Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhky

10390135_1448472188734470_4168277385809950925_n

“Tôi ăn người anh không để ý?” – “Không để ý”

An Dương thầm mến Mộ Lê Thần rất nhiều năm, nhưng nay hai người đều đã không còn cùng là một giống loài.

Chuyện ái tình vượt giống loài thấy thế nào cũng có cảm giác rất huyền huyễn.

An Dương nhìn Mộ Lê Thần cùng Hà Kỳ Tranh đều là phi nhân loại, trong lòng thập phần đề phòng.

May mà Hà Kỳ Tranh không phải cái loại yêu quái mấy trăm năm thành tinh, tư duy tỉnh tỉnh mê mê, thật lừa người.

Hắn cảm thấy mình nên tìm cơ hội đem cái người không đáng tin tưởng này cách ly A Thần xa xa một chút.

Về phần đem Hà Kỳ Tranh cách ly làm sao? An Dương chưa nghĩ ra.

Nhưng thực lực Hà Kỳ Tranh không thấp, có hắn ở cạnh A Thần cũng nhiều thêm một tấm bia đỡ đạn, An Dương cảm thấy như vậy cũng tốt.

An Dương yên lặng nhìn thoáng qua Hà Kỳ Tranh, bước nhanh đi đến bên cạnh Mộ Lê Thần, không dấu vết chen vô giữa đem Hà Kỳ Tranh đẩy ra.

Thực lực Hà Kỳ Tranh so An Dương cao hơn, làm thế nào có thể dễ dàng bị An Dương đẩy ra như vậy.

Nhưng mà buổi sáng hôm nay, Mộ Lê Thần đặc biệt cảnh cáo hắn một phen, hạ giọng bắt hắn ghi nhớ cho kỹ đừng đi trêu chọc An Dương, còn cố ý đem hắn đánh một trận.

Mộ Lê Thần đủ tư cách là một Thuần Thú sư.

Xem ra, muốn khiến một động vật thành thành thật thật ngoan ngoãn nghe lời mình, chỉ có thể đem nó đánh tới khi chịu phục mới thôi.

Thủ đoạn đơn giản thô bạo lại dùng được.

Hà Kỳ Tranh cứ như vậy bị đánh phục.

Hắn quyết định không đi trêu chọc cái nhân loại thoạt nhìn ăn rất ngon kia.

Nhưng đối mặt với Mộ Lê Thần, hắn vẫn là nhịn không được mà muốn lại gần.

Ở cạnh Mộ Lê Thần, hắn cảm giác không khí đều trở nên ướt át, thoải mái hơn rất nhiều.

Hiện tại lại bị người mà mình không thể trêu chọc chen vào, buộc phải đứng xa Mộ Lê Thần, trong lòng Hà Kỳ Tranh thật bất mãn.

Nhưng cố kỵ nắm đấm Mộ Lê Thần mạnh hơn hắn liền chịu đựng không dám phản kháng.

Từ việc đi cạnh Mộ Lê Thần biến thành đi theo sau bọn họ.

An Dương đi bên cạnh Mộ Lê Thần, tâm tình thực tốt, tuy rằng nhìn quả cầu lông Tiểu Hắc trong lòng Mộ Lê Thần rất khó chịu.

Nhưng xem ra nó vẫn chỉ là một con cẩu ngu xuẩn, hắn nhịn.

An Dương đối với người trong lòng ân cần hỏi han, trong chốc lát hỏi hắn có ăn sáng không, trong chốc lát hỏi hắn ăn ngon không, trong chốc lát hỏi hắn ăn no không……

Mộ Lê Thần nghe mà hết chỗ nói: “Anh ngoại trừ hỏi tôi ăn không thể hỏi cái khác sao?”

Lão tử hiện tại đã trở thành tang thi hoàng, mỗi ngày đều đem thú đan với dị đan trở thành thức ăn mà ăn, ăn cơm cái gì…… Ha ha, sớm tám trăm năm đã không còn biết mùi vị cơm ra sao nữa rồi.

Nếu không phải bởi vì sớm hiểu tính tình An Dương, hắn nhất định cho rằng người này đang châm chọc hắn.

An Dương cũng chú ý tới lời nói của mình, vội vàng giải thích: “A Thần, anh…… anh không phải nói…… Anh là nói em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó……” Đừng bởi vì hắn mà không đi ăn người, vạn nhất đói bụng thì người đau lòng chính là hắn a.

Mộ Lê Thần khó được nhìn thấy bộ dáng An Dương lắp bắp nói chuyện như thế, liền trêu chọc hắn một phen: “Tôi ăn người anh không để ý?”

An Dương lắc đầu: “Không để ý, người ăn thịt người anh cũng đã gặp qua, em là tang thi ăn người đương nhiên là……”

Hắn do dự nhìn Mộ Lê Thần, nghĩ nghĩ, hắn còn định hỏi nhưng lại không nói ra.

Kỳ thật hắn muốn hỏi, Mộ Lê Thần cùng tang thi thông thường cứ như vậy ăn người hay là………. nấu chín ăn?

Mộ Lê Thần thấy An Dương muốn nói lại thôi, liền nói: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Nói đi!”

Khi nghe được An Dương nói không ngại mình ăn người hay ăn cái gì, trong lòng hắn rất vui.

Cái này có phải hay không chứng minh An Dương không ghét bỏ hắn?

An Dương do dự một hồi, nói: “En ăn người….. vẫn là đừng nên ăn sống……”

Mộ Lê Thần bật cười nói: “Làm sao? Anh sợ tôi ăn bị đau bụng, khó tiêu hay sao?”

An Dương nói: “Anh chỉ là cảm thấy…… không sạch sẽ……”

Kỳ thật không sạch sẽ chỉ là một nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân lớn nhất là, hắn rất không hy vọng A Thần của hắn nhìn người khác lỏa thể.

Cho dù có là thức ăn đi chăng nữa cũng không muốn.

Tâm chiếm hữu là một chuyện, chuyện khác là, hắn lo lắng về sau A Thần nhìn hắn lỏa thể cũng chỉ sẽ nghĩ đến thức ăn…… Loại so sánh này chỉ vừa nghĩ đến, hắn liền cực kỳ ấm ức.

Tuy rằng An Dương hoàn toàn không biết Mộ Lê Thần đã sớm đối với thân thể mình thèm nhỏ dãi ba thước, nước miếng giàn giụa. Hắn nghe An Dương nói, càng nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn đã rất lâu không thể cười vui vẻ như vậy, cười xong, nhất thời cảm giác một trận thoải mái.

Mộ Lê Thần nói với An Dương: “Vừa rồi trêu anh thôi, tôi không ăn người, tôi chỉ ăn thú đan cùng dị đan.”

An Dương mở to mắt nhìn, hắn liền nhớ tới lúc trước ở trạm xăng dầu, Mộ Lê Thần chỉ đào ra dị đan của dị năng giả rồi ăn, thi thể đều đưa cho đàn tang thi của mình.

Mộ Lê Thần cảm thấy chính mình cùng An Dương cách xa lâu như vậy, ngày hôm sau sau khi gặp lại, lại đi đàm luận vấn đề ăn người với vệ sinh thực phẩm, thật sự rất dễ khiến người ta cảm thấy 囧 囧 hữu thần.

Vì thế liền chuyển hướng đề tài: “Sáng sớm nói cái này làm gì? Anh ngày hôm qua thu hoạch thế nào?”

Mộ Lê Thần biết An Dương vào trong không gian nhất định là nghiên cứu Liệt Diễm thần cung của Hạng Dương.

Hiện tại thấy thần cung trên lưng An Dương thay hình đổi dạng, cũng khẳng định vài phần suy đoán của mình.

An Dương nghe thấy Mộ Lê Thần đem đề tài chuyển đến Băng Hỏa thần cung trên lưng mình, trong lòng liền nổi lên vài phần muốn khoe với người trong lòng của mình, đem Băng Hỏa thần cung cầm trên tay, tinh thần rạng ngời nói: “Băng Sương thần cung cùng Liệt Diễm thần cung dung hợp làm một thể, trở nên lợi hại hơn. Anh cũng có thêm Hỏa hệ dị năng.”

Mộ Lê Thần nhận Huyết Ma truyền thừa do Huyết Ma tôn giả lưu lại trong truyền thừa, Huyết Ma tôn giả bởi vì có rất nhiều kẻ thù, cho nên phương pháp ứng đối với các loại người tu hành cũng rất nhiều, trong truyền thừa cũng có truyền thụ phương pháp này.

Cho nên hắn đối với hai cực linh bảo truyền thừa cũng biết một chút.

Linh bảo truyền thừa cường đại là không thể nghi ngờ, Mộ Lê Thần cũng vì An Dương mà cảm thấy cao hứng.

Tại thời mạt thế, có sức mạnh để tự bảo vệ mình là rất tốt.

Hắn chung quy không thể giống như nuôi dưỡng Mộ gia gia mà nuôi dưỡng An Dương.

Cho nên hắn đối An Dương tỏ vẻ cổ vũ: “Lại có thêm Hỏa hệ dị năng, rất tốt. Có Băng Hỏa thần cung, Băng hệ dị năng cùng Hỏa hệ dị năng cũng sẽ không phát sinh xung đột khiến anh nổ tan xác a, anh cũng nên tìm hiểu tri thức truyền thừa trong thần cung cho tốt.”

Tuy rằng chỉ là cổ vũ không phải khen ngợi, nhưng cũng khiến lòng An Dương cảm thấy rất đủ.

Hắn vội vàng gật đầu đồng ý, cùng Mộ Lê Thần thảo luận vấn đề tu hành.

Hai người đều là truyền thừa giả, tu hành khó tránh khỏi có chỗ giống nhau, cuộc thảo luận không tránh được nói hoài không hết.

Thẳng đến khi Mộ Lê Thần nghe được bụng An Dương truyền đến thanh âm cô cô, kinh ngạc nhìn bụng hắn, hai người đang thảo luận cũng phải dừng lại.

An Dương xấu hổ cười ngượng ngùng, sau đó từ bên trong không gian lấy ra một ổ bánh mì cùng một lọ nước sốt thịt bò, ăn.

Đêm qua hắn vội vàng dung hợp Băng Hỏa thần cung, quên cả chuyện ăn cơm.

Buổi sáng hôm nay Mục Nhiên và Ân Phùng cho rằng hắn sẽ không đến ăn sáng, nên không chuẩn bị một phần cho hắn, hắn chỉ là tùy tiện ăn bừa nửa bát mì, lại không cảm thấy đói.

Sau đó cùng Mộ Lê Thần nói chuyện nửa ngày, tự nhiên cũng nhịn không được đói bụng.

Mộ Lê Thần nói: “Anh ăn đi, tôi đi gọi bọn họ thu dọn một chút, chuẩn bị xuất phát.”

An Dương gật gật đầu.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần đi đến liền thấy Mục Nhiên cùng Ân Phùng đang ngồi trên ghế nhỏ trước lều vừa nói chuyện phiếm vừa cắn hạt dưa.

A, hai gã này quả thật rất biết hưởng thụ, hai cái ghế kia hắn nhớ rõ là bên trong ngôi nhà trúc trong không gian của An Dương, ngồi lên rất mát mẻ.

Bên cạnh còn có bồn băng, hẳn là bọn họ nhờ An Dương hỗ trợ ngưng tụ ra khối băng đi.

Trong những ngày nắng, dưới bóng mát của lều, ngồi trên ghế trúc mát mẻ, bên cạnh là bồn băng, cùng người nói chuyện phiếm cắn hạt dưa, thật là một loại hưởng thụ.

Mộ Lê Thần nhìn mà mất hứng.

Cũng không phải bởi vì bọn họ không đi nghiên cứu trận thuật cùng bùa chú, mà là bởi vì bọn họ dám hưởng thụ, còn dám sai sử An Dương.

Ghế trúc này là bên trong không gian của An Dương, khối băng là An Dương ngưng tụ ra, hạt dưa cũng là vật tư An Dương trước kia thu thập được.

Hai gã này thì có tư cách gì hưởng thụ mấy thứ ấy của An Dương?

Hắn còn chưa có hưởng thụ đâu!

Cũng không xem xem thân phận mình là cái gì?

Đi theo bên cạnh hắn thời gian lâu như vậy, thật cho rằng chính mình là nhân vật quan trọng đi?

Bất quá chỉ là nô bộc!

Đối với Mục Nhiên và Ân Phùng, Mộ Lê Thần chính là ôm tâm tư lợi dụng, ngay cả đối với bọn họ sử dụng bí pháp kia khiến bọn họ triệt để trung tâm trở thành nô bộc của mình cũng không chút do dự.

Mộ Lê Thần trầm mặt, đi đến trước mặt bọn họ, ngữ khí lạnh như băng: “Các ngươi hưởng thụ thật vui nhỉ? Cũng không xem xem hiện tại là lúc nào? Còn không mau đi thu dọn chuẩn bị xuất phát!”

Mục Nhiên cùng Ân Phùng bị sắc mặt âm trầm của Mộ Lê Thần làm cho sợ tới mức không dám nói hai lời liền lập tức đứng dậy đi dỡ lều trại.

Hai người yên lặng nhìn thoáng qua An Dương đang ăn bánh mì với nước sốt thịt bò, trong lòng vừa chua vừa làm việc.

Aiz, quả nhiên là có mới nới cũ a…… Không đúng, là có anh họ liền quên đàn em.

Bất quá bọn họ cũng không dám oán giận nhiều, thân phận An Dương chung quy cùng bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Chỉ nhìn liền biết, An Dương cùng Mộ Lê Thần rất thân thiết.

Cái mạng nhỏ này của bọn họ đều nằm trên tay Mộ Lê Thần, nơi nào có tư cách oán giận chứ!

Trong lòng có nghĩ gì cũng không dám biểu hiện ra ngoài, còn phải làm một bộ trung thành và tận tâm tận lực đối với Mộ Lê Thần.

Mộ Lê Thần mắt thấy bọn họ thành thật làm việc, liếc mắt nhìn ghế trúc cùng bồn băng dưới đất, liền gọi tang thi mang Không gian hệ dị năng đến thu hồi.

Tốc độ ăn của An Dương rất nhanh, ăn xong liền đến bên cạnh Mộ Lê Thần, tựa hồ như không ở cùng hắn một lát cả người liền không được tự nhiên.

Hắn làm một bộ anh em tốt mà khoác vai Mộ Lê Thần, thực tế là đang lén lút ăn đậu hủ.

Trên mặt vẫn nghiêm trang như trước: “A Thần, chúng ta hiện tại xuất phát đi căn cứ B thị sao?”

Mộ Lê Thần không nhận ra động tác nhỏ của An Dương.

Cũng bởi vì thói quen, trước kia rất hay bị An Dương mượn vẻ anh em tốt khoác vai mà ăn đậu hủ, tự động đem loại hành vi này phân thành hành vi thân mật của anh em tốt, căn bản không nghĩ quá nhiều.

Thần sắc hắn rất tự nhiên trả lời mà An Dương: “Tôi không vào được, tuy rằng bề ngoài của tôi không khác nhân loại bao nhiêu, nhưng qua công cụ kiểm tra liền bại lộ.”

Muốn tiến vào căn cứ phải thông qua kiểm tra, ở căn cứ B thị đã sớm nghiên cứu ra một loại máy có thể kiểm tra trên người có mang theo virus tang thi hay không.

Chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua hắn, thân phận của hắn lộ ngay tức khắc.

======================

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật Mộ Lê Thần tuy rằng không thích An Dương như An Dương thích hắn nhưng dục vong chiếm hữu vẫn có a.

Đối với Mộ Lê Thần mà nói, An Dương chính là người trọng yếu nhất trong lòng hắn, cho nên sau này phát triển mối quan hệ trở thành tình nhân cũng rất thuận lợi.

Hắn không phải cái loại tính cách khác người nhăn nhăn nhó nhó, khi Mộ Lê Thần biết mình cùng An Dương không có huyết thống, quan hệ của hai người đã có thể định ra từ đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện