Ban đầu nàng ngơ ngác, rất nhanh liền hiểu ý, lập tức kéo tay ta:
“Người ta ai lo việc nấy, ta tới chuộc là chuộc muội và con muội mà thôi — nói hai đứa trẻ gì chứ?”
Nhưng ta nhanh hơn nàng — lùi lại một bước, dứt khoát nói:
“Nếu ta là người có thể bỏ mặc Hữu Tuệ, thì năm xưa đã không liều mình giúp tỷ rồi. Ân tình nhị phu nhân dành cho ta, không hề thua kém nghĩa tình giữa ta và tỷ. Tiểu Sương, tỷ hãy để ta sống cho trọn tình trọn nghĩa.”
Hữu Nghi không khóc, con bé chỉ ôm chặt lấy ta, nghiến răng thề:
“Mẫu thân, người chờ con… con nhất định sẽ chuộc được cả hai mẫu thân ra ngoài.”
Nơi chịu khổ sai cũng không quá xa, chỉ cách đây nửa tháng đường.
Nhị phu nhân không làm ra mấy dáng vẻ lớn tiếng cảm ơn ta, chỉ là mọi việc nặng nhọc nhất luôn giành làm thay, không để ta phải động tay. Nhưng trong lòng chúng ta có hy vọng, nên cũng không ai bị vắt kiệt mà ngã xuống.
Từ từ làm quen với những ngày hôm nay đào mương, ngày mai khơi kênh, đến tháng thứ ba… chúng ta gặp lại một người quen cũ.
Là Xuân Lộ tỷ.
Năm đó, sau khi Đổng Lại Tử chết, Hầu phủ không báo quan, nàng thành người tự do, cuối cùng phiêu bạt tới nơi này.
Trong bốn người bọn ta, nàng là người nấu nướng khéo nhất, nay làm đầu bếp trong trại lưu đày. Không có gì nhiều, chỉ là hai ba hôm lại lén giấu một quả trứng vào đáy bát cơm của ta.
Đại phu nhân thì ngày càng đa nghi và rối loạn, đến cả bữa ăn hàng ngày cũng nhất định phải đổi phần với ta và nhị phu nhân. Nàng thần thần bí bí, điên điên dại dại mà lẩm bẩm:
“Ta không thể bị đầu độc… ta phải chờ con trai ta quay về. Dù bị sung quân cũng có thể lập công chuộc tội… Viễn nhi của ta giỏi như thế, nhất định làm được…”
Đại phu nhân… có lẽ chẳng tốt đẹp gì, nhưng tình cảm dành cho Trình Viễn lại là thật. Nàng không cho nó học theo thói xấu của đại gia, biết trong phủ con cái đông đúc, mà tước vị thì chỉ có một, nên có đứa chọn đường học văn, đứa chọn theo võ. Nhưng riêng Trình Viễn… văn võ song toàn.
Một câu nói của nàng, cũng khiến nhị phu nhân động lòng. Hôm ấy, nàng nhịn phần cơm của mình, đặt trước mặt tượng Nữ Thần mặt trăng, cầu mong chư thần trên cao phù hộ nhị gia và Trình Sơn thiếu gia cũng có thể lập công chuộc tội, được sống sót trở về.
Xuân Lộ nghe vậy, chỉ khẽ cười lạnh đầy khinh miệt:
“Nàng ta giờ thành ra thế này, so với c.h.ế.t còn khổ hơn, ta chẳng dại mà làm chuyện thừa thãi.”
Kiếm tiền chưa bao giờ là chuyện dễ dàng — người bị ghi tội danh trong hồ sơ, tiền chuộc phải gấp đôi, ta và phu nhân hai người, đã là tám trăm lượng. Mà Thu Sương bên kia còn phải lo cho Liễu Hạo ăn học.
Ta từng nghĩ, đời này muốn ra khỏi nơi ấy, e là vô vọng.
Thế nhưng năm đầu tiên, Hữu Tuệ đã lén đưa tiền vào thăm, vừa vào đã nói:
“Chúng con đã tích được hơn một trăm lượng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con bé sờ lên đôi tay đã chai sạn của ta và mẫu thân nó, trong mắt là nét kiên quyết lạ thường:
“Nghi muội rất giỏi, mới mười ba tuổi đã biết quan sát sắc mặt mà làm ăn. Biết các người khổ như vậy, con còn giữ gìn mặt mũi để làm gì? Con là tỷ tỷ, còn không hiểu chuyện bằng muội ấy. Di nương, mẫu thân, chờ nhé — sang năm, nhất định chúng con sẽ chuộc được một người ra trước.”
Năm thứ hai, bọn trẻ thật sự gom đủ được bốn trăm lượng.
Nhưng ta và phu nhân không ai chịu đi trước — chốn quỷ quái thế này, để ai ở lại một mình chịu khổ, chúng ta đều không yên tâm.
Hữu Tuệ không nói gì, lặng lẽ quay về.
Mấy hôm sau, Hữu Nghi gửi thư đến, trên giấy viết:
[Mẫu thân, nương: Không thể trở về thì không trở về. Hai đứa con của người đều không phải hạng vô dụng. Sang năm — nhất định chúng con sẽ chuộc hai người về sum họp.]
Ta đọc mà vui mừng, còn phu nhân thì lại thở dài:
“Từ ‘vô dụng’ ấy… con bé trước kia đâu có nói, chẳng biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới học được.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trong tiếng thở dài đó, ta như thấy rõ dáng hình Hữu Nghi ngày trước — dịu dàng đoan chính — đang dần dần rời xa, thay vào đó là một đứa con gái kiên cường, sắc đá.
Cuộc đời này, tựa như đã hoàn trả cho ta một nữ nhi kiên cường không thể bẻ gãy.
Ba năm trôi qua, không chỉ hai đứa nhỏ không ngừng nỗ lực — ngay cả nơi chiến trường xa xôi, cũng truyền về tin thắng trận: Nhị gia đã dẫn Trình Sơn và Trình Viễn trở về.
Họ lập được công chuộc tội, không chỉ xóa bỏ tội danh, mà còn mang về thêm một suất xóa tội thân phận.
Trình Sơn thiếu gia nhìn ta, áy náy nói:
“Tuyết di nương, con xin lỗi… con muốn chuộc mẫu thân trước. Con và phụ thân nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm đưa người ra ngoài.”
Ngay lúc ấy, Hữu Nghi từ bên cạnh nhảy ra, cười híp mắt:
“Ha ha, ca ca bị lừa rồi nhé! Hồi trước huynh cứ coi thường muội với tỷ tỷ, còn lo chúng ta không tự nuôi nổi thân. Bọn muội không nói là vì muốn cho mọi người bất ngờ thôi — chứ bọn muội đã gom đủ tám trăm lượng rồi đó!”
Hai đứa tiểu nha đầu ấy… không những đã tích đủ tiền, mà còn còn bụng dạ nghịch ngợm, muốn giấu phụ thân và ca ca để trêu đùa họ.
Ta và phu nhân cuối cùng cũng có thể vừa cười vừa khóc — cả nhà chúng ta, dường như đã thay đổi, mà lại như chưa từng đổi thay.
Trong niềm vui đoàn tụ sau bao năm, Trình Viễn đột nhiên quỳ sụp xuống, “phịch” một tiếng dập đầu thật mạnh, cầu xin:
“Nhị thúc, con muốn xin suất xóa tội đó… Con biết nó trị giá bốn trăm lượng bạc, nhưng sau này con nhất định trả gấp đôi… không, gấp trăm lần cho người!”
Mỗi cú đập đầu của Trình Viễn đều vang lên nặng nề. Phu nhân lòng mềm, dù sao… cũng là người trong cùng một viện, từng sống chung hai mươi năm, làm sao có thể dứt tình? Nhị gia hiểu ý, khẽ gật đầu không nói.
“Người ta ai lo việc nấy, ta tới chuộc là chuộc muội và con muội mà thôi — nói hai đứa trẻ gì chứ?”
Nhưng ta nhanh hơn nàng — lùi lại một bước, dứt khoát nói:
“Nếu ta là người có thể bỏ mặc Hữu Tuệ, thì năm xưa đã không liều mình giúp tỷ rồi. Ân tình nhị phu nhân dành cho ta, không hề thua kém nghĩa tình giữa ta và tỷ. Tiểu Sương, tỷ hãy để ta sống cho trọn tình trọn nghĩa.”
Hữu Nghi không khóc, con bé chỉ ôm chặt lấy ta, nghiến răng thề:
“Mẫu thân, người chờ con… con nhất định sẽ chuộc được cả hai mẫu thân ra ngoài.”
Nơi chịu khổ sai cũng không quá xa, chỉ cách đây nửa tháng đường.
Nhị phu nhân không làm ra mấy dáng vẻ lớn tiếng cảm ơn ta, chỉ là mọi việc nặng nhọc nhất luôn giành làm thay, không để ta phải động tay. Nhưng trong lòng chúng ta có hy vọng, nên cũng không ai bị vắt kiệt mà ngã xuống.
Từ từ làm quen với những ngày hôm nay đào mương, ngày mai khơi kênh, đến tháng thứ ba… chúng ta gặp lại một người quen cũ.
Là Xuân Lộ tỷ.
Năm đó, sau khi Đổng Lại Tử chết, Hầu phủ không báo quan, nàng thành người tự do, cuối cùng phiêu bạt tới nơi này.
Trong bốn người bọn ta, nàng là người nấu nướng khéo nhất, nay làm đầu bếp trong trại lưu đày. Không có gì nhiều, chỉ là hai ba hôm lại lén giấu một quả trứng vào đáy bát cơm của ta.
Đại phu nhân thì ngày càng đa nghi và rối loạn, đến cả bữa ăn hàng ngày cũng nhất định phải đổi phần với ta và nhị phu nhân. Nàng thần thần bí bí, điên điên dại dại mà lẩm bẩm:
“Ta không thể bị đầu độc… ta phải chờ con trai ta quay về. Dù bị sung quân cũng có thể lập công chuộc tội… Viễn nhi của ta giỏi như thế, nhất định làm được…”
Đại phu nhân… có lẽ chẳng tốt đẹp gì, nhưng tình cảm dành cho Trình Viễn lại là thật. Nàng không cho nó học theo thói xấu của đại gia, biết trong phủ con cái đông đúc, mà tước vị thì chỉ có một, nên có đứa chọn đường học văn, đứa chọn theo võ. Nhưng riêng Trình Viễn… văn võ song toàn.
Một câu nói của nàng, cũng khiến nhị phu nhân động lòng. Hôm ấy, nàng nhịn phần cơm của mình, đặt trước mặt tượng Nữ Thần mặt trăng, cầu mong chư thần trên cao phù hộ nhị gia và Trình Sơn thiếu gia cũng có thể lập công chuộc tội, được sống sót trở về.
Xuân Lộ nghe vậy, chỉ khẽ cười lạnh đầy khinh miệt:
“Nàng ta giờ thành ra thế này, so với c.h.ế.t còn khổ hơn, ta chẳng dại mà làm chuyện thừa thãi.”
Kiếm tiền chưa bao giờ là chuyện dễ dàng — người bị ghi tội danh trong hồ sơ, tiền chuộc phải gấp đôi, ta và phu nhân hai người, đã là tám trăm lượng. Mà Thu Sương bên kia còn phải lo cho Liễu Hạo ăn học.
Ta từng nghĩ, đời này muốn ra khỏi nơi ấy, e là vô vọng.
Thế nhưng năm đầu tiên, Hữu Tuệ đã lén đưa tiền vào thăm, vừa vào đã nói:
“Chúng con đã tích được hơn một trăm lượng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con bé sờ lên đôi tay đã chai sạn của ta và mẫu thân nó, trong mắt là nét kiên quyết lạ thường:
“Nghi muội rất giỏi, mới mười ba tuổi đã biết quan sát sắc mặt mà làm ăn. Biết các người khổ như vậy, con còn giữ gìn mặt mũi để làm gì? Con là tỷ tỷ, còn không hiểu chuyện bằng muội ấy. Di nương, mẫu thân, chờ nhé — sang năm, nhất định chúng con sẽ chuộc được một người ra trước.”
Năm thứ hai, bọn trẻ thật sự gom đủ được bốn trăm lượng.
Nhưng ta và phu nhân không ai chịu đi trước — chốn quỷ quái thế này, để ai ở lại một mình chịu khổ, chúng ta đều không yên tâm.
Hữu Tuệ không nói gì, lặng lẽ quay về.
Mấy hôm sau, Hữu Nghi gửi thư đến, trên giấy viết:
[Mẫu thân, nương: Không thể trở về thì không trở về. Hai đứa con của người đều không phải hạng vô dụng. Sang năm — nhất định chúng con sẽ chuộc hai người về sum họp.]
Ta đọc mà vui mừng, còn phu nhân thì lại thở dài:
“Từ ‘vô dụng’ ấy… con bé trước kia đâu có nói, chẳng biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới học được.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trong tiếng thở dài đó, ta như thấy rõ dáng hình Hữu Nghi ngày trước — dịu dàng đoan chính — đang dần dần rời xa, thay vào đó là một đứa con gái kiên cường, sắc đá.
Cuộc đời này, tựa như đã hoàn trả cho ta một nữ nhi kiên cường không thể bẻ gãy.
Ba năm trôi qua, không chỉ hai đứa nhỏ không ngừng nỗ lực — ngay cả nơi chiến trường xa xôi, cũng truyền về tin thắng trận: Nhị gia đã dẫn Trình Sơn và Trình Viễn trở về.
Họ lập được công chuộc tội, không chỉ xóa bỏ tội danh, mà còn mang về thêm một suất xóa tội thân phận.
Trình Sơn thiếu gia nhìn ta, áy náy nói:
“Tuyết di nương, con xin lỗi… con muốn chuộc mẫu thân trước. Con và phụ thân nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm đưa người ra ngoài.”
Ngay lúc ấy, Hữu Nghi từ bên cạnh nhảy ra, cười híp mắt:
“Ha ha, ca ca bị lừa rồi nhé! Hồi trước huynh cứ coi thường muội với tỷ tỷ, còn lo chúng ta không tự nuôi nổi thân. Bọn muội không nói là vì muốn cho mọi người bất ngờ thôi — chứ bọn muội đã gom đủ tám trăm lượng rồi đó!”
Hai đứa tiểu nha đầu ấy… không những đã tích đủ tiền, mà còn còn bụng dạ nghịch ngợm, muốn giấu phụ thân và ca ca để trêu đùa họ.
Ta và phu nhân cuối cùng cũng có thể vừa cười vừa khóc — cả nhà chúng ta, dường như đã thay đổi, mà lại như chưa từng đổi thay.
Trong niềm vui đoàn tụ sau bao năm, Trình Viễn đột nhiên quỳ sụp xuống, “phịch” một tiếng dập đầu thật mạnh, cầu xin:
“Nhị thúc, con muốn xin suất xóa tội đó… Con biết nó trị giá bốn trăm lượng bạc, nhưng sau này con nhất định trả gấp đôi… không, gấp trăm lần cho người!”
Mỗi cú đập đầu của Trình Viễn đều vang lên nặng nề. Phu nhân lòng mềm, dù sao… cũng là người trong cùng một viện, từng sống chung hai mươi năm, làm sao có thể dứt tình? Nhị gia hiểu ý, khẽ gật đầu không nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương