Từ nhỏ Dương Bách Xuyên đã thiếu thốn tình yêu thương của mẹ, lúc này những câu hỏi hòa nhã của Lý Gia làm cõi lòng anh gợn sóng. Anh có thể cảm nhận được Lý Gia thật lòng quan tâm đ ến mình, trong lòng cực kỳ cảm động.
Anh đặt đũa xuống, vội vàng trả lời: "Thưa cô, cháu mới tốt nghiệp, đơn vị thực tập cũng đã liên lạc xong. Hiện tại cuộc sống cũng ổn, cháu đang điều chế một loại thuốc làm đẹp tên là đan Trú Nhan nên có thu nhập, không cần lo nghĩ. À đúng rồi, cháu mang quà cho cô đây ạ."
Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Lý Gia, cho nên anh trả lời đúng sự thật, không giấu giếm gì hết. Anh tiện tay lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi rồi mở ra, bên trong là bốn lọ nhỏ đựng đan chú Nhan. Đây là quà anh chuẩn bị cho gia đình Vương Mộ Sinh trước khi ra khỏi nhà.
Một hộp có mười lọ, anh tiện tay đặt trước mặt mỗi người một lọ. Mỗi lọ đựng mười viên đan Trú Nhan. Tính theo giá cả thị trường hiện tại, nếu mua thì mỗi lọ nhỏ này ít nhất cũng phải một vạn.
Dù sao nó cũng tốt cho da, nam nữ đều dùng được.
Sau khi Dương Bách Xuyên lấy đan Trú Nhan ra, Lý Gia và Phó Siêu đều thốt lên đầy kinh ngạc.
"Đan Trú Nhan là do cháu điều chế ra sao?" Lý Gia hỏi với tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Vâng ạ." Dương Bách Xuyên ngượng ngùng mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Phó Siêu ở bên cạnh lên tiếng: "Giỏi lắm! Dạo này ngày nào con cọp cái trong nhà chú cũng nhắc đến đan Trú Nhan suốt, nói là thần dược làm đẹp gì đó, bắt chú kiếm cho bà ấy. Kết quả, chú hỏi thăm mới biết dù có tiền cũng không mua được, vì vậy chú không kiếm được. Không ngờ cháu lại là người phát minh."
"Chú Phó quá khen, hôm nay cháu mang ít, hôm khác cháu sẽ tặng cô." Ít nhiều gì Dương Bách Xuyên cũng hơi đắc ý.
Lý Gia vui vẻ nói: "Mấy hôm trước cô út của thằng Tông gọi điện cũng nhắc đến đan Trú Nhan, nói là khó khăn lắm mới kiếm được hai viên, uống vào thật sự trẻ ra vài tuổi, cứ bảo cô đi mua. Ban đầu cô không tin, sau đó cô út gửi ảnh cho cô, quả thật trông làn da đẹp hơn rất nhiều!"
Món quà của Dương Bách Xuyên khiến mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ, nhất là Lý Gia thuộc phái nữ, bà ta cất lọ nhỏ vào túi xách như cất vật báu.
Sau khi khen ngợi vài câu, Vương Mộ Sinh tiếp tục hỏi Dương Bách Xuyên: "Bách Xuyên, nhà cháu còn những ai? Quê ở đâu?"
"Thưa chú Vương, quê cháu ở thôn Thượng Dương, nhà cháu... Ba cháu cũng đi bộ đội, nhưng mười mấy năm trước bên bộ đội báo tin ba cháu mất tích, có lẽ không còn trên nhân thế. Mẹ cháu... bỏ nhà đi năm cháu bốn tuổi. Bây giờ nhà cháu còn bà và em gái đang học cấp ba." Dương Bách Xuyên trả lời, giọng nói hơi khàn.
Lúc này nét mặt của Vương Mộ Sinh ở bên cạnh chợt thay đổi, ông ta vội vàng hỏi: "Thôn Thượng Dương ư? Ba cháu tên là gì?"
Đột nhiên Dương Bách Xuyên phát hiện ra giọng Vương Mộ Sinh có phần sốt sắng, thậm chí vẻ mặt hơi mất kiểm soát.
Tuy Dương Bách Xuyên hơi nghi ngờ thái độ khác thường của Vương Mộ Sinh, nhưng vẫn trả lời: "Ba cháu tên là Dương Quốc Trung."
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, toàn thân Vương Mộ Sinh bắt đầu run lên. Ông ta nói với bà xã Lý Gia ở bên cạnh: "Bà Lý... đưa túi cho tôi."
Danh sách chương