Diệp Trùng cố gắng mở mắt, đầu nặng chình chịch, có chút đau nhức, giống như bị xẻ ra. Diệp Trùng chống người đứng dậy, cố gắng lắc lắc đầu, muốn làm mình tỉnh táo thêm 1 tí.

- Không ngờ ngươi vẫn hoàn chỉnh, thật là làm người ta kinh ngạc! Thương dùng giọng điệu bông đùa nói.

- Thương, chuyện này rốt cuộc là sao? Diệp Trùng ôm đầu có chút đau nhức, trước tiên hỏi nghi vấn trong lòng mình.

- Ừm, rất nhiều thứ không hề có trong kho tư liệu của ta, không cách nào giải thích cho ngươi, chẳng qua nàng ta để lại cho ngươi 1 thứ, có lẽ có thể có ích cho ngươi! Diệp tử, tính cảnh giác của ngươi xem ra gần đây giảm sút thê thảm nha, chẳng lẽ là quá lâu thiếu kích thích máu tanh? Ài, quả nhiên là dã thú dựa vào bản năng sinh tồn. Diệp tử, không ngờ ngươi lại bị 1 người phụ nữ đánh lén thành công! Chậc chậc, trời ơi, chẳng lẽ ngươi cũng có tình cảm không cho người khác biết với nàng ta? Ừm, điều này cũng có thể giải thích... Bệnh cũ của Thương lại tái phát, thao thao bất tuyệt.

Diệp Trùng vất vả đứng lên, loạt động tác này làm hắn dường như sắp vắt kiệt sức toàn thân hắn, không biết Quản phong tử rốt cuộc làm gì với mình, toàn thân mình mềm nhũn, không có chút sức nào. Ngay cả động tác đứng dậy, Diệp Trùng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Diệp Trùng rất nhanh phát hiện trên cái bàn bên cạnh đặt một con chip, đây chính là món quà mà Quản phong tử để lại cho mình như lời Thương nói. Cầm lấy con chip, Diệp Trùng bỏ vào trong quang não trong phòng, 1 giây sau, trong màn hình xuất hiện hình ảnh của Quản phong tử.

- Tiểu Diệp tử, thật không ngờ ngươi lại có thể cho ta sự kinh hỉ lớn như vậy. Ừm, từ miệng ngươi ta đã có được thứ mình cần, cảm ơn ngươi, tiểu Diệp tử. Nếu không phải là ngươi, chỉ e ta vẫn không dễ dàng như vậy tìm thấy em gái của ta. Tỷ tỷ ta phải đi tìm em gái của mình!

- Hắc hắc, tiểu Diệp tử a, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, xem ra tỷ tỷ đã xem thường ngươi rồi. Hì hì, ngươi biết rồi đó, tỷ tỷ thích nhất đàn ông lợi hại!

- Sợi dây chuyền này ta lấy đi, chẳng qua món quà tỷ tỷ để lại cho ngươi, ngươi nhất định rất thích. Ừm, không dễ gì có được chút manh mối, tỷ tỷ không thể bỏ qua. Với lại, tiểu Diệp tử, cám ơn ngươi cứu người có thể là em gái của ta, tuy rằng ý định vốn có của ngươi không hề là cứu nó.

- Bảo trọng nha. Ừ, đúng rồi, đừng quên sau này khi đối mặt với Điều bồi sư, nhất định phải cẩn thận nha! Hì hì!

Quản phong tử nhấc ly rượu, cười hì hì ra dấu với Diệp Trùng, sau đó hình ảnh trước mắt lập tức tắt đi. Ngay lúc Diệp Trùng cho rằng đã hết, quang não đột nhiên phát ra nhắc nhở: "Phát hiện dữ liệu, đọc tiếp không?"

Diệp Trùng ngẩn người, nhưng lập tức có phản ứng: "Đọc tiếp!"

Xem xong tất cả thông tin quang não đưa ra, Diệp Trùng mới hiểu món quà Quản phong tử nói là gì. Quản phong tử lưu trữ trong cái chip này tất cả bài học công nghệ sinh học mà nàng đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Trùng, Diệp Trùng có thể tự học theo bộ giáo trình này. Chỉ là sự khổng lồ của hệ thống giáo trình này có chút vượt ra ngoài tưởng tượng của Diệp Trùng. Vội vã xem lướt qua toàn bộ giáo trình, chính ngay lúc Diệp Trùng cho rằng sắp kết thúc, trước mặt đột nhiên nhảy ra hình ảnh của Quản phong tử.

Chẳng lẽ vẫn còn cái gì đó? Trong đầu Diệp Trùng đầy nghi vấn.

Không giống vừa rồi, vẻ mặt Quản phong tử trên màn hình lúc này vô cùng nghiêm túc: "Tiểu Diệp tử, thứ tiếp theo đây ta vốn không định đưa cho ngươi, nhưng ngươi là học sinh duy nhất của ta, với lại tình hình của ngươi hình như không quá tốt, tuy rằng thứ này không nhất định có thể giúp ích gì được cho ngươi, nhưng ta vẫn đưa nó cho ngươi, hy vọng nó có thể giúp ngươi chút nào đó. Chẳng qua ngươi phải nhớ, không được quá ỷ lại vào nó, chỉ có tri thức ngươi tự mình nắm bắt mới là thứ đáng để ngươi ỷ lại. Tư chất của ngươi vô cùng xuất sắc, nếu như ngươi luôn kiên trì học tập, ngươi nhất định sẽ trở thành 1 điều bồi sư xuất sắc, ha ha, chẳng qua ta ước chừng nhìn không thấy rồi. Nói tới đây, Quản phong tử lộ ra nụ cười có vài phần chua chát.

- Ngươi muốn rời khỏi Quỹ hình khuyên, ha ha, rất ngạc nhiên ta tại sao lại biết phải không, đợi ngươi học xong tất cả giáo trình thì biết. Nếu như ngươi có thể đi ra, tiểu Diệp tử, ta nói là nếu như, ngươi có thể thay ta đi 1 chuyến tới thành phố Thiên Trục, hành tinh Quang Hoa, nhà của ta gọi là Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, nhớ đó, nhất định phải đợi ngươi sau khi học xong hết tất cả giáo trình mới đi. Ta không có hy vọng rời khỏi Quỹ hình khuyền rồi, hy vọng lớn nhất của ta chính là có thể tìm được em gái ta. Ừm, tiểu Diệp tử, hy vọng chúng ta đều gặp may! Ừm, đúng rồi, công thức dung dịch cường hóa đừng quên nói với sư phụ ngươi!

Lời nói vừa dứt, hình ảnh Quản phong tử lập tức biến mất, mà thay vào đó chính là nhắc nhở của quang não: "Khởi động cơ chế phân tích tự động của họ Quản, xin nhập vào tài liệu chính và yêu cầu cuối cùng."

Diệp Trùng ngơ ngẩn nhìn đi nhìn lại phần mô tả của quang não.

- Quá lợi hại! Diệp tử, người đẹp Quản quả thật là quá lợi hại! Diệp tử, ta đã sớm nói qua với ngươi, người đẹp Quản là 1 người đẹp mà ngoại mạo và trí tuệ đều tuyệt! Chậc chậc, lại còn có người có thể làm được cơ chế phân tích tự động thế này, thật là thiên tài! Với lại, còn là một người đẹp thế này, Diệp tử, ta đã khuyên ngươi bao nhiêu lần rồi, sớm chút ôm nàng ta vào tay, nhưng ngươi lại không nghe, lần này tốt rồi, người đẹp thiên tài mà lại có tính cách thế này tới chỗ nào mà tìm chứ? Giọng nói của Thương đau lòng đến cực điểm.

Diệp Trùng lại hoàn toàn bị sốc, hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có người làm ra thứ thế này. Phải biết rằng, trong nghề Điều bồi sư này, thịnh hành là tích lũy kinh nghiệm, do rất nhiều nguyên lý không thể biết được, mọi người thường chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán 1 số thứ gọi là quy luật. Đây cũng là tại sao mấy thế gia cổ xưa đó có thể tiếp xúc rất sâu tới tầng sâu của nghề nghiệp này, bởi vì kinh nghiệm tổ tiên của bọn họ trong thời gian dài đăng đẳng tích lũy được nhiều vô cùng.

Nhưng chương trình trước mặt lại đánh đổ tất cả, tuy rằng Diệp Trùng đối với quang não có thể nói là tên ngốc, nhưng đạo lý đơn giản nhất hắn cũng biết, chương trình này không chút nghi ngờ là kết quả của tính toán theo nguyên lý nhất định, cũng tức là nói, hạch tâm của chương trình này chắc chắn là 1 nguyên lý, mà còn là 1 nguyên lý cực kỳ rõ ràng, nếu không, quang não căn bản không cách nào đưa ra phán đoán.

Điều này thế nào lại không làm Diệp Trùng bị sốc? Khi mà mọi người đều cho rằng công nghệ sinh học là sản phẩm của sự tích lũy kinh nghiệm, Quản phong tử bình thường nát rượu, phần lớn thời gian ở trong trong trạng thái nửa tỉnh nửa say này lại đã chạm tới chỗ hạch tâm nhất của ngành nghề này!

- Ừm, nàng ta để người đi hành tinh Quang Hoa, theo sự suy luận thông thường mà nói, đó chắc là nhà của nàng ta, Diệp tử, hay là xem xem nàng ta có chị gái, em gái gì không. Nếu như không tệ cũng có thể tạm chấp nhận vậy. Ài, nói đi nói lại, phụ nữ cực phẩm như vậy quả thật là có thể gặp mà không thể cầu a, trời ơi, trái tim của ta cũng sắp tan vỡ rồi! Thương vẫn như cũ tự mình than thở.

Đáng tiếc, đối với lời của Thương, Diệp Trùng 1 câu cũng không nghe lọt.

Từ trong sự chấn kinh ban đầu bình tĩnh lại, Diệp Trùng gấp không kịp chờ muốn nghiệm chứng xem tính năng của cơ chế phân tích tự động này rốt cuộc thế nào. Hắn theo hướng dẫn mau chóng kết nối quang não với mấy phân tích chuyên dụng của Điều bồi sư.

Thứ Diệp Trùng lấy ra để chuẩn bị phân tích thử là Đa côn thạch, với cách nói của Mục Thương, loại đá này cực kỳ khó thấy, chắc là khả năng Quản phong tử biết không lớn. Chỉ có thứ chưa biết mới càng có thể kiểm nghiệm khả năng áp dụng của cơ chế phân tích tự động họ Quản.

Vẻ rực rỡ với màu sắc biến ảo bất định, lưu động như chất lỏng, Đa côn thạch vừa lấy ra, cả căn phòng giống như sáng lên vài phần.

Diệp Trùng bỏ nó vào trong máy phân tích, sau đó lực chọn phương thức bồi dưỡng là bồi dưỡng định thức, yêu cầu cuối cùng là làm nó sinh trưởng.

Máy phân tích phát ra tiếng ông ông nhè nhẹ, các loại số liệu không ngừng nhảy múa, đáng tiếc Diệp Trùng chưa học tới mức độ cao thâm như vậy, hắn tối đa chỉ có thể miễn cưỡng hiểu ý nghĩa một ít số liệu, còn cơ chế phân tích tự động họ Quản trong quang não cũng đang xảy ra biến hóa, nhưng cũng vậy, Diệp Trùng cũng không hiểu tí nào. Diệp Trùng đột nhiên nhớ tới câu nói đó của Quản phong tử, tri thức mình nắm bắt mới là chỗ đáng ỷ lại nhất, xem ra có thời gian cũng phải hoàn thành tất cả bài học trong con chip, Diệp Trùng thầm hạ quyết tâm.

Khoảng chừng mười mấy phút, tất cả biến hóa cuối cùng dừng lại, mà cơ chế phân tích tự động họ Quản cũng đưa ra kết quả, giọng nói điện tử hợp thành của quang não: "Có thể đạt đươc các loại thay đổi, tài liệu cần thiết: Không thạch, đa căn thảo, đào luân sa, nhân tố mềm số 13, tinh thể Fiji..."

Diệp Trùng trợn tròn mắt, mấy thứ tài liệu trong này, ngoại trừ nhân tố mềm số 13 hắn biết được ra, tài liệu khác hắn nghe cũng chưa từng nghe qua, tiếp theo căn bản là không cách nào kiểm nghiệm được!

Nhưng cơ chế phân tích tự động có thể lại có thể đưa ra kết luận có thể biến hóa đã làm Diệp Trùng tin tưởng vài phần.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trùng vẫn cảm giác thấy mang thông tin bên trong con chip này nhập bỏ vào Mục Thương mới càng thêm chắc chắn, nếu không, nếu như ngày nào đó không cẩn thận làm rơi, vậy mình muốn khóc cũng không có chỗ khóc.

Từ lời nói của Quản phong tử, Diệp Trùng hình như cảm thấy nàng ta có vẻ biết không ít chuyện của mình, rốt cuộc là chuyện gì, cả sự kiện tới cuối cùng Diệp Trùng vẫn hồ đồ. Điều có thể xác định là viên Tửu Phiêu Hồng đó có quan hệ với Quản phong tử, nàng ta nói đi tìm em gái của mình, chẳng lẽ Trúc Linh gặp được hôm đó là em gái của Quản phong tử? Nhớ lại hình ảnh của Trúc Linh trong ký ức của mình, Diệp Trùng quả thật không cách nào liên hệ 2 người khác nhau 1 trời 1 vực lại với nhau.

Diệp Trùng gọi Thương ra, chui vào buồng lái của Thương, bỏ con chip vào quang não, đối với hắn mà nói, trên đời này không có chỗ nào an toàn hơn bỏ trong kho tư liệu của Mục Thương.

Diệp Trùng hỏi Thương: "Thương, trong khoảng thời gian ta hôn mê, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mục Thương vĩnh viễn đều tỉnh táo, mọi thứ bên cạnh mình đều không cách nào qua được sự quét hình của chúng.

- Ngươi tự xem đi, ta không sao giải thích được! Thương liền phát toàn bộ quá trình quét hình của mình trong buồng lái của mình.

Hình ảnh nổi rõ nét vô cùng, không chút sai lệch nào ghi lại tất cả xảy ra trên người Diệp Trùng. Trên màn hình, Diệp Trùng nhìn thấy mình đột nhiên hôn mê trên mặt đất, sau đó Quản phong tử chạy vô căn phòng bên trong, điều chế 1 loại thuốc màu tím đặc biệt, Diệp Trùng xác định mình không biết thuốc này. Sau đó, hắn nhìn thấy Quản phong tử đặt thuốc dưới mũi hắn.

Một màn ngụy dị nhất xảy ra, Diệp Trùng thấy mình như mộng du ngồi dậy, 2 mắt ngơ ngẩn vô thần. Quản phong tử bắt đầu hỏi 1 số vấn đề, Diệp Trùng liền thành thành thật thật trả lời toàn bộ, cả quá trình vẻ mặt Diệp Trùng cứng nhắc, cặp mắt trống rỗng, giống như con rối, hễ hỏi là trả lời.

Ngụy dị, quá ngụy dị!

Một luồng hơi lạnh bỗng nhiên theo cột sống của Diệp Trùng bốc lên trên, hắn cảm giác rõ ràng lông tóc toàn thân trong chớp mắt không tự chủ được dựng đứng lên, còn da đầu lại tê tê.

Quá đáng sợ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện