Và nó cũng không cao lắm, chỉ khoảng trăm mét, nói là một ngọn núi không bằng nói là một gò đất lớn.

Dương Bách Xuyên đi lên núi, dọc đường đi hắn không phát hiện ra một gốc cây ngọn cỏ nào.

Nhưng hắn lại phát hiện vô số cái hố to nhỏ khác nhau.

Nhỏ thì đường kính khoảng nửa thước, chiều sâu một thước, lớn thì đường kính mấy chục mét, chiều sâu cũng mấy thước.

Chờ hắn bước lên đỉnh núi thì nhìn thấy một cái hố to nhất, đường kính khoảng 90 mét, chiều sâu gần 10 mét.

Một ngọn núi vô cùng kỳ quái.

Dọc đường đi Dương Bách Xuyên không phát hiện ra một ngọn cỏ nào.

Điều này khiến hắn cảm thấy rất lạ, đáng lẽ không nên mới phải.

Mỗi lần bình Càn Khôn thăng cấp đều sẽ biến hóa, lần này xuất hiện một ngọn núi lớn, đây là biến hóa lớn nhất của hồ Càn Khôn.

Hắn còn tưởng sẽ xuất hiện chí bảo giống như cây Tử Vân Ngũ Lôi với mẫu thụ linh đào cơ, nhưng giờ thì hắn cảm thấy hơi thất vọng, ngoại trừ mấy cái hố thì chẳng có gì cả.

Lúc này Dương Bách Xuyên đang đứng trên một cái hố to trên đỉnh núi, thật ra cũng chưa đến độ cao nhất nhưng liếc mắt vẫn thấy được toàn cảnh của đỉnh núi.

Hắn không tin, bò lên khỏi hố to, đi đến chỗ cao nhất, bằng không hắn chưa từ bỏ ý định.

Hắn không tin lần thăng cấp này bình Càn Khôn chỉ có một ngọn núi đất vàng trụi lủi, còn vô cùng cứng rắn.

Đi lên nhưng vẫn chưa nhìn thấy gì, Dương Bách Xuyên tức dậm chân: "Bình Càn Khôn, CMN ngươi chơi ta hả ... "

Vừa mắng vừa dậm, hình như hắn dẫm phải thứ gì đó tròn tròn, suýt nữa té ngã.

“Hử?”

Đây là cái gì? Dương Bách Xuyên nhìn kỹ, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ bất đồng.

Dưới chân hắn vừa dẫm lên một thứ tròn tròn to bằng nắm tay giống như quả dưa hấu mini, mọc trên mạn đằng.

Nhìn kỹ lại, đây quả nhiên là một gốc cây thực vật, nhìn rất giống dây dưa hấu.

Khác ở chỗ dù là dây hay quả cầu mọc ra thì đều cùng một màu với đất, thảo nào hắn không phát hiện ra gì.

Nếu không phải đi lên, vô ý đạp phải thì không phát hiện ra thật.

Nhưng đây là cái thứ quỷ gì?

Một gốc cây nhìn giống dây dưa hấu?

Ngồi xổm xuống thì thấy có ba quả trái cây màu đất.

Dương Bách Xuyên duỗi tay hái, hắn cần nghiên cứu xem thứ này là cái quỷ



Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của năng lượng, nếu không phải nó giống như thực vật thân leo, hắn thật sự cho rằng đây là đất đá.

Duỗi tay hái, Dương Bách Xuyên sửng sốt, vậy mà lại không hái được.

Lại dùng sức kéo, rắc, một tiếng nứt vỡ!

Cuối cùng cũng hái được, suýt nữa làm hắn ngã ngửa.

Ngồi bệt xuống mặt đất.

Dương Bách Xuyên cầm lên quan sát trái cây, mắt thường không nhìn ra gì cả, giống như một cục đá.


Dương Bách Xuyên vẫn không phát hiện ra chỗ hữu ích nào, cũng không biết thứ này có ích lợi gì.

Nghiên cứu cả ngày không tìm được manh mỗi gì khiến hắn có chút bực bội.

Dương Bách Xuyên dứt khoát truyền pháp lực vào, cuối cùng cũng thấy nó có biến hóa.

Hắn cảm nhận được một sức mạnh khiến tim hắn đập nhanh phát ra từ trái cây này, một hơi thở vô cùng nguy hiểm ập đến khiến Dương Bách Xuyên biến sắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện