Ngay sau đó, lại một giọng nói vang lên.

“A ... trăm vạn năm, cuối cùng cũng đợi được người tiến vào, ta đáng thương quá đi mà, hức hức .. "

Hoàn toàn trái ngược với cường giả.

Một người cười, một người khóc lớn.

Dương Bách Xuyên bị hai giọng nói này dọa sợ.

Cái quỷ gì vậy ~

Giọng nói vang lên bất thình lình, cho dù là hắn thì cũng hết hồn.

Nhìn về phía trước, giọng nói này phát tra từ cái tháp nhỏ kia, bởi vì cả không gian này trống rỗng, chỉ có duy nhất hai ngọn tháp này.

Quả thật có sinh linh nào đó tồn tại bên trong.

Nhìn qua thì không thấy gì, nhưng nghe giọng của đối phương, dường như bọn họ có thể nhìn thấy hắn, thế nên hắn mới bị dọa sợ.

"Ai ... ai đang nói chuyen?" Dương Bách Xuyên to gan gầm lên một tiếng.

Không phải do hắn nhát gan mà nhìn hoàn cảnh nơi này mà xem, xuất hiện được ở đây thì chắc chắn không phải ngọn đèn đã cạn dầu.

Đầu tiên là trong nội thành hỗn loạn, di tích của Thiên Giới trong truyền thuyết, cũng là thành trì thời đại hồng hoang, hơn nữa nơi hắn đang đứng còn thần bí và kỳ quái như vậy.

Ai mà tưởng tưởng được tại một góc sân nhỏ trong đống đổ nát ở nội thành lại có một cái giếng.

Đương nhiên giếng nước thì cũng không có gì lạ, lạ ở chỗ phía dưới giếng lại có thần lực ngũ sắc, đi sâu xuống phía dưới vạn mét lại có một cái tháp khổng lồ, hơn nữa trong tháp còn có tháp.

Bây giờ thì sao? Trong tháp nhỏ này lại có hai người một nam một nữ, tiếng cười và tiếng khóc cùng vang lên.

Nhìn đâu cũng thấy cổ quái.

Dương Bách Xuyên có sởn gai ốc cũng là bình thường.

Nhưng điều khiến hắn hoảng sợ là những lời mà hai kẻ điên này đã nói.

Trăm vạn năm cuối cùng cũng có người tới.

Một câu cực kỳ đơn giản, nhưng thứ cần để ý tới chính là thời gian.

Trăm vạn năm ~

Khủng bố như vậy.

Sinh linh có thể sống được trăm vạn năm, không phải yêu thì là ma, dù sao cũng không phải người.

Hơn nữa còn phải là kẻ mạnh.

Nghĩ lại vừa rồi ở phía trên, hắn vừa chạm vào cánh cửa đã bị hút vào trong mà không thể phản kháng, chuyện này chắc chắn có liên quan với hai giọng nói này.

Quan trọng là Dương Bách Xuyên không biết rõ bọn họ ~

Hắn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào, chỉ nhìn thấy hai ngọn tháp cao chung hơn một mét.

Sau khi hắn lên tiếng hỏi.

Rất nhanh đã có câu trả lời.

Giọng nam tà ác kia vang lên: “Hahaha, tiểu tử, nhanh qua đây, thả chúng ta ra ngoài ~"

Giọng điệu đã gấp không chờ được.

Hơn nữa còn ngang ngược, không cho phép từ chối.

Nghe vậy Dương Bách Xuyên bực mình nói: "Các người ... ở bên trong tháp nhỏ?”

"Đúng thế, tiểu tử ngươi nhanh thả chúng ta ra ngoài, dưới hai cái tháp này có thần thạch, ngươi di dời tháp đi là có thể lấy được, nhanh lên, đáng thương cho chúng ta quá mà, huhuhu ... ”

Lần này lên tiếng là giọng nữ, vừa nói vừa khóc, nghe là thấy bực mình.

Nhưng lập tức Dương Bách Xuyên đã cảm giác được có chỗ nào đó không đúng ..


Nhưng chưa bao giờ gặp, đây là lần đầu hắn nghe nói.

Hắn tin có thần thạch, bởi vì hắn nghĩ tới thần lực ngũ sắc.

Lẽ nào sâu dưới giếng sâu ba nghìn mét lại có nguồn năng lượng dồi dào như ậy?

Cám dỗ to lớn đang bày ở trước mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện