Bên trong phòng ăn của một nhà hàng nào đó ở thành phố S, Vân Hề và Hàn Diệp Tu đang ngồi đối diện nhau, để tránh xấu hổ nên Vân Hề không chọn đặt phòng riêng mà chọn phòng ăn chính ồn ào. Mà cậu cũng phá lệ chọn một bàn toàn thức ăn mà Hàn Diệp Tu thích, chuyện này khiến hắn vui mừng không thôi, trong mắt tràn đầy ý cười mãn nguyện.
Vân Hề tự rót cho mình một ly nước trái cây, làm động tác nâng chén lên: “Chuyện bên Mỹ tôi đã nói cũng đường hạo, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Tôi thiếu anh một cái nhân tình, sau này cần hỗ trợ gì cứ đến tìm tôi.”
Hàn Diệp Tu cười khổ, cụng ly cùng Vân Hề: “Anh đã nói chuyện này là thấy đúng nên mới làm thôi mà, trước kia là anh xin lỗi em, nếu em không chịu tha thứ thì anh cũng chỉ xin được làm cho em chút chuyện thôi.”
Vân Hề uống ngay ly nước trái cây, nói: “Hàn Diệp Tu, tôi nói rồi, tôi không nợ anh cái gì, đương nhiên anh cũng không nợ tôi cái gì. Chuyện trước kia, thực ra cũng chỉ là chuyện một người nguyện đi một người nguyện giữ mà thôi, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có một số việc nghĩ nhiều nên thông suốt rồi. Nếu như lúc trước tôi có thể dứt khoát một chút, chẳng cần phải tiếp tục dây dưa với anh thì có lẽ tình cảnh hiện tại đã khác nhiều rồi. Ngay từ đâu tôi cho rằng mình là người nhận lấy nhiều đau thương nhất, tôi nghĩ mãi không ra tại sao tôi yêu anh nhiều như vậy lại chỉ đổi được kết quả thế, nhưng khi nghĩ thông suốt rồi tôi mới hiểu ra, tình cảm vốn là chuyện hai bên cùng cam tâm nguyện ý, nếu như một người đã lựa chọn rời đi, một người khác gặm nhấm đau khổ cũng không có ý nghĩa gì. Sống lại nửa năm, tôi một mực lợi dụng tình cảm của anh, thậm chí lập bẫy với anh, bây giờ suy nghĩ lại một chút, tôi đã cho mình là người bị hại mà có quyền làm tổn thương đến anh. Cho nên Hàn Diệp Tu, anh không nợ tôi bất cứ thứ gì, anh cũng không phải vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì.”
“Nhưng Vân Hề, chuyện anh nợ em dùng cả đời này trả cũng không hết được.” Hàn Diệp Tu cười khổ nói: “Nếu lúc trước đã không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải anh phản bội em, chúng ta cũng không phải đi đến bước thế này, hoặc chúng ta cũng không phải sống lại thế này, hay có thể chúng ta đã sống vô cùng hạnh phúc rồi. Thực ra Vân Hề à, em cõ từng nghĩ đến tại sao chúng ta lại cùng nhau sống lại không? Lẽ nào em không cho rằng chuyện này là ông trời muốn cho cả hai cơ hội được làm lại lần nữa.”
“Tôi không biết tại sao tôi và anh lại cùng song song sống lại, nếu như quả thật muốn đền bù thì tại sao phải cho tôi sống lại?”
Hàn Diệp Tu run sợ vài giây, sau đó đem ly nước trái cây uống cạn một hơi, phảng phất như trong ly không phải là nước trái cây mà chính là rượu mạnh vậy. Hắn thả ly xuống, vô cùng săn sóc mà gắp thức ăn cho Vân Hề: “Không nói nữa, ăn nhiều một chút đi, vất vả cả ngày rồi.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù trong lòng vô cùng đau đớn, thế nhưng trên mặt Hàn Diệp Tu vẫn bày ra vẻ không có việc gì: “Tiếp theo có tính toán gì không?”
“Tôi đã đặt vé máy bay rồi, ngày mai sẽ đến thăm gia đình viện trưởng một chút, sau đó sẽ bay về Mỹ luôn.”
Miếng thịt bò Hàn Diệp Tu vừa gắp lên vì run run mà rơi trở lại bát, làm bắn ra vài giọt nước canh, nước canh bắn ra rơi xuống khăn trải bàn màu trắng nhanh chóng lan ra xung quanh, tựa như trái tim đau đớn của Hàn Diệp Tu lúc này, khuếch tán đi đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Vân Hề thấy Hàn Diệp Tu giơ đũa lên rồi dừng lại, mày hơi hơi nhăn lại, cậu nghĩ mình đương nhiên không cần phải đem chuyện này nói cho hắn biết, thì hắn cũng có thể điều tra được, có điều đó là chuyện của hắn. Thế nhưng chính theo lời cậu nói, giữa cậu và Hàn Diệp Tu không ai nợ ai, cậu cũng không muốn tiếp tục náo loạn với hắn nữa. Cậu biết mình có thể tiếp tục dùng mặt lạnh chống đỡ, có thể Hàn Diệp Tu sẽ không dễ dàng dừng tay, còn không bằng nói cho Hàn Diệp Tu biết cho dù hai người có trở lại sống như người bình thường cũng không thể trở thành bạn bè được, chờ một thời gian lâu rất có thể Hàn Diệp Tu sẽ buông xuống chấp niệm đối với cậu.
“Hàn Diệp Tu, anh làm sao vậy?”
Hàn Diệp Tu chỉ cảm thấy hai lỗ tai mình như ù đi, dường như có thứ gì đó đang sụp xuống, tuy rằng hắn đã nghĩ đến chuyện Vân Hề sẽ rời đi, nhưng nghĩ là một chuyện, tự miệng Vân Hề nói ra lại là một chuyện. Hắn bắt đầu nghĩ rằng mọi cố gắng trong thời gian qua của mình dường như trôi hết xuống sông xuống biển, Vân Hề có phải chỉ là hòn đá không, tại sao không thể lộ ra một chút hơi ấm với hắn, tại sao có thể lạnh lùng như vậy, nói đi mà? Nếu như Vân Hề đi, hắn phải làm thế nào đây? Còn ai để hắn muốn xuống bếp, còn ai để hắn muốn lấy lòng? Hàn Diệp Tu có cảm giác mình đang đi sâu vào lòng sa mạc, không có phương hướng, không có hy vọng, hắn cảm giác mọi sức lực của mình đều bị rút đi hết, mà tên đầu sỏ gây ra lại đang ngồi đối diện hắn lúc này. Hắn nghĩ, nếu như không phải hắn gắt gao kiềm chế ngón tay, có thể hai chiếc đũa đã rơi xuống rồi không.
Nhưng mà tiếng nói của Vân Hề lại kéo hắn từ trong sa mạc ra, đúng rồi, mọi cố gắng của hắn đều không phải rơi xuống sông xuống biển hết, chỉ ít bây giờ hắn đã có thể cùng Vân Hề bình tâm mà nói chuyện với nhau cũng là một chuyện đáng ăn mừng, chí ít Vân Hề cũng không đem hắn biến thành không khí.
Hàn Diệp Tu thu tay lại, hắn hung hăng hít thở một hơi, khiến giọng nói của mình không bị run rẩy, cười cười, nhìn thẳng vào con mắt Vân Hề: “Anh không sao, vừa đột nhiên nhớ tới anh không thích ăn thịt tươi lắm, ha ha ha, không có gì đâu, có thể không đi nhanh như vậy được không? Chỉ cần hai ngày thôi?”
“Không được.” Vân Hề lắc đầu: “Công việc bên này đã hoàn thành, tôi cũng phải quay về khôi phục vị trí.”
“Cũng đúng.” Hàn Diệp Tu phụ họa: “Công ty bên kia vẫn đang chờ em quay lại mà? Cái kia…” hắn gương mắt nhìn về phía Vân Hề cẩn thận từng tí nói: “Hôm đó anh có thể đến tiễn em được không? Em đừng hiểu nhầm, anh không có ý gì khác, dù sao chúng ta cũng đã từng là người yêu đúng không? Lần này em đi không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt, anh muốn đến tiễn em đi, được không?”
“Được.” Vân Hề thốt lên một tiếng, nhanh đến mức chính cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, cậu nghĩ hẳn là mình đã bị bộ dáng giơ tay run run của Hàn Diệp Tu làm cho xúc động, chỉ là đưa tiễn thôi mà, có quan hệ gì đâu?
Hàn Diệp Tu nghe vậy như trút được gánh nặng mà mỉm cười nhẹ nhõm, giống như âm thanh chuyện Vân Hề đồng ý cho hắn đưa tiễn ra sân bay là câu đồng ý khi kí được hợp đồng đến vài trăm triệu.
Hắn thấy sắc mặt Vân Hề vẫn như bình thường liên nhân lúc sắt còn nóng mà rèn luôn: “Nếu như anh muốn sang Mỹ du lịch hoặc đại loại như thế, anh có thể đến tìm em không?”
Vân Hề cau mày nhìn chằm chằm Hàn Diệp Tu một hồi, dựa vào lý trí mà nói cậu có thể lựa chọn từ chối ý kiến này, thế nhưng khi thấy khuôn mặt mong chờ cùng dáng vẻ cẩn thận từng tí của hắn, lời nói từ chối dâng đến miệng cũng không thể thoát ra nổi. Cậu nghĩ, tính cách một người nào đó có thể thay đổi theo thời gian, cuối cùng ảnh hưởng đến quyết định của bản thân. Cuối cùng Vân Hề vẫn cười nhẹ gật đầu: “Có thể.”
Hàn Diệp Tu không khỏi nhếch môi cười thành tiếng, phảng phất như trẻ con có được món đồ chơi yêu thích, chỉ cần đơn giản như vậy đã rất hài lòng rồi.
Ăn cơm xong hai người cũng không đi nơi nào khác nữa, Hàn Diệp Tu đồng ý với yêu cầu của Vân Hề là đưa cậu về trước cửa khách sạn. Xe Bentley đậu trước cửa khách sạn, Charles đã đứng chờ từ lúc nào, có điều ánh mắt nhìn Hàn Diệp Tu không có chút thân mật nào. Tất nhiên, cho dù là ai bị giam lỏng lâu như vậy cũng không thể thân thiết được kẻ đã giam mình.
Vân Hề cởi đai an toàn ra, lịch sự nói lời cảm ơn với Hàn Diệp Tu rồi xuống xe.
Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề đi xa dần, trong lòng không kìm được thốt tên Vân Hề, nhưng sau cái tên cậu hắn cũng không biết nói gì nữa.
“Hửm?” Vân Hề quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hàn Diệp Tu.
“Không có gì.” Hàn Diệp Tu cười cười: “Anh muốn nói chúc em ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hàn Diệp Tu đáp nhẹ, ánh mắt vẫn theo dõi bóng hình Vân Hề đang chầm chậm đi vào khách sạn.
Đêm nay Hàn Diệp Tu không quay lại biệt thự, mà lái xe một vòng quanh khách sạn, hỏi thăm nhân viên, hắn đem xe gửi ở bãi ngoài của khách sạn, từ chỗ đó ngẩng đầu nhìn lên lại vừa lúc thấy Vân Hề đang ngồi bên cửa sổ, màu vàng ấm áp của nhọn đèn chiếu hắt ra ngoài, chiếu thẳng vào chỗ sâu nhất trong mắt Hàn Diệp Tu.
Hắn tham lam nhìn chằm chằm vào cửa sổ, có mấy lần hắn suýt chút nữa không nhịn được muốn chạy lên tìm Vân Hề, thế nhưng cuối cùng hắn cũng hung hăng khắc chế được. Lên rồi thì làm được gì nữa? Vân Hề cũng không vì hắn mà ở lại thành phố này, Vân Hề của hôm nay đã không phải là Vân Hề chỉ vì một câu nói của hắn mà nguyện ý ở lại thành phố S.
Thời gian chầm chậm trôi đi, mãi cho đến khi khung cửa sổ kia tắt đèn, Hàn Diệp Tu mới chợt phát hiện thì ra mình đã duy trì tư thế ngẩng đầu lên nhìn đến ba giờ đồng hồ rồi. Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn không có ý muốn rời đi, mà ngồi ngốc như vậy đến tận bình mình.
Trời tờ mờ sáng, Hàn Diệp Tu lắc lắc cái có chút cứng ngắc của mình, hai con mắt bởi cả đêm không ngủ cho nên có chút xót, hắn giơ hai tay lên chà xát vào mặt, sau đó vỗ vỗ vào cổ, đến lúc cảm thấy còn không còn đau nhức nữa mới khởi động xe rời khỏi khách sạn. Nhưng mà, trái tim hắn vẫn như cũ lưu lại bên người trong khung cửa sổ kia.
Ngày hôm sau hắn dậy được biệt sớm, đem mình thu thập một phen, sau đó dùng mười phút đồng hồ chọn lấy một bộ quần áo để thay, cuối cùng xịt một chút nước hoa nam rồi mới lái xe đến trước cửa khách sạn Vân Hề ở. Mặc dù ở nhà hắn đã tận lực làm chậm một chút, thế nhưng khi đến trước cửa khách sạn vẫn có chút sớm, cách chuyến bay của Vân Hề đến tận ba giờ. Vì vậy hắn phải dắt Vân Hề đi ăn điểm tâm dưới con mắt bất thiện của Charles.
Khi bọn họ đến sân bay thì chuyến bay còn một giờ nữa mới cất cánh, Hàn Diệp Tu lúng túng gãi đầu: “Xin lỗi, có lẽ anh quả thực đã tới hơi sớm.”
Vân Hề nhắn tin báo cho Leon mình đã đến sân bay, lắc đầu cười: “Không sao, đến sớm một chút cũng tốt, đỡ phải tắc đường.”
Hàn Diệp Tu nghe vậy ngượng ngùng cười, đang muốn nói tiếp lại nghe được tiếng chuông điện thoại của Vân Hề vang lên.
Vân Hề thấy leon gọi đến, cũng không suy nghĩ nhiều nhấn nút nhận điện, dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Sao vậy? Có chuyện gì cần bàn giao sao?”
“Vân Hề.” giọng nói của Leon có chút trầm mặc, như đang áp chế gì đó: “Tôi nghĩ cậu không nên quay về bây giờ.”
Cậu lúc này mới nhận thấy được điều gì đó không đúng, lập tức thu hồi lại vẻ tươi cười lúc nãy: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nửa giờ trước tôi vừa nhận được thông tin Phương Hoa xảy ra chuyện rồi, có kẻ nào đó nặc danh tố cáo Phương Hoa trốn thuế, làm giả sổ sách, nhưng tôi cảm giác thấy đây chỉ là chuyện mới bắt đầu thôi.”
“Anh nói cái gì?”
“Cậu dùng di động xem chút tin tức đi, hẳn trên đó có rồi đó.”
Vân Hề nghe vậy liền nhanh chóng cúp điện thoại, mở mạng inte et ra.
Hàn Diệp Tu đứng một bên thân thiết hỏi Vân Hề: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu cũng không trả lời Hàn Diệp Tu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng vào màn hình – một tiêu đề chói mắt “Nghi ngờ tập đoàn Phương Hoa trốn thuế.” Đăng ngày một nhiều.
Vân Hề tự rót cho mình một ly nước trái cây, làm động tác nâng chén lên: “Chuyện bên Mỹ tôi đã nói cũng đường hạo, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi. Tôi thiếu anh một cái nhân tình, sau này cần hỗ trợ gì cứ đến tìm tôi.”
Hàn Diệp Tu cười khổ, cụng ly cùng Vân Hề: “Anh đã nói chuyện này là thấy đúng nên mới làm thôi mà, trước kia là anh xin lỗi em, nếu em không chịu tha thứ thì anh cũng chỉ xin được làm cho em chút chuyện thôi.”
Vân Hề uống ngay ly nước trái cây, nói: “Hàn Diệp Tu, tôi nói rồi, tôi không nợ anh cái gì, đương nhiên anh cũng không nợ tôi cái gì. Chuyện trước kia, thực ra cũng chỉ là chuyện một người nguyện đi một người nguyện giữ mà thôi, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có một số việc nghĩ nhiều nên thông suốt rồi. Nếu như lúc trước tôi có thể dứt khoát một chút, chẳng cần phải tiếp tục dây dưa với anh thì có lẽ tình cảnh hiện tại đã khác nhiều rồi. Ngay từ đâu tôi cho rằng mình là người nhận lấy nhiều đau thương nhất, tôi nghĩ mãi không ra tại sao tôi yêu anh nhiều như vậy lại chỉ đổi được kết quả thế, nhưng khi nghĩ thông suốt rồi tôi mới hiểu ra, tình cảm vốn là chuyện hai bên cùng cam tâm nguyện ý, nếu như một người đã lựa chọn rời đi, một người khác gặm nhấm đau khổ cũng không có ý nghĩa gì. Sống lại nửa năm, tôi một mực lợi dụng tình cảm của anh, thậm chí lập bẫy với anh, bây giờ suy nghĩ lại một chút, tôi đã cho mình là người bị hại mà có quyền làm tổn thương đến anh. Cho nên Hàn Diệp Tu, anh không nợ tôi bất cứ thứ gì, anh cũng không phải vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì.”
“Nhưng Vân Hề, chuyện anh nợ em dùng cả đời này trả cũng không hết được.” Hàn Diệp Tu cười khổ nói: “Nếu lúc trước đã không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không phải anh phản bội em, chúng ta cũng không phải đi đến bước thế này, hoặc chúng ta cũng không phải sống lại thế này, hay có thể chúng ta đã sống vô cùng hạnh phúc rồi. Thực ra Vân Hề à, em cõ từng nghĩ đến tại sao chúng ta lại cùng nhau sống lại không? Lẽ nào em không cho rằng chuyện này là ông trời muốn cho cả hai cơ hội được làm lại lần nữa.”
“Tôi không biết tại sao tôi và anh lại cùng song song sống lại, nếu như quả thật muốn đền bù thì tại sao phải cho tôi sống lại?”
Hàn Diệp Tu run sợ vài giây, sau đó đem ly nước trái cây uống cạn một hơi, phảng phất như trong ly không phải là nước trái cây mà chính là rượu mạnh vậy. Hắn thả ly xuống, vô cùng săn sóc mà gắp thức ăn cho Vân Hề: “Không nói nữa, ăn nhiều một chút đi, vất vả cả ngày rồi.”
“Cảm ơn.”
Mặc dù trong lòng vô cùng đau đớn, thế nhưng trên mặt Hàn Diệp Tu vẫn bày ra vẻ không có việc gì: “Tiếp theo có tính toán gì không?”
“Tôi đã đặt vé máy bay rồi, ngày mai sẽ đến thăm gia đình viện trưởng một chút, sau đó sẽ bay về Mỹ luôn.”
Miếng thịt bò Hàn Diệp Tu vừa gắp lên vì run run mà rơi trở lại bát, làm bắn ra vài giọt nước canh, nước canh bắn ra rơi xuống khăn trải bàn màu trắng nhanh chóng lan ra xung quanh, tựa như trái tim đau đớn của Hàn Diệp Tu lúc này, khuếch tán đi đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Vân Hề thấy Hàn Diệp Tu giơ đũa lên rồi dừng lại, mày hơi hơi nhăn lại, cậu nghĩ mình đương nhiên không cần phải đem chuyện này nói cho hắn biết, thì hắn cũng có thể điều tra được, có điều đó là chuyện của hắn. Thế nhưng chính theo lời cậu nói, giữa cậu và Hàn Diệp Tu không ai nợ ai, cậu cũng không muốn tiếp tục náo loạn với hắn nữa. Cậu biết mình có thể tiếp tục dùng mặt lạnh chống đỡ, có thể Hàn Diệp Tu sẽ không dễ dàng dừng tay, còn không bằng nói cho Hàn Diệp Tu biết cho dù hai người có trở lại sống như người bình thường cũng không thể trở thành bạn bè được, chờ một thời gian lâu rất có thể Hàn Diệp Tu sẽ buông xuống chấp niệm đối với cậu.
“Hàn Diệp Tu, anh làm sao vậy?”
Hàn Diệp Tu chỉ cảm thấy hai lỗ tai mình như ù đi, dường như có thứ gì đó đang sụp xuống, tuy rằng hắn đã nghĩ đến chuyện Vân Hề sẽ rời đi, nhưng nghĩ là một chuyện, tự miệng Vân Hề nói ra lại là một chuyện. Hắn bắt đầu nghĩ rằng mọi cố gắng trong thời gian qua của mình dường như trôi hết xuống sông xuống biển, Vân Hề có phải chỉ là hòn đá không, tại sao không thể lộ ra một chút hơi ấm với hắn, tại sao có thể lạnh lùng như vậy, nói đi mà? Nếu như Vân Hề đi, hắn phải làm thế nào đây? Còn ai để hắn muốn xuống bếp, còn ai để hắn muốn lấy lòng? Hàn Diệp Tu có cảm giác mình đang đi sâu vào lòng sa mạc, không có phương hướng, không có hy vọng, hắn cảm giác mọi sức lực của mình đều bị rút đi hết, mà tên đầu sỏ gây ra lại đang ngồi đối diện hắn lúc này. Hắn nghĩ, nếu như không phải hắn gắt gao kiềm chế ngón tay, có thể hai chiếc đũa đã rơi xuống rồi không.
Nhưng mà tiếng nói của Vân Hề lại kéo hắn từ trong sa mạc ra, đúng rồi, mọi cố gắng của hắn đều không phải rơi xuống sông xuống biển hết, chỉ ít bây giờ hắn đã có thể cùng Vân Hề bình tâm mà nói chuyện với nhau cũng là một chuyện đáng ăn mừng, chí ít Vân Hề cũng không đem hắn biến thành không khí.
Hàn Diệp Tu thu tay lại, hắn hung hăng hít thở một hơi, khiến giọng nói của mình không bị run rẩy, cười cười, nhìn thẳng vào con mắt Vân Hề: “Anh không sao, vừa đột nhiên nhớ tới anh không thích ăn thịt tươi lắm, ha ha ha, không có gì đâu, có thể không đi nhanh như vậy được không? Chỉ cần hai ngày thôi?”
“Không được.” Vân Hề lắc đầu: “Công việc bên này đã hoàn thành, tôi cũng phải quay về khôi phục vị trí.”
“Cũng đúng.” Hàn Diệp Tu phụ họa: “Công ty bên kia vẫn đang chờ em quay lại mà? Cái kia…” hắn gương mắt nhìn về phía Vân Hề cẩn thận từng tí nói: “Hôm đó anh có thể đến tiễn em được không? Em đừng hiểu nhầm, anh không có ý gì khác, dù sao chúng ta cũng đã từng là người yêu đúng không? Lần này em đi không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt, anh muốn đến tiễn em đi, được không?”
“Được.” Vân Hề thốt lên một tiếng, nhanh đến mức chính cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, cậu nghĩ hẳn là mình đã bị bộ dáng giơ tay run run của Hàn Diệp Tu làm cho xúc động, chỉ là đưa tiễn thôi mà, có quan hệ gì đâu?
Hàn Diệp Tu nghe vậy như trút được gánh nặng mà mỉm cười nhẹ nhõm, giống như âm thanh chuyện Vân Hề đồng ý cho hắn đưa tiễn ra sân bay là câu đồng ý khi kí được hợp đồng đến vài trăm triệu.
Hắn thấy sắc mặt Vân Hề vẫn như bình thường liên nhân lúc sắt còn nóng mà rèn luôn: “Nếu như anh muốn sang Mỹ du lịch hoặc đại loại như thế, anh có thể đến tìm em không?”
Vân Hề cau mày nhìn chằm chằm Hàn Diệp Tu một hồi, dựa vào lý trí mà nói cậu có thể lựa chọn từ chối ý kiến này, thế nhưng khi thấy khuôn mặt mong chờ cùng dáng vẻ cẩn thận từng tí của hắn, lời nói từ chối dâng đến miệng cũng không thể thoát ra nổi. Cậu nghĩ, tính cách một người nào đó có thể thay đổi theo thời gian, cuối cùng ảnh hưởng đến quyết định của bản thân. Cuối cùng Vân Hề vẫn cười nhẹ gật đầu: “Có thể.”
Hàn Diệp Tu không khỏi nhếch môi cười thành tiếng, phảng phất như trẻ con có được món đồ chơi yêu thích, chỉ cần đơn giản như vậy đã rất hài lòng rồi.
Ăn cơm xong hai người cũng không đi nơi nào khác nữa, Hàn Diệp Tu đồng ý với yêu cầu của Vân Hề là đưa cậu về trước cửa khách sạn. Xe Bentley đậu trước cửa khách sạn, Charles đã đứng chờ từ lúc nào, có điều ánh mắt nhìn Hàn Diệp Tu không có chút thân mật nào. Tất nhiên, cho dù là ai bị giam lỏng lâu như vậy cũng không thể thân thiết được kẻ đã giam mình.
Vân Hề cởi đai an toàn ra, lịch sự nói lời cảm ơn với Hàn Diệp Tu rồi xuống xe.
Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề đi xa dần, trong lòng không kìm được thốt tên Vân Hề, nhưng sau cái tên cậu hắn cũng không biết nói gì nữa.
“Hửm?” Vân Hề quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hàn Diệp Tu.
“Không có gì.” Hàn Diệp Tu cười cười: “Anh muốn nói chúc em ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hàn Diệp Tu đáp nhẹ, ánh mắt vẫn theo dõi bóng hình Vân Hề đang chầm chậm đi vào khách sạn.
Đêm nay Hàn Diệp Tu không quay lại biệt thự, mà lái xe một vòng quanh khách sạn, hỏi thăm nhân viên, hắn đem xe gửi ở bãi ngoài của khách sạn, từ chỗ đó ngẩng đầu nhìn lên lại vừa lúc thấy Vân Hề đang ngồi bên cửa sổ, màu vàng ấm áp của nhọn đèn chiếu hắt ra ngoài, chiếu thẳng vào chỗ sâu nhất trong mắt Hàn Diệp Tu.
Hắn tham lam nhìn chằm chằm vào cửa sổ, có mấy lần hắn suýt chút nữa không nhịn được muốn chạy lên tìm Vân Hề, thế nhưng cuối cùng hắn cũng hung hăng khắc chế được. Lên rồi thì làm được gì nữa? Vân Hề cũng không vì hắn mà ở lại thành phố này, Vân Hề của hôm nay đã không phải là Vân Hề chỉ vì một câu nói của hắn mà nguyện ý ở lại thành phố S.
Thời gian chầm chậm trôi đi, mãi cho đến khi khung cửa sổ kia tắt đèn, Hàn Diệp Tu mới chợt phát hiện thì ra mình đã duy trì tư thế ngẩng đầu lên nhìn đến ba giờ đồng hồ rồi. Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn không có ý muốn rời đi, mà ngồi ngốc như vậy đến tận bình mình.
Trời tờ mờ sáng, Hàn Diệp Tu lắc lắc cái có chút cứng ngắc của mình, hai con mắt bởi cả đêm không ngủ cho nên có chút xót, hắn giơ hai tay lên chà xát vào mặt, sau đó vỗ vỗ vào cổ, đến lúc cảm thấy còn không còn đau nhức nữa mới khởi động xe rời khỏi khách sạn. Nhưng mà, trái tim hắn vẫn như cũ lưu lại bên người trong khung cửa sổ kia.
Ngày hôm sau hắn dậy được biệt sớm, đem mình thu thập một phen, sau đó dùng mười phút đồng hồ chọn lấy một bộ quần áo để thay, cuối cùng xịt một chút nước hoa nam rồi mới lái xe đến trước cửa khách sạn Vân Hề ở. Mặc dù ở nhà hắn đã tận lực làm chậm một chút, thế nhưng khi đến trước cửa khách sạn vẫn có chút sớm, cách chuyến bay của Vân Hề đến tận ba giờ. Vì vậy hắn phải dắt Vân Hề đi ăn điểm tâm dưới con mắt bất thiện của Charles.
Khi bọn họ đến sân bay thì chuyến bay còn một giờ nữa mới cất cánh, Hàn Diệp Tu lúng túng gãi đầu: “Xin lỗi, có lẽ anh quả thực đã tới hơi sớm.”
Vân Hề nhắn tin báo cho Leon mình đã đến sân bay, lắc đầu cười: “Không sao, đến sớm một chút cũng tốt, đỡ phải tắc đường.”
Hàn Diệp Tu nghe vậy ngượng ngùng cười, đang muốn nói tiếp lại nghe được tiếng chuông điện thoại của Vân Hề vang lên.
Vân Hề thấy leon gọi đến, cũng không suy nghĩ nhiều nhấn nút nhận điện, dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Sao vậy? Có chuyện gì cần bàn giao sao?”
“Vân Hề.” giọng nói của Leon có chút trầm mặc, như đang áp chế gì đó: “Tôi nghĩ cậu không nên quay về bây giờ.”
Cậu lúc này mới nhận thấy được điều gì đó không đúng, lập tức thu hồi lại vẻ tươi cười lúc nãy: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nửa giờ trước tôi vừa nhận được thông tin Phương Hoa xảy ra chuyện rồi, có kẻ nào đó nặc danh tố cáo Phương Hoa trốn thuế, làm giả sổ sách, nhưng tôi cảm giác thấy đây chỉ là chuyện mới bắt đầu thôi.”
“Anh nói cái gì?”
“Cậu dùng di động xem chút tin tức đi, hẳn trên đó có rồi đó.”
Vân Hề nghe vậy liền nhanh chóng cúp điện thoại, mở mạng inte et ra.
Hàn Diệp Tu đứng một bên thân thiết hỏi Vân Hề: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu cũng không trả lời Hàn Diệp Tu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng vào màn hình – một tiêu đề chói mắt “Nghi ngờ tập đoàn Phương Hoa trốn thuế.” Đăng ngày một nhiều.
Danh sách chương