“So sánh với quý trước thì quý này đã tăng trưởng gấp đôi.”

Phòng họp tập đoàn Hạo Hãn, bên trong là toàn bộ lãnh đạo cao cấp, quản lí. Đây là hội nghị thường xuyên của Hạo Hãn, so sánh với hội nghị lần trước, ngoại trừ tổng giám đốc đột nhiên mất tích năm năm trước thì hội nghị lần này cực kì áp lực. Toàn bộ phòng họp bị áp suất thấp bao phủ, Hàn Diệp Tu thẳng lưng khoanh tay ngồi trên vị trí đầu tiên, sắc mặt có thể so sánh với đáy nồi.

Quản lí phòng thị trường ôm cặp văn kiện nơm nớp lo sợ cố nhớ kỹ, người gần đó có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh đầy trên trán hắn. Sau khi đọc xong báo cáo, quản lí phòng thị trường cẩn thận e dè nhìn về phía Hàn Diệp Tu, có lẽ là do sắc mặt Hàn Diệp Tu quá mức kinh khủng, hai chân hắn dĩ nhiên không khống chế được mà run rẩy.

“Hai trăm phần trăm sao? ” Hàn Diệp Tu híp hai mắt lại, không nhìn rõ vui mứng hay tức giận, “Anh không thấy mức tăng thế này là quá thấp sao? Đúng không?”

“Thế nhưng Hàn tổng, trước quý cũng mới bách phân chi nhất… ” quản lí phòng thị trường co rúm lại một chút, hai chữ phía sau cũng dám không thốt ra.

“Cũng là so sánh với một quý hơn bách phân chi nhất, ngươi không cảm thấy giá mức nói ra khó coi người sao? ” Hàn Diệp Tu sẳng giọng nói: “Các anh là nhân viên cao cấp của công ty, suốt ngày chỉ biết đến tiền thưởng, phúc lợi, sao không ngẫm nghĩ một chút về năng suất của công ty? Mới tăng trưởng một chút đã nghĩ đến chuyện tranh công, có phải ngày nào đó lợi nhuận tài chính của công ty sụt giảm tôi còn phải cảm ơn các anh đã để cho công ty xuống dốc?”

Bên trong phòng họp im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bình thường đám cán bộ cao cấp luôn ra oai mà vào thời khắc này câm như hến, đối mặt với trách móc của Hàn Diệp Tu không ai dám cãi lại nửa câu.

Sau khi người yêu Hàn đại tổng biến mất hắn chưa bao giờ lộ ra khuôn mặt tươi cười, thái độ làm người so với trước đây càng thêm nghiêm khắc, nhưng không đến mức như mấy ngày nay khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hôm nay Hàn đại tổng tài nhưng như mang theo bom di động, vừa đi vừa nổ, ai không may liền dính phải, nếu như không phải tiền lương phúc lợi của tập đoàn Hạo Hãn tốt hơn hẳn các công ty khác, thì có lẽ bọn họ đã sớm chịu không nổi mà đi ăn máng khác rồi.

“Ngày mai nộp một phần kế hoach quý tiếp theo cho tôi, nếu như lợi nhuận quý sau còn như quý này, anh cũng nên chuẩn bị nhường ghế đi!”

“Vâng Vâng, cảm ơn Hàn tổng, cảm ơn Hàn tổng, ” quản lí phòng thị trường liên tục gật đầu đáp lời.

“Tan họp.”

Mọi người đồng thời run rẩy, đợi cho Hàn Diệp Tu đi ra phòng họp thật xa sau đó mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng họp.

“Một đám phế vật! ” Hàn Diệp Tu phiền muộn kéo cà- vạt ra, sắc mặt không vui bước vào phòng làm việc, vốn dĩ trợ lý đang chuẩn bị chào hỏi hắn nhưng đành lặng yên đến ngồi sau máy vi tính làm bộ dạng đối phó ‘Tôi bề bộn nhiều việc’.

Khoảng chừng sau bốn tiếng nữa, A Dũng mặc một bộ quần áo thoải mái, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi ra thang máy khỏi thang máy chạy thẳng về phía phòng làm việc Hàn Diệp Tu.

“Này! ” trợ lý ngồi sau mấy tính liền lò đầu ra vẫy vẫy tay với A Dũng, cho đến khi A Dũng đến gần mới nhẹ giọng nói, “Tâm tình Hàn tổng hôm nay không tốt lắm, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì…” trợ lý nói đến đây liền dừng lại,lời tiếp theo không cần nói cũng biết.

A Dũng cảm kích gật đầu, “Tôi đến đưa cho ông chủ một số đồ.”

Trợ lý lặng yên vẽ một dấu thập nhìn theo A Dũng rời đi.

Đi tới trướccửa phòng làm việc tổng giám đốc, A Dũng lễ phép gõ cửa hai tiếng sau khi được cho phép mới đi vào. Hàn Diệp Tu ngồi sau bàn làm việc rộng lớn xử lý văn kiện, cà- vạt được nới rộng còn đeo trên cổ, sắc mặt có chút âm trầm, lông mày hung hăng nhíu lại thật chặt.

Trong lòng A Dũng không khỏi thở dài, từ đêm hôm bị Vân Hề cự tuyệt Hàn Diệp Tu liền biến thành như vậy. Hắn không biết quá trình diễn ra thế nào, nhưng sau nghe nói Hàn Diệp Tu vừa nghe tin Vân Hề về nước liền phá vỡ thói quen chưa tăng ca đến mười hai giờ đêm là chưa chịu về của mình, ném chuyện của công ty nhanh chóng chạy về nhà, vừa nấu nồi súp mất hơn nửa ngày sau đó cõi lòng tràn đầy chờ mong đi tìm Vân Hề, kết quả không chỉ bị người ta lạnh nhạt, mà ngay cả bữa cơm vất vả cực khổ cũng không được nhận lấy.

Việc khiến người khác ngạc nhiên chính là Hàn Diệp Tu không hề phát giận, nghệch mặt đứng ở cửa nói chuyện sau đó còn bị vệ sĩ người ta đuổi ra ngoài, không chút lưu tình nào ném ra ngoài cửa. Theo Dịch Dương miêu tả thì sắc mặt Hàn Diệp Tu lúc đó phải nói là vô cùng kinh khủng, nếu không phải được bọn họ tha đi, nói không chừng hắn đã đạp cửa xông vào rồi.

Chuyện này còn chưa xong đâu, đi ra ngoài Hàn Diệp Tu liền gọi A Dũng tới chở hắn tới Tây khu, đấm bao cát bùm bùm cả ngày để xả giận, sau đó còn bắt A Dũng đến luyện quyền với mình, đem A Dũng đánh cho ngã nhào, cuối cùng nói câu: “Lúc trước anh sau lưng tôi đem Vân Hề đi gặp anh cả, gián tiếp giúp Vân Hề bỏ đi, không phải anh vẫn thấy hổ thẹn với tôi sao? Tôi cho anh một cơ hội chuộc tội, đi điều tra tư liệu năm năm nay của Vân Hề ở Mỹ, điều tra không được thì đừng đến gặp tôi nữa. ” Vì vậy đêm đó A Dũng tùy tiện thay một bộ quần áo cầm theo hộ chiếu chạy thẳng đến sân bay.

A Dũng đi vào phòng làm việc bưng một cái USB màu đỏ thẫm đến trên bàn làm việc của Hàn Diệp Tu: “Ông chủ, tư liệu ở bên trong, nhưng mà mẹ của con của Vân tiên sinh không điều tra được, thậm chí Vân Nhạc cũng chỉ điều tra được là sinh ra trên nước Mỹ thôi. Tài liệu này giống như đã bị động tay động chân qua, đương nhiên, cũng không có tra được thông tin kết hôn của Vân tiên sinh.”

“Không tra được anh cũng dám trở về? ” Hàn Diệp Tu mắt lạnh nhìn về phía A Dũng.

A Dũng cúi đầu, không dám cãi lại.

Hàn Diệp Tu hừ lạnh một tiếng đem cái USB kia cắm vào máy tính, A Dũng vẫn cúi đầu không nhìn tới Hàn Diệp Tu.

Trong USB chỉ có một tệp file duy nhất mang tên “Vân Hề”, mở file ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là một tấm ảnh, trong hình Vân Hề cùng đường hạo mỗi người cầm một bên tay vân nhạc, nét mặt vân nhạc ước chừng chỉ có ba tuổi, nho nhỏ, cười rất vui vẻ. Hàn Diệp Tu giơ tay lên cẩn thận vuốt ve gương mặt Vân Hề qua màn hình, đáy mắt chỉ còn có nhu tình, khác xa nét mặt âm trầm tiêu cực lúc nãy.

Trong tấm ảnhVân Hề nghiêng đầu nhìn Vân Nhạc, khóe miệng mỉm cười, khóe mắt cũng hơi uốn lên, có thể nhìn ra tâm tình của cậu lúc ấy rất tốt, nhưng mà bên cạnh là Đường Hạo lại làm cho Hàn Diệp Tu lần thứ hai xụ mặt xuống.

Năm năm trước sau khi Vân Hề mất tích, Đường Hạo có một lần đến tìm hắn náo loạn, bắt hắn khai ra giấu Vân Hề ở đâu, cuối cùng giống như phát điên huy động hết mối quan hệ muốn tìm bằng được Vân Hề mất tích, khi đó hắn đã đoán được Đường Hạo đối với Vân Hề tuyệt đối không thể chỉ là bạn bè đơn giản được. Thế nhưng lúc đó hắn cũng vội vàng tìm kiếm Vân Hề, không thèm chú ý đến y thế nào.

Sau đó một tháng, Đường Hạo bị cha mình ép ra nước ngoài, còn nói hi vọng Đường Hạo có thể tĩnh tâm ở nước ngoài mà ngoan ngoãn học tập.

Hiện tại ngẫm ra có lẽ Đường Hạo đã biết được Vân Hề ra nước ngoài cho nên đó la cách để y qua mắt cha mình theo cậu ra nước ngoài.

Thu lại tâm độc trong mắt, Hàn Diệp Tu mở ra một file doc. Trên đó có ghi chép lại toàn bộ cuộc sống trong năm năm trên đất Mỹ của Vân Hề, cậu học ở học viện kinh doanh ở Mỹ, vẫn học khoa quản lí tài chính như cũ, được đăng tải không ít bài báo trên các tạp chí tài chính và kinh tế. Năm thứ tư thực tập ở tập đoàn Christopher, nửa năm sau được nhận vào làm nhân viên chính thức của tập đoàn Christopher, sau khi tốt nghiệp đương nhiên lưu lại làm việc ở tập đoàn này.

Vân Hề ở tập đoàn Christopher hai năm đã kiếm cho tập đoàn này khoản lợi nhuận kếch xù, sau đó từ một nhân viên nho nhỏ trở thành vị trí phó tổng giám đốc như hôm nay.

Trên mặt Hàn Diệp Tu đích lộ ra nụ cười, hắn biết Vân Hề luôn luôn thông minh, chỉ tiếc kiếp trước bị hủy hoại trên tay của mình.

Vân Hề vsang Mỹ không lâu thì Đường Hạo cũng sang theo, hai người hthuê chung một phòng trọ, sau đó cùng nuôi nấng Vân Nhạc, chỉ là mẹ đẻ của Vân Nhạc cùng ngày bé sinh ra không điều tra được thêm gì.

Nhìn đến đây Hàn Diệp Tu không khỏi bắt đầu ghen tị với Đường Hạo, chính hắn mất năm năm hao tâm tổn lực tìm kiếm Vân Hề cũng chỉ điều tra được cậu cùng hàn diệp triết bắt tay sau lưng, mặc cho hắn van nài thế nào hàn diệp triết cũng không tiết lộ một chút thông tin về Vân Hề. Kết quả suốt năm năm này Vân Hề cùng đường hạo ở chung với nhau, thậm chí còn ở chung dưới một mái nhà, tuy rằng trong tài liệu chỉ nói cậu cùng y là anh em bạn bè thân thiết, nhưng hắn vẫn không nhịn được sự ghen tị trong lòng.

Mặc dù lúc trước hắn đã biết mọi chuyện là do Vân Hề cùng hàn diệp triết thiết kế nên, thế nhưng hắn đối với Vân Hề cũng không có một chút oán hận nào, so với những chuyện kiếp trước hắn gây ra cho cậu thì chuyện này căn bản nhỏ bé đến không đáng kể. Điềuduy nhất khiến hắn không giải thích được chính là tại sao Vân Hề lại muốn bỏ đi, rõ ràng kiếp trước cậu không bao giờ nghĩ đến chuyện rời bỏ hắn cơ mà.

Ở nước Mỹ, Vân Hề cũng không dùng tên thật mà gọi là Arvin, ngày đó hắn đã điều tra ý nghĩa cái tên này, nó có nghĩa là người với người đối xử với nhau có bằng trái tim, khi đó hắn rất muốn hỏi Vân Hề, em có đối xử với anh bằng trái tim hay không? Nếu có thì tại sao có thể không có lý do rời đi? Vò sao trước khi rời đi còn thiết kế hiểu nhầm khiến anh hối hận áy náy lâu đến vậy? Chỉ là, hắn biết Vân Hề hôm nay sẽ không cho hắn bất cứ câu giải thích nào đâu

Cuối cùng tài liệu viết Phương Hoa muốn hợp tác với tập đoàn Christopher, cho nên Christopher liền phái Vân Hề về nước khảo sát.

Hàn Diệp Tu buông chuột máy tính ra, dựa lưng vào ghế ngẩng mặt nhìn trần nhà, có thể thấy năm năm qua cuộc sống của Vân Hề ở Mỹ rất tốt, sự nghiệp thành công còn có một con trai đáng yêu, không hề giống với kiếp trước, đến tột cùng là hắn đã sai ở chỗ nào?

Hàn Diệp Tu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng số điện thoại Dịch Dương: “Dịch Dương, cậu có mối quan hệ tốt ở Mỹ đúng không? … Đúng, tôi muốn cậu điều tra xem đứa bé kia có phải con đẻ của Vân Hề hay không… được, hôm nào mời cậu ăn cơm.”

Cúp điện thoại, lần thứ hai Hàn Diệp Tu rơi vào trầm tư.

“Ông chủ.” A Dũng cẩn thận mở miệng, “Tôi điều tra được tập đoàn Christopher muốn thâm nhập vào thị trường quốc nội, lần này Vân tiên sinh về nước chắc không chỉ đơn giản là khảo sát.”

Hàn Diệp Tu ngồi dậy nhìn về phía A Dũng, “Nói cách khác lần này Christopher rất có thể sẽ cùng hợp tác với Phương Hoa?”

“Xin lỗi ông chủ, chuyện trên thương trường tôi không hiểu nhiều.”

“Không sao.” Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày Hàn Diệp Tu nở một nụ cười, “Hợp tác thì tốt rồi, hợp tác thì rồi rồi, chí ít Vân Hề sẽ không nhanh chóng rời đi được, lần này tôi phải giúp Phương Hoa một phen mới được.”

“Ông chủ, tôi không hiểu lắm, nếu như ngài không muốn Vân tiên sinh rời đi, ngài hoàn toàn có thể…”

“Anh quả thực không hiểu, ” Hàn Diệp Tu ngắt lời nói, “Anh cho rằng Vân Hề vẫn giống năm năm trước tùy tôi xoa bóp đay nghiến nữa sao? Em ấy hôm này dù sao cũng là phó tổng giám đốc tập đoàn Christopher, nếu như toi đơn phương giữ Vân Hề lại, nói không chừng Christopher lại làm loạn lên đòi người. Loại tranh chấp này sẽ khiến mối quan hệ giữa các nước trở nên không tốt, huống hồ tôi cũng không muốn khiến Vân Hề phản cảm.”

“Ông chủ anh minh.”

Hàn Diệp Tu rút cái USB ra nhét vào trong túi xách của mình, hắn duối người đứng lên. Khi hắn đi qua A Dũng vỗ vỗ lên vai người này một cái nói, “Mấy ngày nay cực khổ, trở lại nghỉ ngơi thật tốt đi. Phía dưới có người truyền tin đến Vân Hề mang theo con trai đến nhà hàng hải sản biển, em ấy đang muốn đi, tôi phải đến đón bọn họ.”

A Dũng nghe lời hắn nói mà khóe miệng co quắp, nghĩ thầm tỉ lệ Vân Hề muốn gặp hàn diệp tu thấp đến mức nào, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra kết luận.

Hàn Diệp Tu phất phất tay sải bước rời khỏi phòng làm việc, có thể nhìn thấy tâm tình của hắn đã chuyển biến tốt đẹp.

Nhà hàng hải sản biển thành phố S, Vân Hề ôm Vân Nhạc chen qua đám người chậm rãi đi ra ngoài. Vân Nhạc đối mặt với một đám người đông đúc cũng không thèm để ý chút nào, bé ôm búp bê ở trong lòng Vân Hề, đang nói gì đó, cánh tay bé nhỏ hua qua hua lại.

Đi ra ngoài, Hàn Diệp Tu một tay cầm lấy áo khoác, một tay kia mang theo đồ uống, vẻ mặt mỉm cười canh giữ ở cửa, hắn biết chỉ từ trên người Vân Hề mới biết được nguyên nhân thực chất khiến cậu rời đi.

Vân Hề mới vừa đi ra khỏi nhà hàng hải sản biển liền dừng bước, nhìn vẻ mặt tươi cười vui vẻ của Hàn Diệp Tu ở cách đó không xa, Vân Hề nhíu mày, đáy mắt không che dấu nổi chán ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện