Nghiêm Bỉnh Tuyên đột ngột dừng lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc!

Mình lộ ra manh mối ở chỗ nào? Trong lòng Diệp Trùng nhảy dựng lên, cơ thịt toàn thân khẽ căng cứng, 2 tay buông thõng tự nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn vừa biểu hiện ra dấu hiệu không đúng, Diệp Trùng sẽ không chút do dự giết chết hắn! Cho dù thể hình đối phương xem ra không hề là 1 kẻ dễ đối phó, nhưng Diệp Trùng vẫn nắm chắc trước khi đối phương chưa truyền tin tức ra ngoài, mình sẽ làm cho đối phương vĩnh viễn không phát ra tín hiệu!

- Toàn cốt quang giáp? Vẻ vui mừng trên mặt Nghiêm Bỉnh Tuyên không thể che dấu, xoay mặt nhìn ông lão: "Sư phụ Cát, ngài cuối cùng làm ra toàn cốt quang giáp rồi? Ba cái quang giáp toàn do vật liệu xương là sản phẩm mới của ngài sao? Thật là quá tuyệt rồi!"

Toàn thân Diệp Trùng không khỏi thả lỏng ra, 2 tay không lộ chút dấu vết nào, buông thõng tự nhiên! Trong lòng lại có chút kỳ quái, toàn cốt quang giáp đáng để chuyện nhỏ xé ra to vậy sao? Chẳng lẽ chỗ này có huyền cơ gì? Diệp Trùng không biết, tinh thông loại kỹ nghệ dùng vật liệu xương làm nguyên liệu để chế thành linh kiện quang giáp cũng chỉ có một mình ông lão thôi. Nhưng ông lão không hiểu biết chút nào về quang giáp, không hề biết yêu cầu cụ thể của linh kiện cần chế tạo, cho nên tác phẩm không thể được như ý, trong ứng dụng thực tế xuất hiện trục trặc khá cao. Cho dù linh kiện bằng xương do ông lão chế tạo bao gồm tất cả mỗi một linh kiện của quang giáp, mấy linh kiện này kết hợp lại với nhau, sẽ làm cho "căn bệnh nhỏ" vốn có của mấy cái linh kiện quang giáp này bị phóng đại, hệ số an toàn của quang giáp cực kỳ kém.

Toàn cốt quang giáp vẫn luôn chẳng qua chỉ là kiểu mẫu lý tưởng, thí dụ cái quang giáp đó của Hắc tử, nhìn qua dường như là toàn cốt quang giáp, kỳ thật vẫn có kha khá bộ phận không phải là do vật liệu xương chế tạo mà thành, không thể xem là toàn cốt quang giáp chân chính.

Ông lão sau khi bị Tông sở biết ông ta có kỹ năng chế tạo linh kiện bằng xương, ông liền trở thành đối tượng bảo vệ quan trọng của Tông sở. Còn Nghiêm Bỉnh Tuyên cũng phải phụ trách sự an toàn của ông lão, hơn nữa còn phải liên tục báo cáo tiến độ của ông lão với Tông sở.

Hiện giờ trước mặt hắn lại xuất hiện 3 cái toàn cốt quang giáp, thế nào không làm hắn kinh ngạc? Hắn ngầm biết Tông sở cũng đang nỗ lực thử chế tạo toàn cốt quang giáp. Nhưng tiến độ cực chậm, cho nên Tông sở mới coi trọng ông lão như vậy.

Toàn cốt quang giáp có tính chất làm người ta vô cùng ao ước, tính năng động lực mạnh hơn, khoảng cách di chuyển xa hơn, điều quang trọng nhất là, tính năng kiệt xuất không gì có thể so sánh của toàn cốt quang giáp ở phương diện chống truy tìm. Điều này làm cho nó trên chiến trường có ưu thế lớn hơn nữa.

Vẻ mặt ông lão có chút đắc ý: "Ha ha, tiểu Nghiêm, ngươi cũng có lúc đoán sai rồi a! Mấy thứ này không phải lão già mục nát ta đây làm, đều là tên đệ tử này của ta kết hợp bậy bạ đó, chẳng qua vẫn không thể xem là toàn cốt quang giáp. Ài, chẳng qua tên tiểu tử này lại rất có hy vọng làm ra 1 cái quang giáp toàn cốt chân chính!" Trong lời nói, ông lão không giấu được vẻ bùi ngùi, lại vì có người kế thừa mà cảm thấy có chút an ủi.

- Tiểu huynh đệ thì ra là chân nhân bất lộ tướng a! Nghiêm Bỉnh Tuyên lần này thật sự có chút kinh ngạc rồi! Nhìn thế nào tên tiểu tử này cũng không thấy bắt mắt, thân thể xem ra cũng khá là ốm yếu, không ngờ lại là một cao thủ lắp ráp quang giáp, lão già này lúc nào lại thu được đồ đệ? Nghiêm Bỉnh Tuyên trong lòng lo ngại, gần đây có chút buông lơi chỗ này a. Nghiêm Bỉnh Tuyên trong lòng tự ngẫm lại, khi về phải kiểm tra cho kỹ, ừ, sau này phải chú ý bảo vệ thật tốt tên tiểu tử này, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần có thể làm ra toàn cốt quang giáp, vậy mình có công lớn rồi, đủ để mình thăng lên mấy cấp!

Nghiêm Bỉnh Tuyên cũng là một tên mưu kế đa đoan, vẻ mặt không lộ ra chút nào, cười nói: "Sư phụ Cát người thật là có phúc a! Thu được 1 đồ đệ giỏi, có người kế thừa rồi!"

Ông lão híp mắt đầy vui vẻ, nhưng miệng lại nói: "Hắn vẫn chưa xem là nhập môn, những thứ phải học sau này vẫn còn rất nhiều! Nói lời này vẫn còn sớm!"

Nghiêm Bỉnh Tuyên thầm nghĩ mình sau này phải năng tới đây. Tìm cách thân cận hơn với vị cốt tượng sư tương lai này, đối với tiền đồ của mình có ích rất lớn. Nhưng hắn cũng biết điều này cũng không phải là 1 sớm 1 chiều có thể hoàn thành, quyết định chủ ý xong, Nghiêm Bỉnh Tuyên liền từ biệt mọi người, lo nhiệm vụ cấp trên giao cho.

Nghiêm Bỉnh Tuyên rời đi rồi, Diệp Trùng mới thở phào một hơi, ông lão quay mặt lại, nghiêm túc nói: "Diệp tử, người này sau này phải chú ý chút, không được quá tin tưởng hắn, hiểu chưa? Hắn chưa chắc là có hảo tâm gì, chẳng qua, nếu như ở gần đây gặp phải chuyện gì không thể giải quyết thì có thể để hắn giúp đỡ, hắn ở vùng này vẫn có chút năng lực.

- Ừ! Diệp Trùng gật đầu ra dấu đã hiểu.

- Được rồi, không cần phải lo chuyện của hắn! Từ hôm nay trở đi, ta phải dạy ngươi làm thế nào để phân biệt xương cốt! Đây cũng là cơ bản! Không phải vật liệu xương nào cũng thích hợp dùng để chế tạo linh kiện quang giáp. Chúng ta bắt đầu từ cơ bản nhất trước...

Diệp Trùng an nhiên vô sự, còn Tông sở thuật thừa sư tự nhiên là vật tới tay còn bị mất. Tông sở bừng bừng nổi giận, tránh mắng mấy Cập tuần địa phương này quản lý bất lực, mấy Cập tuần này buồn bực, một bụng tà hỏa không chỗ phát tiết, cho nên ồn ào tìm mấy tổ chức nhìn không thuận mắt đó để trút giận, nhất thời, tất cả thế lực, tổ chức giống như một đêm im lặng biến mất, bốc hơi khỏi thế gian.

Thật ra bên trong này và phán đoán sai lầm của Tông sở có quan hệ cực lớn. Thông qua miêu tả trong báo cáo của Phượng Túc, mọi người nhất trí phán đoán điều kiện thân thể của sư sĩ điều khiển cái quang giáp mini màu vàng kim này nhất định là cường hãn vô cùng. Nếu không, căn bản là không cách nào chịu được gánh nặng khổng lồ do cái quang giáp mini này gây ra đối với sư sĩ điều khiển nó.

Hắn còn có đồng bọn! Cũng chính là nói phải là 2 người, mà thể hình 1 người trong đó chắc phải vô cùng tráng kiện. Đây cũng làm cho khi Nghiêm Bỉnh Tuyên nhìn thấy Diệp Trùng, căn bản không nghĩ tới Diệp Trùng chính là người hắn phải tìm.

Diệp Trùng dưới sự chỉ dẫn hết lòng của ông lão, ngày ngày giao tiếp với đủ loại xương cốt, kinh nghiệm tăng mạnh. Trí nhớ của Diệp Trùng rất tốt, ngộ tính lại cao, thật sự alfm ông lão rất an ủi.

Ba cái quang giáp Diệp Trùng lắp ráp đó, ngày hôm sau liền bị người của Tông sở tới mang đi, đương nhiên, tự nhiên là sẽ để lại rất nhiều vật liệu xương cực kỳ khó gặp, coi như là giao dịch. Diệp Trùng cũng không để ý, 3 cái quang giáp đó bây giờ xem lại quả thật là quá nhiều vấn đề, khi lão gia tử chế tạo mấy cái linh kiện đó, căn bản là không nghĩ tới tình huống sử dụng cụ thể mấy cái linh kiện này, hoàn toàn là theo sơ đồ và quy định kích cỡ đối phương đưa ra mà làm. Diệp Trùng dám khẳng định, 3 cái quang giáp này cực dễ xảy ra sai sót!

Người của Tông sở lại không cho rằng như vậy, trong mắt bọn họ, đây gần như không khác gì toàn cốt quang giáp. Mà mấy cái linh kiện này đã qua tổ hợp ưu hóa tốt nhất của Mục, tính năng biểu hiện ra tuyệt đối là đạt mức tuyệt vời, điều này làm cho mấy sư sĩ đó của Tông sở cao hứng vô cùng! Còn với người báo cáo việc này, Nghiêm Bỉnh Tuyên,tự nhiên là được khen thưởng.

Ngược lại, Hắc tử sau đó chạy tới lặng lẽ hỏi Diệp Trùng: "Diệp tử, kẻ trộm đồ đó là ngươi à?"

Diệp Trùng bình tĩnh nói: "Người bọn họ muốn tìm là ta, chẳng qua là họ muốn cướp đồ của ta!"

Hắc tử lộ ra dáng vẻ bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức hảo tâm nhắc nhở Diệp Trùng: "Ta đoán là, ngươi làm sao có thể đi trộm đồ chứ? Vậy ngươi sau này phải cẩn thận, Tông sở vẫn luôn rất bá đạo! Ta sẽ bảo tiểu Niếp Niếp cũng đừng nói ra việc quang giáp của ngươi, tiểu Niếp Niếp rất hiểu chuyện đó!"

- Ừ! Diệp Trùng tuy rằng chỉ là lạnh nhạt trả lời, nhìn theo bóng lưng Hắc tử rời đi, trong lòng có chút cảm động. Thương lại ở trong lòng Diệp Trùng cười lạnh không thôi: "Diệp tử, chẳng lẽ ngươi không chôm qua thứ gì? Sương chi Vịnh Thán Điệu hình như chính là ngươi chôm đó nha, hắc hắc, lại có người cho ngươi là người tốt? Thật là nực cười!"

Câu nói làm cho Diệp Trùng khóc cười không xong, lại không thể phản bác lời nào.

Đột nhiên, Thương than thở: "Ôi chao, Diệp tử, chúng ta phải ở chỗ quỷ này bao lâu đây? Thật là chán quá đi! Ngay cả 1 người đẹp cũng không có! Không có người đẹp, làm thế nào mới có thể nâng cao năng lực thẩm mỹ của ngươi? Cuộc sống thật là không có lạc thú a!" Giống như là ngáp một cái: "Diệp tử, ngươi mau một chút học cho xong mấy thứ này, chúng ta cũng sớm chút rời khỏi cái địa phương chim không thèm ỉa này, lại được đắm mình trong cuộc sống tốt đẹp! Nghĩ tới làm người ta trông chờ a!"

Diệp Trùng có thể tưởng tượng ra Thương hiện giờ nhất định là 2 con mắt điện tử màu u lam đang nhấp nha nhấp nháy, dáng vẻ đầy ham muốn. Nếu như trong miệng Thương vẫn còn thuốc tẩy rửa, vậy hắn tuyệt đối sẽ để cho thuốc tẩy rửa chảy xuống, ra vẻ chảy nước miếng.

- Ta cảm thấy hiện giờ thế này rất tốt a, rất bình lặng cũng rất đầy đủ. Điều quan trọng nhất là, ta đang không ngừng trở nên mạnh mẽ! Diệp Trùng đương nhiên sẽ không đồng ý cách nói của Thương, nếu không Thương có 80, 90% sẽ xúi giục Diệp Trùng sớm rời khỏi nơi này.

- Ài, ta làm sao lại quên ngươi và Mục giống nhau, thiếu 1 trái tim cảm ngộ cuộc sống! Trời ạ! Ngươi tại sao lại tàn khốc như vậy, lại để ta ở giữa 2 tên không có phẩm vị, không có thú vị, không hiểu cuộc sống! Chẳng lẽ ta lúc trước làm việc xấu quá nhiều sao? Mục không khỏi kêu gào.

- Ngươi lúc trước? Thương, ngươi có manh mối về việc trước đây của ngươi ư? Diệp Trùng lộ ra dáng vẻ chú ý.

- Có rất nhiều tư liệu đều đã bị tổn hại, không thể khôi phục, nhưng từ trước mắt mà xét, ta và Mục có 1 chút suy đoán. Bàn về vấn đề này, giọng nói của Thương cũng biến thành nghiêm túc.

- Suy đoán cái gì? Diệp Trùng tinh thần chấn động, nếu như là suy đoán Mục đưa ra, vậy khả năng khá cao. Thân thế của Mục Thương vẫn luôn là 1 vấn đề Diệp Trùng rất tò mò.

- Vẫn nhớ lần gặp chiến hạm đó chứ? Lúc đó, khi Mục phát hiện trong kho tư liệu của chúng ta lại có tư liệu của loại chiến hạm này, đã dọa ta 1 cái. Lúc đó ta liền đoán chúng ta nhất định có quan hệ với Hiệp hội sư sĩ. Với lại, loại tư liệu về Song nguyệt hộ vệ hạm này vô cùng tường tận, mức độ tường tận có thể so sánh với bản thiết kế của nó. Sau này quả nhiên chứng thức tư liệu của chúng ta hoàn toàn chính xác! Từ đó mà xét, chúng ta nhất định có quan hệ với Hiệp hội sư sĩ, với lại loại quan hệ này còn có khả năng là cực kỳ mật thiết.

- Hiệp hội sư sĩ? Diệp Trùng giật mình, hắn thế nào cũng không ngờ Mục Thương lại có quan hệ với Hiệp hội sư sĩ. Nghĩ tới quan hệ hiện giờ của bọn họ với Hiệp hội sư sĩ, Diệp Trùng không khỏi lắc đầu cười khổ.

Giọng điệu của Thương trở nên mềm mỏng: "Diệp tử, không cần quá lo lắng, chúng ta đối với thân thế của mình không hề quá để ý. Với lại, người kích hoạt chúng ta là ngươi, trừ ngươi, sẽ không có người nào khác có thể giao lưu với chúng ta, chứ đừng nói tới chỉ huy chúng ta. Với lại, chúng ta có các loại thông tin về Hiệp hội sư sĩ, đối với ngươi cũng có giúp đỡ rất lớn!"

- Ừ, ta biết! Diệp Trùng lãnh đạm trả lời một câu, bọn họ là kẻ trung thành nhất, đáng tin tưởng nhất của hắn, giống như huynh đệ của hắn. Sự ăn ý giữa họ, căn bản không cần nói nhiều.

- Với lại đây vẫn chỉ là một cái suy đoán, tính chân thật của nó vẫn còn đợi chứng thực! Thương thận trọng một cách khó khăn nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện