Nàng nhìn Xuân Lộ tỷ với ánh mắt phức tạp, như muốn biện giải, lại cũng như sám hối:
“Người không vì mình, trời tru đất diệt… đã làm thiếp rồi… thì đương nhiên phải tìm cho mình chốn tốt nhất… phu nhân đến tìm ta, bảo sẽ không để Xuân Lộ tỷ vào viện… ta không chịu… thì nàng sẽ tìm người khác làm…”
“Đại gia không có con trai, nếu ta sinh được… sau này đứa bé có thể trở thành chủ nhân của Hầu phủ. Ta đã động lòng…làm sao ta không động lòng cho được?”
“Nhưng phu nhân rõ ràng hứa sẽ tìm cho tỷ ấy một quản sự tốt… từ lúc Đổng Lại Tử xuất hiện… ta đã biết báo ứng đến rồi. Đông Tuyết ngoan… tỷ cầu xin muội lần cuối… tỷ sống không nổi nữa rồi… muội đưa Xuân Lộ đi đi… chậm nữa… nàng cũng không sống nổi đâu…”
Giữa mùa hè tháng Bảy, nắng ấm chan hòa, mà cả người ta lạnh như băng.
Ta kéo Xuân Lộ tỷ bước đi, trong lòng biết rõ người tỷ muội ta gọi suốt mười năm đang nằm trong căn phòng sau lưng kia, chờ tắt thở — mà ta không có cách nào cứu nàng.
Lúc bước qua bậc cửa, phía sau truyền đến tiếng hét cuối cùng của nàng.
Nàng gọi:
“Xuân Lộ tỷ… ta đã trả sạch ân oán với tỷ rồi… con ơi… mẫu thân không thể nhìn con khôn lớn… con nhất định phải sống cho tốt… sống cho thật tốt…”
Người bên cạnh ta, điên điên dại dại, cứng đờ cả người, nắm chặt lấy tay ta, siết đến phát đau.
Nhưng ta chỉ có thể đẩy nàng bước tiếp — đẩy nàng đi về phía đường sống.
Không ai quen thuộc các ngõ nhỏ trong phủ này hơn bọn nha hoàn chúng ta.
Ta nhân lúc vắng người, lén kéo nàng ra cổng nhỏ, tháo đôi khuyên bạc cuối cùng, ném cho nàng, dùng hết sức đẩy ra ngoài:
“Xuân Lộ tỷ, quên đi… hận cũng được, đau cũng được… ta và nàng ấy đều chỉ mong tỷ còn sống.”
Ta không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ biết cúi đầu quay lại.
Đi được một đoạn, như thể m.á.u trong tim đã cạn sạch, “phịch” một tiếng, ta ngã sấp xuống giữa sân.
Lúc ta tỉnh lại, mọi chuyện đã thành tro bụi, ván đã đóng thuyền.
Thu Sương ngồi bên giường ta, nước mắt lưng tròng:
“Nếu biết đó là lần cuối cùng gặp nhau, dẫu trong lòng có khúc mắc thế nào, ta cũng sẽ đến. Bốn tỷ muội tốt là thế, giờ chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Đại phu nhân muốn danh chính ngôn thuận đưa Xuân Lộ tỷ vào phủ, lấy cớ là tỷ muội ở bên cạnh Hạ Hà thì nàng sẽ yên tâm sinh nở hơn. Cũng có gọi Thu Sương đến, nhưng từ khi chúng ta chọn làm thiếp, nàng đã dần dần xa lánh, lần này lại tìm cớ thoái thác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cúi đầu hỏi:
“Giờ trong phủ nói thế nào?”
“Nói thế nào được nữa? Lúc ấy những người đỡ đẻ trong viện đều làm chứng, nói là Hạ Hà vu oan Xuân Lộ trước, mới khiến tỷ ấy trả thù. Đại phu nhân bảo, con của đại gia không thể có một người mẹ ô uế như thế, lão phu nhân liền làm chủ, từ trong tộc phổ ghi thẳng đứa bé là do đại phu nhân sinh ra. Từ nay về sau trong phủ không còn Hạ Hà, cũng không còn Xuân Lộ. Ai dám nhắc lại… đánh c.h.ế.t không tha.”
Nói xong, nước mắt nàng rơi càng nhiều hơn, lại liếc ra cửa, thấy không ai mới cắn răng hạ giọng:
“Hai đứa vô dụng ấy, cùng là người trong nhà mà đến c.h.ế.t cũng không kéo theo được kẻ thật sự phải chết. Lại để kẻ khởi đầu mọi chuyện ung dung ngồi trên cao đường.”
Nàng vốn là người thông minh gan dạ, ta hoảng sợ vội bịt miệng nàng:
“Không có chứng cứ, tỷ đừng nói linh tinh!”
Đại phu nhân đã sớm bày ra bộ dáng đối xử tử tế với Hạ Hà, lại thêm màn Hạ Hà giá họa cho Xuân Lộ, cho dù đứa nhỏ sau này lớn lên nghe gió nghe mây mà muốn điều tra, cũng không một ai nghi ngờ bà ta là người đứng sau bày mưu tính kế.
Hạ Hà trước kia từng nói, đại phu nhân sợ đứa nhỏ oán hận mình. Nhưng nỗi sợ đó không khiến nàng mềm lòng, ngược lại càng khiến nàng ra tay kín kẽ hơn — từ việc bảo Hạ Hà đi trộm yếm của Xuân Lộ tỷ, nàng đã tính sẵn một chiêu ấy để nắm lấy mạng Hạ Hà.
Bằng không, bát thuốc kia sao có thể chờ đúng lúc sinh xong mới đưa vào? Bằng không, sao người trong viện hôm đó nghe hết lời Xuân Lộ tố giác mà khi ta đi tìm người cứu lại chẳng thấy ai? Càng nghĩ càng sợ, ta nhìn chằm chằm vào mắt Thu Sương, nghiêm giọng dặn:
“Nhớ kỹ, câu vừa rồi coi như chưa từng nói. Về sau ai dò hỏi về Hạ Hà, tỷ cứ chửi tới cùng, chửi rằng chính nàng ta hại c.h.ế.t Xuân Lộ. Tiểu Sương, là Hạ Hà sai trước. Giờ tỷ đã có con trai, tỷ muốn liên lụy nó sao?”
Đại phu nhân không thể chỉ vì nghi ngờ mà g.i.ế.c người. Người c.h.ế.t quá nhiều sẽ thành dấu hiệu, thành sơ hở. Chỉ cần người ngoài tin rằng cả chúng ta cũng oán hận Hạ Hà, thì mới được bình an.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thu Sương cười gượng, giọng chua xót:
“Chuyện này thì có gì khó? Ta vốn dĩ đã hận nàng, hận nàng hồ đồ, hận nàng phản bội, hận nàng hại c.h.ế.t Xuân Lộ tỷ… Nhưng con người thật kỳ lạ, nàng c.h.ế.t thật rồi… mà tim ta lại đau đến thế.”
Rốt cuộc… chúng ta đều không phải Xuân Lộ tỷ. Không thật sự trải qua những đớn đau mà nàng gánh chịu, nên vẫn còn sót lại chút lòng từ bi vô dụng.
Thu Sương lau sạch nước mắt, giả bộ vừa mắng chửi vừa sải bước rời đi.
Tiếng động nàng tạo ra rất lớn, cốt để người ngoài nghe thấy — rằng lúc ấy ta đã bị dọa đến choáng váng, rằng ta cũng căm hận Hạ Hà độc ác thế nào.
Nhưng ta biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Xuân Lộ tỷ đã trốn thoát, đại phu nhân nhất định sẽ tới hỏi ta.
Nào ngờ người đến lại là nhị phu nhân, nàng thở dài bước vào, dịu dàng nói:
“Vốn dĩ muội có thai là chuyện vui, chỉ là phủ ta đang rối ren, cũng không tiện làm gì để chúc mừng. May mà lão phu nhân hiểu chuyện, không cho ai đến quấy rầy, tránh để muội bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện m.á.u me đó, tổn thương đến thai nhi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương