Quà tết đến muộn a~~ 3 chương liên tục nạ ~~~
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky757c3d4ec53e172b7749831d3b30f594fef41b7735beec-otXktF_fw658
“Hắn và An Dương, sớm hay muộn cũng sẽ đứng ở hai mặt đối lập.”
Nhật thực qua đi, An Dương liền nghe thấy có người gõ cửa, thanh âm Mộ Lê Dật truyền vào: “Anh hai, anh An Dương, Trương trưởng quan nói muốn xuất phát.”
An Dương căng thẳng, đang muốn mở miệng tìm một lý do để kéo dài thời gian sau lưng đã truyền đến một giọng nói quen thuộc khiến hắn mừng muốn chết: “Đợi một lát bọn tôi ra.”
An Dương vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Mộ Lê Thần đang ngồi trên bệ cửa, mi nhãn cong cong nhìn hắn tươi cười, thập phần ôn hoà, sáng lạn….. giống như những năm trước.
Tim đập mạnh một nhịp, hắn nhào tới bắt lấy tay Mộ Lê Thần, tựa hồ như chỉ có vậy mới xác định được Mộ Lê Thần đã thực sự trở lại.
Hai người gần như áp sát nhau, An Dương ngẩng đầu nhìn Mộ Lê Thần, hắn đột nhiên cảm giác đôi mắt của người đối diện rất kì lạ, trong sự kì lạ đó tựa hồ là một mảng băng lạnh vô tình, giống như một hắc động thâm uyên khiến nhân tâm run sợ.
An Dương chớp cũng không chớp mắt, càng tập trung nhìn gần hơn, vẫn là bộ dáng cũ của A Thần, chỉ có điều đeo lên một cái mắt kính mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hẳn là nhìn lầm đi, có lẽ do khúc xạ của cái mắt kính nên mới….
Mộ Lê Thần thấy An Dương cứ chăm chăm vào mắt kính của mình nãy giờ, tầm nhìn mãi vẫn chưa rời khỏi, khiến hắn không khỏi chú ý đến. Mộ Lê Thần cười nhẹ: “Làm sao? Không nhận ra tôi hả?”
An Dương liền lắc lắc đầu, nói: “Tôi chỉ thấy kì lạ vì sao cậu lại muốn đeo mắt kính, cậu đâu có cận.”
Mộ Lê Thần đẩy đẩy kính, không rõ ý vị mà nói: “Không phải đã nói qua với cậu rồi sao? Tôi chỉ là phòng hờ thời điểm giết.. tang thi có thứ gì mang virus văng vào mắt.”
An Dương gật đầu: “Tôi nhớ mà, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Mộ Lê Thần không nói gì, chỉ hơi nheo nheo mắt nhìn An Dương.
Xem ra ánh mắt khác thường của mình khi nãy đã bị hắn phát hiện…. Bất quá, An Dương tựa hồ cũng không quan sát rõ.
Mộ Lê Thần biết An Dương còn cảm thấy có điểm không thích hợp liền đem năng lượng trong cơ thể tập trung về phía Hồn tinh, hắn không chút do dự tháo mắt kính xuống, thoải mái mở to mắt hướng An Dương cười nói: “Cậu xem, mắt tôi thật sự rất tốt.”
An Dương nhìn đôi mắt sáng của Mộ Lê Thần, càng thêm khẳng định khi nãy mình nhìn lầm, liền cừơi nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Mộ Lê Thần nhìn An Dương xoay người đi, đem mắt kính đeo trở lại, đôi mắt dứơi cặp kính lại trở về một mảnh tối đen.
Bởi vì An Dương quay lưng lại với Mộ Lê Thần nên không nhìn thấy, gương mặt Mộ Lê Thần vừa rồi còn cười đến thập phần sáng lạn thoáng cái liền lạnh khốc đến mức khiến người ta run rẩy.
Hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà phủ phủ khung kính.
Không nghĩ rằng An Dương thiếu chút nữa đã phát hiện sự khác thường của hắn…
Vốn dĩ mắt hắn chỉ là một mảnh tối đen, không có tròng trắng, cho dù đeo mắt kính cũng không có khả năng che dấu. Cho nên hắn liền đặt trên mắt kính một loại tinh thần ám chỉ, hễ bất kì người nào nhìn vào mắt hắn thì đều không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Thế nhưng An Dương vừa rồi lại chú ý đến… Chẳng lẽ bởi vì hắn hấp thu năng lượng quá nhiều khiến một phần năng lượng tiết ra ngoài phá hỏng tinh thần ám chỉ trên mắt kính? Cảm giác được tinh thần lực trên mắt kính rất mỏng, vì phòng ngừa vạn nhất Mộ Lê Thần lại đặt tinh thần ám chỉ lên mắt kính lần nữa.
An Dương mở cửa, quay đầu nhìn Mộ Lê Thần còn đứng trên cửa sổ không nhúc nhích, nghi hoặc hỏi: “A Thần, sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ đến gia gia.”
An Dương trầm mặc, hắn không biết nên an ủi Mộ Lê Thần như thế nào, khi người thân của mình mà biến thành tang thi, loại cảm giác này nhất định rất khó chịu, rất thống khổ.
Hắn và Mộ Lê Thần cũng cùng một loại cảm xúc, bởi vì từ nhỏ hắn đã được Mộ gia gia nuôi lớn, trong lòng cũng xem Mộ gia gia như người thân của mình.
Mộ Lê Thần nhìn vẻ mặt An Dương buồn rầu vì không biết nên an ủi mình thế nào, trong mắt hiện lên tiếu ý, bước đến bên cạnh hắn, cười nói: “Đi thôi.”
An Dương thấy Mộ Lê Thần tựa hồ không có vẻ gì quá thương tâm, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không biết cách an ủi người khác, loại sự tình này hắn thật đúng là không biết làm.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Vì che giấu không gian trên sợi dây chuyền của An Dương, trong tay Mộ Lê Thần và An Dương đều là một cái ba lô lớn, trong ba lô không thiếu thức ăn nước uống.
Bọn họ đi ra sau cùng, phát hiện những người khác đã sớm chuẩn bị xong, chỉ còn chờ hai người họ.
Nhìn thái độ hai người cứ nhàn nhã chậm chạp như vậy, Mộ Lê Dật nhịn không được phát sinh ghen tị, châm chọc Mộ Lê Thần: “Anh hai, anh làm sao lại để nhiều người chúng ta chỉ vì một người mà phải chờ lâu như vậy?”
Lúc này, lòng Mộ Lê Dật tràn đầy ghen ghét, hoàn toàn bỏ qua An Dương, cứ nhắm vào một mình Mộ Lê Thần mà xỉa xói.
Mộ Lê Thần đối với đứa em ‘thân thiết’ của mình vốn không có bất kỳ hảo cảm nào, tuy rằng hắn rất kỳ quái vì sao Mộ Lê Dật cứ nhằm vào hắn, nhưng mà bây giờ, một chút tâm tư muốn tìm hiểu cũng không có.
Hiện tại, chênh lệch giữa hắn và Mộ Lê Dật thật sự quá lớn.
Cự nhân chẳng lẽ lại đi để ý đến oán hận của một con kiến sao?
Chỉ sợ một cước giẫm chết nó liền bị bẩn chân thôi.
Mộ Lê Thần không quan tâm đến châm chọc và khiêu khích của Mộ Lê Dật, nhưng An Dương thì không thể cho qua những ai có thái độ thô lỗ với người trong lòng mình.
An Dương lạnh lùng nhìn Mộ Lê Dật, âm thanh trầm thấp mang theo phẫn nộ: “A Thần lái xe một ngày một đêm, còn vì bảo hộ cho các người mà tiêu hao dị năng quá nhiều, nghỉ ngơi nhiều một chút thì làm sao?”
Nhất là khi nãy A Thần không ngủ chút nào… An Dương đau lòng nhìn về phía Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần trầm mặc, đối diện với ánh mắt đau lòng của An Dương, hắn đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
Thế nhưng cho dù hắn có áy náy cỡ nào cũng không thể thay đổi được thân phận của mình, hắn không thể biến trở về thành nhân loại, cho nên không cách nào dám để An Dương biết sự thật.
Nhưng Mộ Lê Thần ngược lại có thể biến An Dương thành tang thi, nhưng sau đó thì sao? Thần kinh đại não sẽ bị virus tang thi phá huỷ, cho dù có tiến hoá thành tang thi cao cấp có trí tuệ không khác gì nhân loại, nhưng khi đó sẽ là một An Dương mà hắn không hề quen.
Trừ bản thân hắn là tang thi hoàng, những tang thi khác đều không thể bảo tồn được ký ức nhân loại.
Hắn và An Dương, sớm hay muộn cũng sẽ đứng ở hai mặt đối lập.
Đây là số phận!
Số phận của tang thi và nhân loại!
Ánh mắt Mộ Lê Thần thờ ơ lạnh nhạt đảo qua những con người này, đột nhiên cảm thấy thực nhàm chán.
Hắn tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, muốn khiến cho những kẻ phản bội hắn sống không bằng chết, muốn nhìn đám người đó khi không có hắn che chở phải sống một cuộc sống bi thảm…. Hắn suy nghĩ hết thảy, chỉ bởi vì hắn đã từng rất xem trọng những người này, hắn không cam lòng, không cam lòng mình trả giá nhiều như vậy chỉ có thể đổi lấy kết cục bị bán vào sở nghiên cứu.
Mộ Lê Thần nhìn qua từng gương mặt, ký ức từ kiếp trước hiện lên như một thước phim quay chậm, khiến hắn vừa phẫn nộ vừa hận, nhưng lại có điểm thoải mái.
Hắn là tang thi hoàng, chỉ có năng lực cường đại mới có thể tồn tại được trong cái thế giới này, không có tang thi nào, cũng không có dị năng giả nào có thể thương tổn đựơc hắn. Chỉ cần hắn muốn, tuỳ thời đều có thể khiến cho những người này chết không toàn thây, đơn giản giống như việc hô hấp vậy.
Mộ Lê Thần phảng phất như đã buông xuống một gánh nặng, hắn lại nhìn những người đó, tựa như đang nhìn những tên hề. Mặc cho bọn họ nhảy nhót như thế nào, trong mắt hắn cũng chỉ là một hồi tiêu khiển gây hài mà thôi.
Tâm tư hắn đã phóng khoáng hơn rất nhiều, Mộ Lê Thần cũng lười cùng bọn họ chấp nhặt, chỉ cần đến căn cứ H tỉnh, bọn họ tự nhiên sẽ bị trừng phạt theo sắp đặt của hắn.
Nhân loại thời mạt thế so với tang thi còn đáng sợ hơn.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần và An Dương đi đầu tiên ra khỏi căn phòng, lúc mở cửa chống trộm liền nhìn thấy đám người Trương Duệ Bá đã chờ sẵn.
Mộ Lê Thần gật gật đầu với Trương Duệ Bá, sau đó ánh mắt đảo đi tìm kiếm con mồi của mình.
Nhìn một vòng, lại không nhìn thấy người mình cần tìm.
Hắn nhìn về phía Trương Duệ Bá, hỏi: “Hình như vẫn chưa đủ người.”
Trương Duệ Bá không cao hứng gì đối với những người đến chậm, mặt không chút biểu cảm nói: “Văn Ngang vẫn chưa đến.”
Văn Ngang không nói lý do hay giải thích gì với Trương Duệ Bá khiến hắn rất bất mãn. Mộ Lê Thần cũng không nói gì, đứng tại chỗ cùng những người khác chờ ‘thiếu gia’ Văn Ngang đến.
Ước chừng nửa giờ sau, rất nhiều người đều đã không còn kiên nhẫn, lúc này, Văn Ngang mới từ từ xuất hiện.
Trương Duệ Bá nhìn Văn Ngang một bộ dáng cùng trang phục như trước ngày tận thế, sắc mặt nhất thời khó coi. Để bọn họ đứng chỗ này chờ hơn nửa giờ, hoá ra là đi tắm rửa, thay quần áo, sửa sang lại kiểu tóc.
Hung hăng trừng Văn Ngang một cái, nộ khí nói: “Xuất phát!”
Ánh mắt Mộ Lê Thần mang ý cười nhìn thoáng qua Văn Ngang đang vuốt keo xịt tóc, kiểu tóc rất thời trang, xoay người cùng An Dương đi theo sau Trương Duệ Bá.
Xuống cầu thang so với leo lên dễ dàng hơn bao nhiêu, nhưng tới hơn hai mươi tầng, cũng đủ khiến người mệt chết.
Bây giờ còn là ban đêm, điện đều bị ngắt, trên hành lang tối cỡ nào cũng biết. Cho nên lúc đi xuống, ngoài đám người Trương Duệ Bá vừa có dị năng vừa được trải qua huấn luyện của quân đội, đám người An Như, Mộ Dung chính là khổ sở, loạng choạng đi xuống, nhưng tốc độ cũng không chậm, bằng không sẽ bị bỏ phía sau, bởi vì không có ai đứng lại chờ cho.
Thời điểm xuống đến tầng thứ ba, Mộ Lê Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, đó là….
An Dương vẫn đi bên cạnh, chú ý tới hành động của hắn, cũng ngước đầu nhìn lên. Nhưng không phát hiện cái gì kì lạ.
An Dương hỏi: “A Thần, cậu phát hiện ra cái gì vậy?”
Mộ Lê Thần thần sắc ngưng trọng hô lớn với Trương Duệ Bá đi phía trước: “Đi mau, có một đàn tang thi chuột đang đến đây!”
Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật chính sắp hắc hoá lần thứ hai a! Tôi rốt cuộc cũng viết xong phần đệm, phía sau mới chính là đại cao trào _ (: з “∠) _
Nhân vật chính chuẩn bị xuất ra con bài của hắn, thân phận tang thi của hắn cũng muốn bại lộ……
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky757c3d4ec53e172b7749831d3b30f594fef41b7735beec-otXktF_fw658
“Hắn và An Dương, sớm hay muộn cũng sẽ đứng ở hai mặt đối lập.”
Nhật thực qua đi, An Dương liền nghe thấy có người gõ cửa, thanh âm Mộ Lê Dật truyền vào: “Anh hai, anh An Dương, Trương trưởng quan nói muốn xuất phát.”
An Dương căng thẳng, đang muốn mở miệng tìm một lý do để kéo dài thời gian sau lưng đã truyền đến một giọng nói quen thuộc khiến hắn mừng muốn chết: “Đợi một lát bọn tôi ra.”
An Dương vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Mộ Lê Thần đang ngồi trên bệ cửa, mi nhãn cong cong nhìn hắn tươi cười, thập phần ôn hoà, sáng lạn….. giống như những năm trước.
Tim đập mạnh một nhịp, hắn nhào tới bắt lấy tay Mộ Lê Thần, tựa hồ như chỉ có vậy mới xác định được Mộ Lê Thần đã thực sự trở lại.
Hai người gần như áp sát nhau, An Dương ngẩng đầu nhìn Mộ Lê Thần, hắn đột nhiên cảm giác đôi mắt của người đối diện rất kì lạ, trong sự kì lạ đó tựa hồ là một mảng băng lạnh vô tình, giống như một hắc động thâm uyên khiến nhân tâm run sợ.
An Dương chớp cũng không chớp mắt, càng tập trung nhìn gần hơn, vẫn là bộ dáng cũ của A Thần, chỉ có điều đeo lên một cái mắt kính mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hẳn là nhìn lầm đi, có lẽ do khúc xạ của cái mắt kính nên mới….
Mộ Lê Thần thấy An Dương cứ chăm chăm vào mắt kính của mình nãy giờ, tầm nhìn mãi vẫn chưa rời khỏi, khiến hắn không khỏi chú ý đến. Mộ Lê Thần cười nhẹ: “Làm sao? Không nhận ra tôi hả?”
An Dương liền lắc lắc đầu, nói: “Tôi chỉ thấy kì lạ vì sao cậu lại muốn đeo mắt kính, cậu đâu có cận.”
Mộ Lê Thần đẩy đẩy kính, không rõ ý vị mà nói: “Không phải đã nói qua với cậu rồi sao? Tôi chỉ là phòng hờ thời điểm giết.. tang thi có thứ gì mang virus văng vào mắt.”
An Dương gật đầu: “Tôi nhớ mà, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Mộ Lê Thần không nói gì, chỉ hơi nheo nheo mắt nhìn An Dương.
Xem ra ánh mắt khác thường của mình khi nãy đã bị hắn phát hiện…. Bất quá, An Dương tựa hồ cũng không quan sát rõ.
Mộ Lê Thần biết An Dương còn cảm thấy có điểm không thích hợp liền đem năng lượng trong cơ thể tập trung về phía Hồn tinh, hắn không chút do dự tháo mắt kính xuống, thoải mái mở to mắt hướng An Dương cười nói: “Cậu xem, mắt tôi thật sự rất tốt.”
An Dương nhìn đôi mắt sáng của Mộ Lê Thần, càng thêm khẳng định khi nãy mình nhìn lầm, liền cừơi nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Mộ Lê Thần nhìn An Dương xoay người đi, đem mắt kính đeo trở lại, đôi mắt dứơi cặp kính lại trở về một mảnh tối đen.
Bởi vì An Dương quay lưng lại với Mộ Lê Thần nên không nhìn thấy, gương mặt Mộ Lê Thần vừa rồi còn cười đến thập phần sáng lạn thoáng cái liền lạnh khốc đến mức khiến người ta run rẩy.
Hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà phủ phủ khung kính.
Không nghĩ rằng An Dương thiếu chút nữa đã phát hiện sự khác thường của hắn…
Vốn dĩ mắt hắn chỉ là một mảnh tối đen, không có tròng trắng, cho dù đeo mắt kính cũng không có khả năng che dấu. Cho nên hắn liền đặt trên mắt kính một loại tinh thần ám chỉ, hễ bất kì người nào nhìn vào mắt hắn thì đều không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Thế nhưng An Dương vừa rồi lại chú ý đến… Chẳng lẽ bởi vì hắn hấp thu năng lượng quá nhiều khiến một phần năng lượng tiết ra ngoài phá hỏng tinh thần ám chỉ trên mắt kính? Cảm giác được tinh thần lực trên mắt kính rất mỏng, vì phòng ngừa vạn nhất Mộ Lê Thần lại đặt tinh thần ám chỉ lên mắt kính lần nữa.
An Dương mở cửa, quay đầu nhìn Mộ Lê Thần còn đứng trên cửa sổ không nhúc nhích, nghi hoặc hỏi: “A Thần, sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ đến gia gia.”
An Dương trầm mặc, hắn không biết nên an ủi Mộ Lê Thần như thế nào, khi người thân của mình mà biến thành tang thi, loại cảm giác này nhất định rất khó chịu, rất thống khổ.
Hắn và Mộ Lê Thần cũng cùng một loại cảm xúc, bởi vì từ nhỏ hắn đã được Mộ gia gia nuôi lớn, trong lòng cũng xem Mộ gia gia như người thân của mình.
Mộ Lê Thần nhìn vẻ mặt An Dương buồn rầu vì không biết nên an ủi mình thế nào, trong mắt hiện lên tiếu ý, bước đến bên cạnh hắn, cười nói: “Đi thôi.”
An Dương thấy Mộ Lê Thần tựa hồ không có vẻ gì quá thương tâm, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không biết cách an ủi người khác, loại sự tình này hắn thật đúng là không biết làm.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Vì che giấu không gian trên sợi dây chuyền của An Dương, trong tay Mộ Lê Thần và An Dương đều là một cái ba lô lớn, trong ba lô không thiếu thức ăn nước uống.
Bọn họ đi ra sau cùng, phát hiện những người khác đã sớm chuẩn bị xong, chỉ còn chờ hai người họ.
Nhìn thái độ hai người cứ nhàn nhã chậm chạp như vậy, Mộ Lê Dật nhịn không được phát sinh ghen tị, châm chọc Mộ Lê Thần: “Anh hai, anh làm sao lại để nhiều người chúng ta chỉ vì một người mà phải chờ lâu như vậy?”
Lúc này, lòng Mộ Lê Dật tràn đầy ghen ghét, hoàn toàn bỏ qua An Dương, cứ nhắm vào một mình Mộ Lê Thần mà xỉa xói.
Mộ Lê Thần đối với đứa em ‘thân thiết’ của mình vốn không có bất kỳ hảo cảm nào, tuy rằng hắn rất kỳ quái vì sao Mộ Lê Dật cứ nhằm vào hắn, nhưng mà bây giờ, một chút tâm tư muốn tìm hiểu cũng không có.
Hiện tại, chênh lệch giữa hắn và Mộ Lê Dật thật sự quá lớn.
Cự nhân chẳng lẽ lại đi để ý đến oán hận của một con kiến sao?
Chỉ sợ một cước giẫm chết nó liền bị bẩn chân thôi.
Mộ Lê Thần không quan tâm đến châm chọc và khiêu khích của Mộ Lê Dật, nhưng An Dương thì không thể cho qua những ai có thái độ thô lỗ với người trong lòng mình.
An Dương lạnh lùng nhìn Mộ Lê Dật, âm thanh trầm thấp mang theo phẫn nộ: “A Thần lái xe một ngày một đêm, còn vì bảo hộ cho các người mà tiêu hao dị năng quá nhiều, nghỉ ngơi nhiều một chút thì làm sao?”
Nhất là khi nãy A Thần không ngủ chút nào… An Dương đau lòng nhìn về phía Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần trầm mặc, đối diện với ánh mắt đau lòng của An Dương, hắn đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
Thế nhưng cho dù hắn có áy náy cỡ nào cũng không thể thay đổi được thân phận của mình, hắn không thể biến trở về thành nhân loại, cho nên không cách nào dám để An Dương biết sự thật.
Nhưng Mộ Lê Thần ngược lại có thể biến An Dương thành tang thi, nhưng sau đó thì sao? Thần kinh đại não sẽ bị virus tang thi phá huỷ, cho dù có tiến hoá thành tang thi cao cấp có trí tuệ không khác gì nhân loại, nhưng khi đó sẽ là một An Dương mà hắn không hề quen.
Trừ bản thân hắn là tang thi hoàng, những tang thi khác đều không thể bảo tồn được ký ức nhân loại.
Hắn và An Dương, sớm hay muộn cũng sẽ đứng ở hai mặt đối lập.
Đây là số phận!
Số phận của tang thi và nhân loại!
Ánh mắt Mộ Lê Thần thờ ơ lạnh nhạt đảo qua những con người này, đột nhiên cảm thấy thực nhàm chán.
Hắn tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, muốn khiến cho những kẻ phản bội hắn sống không bằng chết, muốn nhìn đám người đó khi không có hắn che chở phải sống một cuộc sống bi thảm…. Hắn suy nghĩ hết thảy, chỉ bởi vì hắn đã từng rất xem trọng những người này, hắn không cam lòng, không cam lòng mình trả giá nhiều như vậy chỉ có thể đổi lấy kết cục bị bán vào sở nghiên cứu.
Mộ Lê Thần nhìn qua từng gương mặt, ký ức từ kiếp trước hiện lên như một thước phim quay chậm, khiến hắn vừa phẫn nộ vừa hận, nhưng lại có điểm thoải mái.
Hắn là tang thi hoàng, chỉ có năng lực cường đại mới có thể tồn tại được trong cái thế giới này, không có tang thi nào, cũng không có dị năng giả nào có thể thương tổn đựơc hắn. Chỉ cần hắn muốn, tuỳ thời đều có thể khiến cho những người này chết không toàn thây, đơn giản giống như việc hô hấp vậy.
Mộ Lê Thần phảng phất như đã buông xuống một gánh nặng, hắn lại nhìn những người đó, tựa như đang nhìn những tên hề. Mặc cho bọn họ nhảy nhót như thế nào, trong mắt hắn cũng chỉ là một hồi tiêu khiển gây hài mà thôi.
Tâm tư hắn đã phóng khoáng hơn rất nhiều, Mộ Lê Thần cũng lười cùng bọn họ chấp nhặt, chỉ cần đến căn cứ H tỉnh, bọn họ tự nhiên sẽ bị trừng phạt theo sắp đặt của hắn.
Nhân loại thời mạt thế so với tang thi còn đáng sợ hơn.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần và An Dương đi đầu tiên ra khỏi căn phòng, lúc mở cửa chống trộm liền nhìn thấy đám người Trương Duệ Bá đã chờ sẵn.
Mộ Lê Thần gật gật đầu với Trương Duệ Bá, sau đó ánh mắt đảo đi tìm kiếm con mồi của mình.
Nhìn một vòng, lại không nhìn thấy người mình cần tìm.
Hắn nhìn về phía Trương Duệ Bá, hỏi: “Hình như vẫn chưa đủ người.”
Trương Duệ Bá không cao hứng gì đối với những người đến chậm, mặt không chút biểu cảm nói: “Văn Ngang vẫn chưa đến.”
Văn Ngang không nói lý do hay giải thích gì với Trương Duệ Bá khiến hắn rất bất mãn. Mộ Lê Thần cũng không nói gì, đứng tại chỗ cùng những người khác chờ ‘thiếu gia’ Văn Ngang đến.
Ước chừng nửa giờ sau, rất nhiều người đều đã không còn kiên nhẫn, lúc này, Văn Ngang mới từ từ xuất hiện.
Trương Duệ Bá nhìn Văn Ngang một bộ dáng cùng trang phục như trước ngày tận thế, sắc mặt nhất thời khó coi. Để bọn họ đứng chỗ này chờ hơn nửa giờ, hoá ra là đi tắm rửa, thay quần áo, sửa sang lại kiểu tóc.
Hung hăng trừng Văn Ngang một cái, nộ khí nói: “Xuất phát!”
Ánh mắt Mộ Lê Thần mang ý cười nhìn thoáng qua Văn Ngang đang vuốt keo xịt tóc, kiểu tóc rất thời trang, xoay người cùng An Dương đi theo sau Trương Duệ Bá.
Xuống cầu thang so với leo lên dễ dàng hơn bao nhiêu, nhưng tới hơn hai mươi tầng, cũng đủ khiến người mệt chết.
Bây giờ còn là ban đêm, điện đều bị ngắt, trên hành lang tối cỡ nào cũng biết. Cho nên lúc đi xuống, ngoài đám người Trương Duệ Bá vừa có dị năng vừa được trải qua huấn luyện của quân đội, đám người An Như, Mộ Dung chính là khổ sở, loạng choạng đi xuống, nhưng tốc độ cũng không chậm, bằng không sẽ bị bỏ phía sau, bởi vì không có ai đứng lại chờ cho.
Thời điểm xuống đến tầng thứ ba, Mộ Lê Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, đó là….
An Dương vẫn đi bên cạnh, chú ý tới hành động của hắn, cũng ngước đầu nhìn lên. Nhưng không phát hiện cái gì kì lạ.
An Dương hỏi: “A Thần, cậu phát hiện ra cái gì vậy?”
Mộ Lê Thần thần sắc ngưng trọng hô lớn với Trương Duệ Bá đi phía trước: “Đi mau, có một đàn tang thi chuột đang đến đây!”
Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật chính sắp hắc hoá lần thứ hai a! Tôi rốt cuộc cũng viết xong phần đệm, phía sau mới chính là đại cao trào _ (: з “∠) _
Nhân vật chính chuẩn bị xuất ra con bài của hắn, thân phận tang thi của hắn cũng muốn bại lộ……
Danh sách chương