Đại tông sư sao?  

Dựa theo cách lý giải của Triệu Nam, người cấp Minh Kình của võ giả cổ được gọi là tiểu tông sư, còn Ám Kình là đại tông sư!  

Bây giờ nghĩ lại, trước đây Lý Đại Nghị kiên quyết nói mình là đại tông sư hình như cũng không có gì là sai.  

Nhưng Dương Bách Xuyên biết rõ võ công của Lý Đại Nghị cũng gà mờ, ông nội Tam không truyền lại nội công tâm pháp cho anh ta hay sao, sau khi truyền lại Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể cho anh ta thì sau này anh ta chính là một võ giả cổ chân chính rồi.  

Theo như những gì Triệu Nam nói, chỉ có võ công bao gồm cả chiêu thức và nội công tâm pháp mới có thể được gọi là võ giả cổ.  

Hơn nữa nghe trong ý tứ của cô ấy, toàn bộ Trung Quốc, hoặc có thể là cả Trái Đất này còn không ít những võ giả cổ.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên phấn khích, nhưng cũng có một cảm giác cực kỳ khủng hoảng.   

Nhất là hôm nay khi giao đấu với Diệp Khai, cảm giác lo lắng càng trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.  

Có thể anh sẽ phải đối đầu với Minh Kình tầng chín của võ giả cổ, nếu không có ưu thế về chân khí và sự chống đỡ cực mạnh của Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể thì chắc có lẽ bây giờ anh đã bị Diệp Khai đánh đến gãy chân rồi.  

Huống chi, nghe Triệu Nam nói, sau Minh Kình tầng chín còn có Ám Kình, sau Ám Kình sẽ lại còn có những cấp bậc khác nữa.  

Bây giờ anh còn có thể đối đầu với một người của Minh Kình tầng chín, nếu như đụng tới một người Ám Kình, ngày hôm nay anh sẽ chết chắc rồi.  

Cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên có chút sốt ruột, nhất định phải nghĩ cách tăng tu vi của mình lên, nếu không có một ngày thật sự có một võ giả cố cấp bậc Ám Kình tìm đến, anh cũng chỉ có thể chờ chết.  

Điều khiến anh buồn bực chính là linh khí ở Trái đất quá mức thưa thớt, từ sau khi bước vào Luyện Khí kỳ tầng một, tuy rằng mỗi ngày anh đều kiên trì tu luyện, thế nhưng cảnh giới vẫn không thay đổi chút nào, không đột phá nổi tới Luyện Khí kỳ tầng hai, tính toán thời gian cũng đã ba tháng rồi.  

Lần này, hai võ giả cổ là Diệp Khai và Mặc Hành xuất hiện đã cho Dương Bách Xuyên một hồi chuông cảnh tỉnh.  

Làm cho anh cảm nhận được sự nguy hiểm, âm thầm hạ quyết định trở về đánh thức sư phụ để hỏi thử xem có phương pháp nào tăng tu vi lên không, ít nhất phải tăng tu vi lên đến Luyện Khí kỳ tầng hai, nếu không anh sẽ không có cảm giác an toàn.  

Hơn nữa, hôm nay lại còn kết thù với Diệp Khai, rất có thể đối phương sẽ không chịu để yên cho mình, nhất định phải đề phóng mới được.  

Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ về chuyện làm sao để tăng tu vi lên nên không nói gì.  

Điều này lọt vào mắt Triệu Nam lại tưởng Dương Bách Xuyên đang lo lắng Diệp Khai sẽ trả thù, cô ấy vừa đảo mắt nhìn Dương Bách Xuyên đột nhiên hỏi: “Dương Bách Xuyên, có phải anh hối hận vì đã đắc tội với Diệp Khai không?”  

“A~” Dương Bách Xuyên như mới tỉnh mộng, nghe được Triệu Nam nói thì hơi ngẩn người.  

“Tôi hỏi có phải anh hối hận vì đã đắc tội với Diệp Khai không? Anh yên tâm đi, chuyện hôm nay đều do tôi gây ra, tôi sẽ nói lại với người trong nhà, sẽ không để nhà họ Diệp nhúng tay vào làm khó anh.” Triệu Nam nghiêm túc nói.  

Dương Bách Xuyên lúc này mới phản ứng lại, anh nhìn Triệu Nam cười ha ha nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là một gia tộc võ cổ mà thôi, tôi thật sự không để vào mắt, Diệp Khai biết điều thì tốt nhất đừng đến tìm tôi gây phiền phức, nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh ta hối hận. Về phần hối hận? Trong từ điển cuộc sống của tôi, không bao giờ xuất hiện hai từ này, hơn nữa... Tôi rất vui vì có thể làm điều này vì cô.”  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện