, nó là kiểu cải tiến của G-Z, uy lực cũng lớn hơn G-Z nhiều. Khẩu súng quang này không hề sử dụng hợp kim chế tạo, tài liệu của nó là vật liệu gỗ cao cấp đặc hữu ở chỗ này, gỗ cây dẻ ngựa biển. Cho nên trên cả thân khẩu súng đều giăng đầy hoa văn xen lẫn xanh trắng đặc hữu của gỗ cây dẻ ngựa biển, trong tràn đầy hơi thở thần bí, giá cực kỳ đắt đỏ.
Chỗ sử dụng vật liệu gỗ cao cấp khác chính là động cơ. Diệp Trùng lần này cũng có thể nói là đã bỏ luôn vốn gốc, nhưng phàm là chỗ cần sử dụng vật liệu gỗ, hắn toàn bộ đều dùng vật liệu gỗ tốt nhất hắn có trên tay. Như vậy cũng trực tiếp dẫn tới mấy quang giáp này ở mặt tính năng có biểu hiện đặc biệt xuất sắc.
Diệp Trùng không hề trang bị thứ gì khác trên cái quang giáp này, trừ khẩu súng quang đó và cái khiên ion, nó cũng không trang bị thêm vũ khí nào khác. Không phải Diệp Trùng không muốn trang bị, mà là cơ sở của mấy học viên này quá tệ, chủng loại vũ khí càng phong phú, yêu cầu tương ứng đối với sư sĩ cũng càng cao. So với lộn xộn không tinh, chi bằng chuyên tinh một món. Cho nên Diệp Trùng trang bị cho bọn họ một khẩu súng quang, một khẩu súng quang uy lực khổng lồ.
Yêu cầu Diệp Trùng cho bọn họ rất đơn giản, phải học được tất cả phương thức bắn: bắn tỉa, bắn liên tiếp, áp chế hỏa lực, vân… vân… Muốn có thể phát huy đầy đủ tính cơ động của cái quang giáp này, tất cả động tác chiến thuật cơ sở đều phải đạt được tiêu chuẩn. Cái gọi là tiêu chuẩn của Diệp Trùng, so với tiêu chuẩn của năm thiên hà lớn thì cao hơn nhiều, cần học được tất cả động tác chiến thuật cao cấp, cần học được phối hợp chiến thuật…
Một trăm cái Sương chi Vịnh thán điệu xếp hàng chỉnh tề, giống như binh sĩ đang tiếp nhận kiểm duyệt. Đèn đuốc sáng choang của sân huấn luyện hiển lộ không chút che giấu vẻ đẹp của mấy cái quang giáp này ở trước mặt mấy học viên.
Hô hấp nặng nề, ánh mắt nóng bỏng, chính ngay cả người có sức khắc chế mạnh như là Đoàn Khiêm, Thù Mạc Nhi cũng lộ ra một cách không che giấu sự yêu thích đối với cái quang giáp này.
Nhìn thấy mấy người này, Diệp Trùng bỗng nghĩ tới mình lúc trước, khi điều khiển Ôn Ni, là khát vọng có một cái quang giáp hơi tốt một tí tới mức nào, mình lúc đó chính là không khác bọn họ là bao.
Mình hiện giờ, đã tìm không được sự vui vẻ lúc đó rồi. Khi thứ mình nhìn thấy càng lúc càng nhiều, quang giáp từng điều khiển cũng càng lúc càng nhiều, chiến đấu trải nghiệm càng lúc càng nhiều, mình hiện giờ, dường như đối với cái gì cũng đều không cảm thấy kinh ngạc.
Nhớ lại phiêu bạt và chiến đấu nhiều năm thế này, dường như mình cách cuộc sống mơ ước càng lúc càng xa, trong lòng Diệp Trùng không khỏi dâng lên vài phần cay đắng.
Nhưng rất mau liền hoàn hồn lại, nhìn từng cặp mắt khát khao phía dưới, hắn cười nhẹ trong lòng.
- Thành tích của các ngươi đã có đánh giá. Theo quy định tuyên bố lúc trước, một trăm người đứng đầu sẽ ưu tiên nhận quang giáp, danh sách nhận quang giáp như dưới đây.
Toàn trường im ắng, tất cả học viên đều ngưng hô hấp, thở mạnh cũng không dám.
Người đầu tiên là An Bỉ Lạc Kỳ, học viên có thiên phú xuất chúng này, tới sau lên trước, vượt qua mấy người Đoàn Khiêm và Thù Mạc Nhi, trở thành người đầu tiên được nhận quang giáp. Đoàn Khiêm, chị em Thù Mạc Nhi nhận được quang giáp kế tiếp.
Mấy học viên không nhận được quang giáp đó, ánh mắt nhìn về phía một trăm người này tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Một trăm cái quang giáp này, lại làm dậy nên một cơn sóng dữ học tập trong căn cứ. Mọi người đều liều mạng học tập, nếu như có thể điều khiển một cái quang giáp thế này thì sẽ bảnh tới bực nào. Tâm tư của mấy thiếu niên thường rất đơn giản, đầy xung động. Nếu như Diệp Trùng mới đầu đã nói mỗi người đều có một cái, vậy thì mấy học viên này nào sẽ liều mạng như vậy. Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Trùng đã học được rất nhiều thủ đoạn lúc trước nghĩ cũng không nghĩ tới.
Đã có quang giáp, tiến bộ của mấy học viên này sẽ vô cùng mau lẹ. Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đây cũng là một thời kỳ yếu ớt mà lại nguy hiểm. Nếu như lúc này xuất hiện bầy dã thú mạnh mẽ với quy mô lớn, vậy thì chỉ dựa vào căn cứ mà phòng thủ. Một khi căn cứ không sao ngăn chặn được, vậy muốn dựa vào mấy học viên này, là điều không thể nào.
Một người đơn độc ở chỗ sâu của Darkness, Diệp Trùng không phải chưa từng nghĩ qua. Nhưng hắn cuối cùng vẫn phủ định phương án này, điều này quá mạo hiểm. Thứ hắn kiêng kỵ nhất là Xích vĩ thú, Xích vĩ thú hắn từng thấy vĩnh viễn là xuất hiện từng bầy từng bầy, cực ít xuất hiện đơn lẻ. Như thế, muốn dựa vào mình hắn, khả năng thành công quá nhỏ. Hết cách, hắn cũng chỉ đành động viên, bồi dưỡng cho tốt năm ngàn người này, sau đó tiến tới từng bước, thế này tuy hao phí thời gian sẽ lâu một chút, nhưng tỉ lệ thành công cũng càng cao hơn một chút. Diệp Trùng không muốn mình trước lúc vẫn chưa gặp được Mục Thương thì đã chết dọc đường.
Việc sản xuất quang giáp không ngừng lại, nhưng việc hắn hiện giờ cần suy nghĩ là làm sao để mấy học viên này mau chóng hình thành sức chiến đấu.
Huấn luyện cơ sở, bọn họ giỏi đặc biệt nhanh, giống như chị em Thù Mạc Nhi, bọn họ vốn dĩ là xạ thủ, bắn cực kỳ quen thuộc, giỏi cực nhanh. Học viên khác tuy không tới mức như bọn họ, nhưng đối với việc bắn cũng không xa lạ. Sau khi có quang giáp, bọn họ liền tiến bộ thần tốc. Càng huống chi, là ở trong loại huấn luyện cường độ cao, cực có tính mục tiêu này.
Thấy tình trạng, Diệp Trùng liền chia một trăm người này thành mười đội, luân phiên bắn giết theo đội lẫn nhau. Đương nhiên, khi bọn họ đối chiến sẽ đổi thành súng quang dùng cho huấn luyện.
Loại phương thức huấn luyện giống như trò chơi này đã nhận được sự hoan nghênh cực lớn của đám học viên này, bọn họ chơi vui vẻ vô cùng.
Vì kích thích nhiệt tình huấn luyện của bọn họ, Diệp Trùng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Hắn đã xây dựng hệ thống đánh giá nghiêm khắc, chiếu theo trình độ và biểu hiện của mấy học viên, đưa ra đánh giá, sau đó căn cứ đánh giá, xây dựng chế độ đẳng cấp chặt chẽ, với lại đãi ngộ và khen thưởng nhận được cũng từ đây mà quyết định.
Theo sự hoàn thiện không ngừng của từng chế độ một, mọi thứ của căn cứ bắt đầu trở nên trật tự, ngay ngắn.
Quang giáp ra lò từng đợt từng đợt, phân phối theo điểm số cao thấp của học viên. Sau một tháng, tất cả học viên đều đã có quang giáp của mình. Trong căn cứ hiện giờ, điểm số cao nhất là An Bỉ Lạc Kỳ. Tiểu đội hắn dẫn dắt đã một trăm hai mươi một lượt bất bại, kỷ lục này đi đầu xa lắc. Là người chỉ huy tiểu đội, tỷ lệ điểm số hắn nhận được so với học viên bình thường cao hơn. Mà Thù Mạc Nhi, Đoàn Khiêm tuy về mặt điểm số lúc huấn luyện cao hơn An Bỉ Lạc Cách nhưng tổng điểm lại ít hơn hắn rất nhiều.
An Bỉ Lạc Cách là một người chỉ huy ưu tú.
Người giống như An Bỉ Lạc Cách thế này không hề ít, chiến đấu cá nhân của bọn họ không coi là cao, nhưng khi chiến đấu thì cực kỳ bình tĩnh, nắm bắt đối với tiết tấu và chiến thuật chiến đấu xuất sắc, thường có thể dẫn dắt đội ngũ của mình giành phần thắng. Diệp Trùng liền sắp xếp mấy người này thành quan chỉ huy của đội ngũ, còn mấy người có năng lực chiến đấu cá nhân xuất sắc lại xếp họ vào đội đột kích.
Loại đối luyện này không thể nào thay được thực chiến, Diệp Trùng cực kỳ rõ ràng một điểm này.
Tới tận bây giờ, học viên đội đột kích dưới tay Diệp Trùng tổng cộng có ba trăm mười bốn người. Huấn luyện các phương diện của bọn họ đều cực kỳ xuất sắc, cho dù là trong đối kháng, biểu hiện cũng xuất sắc vô cùng.
Diệp Trùng quyết định dắt mấy người này đi tiến hành luyện tập thực chiến một khoảng thời gian.
Chỉ có trong thực chiến mới có thể trưởng thành thật sự.
Bọn họ ra ngoài lần này, có thể võ trang toàn bộ đúng như tên gọi. Khoảng thời gian Diệp Trùng rời khỏi này, Sa Á và Hy Ngôn cùng quản lý căn cứ, Diệp Trùng đã bàn giao rõ ràng thứ cần bàn giao.
Diệp Trùng điều khiển Thần, sau lưng hắn, ba trăm mười bốn cái Sương chi Vịnh thán điệu đồng thời bay lên không, ở trên không tạo thành một đội chiến đấu quang giáp.
Trên mặt đất, Nộ viêm giang thường ngày gầm thét, lúc này trông giống như một sợi tơ đỏ nhỏ xíu. Bọn họ tò mò điều khiển hệ thống quét hình, đánh giá mọi thứ xung quanh. Bọn họ tràn ngập tò mò, ngày thường, Diệp Trùng hoàn toàn không cho phép bọn họ ra khỏi căn cứ.
Nơi này chính là Darkness a! Nhưng tại sao lại không giống chứ? Trong lời đồn, Darkness không phải rất nguy hiểm sao? Trong bóng tối, Darkness giống như đứa trẻ sơ sinh ngủ say, vô cùng yên tĩnh.
Bọn họ không chú ý thấy, do bọn họ phân tâm, trận hình đã xuất hiện một khe hở cực nhỏ. Vẫn luôn khẩn trương cao độ, Diệp Trùng lập tức phát hiện chuyện này.
- Tập trung chú ý, nơi này rất nguy hiểm.
Phương hướng bay của mấy người Diệp Trùng lần này, chính là phương hướng Aprila và Roentgen tới lần trước. Hai tên đó bị huấn luyện thể lực dày vò gần như chỉ còn nửa hơi thở. Bọn họ đều là xạ thủ, phải tiến hành tôi luyện tố chất thân thể từ đầu, điều đó không phải là muốn lấy mạng sao? Diệp Trùng không hề dẫn hai người bọn họ tới, lần này có thể tìm được cửa lối vào thông với Tây Hàn đương nhiên tốt, không tìm thấy cũng không sao.
Đã bay khoảng nửa giờ, bọn họ không gặp phải tình huống bất ngờ nào.
Nhưng Diệp Trùng càng không dám sơ suất, mảnh đất dưới chân này, đã là chỗ xa lạ hắn chưa từng tới.
Quang giáp, đây là quang giáp thật sự!
Độ cao tiêu chuẩn quang giáp mười hai mét, màu lam tối và màu trắng ngà voi đen xen với nhau, giáp bảo vệ phần chân màu đen tuyền, tay trái có gắn máy kích hoạt khiên ion, một khi kích hoạt thì sẽ hình thành khiên ion có thể hoàn toàn che chắn quang giáp. Phần lưng của nó có bốn cánh gập kiểu xếp chồng có thể gập lại, điều này có thể cho chúng bay cực kỳ linh hoạt trong tầng khí quyển.
Thể hình to lớn không có chút cảm giác cồng kềnh, thân thể thon dài, kết cấu chắc nịch, làm nó trông có hàm chứa sức mạnh to lớn vô cùng. Mà trên tay nó nắm khẩu súng quang xen lẫn trắng xanh, thân súng gọn gàng, không có quá nhiều trang trí, điều này là phong cách trước giờ của Diệp Trùng.
Nếu như Mục Thương ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra nguyên hình của cái quang giáp này.
Sương chi Vịnh thán điệu, đây là cái quang giáp Diệp Trùng từng có lúc ở năm thiên hà lớn. Đương nhiên, kỳ thật chỉ là tạo hình quang giáp bắt chước phong cách của Sương chi Vịnh thán điệu. Sương chi Vịnh thán điệu ở trong mắt Diệp Trùng, vẫn luôn cảm thấy là một cái quang giáp cực kỳ ưu tú, nó có rất nhiều thiết kế ưu tú. Thí dụ cánh gập kiểu xếp chồng có thể gập lại, thí dụ ong ruồi, còn có đao xoáy hai lưỡi tự động khóa mục tiêu, đây đều là chỗ Diệp Trùng sau này mượn giám định qua rất nhiều lần. Là một cái quang giáp cận chiến, thân chính quang giáp của Sương chi Vịnh thán điệu trông khá mỏng manh, nhưng là một quang giáp tầm xa, nó lại cực kỳ thích hợp. Diệp Trùng vẫn mượn dùng cái tên này.
Điều phiền phức nhất, đau đầu nhất cũng là đắt nhất của cả cái quang giáp chính là khẩu súng quang đó. Khẩu súng quang này có tên là G-SZ, nó là kiểu cải tiến của G-Z, uy lực cũng lớn hơn G-Z nhiều. Khẩu súng quang này không hề sử dụng hợp kim chế tạo, tài liệu của nó là vật liệu gỗ cao cấp đặc hữu ở chỗ này, gỗ cây dẻ ngựa biển. Cho nên trên cả thân khẩu súng đều giăng đầy hoa văn xen lẫn xanh trắng đặc hữu của gỗ cây dẻ ngựa biển, trong tràn đầy hơi thở thần bí, giá cực kỳ đắt đỏ.
Chỗ sử dụng vật liệu gỗ cao cấp khác chính là động cơ. Diệp Trùng lần này cũng có thể nói là đã bỏ luôn vốn gốc, nhưng phàm là chỗ cần sử dụng vật liệu gỗ, hắn toàn bộ đều dùng vật liệu gỗ tốt nhất hắn có trên tay. Như vậy cũng trực tiếp dẫn tới mấy quang giáp này ở mặt tính năng có biểu hiện đặc biệt xuất sắc.
Diệp Trùng không hề trang bị thứ gì khác trên cái quang giáp này, trừ khẩu súng quang đó và cái khiên ion, nó cũng không trang bị thêm vũ khí nào khác. Không phải Diệp Trùng không muốn trang bị, mà là cơ sở của mấy học viên này quá tệ, chủng loại vũ khí càng phong phú, yêu cầu tương ứng đối với sư sĩ cũng càng cao. So với lộn xộn không tinh, chi bằng chuyên tinh một món. Cho nên Diệp Trùng trang bị cho bọn họ một khẩu súng quang, một khẩu súng quang uy lực khổng lồ.
Yêu cầu Diệp Trùng cho bọn họ rất đơn giản, phải học được tất cả phương thức bắn: bắn tỉa, bắn liên tiếp, áp chế hỏa lực, vân… vân… Muốn có thể phát huy đầy đủ tính cơ động của cái quang giáp này, tất cả động tác chiến thuật cơ sở đều phải đạt được tiêu chuẩn. Cái gọi là tiêu chuẩn của Diệp Trùng, so với tiêu chuẩn của năm thiên hà lớn thì cao hơn nhiều, cần học được tất cả động tác chiến thuật cao cấp, cần học được phối hợp chiến thuật…
Một trăm cái Sương chi Vịnh thán điệu xếp hàng chỉnh tề, giống như binh sĩ đang tiếp nhận kiểm duyệt. Đèn đuốc sáng choang của sân huấn luyện hiển lộ không chút che giấu vẻ đẹp của mấy cái quang giáp này ở trước mặt mấy học viên.
Hô hấp nặng nề, ánh mắt nóng bỏng, chính ngay cả người có sức khắc chế mạnh như là Đoàn Khiêm, Thù Mạc Nhi cũng lộ ra một cách không che giấu sự yêu thích đối với cái quang giáp này.
Nhìn thấy mấy người này, Diệp Trùng bỗng nghĩ tới mình lúc trước, khi điều khiển Ôn Ni, là khát vọng có một cái quang giáp hơi tốt một tí tới mức nào, mình lúc đó chính là không khác bọn họ là bao.
Mình hiện giờ, đã tìm không được sự vui vẻ lúc đó rồi. Khi thứ mình nhìn thấy càng lúc càng nhiều, quang giáp từng điều khiển cũng càng lúc càng nhiều, chiến đấu trải nghiệm càng lúc càng nhiều, mình hiện giờ, dường như đối với cái gì cũng đều không cảm thấy kinh ngạc.
Nhớ lại phiêu bạt và chiến đấu nhiều năm thế này, dường như mình cách cuộc sống mơ ước càng lúc càng xa, trong lòng Diệp Trùng không khỏi dâng lên vài phần cay đắng.
Nhưng rất mau liền hoàn hồn lại, nhìn từng cặp mắt khát khao phía dưới, hắn cười nhẹ trong lòng.
- Thành tích của các ngươi đã có đánh giá. Theo quy định tuyên bố lúc trước, một trăm người đứng đầu sẽ ưu tiên nhận quang giáp, danh sách nhận quang giáp như dưới đây.
Toàn trường im ắng, tất cả học viên đều ngưng hô hấp, thở mạnh cũng không dám.
Người đầu tiên là An Bỉ Lạc Kỳ, học viên có thiên phú xuất chúng này, tới sau lên trước, vượt qua mấy người Đoàn Khiêm và Thù Mạc Nhi, trở thành người đầu tiên được nhận quang giáp. Đoàn Khiêm, chị em Thù Mạc Nhi nhận được quang giáp kế tiếp.
Mấy học viên không nhận được quang giáp đó, ánh mắt nhìn về phía một trăm người này tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Một trăm cái quang giáp này, lại làm dậy nên một cơn sóng dữ học tập trong căn cứ. Mọi người đều liều mạng học tập, nếu như có thể điều khiển một cái quang giáp thế này thì sẽ bảnh tới bực nào. Tâm tư của mấy thiếu niên thường rất đơn giản, đầy xung động. Nếu như Diệp Trùng mới đầu đã nói mỗi người đều có một cái, vậy thì mấy học viên này nào sẽ liều mạng như vậy. Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Trùng đã học được rất nhiều thủ đoạn lúc trước nghĩ cũng không nghĩ tới.
Đã có quang giáp, tiến bộ của mấy học viên này sẽ vô cùng mau lẹ. Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đây cũng là một thời kỳ yếu ớt mà lại nguy hiểm. Nếu như lúc này xuất hiện bầy dã thú mạnh mẽ với quy mô lớn, vậy thì chỉ dựa vào căn cứ mà phòng thủ. Một khi căn cứ không sao ngăn chặn được, vậy muốn dựa vào mấy học viên này, là điều không thể nào.
Một người đơn độc ở chỗ sâu của Darkness, Diệp Trùng không phải chưa từng nghĩ qua. Nhưng hắn cuối cùng vẫn phủ định phương án này, điều này quá mạo hiểm. Thứ hắn kiêng kỵ nhất là Xích vĩ thú, Xích vĩ thú hắn từng thấy vĩnh viễn là xuất hiện từng bầy từng bầy, cực ít xuất hiện đơn lẻ. Như thế, muốn dựa vào mình hắn, khả năng thành công quá nhỏ. Hết cách, hắn cũng chỉ đành động viên, bồi dưỡng cho tốt năm ngàn người này, sau đó tiến tới từng bước, thế này tuy hao phí thời gian sẽ lâu một chút, nhưng tỉ lệ thành công cũng càng cao hơn một chút. Diệp Trùng không muốn mình trước lúc vẫn chưa gặp được Mục Thương thì đã chết dọc đường.
Việc sản xuất quang giáp không ngừng lại, nhưng việc hắn hiện giờ cần suy nghĩ là làm sao để mấy học viên này mau chóng hình thành sức chiến đấu.
Huấn luyện cơ sở, bọn họ giỏi đặc biệt nhanh, giống như chị em Thù Mạc Nhi, bọn họ vốn dĩ là xạ thủ, bắn cực kỳ quen thuộc, giỏi cực nhanh. Học viên khác tuy không tới mức như bọn họ, nhưng đối với việc bắn cũng không xa lạ. Sau khi có quang giáp, bọn họ liền tiến bộ thần tốc. Càng huống chi, là ở trong loại huấn luyện cường độ cao, cực có tính mục tiêu này.
Thấy tình trạng, Diệp Trùng liền chia một trăm người này thành mười đội, luân phiên bắn giết theo đội lẫn nhau. Đương nhiên, khi bọn họ đối chiến sẽ đổi thành súng quang dùng cho huấn luyện.
Loại phương thức huấn luyện giống như trò chơi này đã nhận được sự hoan nghênh cực lớn của đám học viên này, bọn họ chơi vui vẻ vô cùng.
Vì kích thích nhiệt tình huấn luyện của bọn họ, Diệp Trùng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Hắn đã xây dựng hệ thống đánh giá nghiêm khắc, chiếu theo trình độ và biểu hiện của mấy học viên, đưa ra đánh giá, sau đó căn cứ đánh giá, xây dựng chế độ đẳng cấp chặt chẽ, với lại đãi ngộ và khen thưởng nhận được cũng từ đây mà quyết định.
Theo sự hoàn thiện không ngừng của từng chế độ một, mọi thứ của căn cứ bắt đầu trở nên trật tự, ngay ngắn.
Quang giáp ra lò từng đợt từng đợt, phân phối theo điểm số cao thấp của học viên. Sau một tháng, tất cả học viên đều đã có quang giáp của mình. Trong căn cứ hiện giờ, điểm số cao nhất là An Bỉ Lạc Kỳ. Tiểu đội hắn dẫn dắt đã một trăm hai mươi một lượt bất bại, kỷ lục này đi đầu xa lắc. Là người chỉ huy tiểu đội, tỷ lệ điểm số hắn nhận được so với học viên bình thường cao hơn. Mà Thù Mạc Nhi, Đoàn Khiêm tuy về mặt điểm số lúc huấn luyện cao hơn An Bỉ Lạc Cách nhưng tổng điểm lại ít hơn hắn rất nhiều.
An Bỉ Lạc Cách là một người chỉ huy ưu tú.
Người giống như An Bỉ Lạc Cách thế này không hề ít, chiến đấu cá nhân của bọn họ không coi là cao, nhưng khi chiến đấu thì cực kỳ bình tĩnh, nắm bắt đối với tiết tấu và chiến thuật chiến đấu xuất sắc, thường có thể dẫn dắt đội ngũ của mình giành phần thắng. Diệp Trùng liền sắp xếp mấy người này thành quan chỉ huy của đội ngũ, còn mấy người có năng lực chiến đấu cá nhân xuất sắc lại xếp họ vào đội đột kích.
Loại đối luyện này không thể nào thay được thực chiến, Diệp Trùng cực kỳ rõ ràng một điểm này.
Tới tận bây giờ, học viên đội đột kích dưới tay Diệp Trùng tổng cộng có ba trăm mười bốn người. Huấn luyện các phương diện của bọn họ đều cực kỳ xuất sắc, cho dù là trong đối kháng, biểu hiện cũng xuất sắc vô cùng.
Diệp Trùng quyết định dắt mấy người này đi tiến hành luyện tập thực chiến một khoảng thời gian.
Chỉ có trong thực chiến mới có thể trưởng thành thật sự.
Bọn họ ra ngoài lần này, có thể võ trang toàn bộ đúng như tên gọi. Khoảng thời gian Diệp Trùng rời khỏi này, Sa Á và Hy Ngôn cùng quản lý căn cứ, Diệp Trùng đã bàn giao rõ ràng thứ cần bàn giao.
Diệp Trùng điều khiển Thần, sau lưng hắn, ba trăm mười bốn cái Sương chi Vịnh thán điệu đồng thời bay lên không, ở trên không tạo thành một đội chiến đấu quang giáp.
Trên mặt đất, Nộ viêm giang thường ngày gầm thét, lúc này trông giống như một sợi tơ đỏ nhỏ xíu. Bọn họ tò mò điều khiển hệ thống quét hình, đánh giá mọi thứ xung quanh. Bọn họ tràn ngập tò mò, ngày thường, Diệp Trùng hoàn toàn không cho phép bọn họ ra khỏi căn cứ.
Nơi này chính là Darkness a! Nhưng tại sao lại không giống chứ? Trong lời đồn, Darkness không phải rất nguy hiểm sao? Trong bóng tối, Darkness giống như đứa trẻ sơ sinh ngủ say, vô cùng yên tĩnh.
Bọn họ không chú ý thấy, do bọn họ phân tâm, trận hình đã xuất hiện một khe hở cực nhỏ. Vẫn luôn khẩn trương cao độ, Diệp Trùng lập tức phát hiện chuyện này.
- Tập trung chú ý, nơi này rất nguy hiểm.
Phương hướng bay của mấy người Diệp Trùng lần này, chính là phương hướng Aprila và Roentgen tới lần trước. Hai tên đó bị huấn luyện thể lực dày vò gần như chỉ còn nửa hơi thở. Bọn họ đều là xạ thủ, phải tiến hành tôi luyện tố chất thân thể từ đầu, điều đó không phải là muốn lấy mạng sao? Diệp Trùng không hề dẫn hai người bọn họ tới, lần này có thể tìm được cửa lối vào thông với Tây Hàn đương nhiên tốt, không tìm thấy cũng không sao.
Đã bay khoảng nửa giờ, bọn họ không gặp phải tình huống bất ngờ nào.
Nhưng Diệp Trùng càng không dám sơ suất, mảnh đất dưới chân này, đã là chỗ xa lạ hắn chưa từng tới.
Danh sách chương