Author: Karly Dương
_____________________
Quán ăn này không quá đông khách, nhìn quanh chỉ tầm hơn vài người, cách trang trí trong này nhìn vừa mắt, mang đúng bản chất ở Hawaii, thoáng mát lại dễ thương tới vậy.
Phục vụ là một cậu thanh niên trẻ bước đến, trên tay cầm hai cái danh sách thực đơn, một cái đưa cho Chu Hiểu Lam, cái còn lại của Mạc Vi.
" Hoan nghênh quý khách, xin hỏi hai cô đây muốn dùng khẩu vị như thế nào? "
Chu Hiểu Lam chỉ tay vào thực đơn, gọi xem ra có chút nhiều món, song lại nhìn Mạc Vi
" Mạc Vi, cô dùng gì vậy? "
" A, tôi uống một li Phúc Bồn Tử được rồi! "
" Vậy xin quý khách đợi một lát, đồ ăn sẽ được chuẩn bị nhanh chóng "
Cậu nhân viên phục vụ cúi đầu xuống, lẳng lặng đi về hướng phòng chế biến thực phẩm.
" Mạc Vi, đi ăn mà sao cô gọi ít món vậy? Thật là...! "
Chu Hiểu Lam hai tay chống cằm, mắt hướng về phía Mạc Vi, miệng có chút gì đó là trách móc đi.
Mạc Vi lắc đầu tặc lưỡi, Chu Hiểu Lam nghĩ ai cũng ăn được nhiều giống mình sao? Chẳng qua cô có chút đặc biệt, ăn hoài mà vẫn giữ nguyên cân nặng, nếu là những nữ nhân khác căn bản đã mập như heo mẹ rồi.
" Vừa nãy đã ăn sáng ở khu nghỉ dưỡng, tôi đã no muốn chết, đâu thể gọi nhiều giống cô như vậy chứ? Tình Y, tuy cô sở hữu thân hình vừa vặn nhưng đừng chủ quan, ăn vừa đủ thôi, đừng ăn vặt nhiều, nếu không sẽ rất xấu xí, đảm bảo nam nhân không ai vừa mắt! "
" Mạc Vi a Mạc Vi, nhìn xem cô kìa! Đây là thế kỉ hai mốt rồi đó a, nữ nhân ai nói phải dựa vào nam nhân mới sống được? Dù sao cần phải thay đổi hủ tục cổ đại đó đi, nữ nhân chúng ta vứt bỏ đám nam nhân kia còn sống tốt hơn đó ấy chứ! "
Không giống với Chu Hiểu Lam, Mạc Vi tính tình hơi cổ hủ, nếu nói không lầm thì cô ấy ảnh hưởng từ bà nội, từ nhỏ đã được dạy phải thục nữ đoan trang, khó tránh ảnh hưởng tới tận bây giờ.
Phục vụ bưng từng món đặt lên bàn ăn, nào là gà rán, khoai tây chiên, hăm-bơ-gơ, xen-guých... Đầy đủ các thể loại đồ ăn nhanh. Mạc Vi nhìn mà mắt chữ O miệng há hốc.
" Không phải chứ Tình Y, cô muốn ăn hết những thứ này? "
" Đương nhiên a! Khó khăn lắm mới có cơ hội thưởng thức mấy thư này, nếu tôi không chủ động bây giờ thì chắc chắn rất lâu sau mới có cơ hội "
Chu Hiểu Lam vẻ mặt chắc như đinh đóng cột, khó khăn lắm mới không có nam nhân kia bênh cạnh, sao không ăn a? ......
Mới đầu nhìn một lượt khu chợ mới này hai cô nương nhà ta cảm thấy hứng thú bao nhiêu thì bây giờ nhàm chán bấy nhiêu.
Cả ba đi được một lúc nhìn thấy căn nhà bằng gỗ cũ kĩ, lợp bằng mai ngói, nhìn không kiên cố cho lắm nhưng miễn cưỡng vẫn ở được, cánh cửa khép hờ, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền làm cho nó lay chuyển tạo ra tiếng " Kẽo kẹt... kẽo kẹt ". Điều kì lạ là tại sao khu chợ này đông người mà ngôi nhà này nằm tại một góc nhỏ không ai ngó tới, chưa thấy chủ nhà đâu cả.
Người phụ nữ gần đó nhìn ba ngươi nọ rồi tới gần nói
" Các người đừng đứng đây quá lâu, trong ngồi nhà này có một bà lão, chồng và con không biết lí do gì đã mất hết, bà ta nói mình làm nghề coi bói, nhưng nhiều lúc la hét om sòm cũng làm cho người dân quanh đây nghi ngờ bà ta mắc bệnh thần kinh, nguy hiểm lắm! "
Người phụ nữ đó rời khỏi. Tuy lúc này trời nóng nhưng Mạc Vi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lay cánh tay Chu Hiểu Lam.
" Tình Y, vậy chúng ta mau đi thôi!"
" Đừng gấp a! Bà ta làm nghề coi bói, hay chúng ta vào xem thử! "
Cái bản tính tò mò và hiếu kì của Chu Hiểu Lam mãi không đổi, nhiều lầ còn gây ra hoạ lớn.
" Bà ta... mắc bệnh đó... đừng vào... nguy hiểm lắm "
Mạc Vi giọng nói run run, tim đập liên hồi.
" Tôi thấy Mạc tiểu thư nói rất đúng, ở đây không an toàn đâu! "
Tĩnh Tiên lên tiếng, đổi lại là nữ nhân khác chắc đã sợ hết hồn mà vị Mộc tiểu thư này lại có hứng thú đến vậy.
" Haizz ~ Sao mọi người nhát gan vậy? Thế này đi, tôi thử vào xem xem, còn mọi người ở đây chờ được không? "
Chu Hiểu Lam suy nghĩ một chút, miệng cười tinh nghịch.
" Không thể, Mộc Tổng đã giao phó cho tôi bảo vệ cô, không để cô gặp nguy hiểm, được rồi để tôi cùng vào "
Tĩnh Tiên miễn cưỡng đồng ý. Giờ chỉ còn lại Mạc Vi, thấy mọi người ai nấy đều đi vào, ở lại một mình sợ hãi, hết cách liền vào cùng họ.
Chiếc cửa gỗ to lớn hiện ra trước mắt, bàn ghế, vật dụng xung quanh dính không ít bụi. Xem chừng rất lâu không có người dọn dẹp.
" Ai đó? "
Giọng của một bà lão bước ra sau cánh sau cánh cửa căn phòng khác. Bà ta ăn trông tầm ngoài sáu mươi tuổi, chống gậy, khuôn mặt nhăn nheo, hốc mắt đỏ lừ rất đáng sợ.
" A, lão thái bà, tôi nghe nói bà biết coi bói, muốn đên đây thử xem "
Chu Hiểu Lam lên tiếng đáp lại.
" Các người muốn coi bói? Đi theo ta vào trong "
Nói rồi bà ta chống gậy vào phòng, bước chân chậm chạp, có chút chập chững.
" Mau ngồi xuống đó! "
Lão bà chỉ tay vào chiếc ghễ gỗ to giữa căn phòng, trên tường có dán các loại bùa giấy màu vàng, viết một kí tự bằng chữ hắn dạng phồn thể,nên Chu Hiểu Lam nhìn cũng không đoán nỗi chữ gì.
Bà tay tay cầm một chiếc hộp nhỏ đựng đầy các que gỗ và một nắm đồng xu, ngồi xuống ghế, nhìn qua một lượt hỏi
" Ba người các ngươi ai muốn coi bói "
" Tôi muốn coi trước a "
Chu Hiểu Lam lần đầu đi xem bói rất háo hức, tò mò.
" Được, người cầm chiếc đồng xu này xóc lên, rồi với chiếc hộp này cũng vậy sao cho các que gỗ này rơi ra ngoài một cái "
Chu Hiểu Lam cầm đồng xu lão bà đưa cho, úp trong tay lắc lên, đồng xu rời trên mặt bàn. Tiếp đó cũng cầm hộp, xóc lên, một hồi thì một que gỗ rơi ra.
Lão thái nhíu mày nhìn " Có phải lúc ngươi được sinh ra thì trong nhà có người mất không? "
" A, phải, đó là ông nội tôi "
Lúc trước nghe mẹ mình kể lại, lúc Chu Hiểu Lam sinh ra thì ông nội bị tai nạn giao thông khi đang trên đường tới bệnh viện nơi mẹ cô nằm, thành ra cả nhà vừa có chuyện vui lại vừa có chuyện buồn.
" Haizz~ Chả trách ngươi đoản mệnh, hai người các ngươi yêu nhau nhưng khó đến được với nhau lắm. Dù cố gắng thế nào đi chăng nữa thì mọi đau khổ cũng vẫn đến với các ngươi... "
Chu Hiểu Lam trong lòng nhói lên một chút, mặt trầm ngâm buồn rầu
Cô và Cố Thần còn có thể không?
_____________________
Quán ăn này không quá đông khách, nhìn quanh chỉ tầm hơn vài người, cách trang trí trong này nhìn vừa mắt, mang đúng bản chất ở Hawaii, thoáng mát lại dễ thương tới vậy.
Phục vụ là một cậu thanh niên trẻ bước đến, trên tay cầm hai cái danh sách thực đơn, một cái đưa cho Chu Hiểu Lam, cái còn lại của Mạc Vi.
" Hoan nghênh quý khách, xin hỏi hai cô đây muốn dùng khẩu vị như thế nào? "
Chu Hiểu Lam chỉ tay vào thực đơn, gọi xem ra có chút nhiều món, song lại nhìn Mạc Vi
" Mạc Vi, cô dùng gì vậy? "
" A, tôi uống một li Phúc Bồn Tử được rồi! "
" Vậy xin quý khách đợi một lát, đồ ăn sẽ được chuẩn bị nhanh chóng "
Cậu nhân viên phục vụ cúi đầu xuống, lẳng lặng đi về hướng phòng chế biến thực phẩm.
" Mạc Vi, đi ăn mà sao cô gọi ít món vậy? Thật là...! "
Chu Hiểu Lam hai tay chống cằm, mắt hướng về phía Mạc Vi, miệng có chút gì đó là trách móc đi.
Mạc Vi lắc đầu tặc lưỡi, Chu Hiểu Lam nghĩ ai cũng ăn được nhiều giống mình sao? Chẳng qua cô có chút đặc biệt, ăn hoài mà vẫn giữ nguyên cân nặng, nếu là những nữ nhân khác căn bản đã mập như heo mẹ rồi.
" Vừa nãy đã ăn sáng ở khu nghỉ dưỡng, tôi đã no muốn chết, đâu thể gọi nhiều giống cô như vậy chứ? Tình Y, tuy cô sở hữu thân hình vừa vặn nhưng đừng chủ quan, ăn vừa đủ thôi, đừng ăn vặt nhiều, nếu không sẽ rất xấu xí, đảm bảo nam nhân không ai vừa mắt! "
" Mạc Vi a Mạc Vi, nhìn xem cô kìa! Đây là thế kỉ hai mốt rồi đó a, nữ nhân ai nói phải dựa vào nam nhân mới sống được? Dù sao cần phải thay đổi hủ tục cổ đại đó đi, nữ nhân chúng ta vứt bỏ đám nam nhân kia còn sống tốt hơn đó ấy chứ! "
Không giống với Chu Hiểu Lam, Mạc Vi tính tình hơi cổ hủ, nếu nói không lầm thì cô ấy ảnh hưởng từ bà nội, từ nhỏ đã được dạy phải thục nữ đoan trang, khó tránh ảnh hưởng tới tận bây giờ.
Phục vụ bưng từng món đặt lên bàn ăn, nào là gà rán, khoai tây chiên, hăm-bơ-gơ, xen-guých... Đầy đủ các thể loại đồ ăn nhanh. Mạc Vi nhìn mà mắt chữ O miệng há hốc.
" Không phải chứ Tình Y, cô muốn ăn hết những thứ này? "
" Đương nhiên a! Khó khăn lắm mới có cơ hội thưởng thức mấy thư này, nếu tôi không chủ động bây giờ thì chắc chắn rất lâu sau mới có cơ hội "
Chu Hiểu Lam vẻ mặt chắc như đinh đóng cột, khó khăn lắm mới không có nam nhân kia bênh cạnh, sao không ăn a? ......
Mới đầu nhìn một lượt khu chợ mới này hai cô nương nhà ta cảm thấy hứng thú bao nhiêu thì bây giờ nhàm chán bấy nhiêu.
Cả ba đi được một lúc nhìn thấy căn nhà bằng gỗ cũ kĩ, lợp bằng mai ngói, nhìn không kiên cố cho lắm nhưng miễn cưỡng vẫn ở được, cánh cửa khép hờ, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền làm cho nó lay chuyển tạo ra tiếng " Kẽo kẹt... kẽo kẹt ". Điều kì lạ là tại sao khu chợ này đông người mà ngôi nhà này nằm tại một góc nhỏ không ai ngó tới, chưa thấy chủ nhà đâu cả.
Người phụ nữ gần đó nhìn ba ngươi nọ rồi tới gần nói
" Các người đừng đứng đây quá lâu, trong ngồi nhà này có một bà lão, chồng và con không biết lí do gì đã mất hết, bà ta nói mình làm nghề coi bói, nhưng nhiều lúc la hét om sòm cũng làm cho người dân quanh đây nghi ngờ bà ta mắc bệnh thần kinh, nguy hiểm lắm! "
Người phụ nữ đó rời khỏi. Tuy lúc này trời nóng nhưng Mạc Vi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lay cánh tay Chu Hiểu Lam.
" Tình Y, vậy chúng ta mau đi thôi!"
" Đừng gấp a! Bà ta làm nghề coi bói, hay chúng ta vào xem thử! "
Cái bản tính tò mò và hiếu kì của Chu Hiểu Lam mãi không đổi, nhiều lầ còn gây ra hoạ lớn.
" Bà ta... mắc bệnh đó... đừng vào... nguy hiểm lắm "
Mạc Vi giọng nói run run, tim đập liên hồi.
" Tôi thấy Mạc tiểu thư nói rất đúng, ở đây không an toàn đâu! "
Tĩnh Tiên lên tiếng, đổi lại là nữ nhân khác chắc đã sợ hết hồn mà vị Mộc tiểu thư này lại có hứng thú đến vậy.
" Haizz ~ Sao mọi người nhát gan vậy? Thế này đi, tôi thử vào xem xem, còn mọi người ở đây chờ được không? "
Chu Hiểu Lam suy nghĩ một chút, miệng cười tinh nghịch.
" Không thể, Mộc Tổng đã giao phó cho tôi bảo vệ cô, không để cô gặp nguy hiểm, được rồi để tôi cùng vào "
Tĩnh Tiên miễn cưỡng đồng ý. Giờ chỉ còn lại Mạc Vi, thấy mọi người ai nấy đều đi vào, ở lại một mình sợ hãi, hết cách liền vào cùng họ.
Chiếc cửa gỗ to lớn hiện ra trước mắt, bàn ghế, vật dụng xung quanh dính không ít bụi. Xem chừng rất lâu không có người dọn dẹp.
" Ai đó? "
Giọng của một bà lão bước ra sau cánh sau cánh cửa căn phòng khác. Bà ta ăn trông tầm ngoài sáu mươi tuổi, chống gậy, khuôn mặt nhăn nheo, hốc mắt đỏ lừ rất đáng sợ.
" A, lão thái bà, tôi nghe nói bà biết coi bói, muốn đên đây thử xem "
Chu Hiểu Lam lên tiếng đáp lại.
" Các người muốn coi bói? Đi theo ta vào trong "
Nói rồi bà ta chống gậy vào phòng, bước chân chậm chạp, có chút chập chững.
" Mau ngồi xuống đó! "
Lão bà chỉ tay vào chiếc ghễ gỗ to giữa căn phòng, trên tường có dán các loại bùa giấy màu vàng, viết một kí tự bằng chữ hắn dạng phồn thể,nên Chu Hiểu Lam nhìn cũng không đoán nỗi chữ gì.
Bà tay tay cầm một chiếc hộp nhỏ đựng đầy các que gỗ và một nắm đồng xu, ngồi xuống ghế, nhìn qua một lượt hỏi
" Ba người các ngươi ai muốn coi bói "
" Tôi muốn coi trước a "
Chu Hiểu Lam lần đầu đi xem bói rất háo hức, tò mò.
" Được, người cầm chiếc đồng xu này xóc lên, rồi với chiếc hộp này cũng vậy sao cho các que gỗ này rơi ra ngoài một cái "
Chu Hiểu Lam cầm đồng xu lão bà đưa cho, úp trong tay lắc lên, đồng xu rời trên mặt bàn. Tiếp đó cũng cầm hộp, xóc lên, một hồi thì một que gỗ rơi ra.
Lão thái nhíu mày nhìn " Có phải lúc ngươi được sinh ra thì trong nhà có người mất không? "
" A, phải, đó là ông nội tôi "
Lúc trước nghe mẹ mình kể lại, lúc Chu Hiểu Lam sinh ra thì ông nội bị tai nạn giao thông khi đang trên đường tới bệnh viện nơi mẹ cô nằm, thành ra cả nhà vừa có chuyện vui lại vừa có chuyện buồn.
" Haizz~ Chả trách ngươi đoản mệnh, hai người các ngươi yêu nhau nhưng khó đến được với nhau lắm. Dù cố gắng thế nào đi chăng nữa thì mọi đau khổ cũng vẫn đến với các ngươi... "
Chu Hiểu Lam trong lòng nhói lên một chút, mặt trầm ngâm buồn rầu
Cô và Cố Thần còn có thể không?
Danh sách chương