Có lẽ mấy chuyện vừa rồi đã khiến Vân Hề mất hết tinh lực, cũng có thể là do tối qua nghỉ ngơi không được tốt, cậu nằm trên giường không được bao lâu thì ngủ say, mà Hàn Diệp Tu ngồi lỳ trong phòng bệnh bị cậu coi như là không khí.

Lúc này đã là đêm khuya, bốn phía đều rất yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe được hít thở mỏng manh của Vân Hề. Để có thể khiến cậu ngon giấc, Hàn Diệp Tu đem toàn bộ đèn trong phòng tắt đi chỉ còn lại ánh trăng sáng ngoài cửa sổ lọt vào.

Hàn Diệp Tu vẫn giữ nguyên một tư thế ngồi bên cạnh giường bệnh, hai mắt hắn dừng lại trên người Vân Hề, mãi cho đến khi hô hấp của cậu trở lại bình thường, hắn mới vươn tay chạm vào mấy ngón tay lộ ra bên ngoài của cậu, động tác của hắn vô cùng cẩn thận, phảng phất như đang đối xử với một món đồ sứ cao quý dễ vỡ, rất sợ không cẩn thận sẽ làm nát mất.

Lạnh lẽo nơi mấy đầu ngón tay khiến Hàn Diệp Tu giật mình thu tay lại, hắn nhìn xuống bàn tay mình một chút sau đó chậm rãi đem tay cậu úp vào ngực mình, trái tim đập kịch liệt đến mức có thể động đến tay cậu. Hàn Diệp Tu khẩn trương nhìn Vân Hề, sợ tim mình đánh thức giấc ngủ của cậu, nhưng mà Vân Hề vẫn ngủ say sưa như trước.

Hàn Diệp Tu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn cậu thật lâu, sau đó hắn chậm rãi đưa tay phải lên, từng chút từng chút một như đang miêu ra khuôn mặt của Vân Hề vậy, hai con mắt hắn lộ vẻ si mê sâu đậm, phảng phất như thứ hắn đang miêu tả không phải chỉ là Vân Hề mà là toàn bộ thế giới. Qua một hồi lâu Hàn Diệp Tu vẫn lưu luyến không mới thu tay lại, hắn đưa một tay lên chạm lên tay cậu, thấy người ngủ trên giường không có phản ứng nào thì một loạt ý nghĩ điên cuồng đồng thời xông vào não hắn lúc này.

Hai tay Hàn Diệp Tu vô thức túm chặt lấy ống quần, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ mệt mỏi hiếm hoi, hắn hung hăng nhắm chặt hai mắt, đến khi mở ra mâu thuẫn trong mắt đã biến thành kiên định sâu sắc, còn mang theo chút thấp thỏm, chỉ thấy bàn tay nơi ống quần khẽ vần vò, yết hầu trượt lên xuống, hít thở ngày càng gấp, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng trái tim đập kịch liệt

Hàn Diệp Tu như đang lấy tai bịt chuông vậy, hắn rũ hai mắt xuống, ngừng thở trong phút chốc, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng đáp xuống trán Vân Hề. Cảm giác nảy sinh dưới đôi môi thật khiến Hàn Diệp Tu cảm thấy thỏa mãn không gì sánh được, nhưng đáy lòng hắn còn vang lên một âm thanh điên cuồng khác: “Chưa đủ! Còn chưa đủ đâu!”

Thân thể Hàn Diệp Tu đờ ra, hắn hơi ngẩng đầu lên, hai con mắt màu trà lập tức nhìn thẳng tắp vào đôi môi hơi nhạt màu kia, kèm theo động tác này của hắn là dục vọng mãnh liệt đang dâng lên trong ngực ___một chút, chỉ một chút là tốt rồi. Hàn Diệp Tu nhìn Vân Hề đang nhắm chặt hai mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được dục vọng mãnh liệt kia mà cẩn thận từng chút dâng môi lên.

Mềm mại, lạnh lẽo, đây là cảm giác đầu tiên Hàn Diệp Tu cảm nhận được, theo đó còn mang theo sự yêu thương nồng đậm, hắn chưa bao giờ nghĩ có một người chỉ cần chạm vào nhè nhẹ thôi cũng khiến hắn kích động đến mức như vậy, hắn không nhịn được nhớ đến ngày trước cảm giác được hôn môi Vân Hề cũng không mãnh liệt đến mức vậy mà?. Chẳng lẽ bởi vì lúc đó hắn không yêu thương Vân Hề sâu đậm? Có thể lắm chứ, không phải lúc đó hắn còn phản bội Vân Hề sao? Thế nhưng tại sao hiện tại lại như vậy chứ, hắn thậm chí còn muốn…

Hàn Diệp Tu đứng thẳng dậy, hô hấp trong nháy mắt bình phục lại, hắn giơ tay chạm vào môi mình, trên đó tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của Vân Hề. Hàn Diệp Tu hung hăng gõ vào đầu mấy cái, hắn nhẹ nhàng đặt tay Vân Hề lại trong chăn rồi chật vật rời khỏi phòng bệnh, lúc này điều hắn nên quan tâm nhất chính là bệnh tình của Vân Hề, không phải lúc để suy nghĩ lung tung, lúc này đây hắn nghĩ mình cần một chút nước lạnh để làm tỉnh táo lại trí não.

Trong căn phòng tối tăm, Vân Hề chậm rãi mở hai mắt, cậu vươn tay xoa nhẹ lên môi mình, đáy mắt tràn ngập sự phức tạp. Không có ai hiểu, thời gian bị đuổi giết kia đã biến giấc ngủ của cậu trở nên rất mỏng manh…

Khi Hàn Diệp Tu trở lại thì Vân Hề vẫn nhắm nghiền hai mắt, cũng không biết rốt cuộc cậu có ngủ không. Không lâu sau liền có hai vị điều dưỡng đến báo cho hắn biết đã sắp đến giờ phẫu thuật khâu lại lỗ thủng dạ dày cho Vân Hề, hy vọng hắn có thể đánh thức rồi dẫn cậu đến phòng phẫu thuật.

Nhưng mà Hàn Diệp Tu cũng không tính toán như vậy, hắn ở ngoài phòng bệnh nhỏ giọng bàn bạc qua lại với điều dưỡng, còn hy sinh một ít nhan sắc để nhận được kết quả tốt. Vì vậy điều dưỡng vui vẻ đỏ mặt làm một vài động tác trên giường bệnh Vân Hề, sau đó giả vờ tận tình cầm theo bình chuyền cho Hàn Diệp Tu ôm Vân Hề, còn đỏ mặt nhìn Hàn Diệp Tu ôm cậu vào phòng phẫu thuật.

Bởi vì chỉ làm nội soi khâu lại dạ dày, cho nên thời gian phẫu thuật không quá lâu, vấn đề ở đây là u trong dạ dày Vân Hề, nếu như không phải lo lắng phẫu thuật u dạ dày cùng lỗ thủng một lúc sẽ khiến cậu dễ nhiễm bệnh hơn thì bác sĩ đã lựa chọn cách này.

Cho dù là như thế thì Hàn Diệp Tu ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật vẫn vô cùng lo lắng, nếu như hắn có thể thay Vân Hề bị thủng dạ dày, có thể hắn sẽ không sợ hãi như lúc này, hắn sợ nhất là Vân Hề mắc ung thư dạ dày, mặc dù chỉ là giai đoạn đầu, thế nhưng chỉ cần dính hai chữ “Ung thư” cũng thật khiến người khác sợ hãi không thôi.

Vân Hề khi phẫu thuật phải được gây mê cho nên khi ra khỏi phòng hai mắt vẫn nhắm nghiền, lần này hiển nhiên là hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn rút đi. Ca phẫu thuật này diễn ra rất thuận lợi, bác sĩ nói với Hàn Diệp Tu ngày mai kiểm tra lại chắc không có vấn đề gì, hắn sẽ lập tức tiến hành phương án phẫu thuật cắt bỏ khối u. Hàn Diệp Tu vô cùng cảm ơn bác sĩ, sau đó cùng điều dưỡng hộ tống Vân Hề quay lại phòng bệnh.

Sáng hôm sau, Vân Hề bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ và Hàn Diệp Tu dứt khoát chọn xuất viện, ngay sau đó cậu làm theo một loạt xét nghiệm kiểm tra sức khỏe. Mặc dù Hàn Diệp Tu rất tức giận với hành động của Vân Hề, nhưng từ trước đến nay hắn một tấc cũng không rời cậu, cho nên dù Vân Hề đi đến dâu hắn cũng không có ý định rời đi.

Đối với sự cứng đầu của Hàn Diệp Tu, Vân Hề đúng là không có biện pháp, cuối cùng lựa chọn xem hắn như là không khí mà đi về biệt thự mua chung với Đường Hạo. Trên đường Vân Hề đã hỏi riêng qua Leon, được biết lúc này Đường Hạo không có ở biệt thự, vì vậy sau khi xuống xe, cậu nhịn đau đi vào biệt thự thu dọn toàn bộ giấy tờ đưa đi theo.

Về phần Hàn Diệp Tu hắn vẫn một lòng kiên trì đứng canh giữ ngoài cửa biệt thự, thẳng đến khi hắn thấy Vân Hề kéo theo một valy hành lý nho nhỏ mới không thèm để ý cái gì chạy lên nắm lấy valy cho cậu, sau đó chậm rãi theo cậu lên xe taxi rời đi.

Trên xe taxi, lông mày Vân Hề vẫn nhíu lại, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, cậu vừa làm xong phẫu thuật đã vội vàng xuất viện là quá nguy hiểm, thật khiến Hàn Diệp Tu vừa yêu thương lại lo lắng. Mặc dù hắn nghĩ thái độ mấy hôm nay của Vân Hề với hắn có chút kì quái, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Vân Hề, em chuẩn bị đến nơi nào sao? Vân Hề nhéo nhéo mi tâm uể oải nói: “Có phải tôi đến đâu anh cũng theo tôi đúng không?”

Hàn Diệp Tu cứng đờ, lập tức kiên định nói: “Đúng vậy.”

“Được rồi.” Vân Hề thả tay xuống miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi: “Đặt hai vé máy bay khứ hồi đi, một lát nữa anh đến khách sạn thu dọn đồ đạc của anh, thuận tiện đem ví tiền và điện thoại di động của tôi xướng, tôi chờ anh trên xe.”

Hàn Diệp Tu nhìn Vân Hề một chút, chần chờ nói: “Nếu không em đến chờ ở đại sảnh được không, anh có thể ôm em đi…”

Vân Hề nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hàn Diệp Tu, tức giận nói: “Trên người tôi không có tiền, giấy tờ gì cũng nằm toàn bộ trong rương hành lý, nếu anh lo lắng cho tôi ấy thì đi lấy đi.”

Hàn Diệp Tu bị lên án chỉ còn xấu hổ cười nói: “Đúng là anh lòng dạ tiểu nhân, em đừng nóng giận, anh lập tức đi đặt vé máy bay đây.” Hàn Diệp Tu nói rồi móc lấy điện thoại ra, vừa ấn số điện thoại vừa cẩn thận nhìn nhìn Vân Hề: “Y học thành phố N rất không tồi, em xem…”

Vân Hề chậm rãi hít một hơi thật sâu, thong thả nói: “Đi thành phố N chính là để làm phẫu thuật, phiền ngài có thể đặt hai vé máy bay bây giờ không?”

Hàn Diệp Tu nghe vậy vội vàng cười nói: “Không nhọc phiền không nhọc phiền, anh đi đặt ngay, ha ha.”

Vân Hề ừ một tiếng lập tức nhắm nghiền hai mắt, nếu như cậu ở lại chỗ này sau khi phẫu thuật thì chắc chắn Leon sẽ biết rất nhanh, huống hồ tối qua cậu đã nói với Leon mình đi du lịch, nếu hắn đem chuyện này nói cho Đường Hạo, với tình cách của Đường Hạo, tuy rằng không đuổi theo đến tận cùng nhưng nhất định phải điều tra xem cậu có rời đi hay không. Nếu như không thấy tên cậu ghi lại trong hồ sơ xuất hành, nhất định hắn sẽ điều tra được chuyện cậu đi viện mất.

Vân Hề không hy vọng Leon và Đường Hạo biết chuyện mình bị ung thư dạ dày, cho nên mới phải dũng cảm mà xuất viện, dù sao cũng chỉ mới là giai đoạn đầu, sau khi phẫu thuật chỉ cần cố ý chăm sóc tốt thân thể là được. Nếu cậu xuất viện, đến đó đó trừ Hàn Diệp Tu ra, sẽ không có ai biết cậu đã từng phải đối mặt với tử thần, ở trong mắt người khác, Vân Hề vẫn là một người kiên cường khỏe mạnh.

Một tuần sau.

“Vân, ngày hôm nay cảm giác thế nào? Có chỗ nào không khỏe không? ” Vừa nói chuyện là một nam điều dưỡng trẻ tuổi, hắn có một đôi mắt màu xanh ngọc bích, lúc nói chuyện còn mơ hồ tỏa ra ánh sáng.

Vân Hề ngồi mỏi cả mông trên giường, mỉm cười nói: “Vết thương có chút đau, cái những cái khác đều khỏe.”

Điều dưỡng điều chỉnh lại tốc độ dây chuyền, nói: “Vết thương này đau cũng là bình thường, nhưng mà anh yên tâm, mấy ngày nữa sẽ không đau nữa. Tôi tin chắc tử thần cũng không ôm anh đi được đâu, anh hãy tin điều này.”

Vân Hề từ chối cho ý kiến cười cười, “Đúng là như thế.”

Viên điều dưỡng thè cái lưỡi nhỏ nhỏ ra nói: “Cái người đẹp trai kia là bạn của anh đâu? Tôi nhớ hắn rất ít khi đi ra ngoài mà.”

“Tôi muốn ăn cháo, hắn đi mua rồi.”

Điều dưỡng làm động tác khoa trương nói: “Thực sự là vừa đẹp trai lại biết chăm sóc người khác.” Cậu ta thấy Vân Hề không nói gì lại kề tai thần thần bí bí nói thêm: “Vân, tôi nói cho anh một chuyện, nhất định anh sẽ cảm động.”

“Hả?” Vân Hề nhíu mày: “Nói nghe một chút.”

Điều dưỡng nhìn một chút ra ngoài cửa phòng, sau đó đến bên tai Vân Hề nhỏ giọng nói: “Ngày anh làm xong phẫu thuật ấy, bạn của anh nghe nói anh phải cắt một phần dạ dày liền chạy đến phòng mổ chính yêu cầu bác sĩ lấy một phần dạ dày của hắn để ghép vào cho anh.” Điều dưỡng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Dùng chính dạ dày của hắn đó, cảm động không?”

Vân Hề khéo mắt lại, không nhịn được nói: “Ngu xuẩn!”

Điều dưỡng đứng thẳng người dậy, cười ha ha nói: “Lúc đó toàn bộ bác sĩ đều đánh giá như vậy, chuyện này toàn bộ điều dưỡng khoa ngoại đều biết hết.”

Vân Hề lau lau trán, làm thế nào cũng không cười nổi, đi tới đi lui đã thành thói quen, cậu luôn luôn tìm kiếm bóng dáng Hàn Diệp Tu, cậu hy vọng hắn vì bị hành hạ tới lui đến tức giận mà bỏ về nước. thế nhưng Hàn Diệp Tu đối với cậu làm khó dễ không hề lộ ra cái gì là không kiên nhẫn hết, trái lại còn nghiêm túc làm tốt mỗi việc cậu yêu cầu, cho nên cuối cùng người khó chịu lại chính là cậu. Cậu nghĩ, nếu bây giờ cậu muốn Hàn Diệp Tu gắp sao trên trời chắc hắn cũng sẽ không do dự nghĩ ra biện pháp mà làm theo ý cậu, thực là một con người cố chấp làm cho người ta ta đau đầu.

“Chuyện gì mà bị toàn bộ điều dưỡng khoa ngoại biết hết vậy?” Người còn chưa đến đã nghe thấy giọng, ngay sau đó là Hàn Diệp Tu mặc quần áo thoải mái cầm theo hai cái túi đi vào phòng bệnh, trong không khí còn mơ hồ tỏa ra hương thơm của thức ăn.

Điều dưỡng cười to thành tiếng rồi dừng lại, cô cẩn thận nhìn qua sắc mặt Hàn Diệp Tu, sau đó lung tung tìm một cái cớ nào đó để trốn khỏi phòng bệnh.

Vân Hề bật cười lắc đầu, trong mắt toàn là sự bất đắc dĩ.

Hàn Diệp Tu tiến lên đặt cái túi trong tay lên bàn, sau đó theo thói quen vén vén chăn cho Vân Hề, ôn nhu nói: “Có còn khó chịu nữa không?”

Vân Hề lắc đầu không nói gì, chỉ là trầm mặc nhìn Hàn Diệp Tu.

Hàn Diệp Tu cho rằng Vân Hề bị sốt cho nên vội vàng đưa tay lên trán kiểm tả nhiệt độ cho cậu, thế nhưng bàn tay giơ lên giữa không trung lại đột nhiên cứng đờ, Hàn Diệp Tu ngượng ngùng thu tay lại nói: “Anh chỉ muốn kiểm tra xem em có bị sốt không, em, em đừng hiểu lầm.”

Vân Hề nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Hàn Diệp Tu, chúng ta nói chuyện đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện