Bởi vì lúc trước Hàn Diệp Tu làm thủ tục nhận nuôi Vân Hề phải qua cục dân chính, cho nên hôm nay muốn giải trừ quan hệ nuôi dưỡng cũng phải đến phòng công chứng kiểm tra giấy tờ, sau đó mới đến cục dân chính làm thủ tục, cuối cùng mới có thể làm thủ tục phân hộ.
Đi vào phòng khách của phòng công chứng, đã thấy có người đứng chờ. Người này thấy Hàn Diệp Tu lập tức làm vẻ mặt tươi cười, đứng lên bắt chuyện: “Ngài Hàn.”
Hàn Diệp Tu gật đầu: “Làm phiền anh quá.”
“Không phiền không phiền, mời ngồi.”
Hàn Diệp Tu cùng Dịch Dương đi trước tiên, chính giữa là Vân Hề cùng Đường Hạo đang ôm Vân Nhạc, cuối cùng là cha nuôi trên danh nghĩa của Vân Hề. Dưới sự hưỡng dẫn của nhân viên phòng công chứng đám người đi vào phòng làm việc chính, bên trong đã có người lo liệu chờ sẵn.
Đi vào phòng làm việc chính, nhân viên dẫn đường lúc nãy rất ân cần pha trà mời đoàn người uống, còn người lo liệu kia đến nhận lấy tài liệu trong tay Hàn Diệp Tu, lại xin chữ kí Vân Hề cũng cha nuôi trên danh nghĩa của cậu. Có thể nhìn ra đám người này đã được Hàn Diệp Tu bố trí trước, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh, không hề giống những người khác khi đến phòng công chứng phải làm đi làm lại mấy lần mới được việc.
Trong lúc đó Vân Nhạc vô cùng ngoan ngoãn, tay ôm rồng bông ngồi trên đùi Đường Hạo, một lớn một nhỏ thỉnh thoảng nói cười với nhau vài câu, điều này khiến Hàn Diệp Tu vô cùng ghen tỵ, cuối cùng hắn quay lại nhìn về phía Vân Hề, cho dù chỉ một bên sườn mặt, cũng khiến hắn trở nên ngây dại.
Dịch Dương đĩnh đạc ngồi bên cạnh Hàn Diệp Tu, một chân khoát lên chân kia, đầu tiên anh nhìn một lớn một nhỏ đang chơi đùa kia, sau đó hận không thể móc con mắt đang dán chặt lên người Vân Hề của Hàn Diệp Tu, cuối cùng anh lấy điện thoại ra bấm bấm lách cách vài tiếng rồi đưa qua cho hắn. (hai anh viết tin nhắn cho nhau, mọe, sợ gì mà không nói chuyện chứ!!!”
“Vân Nhạc là đứa con bảo bối của Vân Hề, cậu không nỡ lòng ra tay với tên nhóc kia sao?”
Hàn Diệp Tu đưa mắt nhìn Dịch Dương, sau đó đem mẩu tin Dịch Dương viết xóa đi, lần nữa đánh lại.
“Vân Nhạc có địch ý rất lớn với tôi.”
Dịch Dương yên lặng nhìn khuôn mặt đáng yêu của Vân Nhạc đang ngồi chơi trên đùi Đường Hạo, cúi đầu tiếp tục bấm bàn phím.
“Không phải bên ta thiếu thực lực, mà do quân địch đã đánh vào bên trong, không ổn rồi, cậu bảo trọng!”
“…Tôi mới ba mươi thôi.”
Dịch Dương nhìn qua màn hình điện thoại sau đó triệt để im lặng, cuối cùng lại bấm bấm điện thoại.
“Trẻ con rất dễ dụ, ai tốt với nó một chút nó sẽ biết ngay, nếu như cậu có thể khiến quan hệ giữa mình và Vân Nhạc tốt như Đường Hạo đã làm thì sợ gì Vân Hề không để ý đến cậu?”
Hàn Diệp Tu trầm mặc chăm chú nhìn mấy dòng chữ trên màn hình, thật lâu vẫn không ngẩng đầu lên, cuối cùng giống như đạt được quyết tâm gì đó mà quyết định trả lại điện thoại cho Dịch Dương, sau đó ra ngoài gọi điện cho đội ngũ cung cấp thông tin nhanh của hắn.
Khóe miệng Dịch Dương khẽ giật: “Trẻ con rất dễ dụ.”
Trong lúc hai người trò chuyện qua di động thì nhân viên phòng công chứng đã mang tài liệu đi ra khỏi văn phòng làm việc, trước tiên phải xem xét tài liệu mới được đóng dấu công chứng.
Thấy Vân Hề ngồi không rất rảnh rỗi, Vân Nhạc liền trượt từ đùi Đường Hạo xuống chạy về phía cậu: “Ba ba, daddy nói muốn dẫn con về thăm ông nội.”
Dịch Dương bị lời nói của Vân Nhạc làm cho hoảng sợ mở to mắt, lúc trước anh đồng ý với lời thỉnh cầu đi thăm dò tư liệu về Vân Nhạc của Hàn Diệp Tu, phần tài liệu này anh cũng chỉ liếc mắt qua sơ sơ rồi đưa ngay cho hắn. Anh chỉ biết rằng Đường Hạo cũng góp phần nuôi dưỡng Vân Nhạc, nhưng không ngờ được bé lại gọi Đường Hạo là daddy. Khóe miệng Dịch Dương khẽ giật, vỗ vỗ lên vai Hàn Diệp Tu, tao niên, cậu bảo trọng! Hàn Diệp Tu cố gắng bỏ qua đố kỵ trong lòng mình, lẳng lặng nhìn hình ảnh hai cha con thân thiết trước mặt mình.
Vân Hề kinh ngạc liếc mắt nhìn Đường Hạo, cậu không hiểu ý định của hắn, nhưng có mấy người gồm Hàn Diệp Tu ngồi đây, cậu cũng không tiện hỏi lại, chỉ đành sờ sờ đầu nhỏ của Vân Nhạc: “Vậy Tiểu Nhạc đã chuẩn bị lễ vật tốt để tặng ông nội chưa?”
Vân Nhạc nghiêng đầu, hai đầu lông mày nhíu lại với nhau, giống như đang xoắn xuýt suy nghĩ muốn tặng lễ vật gì cho tốt.
Đường Hạo đứng dậy ôm Vân Nhạc đặt trên vai mình, cưng chiều nói: “Không bằng Tiểu Nhạc đem búp bê rồng trên tay mình tặng cho ông nội?”
“A?” Vẻ mặt Vân Nhạc lo sợ không yên, bé vô thức liếc mắt nhìn về Vân Hề, thấy cậu cười cười không nói gì, bé mới đau lòng đưa ra kết luận.
Kết luận: tính toàn một phen, cuối cùng nhắm mắt dâng lên búp bê vải cho Đường Hạo, bộ dạng rất đau khổ khi mất đi món đồ chơi yêu thích: “Vậy, được rồi.”
Đường Hạo nghe bé nói vậy cười to thành tiếng, hắn ôm Vân Nhạc vào trong lòng, hung hăng hôn lên khuôn mặt bé, sau đó lại giơ bé lên cao quá đầu hắn, cho đến kh Vân Nhạc vui vẻ cười khanh khách, cũng khiến Vân Hề cười đến mức cong cả mắt.
Dịch Dương lần thứ an vỗ vai an ủi Hàn Diệp Tu: “Không sao đâu, sau này cậu cũng có thể được như vậy.”
Hàn Diệp Tu giũ rớt móng vuốt trên vai mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Vân Hề, phảng phất như trong mắt hắn chỉ dung nạp khuôn mặt tươi cười của cậu, những cái khác đều không thể lọt vào. Mặc dù hắn rất ghen tỵ với Đường Hạo, nhưng đối với hắn mà nói, Vân Hề mới là người quan trọng nhất, những người khác phải đứng qua một bên.
Nhân viên phòng công chứng đi không lâu lắm liền trở lại, trên tay hắn la tài liệu đã công chứng, chạy thẳng đến trước mặt Hàn Diệp Tu: “Ngài Hàn, văn kiện công chứng đã được chuẩn bị xong, anh xem qua thử.”
Hàn Diệp Tu không lập tức nhìn qua văn kiện được nhân viên công chứng đem tới mà đưa đến cho Vân Hề, nhân viên này nhìn theo đường nhìn của Hàn Diệp Tu cũng lập tức hiểu ý đi đến chỗ Vân Hề: “Ngài Vân, đây là văn kiện công chứng.”
“Cảm ơn.” Vân Hề lễ phép nhận sau đó nhanh chóng nhìn qua một lần.
Hàn Diệp Tu đứng dậy đi đến chỗ Vân Hề, ôn nhu nói: “Hiện tại cũng đã đến gần bữa trưa, không bằng đi ăn trưa trước, lát nữa đến cục dân chính, em thấy sao?”
Vân Hề nhìn đồng hồ, quả thực đã đến gần bữa trưa, nếu bây giờ đến cục dân chính đúng là có chút nóng vội, cậu suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu: “Được, trưa nay tôi mời, hôm nay đã làm phiền các anh.”
Hắn khẽ gật đầu, không từ chối.
Xuất phát từ lễ phép, Vân Hề cũng mời thêm nhân viên kia đi ăn cơm cùng, nhưng mà đối phương lại lấy lí do bận rộn làm việc mà từ chối, cậu với chuyện này cũng không để trong lòng.
Hàn Diệp Tu nhanh chân đuổi kịp Vân Hề, ân cần giới thiệu những quán ăn ngon ở xung quanh cho cậu, còn lại Dịch Dương kéo lấy cha nuôi trên danh nghĩa của Vân Hề đi phía sau, vô tình hay cố ý Đường Hạo ôm lấy Vân Nhạc đi sau cùng.
Vân Nhạc bĩu môi đang chuẩn bị gọi Vân Hề, Đường Hạo lập tức trấn an vỗ vỗ đầu nó, ý bảo ra khỏi đây rồi nói. Vân Nhạc trừng mắt nhìn Đường Hạo rồi ảo não nhìn ra chỗ khác, bộ dạng chỉ tiếc không rèn thép thành sắt được, khiến cho Đường Hạo dở khóc dở cười.
Mấy người mới từ phòng công chứng đi ra đã thấy A Dũng đứng chờ ở cửa, trên tay còn ôm một con rồng bằng bông cao chừng nửa mét, răng rồng nhe ra, một bộ dạng thơ ngây, thoạt nhìn vô cùng khả ái. Vân Nhạc nhất thời nhìn thẳng vào mắt nó, thậm chí còn len lén nuốt vài ngụm nước bọt.
Hàn Diệp Tu không thể không gật đầu hài lòng với A Dũng, A Dũng nhận mệnh lập tức ôm rồng bông tới trước mặt Vân Nhạc: “Tiểu thiếu gia, đây là lễ vật ông chủ tặng cậu.”
Vân Nhạc nhịn xuống dục vọng muốn được cầm lấy móng vuốt của rồng bông chơi chơi, hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vân Hề, tuy rằng bé không thích Hàn Diệp Tu, thế nhưng rồng bông tưởng nhớ đã lâu phải làm sao đây!
Đường Hạo nhìn được suy nghĩ của Hàn Diệp Tu, chỉ liếc mắt không lên tiếng, cảm xúc dưới đáy mắt hắn rất sâu, làm sao nhìn không thấu suy nghĩ của tên kia.
Vân Hề nhíu nhíu mi: “Ngài Hàn không phải khách khí như thế.”
“Không có.” Hàn Diệp Tu cười cười: “Gặp Tiểu Nhạc đã nhiều lần mà chưa tặng cho nó lễ vật nào, coi như là quà gặp mặt của trưởng bối là được rồi.” nói rồi hắn quay sang nhìn Vân Nhạc: “Tiểu Nhạc, thích không?”
Thích! Thích đến không thể thích hơn được nữa! hai con mắt Vân Nhạc đều đặt trên rồng bông, hận không thể đến kéo nó giấu đi.
Nhắc đến cũng thấy kì quái, những tưởng những đứa trẻ năm tuổi như Vân Nhạc sẽ thích mấy đồ chới liên đến súng lục, ô tô, …nhưng hết lần này đến lần khác Vân Nhạc chỉ “phải lòng” với những đồ chơi bằng bông, đặc biệt trong não bế rồng bông là là đáng yêu nhất.
Vân Hề liếc mắt nhìn Hàn Diệp Tu, thản nhiên nói: “Ý của tôi là lễ vật này quá lớn, Tiểu Nhạc không nhận nổi, ngài Hàn nên đem tặng cho bé nào khác đi.”
Vân Nhạc hiểu lời Vân Hề rằng mình không được nhận quà tặng này, u oán nhìn rồng bông trước mắt rồi vùi đầu vào lòng Đường Hạo, chỉ sợ mình trong chốc lát không nhận được lại trầm mê vào nó.
Hàn Diệp Tu trầm mặc nhìn Vân Hề, nhất thời không tìm ra lời để nói.
Dịch Dương ở một bên đột nhiên tiến lên trước mặt Vân Hề, nói: “Chỉ là tặng lễ vậ cho trẻ nhỏ mà thôi mà, không có ý gì khác, Vân Hề không cần phải lo lắng.”
“Đúng vậy!” Hàn Diệp Tu phụ họa thêm: “Anh chỉ muốn tặng lễ vật gặp mặt, không có ý đồ gì khác.”
Vân Hề yên lặng nhìn chằm chằm Hàn Diệp Tu, nửa ngày sau cậu khiêu một bên mi: “Đã như vậy, lát nữa tôi đưa cho anh ít đồ vật thì anh cũng nên nghĩ như vậy.” Không đợi Hàn Diệp Tu hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của mình, Vân Hề hướng Vân Nhạc nói: “Tiểu Nhạc, còn không mau cảm ơn chú đi.”
Vân Nhạc nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn rồng bông trước mặt: “Cảm ơn chú Hàn!”
Bởi vì rồng bông này quá lớn, Vân Nhạc không có cách nào ôm được, cuối cùng A Dũng phải đành ôm rồng bông theo sát Đường Hạo, mà một tay Vân Nhạc cũng gắt gao nắm một bên lỗ tai rồng bông, một dáng vẻ hết sức thỏa mãn.
Đường Hạo nhẹ nhàng gõ lên đầu nỏ của Vân Nhạc, tức giận nói: “Thật không có lương tâm, không phải đã đáp ứng daddy những gì sao?”
Vân Nhạc hài lòng phe phẩy cái đầu nhỏ: “Chuyện đó và chuyện này không giống nhau.”
Đoàn người Hàn Diệp Tu dưới sự hướng dẫn của lái xe tìm được nhà hàng cơm trung nổi tiếng thành phố S, tuy rằng chưa hoàn toàn đến bữa trưa, thế nhưng nhà hàng đã có rất nhiều người. Theo lời Hàn Diệp Tu nói nhà hàng này nửa năm trước vừa mở, hương vị rất đặc biệt, cho nên khách vô cùng nhiều.
Bởi vì đoàn người tương đối đông, cho nên phải thuê một phòng riêng, trước đó Vân Hề đã kín đáo đưa thẻ tín dụng cho nhân viên nhà hàng, để tránh trường hợp Hàn Diệp Tu len lén thanh toán tiền trước. Nhưng mà Vân Hề lại không biết nhà hàng này là do Hàn Diệp Tu cùng Dịch Dương đầu tư, hắn chính là đề phòng Vân Hề làm như vậy nên mới dẫn đến đây, huống hồ nhà hàng này đồ ăn thực sự ngon.
Bởi vì buổi chiều còn phải đến cục dân chính làm việc, cho nên bọn họ không uống rượu, nhưng mà Vân Hề vẫn dùng trà thay rượu cảm ơn Hàn Diệp Tu cùng mấy người đã bớt chút thời gian giúp cậu, lời cảm ơn khách khí này khiến Hàn Diệp Tu cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng mà khi nhân viên phục vụ mang toàn bộ món ăn bày lên bàn lại có hai món ăn hắn thích, Hàn Diệp Tu vô cùng vui mừng, tối tăm vừa rồi cũng lập tức được quét sạch, ngay cả hai món ăn Vân Hề gọi riêng cho Vân Nhạc cũng không để ý đến, chỉ tiếc hai món này là do cậu gọi riêng cho con mình thôi.
Trên bàn ăn Vân Hề cũng lạnh lùng như trước, Hàn Diệp Tu cũng không nhắc đến chuyện cầu xin cậu tha thứ nữa, một bữa cơm coi như cả chủ lần khách đều vui mừng.
Cơm nước xong xuôi mấy người trò chuyện với nhau câu được câu không cho hết thời gian, nhưng mà phân nửa là Dịch Dương trò chuyện với Vân Hề, Đường Hạo và Hàn Diệp Tu thỉnh thoảng chen vào vài câu, Vân Nhạc vùi đầu trong lòng Đường Hạo ngủ say vù vù. Còn A Dũng, Charles và cha nuôi trên danh nghĩa của Vân Hề gần như trầm mặc từ đầu cho đến cuối.
Mãi cho đến khi đến giờ mở cửa cục dân chính đoàn người mới rời khỏi nhà háng, nhưng mà Vân Hề không biết là chỉ cần Hàn Diệp Tu nói một tiếng, ngay trong giờ ăn cơm trưa nhân viên cục dân chính đã làm xong việc rồi.
Có văn kiện công chứng lúc sang cùng Hàn Diệp Tu sử dụng chút quyền lực, buổi chiều thủ tục cũng hoàn thành thuận lợi, đồng thời cũng không còn tốn quá nhiều thời gian. Khi hoàn thành hết cả thủ tục còn chưa đến giờ tan ca buổi chiều. Bất quá tâm tư Hàn Diệp Tu không đặt trên chuyện này, mà là vẫn đang suy tư đến lời nói lúc trước của Vân Hề.
Nếu như nói Hàn Diệp Tu suy nghĩ một chút buổi trưa chưa rõ ý nghĩa câu nói của cậu lúc sáng, nhưng khi thấy Charles cầm trên tay hai túi đồ lớn liền hiểu. Đó là hai túi cặp ***g giữ ấm, đầy đủ màu sắc tràn lên tận miệng túi, thoạt nhìn cực kỳ đồ sộ, mà ngay Dịch Dương cũng nghẹn họng trân trối.
Vân Hề đưa mắt ý bảo Charles đem hai túi đồ trên tay giao cho A Dũng đứng phía Hàn Diệp Tu, “Đồ vật quay lại với chủ, hi vọng anh sau này đừng đem mấy đồ này đến nữa, tôi rất bối rối.”
Đi vào phòng khách của phòng công chứng, đã thấy có người đứng chờ. Người này thấy Hàn Diệp Tu lập tức làm vẻ mặt tươi cười, đứng lên bắt chuyện: “Ngài Hàn.”
Hàn Diệp Tu gật đầu: “Làm phiền anh quá.”
“Không phiền không phiền, mời ngồi.”
Hàn Diệp Tu cùng Dịch Dương đi trước tiên, chính giữa là Vân Hề cùng Đường Hạo đang ôm Vân Nhạc, cuối cùng là cha nuôi trên danh nghĩa của Vân Hề. Dưới sự hưỡng dẫn của nhân viên phòng công chứng đám người đi vào phòng làm việc chính, bên trong đã có người lo liệu chờ sẵn.
Đi vào phòng làm việc chính, nhân viên dẫn đường lúc nãy rất ân cần pha trà mời đoàn người uống, còn người lo liệu kia đến nhận lấy tài liệu trong tay Hàn Diệp Tu, lại xin chữ kí Vân Hề cũng cha nuôi trên danh nghĩa của cậu. Có thể nhìn ra đám người này đã được Hàn Diệp Tu bố trí trước, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh, không hề giống những người khác khi đến phòng công chứng phải làm đi làm lại mấy lần mới được việc.
Trong lúc đó Vân Nhạc vô cùng ngoan ngoãn, tay ôm rồng bông ngồi trên đùi Đường Hạo, một lớn một nhỏ thỉnh thoảng nói cười với nhau vài câu, điều này khiến Hàn Diệp Tu vô cùng ghen tỵ, cuối cùng hắn quay lại nhìn về phía Vân Hề, cho dù chỉ một bên sườn mặt, cũng khiến hắn trở nên ngây dại.
Dịch Dương đĩnh đạc ngồi bên cạnh Hàn Diệp Tu, một chân khoát lên chân kia, đầu tiên anh nhìn một lớn một nhỏ đang chơi đùa kia, sau đó hận không thể móc con mắt đang dán chặt lên người Vân Hề của Hàn Diệp Tu, cuối cùng anh lấy điện thoại ra bấm bấm lách cách vài tiếng rồi đưa qua cho hắn. (hai anh viết tin nhắn cho nhau, mọe, sợ gì mà không nói chuyện chứ!!!”
“Vân Nhạc là đứa con bảo bối của Vân Hề, cậu không nỡ lòng ra tay với tên nhóc kia sao?”
Hàn Diệp Tu đưa mắt nhìn Dịch Dương, sau đó đem mẩu tin Dịch Dương viết xóa đi, lần nữa đánh lại.
“Vân Nhạc có địch ý rất lớn với tôi.”
Dịch Dương yên lặng nhìn khuôn mặt đáng yêu của Vân Nhạc đang ngồi chơi trên đùi Đường Hạo, cúi đầu tiếp tục bấm bàn phím.
“Không phải bên ta thiếu thực lực, mà do quân địch đã đánh vào bên trong, không ổn rồi, cậu bảo trọng!”
“…Tôi mới ba mươi thôi.”
Dịch Dương nhìn qua màn hình điện thoại sau đó triệt để im lặng, cuối cùng lại bấm bấm điện thoại.
“Trẻ con rất dễ dụ, ai tốt với nó một chút nó sẽ biết ngay, nếu như cậu có thể khiến quan hệ giữa mình và Vân Nhạc tốt như Đường Hạo đã làm thì sợ gì Vân Hề không để ý đến cậu?”
Hàn Diệp Tu trầm mặc chăm chú nhìn mấy dòng chữ trên màn hình, thật lâu vẫn không ngẩng đầu lên, cuối cùng giống như đạt được quyết tâm gì đó mà quyết định trả lại điện thoại cho Dịch Dương, sau đó ra ngoài gọi điện cho đội ngũ cung cấp thông tin nhanh của hắn.
Khóe miệng Dịch Dương khẽ giật: “Trẻ con rất dễ dụ.”
Trong lúc hai người trò chuyện qua di động thì nhân viên phòng công chứng đã mang tài liệu đi ra khỏi văn phòng làm việc, trước tiên phải xem xét tài liệu mới được đóng dấu công chứng.
Thấy Vân Hề ngồi không rất rảnh rỗi, Vân Nhạc liền trượt từ đùi Đường Hạo xuống chạy về phía cậu: “Ba ba, daddy nói muốn dẫn con về thăm ông nội.”
Dịch Dương bị lời nói của Vân Nhạc làm cho hoảng sợ mở to mắt, lúc trước anh đồng ý với lời thỉnh cầu đi thăm dò tư liệu về Vân Nhạc của Hàn Diệp Tu, phần tài liệu này anh cũng chỉ liếc mắt qua sơ sơ rồi đưa ngay cho hắn. Anh chỉ biết rằng Đường Hạo cũng góp phần nuôi dưỡng Vân Nhạc, nhưng không ngờ được bé lại gọi Đường Hạo là daddy. Khóe miệng Dịch Dương khẽ giật, vỗ vỗ lên vai Hàn Diệp Tu, tao niên, cậu bảo trọng! Hàn Diệp Tu cố gắng bỏ qua đố kỵ trong lòng mình, lẳng lặng nhìn hình ảnh hai cha con thân thiết trước mặt mình.
Vân Hề kinh ngạc liếc mắt nhìn Đường Hạo, cậu không hiểu ý định của hắn, nhưng có mấy người gồm Hàn Diệp Tu ngồi đây, cậu cũng không tiện hỏi lại, chỉ đành sờ sờ đầu nhỏ của Vân Nhạc: “Vậy Tiểu Nhạc đã chuẩn bị lễ vật tốt để tặng ông nội chưa?”
Vân Nhạc nghiêng đầu, hai đầu lông mày nhíu lại với nhau, giống như đang xoắn xuýt suy nghĩ muốn tặng lễ vật gì cho tốt.
Đường Hạo đứng dậy ôm Vân Nhạc đặt trên vai mình, cưng chiều nói: “Không bằng Tiểu Nhạc đem búp bê rồng trên tay mình tặng cho ông nội?”
“A?” Vẻ mặt Vân Nhạc lo sợ không yên, bé vô thức liếc mắt nhìn về Vân Hề, thấy cậu cười cười không nói gì, bé mới đau lòng đưa ra kết luận.
Kết luận: tính toàn một phen, cuối cùng nhắm mắt dâng lên búp bê vải cho Đường Hạo, bộ dạng rất đau khổ khi mất đi món đồ chơi yêu thích: “Vậy, được rồi.”
Đường Hạo nghe bé nói vậy cười to thành tiếng, hắn ôm Vân Nhạc vào trong lòng, hung hăng hôn lên khuôn mặt bé, sau đó lại giơ bé lên cao quá đầu hắn, cho đến kh Vân Nhạc vui vẻ cười khanh khách, cũng khiến Vân Hề cười đến mức cong cả mắt.
Dịch Dương lần thứ an vỗ vai an ủi Hàn Diệp Tu: “Không sao đâu, sau này cậu cũng có thể được như vậy.”
Hàn Diệp Tu giũ rớt móng vuốt trên vai mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Vân Hề, phảng phất như trong mắt hắn chỉ dung nạp khuôn mặt tươi cười của cậu, những cái khác đều không thể lọt vào. Mặc dù hắn rất ghen tỵ với Đường Hạo, nhưng đối với hắn mà nói, Vân Hề mới là người quan trọng nhất, những người khác phải đứng qua một bên.
Nhân viên phòng công chứng đi không lâu lắm liền trở lại, trên tay hắn la tài liệu đã công chứng, chạy thẳng đến trước mặt Hàn Diệp Tu: “Ngài Hàn, văn kiện công chứng đã được chuẩn bị xong, anh xem qua thử.”
Hàn Diệp Tu không lập tức nhìn qua văn kiện được nhân viên công chứng đem tới mà đưa đến cho Vân Hề, nhân viên này nhìn theo đường nhìn của Hàn Diệp Tu cũng lập tức hiểu ý đi đến chỗ Vân Hề: “Ngài Vân, đây là văn kiện công chứng.”
“Cảm ơn.” Vân Hề lễ phép nhận sau đó nhanh chóng nhìn qua một lần.
Hàn Diệp Tu đứng dậy đi đến chỗ Vân Hề, ôn nhu nói: “Hiện tại cũng đã đến gần bữa trưa, không bằng đi ăn trưa trước, lát nữa đến cục dân chính, em thấy sao?”
Vân Hề nhìn đồng hồ, quả thực đã đến gần bữa trưa, nếu bây giờ đến cục dân chính đúng là có chút nóng vội, cậu suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu: “Được, trưa nay tôi mời, hôm nay đã làm phiền các anh.”
Hắn khẽ gật đầu, không từ chối.
Xuất phát từ lễ phép, Vân Hề cũng mời thêm nhân viên kia đi ăn cơm cùng, nhưng mà đối phương lại lấy lí do bận rộn làm việc mà từ chối, cậu với chuyện này cũng không để trong lòng.
Hàn Diệp Tu nhanh chân đuổi kịp Vân Hề, ân cần giới thiệu những quán ăn ngon ở xung quanh cho cậu, còn lại Dịch Dương kéo lấy cha nuôi trên danh nghĩa của Vân Hề đi phía sau, vô tình hay cố ý Đường Hạo ôm lấy Vân Nhạc đi sau cùng.
Vân Nhạc bĩu môi đang chuẩn bị gọi Vân Hề, Đường Hạo lập tức trấn an vỗ vỗ đầu nó, ý bảo ra khỏi đây rồi nói. Vân Nhạc trừng mắt nhìn Đường Hạo rồi ảo não nhìn ra chỗ khác, bộ dạng chỉ tiếc không rèn thép thành sắt được, khiến cho Đường Hạo dở khóc dở cười.
Mấy người mới từ phòng công chứng đi ra đã thấy A Dũng đứng chờ ở cửa, trên tay còn ôm một con rồng bằng bông cao chừng nửa mét, răng rồng nhe ra, một bộ dạng thơ ngây, thoạt nhìn vô cùng khả ái. Vân Nhạc nhất thời nhìn thẳng vào mắt nó, thậm chí còn len lén nuốt vài ngụm nước bọt.
Hàn Diệp Tu không thể không gật đầu hài lòng với A Dũng, A Dũng nhận mệnh lập tức ôm rồng bông tới trước mặt Vân Nhạc: “Tiểu thiếu gia, đây là lễ vật ông chủ tặng cậu.”
Vân Nhạc nhịn xuống dục vọng muốn được cầm lấy móng vuốt của rồng bông chơi chơi, hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vân Hề, tuy rằng bé không thích Hàn Diệp Tu, thế nhưng rồng bông tưởng nhớ đã lâu phải làm sao đây!
Đường Hạo nhìn được suy nghĩ của Hàn Diệp Tu, chỉ liếc mắt không lên tiếng, cảm xúc dưới đáy mắt hắn rất sâu, làm sao nhìn không thấu suy nghĩ của tên kia.
Vân Hề nhíu nhíu mi: “Ngài Hàn không phải khách khí như thế.”
“Không có.” Hàn Diệp Tu cười cười: “Gặp Tiểu Nhạc đã nhiều lần mà chưa tặng cho nó lễ vật nào, coi như là quà gặp mặt của trưởng bối là được rồi.” nói rồi hắn quay sang nhìn Vân Nhạc: “Tiểu Nhạc, thích không?”
Thích! Thích đến không thể thích hơn được nữa! hai con mắt Vân Nhạc đều đặt trên rồng bông, hận không thể đến kéo nó giấu đi.
Nhắc đến cũng thấy kì quái, những tưởng những đứa trẻ năm tuổi như Vân Nhạc sẽ thích mấy đồ chới liên đến súng lục, ô tô, …nhưng hết lần này đến lần khác Vân Nhạc chỉ “phải lòng” với những đồ chơi bằng bông, đặc biệt trong não bế rồng bông là là đáng yêu nhất.
Vân Hề liếc mắt nhìn Hàn Diệp Tu, thản nhiên nói: “Ý của tôi là lễ vật này quá lớn, Tiểu Nhạc không nhận nổi, ngài Hàn nên đem tặng cho bé nào khác đi.”
Vân Nhạc hiểu lời Vân Hề rằng mình không được nhận quà tặng này, u oán nhìn rồng bông trước mắt rồi vùi đầu vào lòng Đường Hạo, chỉ sợ mình trong chốc lát không nhận được lại trầm mê vào nó.
Hàn Diệp Tu trầm mặc nhìn Vân Hề, nhất thời không tìm ra lời để nói.
Dịch Dương ở một bên đột nhiên tiến lên trước mặt Vân Hề, nói: “Chỉ là tặng lễ vậ cho trẻ nhỏ mà thôi mà, không có ý gì khác, Vân Hề không cần phải lo lắng.”
“Đúng vậy!” Hàn Diệp Tu phụ họa thêm: “Anh chỉ muốn tặng lễ vật gặp mặt, không có ý đồ gì khác.”
Vân Hề yên lặng nhìn chằm chằm Hàn Diệp Tu, nửa ngày sau cậu khiêu một bên mi: “Đã như vậy, lát nữa tôi đưa cho anh ít đồ vật thì anh cũng nên nghĩ như vậy.” Không đợi Hàn Diệp Tu hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của mình, Vân Hề hướng Vân Nhạc nói: “Tiểu Nhạc, còn không mau cảm ơn chú đi.”
Vân Nhạc nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn rồng bông trước mặt: “Cảm ơn chú Hàn!”
Bởi vì rồng bông này quá lớn, Vân Nhạc không có cách nào ôm được, cuối cùng A Dũng phải đành ôm rồng bông theo sát Đường Hạo, mà một tay Vân Nhạc cũng gắt gao nắm một bên lỗ tai rồng bông, một dáng vẻ hết sức thỏa mãn.
Đường Hạo nhẹ nhàng gõ lên đầu nỏ của Vân Nhạc, tức giận nói: “Thật không có lương tâm, không phải đã đáp ứng daddy những gì sao?”
Vân Nhạc hài lòng phe phẩy cái đầu nhỏ: “Chuyện đó và chuyện này không giống nhau.”
Đoàn người Hàn Diệp Tu dưới sự hướng dẫn của lái xe tìm được nhà hàng cơm trung nổi tiếng thành phố S, tuy rằng chưa hoàn toàn đến bữa trưa, thế nhưng nhà hàng đã có rất nhiều người. Theo lời Hàn Diệp Tu nói nhà hàng này nửa năm trước vừa mở, hương vị rất đặc biệt, cho nên khách vô cùng nhiều.
Bởi vì đoàn người tương đối đông, cho nên phải thuê một phòng riêng, trước đó Vân Hề đã kín đáo đưa thẻ tín dụng cho nhân viên nhà hàng, để tránh trường hợp Hàn Diệp Tu len lén thanh toán tiền trước. Nhưng mà Vân Hề lại không biết nhà hàng này là do Hàn Diệp Tu cùng Dịch Dương đầu tư, hắn chính là đề phòng Vân Hề làm như vậy nên mới dẫn đến đây, huống hồ nhà hàng này đồ ăn thực sự ngon.
Bởi vì buổi chiều còn phải đến cục dân chính làm việc, cho nên bọn họ không uống rượu, nhưng mà Vân Hề vẫn dùng trà thay rượu cảm ơn Hàn Diệp Tu cùng mấy người đã bớt chút thời gian giúp cậu, lời cảm ơn khách khí này khiến Hàn Diệp Tu cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng mà khi nhân viên phục vụ mang toàn bộ món ăn bày lên bàn lại có hai món ăn hắn thích, Hàn Diệp Tu vô cùng vui mừng, tối tăm vừa rồi cũng lập tức được quét sạch, ngay cả hai món ăn Vân Hề gọi riêng cho Vân Nhạc cũng không để ý đến, chỉ tiếc hai món này là do cậu gọi riêng cho con mình thôi.
Trên bàn ăn Vân Hề cũng lạnh lùng như trước, Hàn Diệp Tu cũng không nhắc đến chuyện cầu xin cậu tha thứ nữa, một bữa cơm coi như cả chủ lần khách đều vui mừng.
Cơm nước xong xuôi mấy người trò chuyện với nhau câu được câu không cho hết thời gian, nhưng mà phân nửa là Dịch Dương trò chuyện với Vân Hề, Đường Hạo và Hàn Diệp Tu thỉnh thoảng chen vào vài câu, Vân Nhạc vùi đầu trong lòng Đường Hạo ngủ say vù vù. Còn A Dũng, Charles và cha nuôi trên danh nghĩa của Vân Hề gần như trầm mặc từ đầu cho đến cuối.
Mãi cho đến khi đến giờ mở cửa cục dân chính đoàn người mới rời khỏi nhà háng, nhưng mà Vân Hề không biết là chỉ cần Hàn Diệp Tu nói một tiếng, ngay trong giờ ăn cơm trưa nhân viên cục dân chính đã làm xong việc rồi.
Có văn kiện công chứng lúc sang cùng Hàn Diệp Tu sử dụng chút quyền lực, buổi chiều thủ tục cũng hoàn thành thuận lợi, đồng thời cũng không còn tốn quá nhiều thời gian. Khi hoàn thành hết cả thủ tục còn chưa đến giờ tan ca buổi chiều. Bất quá tâm tư Hàn Diệp Tu không đặt trên chuyện này, mà là vẫn đang suy tư đến lời nói lúc trước của Vân Hề.
Nếu như nói Hàn Diệp Tu suy nghĩ một chút buổi trưa chưa rõ ý nghĩa câu nói của cậu lúc sáng, nhưng khi thấy Charles cầm trên tay hai túi đồ lớn liền hiểu. Đó là hai túi cặp ***g giữ ấm, đầy đủ màu sắc tràn lên tận miệng túi, thoạt nhìn cực kỳ đồ sộ, mà ngay Dịch Dương cũng nghẹn họng trân trối.
Vân Hề đưa mắt ý bảo Charles đem hai túi đồ trên tay giao cho A Dũng đứng phía Hàn Diệp Tu, “Đồ vật quay lại với chủ, hi vọng anh sau này đừng đem mấy đồ này đến nữa, tôi rất bối rối.”
Danh sách chương