Phủ thân vương do ở khu đông đúc, nơi này tấc đất tấc vàng, cho dù với quyền thế cao ngất của lão, cũng không thể nào xây dựng một sân quyết đấu ở chỗ này. Sân quyết đấu của phủ thân vương cách trung tâm thành ba mươi km, nhưng đối với mấy quý tộc hứng chí đang cao này mà nói, chút khoảng cách này có thể bỏ qua.

Đoàn người rồng rắn tiến về sân quyết đấu của phủ thân vương, Diệp Trùng tự nhiên là ngồi xe của Tô Môn, người tiếp khách bao gồm ba người đứng đầu khác ngoài bệ hạ ra, loại tôn vinh này, mấy quý tộc đó nhìn mà thầm kinh ngạc trong lòng.

- Sân quyết đấu này nói ra xấu hổ, cũng chỉ là trong khoảng thời gian bệ hạ lúc nhỏ tới chỗ này chơi mới từng dùng qua, về sau vẫn luôn ở trong trạng thái xếp xó. Nhưng các vị cứ việc yên tâm, thiết bị nơi này tuyệt đối là cấp bậc hạng nhất của nước Đông Vân chúng ta. Đương nhiên, chủng loại địa đồ so với mấy sân quyết đấu chuyên nghiệp đó vẫn có khoảng cách kha khá, diện tích có hạn, mọi người chỉ đành chín bỏ làm mười chút thôi. Biểu tình thân vương Đức Nặc Ni Áo rất thoải mái.

Đây là một sân quyết đấu khổng lồ, kích cỡ khoảng năm, sáu cây số vuông. Mà khu mấy người Đức Nặc Ni Áo hiện giờ đang tiến vào là khu vực khán đài. Khu khán đài có một màn hình lớn, phía trên rõ ràng chính là hình ảnh sân quyết đấu. Nếu như Diệp Trùng ở chỗ này, nhất định sẽ cả kinh. Tuy chất lượng của loại hình ảnh này so với hình ảnh ba chiều vẫn còn thua kém rất xa, nhưng cũng đủ làm người ta kinh ngạc. Khu khán đài bố trí cực kỳ xa hoa, không chỉ có trường kỷ mềm mại, đám người hầu cũng đã sớm sắp xếp điểm tâm và rượu ngon sẵn sàng rồi. Chất lượng trên màn ảnh cực kỳ xuất sắc, tuy là hai chiều, nhưng cực kỳ rõ ràng, với lại, bọn họ lợi dụng nhiều ống kính để bổ sung chỗ không đủ trên hình ảnh, cũng đồng dạng có thể bảo đảm quan sát trận chiến đấu này từ các góc độ khác.

Mấy quý tộc nhao nhao ngồi vào ghế, vị trí trước nhất đương nhiên phải để cho bệ hạ. Bệ hạ tự mình tới hiện trường, công tước Uy Luân, đại nhân Minh Tiêu ngồi tiếp, thân vương Đức Nặc Ni Áo đảm nhận giảng giải, mấy quý tộc lúc này mới kinh ngạc phát hiện, đây có lẽ là lần quyết đấu có quy cách cao nhất từ khi nước Đông Vân có lịch sử cho đến nay. Rất nhiều người lộ ra vẻ hưng phấn, quyết đấu thế này bị bọn họ gặp được, đó quả thật là may mắn, điều này có dùng tiền mua cũng mua không được.

Thân vương Đức Nặc Ni Áo đảm nhận công việc người thuyết minh trận quyết đấu lần này di tới đài giảng giải, ngồi xuống, uống một ngụm nước, thấm cổ họng.

- Thứ sân quyết đấu này dùng là địa đồ dãy số một, cũng chính là địa đồ dãy sơn địa mà chúng ta thường nói. Tin rằng mọi người đã cực kỳ quen thuộc với địa đồ dãy này. Nhưng, thứ bổn phủ sử dụng lại không phải là địa độ dãy số một tiêu chuẩn, mà là địa đồ dãy số một đã trải qua thay đổi. Ừm, nguyên nhân có lẽ mọi người đều biết, địa đồ này đối với rất nhiều người mà nói, quả thật quá quen thuộc rồi. Vì không làm chiến đấu mất đi hồi hộp quá sớm, chúng tôi đã thay đổi khá nhiều địa đồ này. Nếu như ai cho rằng dựa vào sự quen thuộc của mình đối với địa đồ dãy số một mà chiếm được tiên cơ, hắn nhất định sẽ biết là hắn sai lầm nhiều thế nào.

Tô Môn trở nên nhu hòa, trong mắt lộ ra thần sắc có vài phần hoài niệm xa xôi. Hắn lúc nhỏ thích chơi đùa ở chỗ này nhất, mà sau khi hơi lớn hơn, nơi này liền trở thành chỗ hắn luyện tập kỹ xảo chiến đấu quan trọng nhất. Hắn đã để lại chỗ này quá nhiều hồi ức.

Thân vương Đức Nặc Ni Áo đĩnh đạc nói: “Đây là một địa đồ cỡ trung, có thể cho bốn mươi xạ thủ tiến vào đồng thời, do là mô phỏng núi, cho nên địa hình khá phức tạp, đối với xạ thủ mà nói, đây không chỉ phải khảo nghiệm kỹ xảo xạ kích và thần niệm của bọn họ, mà còn khảo nghiệm phán đoán đối với địa hình, lựa chọn đối với điểm hỏa lực cùng nắm bắt vĩ mô đối với cả chiến trường của bọn họ.

- Ha ha, tin rằng tới giờ mọi người đều gấp không chờ được nữa rồi nhỉ!

- Vậy thì ta cũng không phí lời nữa, vì tăng thêm tính thú vị của quyết đấu, đại sư Diệp Trùng và mười hai xạ thủ sẽ rút thăm ngẫu nhiên tiến vào từ hai thông đạo. Cũng tức là nói, bọn họ đều không biết đối phương ở chỗ nào, điều bọn họ phải làm chính là ở trong địa hình phức tạp, lộn xộn thế này tìm thấy thân hình của đối phương rồi từ đó đánh ngã đối phương.

- Thứ mười hai xạ thủ cầm là súng huỳnh quang hình V chuyên sử dụng ở sân quyết đấu, huỳnh quang nó bắn ra sẽ để lại trên người người bị bắn trúng một vệt huỳnh quang, vệt huỳnh quang này chỉ qua thời gian ba ngày mới tự động tan đi. Tới tận trước mắt vẫn chưa có bất cứ loại dược phẩm nào có thể chùi đi vệt huỳnh quang này, cho nên mọi người không cần lo lắng vấn đề công bằng của quyết đấu. Kỹ sư cải tạo của chúng tôi đã giúp mười hai xạ thủ tiến hành thay đổi trang bị chi tiết cục bộ của súng ống, toàn bộ mười hai xạ thủ đều đã kiểm tra súng ống, không có vấn đề.

- Súng ống đối với xạ thủ mà nói, là sinh mạng thứ hai của bọn họ, cho nên, mỗi một xạ thủ phải có hiểu biết cực kỳ sâu sắc với súng ống của mình, đây cũng là một tố chất một xạ thủ đạt chuẩn phải trang bị. Minh lão đầu từng nói với ta, binh dưới tay lão, có thể không quen thuộc với vợ của mình, nhưng nếu không quen thuộc với súng của mình, ba năm không cho phép ôm vợ ngủ, chỉ có thể ôm súng ngủ. Mấy tên nhóc thủ hạ dưới tay Minh lão đầu có mặt, các ngươi phải cảnh tỉnh chút, ngày ngày đừng ôm vợ mà bỏ quên súng, nếu không hì hì…

Phía dưới truyền tới một trận cười nhẹ. Minh Tiêu tuy trên danh nghĩa chỉ là quân đoàn trưởng quân đoàn số một nhưng thật ra hắn là nhân vật số hai trừ bệ hạ ra, quý tộc dưới tay hắn cũng nhiều như lông trâu. Minh Tiêu cũng không phiền, nhếch miệng cười, ngược lại công tước Uy Luân ở bên còn lại hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ coi thường.

Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn thấy hai vị trọng thần không hòa hợp, chỉ cười nhẹ không nói.

- Được rồi, chúng ta chuyển đề tài về trận quyết đấu này, ừm, Diệp đại sư của chúng ta là một người khá có tính cách, ừm, khá có tính cách! Tuy vẫn chưa hiểu rõ trình độ chế tạo vũ khí của Diệp đại sư, nhưng nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn của Diệp đại sư, tin rằng mọi người cũng không chút hoài nghi. Dao ăn do Ngân kiên mộc chế tạo, Diệp đại sư có thể một tay quăng ra, chuẩn xác đóng Tuyết khuyển thú tốc độ kinh người trên đất. Một màn đó quả thật làm người ta cả đời khó quên, ta không sao hình dung sự kinh ngạc của ta lúc đó.

- Theo tin tức tuyệt mật ta có được từ chỗ bệ hạ, đại sư Diệp Trùng không có chút thần niệm nào, cú quăng đó của y, hoàn toàn chỉ dựa vào nhãn lực và lực tay làm người ta khủng bố của y. Không cần hoài nghi sức mạnh mà con dao ăn đó có, mấy người hầu của ta vẻ mặt khủng hoảng báo cáo với ta, sau khi con dao ăn đó xuyên qua Tuyết khuyển thú, cắm sâu vào tấm sàn Hoa lê năm cm. Sức mạnh này mọi người cứ nghĩ thì biết. Chuẩn xác lại tràn đầy sức mạnh, điều này làm cho chúng ta đầy mong chờ đối với công kích của Diệp đại sư.

Thân vương Đức Nặc Ni Áo ngẩng đầu nhìn xuống dưới, nói trầm ổn mà có sức: “Đại sư Diệp Trùng đã thuyết minh cho chúng ta một loại phương thức chiến đấu khác. Đây chính là cận chiến, không có thần niệm, không có súng ống. Đại sư Diệp Trùng hoàn toàn đánh đổ lý giải của chúng ta đối với chiến đấu. Giả dụ đại sư Diệp Trùng có thể chiến thắng mười hai xạ thủ cấp sáu này, vậy thì…” Thân vương dừng một chút, thần tình nghiêm túc nhìn một vòng phía dưới, ngữ khí cực kỳ kiên quyết: “Một loại phương thức chiến đấu hoàn toàn mới bày ra trước mặt chúng ta, không dựa vào thần niệm, không dựa vào súng ống, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh và kỹ xảo của thân thể. Đây là một loại dự cảm của ta, ta hoài nghi Diệp đại sư rất có khả năng đánh đổ cục diện xạ thủ độc bá thiên hạ hiện có của chúng ta.”

Một vài người phía dưới, đặc biệt loại người quân đội giống như Minh Tiêu, đã bắt đầu thu lại vẻ cười đùa trên mặt lại, thần tình của bọn họ bắt đầu trở nên nghiêm túc. Mặc dù bọn họ đều không tin Diệp Trùng có thể thắng, nhưng nếu như Diệp Trùng thật sự có thể thu được thắng lợi thì sao? Một người có thể đối mặt mười hai xạ thủ cấp sáu, thực lực thế này đã đủ có được xưng hiệu cường giả rồi. Chính ở nước Đông Vân, nhân vật thế này cũng không phải là ở đâu cũng gặp được.

Bọn họ tất phải suy nghĩ, loại phương thức chiến đấu này của Diệp Trùng sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào đối với bọn họ, mà bọn họ lại có những chỗ có thể học hỏi nào.

- Điều đáng chúc mừng là chúng ta có thể làm người quan chiến tại chỗ nhất của trận chiến này. Điều càng đáng chúc mừng hơn là Diệp đại sư là người của nước Đông Vân chúng ta, ngoài ra còn là kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu của nước Đông Vân chúng ta. Mặc kệ phương thức chiến đấu mà Diệp đại sư phô bày ra sẽ tạo ra loại ảnh hưởng nào, nước Đông Vân chúng ta cũng là phát hiện đầu tiên, thay đổi đầu tiên, mà một khi thành công, chúng ta sẽ đi ở đầu tiên của thế giới!

Lời của thân vương Đức Nặc Ni Áo làm tinh thần mọi người phấn chấn, không chỉ như vậy, lão còn gây nên hứng thú của mấy quý tộc không hề cảm thấy hứng thú với cái gì là cận chiến, cái gì là xạ thủ. Ngay cả Tô Môn Tây Gia Hoa, trong mắt lúc này cũng lấp lánh ánh sáng, làm cho nước Đông Vân trở nên mạnh mẽ cũng là vấn đề hắn ngày suy đêm nghĩ mỗi ngày.

- Diệp đại sư vũ khí gì cũng không mang theo, ta vô cùng tò mò, y sẽ dùng loại phương thức nào để ứng phó công kích của mấy xạ thủ này chứ? Nhưng trên mặt Diệp đại sư không hề có thay đổi gì, không có bất cứ vẻ lo lắng nào. Y dường như không hề lo lắng cho bản thân, chúng ta cứ dõi mắt chờ xem, ta tin rằng, đây nhất định là một trận quyết đấu làm người ta cả đời khó quên.

- Hai bên đang chuẩn bị trước trận chiến. Chúng ta bây giờ giảng giải chút địa đồ này. Vừa rồi ta đã nói, trường cảnh của sân quyết đấu này đại thể phỏng theo địa hình dãy sơn địa số một tiêu chuẩn nhưng có thay đổi nhất định. Địa đồ dãy số một cũng chính là địa hình sơn địa, nổi tiếng vì địa hình phức tạp. Mà sân quyết đấu của bổn phủ càng hoàn toàn dùng tường đá thạch lâm do sơn thạch xây đắp mà thành, càng làm cho đặc điểm phức tạp của địa hình phát huy tới tột cùng. Hoàn cảnh trong này cực kỳ phức tạp, trong địa hình phức tạp thế này, thần niệm sẽ chịu ảnh hưởng khá lớn, sự phản hồi của thần niệm sẽ không chính xác giống như đất bằng. Mà mấy xạ thủ có kinh nghiệm phong phú lại có thể từ tìm được tin tức chính xác từ trong sự phản hồi của mấy thần niệm không hề chính xác này. Ngoài ra, địa hình này cần xạ thủ có đủ thể lực, bởi vì rất nhiều chỗ của nó cần leo mới có thể qua được.

- Được rồi, giới thiệu đối với địa hình tới đây ngừng lại, hai bên hiện giờ đều đã tiến vào sân quyết đấu.

Mọi người, bao gồm Tô Môn đều không nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình

- Ha ha, cửa thông đạo của Diệp đại sư và mười hai người khác vừa đúng có quan hệ đường chéo, cũng tức là nói, bọn họ cần kha khá thời gian để phán định đối phương ở chỗ nào. Cho nên mọi người có thể yên tâm. Cứ từ từ uống chút rượu trước. Thân vương trào phúng nói, nhưng không có ai dời ánh mắt của họ.

- Chúng ta bây giờ xem mười hai người trẻ tuổi này trước, ừm, không tồi, trận hình của bọn họ giữ khá hoàn chỉnh. Thật ra, vào lúc này, lựa chọn tốt nhất là tìm được một điểm cao, bởi vì chỗ cao một chút không chỉ tầm nhìn mở rộng mà thần niệm cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn. Nhưng trong sân quyết đấu này, độ khó của việc leo lên của tất cả điểm cao đều cực kỳ cao, ủa, A Mãng dường như muốn thử, nhưng hắn rất nhanh liền bỏ cuộc, địa hình thế này, không có công cụ, rất khó leo lên.

- Thù tiểu thư xinh đẹp của chúng ta sau khi mặc trang phục tác chiến lên thật là xinh đẹp a, ta tin rằng chỗ này có rất nhiều thanh niên lúc này càng thêm kiên định tấm lòng hộ hoa của mình đó. Tiểu thư Thù Mạn Nhi trông thì yếu ớt lại là xạ thủ cấp sáu, thật là làm người ta kinh ngạc. Nhưng từ bước chân và sự trầm ổn của cô ta hiện giờ mà xét, một điểm này đã không cần hoài nghi.

Thân vương Đức Nặc Ni Áo rất rõ mấy quý tộc này cảm thấy hứng thú với cái gì, ống kính chỉ thẳng Thù Mạn Nhi, mà trong phòng quan sát lập tức vang lên một trận tiếng huýt sáo của thanh niên.

Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn thấy hình ảnh của Thù Mạn Nhi, dường như đang suy nghĩ gì đó, bỗng trong mắt hắn lóe qua một tia sáng lạnh. Ngoắc ngoắc tay với một thị vệ cung kính đứng bên cạnh. Thị vệ vội vàng chạy tới bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa, cúi người xuống, đưa tai tới trước mặt bệ hạ. Tô Môn Tây Gia Hoa thấp giọng dặn dò vài câu, thị vệ vội vàng chạy ra ngoài. Chi tiết này không làm ai chú ý nhưng lại bị công tước Uy Luân và Minh Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy.

Thân vương Đức Nặc Ni Áo ở trên đài vẫn đang giảng giải: “Quan điểm của cá nhân ta, địa hình thế này, cuối cùng phần lớn là tao ngộ chiến.”

- Được rồi. Chúng ta bây giờ tới xem Diệp đại sư của chúng ta, vị đại sư trước sau không ngừng mang lại bất ngờ cho chúng ta này, lần này lại mang lại cho chúng ta sự vui mừng thế nào đây?

Hình ảnh trên bức màn lớn thay đổi, liền chuyển tới trên người Diệp Trùng.

- Diệp đại sư không hề gấp, y dường như cực kỳ quen thuộc với địa hình thế này. Ừm, vì tránh có bạn bè đoán bậy, ta phải giải thích chỗ này một chút. Thân vương Đức Nặc Ni Áo có ý làm ra nghiêm túc: “Diệp đại sư, ta cũng là lần đầu tiên gặp, trước đây, y chưa từng vào sân quyết đấu của phủ thân vương này.”

Một số phụ nữ quý tộc nhìn thấy biểu tình thế này của thân vương, rất nhiều người đều bụm miệng cười nhẹ.

Hôm nay thật sự là một buổi tối không tồi, ở trong căn phòng ấm áp, ngồi ở ghế trường kỷ mềm mại, vuốt nhẹ con chó nhỏ trong lòng, nghe lời giảng giải đặc sắc của thân vương. Đây là một sự thỏa mãn khá lắm. Mà ánh mắt của mấy phụ nữ quý tộc trẻ tuổi, xinh đẹp trước sau dừng ở trên người bệ hạ ngồi ở trước nhất, vắt hết đầu óc suy nghĩ làm sao mới có thể sánh cùng với vị bệ hạ này.

- Diệp đại sư cực kỳ thoải mái, ít nhất biểu tình là cực kỳ thoải mái. Ừm, Diệp đại sư dường như định bò lên một điểm cao. Độ khó của việc leo lên khối sơn thạch này khá cao đó, ừm, Diệp đại sư không mang theo bất cứ công cụ nào vào. Nhưng nói thật, hành vi của Diệp đại sư thường ra ngoài ý liệu người khác, ta cũng không có cách nào dự đoán bước tiếp theo, cho nên chúng ta cứ mong mỏi chờ xem đi.

Trong phòng quan sát bỗng vang lên âm thanh đầy kinh ngạc của thân vương, mà vang lên cùng với hắn còn có một loạt tiếng kinh ngạc dưới khán đài: “A! Diệp đại sư bắt đầu leo rồi! Trời ạ, y cực kỳ nhanh nhẹn, cực kỳ nhanh nhẹn! Y giống như con vượn, không, y so với vượn còn nhanh nhẹn hơn trăm lần. Y không dựa vào bất cứ công cụ nào, hoàn toàn tay không bò lên tòa sơn thạch gần như hoàn toàn thẳng đứng này. Quá kỳ diệu rồi! Quá kỳ diệu rồi!”

Trong phòng quan sát vốn dĩ ngồi rất nhiều người, lúc này đã nhịn không được mà đứng lên, bọn họ mắt không nháy nhìn chằm chằm thân hình Diệp Trùng trên bức màn lớn. Chấn động Diệp Trùng tạo cho bọn họ vừa rồi quả thật quá lớn. Độ cao sơn thạch Diệp Trùng leo khoảng hơn ba mươi mét, mà góc độ gần như thẳng đứng so với mặt đất, nhưng Diệp Trùng lại leo lên cực kỳ nhẹ nhàng bò lên.

Mà trong mắt người đang quan sát lại hoàn toàn không thể nào. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy một màn này, bọn họ nhất định sẽ không tin. Do động tác Diệp Trùng quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ Diệp Trùng làm sao mà không nhờ bất cứ công cụ nào bò lên tòa sơn thạch gần như có thể nói là từng đá dựng đứng này.

- À á à! Trong giọng nói của thân vương Đức Nặc Ni Áo tràn đầy sự kích thích, kết hợp thể hình khôi ngô, hùng tráng của lão, quả thật rất dễ làm người ta liên tưởng tới đại tinh tinh đang phát ra tiếng gầm: “Quả thật quá khủng rồi! Diệp đại sư quả nhiên đã mang lại cho chúng ta sự kinh ngạc trước giờ chưa từng có. Trời ạ, đây tưởng chừng là không phải là điều con người có thể hoàn thành, cứ cho là nhờ công cụ, ta cũng dám khẳng định, không có ai có thể leo lên khối nham thạch này thoải mái, mau chóng như vậy. Diệp đại sư hiện đã leo lên điểm cao khống chế này đã chiếm được ưu thế. Nếu như y là xạ thủ mà trên tay lại có một khẩu súng quang, vậy ta đã có thể tuyên bố trước là hắn chiến thắng rồi.”

- Bất quá, điều làm cả trận quyết đấu tràn đầy hồi hộp chính là, Diệp đại sư của chúng ta không hề là một xạ thủ, với lại trên tay hắn không có bất cứ vũ khí nào. Ta hiện giờ chính đang nghĩ, mấy xạ thủ của chúng ta thường không coi trọng thể lực, cho rằng đây không hề quan trọng. Nhưng nếu như hắn xem trận quyết đấu này, ta tin rằng, hắn nhất định sẽ sửa chữa cách nhìn của mình. Nếu như thể lực của một xạ thủ xuất sắc, chúng ta không hề cần bọn họ có thể khủng bố như Diệp đại sư thế này, nhưng nếu như thể lực của hắn có thể để hắn leo lên một điểm cao khống chế, nào sợ một điểm cao khống chế hơi thấp trong này, ưu thế trong này, ta nghĩ không phải gã ngoài ngành ta đây phải nhiều chuyện rồi.

Mọi người dưới đài đều đang nghiền ngẫm lời của thân vương đại nhân, mà nhân sĩ quân đội giống như Minh Tiêu càng lâm vào trong trầm tư. Vấn đề bình thường bị người ta bỏ qua, lúc này lại bày ra trước mặt mọi người. Chính là bọn họ gặp phải loại phương thức tác chiến cực đoan này của Diệp Trùng, càng dễ dàng làm cho bọn họ ngẫm lại mấy vấn đề bình thường bị bọn họ bỏ qua này.

Khóe miệng Tô Môn Tây Gia Hoa hiện lên một nét cười đắc ý, mặc kệ nói thế nào, cứ cho là trận chiến đấu này Diệp Trùng bị thua, với hắn mà nói, cũng đã thắng được thứ hắn muốn thắng. Có lẽ điều này không hề đủ làm cho ngọn núi băng, loại quan niệm cố hữu coi trọng thần niệm của xạ thủ trong đầu người ta đó, tan ra, nhưng hắn biết, một góc núi băng đã bắt đầu nứt vỡ rồi.

Chính ngay lúc này, thị vệ vừa mới ra ngoài đó tiến vào phòng quan sát, hắn đi tới trước mặt bệ hạ, nhỏ giọng bên tai xì xào gì đó bên tai Tô Môn Tây Gia Hoa. Giọng nói của hắn khống chế cực tốt, ngay cả công tước Uy Luân và Minh Tiêu gần trong gang tấc cũng không nghe thấy nửa chữ. Bất quá, hai người cũng ngoan ngoãn, nghiêm trang ngồi thẳng, mắt không liếc, chỉ nhìn chằm chằm bức màn lớn.

Nghe xong lời thị vệ, Tô Môn Tây Gia Hoa thần tình không đổi, chỉ là ý cười nơi khóe miệng mang theo vài phần lạnh lẽo. Phẩy tay cho thị vệ lui xuống, ánh mắt Tây Môn Tây Gia Hoa lại xoay lại về màn hình lớn, nhưng vô luận là công tước Uy Luân hay là Minh Tiêu, dư quang nơi khóe mắt đều liếc thấy vẻ lạnh lẽo lóe lên rồi mất đó trong ánh mắt của bệ hạ. Bọn họ đồng loạt run rẩy trong lòng, trên mặt thần sắc không đổi, cố làm ra vẻ đang xem nhập thần.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện