Diệp Trùng cải tạo cả hệ thống phòng ngự tốn thời gian ba ngày. Còn Christine ở trong ba ngày này, nhìn thấy Diệp Trùng vô cùng thành thạo mang mấy cái họng pháo to nặng vô bì đó tháo ra rồi lắp, lắp rồi lại tháo, nàng cũng từ khủng bố ban đầu chuyển biến thành quen thuộc như thường lúc sau. Ở vào ngày thứ ba, nàng đã sấn lên làm trợ thủ cho Diệp Trùng.

Mấy thứ hỏa lực lớn khủng khiếp này làm nàng mở rộng tầm mắt, bản thân nàng đối với vũ khí đã có một loại cố chấp vượt xa người thường. Trong số này, mấy pháo trận uy lực khổng lồ đó gây hứng thú cho nàng nhất, nàng hiện giờ mới biết, mấy hỏa lực nặng lúc trước của mình đó hoàn toàn chỉ là rơm rạ! Trong dòng máu của Christine tràn đầy nguyên tố bạo lực, sau khi đi ra từ trong kinh ngạc lúc đầu, nàng liền bắt đầu hào hứng nghiên cứu mấy thứ không hề coi là lớn nhưng uy lực lại kinh người này.

Nhưng mấy kết cấu phức tạp đó rất nhanh liền làm nàng đầu váng mắt hoa, nàng biết, tri thức nàng đã học hiện giờ, ở trong hệ thống tri thức đó của Diệp Trùng chẳng qua vẫn chỉ là bộ phận cơ sở nhất, muốn nghiên cứu mấy thứ hỏa lực nặng này, vẫn còn rất sớm. Nhưng điều này vẫn không tài nào ngăn cản sự yêu thích của nàng đối với mấy thứ hỏa lực nặng này. Nếu như không phải Diệp Trùng ngăn cản, nàng cũng hận không thể bắn vài phát pháo thử xem sao, nhìn xem hỏa lực rốt cuộc có phải là lợi hại giống như Diệp Trùng đồn thổi.

Nhưng điều làm nàng kỳ quái nhất là, mấy thứ hỏa lực nặng này, thần niệm hoàn toàn không sao điều khiển, vậy thì làm sao nhắm chuẩn? Diệp Trùng đối với vấn đề này thường là không buồn giải thích.

Thật ra Diệp Trùng lười giải thích, thật sự phải giải thích vấn đề này, không có thời gian mấy ngày chỉ e không thể giải thích rõ, thời gian của hắn hiện giờ cấp bách, nào có nhiều thời gian tốn vào chỗ này, cho nên hắn dứt khoát không giải thích.

Tiêu tốn thời gian ba ngày, cuối cùng đã hoàn thành tất cả công việc, toàn bộ tất cả hỏa lực đều ẩn giấu, từ bên ngoài nhìn không ra chút đầu mối. Điểm này làm Christine khâm phục sát đất.

Chính ngay lúc này, Diệp Trùng đột nhiên nhận được cảnh báo quang não trong phòng chuyển cho hắn, có người đang tới gần bên này. Diệp Trùng mặt không đổi sắc bước vào phòng, đóng cửa lại, mở màn hình, trên màn hình, có hai người một nam một nữ đang tới gần bên này. Cô gái đó, Diệp Trùng nhận ra, là Thù Mạc Nhi. Gã đó lại vô cùng xa lạ.

Bọn họ tới đây làm gì? Diệp Trùng nhíu mày.

Rời khỏi phòng đi ra sân, đóng chặt cửa lại.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Christine mở cửa, lập tức nghe thấy âm thanh tràn đầy vui mừng của nàng ta: “Em gái Mạc Nhi, nào nào nào, mau vào đây.”

Thù Mạc Nhi cười rạng rỡ: “Chị Christine, em tới chơi nè.”

Christine cười hì hì nói: “Em gái bây giờ mới tới, chị đợi em đã mấy ngày rồi đó.”

Diệp Trùng lạnh lùng đứng xem, bây giờ đánh chết hắn hắn cũng không tin Thù Mạc Nhi này không có mục đích gì, ở sau lưng Christine, trong mắt hắn lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Hai người bước vào sân, Thù Mạc Nhi hành lễ với Diệp Trùng: “Xin chào, Diệp Trùng tiên sinh.”

- Xin chào. Diệp Trùng trả lễ, tuy hắn cảm thấy hai bên giả dối thế này không hề cần thiết chút nào, nhưng hắn hiện giờ đã không phải là hắn lúc vừa mới xuất đạo. Các loại tình cảnh đều đã trải qua, mấy kỹ năng cơ bản nhất này, hắn cũng đã khá quen thuộc.

Thù Mạc Nhi hôm nay không mang theo nón lụa, dung mạo xinh đẹp không chút tì vết hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người, cứ tùy tiện mà đứng, loại khí chất nhã nhặn, trầm tĩnh như liễu đó làm người ta nhịn không được mà nhìn thêm nhiều lần.

- Đây là bạn của tôi, Ngụy Chính. Thù Mạc Nhi giới thiệu. Lần trước, sau khi biết được địa chỉ của Diệp Trùng từ Christine, nàng liền vạch thẳng một kế hoạch lúc nào lại đến chào hỏi. Nhưng điều không ngờ là, lần này Ngụy Chính quấn rịt không buông, phải đi cùng. Mà Tông Văn cũng suy nghĩ tới vấn đề an toàn, đặc biệt là cao thủ thần bí mà Nạp Duy Nhĩ gặp được hôm đó, làm mọi người sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Gần như mọi người đều tán đồng Ngụy Chính đi cùng Thù Mạc Nhi, Thù Mạc Nhi cũng không muốn làm quá rõ rang, chỉ đành đồng ý.

- Xin chào. Ngụy Chính mỉm cười chào hỏi Diệp Trùng. Diệp Trùng mẫn cảm nắm bắt được địch ý lóe lên rồi mất trong ánh mắt của đối phương.

Quả nhiên không có ý tốt, Diệp Trùng cảnh giác trong lòng, hắn đã quyết định, nếu như đợi lát nữa thật sự phải ra tay, ra tay nhất định phải kiên quyết!

Christine huýt sáo một tiếng, lườm Ngụy Chính một cái, cười ngọt nói: “Anh đẹp trai, xin chào!” Trước mắt Ngụy Chính sáng lên, chào hỏi cực có phong độ.

- Chị không mời chúng em vào sao? Thù Mạc Nhi cười nhẹ nói với Christine.

Ánh mắt Christine chuyển động, cười dễ thương: “Câu này em gái nói sai rồi, chủ nhân nơi này không phải là ta a.” Nàng không ngốc như thế, Diệp Trùng từng rất nghiêm khắc cảnh cáo nàng, không được hắn cho phép, không thể tiến vào nhà trong, nếu không hậu quả tự gánh. Nếu như là lúc trước, nàng có lẽ sẽ không coi là gì, nhưng hai ngày này nhìn thấy nhiều vũ khí mạnh mẽ như thế, Christine càng hiểu rõ hơn một chuyện.

Thầy của nàng, gã đàn ông đầu đá xem ra gần như không có cảm xúc gì này, không hề vô hại giống như hắn biểu hiện ra. Phía dưới gương mặt gần như trước giờ chưa từng thay đổi đó của hắn, sục sôi sát cơ mạnh mẽ vô bì.

Ngay cả nàng cũng không được tiến vào, nàng ta làm sao dám tự tiện để mấy người này vào? Cho nên nàng khôn khéo đã quả bóng sang Diệp Trùng.

Ánh mắt ba người toàn bộ đều rơi trên người Diệp Trùng.

Diệp Trùng vẫn là một gương mặt gỗ đá: “Xin lỗi, nhà trong không tiện tiếp đãi.”

Trả lời này ai cũng không ngờ tới, cư xử với khách tới thăm, đây là một loại hành vi cực kỳ ngạo mạn lại cực kỳ vô lễ.

Bầu không khí trong sân ngượng nghịu phi thường.

Mặt Thù Mạc Nhi lúc xanh lúc trắng, còn mặt Ngụy Chính càng khó coi hơn. Bọn họ nào đã gặp qua tình huống thế này? Thân là xạ thủ cấp sáu, bọn họ vô luận đi tới chỗ nào, người ta đều cố sức nịnh bợ bọn họ, hận không thể dính sát vào.

Christine cũng không ngờ Diệp Trùng lại trả lời kiên quyết như vậy, ngập ngừng muốn nói gì đó. Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Trùng, lập tức nuốt lời đã tới cửa miệng trở lại.

Diệp Trùng không có hứng thú khách sáo nhiều với bọn họ, hai người này và mình không hề có quan hệ gì, với lại, đối với loại người có mục đích khác này, hắn chưa từng có hảo cảm gì. Càng huống chi, trong phòng khắp nơi đều đặt các loại máy móc và hệ thống bồi dưỡng sinh vật, mấy thứ này bị người ta nhìn thấy, chỉ e lập tức sẽ là một trận bão tố.

Ngụy Chính vốn dĩ tâm cao khí ngạo, sự xấu hổ không cho nửa bậc thang nào này của Diệp Trùng nào là thứ hắn có thể tiếp thụ?

Mặt hắn âm trầm: “Các hạ đây là có ý gì?” Thù Mạc Nhi ở bên cạnh không nói lời nào.

Diệp Trùng nhìn thẳng hai mắt Ngụy Chính, lạnh nhạt nói: “Nghe không hiểu?”

Hai mắt Ngụy Chính không nháy nhìn chằm chằm Diệp Trùng, sắc mặt âm trầm như nước.

Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh, cơ nhục toàn thân hơi thả lỏng, giống như một con báo thu thế chờ sẵn, một khi bộc phát, vậy chắc chắn là công kích mạnh như sấm sét! Ai cũng không ngờ, dưới cái thân xác trông khá gầy yếu này ẩn tang lực lượng khủng bố tới bực nào.

Thù Mạc Nhi ở bên cạnh cũng chuẩn bị sẵn sang, nhưng nàng lại không hề chuẩn bị giúp Ngụy Chính, mà là định một khi hai người xảy ra tranh chấp, tách hai người ra. Nếu như bởi vì người khác không cho bọn họ tiến vào mà giết chết một kỹ sư chế tạo vũ khí, danh dự của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Thù Mạc Nhi biết, tấm lòng Ngụy Chính không hề rộng rãi như hắn biểu hiện mọi lúc.

Ánh mắt Ngụy Chính lấp lánh, ngay khi mọi người cho rằng hắn sắp ra tay, hắn bỗng cười rạng rỡ: “Ha ha, Diệp tiên sinh quả nhiên có tính cách, Diệp tiên sinh hôm nay đã không tiện, vậy thì chúng tôi hôm khác lại tới thăm. Tạm biệt.”

Nói xong, Ngụy Chính liền ra cửa đầu tiên, Thù Mạc Nhi sâu sắc nhìn Diệp Trùng một cái, không nói lời nào đi ra cửa.

Christine ở một bên lè lưỡi, đánh giá Diệp Trùng trên dưới một lượt, kinh ngạc nói: “Nhìn không ra a, tiểu tử ngươi lại có gan như vậy a, ngươi không biết đó, bọn họ đều là xạ thủ cấp sáu, cứng đấu cứng, vậy thì ngươi thảm rồi!”

- Ừm. Diệp Trùng chậm rãi trả lời, nhưng lại không hề phản bác. Công phu miệng lưỡi không có tác dụng gì. Thật ra, khi Ngụy Chính dùng thần niệm khóa chặt hắn vừa rồi, hắn có đủ nắm chắc thoát ra rồi đánh ngã hai người, nhưng hắn khong hề làm như thế, mà lại lựa chọn kìm chế. Xạ thủ cấp sáu là khái niệm gì, hắn không hề có khái niệm. Hắn chi biết, cô gái tên là Sa Á lần trước đó, là một xạ thủ cấp tám. Xạ thủ cấp sáu đó, cũng chẳng hay ho gì.

Nhưng thần niệm cường đại của bọn họ làm hắn có chút kinh ngạc.

Ánh mắt lấp lánh của Ngụy Chính cho hắn biết, việc này chỉ e không dễ dàng kết thúc như thế. Hắn không hề sợ chuyện, chuyện này không hề có quan hệ với việc đối phương có cường đại hay không.

- Bọn họ là trợ thủ Đa Già mời tới, nghe nói là vì một người khổng lồ toàn thân giáp đen cao hơn mười mét xuất hiện trên không rừng rậm Lưỡng Ngạn lần trước. Mấy trăm cái chiến cơ đều không bắt được tên đó. Cường hãn quá! Cũng không biết Đa Già nổi cơn điên gì, chạy đi kéo một đám xạ thủ cấp sáu tới. Thêm vào hắn, mười ba người, thế trận hào hoa a. Bọn họ hiện giờ đang chờ người khổng lồ đó lại xuất hiện lần nữa, hiện giờ đang nhàm chán đó. Christine huýt sáo một cái, môi đỏ mọng tươi dụ người vô bì.

- Thì ra là vậy. Diệp Trùng cuối cùng đã biết cái phi hành khí màu lam đó là ai rồi. Thì ra chủ nhân cái phi hành khí màu lam đó lại là xạ thủ cấp sáu có danh hiệu cao thủ đệ nhất của Dã Tháp thành, Đa Già. Hắn lúc này mới biết, thực lực xạ thủ cấp sáu có. Cái phi hành khí đó đã ép hắn tới một mức độ cực kỳ chật vật, hắn tới giờ vẫn nhớ như in.

Nếu như có mười ba cái phi hành khí thực lực tương đồng vây công mình, vậy thì mình muốn chạy cũng không phải là việc dễ dàng.

- Sợ rồi chứ gì. Christine chế giễu nói: “Hì hì, ta cũng kỳ quái. Bên trong rốt cuộc có bảo bối gì, ngay cả nhìn một cái cũng không được. Lần này ngay cả tiểu Mạc Nhi của bà đây và anh Ngụy đẹp trai đều chạy rồi. Người ta thật là đáng thương.” Christine giả làm biểu tình đáng thương.

Diệp Trùng không để ý Christine giọng điệu quái dị, trong lòng hắn đã quyết định, khoảng thời gian này vô luận thế nào cũng không thể điều khiển Thần ra ngoài thêm một lần nữa, quá nguy hiểm.

Bóng đêm phủ xuống, Diệp Trùng đang sắp xếp tư liệu. Số liệu phân tích ban ngày vừa mới ra lò, đây cũng là bộ số liệu cuối cùng của đống vật phẩm này, hắn đầu tiên cần phải tiến hành sắp xếp mấy số liệu này. Christine đã đi ngủ, một phen giày vò ban ngày đó, tinh thần của nàng đã chịu đủ.

Đột nhiên, một trận tiếng cảnh báo lay tỉnh Diệp Trùng: “Phát hiện kẻ xâm nhập.”

Kẻ xâm nhập? Diệp Trùng máy động trong lòng.

Mở màn hình, phía trên rõ ràng là thân ảnh của Ngụy Chính.

Ngụy Chính lần này tùy tiện tìm một lý do lẻn ra khỏi cửa, nỗi khó chịu ban ngày hôm nay giăng ngang trong lòng, trong lòng hắn cả ngày đều bực bội vô cùng. Vốn dĩ mắt cao ở đỉnh, hắn nào từng chịu tức giận thế này? Vô luận Thù Mạc Nhi hay là hắn, trở về nhà của Đa Già đều không đề cập đến việc xảy ra vào ban ngày hôm nay.

Gây chuyện quang minh chính đại với người khác, bị người ta nhìn thấy, bọn họ sẽ là ỷ mạnh hiếp yếu, truyền ra danh tiếng cũng không tốt.

Nhưng, nếu như không ai nhìn thấy thì sao? Hừ hừ, Ngụy Chính cười lạnh trong lòng, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vài phần hung tợn. Thù Mạc Nhi vẫn một mình ở trong phòng giận dỗi. Nhưng thế thì có tác dụng gì? Tên đáng chết đó, chỉ e bản thân vẫn đang ở đó đắc ý.

Vừa nghĩ tới cái gương mặt đá tảng đáng hận đó, Ngụy Chính liền nghiến răng nghiến lợi một trận.

Hắn mau chóng chạy về phía nhà Diệp Trùng. Cảm giác mạnh mẽ của hắn có thể làm cho hắn tránh trước được nguy hiểm, hắn phải tới xem xem, trong phòng tên đó rốt cuộc là giấu bí mật không thể cho người khác biết gì. Hì hì, nói không chừng còn có vũ khí cao cấp gì đó, vậy thì tiện nghi cho mình rồi.

Nếu như đối phương phát hiện ra mình, trong mắt Ngụy Chính lóe qua một tia sát cơ, có vài việc cũng không thể không làm.

Diệp Trùng có chút không biết nói gì, động tác chạy của Ngụy Chính trông nghiệp dư vô cùng. Diệp Trùng có chút không hiểu, vô luận là trộm hay là cướp, đều có tính kỹ thuật cực cao. Trình độ giống hắn thế này, cũng dám tới làm cái việc nguy hiểm thế này? Lạnh lùng nhìn Ngụy Chính trên màn hình, Diệp Trùng đã đưa ra phán đoán của hắn.

Nếu như nói ban ngày, Diệp Trùng còn kiêng kỵ bị đồng bạn của hắn vây công, đối phương hiện giờ tối vậy mà len lén mò tới, đó là tự dâng mình tới cửa rồi.

Tường bao dày nặng đột nhiên lộ ra vài cái lỗ đen ngòm.

Ngụy Chính lúc này cách căn nhà lớn đó còn khoảng hai ngàn mét, khu vực này bởi vì gần rừng rậm Lưỡng Ngạn, không thấy bóng người nào. Điều này làm hắn không chút cố kỵ, hoàn toàn không chú ý ẩn giấu thân hình.

Một kỹ sư chế tạo vũ khí có là gì? Mình chính là xạ thủ cấp sáu! Đối với một điểm này, hắn vô cùng tự phụ.

Bỗng, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia cảm giác nguy hiểm.

Hắn không khỏi dừng bước, thần niệm mau chóng lan tỏa ra xung quanh.

Sắc mặt hắn biến đổi, bỗng lăn ra sau.

Một chùm sáng to cỡ ngón cái để lại một cái lỗ sâu không thấy đáy ở vị trí hắn vừa mới đứng.

Bắn lén! Hắn cuối cùng đã biểu hiện ra thực lực tương ứng của một xạ thủ cấp sáu, lập tức lấy ra súng quang, thần niệm kiểm tra xung quanh. Trong lòng hắn phẫn nộ vô cùng, may mắn hôm nay dường như muốn gây khó dễ với mình. Ban ngày đụng phải một tên làm người ta căm ghét, buổi tối lại gặp bắn lén.

Nhưng hắn không hề bị phẫn nộ làm mê muội đầu óc, trên thực tế, hắn hiện giờ bình tĩnh phi thường, súng quang bị hắn nắm trong tay, một khi thần niệm của hắn phát hiện gió thổi cỏ lay gì, hắn sẽ lập tức nổ súng.

Ngay cả mình mà cũng dám bắn lén? Không muốn sống rồi!

Ý, tại sao cái gì cũng không có? Thần niệm của hắn không tìm thấy bất cứ sinh vật nào, càng đừng nói kẻ bắn lén.

Diệp Trùng nhìn Ngụy Chính giống như cảm nhận trước lăn về sau, đánh giá đối với hắn lập tức cao lên vài phần.

Nhưng, Diệp Trùng không hề định nhiêu đó đã buông tay, hệ thống phòng ngự trang bị lâu như vậy cuối cùng đã có thể có tác dụng rồi. Vừa may cũng có thể thử nghiệm uy lực của nó một chút.

Lại là một chùm sáng, Ngụy Chính luýnh quýnh, mặc kệ hình tượng lại lăn một cái, né tránh chùm sáng đó. Ngụy Chính hiện giờ phổi cũng sắp tức nổ tung rồi, tới tận bây giờ, hắn vẫn không phát hiện kẻ bắn lén.

Nếu như không phải thần niệm của hắn đã được mở rộng tới khu vực lớn nhất, hắn đã sớm bị hai chùm sáng này xuyên thủng.

Cẩn thận giấu mình sau một cây lớn, Ngụy Chính thận trọng kiểm tra xung quanh, trong ánh mắt hắn, mấy thứ xốc nổi đó biến mất không thấy, mà thay vào đó là sự thận trọng vô bì.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, có phải một vị xạ thủ cấp tám đang bắn lén mình?

Nhưng tạm không nói xạ thủ cấp tám nào đó. Nếu như thật sự là xạ thủ cấp tám, Ngụy Chính tin rằng hai phát này tuyệt sẽ không bắn hụt. Mà nếu như không phải xạ thủ cấp tám, vậy mình tại sao lại tìm không thấy bóng dáng của đối phương chứ?

Loại dày vò không rõ này mang lại cho Ngụy Chính áp lực khổng lồ, làm hắn không dám manh động.

Chẳng lẽ là trong căn nhà lớn đó có một vị xạ thủ cấp tám? Ý nghĩ này làm Ngụy Chính đột nhiên hoảng sợ. Nếu như thật sự như vậy, điều đó cũng có thể giải thích đối phương tại sao ban ngày lại không nể mặt bọn họ như thế. Khoảng cách giữa thực lực xạ thủ cấp tám và mình, Ngụy Chính vẫn tự mình biết rõ.

Lòng hắn dâng lên vài phần hối hận, chỉ sợ mình lần này đụng phải tấm sắt rồi. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn một tia tâm lý may mắn, công kích của đối phương mình vẫn có thể tránh được, đó là đối phương hạ thủ lưu tình, xem ra hôm nay mình tuy phải chịu khổ nhưng tính mạng chắc không phải lo.

Đi ngược lại hoàn toàn với suy đoán Ngụy Chính tự mình cho là đúng, Diệp Trùng không có chút ý hạ thủ lưu tình nào. Ngụy Chính có thể tránh hai lần công kích này, hoàn toàn là thực lực bản thân hắn.

Nếu như hệ thống phòng ngự của Diệp Trùng chỉ có hỏa lực ở hai chỗ này, vậy thì tuy có thể làm cho Ngụy Chính chật vật không chịu nổi nhưng không tài nào tạo thành uy hiếp đối với tính mạng của hắn.

Nhưng hệ thống hỏa lực Diệp Trùng tạo nên chỉ có hai chỗ sao?

Năm chùm sáng thẳng tuột rạch phá bầu trời đêm.

Năm chùm sáng này vừa bắn ra, Ngụy Chính liền phát giác ra, lần này hắn liền bị dọa tới mức mất tiêu hồn vía! Ngũ liên xạ! Quả nhiên là xạ thủ cấp tám! Cấp bậc xạ thủ càng cao, tần suất bắn của hắn cũng càng cao. Mà xạ thủ đỉnh cấp giống như xạ thủ cấp tám thế này, khi bọn họ bắn liên tục, mấy chùm sáng đó giống như đồng thời bắn ra vậy. Lưới hỏa lực hình thành như vậy, uy lực càng lớn, cũng càng khó né tránh hơn.

Ngụy Chính làm người tuy tự ngạo, nhưng lại có chút chân tài thực học, lập tức không dám do dự, súng quang trên tay giơ ngang trước ngực!

Trên súng quang bỗng sáng lên một quầng sáng màu trắng chói mắt. Bốn quầng sáng còn lại dán sát người hắn chui vào trong đất.

Ngụy Chính toát mồ hôi lạnh, thân súng súng quang sử dụng Hắc Luân mộc chế thành trên tay để lại một lỗ to cỡ ngón tay cái, tay sờ lên vẫn còn chút ấm.

Đây là khảo nghiệm mình sao? Ngụy Chính thấp thỏm bất an trong lòng, sự hoảng sợ mạnh mẽ bao vây lấy hắn. Trong lần công kích vừa rồi đó, năm chùm sáng của đối phương, có bốm chùm không hề bắn vào mình, mà là khóa chết tất cả góc độ né tránh của mình. Nếu như mình né tránh chùm sáng bắn vào mình đó, vậy trên người khẳng định sẽ để lại một cái lỗ.

Nếu mình không tùy cơ ứng biến, dùng thân súng cây súng quang trên tay cản chùm sáng bắn về phía mình đó, vậy thì hôm nay xong rồi.

Biểu hiện của Ngụy Chính làm Diệp Trùng rất kinh ngạc, chính là hắn, muốn tránh mấy chùm sáng này cũng cần may mắn nhất định, không ngờ mấy xạ thủ này lại có thể kiên trì lâu như vậy dưới công kích thế này. Đây vẫn là xạ thủ cấp sáu, nếu như là xạ thủ cấp tám thì sao? Thật là một nghề nghiệp khủng bố a!

Vừa cảm khái, Diệp Trùng vừa mở mấy điểm hỏa lực còn lại.

Thật ra Diệp Trùng rất muốn dùng pháo trận, xạ kích bao trùm như thế đối với loại ngốc bắn tầm xa như Diệp Trùng mà nói, thích hợp nhất mà cũng là đơn giản nhất. Nhưng đắn đo rằng như vậy nhất định động tĩnh sẽ lớn, hắn chỉ đành đè nén cái suy nghĩ dụ người này.

Điểm hỏa lực đã tăng tới mười hai điểm, cũng tức là nói, mỗi một đợt công kích đều là mười hai chùm sáng.

Lưới hỏa lực do mười hai chùm sáng hình thành cuối cùng đã làm Ngụy Chính cảm thấy tuyệt vọng! Trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn lóe qua vô số ý nghĩ, thật là hối hận a!

Bụp bụp bụp!

Có bảy chùm sáng trực tiếp bắn trúng thân thể hắn, để lại trên thân thể hắn bảy lỗ máu, mà một lỗ máu trong đó vừa đúng nằm ở tim. Ngụy Chính đáng thương, đường đường xạ thủ cấp sáu, lúc chết cũng không biết mình rốt cuộc đã gặp phải công kích của ai.

Đợi Diệp Trùng tới chỗ Ngụy Chính ngã xuống, Ngụy Chính đã chết lạnh rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trùng nhấc xác Ngụy Chính, biến mất ở rừng rậm Lưỡng Ngạn, mãi hai giờ sau hắn mới trở về. Xác đã bị hắn hủy thi diệt tích.

Diệp Trùng trước tiên trở về phòng, khi đi ra trên tay cầm một bình đầy chất lỏng. Hắn tới chỗ Ngụy Chính ngã xuống, quăng xuống một hạt giống mọc đầy gai nhỏ màu xanh lá xám, tiếp đó đổ chất lỏng trong bình trên tay ra.

Rất mau, nơi này bắt đầu mọc ra một vài dây leo có gai màu xanh lá xám không nổi bật, tốc độ sinh trưởng của chúng cực nhanh, rất mau liền hình thành một mảng trên đất, tất cả vết tích bị chúng che giấu sạch. Mà mấy dây leo có gai màu xanh lá xám này lẫn cùng với thực vật khác, rất mau liền khó mà nhận ra.

Đây là một loại thực vật sinh trưởng với tốc độ cực nhanh do tổ nghiên cứu khoa học bồi dưỡng ra, mục đích bồi dưỡng ban đầu của nó là vì có được một loại thực vật có thể mau chóng cải thiện kết cấu thổ nhưỡng, dùng ở hoàn cảnh hiểm ác đại loại như là sa mạc. Bình chất lỏng đó là thuốc kích thích tăng trưởng của nó.

Làm xong mọi thứ này, Diệp Trùng lại lặng lẽ trở về phòng.

Phân tích thuộc tính của mấy vật phẩm đó đã hoàn thành toàn bộ, kho số liệu Diệp Trùng cần cuối cùng cũng hoàn thành. Trừ còn hơn bốn trăm loại thực vật khá hiếm có mà cửa tiệm vẫn chưa đưa tới ra, Diệp Trùng đã hoàn thành những cái còn lại. Cũng tức là nói, công việc của hắn đã có thể xong một giai đoạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bắt đầu thu mấy thứ máy móc này vào công tắc không gian của Thần.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện