Cũng may Quý Trường Vân không để ý lắm, chỉ quay đầu đánh giá Cố Huyền Nghiễn. Một lúc lâu sau y mới nói, “Cố Huyền Nghiễn, ta đã từng nghe nhắc tới huynh.”

Cố Huyền Nghiễn thả tay xuống, nghe vậy cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, chỉ gật đầu đáp, “Ta cũng từng nghe nhắc đến huynh.” Nói xong y lại liếc nhìn Chung Diễn, “Quý đạo hữu hành hiệp trượng nghĩa, tu vi thâm hậu, rất nhiều đệ tử Thanh Nham vô cùng ngưỡng mộ huynh.”

Chung Diễn: “…”

Có mỗi một câu mình nói ở thiền viện mà bị nhớ dai đến giờ, tên này đúng là loại người có thù tất báo điển hình.

Sắc mặt Quý Trường Vân khó hiểu, nhíu mày hỏi, “Sao lại phải ngưỡng mộ ta? Huynh đã tới hậu kỳ Kim Đan, sắp đột phá Tiểu Thừa. Ta bây giờ còn không bằng huynh, lẽ ra họ phải ngưỡng mộ huynh mới phải.”

Nói xong, Quý Trường Vân như có điều suy nghĩ, lại nói: “Có điều ta cũng sắp đột phá, chắc không bao lâu nữa sẽ có thể đấu một trận với huynh rồi.”

Những lời này Quý Trường Vân nói vô cùng nghiêm túc, không có chút ý đùa giỡn nào, sắc mặt lại thản nhiên, dường như lời mình vừa nói ra không phải là để thách đấu, mà chỉ đang hỏi xem thời tiết hôm nay thế nào.

Lương Tranh đứng bên cạnh gấp đến mức toát mồ hôi ngay trong trời băng đất tuyết, vội vã nói, “Cố sư đệ, ngươi đừng nóng, sư đệ ta không có ý gì khác đâu, hắn thích hẹn so tài với người ta thôi…”

Cố Huyền Nghiễn cười cười với Lương Tranh, ý bảo mình không để ý, lúc quay đầu nhìn Quý Trường Vân thì thu lại sự vui vẻ, giữa lông mày nhiều thêm vài phần lạnh lẽo, giọng điệu trịnh trọng.

“Đã vậy, ta sẽ chờ chiến thư của Quý huynh.”

Nghe vậy Quý Trường Vân mới thỏa mãn gật đầu, quay về đội ngũ của môn phái. Lương Tranh cũng vội vàng đi theo. Chung Diễn cẩn thận dò xét Cố Huyền Nghiễn hỏi, “Ngươi muốn tỷ thí với hắn thật sao?”

Trong sách viết ngươi bị y giết chết đấy.

Cố Huyền Nghiễn không đáp mà hỏi, “Sư huynh thấy nếu ta và hắn so tài, ai sẽ thắng.”

Vấn đề này đổi cách diễn giải khác nhưng lại có kết quả giống hệt đề bài khó thiên cổ “Mẹ ruột và bạn gái cùng rơi xuống nước”, Chung Diễn chần chờ hồi lâu, Cố Huyền Nghiễn thấy thế bèn nhíu mày, “Nếu sư huynh không đáp được, thì xem ra không phải là không thể.”

Lời vừa dứt, Chung Diễn lập tức mang bản lĩnh ôm đùi của mình ra, nhanh nhẹn nói, “Ta đương nhiên cảm thấy ngươi sẽ thắng.”

Cố Huyền Nghiễn gật gật đầu, khẽ cười, “Vậy đến lúc đó sư đệ sẽ ứng phó toàn lực, không phụ sự kỳ vọng của sư huynh.”

… Ngươi cứ nói thẳng là “nhất định phải đánh” không được sao?! ~

Vùng băng giá Bắc Hoang rộng lớn vô bờ, nếu là người bình thường đi lầm vào đây, ắt sẽ chết cóng trên vùng đất mênh mông này. Ngay cả đám tu giả có bản lĩnh ngự kiếm lâu thế rồi cũng chỉ đi được một phần ba chặng đường.

Mà cung điện của Ma Quân lại ở chỗ sâu nhất của vùng đất băng.

Tuy nói lần này đến Bắc Hoang, môn phái nào cũng mang theo đệ tử thủ tịch, nhưng người đã sớm tiến vào kỳ Kim Đan như Quý Trường Vân hay Cố Huyền Nghiễn rất ít, đi từ sáng đến tối cũng có lúc cần dừng lại nghỉ ngơi ngưng thần. Cộng với việc dẫu gì nơi đây cũng là khu vực của ma tu, đi trong đêm tóm lại không an toàn, vì vậy trời vừa đổ tối là cả đoàn người đều dừng lại, các trưởng lão dựng kết giới lên xong, các đệ tử sẽ tự động chia ra thành nhóm sáu bảy người đốt lửa sưởi ấm với nhau.

Quý Trường Vân, Cố Huyền Nghiễn, cộng thêm Lương Tranh và Chung Diễn, bốn người ngồi chung một chỗ.

Cũng hết cách rồi, bất kể hai người Quý và Cố đi đến đâu thì những người chỗ đó sẽ lập tức lặng như giấy, sau đó cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi, lưng thẳng tắp, đoan chính như đang nghe dạy dỗ ở học đường.

Bốn người đành phải tìm chỗ xa một chút nhóm lửa. Hai mặt nhìn nhau cả buổi trời, Chung Diễn mới gánh trách nhiệm phá vỡ sự im lặng, mở miệng nói, “Vào đây lâu thế rồi mà vẫn không gặp được ma tu nào.”

Cố Huyền Nghiễn rót một chén trà nóng cho Chung Diễn, lạnh nhạt nói, “Trước khi đến Bắc Hoang trưởng lão đã gửi bái thiếp, nhưng không nhận được hồi âm. Có thể họ đang chờ chúng ta đến.”

Lương Tranh cười gãi gãi đầu, “Nhưng không có ai chặn đường, cũng không có tin tức, dẫu gì vẫn thấy ghê ghê.”

Quý Trường Vân thu lại ánh mắt đang nhìn vào bóng tối ở nơi xa, ánh nhìn rơi xuống đống lửa lần nữa, “Ta đã từng nói chuyện với sư tôn, Thuần Tần tiền bối chết có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng người của phái Hành Vân quá mức xúc động, ta là người ngoài, không tiện nhiều lời.”

Lời vừa nói ra, trong lòng Chung Diễn đã lộp bộp một cái.

Thế mà Cố Huyền Nghiễn đang rót nước cũng không hề run rẩy, chỉ giương đôi mắt hào hứng hỏi, “Điểm đáng ngờ gì?”

“Ta và sư tôn đến Hành Vân phúng viếng, may mắn được trông thấy tử trạng của Thuần Tần tiền bối.” Sắc mặt Quý Trường Vân không cảm xúc, “Tuy rằng người hành hung đã che giấu hết sức, nhưng ta vẫn có cảm giác, thủ pháp dùng kiếm kia là của đạo tu.”

Cố Huyền Nghiễn cau mày, “Quý đạo hữu cảm thấy hung thủ là đạo tu ư?”

Đối phương gật đầu, “Tu vi trên kỳ Kim Đan.”

Đây là sự nhạy cảm chỉ nhân vật chính mới có sao, Chung Diễn vội vàng ngắt lời, “Nhưng cái còi xương của ma tu thì giải thích thế nào?”

Quý Trường Vân cau mày, “Ta cũng chỉ đang phỏng đoán, có lẽ đã đoán sai cũng nên. Nếu như đã vào đến Bắc Hoang rồi thì cứ lặng lẽ theo dõi kỳ biến thôi.”

Chủ đề đến đây là kết thúc. Quý Trường Vân đứng lên nói, “Ta đi xung quanh xem có động tĩnh gì không.”

Sau khi người ngoài đi cả, Chung Diễn lén nhìn thoáng qua Cố Huyền Nghiễn, ai ngờ lại đụng phải ánh mắt của đối phương. Cố Huyền Nghiễn khẽ cười một tiếng, đứng lên nói, “Sư huynh, ta cũng đi tuần tra một vòng, huynh ở lại chỗ này cho tốt, đừng có chạy lung tung.”

Nói xong, Cố Huyền Nghiễn xuôi theo hướng Quý Trường Vân vừa đi, rời khỏi kết giới, nhanh chóng mất hút trong đêm đen.

Lòng Chung Diễn nóng như lửa đốt, vội gọi hệ thống ra.

“Đừng nói y sẽ đi đi giết Quý Trường Vân nhé?”

“Đinh, không thể để lộ những gì liên quan đến cốt truyện.”

Chung Diễn cười, “Hay chúng ta chơi như lần trước ấy, ta hỏi ngươi đáp.”

“Ngươi đừng nói nữa.” Hệ thống bất lực, “Vì lần trước ngươi xài lén lỗi bug kia, nên sau đó ta phải viết bản kiểm điểm dài một ngàn chữ. Bây giờ ông chủ của ta xếp nó vào đạo cụ rồi, hỏi một lần hai điểm, ưng xài nữa không?”

“… Có phải ông chủ của ngươi là họ Chu, tên Chu Bái Bì* không?”

* Chu Bái Bì (Chu lột da) là một địa chủ hay bóc lột nông dân.

Hệ thống không dám trả lời, chỉ “đinh” một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Chung Diễn đành phải hỏi, “Thế Cố Huyền Nghiễn giờ đang ở hướng nào vẫn có thể nói chứ?”

Hệ thống nhanh chóng đáp lại, “Đông.”

Chung Diễn lập tức đứng dậy, chạy về hướng Đông.

Thật ra Chung Diễn đã cân nhắc đến việc ở đây đông người, sẽ rất mạo hiểm nếu Cố Huyền Nghiễn ra tay. Nhưng đi về phía Đông còn chưa bao lâu đã trông thấy bóng dáng Cố Huyền Nghiễn và Quý Trường Vân.

Âm thanh của Quý Trường Vân mơ hồ vang lên, “Ta đến phía trước xem một chút.”

Chung Diễn đứng phía sau hai người, đang muốn gọi họ thì Cố Huyền Nghiễn ở phía trước đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, lao thẳng đến sau lưng Quý Trường Vân.

Thế kiếm mạnh mẽ vô cùng, nháy mắt gần trong gang tấc, nhưng Quý Trường Vân vẫn không phát hiện, Chung Diễn không kịp hét lên, cũng không thể trơ mắt nhìn Cố Huyền Nghiễn tiếp tục giết người, lập tức rút kiếm lao đến đứng sau lưng Quý Trường Vân, cứng rắn tiếp lấy một kiếm kia của Cố Huyền Nghiễn.

Hai kiếm chạm vào nhau, âm thanh bén nhọn trong tưởng tượng của Chung Diễn không hề xuất hiện, Chung Diễn kinh ngạc ngẩng đầu, người và kiếm trước mặt chớp mắt biến thành mây khói, tan vào bóng đêm.

Trên vùng đất băng chỉ còn lại mỗi mình hắn.

Còi báo động trong lòng Chung Diễn vang lên mãnh liệt, bèn cầm kiếm lui về phía sau vài bước, nhưng bỗng có người đè lại tay cầm kiếm của hắn, giọng nói Cố Huyền Nghiễn thầm thì bên tai Chung Diễn, gần trong gang tấc, trong câu chữ còn mang theo sự vui vẻ.

“Sư huynh, đừng sợ, chỉ là rào chắn mà thôi.”

Bị chơi xỏ!

Trong đầu Chung Diễn chỉ còn lại ba chữ kia, lập tức quay người, Cố Huyền Nghiễn tựa như liệu trước được hắn sẽ làm vậy, bèn đưa tay giật kiếm của hắn ném xuống tuyết, Chung Diễn còn chẳng kịp nhìn rõ xem Cố Huyền Nghiễn ra tay thế nào thì cả người hắn đã ngã vào băng lạnh.

Lưng đập lên sàn băng, Chung Diễn đau đến mức miệng hít khí lạnh, nháy mắt, Cố Huyền Nghiễn cúi mình đè lên, áp Chung Diễn ở bên dưới, khẽ cười nói, “Sư huynh cho là ta sẽ giết Quý Trường Vân, vì sao? Vì hắn phát hiện Thuần Tần chết rất lạ ư?”

Sau lưng Chung Diễn vừa lạnh lại vừa đau, nghiến răng nói, “Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?”

“Ta rất tò mò.” Cố Huyền Nghiễn cúi xuống gần, rũ mắt nhìn kỹ khuôn mặt của Chung Diễn, giọng điệu dịu dàng, “Lý Vân Cơ chết, xem như ta đã để sư huynh thấy được. Nhưng sau đó đến thiền viện, tại sao sư huynh biết ta muốn giết Thuần Tần mà theo ta một bước chẳng rời chứ?”

Tự tay giết Lý Vân Cơ và Thuần Tần, một trong hai người còn là sư phụ y, đây là bí mật Cố Huyền Nghiễn sẽ không bao giờ lộ ra với bất kì kẻ nào, nhưng giờ phút này, y lại có thể nói nhẹ nhàng bâng quơ đến thế.

Chung Diễn lập tức hiểu ra.

Từ lúc bắt đầu Cố Huyền Nghiễn đã không tin hắn không nhìn thấy y giết Lý Vân Cơ rồi, mà khi ở thiền viện, Cố Huyền Nghiễn cũng đã nhìn thấu ý đồ mình cố ngăn cản y giết Thuần Tần, giương cung mà không bắn lâu như vậy, chỉ để chờ mình lộ ra sơ hở.

Đệch, mất công hắn diễn mệt muốn chết, không ngờ lại bị đùa bỡn đã lâu.

Chung Diễn dứt khoát giấy đã rách còn cháy, cười lạnh nói, “Ta còn biết ngươi muốn giết ta cơ!”

Cố Huyền Nghiễn khẽ giật mình, rồi bật cười trầm thấp.

Tiếng cười kia sâu lắng dễ nghe, bởi vì ở quá gần nhau mà như vang vọng bên tai Chung Diễn. Cố Huyền Nghiễn gật đầu, “Lúc mới bắt đầu thì đúng là thế, nhưng sau đó ta đổi ý rồi, thế mà sư huynh vẫn không nghe lời cho lắm.”

Nói xong, Cố Huyền Nghiễn nói khẽ, “Sư huynh muốn đi nói với chư vị trưởng lão sự thật ư?”

Nói nhiều thế hóa ra nãy giờ y lo mình bán y sao, Chung Diễn tức giận vô cùng, không thèm lựa lời đã nói, “Ờ thế đấy! Ngươi chờ chết đi!”

Cố Huyền Nghiễn nghe thế cũng không hề bối rối hay tức giận. Dường như đã sớm biết rằng Chung Diễn sẽ nói vậy, y đặt tay lên cổ Chung Diễn, ấm giọng nói, “Sư huynh quên rồi ư, lúc Lý Vân Cơ chết huynh đã ở đó, Thuần Tần chết huynh cũng ở cạnh ta, còn giúp ta làm chứng cứ giả.”

Cố Huyền Nghiễn chớp mắt vài cái, giọng điệu rất vui vẻ, “Đến lúc đó ta sẽ nói với mọi người là ta và sư huynh cùng nhau giết, đường đến hoàng tuyền ta sẽ có sư huynh bầu bạn rồi.”

Ta muốn đánh chết ngươi!

Chung Diễn ra sức vùng vẫy, không ngờ lại bị đập trúng lưng tiếp, đau đến mức kêu thành tiếng.

Cố Huyền Nghiễn cau mày, nới lỏng tay đang giữ ra, đỡ lưng hắn lên. Chờ Chung Diễn ngồi dậy rồi thì dùng tay trái đè chặt phần gáy khiến cằm hắn tựa lên vai y, tay phải đưa vào tìm kiếm bên trong thuận theo chỗ vừa hở ra vì giãy dụa của áo ngoài.

Ngón tay lạnh lẽo vuốt vuốt trên lưng Chung Diễn cách một lớp lý y, lời nói của Cố Huyền Nghiễn mang theo áy náy, nói khẽ, “Sư huynh, ban nãy ta ra tay không có chừng mực, có phải làm huynh đau rồi không?”

… Tên này thật sự có bệnh.

Tu vi của Chung Diễn cách Cố Huyền Nghiễn tròn một kỳ Xuất Khiếu, bị y đè đến mức không thể cử động, đành phải cắn vai Cố Huyền Nghiễn một cái cho bõ tức. Một cắn ấy vô cùng ác độc, Chung Diễn nháy mắt ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng Cố Huyền Nghiễn không hề kêu một tiếng, thậm chí còn vỗ về như trấn an Chung Diễn.

Chung Diễn vừa nhả miệng ra, thì chợt có một âm thanh từ bên phải truyền đến.

“Tần, Tần sư đệ, ngươi đang làm gì với Cố sư đệ vậy?!”

Hai người quay đầu lại, vẻ mặt Lương Tranh đầy khiếp sợ đứng ở cách đó không xa.

Xung quanh không có một ai, đêm buông gió lớn, quần áo không ngay ngắn.

Thấy hai người nhìn mình thì Lương Tranh đỏ bừng cả mặt, ấp a ấp úng nói, “Mãi không thấy hai người về nên ta và Quý sư đệ có chút bận lòng, bèn ra ngoài tìm thử coi sao… xin lỗi nhé!”

… Ngươi đang não bổ cái quái gì, không thấy ta đang liều mạng với y sao?!

Nhưng mà Chung Diễn còn chưa kịp giải thích thì Quý Trường Vân không biết chui từ đâu ra. Thấy hai người ở dưới đất thì Quý Trường Vân hơi giật mình, lập tức nghiêng người dùng kiếm che mắt Lương Tranh lại, trầm giọng bảo, “Phi lễ chớ nhìn.”



Mấy người nghe ta giải thích đã!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện