CMN khinh thường người quá đáng!
Anh em của cậu là một truyền nhân của Tán Tiên, người tu chân, vậy mà lại bị hai người khinh bỉ.
Thật sự… Chú nhịn được, nhưng thím không thể nhịn được.
Lúc này, Lý Đại Nghị lại nói: “Vậy hai chúng ta đổi góc độ khác, tôi đứng không im không động đậy, cậu đến đánh tôi, có thể làm tôi lùi về sau một bước coi như cậu thắng?”
Lúc này Lý Đại Nghị vẫn mang theo một chút kiêu ngạo đắc ý, nhưng nói đi nói lại, ở trong bộ đội Lý Đại Nghị chưa bao giờ gặp được đối thủ lợi hại.
Để anh ta đi vật tay với Dương Bách Xuyên, Lý Đại Nghị cho rằng mình bắt nạt anh.
Bởi vì anh ta nhìn ra được, quan hệ của Dương Bách Xuyên và Tổng giám đốc Lưu rất tốt, vì vậy phải cho Lưu Tích Kỳ một chút mặt mũi, nếu không anh ta không muốn để ý đến Dương Bách Xuyên.
“Được được được ~ Đây là chính cậu nói, đừng hối hận!” Dương Bách Xuyên thấy được sự khinh thường từ trong ánh mắt của Lý Đại Nghị, giống như không thèm để anh vào mắt, trong lòng hận ngứa răng.
Advertisement
m thầm nói: “Không cho tên nhóc nhà anh nếm thử chút thực tế, về sau còn sẽ kiêu ngạo vênh mặt. Người khinh địch như vậy, tương lai sẽ gặp thiệt thòi lớn. Hôm nay tôi dạy cho anh một bài học, làm cho anh biết cái gì gọi là trời cao còn có trời cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn.”
Nói xong liếc nhìn Lưu Tích Kỳ một cái, anh cũng phải cho Lưu Tích Kỳ chấn động một lần.
Không biết đợi lát nữa mình ra tay, biểu tình của Thiết Đản sẽ như thế nào?
Chắc chắn biểu tình trên mặt anh ta sẽ rất xuất sắc, ha ha!
Trong lòng nghĩ thầm, Dương Bách Xuyên híp hai mắt lại, duỗi tay thành chưởng, đánh về phía bả vai của Lý Đại Nghị.
Trong mắt của Lý Đại Nghị và Lưu Tích Kỳ, một chưởng của Dương Bách Xuyên giống như đánh Thái Cực, mềm mại kéo dài, lướt nhẹ đánh ra, thật sự không có một chút lực sát thương nào cả. Đấu pháp như vậy đừng nói làm Lý Đại Nghị lui về phía sau một bước, ngay cả cào ngứa cũng không đủ.
Còn Lý Đại Nghị nhìn Dương Bách Xuyên đánh một chưởng lại đây, trong mắt hiện lên ý cười, cho rằng Dương Bách Xuyên là một thiếu niên bị chiều hư, trong lòng có giấc mơ võ hiệp, muốn tìm một chút cảm giác tồn tại từ trên người anh ta. Đánh thì đánh đi, thỏa mãn cậu ta một chút.
Thu hết biểu tình của Lý Đại nghị vào trong mắt, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, đợi lát nữa xem anh còn cười được không.
“Ầm ~ a ~”
Sau khi đánh một chưởng vào bả vai của Lý Đại Nghị, phát ra một tiếng thân thể va chạm nặng nề. Ngay sau đó Lý Đại Nghị trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngã vào trên sô pha.
Bắn xa ước chứng tám chín mét.
Lúc này, Lưu Tích Kỳ trừng to mắt.
Ngay cả Hách Mỹ Lệ và Bộ Thanh Mai đứng một bên cũng mắt chữ o mồm chữ a.
Tất cả mọi người không đoán được, Dương Bách Xuyên yếu đuối giống như con mọt sách, trong tay lại có sức lực lớn đến vậy.
Nhìn qua thân thể của Lý Đại Nghị ước chừng gần một trăm bảy tám chục cân, vậy mà lại bị một chưởng của anh đánh bay ra ngoài.
Còn bản thân Lý Đại Nghị, lúc này nằm trên sô pha không nhúc nhích, trong đầu chỉ có một câu -- không thể nào.
Ngay sau đó, sắc mặt của Lý Đại Nghị đỏ bừng, không phải bị Dương Bách Xuyên đánh, là do nhớ đến lúc trước bản thân kiêu ngạo đắc ý không để Dương Bách Xuyên vào mắt. Trên mặt anh ta nóng rát, chóng mặt, hận không thể tìm một chỗ chui vào.
Bây giờ anh ta mới thật sự hiểu được lời nói ban đầu của Dương Bách Xuyên, không nên xem thường người trong thiên hạ, một chút cũng không quá phận.
Sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng Lý Đại Nghị không thể bình tĩnh nổi, sấm sét ầm ầm, anh ta là người biết võ, hiểu biết về võ thuật nhiều hơn người khác.
Một chưởng Dương Bách Xuyên vừa đánh ra, giống như đánh bay anh ta ra ngoài, khí thế chấn động, thật ra anh ta không bị thương, chỉ đơn thuần là bay ra ngoài.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Dương Bách Xuyên khống chế lực lượng đã đạt đến đỉnh, trong lòng đột nhiên nhớ về lời dạy của ông ba khi dạy anh ta Hoa Mai Quyền.
ông ba là một ông già cổ quái trong thôn, nhưng lại rất yêu thương Lý Đại Nghị, anh ta còn nhớ rõ khi còn nhỏ ông ba nói anh ta là thần đồng luyện võ. Vì vậy từ tiểu học năm thứ ba đã bắt đầu truyền thụ Hoa Mai Quyền cho anh ta, đến tận khi tốt nghiệp cấp hai, anh ta đi tòng quân.
Anh em của cậu là một truyền nhân của Tán Tiên, người tu chân, vậy mà lại bị hai người khinh bỉ.
Thật sự… Chú nhịn được, nhưng thím không thể nhịn được.
Lúc này, Lý Đại Nghị lại nói: “Vậy hai chúng ta đổi góc độ khác, tôi đứng không im không động đậy, cậu đến đánh tôi, có thể làm tôi lùi về sau một bước coi như cậu thắng?”
Lúc này Lý Đại Nghị vẫn mang theo một chút kiêu ngạo đắc ý, nhưng nói đi nói lại, ở trong bộ đội Lý Đại Nghị chưa bao giờ gặp được đối thủ lợi hại.
Để anh ta đi vật tay với Dương Bách Xuyên, Lý Đại Nghị cho rằng mình bắt nạt anh.
Bởi vì anh ta nhìn ra được, quan hệ của Dương Bách Xuyên và Tổng giám đốc Lưu rất tốt, vì vậy phải cho Lưu Tích Kỳ một chút mặt mũi, nếu không anh ta không muốn để ý đến Dương Bách Xuyên.
“Được được được ~ Đây là chính cậu nói, đừng hối hận!” Dương Bách Xuyên thấy được sự khinh thường từ trong ánh mắt của Lý Đại Nghị, giống như không thèm để anh vào mắt, trong lòng hận ngứa răng.
Advertisement
m thầm nói: “Không cho tên nhóc nhà anh nếm thử chút thực tế, về sau còn sẽ kiêu ngạo vênh mặt. Người khinh địch như vậy, tương lai sẽ gặp thiệt thòi lớn. Hôm nay tôi dạy cho anh một bài học, làm cho anh biết cái gì gọi là trời cao còn có trời cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn.”
Nói xong liếc nhìn Lưu Tích Kỳ một cái, anh cũng phải cho Lưu Tích Kỳ chấn động một lần.
Không biết đợi lát nữa mình ra tay, biểu tình của Thiết Đản sẽ như thế nào?
Chắc chắn biểu tình trên mặt anh ta sẽ rất xuất sắc, ha ha!
Trong lòng nghĩ thầm, Dương Bách Xuyên híp hai mắt lại, duỗi tay thành chưởng, đánh về phía bả vai của Lý Đại Nghị.
Trong mắt của Lý Đại Nghị và Lưu Tích Kỳ, một chưởng của Dương Bách Xuyên giống như đánh Thái Cực, mềm mại kéo dài, lướt nhẹ đánh ra, thật sự không có một chút lực sát thương nào cả. Đấu pháp như vậy đừng nói làm Lý Đại Nghị lui về phía sau một bước, ngay cả cào ngứa cũng không đủ.
Còn Lý Đại Nghị nhìn Dương Bách Xuyên đánh một chưởng lại đây, trong mắt hiện lên ý cười, cho rằng Dương Bách Xuyên là một thiếu niên bị chiều hư, trong lòng có giấc mơ võ hiệp, muốn tìm một chút cảm giác tồn tại từ trên người anh ta. Đánh thì đánh đi, thỏa mãn cậu ta một chút.
Thu hết biểu tình của Lý Đại nghị vào trong mắt, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, đợi lát nữa xem anh còn cười được không.
“Ầm ~ a ~”
Sau khi đánh một chưởng vào bả vai của Lý Đại Nghị, phát ra một tiếng thân thể va chạm nặng nề. Ngay sau đó Lý Đại Nghị trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngã vào trên sô pha.
Bắn xa ước chứng tám chín mét.
Lúc này, Lưu Tích Kỳ trừng to mắt.
Ngay cả Hách Mỹ Lệ và Bộ Thanh Mai đứng một bên cũng mắt chữ o mồm chữ a.
Tất cả mọi người không đoán được, Dương Bách Xuyên yếu đuối giống như con mọt sách, trong tay lại có sức lực lớn đến vậy.
Nhìn qua thân thể của Lý Đại Nghị ước chừng gần một trăm bảy tám chục cân, vậy mà lại bị một chưởng của anh đánh bay ra ngoài.
Còn bản thân Lý Đại Nghị, lúc này nằm trên sô pha không nhúc nhích, trong đầu chỉ có một câu -- không thể nào.
Ngay sau đó, sắc mặt của Lý Đại Nghị đỏ bừng, không phải bị Dương Bách Xuyên đánh, là do nhớ đến lúc trước bản thân kiêu ngạo đắc ý không để Dương Bách Xuyên vào mắt. Trên mặt anh ta nóng rát, chóng mặt, hận không thể tìm một chỗ chui vào.
Bây giờ anh ta mới thật sự hiểu được lời nói ban đầu của Dương Bách Xuyên, không nên xem thường người trong thiên hạ, một chút cũng không quá phận.
Sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng Lý Đại Nghị không thể bình tĩnh nổi, sấm sét ầm ầm, anh ta là người biết võ, hiểu biết về võ thuật nhiều hơn người khác.
Một chưởng Dương Bách Xuyên vừa đánh ra, giống như đánh bay anh ta ra ngoài, khí thế chấn động, thật ra anh ta không bị thương, chỉ đơn thuần là bay ra ngoài.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Dương Bách Xuyên khống chế lực lượng đã đạt đến đỉnh, trong lòng đột nhiên nhớ về lời dạy của ông ba khi dạy anh ta Hoa Mai Quyền.
ông ba là một ông già cổ quái trong thôn, nhưng lại rất yêu thương Lý Đại Nghị, anh ta còn nhớ rõ khi còn nhỏ ông ba nói anh ta là thần đồng luyện võ. Vì vậy từ tiểu học năm thứ ba đã bắt đầu truyền thụ Hoa Mai Quyền cho anh ta, đến tận khi tốt nghiệp cấp hai, anh ta đi tòng quân.
Danh sách chương