Trong lòng cũng bắt đầu lẩm bẩm, suy đoán xem Dương Bách Xuyên là đại thần phương nào?  

............  

Hoa Đầu cười nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm, hắn ta không biết giữa Dương Bách Xuyên và anh em Tống Nguyên Thành xảy ra mâu thuẫn gì, nhỡ đâu là Dương Bách Xuyên sai thì chuyện này hôm nay còn có thể thương lượng, nhưng nếu là bên phía Tống Nguyên Thành sai thì khi Dương Bách Xuyên nổi giận, trong lòng hắn ta thật sự rất là sợ hãi.  

Lần trước hắn ta bị Dương Bách Xuyên đánh gãy xương phải dưỡng bệnh thời gian rất dài, hai ngày trước mới xuất viện, hắn ta không muốn thử cảm giác đó thêm một lần nữa.  

Nghĩ tới đây, Hoa Đầu ra hiệu ánh mắt với một đàn em bên cạnh, tên đàn em này ngay lập tức hiểu được, lặng lẽ đi ra khỏi phòng riêng.  

Hoa Đầu thật sự rất sợ Dương Bách Xuyên gây chuyện, cho nên sau khi cân nhắc nhiều lần phái đàn em đi gọi cứu binh, cũng may hôm nay là buổi sinh nhật con trai của ông chủ đứng phía sau hắn ta, hôm nay cũng tổ chức sinh nhật ở đây, Hoa Đầu đến đây cũng là muốn đến chúc mừng con trai của ông chủ lớn, nhận được điện thoại của Tống Nguyên Thành liền chạy tới.  

Lẽ ra những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn ta không nên, cũng không dám kinh động đến vị cậu cả nào đó, thế nhưng Hoa Đầu thật sự rất sợ Dương Bách Xuyên, trong lòng nghĩ nếu như lát nữa Dương Bách Xuyên thật sự ra tay, tất nhiên hắn ta sẽ không phải là đối thủ của anh.  

Nhưng mà nếu như cậu chủ nào đó tới đây, vậy thì nói không chừng, Hoa Đầu biết rõ ông chủ phía sau màn của hắn ta là ai, mà bên cạnh vị cậu chủ nào đó lại có người học võ đi cùng.  

Nhìn Hoa Đầu, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Hoa Đầu, hôm nay tôi cũng không có trách cậu, nhưng mà người đàn ông này lại muốn nói đạo lý với tôi, cậu nên đi hỏi cái người tên Tống Nguyên Thành và Nguyên Hóa xem chuyện hôm nay là có chuyện gì xảy ra? Đương nhiên là tôi hy vọng ông ta có thể nói sự thật với cậu.”  

Hoa Đầu nghe Dương Bách Xuyên nói đạo lý, lúc này bản thân ở trong lòng cũng thầm mắng: “Nói đạo lý em gái anh, có thể nói đạo lý đến mức mà Tống Nguyên Hóa đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự kia sao, hơn nữa nói đạo lý còn có thể khiến một người ôm cánh tay mà đứng ở một bên kêu rên?”  

Đương nhiên là Hoa Đầu không dám nói ra chỉ có thể ở trong lòng nguyền rủa, trên mặt lại cười nói: “Ông nội Xuyên, anh yên tâm, em sẽ hỏi thử, nếu như thật sự là Tống Nguyên Thành không đúng, ngày hôm nay em sẽ thay anh theo chính nghĩa mà tiêu diệt kẻ ác, không tha cho ông ta.”  

“Ha ha, vậy thì tôi sẽ chờ cậu mau đi hỏi đi ~” Dương Bách Xuyên cười cười nói.  

Lúc này xung quanh bốn phía đều có người nhưng cũng không có nói gì, ánh mắt đặt ở trên người Dương Bách Xuyên.  

Lâm Hoan và các bạn học đều đang quan sát Dương Bách Xuyên nghĩ xem anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào.  

Trong lòng Hoa Đầu đang chờ cậu con trai của ông chủ đằng sau màn có thể nể mặt tới đây một chút, áp chế trận cho hắn ta, tốt nhất là có thể để cho hai người có học võ bên cạnh cậu cả ra tay, nếu như phế bỏ Dương Bách Xuyên thì hắn ta có thể thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng mà với tình huống trước mắt, hắn ta thật sự muốn hỏi Tống Nguyên Thành chuyện ngày hôm nay cho rõ ràng làm sao mà lại trêu chọc Dương Bách Xuyên? Trong chốc lát tâm trạng liền tụt xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện