Dịch: Mạt Họa

A Kiểu thấp thỏm bất an đi theo sau lưng sư phụ nhà mình, chỉ cảm thấy trên người sư phụ tỏa ra hàn khí bức người, gần như muốn đem nàng sống sờ sờ đi đông thành tảng băng. Đại khái nhớ ra cái gì đó, A Kiểu xoay người, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn về Bích Nhiêu thần nữ mặc bạch y đứng cạnh khóm hoa hải đường, thấy nàng nụ cười thản nhiên, xung quanh rực rỡ, tiên tử tóc đen bạch y khí chất xuất trần bất phàm, quả nhiên là đệ nhất thần nữ Thiên giới.

Uổng nàng còn có ý kết hợp hơn người bọn họ.

A Kiểu tức muốn giậm chân, lại nghe sư phụ đi trước giọng lạnh lùng nói: "Cách xa như vậy làm gì?"

Làm gì? Đương nhiên là sợ hắn trách phạt rồi. A Kiểu bĩu môi. Người khác không biết, nhưng nàng lại rất hiểu, sư phụ này của nàng không gần nữ sắc, hôm nay để hắn nghe được nàng cùng Bích Nhiêu thần nữ nói mấy lời này, cũng không biết hắn sẽ phạt nàng như thế nào nữa đây.

A Kiểu theo bản năng sờ cổ mình một cái.

Bích Nhiêu thần nữ nhìn bóng lưng sư đồ hai người một cao một thấp dần khuất xa, trong lòng trừ có chút không biết tư vị, nhưng nhiều hơn là lại cảm thấy thú vị. Người nào không biết, sư huynh tính tình xưa nay lạnh nhạt, ngay cả bọn họ là đồng môn, nhưng hắn cũng đối với sư muội này cũng là thái độ không lạnh không nhạt. Cho đến bây giờ đều chỉ khách khí, chưa thấy qua có một tia cảm xúc khác nào.

Nhưng khí phách dung mạo của sư huynh khiến nàng không lí do bị thuyết phục, trong lòng tự nhiên sinh ra tình cảm ái mộ. Còn may hiện tại tình cảm ái mộ này chưa hãm sâu, hôm nay thấy rõ cảnh tượng này, cũng coi như cho nàng tỉnh lại, để đề phòng chân càng lún sâu vào bùn.

Trường Tư tôn giả thấy Bích Nhiêu đứng lẳng lặng, biết tiểu sư muội này sợ là lại ưu thương vì tình. Thật ra đôi sư đệ sư muội này là hắn coi trọng nhất, dung mạo cùng thân phận này, nói thế nào cũng đều rất xứng đôi. Hắn ở gần sư muội này nhiều, nên đối đãi nàng cũng là thêm mấy phần yêu thương, liền lên tiếng trấn an.

Lại thấy Bích Nhiêu cười rạng rỡ, gương mặt trắng trong nhỏ nhắn nhìn không ra nửa phần mất mác, chỉ là chớp chớp mắt nói: "Nhị sư huynh không cần lo lắng, Bích Nhiêu tính tình phóng khoáng, chẳng qua là cảm thấy..." Nàng giương mắt nhìn chỗ ban nãy, khóe miệng mỉm cười lẩm bẩm nói, "Sợ rằng, có một trận kịch hay phải xem rồi."

A Kiểu xưa nay là người có mắt nhìn, vừa vào Phù Hoa viện, vội vàng ân cần thay sư phụ châm trà rót nước. Tay nhỏ bé trắng nõn cung kính đem chén bạch trà bưng tới trước mặt sư phụ, hai tròng mắt linh động, giọng mềm mại ngọt ngào nói: "Sư phụ, uống một ngụm trà trước đi."

——Uống ngụm trà, từ từ hạ hỏa.

Tiêu Hành làm sao không biết suy nghĩ trong lòng đồ nhi, chỉ là mới nhìn thấy nàng ân cần nhiệt tình giật dây cho Bích Nhiêu thân cận mình, trong lòng nổi lên một bụng hỏa khí. Hắn ngước mắt, thấy tiểu đồ nhi ngoan ngoãn, tận tình chăm sóc, mềm mại như thuận môi dưới cắn thật chặc, đúng là bộ dạng bị dọa sợ rồi.

Tiêu Hành bất lực thở dài một hơi, sau không nhanh không chậm nhận lấy chén trà trong tay A Kiểu, uống cạn một hớp, đem chén trà đặt xuống.

Nhất thời trong phòng yên tĩnh dị thường.

"Vi sư nhìn giống rất thiếu nữ nhân sao?" Giọng Tiêu Hành dửng dưng, trên mặt nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.

A Kiểu nhíu chân mày, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Nàng ngẩng đầu nhìn bộ dạng mặt mũi đầy chính nhân quân tử của sư phụ nhà mình, dứt khoát đánh bạo nói: "Bích Nhiêu sư thúc dung mạo xinh đẹp, hơn nữa dáng người cực kỳ tốt, đồ nhi biết sư phụ thích nhất kiểu này, liền tự chủ trương..."

Tiêu Hành cong cong môi, đôi mắt sao trời lạnh lẽo hiếm thấy nhiễm chút ý cười châm biếm, nói: "Vi sư lúc nào nói qua thích kiểu này?"

Lúc nào nói qua? A Kiểu mấp máy môi, thường ngày sư phụ làm những thứ kia với nàng, không phải...không phải đã coi như nói quá rõ ràng —— sư phụ nhà nàng thích cô nương da trắng mỹ mạo, ngực to eo nhỏ rồi sao? Hết chương 4!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện