Ngụy Nhân nói xong, nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên giây lát, vẻ mặt tràn đầy mỉa mai: "Dương Bách Xuyên, vậy thì đừng uống, tôi coi như lúc nãy cậu đánh rắm."  

Mấy người Tiền Tiểu Bối, Lâm Hoan chửi mắng, Ngụy Nhân biết bối cảnh gia đình của họ nên không dám chọc vào, bèn trút hết cơn giận lên đầu Dương Bách Xuyên, trong lòng thầm hận: "Tất cả là tại tên khố rách áo ôm Dương Bách Xuyên này, hôm nay không giẫm cậu ta dưới chân thì khó xả cơn giận trong lòng mình."  

Về việc Ngụy Nhân cố ý khích mình, Dương Bách Xuyên cười khẩy trong lòng: "Cho mấy đứa chúng mày vểnh đuôi một lát đấy, hôm nay anh đây sẽ khiến chúng mày hộc máu từ hai miệng."  

Anh nói với đám Liễu Linh Linh đang tức giận: "Không sao, tôi có thể ứng phó."  

Sau đó anh nhìn Ngụy Nhân, mỉm cười bảo: "Ngụy Nhân đừng khích tôi, Dương Bách Xuyên tôi nói được làm được, hôm nay kẻ nào không uống hết chính thì kẻ đó là cháu trai, phải quỳ xuống gọi ông nội xin tha."  

"Được, cậu nói đấy nhé!" Ngụy Nhân cười nham hiểm.  

Dương Bách Xuyên đảo mắt, suy nghĩ một lúc. Bọn họ có sáu người, bình quân mỗi người mười chai, nếu uống giỏi thì có thể uống hết mười chai, thế thì không đạt được mục đích anh muốn. Hay là thêm nữa?  

Advertisement

Hôm nay anh đây phải đào hố chôn chúng mày!  

Anh híp mắt nói: "Ngụy Nhân, hay là thế này đi, tôi thêm mười chai, mỗi người các cậu thêm năm chai. Đã liều thì liều hết mình, sáu người các cậu có dám không?"  

Anh vừa dứt lời, mặt Ngụy Nhân chợt biến sắc. Anh ta cảm thấy nếu cố thì có thể uống hết mười chai, nhưng đó là cực hạn rồi, chắc chắn sẽ phun ra.  

Nhưng sau khi nhìn thấy hai mươi tư chai bia trước mặt Dương Bách Xuyên, anh ta lại cười thầm trong lòng. Dương Bách Xuyên tự thêm cho mình mười chai tức là ba mươi tư chai, cho dù anh là thánh bia cũng không thể uống được ba mươi tư chai bia, trừ khi anh là siêu nhân.  

Cho nên Ngụy Nhân cho rằng Dương Bách Xuyên cố ý dọa sáu người bọn họ, nếu bọn họ không ứng chiến thì Dương Bách Xuyên có thể danh chính ngôn thuận nói một câu: các cậu sợ thì không uống nữa.  

Nghĩ tới đây, Ngụy Nhân và mấy người bên cạnh nhìn nhau, đều nhìn thấu ý nghĩ trong mắt đối phương. Anh ta cười sang sảng: "Được, cậu thêm mười chai, chúng tôi mỗi người thêm năm chai. Phục vụ, lấy thêm bốn mươi chai bia đến đây." Ngụy Nhân đắc ý cười to, thầm nhủ: "Tao cho mày khoe mẽ nè, để xem lát nữa mày chết thế nào."  

Ngụy Nhân không biết là hiện giờ Dương Bách Xuyên là sự tồn tại giống với siêu nhân, bởi vì anh là người tu nhân.  

Hai bên đấu rượu thu hút sự chú ý của một số người trong nhà hàng. Nhân viên phục vụ đã ngồi canh bên cạnh hóng drama từ lâu. Nghe Ngụy Nhân gọi thêm bia, anh ta chạy vèo đi lấy thêm bốn mươi chai bia, nhân tiện mở nắp cho hai bên.  

Hiện tại trước mặt Dương Bách Xuyên có ba mươi tư chai bia, trước mặt sáu người Ngụy Nhân mỗi người mười lăm chai.  

Chỉ nhìn chai bia thôi cũng cực kỳ chấn động rồi.  

Những người đến nhà hàng này ngày hôm nay không chỉ có sinh viên kỳ tốt nghiệp của trường Dương Bách Xuyên, mà còn có trường khác. Trong căn phòng rộng lớn có rất nhiều người, tin tức Dương Bách Xuyên đấu rượu một chọi sáu lan truyền khắp đại sảnh với tốc độ chóng mặt.  

Xưa nay ở Trung Quốc không bao giờ thiếu người hóng hớt, mọi người nhao nhao vây xem, nhưng không ai tin Dương Bách Xuyên có thể uống hết ba mươi tư chai bia, cho rằng anh giả ngầu.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười hờ hững trước những lời bàn tán xung quanh. Anh không nói thêm một chữ, lập tức cầm lấy một chai bia bắt đầu uống, mười giây một chai.  

Sau khi thong dong uống hết một chai, anh mới nói với Ngụy Nhân: "Ngụy công công uống đi, nhớ là mười lăm chai đấy, không uống hết thì quỳ xuống xưng cháu trai. Bây giờ không chỉ có sinh viên trường mình vây xem đâu, đừng để mất mặt. Cậu phải uống hết đấy, tôi cũng không mong các cậu gọi tôi là ông nội đâu."  

Dương Bách Xuyên nói xong lại tiếp tục uống chai thứ hai, vẫn mười giây một chai.  

Tiếp tục chai thứ ba... chai thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Cho đến khi uống hết chai thứ bảy anh mới dừng lại ợ hơi rượu.  

Bảy chai liên tiếp, Dương Bách Xuyên còn chẳng lấy hơi.  

Bên cạnh có người xem giờ thì thấy mỗi chai Dương Bách Xuyên đều uống trong mười giây, tức khắc gọi anh là thần. Sau khi anh đặt chai thứ bảy xuống, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay lập tức vang lên bốn phía.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện