Ngự Đan Liên cũng đoán ra, chắc chắn Bạch Trì và Tạ Thanh Dư đang ở trong hang động kia!
Nàng lập tức kích động.
Tỉnh dậy đi, thời khắc săn mồi đến rồi!
Con linh thú cấp tám gầm rú lao vào hang động.
"Á!"
Một tiếng hét đầy sợ hãi vang lên.
Tiếp theo là tiếng giao chiến.
Trong hang động bùng lên ngọn lửa đỏ rực, nhiệt độ cực cao khiến đá xung quanh cũng nóng đỏ lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, hơi nóng hầm hập ập tới, nhưng Diệp Thanh Minh đã kịp thời dựng kết giới ngăn lại.
Nhưng người trong hang thì không may mắn như vậy.
Bạch Trì nửa ôm lấy Tạ Thanh Dư, loạng choạng cưỡi kiếm bay ra khỏi hang động.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, khóe miệng rỉ máu, y phục rách tả tơi.
Nhưng hắn vẫn bảo vệ Tạ Thanh Dư rất tốt, ngay cả một sợi tóc của nàng ta cũng không bị cháy.
Thanh linh kiếm dưới chân hắn cũng đầy vết nứt, khi bay liên tục thất thoát linh khí.
Dù lảo đảo nhưng vẫn vừa đủ để bọn họ chạy trốn.
Nhưng đó là linh thú cấp tám!
Con linh thú lao ra khỏi hang, vừa phun lửa khắp nơi vừa tìm kiếm bọn họ.
Bỗng, nó gầm lên giận dữ, thân thể vốn to cỡ con sư tử trong chớp mắt phình to gấp trăm lần.
Cái bóng khổng lồ của nó che lấp ánh sáng xung quanh.
Những cây cổ thụ phủ đầy tuyết đều bị thân thể khổng lồ đó hất tung.
Nó nhấc một chân lên, vô số cây cối bị đạp gãy nát.
Cái miệng khổng lồ phun lửa, khắp bốn phương tám hướng đều bị ngọn lửa dữ dội bao quanh.
Diệp Thanh Minh kịp thời bế Ngự Đan Liên bay nhanh tránh khỏi ngọn lửa đó.
Nhưng vừa mới dùng Thiên Lý Quyết thay đổi vị trí một lần, lửa lại bùng lên khiến núi tuyết xung quanh tan chảy.
Ngự Đan Liên được Diệp Thanh Minh bế gọn trong tay, xung quanh có kết giới phòng ngự nên nàng hoàn toàn không cảm nhận được chút hơi nóng nào.
Diệp Thanh Minh đưa nàng đến một chỗ an toàn hơn, từ xa nhìn thấy Bạch Trì đang dẫn Tạ Thanh Dư chạy trốn.
Con linh thú bậc tám đã hóa thành ngọn núi khổng lồ, ánh mắt khóa chặt hai người bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Trì vừa chạy được một đoạn thì một bàn chân khổng lồ che kín trời đã giáng xuống ngay trên đầu hắn.
Hắn vội tránh né, lách người qua mép chân thú mới thoát được sít sao, nhưng lại bị đá văng tứ phía b.ắ.n khắp người.
Hắn lập tức chạy tiếp, nhưng chân của con linh thú lại giáng xuống trước mặt hắn một lần nữa.
Tạ Thanh Dư sợ đến mức mặt mày tái mét.
Nàng ta không nhịn được mà đánh ra một chiêu công kích thuộc tính băng vào bàn chân khổng lồ đó.
Ngự Đan Liên nhìn thấy thuật pháp trong tay nàng ta, tò mò hỏi: "Thất sư huynh, Tạ Thanh Dư hiện giờ là cảnh giới gì vậy?"
Hiện tại nàng đã là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng lại không nhìn thấu tu vi của Tạ Thanh Dư.
Diệp Thanh Minh đáp: "Trúc Cơ trung kỳ."
Khó trách.
Ngự Đan Liên nghi hoặc nhìn Tạ Thanh Dư.
Tạ Thanh Dư đã mất linh căn, mất cả Hỏa Linh, thế mà lại trong thời gian ngắn tu luyện được tới Trúc Cơ trung kỳ.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Diệp Thanh Minh nhìn ra được nghi hoặc của Ngự Đan Liên.
Hắn nói: "Trên người nàng ta hẳn là có một trong Thập Nhị Bản Nguyên Linh."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thuật pháp hệ băng kia rất mạnh, chắc là Băng Linh."
Ra là vậy.
Ngự Đan Liên nhìn về phía xa nơi Bạch Trì và Tạ Thanh Dư đang chạy trốn, không khỏi tặc lưỡi.
Vận khí của Tạ Thanh Dư cũng quá tốt rồi.
Đúng là con gián đánh mãi không chết!
Lẽ ra trong bí cảnh Trúc Cơ trước đây, nàng ta đã phải c.h.ế.t rồi.
Ai ngờ lại lấy được Hỏa Linh, giữ được mạng.
Giờ mất đi Hỏa Linh, lại lấy được Băng Linh.
Vận khí này quả thật đúng là "đại khí vận" mà nàng ta từng tự nhận vậy.
Thật đáng sợ!
Ngự Đan Liên thấy con linh thú cấp tám giẫm hụt chân lần thứ tư.
Nàng chầm chậm nở một nụ cười hồn nhiên.
Ngay sau đó, Ngự Đan Liên cất giọng hô lên với hai người ở xa xa:
“Bạch Trì sư huynh, Tạ Thanh Dư sư điệt, mau chạy đi a! Các người chạy gì mà chậm rì rì vậy! Chậm thêm một chút nữa là sẽ bị giẫm thành một đống thịt nát đó!”
Nàng lập tức kích động.
Tỉnh dậy đi, thời khắc săn mồi đến rồi!
Con linh thú cấp tám gầm rú lao vào hang động.
"Á!"
Một tiếng hét đầy sợ hãi vang lên.
Tiếp theo là tiếng giao chiến.
Trong hang động bùng lên ngọn lửa đỏ rực, nhiệt độ cực cao khiến đá xung quanh cũng nóng đỏ lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, hơi nóng hầm hập ập tới, nhưng Diệp Thanh Minh đã kịp thời dựng kết giới ngăn lại.
Nhưng người trong hang thì không may mắn như vậy.
Bạch Trì nửa ôm lấy Tạ Thanh Dư, loạng choạng cưỡi kiếm bay ra khỏi hang động.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, khóe miệng rỉ máu, y phục rách tả tơi.
Nhưng hắn vẫn bảo vệ Tạ Thanh Dư rất tốt, ngay cả một sợi tóc của nàng ta cũng không bị cháy.
Thanh linh kiếm dưới chân hắn cũng đầy vết nứt, khi bay liên tục thất thoát linh khí.
Dù lảo đảo nhưng vẫn vừa đủ để bọn họ chạy trốn.
Nhưng đó là linh thú cấp tám!
Con linh thú lao ra khỏi hang, vừa phun lửa khắp nơi vừa tìm kiếm bọn họ.
Bỗng, nó gầm lên giận dữ, thân thể vốn to cỡ con sư tử trong chớp mắt phình to gấp trăm lần.
Cái bóng khổng lồ của nó che lấp ánh sáng xung quanh.
Những cây cổ thụ phủ đầy tuyết đều bị thân thể khổng lồ đó hất tung.
Nó nhấc một chân lên, vô số cây cối bị đạp gãy nát.
Cái miệng khổng lồ phun lửa, khắp bốn phương tám hướng đều bị ngọn lửa dữ dội bao quanh.
Diệp Thanh Minh kịp thời bế Ngự Đan Liên bay nhanh tránh khỏi ngọn lửa đó.
Nhưng vừa mới dùng Thiên Lý Quyết thay đổi vị trí một lần, lửa lại bùng lên khiến núi tuyết xung quanh tan chảy.
Ngự Đan Liên được Diệp Thanh Minh bế gọn trong tay, xung quanh có kết giới phòng ngự nên nàng hoàn toàn không cảm nhận được chút hơi nóng nào.
Diệp Thanh Minh đưa nàng đến một chỗ an toàn hơn, từ xa nhìn thấy Bạch Trì đang dẫn Tạ Thanh Dư chạy trốn.
Con linh thú bậc tám đã hóa thành ngọn núi khổng lồ, ánh mắt khóa chặt hai người bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Trì vừa chạy được một đoạn thì một bàn chân khổng lồ che kín trời đã giáng xuống ngay trên đầu hắn.
Hắn vội tránh né, lách người qua mép chân thú mới thoát được sít sao, nhưng lại bị đá văng tứ phía b.ắ.n khắp người.
Hắn lập tức chạy tiếp, nhưng chân của con linh thú lại giáng xuống trước mặt hắn một lần nữa.
Tạ Thanh Dư sợ đến mức mặt mày tái mét.
Nàng ta không nhịn được mà đánh ra một chiêu công kích thuộc tính băng vào bàn chân khổng lồ đó.
Ngự Đan Liên nhìn thấy thuật pháp trong tay nàng ta, tò mò hỏi: "Thất sư huynh, Tạ Thanh Dư hiện giờ là cảnh giới gì vậy?"
Hiện tại nàng đã là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng lại không nhìn thấu tu vi của Tạ Thanh Dư.
Diệp Thanh Minh đáp: "Trúc Cơ trung kỳ."
Khó trách.
Ngự Đan Liên nghi hoặc nhìn Tạ Thanh Dư.
Tạ Thanh Dư đã mất linh căn, mất cả Hỏa Linh, thế mà lại trong thời gian ngắn tu luyện được tới Trúc Cơ trung kỳ.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Diệp Thanh Minh nhìn ra được nghi hoặc của Ngự Đan Liên.
Hắn nói: "Trên người nàng ta hẳn là có một trong Thập Nhị Bản Nguyên Linh."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thuật pháp hệ băng kia rất mạnh, chắc là Băng Linh."
Ra là vậy.
Ngự Đan Liên nhìn về phía xa nơi Bạch Trì và Tạ Thanh Dư đang chạy trốn, không khỏi tặc lưỡi.
Vận khí của Tạ Thanh Dư cũng quá tốt rồi.
Đúng là con gián đánh mãi không chết!
Lẽ ra trong bí cảnh Trúc Cơ trước đây, nàng ta đã phải c.h.ế.t rồi.
Ai ngờ lại lấy được Hỏa Linh, giữ được mạng.
Giờ mất đi Hỏa Linh, lại lấy được Băng Linh.
Vận khí này quả thật đúng là "đại khí vận" mà nàng ta từng tự nhận vậy.
Thật đáng sợ!
Ngự Đan Liên thấy con linh thú cấp tám giẫm hụt chân lần thứ tư.
Nàng chầm chậm nở một nụ cười hồn nhiên.
Ngay sau đó, Ngự Đan Liên cất giọng hô lên với hai người ở xa xa:
“Bạch Trì sư huynh, Tạ Thanh Dư sư điệt, mau chạy đi a! Các người chạy gì mà chậm rì rì vậy! Chậm thêm một chút nữa là sẽ bị giẫm thành một đống thịt nát đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương