Tiêu Mộc Từ vừa hôn vừa dạy cậu cách hôn môi, An Vũ Hàng đáp lại một chút cũng đủ để lấy lòng Tiêu Mộc Từ. Ngay tại thời điểm hai người hôn đến vô cùng nhập tâm, bụng của An Vũ Hàng lại rầm rì kêu lên.
Tiêu Mộc Từ bật cười buông cậu ra, An Vũ Hàng cảm thấy thực mất mặt, quay đầu lại vùi mặt vào trong gối ôm. Tiêu Mộc Từ vuốt ve sau gáy cậu, xoay mặt cậu qua đối diện với mình, lại hôn hôn lên vành tai đỏ lên của cậu, nói: “Bữa trưa và bữa tối anh đều gọi sẵn hết rồi, khoảng một tiếng nữa là có thể giao đến, em ăn trước chút gì đó lót dạ đi. Chừa bụng đến trưa ăn một bữa thật ngon.”
An Vũ Hàng gật gật đầu.
Sau khi Tiêu Mộc Từ đứng dậy, cũng kéo An Vũ Hàng đứng lên theo. Chờ cảm giác khô nóng trên mặt lui đi, An Vũ Hàng mới nói: “Nhà anh có cái gì ăn?”
Tiêu Mộc Từ kéo cậu đi trến trước tủ lạnh, để cậu tự mình nhìn. An Vũ Hàng mở cửa tủ lạnh, bên trong ngăn lạnh không có gì có thể làm đồ ăn được, đều là trứng gà, bánh mì gì đó. Nhưng đồ trong ngăn đá lại không ít, đều là các loại thịt, hải sản và bánh chẻo đông lạnh gì đó, An Vũ Hàng không muốn ăn bánh chẻo, những thứ khác muốn làm còn phải rã đông trước, quá phiền toái.
“Buổi sáng anh ăn cái gì?” An Vũ Hàng hỏi.
“Bánh mì.” Tiêu Mộc Từ trả lời.
“Vậy em cũng ăn bánh mì luôn.” Lấy bánh mì làm điểm tâm đối với An Vũ Hàng mà nói cũng không tệ.
“Được, để anh làm, em đi xem TV đi.” Tiêu Mộc Từ vỗ vỗ thắt lưng cậu, bảo cậu tự mình chơi.
“Anh làm được không đó?”
“Không được sao có thể nuôi em.”
“Vậy anh làm đi, em ở đây nhìn.” An Vũ Hàng ngược lại rất muốn nhìn Tiêu Mộc Từ nấu cơm.
Tiêu Mộc Từ cũng không cự tuyệt, cầm bánh mì và sữa đi vào phòng bếp. Trước rót sữa vào trong ly, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng một chút, sau đó cắt bánh mì thành từng lát, bỏ bánh mì vào máy nướng.
Chờ sữa hâm nóng, bánh mì cũng nướng xong. Tiêu Mộc Từ đưa sữa cho An Vũ Hàng, “Đến phòng khách đi, uống chậm một chút, cẩn thận nóng.”
“Vâng.” An Vũ Hàng đã sớm đói bụng, mùi sữa và bánh mì càng gợi lên con sâu đói trong dạ dày cậu. Nhẹ nhàng thổi thổi vài cái, An Vũ Hàng uống một hơi sữa nóng, cảm giác toàn bộ dạ dày đều ấm dào dạt, thỏa mãn mà bừng cái ly đi ra phòng khách.
Tiêu Mộc Từ lại nướng thêm hai lát bánh mì, lấy thêm chút phô mai, bưng chén đĩa đi theo ra phòng khách.
Trong phòng khách, mặt trời chiếu vào cửa sổ rọi trên ghế sô pha, khiến nó càng trở nên ấm áp, An Vũ Hàng ngồi dưới ánh mặt trời, chuyên chú nhìn ly sữa trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Mộc Từ đi qua, đặt đồ trên tay lên bàn trà, sau đó ôm người ngồi vào bên cạnh mình, hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” An Vũ Hàng ngại ngùng cười cười: “Chỉ là cảm giác phơi nắng thế này tựa như cuocj đời đều tràn ngập hy vọng vậy.”
Tiêu Mộc Từ cảm thấy An Vũ Hàng nghĩ như vậy rất tốt, về sau bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau hoàn thành, anh hy vọng An Vũ Hàng có thể vẫn luôn vui vẻ, cho dù có ưu sầu, cũng chỉ là trong chốc lát sẽ qua. Đây là hy vọng, cũng là mục tiêu của anh.
Phết một lớp phô mai lên bánh mì, đưa tới bên miệng An Vũ Hàng, An Vũ Hàng vươn tay muốn nhận lấy tự mình ăn. Tiêu Mộc Từ lại né ra một chút, không cho cậu lấy. An Vũ Hàng chớp mắt nhìn anh, Tiêu Mộc Từ lần thứ hai đưa bánh mì tới bên miệng cậu, An Vũ Hàng há miệng cắn một hơi, Tiêu Mộc Từ lúc này mới vừa lòng, tiếp tục đút An Vũ Hàng ăn điểm tâm.
Ăn xong bữa điểm tâm, An Vũ Hàng cảm thấy bánh mì hôm nay so với bất cứ thứ gì cậu đã từng ăn trước đây đều ngọt hơn…
Ngày nghỉ mà chỉ ở nhà kỳ thật cũng có chút nhàm chán, nhưng bởi vì hai người mới vừa xác định quan hệ, đang vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cho nên cho dù chỉ ngồi bên cạnh nhau không nói gì, không làm gì, cũng không cảm thấy buồn chán.
Nằm trên ghế sô pha, gối đầu trên chân Tiêu Mộc Từ phơi nắng, An Vũ Hàng thỉnh thoản sẽ nghĩ tới chuyện Tiêu Mộc Từ và Thư Văn Ngạn là tình duyên trong game. Sau khi tiếp xúc trong hiện thực, cậu có thể cảm giác được hai người này không phải loại quan hệ kia, về chuyện trong game vì sao lại nói với người khác là tình duyên, cậu thật sự đoán không ra, cũng không hỏi. Cậu tin tưởng Tiêu Mộc Từ sẽ chủ động nói với mình, mà cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.
Buổi chiều, hai người cùng ngồi trên ghế sô pha xem TV, An Vũ Hàng nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: “Có muốn uống cà phê không?”
Lúc làm điểm tâm, An Vũ Hàng đã nhìn thấy trong phòng bếp có một cái máy pha cà phê nhỏ hơn một số so với cái trong phòng làm việc của Tiêu Mộc Từ, thời gian trà chiều pha hai tách cà phê uống cũng không tệ.
“Không cần…” Tiêu Mộc Từ cười giúp cậu chỉnh chỉnh chăn.
An Vũ Hàng không hiểu mà ngồi dậy, nói: “Em muốn uống…” Trước đí Tiêu Mộc Từ còn bảo cậu đến công ty pha cà phê cho mình, hôm nay cậu chủ động nhắc tới, Tiêu Mộc Từ sao lại cự tuyệt? “Để anh pha.” Tiêu Mộc Từ nói xong liền đứng dậy muốn đi pha cà phê, lại bị An Vũ Hàng túm lấy tay áo.
An Vũ Hàng không nói lời nào, chỉ là nhìn anh, chờ anh giải thích rõ ràng.
Tiêu Mộc Từ sờ sờ mặt cậu, nói: “Em nghỉ ngơi đi, đừng để mệt, anh đi pha.”
An Vũ Hàng quả thật hết chỗ nói rồi, nhỏ giọng nói: “Pha cà phê thì sẽ không mệt.”
“Đứng cũng mệt.” Tiêu Mộc Từ trả lời.
An Vũ Hàng đột nhiên suy nghĩ, hiện tại mình nếu mình hối hận có được không? Cậu không cần Tiêu Mộc Từ che chở như vậy, cậu cũng không phải trẻ con, thật sự không cần thiết phải cẩn thận mà chăm sóc như vậy.
“Em không đáng quý giá như vậy đâu.” An Vũ Hàng nói.
“Ở trong lòng anh, em quý giá hơn tất cả mọi thứ.” Tiêu Mộc Từ nói: “Ngồi đi, anh đi pha.”
Lời của Tiêu Mộc Từ tuy khiến trong lòng An Vũ Hàng ấm áp, nhưng cậu thật sự cảm thấy có chút khoa trương, “Đừng làm rộn, anh cái gì cũng không cho em làm, em sẽ rất nhàm chán.”
Tiêu Mộc Từ suy xét trong chốc lát, cúi người dùng chăn bông quấn An Vũ Hàng thật kỹ, sau đó vèo một cái bế bổng người lên.
“Anh làm gì?” An Vũ Hàng hoảng sợ.
Tiêu Mộc Từ không nói chuyện, trực tiếp ôm cậu đi vào phòng bếp, đặt cậu ngồi lên trên chiếc ghế nhỏ bằng gỗ ở trên bếp, mới lên tiếng: “Ngồi ở đây nói chuyện với anh thì không tính là không có chuyện gì làm.”
“Anh thật là…” An Vũ Hàng dở khóc dở cười.
Tiêu Mộc Từ hôn hôn lên trán cậu, nói: “Anh là như vậy đó, em phải thích ứng.”
“Vậy anh cũng phải tôn trọng ý nguyện của em.” An Vũ Hàng tiếp tục tranh thủ.
Tiêu Mộc Từ nghĩ nghĩ, mới đáp: “Nếu anh không có ở nhà, em cứ tùy ý.”
“…” An Vũ Hàng không lời gì để nói trừng anh.
Tiêu Mộc Từ hoàn toàn không thèm để ý, xoay người bắt đầu pha cà phê.
Tiêu Mộc Từ pha cà phê cũng ra hình ra dạng lắm. Khác biệt với thói quen xem trọng hiệu suất của An Vũ Hàng, Tiêu Mộc Từ pha cà phê cho người khác cảm giác rất tao nhã, một loại tao nhã từ bên trong ra đến bên ngoài của người lịch lãm.
Kỳ thật cho dù không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Mộc Từ đánh vỡ sự trầm mặc trong phòng bếp, “Đúng rồi, mấy người bạn trong game của em là bạn cùng phòng túc xá à?”
“Quân Mạc Vũ chính là Viên Gia.” An Vũ Hàng nói thẳng, “La Y là Địch Tư Húc, Ức Tương Tư là Thời Nhiễm.”
“Thì ra là thế.”
An Vũ Hàng nhìn Tiêu Mộc Từ đang quấy sữa, hỏi: “Sư phụ em hẳn là Dập ca phải không?”
“Đoán ra được?”
“Vâng, cũng không khó đoán. Dù sao quan hệ với anh tốt đến mức có thể cùng nhau chơi game, có lẽ chỉ có Ngạn ca và Dập ca.” Những người khác cho dù muốn chơi cùng Tiêu Mộc Từ, anh phỏng chừng cũng khinh thường.
“Ừ. Không ngờ Viên Gia và Tiết Dập không bị phát hiện, em ở đây ngược lại bại lộ trước.”
“Nếu em không uống rượu cũng sẽ không nói.” Cậu thật không ngờ bản thân uống rượu vào cư nhiên sẽ yên tâm mà nói tất tần tật với Tiêu Mộc Từ như vậy.
“May mắn là em say.” Ý cười nơi khóe miệng của Tiêu Mộc Từ càng sâu hơn một chút.
“Anh nói xem nếu như em không nói, bao lâu Dập ca mới có thể đoán ra Viên Gia?” An Vũ Hàng lắc lắc chân hỏi.
“Hẳn là không khó đoán. Chuyện em là Phượng Cô Ngâm Văn Ngạn khẳng định sẽ nói cho Tiết Dập, với sự thông minh của cậu ấy, nhìn thấy Viên Gia khẳng định sẽ thăm dò một chút. Viên Gia…”
“Viên Gia vốn thẳng tính, khẳng định sẽ không giấu diếm.” An Vũ Hàng nói tiếp đoạn còn lại. Cậu hiểu Viên Gia tựa như Tiêu Mộc Từ hiểu Tiết Dập vậy.
“Đúng.” Tiêu Mộc Từ gật gật đầu.
“Em cảm thấy việc này vẫn nên nói trước cho Viên Gia biết, để tránh cậu ấy kích động, lúc cả nhà tụ hội ở trước mặt người lớn làm chuyện xấu hổ nữa.”
“Em thích là được rồi.” Tiêu Mộc Từ cũng không để ý Viên Gia có làm chuyện ngu ngốc hay không, anh chỉ quan tâm An Vũ Hàng có vui vẻ hay không thôi.
Sau khi cà phê pha xong, hai người trở lại phòng khách, Tiêu Mộc Từ tìm một bộ phim, ôm lấy An Vũ Hàng ngồi cùng nhau xem, buổi trưa này cũng trôi qua theo bộ phim. Đối với người khác hẳn có lẽ quá đơn điệu, nhưng đối với hai người đang yêu nhau mà nói lại là vô cùng phong phú.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng ngồi trong thư phòng, Tiêu Mộc Từ mở máy tính để bàn, An Vũ Hàng thì ôm laptop của Tiêu Mộc Từ ngồi trên ghế sô pha, hai người đồng thời đăng nhập vào game.
Năm mới người vào chơi game cũng không ít, chỉ là xếp hàng để vào chủ thành mà đã phải chờ hơn ba phút.
Năm nay cũng giống như năm ngoái, phía nhà phát hành cũng cập nhật rất nhiêu hoạt động mừng tân niên trong game, trong đó có vài nhiệm vụ là một người làm, cũng có vài nhiệm vụ cần hai người cùng nhau hoàn thành. Nhiệm vụ rất đơn giản, đa phần là thu thập chút đèn ***g gì đó, duy nhất có chút khó khăn chính là đánh niên thú.
Làm xong nhiệm vụ cá nhân, mỗi người sẽ nhận được vật phẩm mở niên thú. Sau đó game thủ có thể tổ đội với vài người, đến địa điểm chỉ định gọi niên thú ra, sau đó đánh chết nó. Sau khi niên thú chết đi sẽ xuất hiện vật phẩm ngẫu nhiên, có thể nhặt được cái gì toàn dựa vào vận khí của người chơi. Đại đa số đều là chút tiền, cống hiến bang hoặc là đá cường hóa linh tinh.
Sau khi vào chủ thành, hai người liền tổ đội lẫn nhau, cùng đi làm nhiệm vụ. Nếu không phải An Vũ Hàng muốn làm, Tiêu Mộc Từ cũng sẽ không làm cái này, một mặt là tốn thời gian, mặt khác là mấy thứ phần thưởng đó anh cũng không cần, muốn lấy được thứ tốt thì tỉ lệ gần như bằng không, Tiêu Mộc Từ không muốn tham gia náo nhiệt.
Bởi vì hoạt động này được mở ra từ đêm 30, cho nên đến hôm nay số người làm nhiệm vụ đã không còn nhiều như trước nữa, vật phẩm nhiệm vụ cũng rất dễ nhặt. Không bao lâu, đèn của hai người liền thu thập xong. Đèn có rất nhiều loại, người chơi có thể lựa chọn dựa vào yêu thích của mình. Hai người không hẹn mà cùng làm đèn ***g hoa đào, sau đó viết hứa nguyện rồi bỏ vào trong đèn, lựa chọn đối phương rồi thả đèn bay lên. Đèn ***g hoa đào màu hồng chậm rãi bay lên, rọi sáng khuôn mặt hai người.
Chờ bọn họ nhận được vật phẩm nhiệm vụ mở niên thú, Viên Gia vừa lúc online.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Năm mới vui vẻ!
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Năm mới vui vẻ. Ông đang ở nhà?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ừ, cả ngày hôm nay đều ở nhà.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Nhà ông không phải tụ hội rất nhiều sao?
Cậu nhớ rõ trong nhà Viên Gia cứ vừa đến năm mới là vẫn luôn tụ hội gia đình đến tận mùng 8 mới chấm dứt.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Năm nay mấy người lớn trong nhà tổ chức đi Hawaii chơi, không cần đến nhà ai chúc Tết nữa, tương đối rảnh rỗi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: À.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ông cũng đang ở nhà?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừ.
An Vũ Hàng cảm thấy chuyện cậu và Tiêu Mộc Từ kết giao tạm thời vẫn không cần nói cho Viên Gia biết, cậu còn chưa chuẩn bị đầy đủ tinh thần để comeout với bọn họ.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Chờ tối nay tui gọi điện thoại cho đám Thời Nhiễm, xem bọn họ khi nào có thời gian rảnh, ra ngoài ăn một bữa cơm.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, dù sao tui cũng có nhiều thời gian rảnh lắm.
Tổ chức họp mặt này nọ trước nay thường do Viên Gia sắp xếp, An Vũ Hàng chỉ phụ trách đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ông làm nhiệm vụ tân nhiên chưa?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đang làm nè. Ông tìm được người làm cùng chưa?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ừa, đã hẹn trước với Hứa Phong Bạch rồi, chút nữa cậu ta online.
Từ lần trước thêm bạn tốt trong game với Hứa Phong Bạch, An Vũ Hàng liền không gặp lại người này nữa, nếu Viên Gia không đề cập tới, cậu cũng sắp quên mất.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừa.
“Đang nói chuyện phiếm à?” Tiêu Mộc Từ thấy An Vũ Hàng vẫn luôn gõ bàn phím, liền hỏi.
“Vâng, Viên Gia online, tán gẫu mấy câu với cậu ấy.” Ánh mắt An Vũ Hàng vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
“Tới tìm anh.”
An Vũ Hàng lúc này mới phát hiện, nhân vật của Tiêu Mộc Từ không biết từ lúc nào đã chạy đến bản đồ ‘Duyên Định Tam Sinh’.
Duyên Định Tam Sinh là bản đồ xuất hiện sau này, bối cảnh là vách núi Hà Sơn, từ vách núi này nhảy xuống, phía dưới sẽ có hang động tự nhiên. Bản đồ này là thắng địa hẹn hò của nhóm trai gái yêu nhau. Lúc địa điểm này vừa bị phát hiện An Vũ Hàng cũng có chạy đến xem qua một lần, về sau cũng không đặt chân đến nữa.
Kiểm tra tọa độ của Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng trực tiếp bay qua. Sau khi hạ xuống, phía trước là một hồ nước trong suốt màu xanh lam, chung quanh là các loại kỳ hoa dị thảo, rất mộng ảo, cũng rất xinh đẹp.
“Sao lại chạy đến đay.” An Vũ Hàng cảm thấy cậu và Tiêu Mộc Từ ngồi cách nhau chỉ có mấy bước khoảng cách, không cần thiết vào game còn phải hẹn hò nữa.
Mới vừa nói xong lời này, dưới lòng bàn chân Phượng Cô Ngâm liền lóe lên vô vàn pháo hoa. Hơn nữa pháo hoa bung lên chính là một loạt, vô cùng đồ sộ. Toàn bộ cảnh sắc nơi này bởi vì loạt pháo hoa này mà trở nên ảm đạm, Tiêu Mộc Từ vẫn còn tiếp tục phóng, tựa hồ muốn phóng giáp một vòng bờ hồ.
Cùng lúc đó, hệ thống cũng không ngừng nhảy lên thông báo ‘Sương Thiên Quyết hiệp sĩ tại ‘Duyên Định Tam Sinh’ phóng phóa hoa ‘Tình Hữu Độc Chung’ đối với Phương Cô Ngâm nữ hiệp…’, tốc độ thông báo xuất hiện cực nhanh khiến rất nhiều người chơi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đứng giữa vòng pháo hoa vàng rực, An Vũ Hàng chỉ cười mà không nói, pháo hoa tầng tầng bay xuống, chồng chất dưới chân Phượng Cô Ngâm, tựa như một dãy thảm đỏ thật dài được trải bằng hoa tươi.
Phóng lên cái cuối cùng, Sương Thiên Quyết trở lại bên người An Vũ Hàng, ven bờ hồ bốn phía được một vòng pháo hoa chiếu đến sáng rực, không ít người chơi đến nơi này hẹn hò đánh mấy lời chúc phúc như ‘Vĩnh Kết Đồng Tâm’, ‘Thiên Trường Địa Cửu’, ‘Dữ Tử Giai Lão’… nay nọ, nhìn mà An Vũ Hàng có chút ngại ngùng. Nhưng Tiêu Mộc Từ lại rất hào phóng đáp lại bọn họ hai chữ ‘Cám ơn’.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Vũ Hàng, sư huynh ông đang muốn theo đuổi ông hả?!
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Anh ấy biết ông là nam phải không? Vậy mà còn theo đuổi, lá gan đủ lớn.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Tui nói này, ông đừng có mà nhẹ nhàng đáp ứng nhá, để tui giúp ông xem lại cái đã!
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Tuy rằng lần này anh ta cũng chịu đầu tư, nhưng không có Bôn Tiêu làm sính lễ, tui sẽ không gả, biết không?!
An Vũ Hàng quả thực không biết rốt cục mình phải dùng tam tình gì đối đãi với những lời Viên Gia nói nữa. Trọng điểm của Viên Gia không phải là không thể làm gay, cũng không đặt ở việc cậu và sư huynh đều là nam, mà lại đặt ở chuyện sính lễ, đây là thiếu tiền đến cỡ nào chứ? Viên Gia ngẫu nhiên sẽ ngu ngốc một chút cậu vẫn biết, nhưng chuyện lớn như vậy mà vẫn phát ngốc được, cậu thật sự phục sát đất. Hơn nữa nếu sính lễ mà chỉ cần Bôn Tiêu, cậu đã sớm thu phục được sư huynh rồi, cần gì rối rắm lâu như vậy?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Có thể bình thường chút được không?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Chỗ nào không bình thường?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Chỗ nào bình thường?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: … Được rồi. Sư huynh của ông rốt cục là xảy ra chuyện gì? Thật sự muốn theo đuổi ông? Vậy tui hẳn được tính là nhà mẹ đẻ của ông phải không?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
An Vũ Hàng thật lòng cảm thấy nói quá nhiều cũng đều là dư thừa, Viên Gia đã xác định cái gì rồi thì có kéo cũng không kéo lại được.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tui muốn nói với ông chuyện này.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Nói đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Bên cạnh tay ông có nước không?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Không có, thế nào? Cần tui rót một ly sao?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không cần, ông thành thật nghe là được.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ừ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh tui là Tiêu ca. Dập ca là sự phụ tui. Vi Vũ Yến Phi là Văn Ngạn ca.
Viên Gia bên kia đột nhiên an tĩnh .
Không biết qua bao lâu, mới gửi đến một đoạn dài.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Đờ mờ, không phải chứ? Này cũng được hả? Làm sao ông biết? Anh của tui là sư phụ của ông? Tui cư nhiên không hề phát hiện?! Này là chuyện gì chứ! Đợi đã, Tiêu ca phóng pháo hoa cho ông? Tiêu ca đang theo đuổi ông? Đờ mờ, Tiêu ca đó! Nhà mẹ đẻ của ông tui không đảm đương nổi đâu, ông thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp gả đi. Huynh đệ ở đây chúc ông tính phúc!
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
Nhiều vấn đề như vậy, cậu phải trả lời cái gì trước đây? Hơn nữa tên này tiết tháo đi đâu hết rồi, cái gì gọi là thu dọn đồ đạc trực tiếp gả đi? Còn tính phúc? An Vũ Hàng sờ sờ gương mặt có chút nóng lên, giả vờ như không có việc gì đáp lại.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tui chỉ là nói cho ông biết chuyện này, không phải là để cho ông ở đó bổ não.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Tui cũng không muốn, nhưng nhất thời không khống chế được. Được rôi, nghiêm chỉnh mà nói, làm sao ông biết Tiêu ca là sư huynh ông.
An Vũ Hàng đương nhiên không có khả năng nói cho Viên Gia biết việc mình uống bia, cũng sẽ không nói cho Viên Gia biết cậu ở nhà Tiêu Mộc Từ mừng năm mới, cho nên cậu liền ngắn gọn bịa ra một lí do.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Lúc tui chúc Tết Tiêu ca có tán gẫu một chút, nói về chuyện chơi game, không ngờ anh ấy cũng chơi , tui liền nói tên ID của mình, sau đó liền phát hiện chân tướng.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: À. Thật không ngờ ông cư nhiên có thể tán gẫu chuyện chơi game với Tiêu ca.
Viên Gia cũng không dễ lừa gạt như vậy, chính xác nếu như không có nguyên nhân gì đột nhiên nhắc đến chuyện chơi game thì sẽ rất kỳ quái. Nhưng An Vũ Hàng đã sớm có đối sách.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Hôm thi cuối kỳ có gặp Tiêu ca ở trường học, anh ấy có nhắc tới nghỉ đông có một giải thi đấu game dành cho sinh viên, Thú Ý là ban tổ chức. Tui nghỉ đông rảnh rỗi không có chuyện gì làm, muốn đi xem, nên hỏi anh ấy cuộc thi khi nào bắt đầu, cho nên cứ như vậy tán gẫu thôi.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Thì ra là thế. Giải đấu kia hình như tui có nghe mấy người trong hội Sinh viên nhắc tới, nhưng lúc ấy bận rộn thi cử, nên không để ý lắm.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Trường học của chúng ta là một trong những nơi diễn ra trận đấu.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Vậy tốt quá, chúng ta có thể cùng đi xem. Lúc nào thì bắt đầu?
Nếu Tiêu Mộc Từ không có ở bên cạnh, An Vũ Hàng nhất định sẽ không thể qua được cửa nói dối này, nhưng hiện tại cậu căn bản không có gì mà không qua được.
“Tiêu ca, giải thi đấu game dành cho sinh viên kia khi nào thì bắt đầu?”
“Mùng 9.” Tiêu Mộc Từ đáp: “Làm sao vậy? Em muốn xem?”
An Vũ Hàng cười cười, không nói chuyện, tiếp tục gõ chữ nói cho Viên Gia biết thời gian trận đấu.
Tiêu Mộc Từ đứng dậy đi tới, nhìn xem rốt cục cậu đang làm cái gì.
An Vũ Hàng cũng không có ý muốn giấu diếm, thoải mái để Tiêu Mộc Từ xem.
Nhìn thấy lí do An Vũ Hàng bịa ra, Tiêu Mộc Từ xoa xoa đầu cậu, nói: “Em nếu muốn xem trận đấu, anh giúp em lấy vé.”
“Anh muốn xem không?” An Vũ Hàng quay đầu hỏi anh.
“Lễ khai mạc và bế mạc anh sẽ tham gia, những thứ khác không định đi. Chẳng qua nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng với em.”
An Vũ Hàng lắc đầu, nói: “Anh muốn đi thì em mới đi, anh không đi em cũng không đi đâu.”
“Được.” Tiêu Mộc Từ đứng dậy đi ra ngoài lấy điểm tâm cho An Vũ Hàng. An Vũ Hàng tiếp tục tán gẫu với Viên Gia.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ông nói xem vé vào cửa có phải sẽ đắt lắm hay không?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ông đi tìm Dập ca hỏi thử đi, anh ấy làm ở Thú Ý hẳn có thể mua được vé giá rẻ hoặc là vé tặng miễn phí.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Có đạo lý. Tui đi gọi điện thoại cho anh ấy. Ông còn chưa nói cho anh ấy biết tui là Quân Mạc Vũ phải không?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có. Thời Nhiễm và Tư Húc cũng không biết, nói cho ông biết trước.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Thật thú vị. Để tui gọi điện thoại cho anh tui trước đã, sau đó mới gọi điện thoại cho Thời Nhiễm và Tư Húc sau, nói cho bọn họ biết việc này.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được.
Viên Gia muốn chủ động đi nói cho bọn họ biết, An Vũ Hàng tự nhiên liền bớt việc.
Viên Gia bên kia không gửi thêm tin tức gì nữa, hẳn là đi gọi điện thoại.
Tiêu Mộc Từ cầm hộp điểm tâm đặt xuống trước mặt An Vũ Hàng, nói: “Ăn chút đi.”
An Vũ Hàng chọn một khối, đáp lại: “Mới ăn xong cơm chiều không bao lâu, vẫn chưa đói.”
“Vậy cũng ăn một ít, mập thêm chút thịt.” Tiêu Mộc Từ nhéo nhéo cánh tay của cậu, cánh tay tinh tế đến mức khiến anh có chút đau lòng.
An Vũ Hàng cười cười, cũng không nói gì, thành thật mà ăn.
Tiêu Mộc Từ trở lại trước máy tính của mình, hỏi: “Chút nữa đi đánh niên thú?”
“Có cần tổ đội thêm vài người rồi đánh không?” An Vũ Hàng hỏi. Bình thường đều phải tổ đội khoảng 5 người, tốt nhất có thể dẫn theo trị liệu, như vậy vấn đề sinh tồn tương đối đảm bảo hơn.
“Không cần, hai chúng ta đã đủ.”
“Anh từng đánh chưa?” An Vũ Hàng lại không cảm thấy chỉ cần hai người bọn họ đã đầy đủ.
“Từng đánh một lần, giúp Văn Ngạn đánh.”
“Ngạn ca là trị liệu, thêm máu cho anh thì đánh hai người không thành vấn đề, em lại không phải trị liệu… Đội thuần công kích đi đánh niên thú có phải hơi mạo hiểm hay không?”
“Cậu ấy lúc đó treo máy đi nghe điện thoại, anh tự đánh.” Tiêu Mộc Từ hoàn toàn không để niên thú vào mắt.
An Vũ Hàng lúc này không nói gì, quả nhiên chênh lệch trình độ giữa cậu và Tiêu Mộc Từ không chỉ một hai lần.
Tiêu Mộc Từ cười nói: “Niên thú chịu khống chế, phân phối tốt kỹ năng khống chế là được.”
Nếu đặt ở trước kia, An Vũ Hàng khẳng định không thể yên tâm. Nhưng hiện tại đi theo Tiêu Mộc Từ với năng lực khống chế cường hãn thế này, căn bản không cần cậu phải quan tâm lo lắng.
Sau khi pháo hoa toàn bộ tắt hết, An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ cùng chạy đến chỗ đánh niên thú. An Vũ Hàng đầu tiên thả vật phẩm mở niên thú, rất nhanh niên thú liền chạy ra.
“Em khống chế trước, sau đó bỏ chạy, để anh đến đánh.” Tiêu Mộc Từ nói. Kỹ năng khống chế lần đầu tiên đánh lên người quân địch của An Vũ Hàng khẳng định chính xác.
An Vũ Hàng cũng không khách khí, trực tiếp cho niên thú một chiêu Hồn cổ. Bởi vì cậu là cừu hận số một, cho nên niên thú chỉ lo đuổi theo cậu, cậu chỉ cần khống chế tốt khoảng cách và thời gian kỹ năng là được. Đối với việc kéo Boss An Vũ Hàng trước giờ rất tâm đắc, căn bản không cần lo lắng. Tiêu Mộc Từ thì đứng ở tại chỗ công kích.
Chờ An Vũ Hàng dùng hết toàn bộ kỹ năng khống chế, Tiêu Mộc Từ đánh một chiêu Long Phi Phượng Vũ, đại chiêu này vừa mở, nháy mắt liền đoạt lại cừu hận lên người mình. Sau đó hai người trao đổi vị trí, Tiêu Mộc Từ phụ trách khống chế, An Vũ Hàng chạy đến vị trí của Tiêu Mộc Từ vừa rồi bắt đầu đánh niên thú.
Cứ như vậy hai vòng khống chế tuần hoàn, niên thú bị đánh chết nằm trên mặt đất. Hai người đi lên sờ niên thú, Tiêu Mộc Từ nhặt được kim tệ, An Vũ Hàng lại nhặt được đá cường hóa, xem như không tệ.
Hai người CD tất cả kỹ năng, lại bắt đầu đánh niên thú Tiêu Mộc Từ gọi ra. Có kinh nghiệm trước đó, niên thú này cũng rất nhanh bị đánh ngã xuống, hai người lại lần thứ hai chạy lại sờ. Lần này Tiêu Mộc Từ nhặt được đá cường hóa, An Vũ Hàng lại nhặt được bộ trang bị cưỡi ngựa.
Tin tức bộ trang bị này xuất hiện rất nhanh xuất hiện trên kênh thế giới, nhặt được đồ vật có cấp độ và phẩm chất màu cam sẽ xuất hiện thông báo, loại thông báo này chủ yếu là muốn chứng thực với người chơi rằng đích xác có vật phẩm cấp bậc màu cam có thể rơi ra, nhà phát hành không hề lừa gạt tình cảm của người chơi.
An Vũ Hàng nhìn bộ trang bị trong túi, chọn giao dịch với Tiêu Mộc Từ.
“Em giữ lại cho mình đi.” Tiêu Mộc Từ nói. Trang bị màu cam quả thật rất khó nhặt được, hơn nữa bộ dáng cũng xinh đẹp, về sau anh định mua cho An Vũ Hàng một con ngựa tốt, vừa lúc có thể dùng.
“Em đối với ngựa cũng không có yêu cầu gì, tùy tiện cưỡi là được rồi.” An Vũ Hàng nói.
Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng, hỏi: “Anh vẫn luôn muốn hỏi em, lúc đó vì sao em lại muốn tặng Bôn Tiêu cho anh? Giữ lại cho mình không tốt sao?”
An Vũ Hàng cúi đầu, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, lúc ấy tâm tình của cậu rất phức tạp, cậu không muốn giấu diếm, rồi lại không biết nói từ đâu…
Ngay tại thời điểm An Vũ Hàng suy xét phải nói với Tiêu Mộc Từ như thế nào, kênh mật tán gẫu của Tiêu Mộc Từ đột nhiên vang lên.
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Sư phụ, đây là acc nhỏ của anh phải không?
Hết –
Tiêu Mộc Từ bật cười buông cậu ra, An Vũ Hàng cảm thấy thực mất mặt, quay đầu lại vùi mặt vào trong gối ôm. Tiêu Mộc Từ vuốt ve sau gáy cậu, xoay mặt cậu qua đối diện với mình, lại hôn hôn lên vành tai đỏ lên của cậu, nói: “Bữa trưa và bữa tối anh đều gọi sẵn hết rồi, khoảng một tiếng nữa là có thể giao đến, em ăn trước chút gì đó lót dạ đi. Chừa bụng đến trưa ăn một bữa thật ngon.”
An Vũ Hàng gật gật đầu.
Sau khi Tiêu Mộc Từ đứng dậy, cũng kéo An Vũ Hàng đứng lên theo. Chờ cảm giác khô nóng trên mặt lui đi, An Vũ Hàng mới nói: “Nhà anh có cái gì ăn?”
Tiêu Mộc Từ kéo cậu đi trến trước tủ lạnh, để cậu tự mình nhìn. An Vũ Hàng mở cửa tủ lạnh, bên trong ngăn lạnh không có gì có thể làm đồ ăn được, đều là trứng gà, bánh mì gì đó. Nhưng đồ trong ngăn đá lại không ít, đều là các loại thịt, hải sản và bánh chẻo đông lạnh gì đó, An Vũ Hàng không muốn ăn bánh chẻo, những thứ khác muốn làm còn phải rã đông trước, quá phiền toái.
“Buổi sáng anh ăn cái gì?” An Vũ Hàng hỏi.
“Bánh mì.” Tiêu Mộc Từ trả lời.
“Vậy em cũng ăn bánh mì luôn.” Lấy bánh mì làm điểm tâm đối với An Vũ Hàng mà nói cũng không tệ.
“Được, để anh làm, em đi xem TV đi.” Tiêu Mộc Từ vỗ vỗ thắt lưng cậu, bảo cậu tự mình chơi.
“Anh làm được không đó?”
“Không được sao có thể nuôi em.”
“Vậy anh làm đi, em ở đây nhìn.” An Vũ Hàng ngược lại rất muốn nhìn Tiêu Mộc Từ nấu cơm.
Tiêu Mộc Từ cũng không cự tuyệt, cầm bánh mì và sữa đi vào phòng bếp. Trước rót sữa vào trong ly, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng một chút, sau đó cắt bánh mì thành từng lát, bỏ bánh mì vào máy nướng.
Chờ sữa hâm nóng, bánh mì cũng nướng xong. Tiêu Mộc Từ đưa sữa cho An Vũ Hàng, “Đến phòng khách đi, uống chậm một chút, cẩn thận nóng.”
“Vâng.” An Vũ Hàng đã sớm đói bụng, mùi sữa và bánh mì càng gợi lên con sâu đói trong dạ dày cậu. Nhẹ nhàng thổi thổi vài cái, An Vũ Hàng uống một hơi sữa nóng, cảm giác toàn bộ dạ dày đều ấm dào dạt, thỏa mãn mà bừng cái ly đi ra phòng khách.
Tiêu Mộc Từ lại nướng thêm hai lát bánh mì, lấy thêm chút phô mai, bưng chén đĩa đi theo ra phòng khách.
Trong phòng khách, mặt trời chiếu vào cửa sổ rọi trên ghế sô pha, khiến nó càng trở nên ấm áp, An Vũ Hàng ngồi dưới ánh mặt trời, chuyên chú nhìn ly sữa trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Mộc Từ đi qua, đặt đồ trên tay lên bàn trà, sau đó ôm người ngồi vào bên cạnh mình, hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” An Vũ Hàng ngại ngùng cười cười: “Chỉ là cảm giác phơi nắng thế này tựa như cuocj đời đều tràn ngập hy vọng vậy.”
Tiêu Mộc Từ cảm thấy An Vũ Hàng nghĩ như vậy rất tốt, về sau bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau hoàn thành, anh hy vọng An Vũ Hàng có thể vẫn luôn vui vẻ, cho dù có ưu sầu, cũng chỉ là trong chốc lát sẽ qua. Đây là hy vọng, cũng là mục tiêu của anh.
Phết một lớp phô mai lên bánh mì, đưa tới bên miệng An Vũ Hàng, An Vũ Hàng vươn tay muốn nhận lấy tự mình ăn. Tiêu Mộc Từ lại né ra một chút, không cho cậu lấy. An Vũ Hàng chớp mắt nhìn anh, Tiêu Mộc Từ lần thứ hai đưa bánh mì tới bên miệng cậu, An Vũ Hàng há miệng cắn một hơi, Tiêu Mộc Từ lúc này mới vừa lòng, tiếp tục đút An Vũ Hàng ăn điểm tâm.
Ăn xong bữa điểm tâm, An Vũ Hàng cảm thấy bánh mì hôm nay so với bất cứ thứ gì cậu đã từng ăn trước đây đều ngọt hơn…
Ngày nghỉ mà chỉ ở nhà kỳ thật cũng có chút nhàm chán, nhưng bởi vì hai người mới vừa xác định quan hệ, đang vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cho nên cho dù chỉ ngồi bên cạnh nhau không nói gì, không làm gì, cũng không cảm thấy buồn chán.
Nằm trên ghế sô pha, gối đầu trên chân Tiêu Mộc Từ phơi nắng, An Vũ Hàng thỉnh thoản sẽ nghĩ tới chuyện Tiêu Mộc Từ và Thư Văn Ngạn là tình duyên trong game. Sau khi tiếp xúc trong hiện thực, cậu có thể cảm giác được hai người này không phải loại quan hệ kia, về chuyện trong game vì sao lại nói với người khác là tình duyên, cậu thật sự đoán không ra, cũng không hỏi. Cậu tin tưởng Tiêu Mộc Từ sẽ chủ động nói với mình, mà cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.
Buổi chiều, hai người cùng ngồi trên ghế sô pha xem TV, An Vũ Hàng nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: “Có muốn uống cà phê không?”
Lúc làm điểm tâm, An Vũ Hàng đã nhìn thấy trong phòng bếp có một cái máy pha cà phê nhỏ hơn một số so với cái trong phòng làm việc của Tiêu Mộc Từ, thời gian trà chiều pha hai tách cà phê uống cũng không tệ.
“Không cần…” Tiêu Mộc Từ cười giúp cậu chỉnh chỉnh chăn.
An Vũ Hàng không hiểu mà ngồi dậy, nói: “Em muốn uống…” Trước đí Tiêu Mộc Từ còn bảo cậu đến công ty pha cà phê cho mình, hôm nay cậu chủ động nhắc tới, Tiêu Mộc Từ sao lại cự tuyệt? “Để anh pha.” Tiêu Mộc Từ nói xong liền đứng dậy muốn đi pha cà phê, lại bị An Vũ Hàng túm lấy tay áo.
An Vũ Hàng không nói lời nào, chỉ là nhìn anh, chờ anh giải thích rõ ràng.
Tiêu Mộc Từ sờ sờ mặt cậu, nói: “Em nghỉ ngơi đi, đừng để mệt, anh đi pha.”
An Vũ Hàng quả thật hết chỗ nói rồi, nhỏ giọng nói: “Pha cà phê thì sẽ không mệt.”
“Đứng cũng mệt.” Tiêu Mộc Từ trả lời.
An Vũ Hàng đột nhiên suy nghĩ, hiện tại mình nếu mình hối hận có được không? Cậu không cần Tiêu Mộc Từ che chở như vậy, cậu cũng không phải trẻ con, thật sự không cần thiết phải cẩn thận mà chăm sóc như vậy.
“Em không đáng quý giá như vậy đâu.” An Vũ Hàng nói.
“Ở trong lòng anh, em quý giá hơn tất cả mọi thứ.” Tiêu Mộc Từ nói: “Ngồi đi, anh đi pha.”
Lời của Tiêu Mộc Từ tuy khiến trong lòng An Vũ Hàng ấm áp, nhưng cậu thật sự cảm thấy có chút khoa trương, “Đừng làm rộn, anh cái gì cũng không cho em làm, em sẽ rất nhàm chán.”
Tiêu Mộc Từ suy xét trong chốc lát, cúi người dùng chăn bông quấn An Vũ Hàng thật kỹ, sau đó vèo một cái bế bổng người lên.
“Anh làm gì?” An Vũ Hàng hoảng sợ.
Tiêu Mộc Từ không nói chuyện, trực tiếp ôm cậu đi vào phòng bếp, đặt cậu ngồi lên trên chiếc ghế nhỏ bằng gỗ ở trên bếp, mới lên tiếng: “Ngồi ở đây nói chuyện với anh thì không tính là không có chuyện gì làm.”
“Anh thật là…” An Vũ Hàng dở khóc dở cười.
Tiêu Mộc Từ hôn hôn lên trán cậu, nói: “Anh là như vậy đó, em phải thích ứng.”
“Vậy anh cũng phải tôn trọng ý nguyện của em.” An Vũ Hàng tiếp tục tranh thủ.
Tiêu Mộc Từ nghĩ nghĩ, mới đáp: “Nếu anh không có ở nhà, em cứ tùy ý.”
“…” An Vũ Hàng không lời gì để nói trừng anh.
Tiêu Mộc Từ hoàn toàn không thèm để ý, xoay người bắt đầu pha cà phê.
Tiêu Mộc Từ pha cà phê cũng ra hình ra dạng lắm. Khác biệt với thói quen xem trọng hiệu suất của An Vũ Hàng, Tiêu Mộc Từ pha cà phê cho người khác cảm giác rất tao nhã, một loại tao nhã từ bên trong ra đến bên ngoài của người lịch lãm.
Kỳ thật cho dù không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Mộc Từ đánh vỡ sự trầm mặc trong phòng bếp, “Đúng rồi, mấy người bạn trong game của em là bạn cùng phòng túc xá à?”
“Quân Mạc Vũ chính là Viên Gia.” An Vũ Hàng nói thẳng, “La Y là Địch Tư Húc, Ức Tương Tư là Thời Nhiễm.”
“Thì ra là thế.”
An Vũ Hàng nhìn Tiêu Mộc Từ đang quấy sữa, hỏi: “Sư phụ em hẳn là Dập ca phải không?”
“Đoán ra được?”
“Vâng, cũng không khó đoán. Dù sao quan hệ với anh tốt đến mức có thể cùng nhau chơi game, có lẽ chỉ có Ngạn ca và Dập ca.” Những người khác cho dù muốn chơi cùng Tiêu Mộc Từ, anh phỏng chừng cũng khinh thường.
“Ừ. Không ngờ Viên Gia và Tiết Dập không bị phát hiện, em ở đây ngược lại bại lộ trước.”
“Nếu em không uống rượu cũng sẽ không nói.” Cậu thật không ngờ bản thân uống rượu vào cư nhiên sẽ yên tâm mà nói tất tần tật với Tiêu Mộc Từ như vậy.
“May mắn là em say.” Ý cười nơi khóe miệng của Tiêu Mộc Từ càng sâu hơn một chút.
“Anh nói xem nếu như em không nói, bao lâu Dập ca mới có thể đoán ra Viên Gia?” An Vũ Hàng lắc lắc chân hỏi.
“Hẳn là không khó đoán. Chuyện em là Phượng Cô Ngâm Văn Ngạn khẳng định sẽ nói cho Tiết Dập, với sự thông minh của cậu ấy, nhìn thấy Viên Gia khẳng định sẽ thăm dò một chút. Viên Gia…”
“Viên Gia vốn thẳng tính, khẳng định sẽ không giấu diếm.” An Vũ Hàng nói tiếp đoạn còn lại. Cậu hiểu Viên Gia tựa như Tiêu Mộc Từ hiểu Tiết Dập vậy.
“Đúng.” Tiêu Mộc Từ gật gật đầu.
“Em cảm thấy việc này vẫn nên nói trước cho Viên Gia biết, để tránh cậu ấy kích động, lúc cả nhà tụ hội ở trước mặt người lớn làm chuyện xấu hổ nữa.”
“Em thích là được rồi.” Tiêu Mộc Từ cũng không để ý Viên Gia có làm chuyện ngu ngốc hay không, anh chỉ quan tâm An Vũ Hàng có vui vẻ hay không thôi.
Sau khi cà phê pha xong, hai người trở lại phòng khách, Tiêu Mộc Từ tìm một bộ phim, ôm lấy An Vũ Hàng ngồi cùng nhau xem, buổi trưa này cũng trôi qua theo bộ phim. Đối với người khác hẳn có lẽ quá đơn điệu, nhưng đối với hai người đang yêu nhau mà nói lại là vô cùng phong phú.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng ngồi trong thư phòng, Tiêu Mộc Từ mở máy tính để bàn, An Vũ Hàng thì ôm laptop của Tiêu Mộc Từ ngồi trên ghế sô pha, hai người đồng thời đăng nhập vào game.
Năm mới người vào chơi game cũng không ít, chỉ là xếp hàng để vào chủ thành mà đã phải chờ hơn ba phút.
Năm nay cũng giống như năm ngoái, phía nhà phát hành cũng cập nhật rất nhiêu hoạt động mừng tân niên trong game, trong đó có vài nhiệm vụ là một người làm, cũng có vài nhiệm vụ cần hai người cùng nhau hoàn thành. Nhiệm vụ rất đơn giản, đa phần là thu thập chút đèn ***g gì đó, duy nhất có chút khó khăn chính là đánh niên thú.
Làm xong nhiệm vụ cá nhân, mỗi người sẽ nhận được vật phẩm mở niên thú. Sau đó game thủ có thể tổ đội với vài người, đến địa điểm chỉ định gọi niên thú ra, sau đó đánh chết nó. Sau khi niên thú chết đi sẽ xuất hiện vật phẩm ngẫu nhiên, có thể nhặt được cái gì toàn dựa vào vận khí của người chơi. Đại đa số đều là chút tiền, cống hiến bang hoặc là đá cường hóa linh tinh.
Sau khi vào chủ thành, hai người liền tổ đội lẫn nhau, cùng đi làm nhiệm vụ. Nếu không phải An Vũ Hàng muốn làm, Tiêu Mộc Từ cũng sẽ không làm cái này, một mặt là tốn thời gian, mặt khác là mấy thứ phần thưởng đó anh cũng không cần, muốn lấy được thứ tốt thì tỉ lệ gần như bằng không, Tiêu Mộc Từ không muốn tham gia náo nhiệt.
Bởi vì hoạt động này được mở ra từ đêm 30, cho nên đến hôm nay số người làm nhiệm vụ đã không còn nhiều như trước nữa, vật phẩm nhiệm vụ cũng rất dễ nhặt. Không bao lâu, đèn của hai người liền thu thập xong. Đèn có rất nhiều loại, người chơi có thể lựa chọn dựa vào yêu thích của mình. Hai người không hẹn mà cùng làm đèn ***g hoa đào, sau đó viết hứa nguyện rồi bỏ vào trong đèn, lựa chọn đối phương rồi thả đèn bay lên. Đèn ***g hoa đào màu hồng chậm rãi bay lên, rọi sáng khuôn mặt hai người.
Chờ bọn họ nhận được vật phẩm nhiệm vụ mở niên thú, Viên Gia vừa lúc online.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Năm mới vui vẻ!
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Năm mới vui vẻ. Ông đang ở nhà?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ừ, cả ngày hôm nay đều ở nhà.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Nhà ông không phải tụ hội rất nhiều sao?
Cậu nhớ rõ trong nhà Viên Gia cứ vừa đến năm mới là vẫn luôn tụ hội gia đình đến tận mùng 8 mới chấm dứt.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Năm nay mấy người lớn trong nhà tổ chức đi Hawaii chơi, không cần đến nhà ai chúc Tết nữa, tương đối rảnh rỗi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: À.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ông cũng đang ở nhà?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừ.
An Vũ Hàng cảm thấy chuyện cậu và Tiêu Mộc Từ kết giao tạm thời vẫn không cần nói cho Viên Gia biết, cậu còn chưa chuẩn bị đầy đủ tinh thần để comeout với bọn họ.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Chờ tối nay tui gọi điện thoại cho đám Thời Nhiễm, xem bọn họ khi nào có thời gian rảnh, ra ngoài ăn một bữa cơm.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, dù sao tui cũng có nhiều thời gian rảnh lắm.
Tổ chức họp mặt này nọ trước nay thường do Viên Gia sắp xếp, An Vũ Hàng chỉ phụ trách đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ông làm nhiệm vụ tân nhiên chưa?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đang làm nè. Ông tìm được người làm cùng chưa?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ừa, đã hẹn trước với Hứa Phong Bạch rồi, chút nữa cậu ta online.
Từ lần trước thêm bạn tốt trong game với Hứa Phong Bạch, An Vũ Hàng liền không gặp lại người này nữa, nếu Viên Gia không đề cập tới, cậu cũng sắp quên mất.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừa.
“Đang nói chuyện phiếm à?” Tiêu Mộc Từ thấy An Vũ Hàng vẫn luôn gõ bàn phím, liền hỏi.
“Vâng, Viên Gia online, tán gẫu mấy câu với cậu ấy.” Ánh mắt An Vũ Hàng vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
“Tới tìm anh.”
An Vũ Hàng lúc này mới phát hiện, nhân vật của Tiêu Mộc Từ không biết từ lúc nào đã chạy đến bản đồ ‘Duyên Định Tam Sinh’.
Duyên Định Tam Sinh là bản đồ xuất hiện sau này, bối cảnh là vách núi Hà Sơn, từ vách núi này nhảy xuống, phía dưới sẽ có hang động tự nhiên. Bản đồ này là thắng địa hẹn hò của nhóm trai gái yêu nhau. Lúc địa điểm này vừa bị phát hiện An Vũ Hàng cũng có chạy đến xem qua một lần, về sau cũng không đặt chân đến nữa.
Kiểm tra tọa độ của Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng trực tiếp bay qua. Sau khi hạ xuống, phía trước là một hồ nước trong suốt màu xanh lam, chung quanh là các loại kỳ hoa dị thảo, rất mộng ảo, cũng rất xinh đẹp.
“Sao lại chạy đến đay.” An Vũ Hàng cảm thấy cậu và Tiêu Mộc Từ ngồi cách nhau chỉ có mấy bước khoảng cách, không cần thiết vào game còn phải hẹn hò nữa.
Mới vừa nói xong lời này, dưới lòng bàn chân Phượng Cô Ngâm liền lóe lên vô vàn pháo hoa. Hơn nữa pháo hoa bung lên chính là một loạt, vô cùng đồ sộ. Toàn bộ cảnh sắc nơi này bởi vì loạt pháo hoa này mà trở nên ảm đạm, Tiêu Mộc Từ vẫn còn tiếp tục phóng, tựa hồ muốn phóng giáp một vòng bờ hồ.
Cùng lúc đó, hệ thống cũng không ngừng nhảy lên thông báo ‘Sương Thiên Quyết hiệp sĩ tại ‘Duyên Định Tam Sinh’ phóng phóa hoa ‘Tình Hữu Độc Chung’ đối với Phương Cô Ngâm nữ hiệp…’, tốc độ thông báo xuất hiện cực nhanh khiến rất nhiều người chơi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đứng giữa vòng pháo hoa vàng rực, An Vũ Hàng chỉ cười mà không nói, pháo hoa tầng tầng bay xuống, chồng chất dưới chân Phượng Cô Ngâm, tựa như một dãy thảm đỏ thật dài được trải bằng hoa tươi.
Phóng lên cái cuối cùng, Sương Thiên Quyết trở lại bên người An Vũ Hàng, ven bờ hồ bốn phía được một vòng pháo hoa chiếu đến sáng rực, không ít người chơi đến nơi này hẹn hò đánh mấy lời chúc phúc như ‘Vĩnh Kết Đồng Tâm’, ‘Thiên Trường Địa Cửu’, ‘Dữ Tử Giai Lão’… nay nọ, nhìn mà An Vũ Hàng có chút ngại ngùng. Nhưng Tiêu Mộc Từ lại rất hào phóng đáp lại bọn họ hai chữ ‘Cám ơn’.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Vũ Hàng, sư huynh ông đang muốn theo đuổi ông hả?!
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Anh ấy biết ông là nam phải không? Vậy mà còn theo đuổi, lá gan đủ lớn.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Tui nói này, ông đừng có mà nhẹ nhàng đáp ứng nhá, để tui giúp ông xem lại cái đã!
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Tuy rằng lần này anh ta cũng chịu đầu tư, nhưng không có Bôn Tiêu làm sính lễ, tui sẽ không gả, biết không?!
An Vũ Hàng quả thực không biết rốt cục mình phải dùng tam tình gì đối đãi với những lời Viên Gia nói nữa. Trọng điểm của Viên Gia không phải là không thể làm gay, cũng không đặt ở việc cậu và sư huynh đều là nam, mà lại đặt ở chuyện sính lễ, đây là thiếu tiền đến cỡ nào chứ? Viên Gia ngẫu nhiên sẽ ngu ngốc một chút cậu vẫn biết, nhưng chuyện lớn như vậy mà vẫn phát ngốc được, cậu thật sự phục sát đất. Hơn nữa nếu sính lễ mà chỉ cần Bôn Tiêu, cậu đã sớm thu phục được sư huynh rồi, cần gì rối rắm lâu như vậy?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Có thể bình thường chút được không?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Chỗ nào không bình thường?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Chỗ nào bình thường?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: … Được rồi. Sư huynh của ông rốt cục là xảy ra chuyện gì? Thật sự muốn theo đuổi ông? Vậy tui hẳn được tính là nhà mẹ đẻ của ông phải không?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
An Vũ Hàng thật lòng cảm thấy nói quá nhiều cũng đều là dư thừa, Viên Gia đã xác định cái gì rồi thì có kéo cũng không kéo lại được.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tui muốn nói với ông chuyện này.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Nói đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Bên cạnh tay ông có nước không?
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Không có, thế nào? Cần tui rót một ly sao?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không cần, ông thành thật nghe là được.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ừ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh tui là Tiêu ca. Dập ca là sự phụ tui. Vi Vũ Yến Phi là Văn Ngạn ca.
Viên Gia bên kia đột nhiên an tĩnh .
Không biết qua bao lâu, mới gửi đến một đoạn dài.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Đờ mờ, không phải chứ? Này cũng được hả? Làm sao ông biết? Anh của tui là sư phụ của ông? Tui cư nhiên không hề phát hiện?! Này là chuyện gì chứ! Đợi đã, Tiêu ca phóng pháo hoa cho ông? Tiêu ca đang theo đuổi ông? Đờ mờ, Tiêu ca đó! Nhà mẹ đẻ của ông tui không đảm đương nổi đâu, ông thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp gả đi. Huynh đệ ở đây chúc ông tính phúc!
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
Nhiều vấn đề như vậy, cậu phải trả lời cái gì trước đây? Hơn nữa tên này tiết tháo đi đâu hết rồi, cái gì gọi là thu dọn đồ đạc trực tiếp gả đi? Còn tính phúc? An Vũ Hàng sờ sờ gương mặt có chút nóng lên, giả vờ như không có việc gì đáp lại.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tui chỉ là nói cho ông biết chuyện này, không phải là để cho ông ở đó bổ não.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Tui cũng không muốn, nhưng nhất thời không khống chế được. Được rôi, nghiêm chỉnh mà nói, làm sao ông biết Tiêu ca là sư huynh ông.
An Vũ Hàng đương nhiên không có khả năng nói cho Viên Gia biết việc mình uống bia, cũng sẽ không nói cho Viên Gia biết cậu ở nhà Tiêu Mộc Từ mừng năm mới, cho nên cậu liền ngắn gọn bịa ra một lí do.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Lúc tui chúc Tết Tiêu ca có tán gẫu một chút, nói về chuyện chơi game, không ngờ anh ấy cũng chơi , tui liền nói tên ID của mình, sau đó liền phát hiện chân tướng.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: À. Thật không ngờ ông cư nhiên có thể tán gẫu chuyện chơi game với Tiêu ca.
Viên Gia cũng không dễ lừa gạt như vậy, chính xác nếu như không có nguyên nhân gì đột nhiên nhắc đến chuyện chơi game thì sẽ rất kỳ quái. Nhưng An Vũ Hàng đã sớm có đối sách.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Hôm thi cuối kỳ có gặp Tiêu ca ở trường học, anh ấy có nhắc tới nghỉ đông có một giải thi đấu game dành cho sinh viên, Thú Ý là ban tổ chức. Tui nghỉ đông rảnh rỗi không có chuyện gì làm, muốn đi xem, nên hỏi anh ấy cuộc thi khi nào bắt đầu, cho nên cứ như vậy tán gẫu thôi.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Thì ra là thế. Giải đấu kia hình như tui có nghe mấy người trong hội Sinh viên nhắc tới, nhưng lúc ấy bận rộn thi cử, nên không để ý lắm.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Trường học của chúng ta là một trong những nơi diễn ra trận đấu.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Vậy tốt quá, chúng ta có thể cùng đi xem. Lúc nào thì bắt đầu?
Nếu Tiêu Mộc Từ không có ở bên cạnh, An Vũ Hàng nhất định sẽ không thể qua được cửa nói dối này, nhưng hiện tại cậu căn bản không có gì mà không qua được.
“Tiêu ca, giải thi đấu game dành cho sinh viên kia khi nào thì bắt đầu?”
“Mùng 9.” Tiêu Mộc Từ đáp: “Làm sao vậy? Em muốn xem?”
An Vũ Hàng cười cười, không nói chuyện, tiếp tục gõ chữ nói cho Viên Gia biết thời gian trận đấu.
Tiêu Mộc Từ đứng dậy đi tới, nhìn xem rốt cục cậu đang làm cái gì.
An Vũ Hàng cũng không có ý muốn giấu diếm, thoải mái để Tiêu Mộc Từ xem.
Nhìn thấy lí do An Vũ Hàng bịa ra, Tiêu Mộc Từ xoa xoa đầu cậu, nói: “Em nếu muốn xem trận đấu, anh giúp em lấy vé.”
“Anh muốn xem không?” An Vũ Hàng quay đầu hỏi anh.
“Lễ khai mạc và bế mạc anh sẽ tham gia, những thứ khác không định đi. Chẳng qua nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng với em.”
An Vũ Hàng lắc đầu, nói: “Anh muốn đi thì em mới đi, anh không đi em cũng không đi đâu.”
“Được.” Tiêu Mộc Từ đứng dậy đi ra ngoài lấy điểm tâm cho An Vũ Hàng. An Vũ Hàng tiếp tục tán gẫu với Viên Gia.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Ông nói xem vé vào cửa có phải sẽ đắt lắm hay không?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ông đi tìm Dập ca hỏi thử đi, anh ấy làm ở Thú Ý hẳn có thể mua được vé giá rẻ hoặc là vé tặng miễn phí.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Có đạo lý. Tui đi gọi điện thoại cho anh ấy. Ông còn chưa nói cho anh ấy biết tui là Quân Mạc Vũ phải không?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có. Thời Nhiễm và Tư Húc cũng không biết, nói cho ông biết trước.
『 Mật tán gẫu 』[ Quân Mạc Vũ ]: Thật thú vị. Để tui gọi điện thoại cho anh tui trước đã, sau đó mới gọi điện thoại cho Thời Nhiễm và Tư Húc sau, nói cho bọn họ biết việc này.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được.
Viên Gia muốn chủ động đi nói cho bọn họ biết, An Vũ Hàng tự nhiên liền bớt việc.
Viên Gia bên kia không gửi thêm tin tức gì nữa, hẳn là đi gọi điện thoại.
Tiêu Mộc Từ cầm hộp điểm tâm đặt xuống trước mặt An Vũ Hàng, nói: “Ăn chút đi.”
An Vũ Hàng chọn một khối, đáp lại: “Mới ăn xong cơm chiều không bao lâu, vẫn chưa đói.”
“Vậy cũng ăn một ít, mập thêm chút thịt.” Tiêu Mộc Từ nhéo nhéo cánh tay của cậu, cánh tay tinh tế đến mức khiến anh có chút đau lòng.
An Vũ Hàng cười cười, cũng không nói gì, thành thật mà ăn.
Tiêu Mộc Từ trở lại trước máy tính của mình, hỏi: “Chút nữa đi đánh niên thú?”
“Có cần tổ đội thêm vài người rồi đánh không?” An Vũ Hàng hỏi. Bình thường đều phải tổ đội khoảng 5 người, tốt nhất có thể dẫn theo trị liệu, như vậy vấn đề sinh tồn tương đối đảm bảo hơn.
“Không cần, hai chúng ta đã đủ.”
“Anh từng đánh chưa?” An Vũ Hàng lại không cảm thấy chỉ cần hai người bọn họ đã đầy đủ.
“Từng đánh một lần, giúp Văn Ngạn đánh.”
“Ngạn ca là trị liệu, thêm máu cho anh thì đánh hai người không thành vấn đề, em lại không phải trị liệu… Đội thuần công kích đi đánh niên thú có phải hơi mạo hiểm hay không?”
“Cậu ấy lúc đó treo máy đi nghe điện thoại, anh tự đánh.” Tiêu Mộc Từ hoàn toàn không để niên thú vào mắt.
An Vũ Hàng lúc này không nói gì, quả nhiên chênh lệch trình độ giữa cậu và Tiêu Mộc Từ không chỉ một hai lần.
Tiêu Mộc Từ cười nói: “Niên thú chịu khống chế, phân phối tốt kỹ năng khống chế là được.”
Nếu đặt ở trước kia, An Vũ Hàng khẳng định không thể yên tâm. Nhưng hiện tại đi theo Tiêu Mộc Từ với năng lực khống chế cường hãn thế này, căn bản không cần cậu phải quan tâm lo lắng.
Sau khi pháo hoa toàn bộ tắt hết, An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ cùng chạy đến chỗ đánh niên thú. An Vũ Hàng đầu tiên thả vật phẩm mở niên thú, rất nhanh niên thú liền chạy ra.
“Em khống chế trước, sau đó bỏ chạy, để anh đến đánh.” Tiêu Mộc Từ nói. Kỹ năng khống chế lần đầu tiên đánh lên người quân địch của An Vũ Hàng khẳng định chính xác.
An Vũ Hàng cũng không khách khí, trực tiếp cho niên thú một chiêu Hồn cổ. Bởi vì cậu là cừu hận số một, cho nên niên thú chỉ lo đuổi theo cậu, cậu chỉ cần khống chế tốt khoảng cách và thời gian kỹ năng là được. Đối với việc kéo Boss An Vũ Hàng trước giờ rất tâm đắc, căn bản không cần lo lắng. Tiêu Mộc Từ thì đứng ở tại chỗ công kích.
Chờ An Vũ Hàng dùng hết toàn bộ kỹ năng khống chế, Tiêu Mộc Từ đánh một chiêu Long Phi Phượng Vũ, đại chiêu này vừa mở, nháy mắt liền đoạt lại cừu hận lên người mình. Sau đó hai người trao đổi vị trí, Tiêu Mộc Từ phụ trách khống chế, An Vũ Hàng chạy đến vị trí của Tiêu Mộc Từ vừa rồi bắt đầu đánh niên thú.
Cứ như vậy hai vòng khống chế tuần hoàn, niên thú bị đánh chết nằm trên mặt đất. Hai người đi lên sờ niên thú, Tiêu Mộc Từ nhặt được kim tệ, An Vũ Hàng lại nhặt được đá cường hóa, xem như không tệ.
Hai người CD tất cả kỹ năng, lại bắt đầu đánh niên thú Tiêu Mộc Từ gọi ra. Có kinh nghiệm trước đó, niên thú này cũng rất nhanh bị đánh ngã xuống, hai người lại lần thứ hai chạy lại sờ. Lần này Tiêu Mộc Từ nhặt được đá cường hóa, An Vũ Hàng lại nhặt được bộ trang bị cưỡi ngựa.
Tin tức bộ trang bị này xuất hiện rất nhanh xuất hiện trên kênh thế giới, nhặt được đồ vật có cấp độ và phẩm chất màu cam sẽ xuất hiện thông báo, loại thông báo này chủ yếu là muốn chứng thực với người chơi rằng đích xác có vật phẩm cấp bậc màu cam có thể rơi ra, nhà phát hành không hề lừa gạt tình cảm của người chơi.
An Vũ Hàng nhìn bộ trang bị trong túi, chọn giao dịch với Tiêu Mộc Từ.
“Em giữ lại cho mình đi.” Tiêu Mộc Từ nói. Trang bị màu cam quả thật rất khó nhặt được, hơn nữa bộ dáng cũng xinh đẹp, về sau anh định mua cho An Vũ Hàng một con ngựa tốt, vừa lúc có thể dùng.
“Em đối với ngựa cũng không có yêu cầu gì, tùy tiện cưỡi là được rồi.” An Vũ Hàng nói.
Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng, hỏi: “Anh vẫn luôn muốn hỏi em, lúc đó vì sao em lại muốn tặng Bôn Tiêu cho anh? Giữ lại cho mình không tốt sao?”
An Vũ Hàng cúi đầu, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, lúc ấy tâm tình của cậu rất phức tạp, cậu không muốn giấu diếm, rồi lại không biết nói từ đâu…
Ngay tại thời điểm An Vũ Hàng suy xét phải nói với Tiêu Mộc Từ như thế nào, kênh mật tán gẫu của Tiêu Mộc Từ đột nhiên vang lên.
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Sư phụ, đây là acc nhỏ của anh phải không?
Hết –
Danh sách chương