Hàn Diệp Tu là bị tiếng chuông di động đánh thức,chỉ là hắn không có nhận ra sự khác thường của tiếng chuông này.. Theo thói quen hắn cầm lấy di động trên tủ đầu giường xuống, ấn vào nút nghe liền truyền đến thanh âm lo lắng của nữ nhân viên ở đầu dây bên kia:
“Hàn tổng, còn mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, cổ đông đã đến gần như đông đủ rồi, xin hỏi bây giờ ngài đang ở đâu?”
Hiển nhiên không phải là thanh âm thuần thục của thư kí khiến Hàn Diệp Tu nhíu mày: “Tôi không nhớ rõ hôm nay có cuộc họp cổ đông”.
Nghe hắn nói vậy đối phương càng thêm lo lắng: “Hàn tổng, lần này ngài cũng hai mươi vị cổ đông bàn bạc chuyện nua lại công ty điện tử Thiên Vũ, chẳng lẽ ngài đã quên?”
“Công ty điện tử Thiên Vũ không phải bốn năm trước đã…” ý thức được chuyện không thích hợp Hàn Diệp Tu nhanh chóng ngồi dậy, không gian quen thuộc, trang trí quen mắt, hắn chăm chăm nhìn vào đồng hồ treo trên tường, cái này là hắn mua cho Vân Hề vì thấy cậu rất thích mà cũng đúng dịp hai người xác định quan hệ nên xem như quà kỉ niệm. Hắn còn nhớ lúc đó Vân Hề có chút oán hận nói chữ “đưa” có ý nghĩ không tốt, không muốn sớm chia tay hắn, thế nhưng khi đưa về lại rạo rực vui vẻ đem đồng hồ treo trên tường phòng ngủ bọn họ.
Bất quá, nếu hắn nhớ không nhầm, cái này sau ba năm ở chung hắn đuổi Vân Hề đi cũng thuận lợi ném vào sọt rác, vì sao hiện tại vẫn còn ở đây? Lại không hao tổn gì treo trên tường, có có trang trí trong phòng này, tựa hồ như rất đơn giản.
“Hàn tổng! Hàn tổng! Ngài còn đó không?”
Không đúng,…những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn nhớ mình đã đến nới Vân Hề ở, sau đó đột nhiên phát hiện cậu ngã trong nhà vệ sinh, hắn lái xe đem cậu tới bệnh viện thì bị tai nạn.
Tai nạn….Hàn Diệp Tu yên lặng cảm nhận xem trên người có thương tích hay không, nhưng mà ngoại trừ đầu có chút nhức, tất cả bộ phận còn lại đều không thấy gì. Hắn hung hắng nhíu mày, hắn nhớ rõ ràng lúc đó xe của mình cùng một xe tải va chạm mạnh với nhau, loại va chạm như vậy không chết cũng thành bị thương nặng, làm sao có thể không có thương tích nào.
“Hàn tổng, xin hỏi ngài có còn nghe điện thoại hay không?”
Thu hồi tâm thần, Hàn Diệp Tu lạnh lùng nói: “Cô vừa nói cuộc họp này bàn về chuyện thu mua Thiên Vũ?”
“Đúng vậy Hàn tổng, xin hỏi ngài lúc nào thì đến đây?”
Không đúng, không thể như vậy! Công ty điện tử Thiên Vũ bốn năm trước đã bị hắn thu mua rồi, vì nó mà hắn cùng mấy lão cổ đông bảo thủ phải đấu trí với nhau rất gay gắt, cuối cùng không chỉ thu mua được công ty, còn có thể lấy thêm ít cổ phần từ tay bọn họ.
Thế nhưng, hiện tại thư kí của hắn lại thông báo hôm nay có cuộc họp cổ đông, nội dung cuộc họp bàn về thu mua Thiên Vũ, hơn nữa cùng với nội thất trong phòng càng làm hắn cảm thấy không đúng.
“Tôi đã biết, thông báo với mọi người, cuộc họp sẽ diễn ra muộn một giờ.” Không đợi thư kí trả lời, Hàn Diệp Tu trực tiếp cúp điện thoại, nhìn cảnh sắc bên ngoài cũng với ngày tháng hiển thị trong điện thoại càng khiến hắn nhíu mày thật sâu. Nếu như đây không phải là nằm mơ… thì có phải hắn đã quay về quá khứ bốn năm trước, thế nhưng, hắn không hiểu sao mình có thể quay lại được thời gian này. Chẳng lẽ vì ông trời hiểu được sự ăn năn hối hận của hắn cho nên quyết đinh ban cho hắn một cơ hội để có thể sửa đổi sai lầm?
Nghĩ đến đây, Hàn Diệp Tu không khỏi nhếch khóe miệng lên, nếu quả thực hắn đã quay lại khoảng thời gian bốn năm trước, vậy tất cả ắt hẳn còn kịp, hắn cùng Vân Hề vẫn còn bên cạnh nhau.
Vân Hề lúc này hẳn đang làm bữa sáng a?!! Hàn Diệp Tu vui mừng nghĩ nghĩ. Bỏ hết chuyện thu mua! Bỏ hết cuộc họp đi! Hiện tại không gì quan trọng hơn Vân Hề hết! Nghĩ vậy, hắn vội vàng vén chăn lên, lúc chuẩn bị xuống giường chạy đi tìm cậu lại bị vết máu khô trên giường gây chú ý.
Máu, thành từng vệt dài giống hệt như hắn đã thấy ở toilet ngày đó.
Hàn Diệp Tu chật vật nhắm chặt hai mắt,trái tim dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến đau đớn, hắn không thể quên được ngày đó cậy mạnh đã đánh cho cậu một trận.
Vân Hề…
Hàn Diệp Tu mạnh mẽ mở mắt, tùy ý mặc quần con chạy thẳng ra khỏi căn phòng, hắn phải xin lỗi Vân Hề, nhất định phải yêu thương cậu, bù đắp hết những thiệt thòi kiếp trước hắn gây ra, sẽ không giống như bốn năm trước làm chuyện xằng bậy.
Đi tời phòng bếp, Hàn Diệp Tu chăm chú nhìn thân hình thon gầy đang náo cháo trong đó, Vân Hề vẫn giống hệt bốn năm trước, vẫn mặc bộ quần áo màu xám ở nhà, mặc dù tùy ý chọn lựa vẫn vô cùng hấp dẫn kẻ khác. Hàn Diệp tu nắm chặt hai tay, Vân Hề tốt đẹp như vậy sao hắn có thể bỏ rơi cậu đến ba năm, còn làm cho cậu thương tích đầy mình, hắn thực sự là…Chết tiệt!
Vân Hề đang khuấy nấu cháo chợt nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, cậu thấy Hàn Diệp Tu chỉ mặc một chiếc quần lót đứng ngơ ngác ở cửa nhìn mình. Cảnh này so với trí nhớ bốn năm trước của cậu rất khác nhau.
Nỗ lực đè xuống trào phúng trong lòng, Vân hề giống bốn năm trước nở ra nụ cười câu nhân, đáy mắt lộ vẻ nhu hòa: “Anh tỉnh.”
Biểu tình giống nhau như đúc, ngay cả lời nói cũng không hề sai khác…Hàn Diệp Tu chưa gặp nỗi xúc động nào mạnh mẽ như vậy, hắn cùng Vân Hề vẫn đang cùng nhau yêu đương, hắn cùng Vân Hề đang ở bốn năm trước, tất cả dường như còn kíp….
Điều chỉnh tâm lý bản thân, Hàn Diệp Tu lộ vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Vân Hề: “Vân Hề, anh xin lỗi, hôm qua anh uống nhiều rượu quá.” Anh xin lỗi em, xin lỗi vì đến khi em chết đi anh mới phải hiện rằng mình rất yêu em, xin lỗi, đã tạo cho em nhiều tổn thương sâu sắc như vậy, xin lỗi…
“Không sao” khóe miệng Vân Hề vẫn cong một độ cong không giảm: “Trước đi tắm đi, bữa sáng sẽ lập tức có ngay.”
“Không đi!” Hàn Diệp Tu bước lên ôm chầm lấy Vân Hề: “Anh ở đây cùng em.”
Thân thể Vân Hề cứng đờ, cậu không nghĩ Hàn Diệp Tu lại đột nhiên tiến đến ôm mình, cậu nhớ rõ bốn năm trước lúc cậu nói ra lời kia hắn chỉ hôn cậu một chút rồi đến phòng tắm, sau đó ngồi sẵn ở bàn ăn chờ cậu bưng bữa sáng lên. Thế nhưng tình huống này hoàn toàn khác biệt, vốn nghĩ sẽ đẩy Hàn Diệp Tu ra nhưng cuối cùng cậu vẫn nén nhịn được xuống tận đáy lòng. Vân Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cậu không thể để lộ bí mật này được, nhất định không thể để lộ.
Nhận thấy nhiệt độ nóng hổi trên người Vân Hề, Hàn Diệp Tu mặt biến sắc xoay người trong lòng lại, hắn giơ tay áp lên trán cậu, nhiệt độ rất nóng khiến hắn biết người này đang vào cơn sốt. Chết tiệt, hắn làm sao không phát hiện Vân Hề đang phát sốt bốn năm trước chứ! Đè xuống khủng hoảng trong lòng, hắn nhanh chóng ôm lấy Vân Hề chạy ra khỏi phòng bếp: “Làm sao lại nóng như vậy? Có choáng đầu hay không? Anh lập tức đưa em đến bệnh viện.”
Vân Hề chỉ chống cự được một chút hành động của hắn: “Em không sao, trước tiên thả em xuống đã.”
“Không được, em phải đến bệnh viện.” Hàn Diệp Tu không cho cậu cự tuyệt mình.
Thật phiền…Vân Hề thản nhiên nói: “Em không muốn đi bệnh viện, anh thả em xuống đi.” Kiếp trước cậu nghe được bác sĩ nói mình bị bệnh ung thư dạ dày cho nên đối với bệnh viện nảy sinh sợ hãi cùng phản cảm chống cự.
Hàn Diệp Tu dừng bước thật, hắn chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu: “Vân Hề, em đừng cự tuyệt anh chăm sóc cho em được không?”
“Hàn tổng, còn mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, cổ đông đã đến gần như đông đủ rồi, xin hỏi bây giờ ngài đang ở đâu?”
Hiển nhiên không phải là thanh âm thuần thục của thư kí khiến Hàn Diệp Tu nhíu mày: “Tôi không nhớ rõ hôm nay có cuộc họp cổ đông”.
Nghe hắn nói vậy đối phương càng thêm lo lắng: “Hàn tổng, lần này ngài cũng hai mươi vị cổ đông bàn bạc chuyện nua lại công ty điện tử Thiên Vũ, chẳng lẽ ngài đã quên?”
“Công ty điện tử Thiên Vũ không phải bốn năm trước đã…” ý thức được chuyện không thích hợp Hàn Diệp Tu nhanh chóng ngồi dậy, không gian quen thuộc, trang trí quen mắt, hắn chăm chăm nhìn vào đồng hồ treo trên tường, cái này là hắn mua cho Vân Hề vì thấy cậu rất thích mà cũng đúng dịp hai người xác định quan hệ nên xem như quà kỉ niệm. Hắn còn nhớ lúc đó Vân Hề có chút oán hận nói chữ “đưa” có ý nghĩ không tốt, không muốn sớm chia tay hắn, thế nhưng khi đưa về lại rạo rực vui vẻ đem đồng hồ treo trên tường phòng ngủ bọn họ.
Bất quá, nếu hắn nhớ không nhầm, cái này sau ba năm ở chung hắn đuổi Vân Hề đi cũng thuận lợi ném vào sọt rác, vì sao hiện tại vẫn còn ở đây? Lại không hao tổn gì treo trên tường, có có trang trí trong phòng này, tựa hồ như rất đơn giản.
“Hàn tổng! Hàn tổng! Ngài còn đó không?”
Không đúng,…những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn nhớ mình đã đến nới Vân Hề ở, sau đó đột nhiên phát hiện cậu ngã trong nhà vệ sinh, hắn lái xe đem cậu tới bệnh viện thì bị tai nạn.
Tai nạn….Hàn Diệp Tu yên lặng cảm nhận xem trên người có thương tích hay không, nhưng mà ngoại trừ đầu có chút nhức, tất cả bộ phận còn lại đều không thấy gì. Hắn hung hắng nhíu mày, hắn nhớ rõ ràng lúc đó xe của mình cùng một xe tải va chạm mạnh với nhau, loại va chạm như vậy không chết cũng thành bị thương nặng, làm sao có thể không có thương tích nào.
“Hàn tổng, xin hỏi ngài có còn nghe điện thoại hay không?”
Thu hồi tâm thần, Hàn Diệp Tu lạnh lùng nói: “Cô vừa nói cuộc họp này bàn về chuyện thu mua Thiên Vũ?”
“Đúng vậy Hàn tổng, xin hỏi ngài lúc nào thì đến đây?”
Không đúng, không thể như vậy! Công ty điện tử Thiên Vũ bốn năm trước đã bị hắn thu mua rồi, vì nó mà hắn cùng mấy lão cổ đông bảo thủ phải đấu trí với nhau rất gay gắt, cuối cùng không chỉ thu mua được công ty, còn có thể lấy thêm ít cổ phần từ tay bọn họ.
Thế nhưng, hiện tại thư kí của hắn lại thông báo hôm nay có cuộc họp cổ đông, nội dung cuộc họp bàn về thu mua Thiên Vũ, hơn nữa cùng với nội thất trong phòng càng làm hắn cảm thấy không đúng.
“Tôi đã biết, thông báo với mọi người, cuộc họp sẽ diễn ra muộn một giờ.” Không đợi thư kí trả lời, Hàn Diệp Tu trực tiếp cúp điện thoại, nhìn cảnh sắc bên ngoài cũng với ngày tháng hiển thị trong điện thoại càng khiến hắn nhíu mày thật sâu. Nếu như đây không phải là nằm mơ… thì có phải hắn đã quay về quá khứ bốn năm trước, thế nhưng, hắn không hiểu sao mình có thể quay lại được thời gian này. Chẳng lẽ vì ông trời hiểu được sự ăn năn hối hận của hắn cho nên quyết đinh ban cho hắn một cơ hội để có thể sửa đổi sai lầm?
Nghĩ đến đây, Hàn Diệp Tu không khỏi nhếch khóe miệng lên, nếu quả thực hắn đã quay lại khoảng thời gian bốn năm trước, vậy tất cả ắt hẳn còn kịp, hắn cùng Vân Hề vẫn còn bên cạnh nhau.
Vân Hề lúc này hẳn đang làm bữa sáng a?!! Hàn Diệp Tu vui mừng nghĩ nghĩ. Bỏ hết chuyện thu mua! Bỏ hết cuộc họp đi! Hiện tại không gì quan trọng hơn Vân Hề hết! Nghĩ vậy, hắn vội vàng vén chăn lên, lúc chuẩn bị xuống giường chạy đi tìm cậu lại bị vết máu khô trên giường gây chú ý.
Máu, thành từng vệt dài giống hệt như hắn đã thấy ở toilet ngày đó.
Hàn Diệp Tu chật vật nhắm chặt hai mắt,trái tim dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến đau đớn, hắn không thể quên được ngày đó cậy mạnh đã đánh cho cậu một trận.
Vân Hề…
Hàn Diệp Tu mạnh mẽ mở mắt, tùy ý mặc quần con chạy thẳng ra khỏi căn phòng, hắn phải xin lỗi Vân Hề, nhất định phải yêu thương cậu, bù đắp hết những thiệt thòi kiếp trước hắn gây ra, sẽ không giống như bốn năm trước làm chuyện xằng bậy.
Đi tời phòng bếp, Hàn Diệp Tu chăm chú nhìn thân hình thon gầy đang náo cháo trong đó, Vân Hề vẫn giống hệt bốn năm trước, vẫn mặc bộ quần áo màu xám ở nhà, mặc dù tùy ý chọn lựa vẫn vô cùng hấp dẫn kẻ khác. Hàn Diệp tu nắm chặt hai tay, Vân Hề tốt đẹp như vậy sao hắn có thể bỏ rơi cậu đến ba năm, còn làm cho cậu thương tích đầy mình, hắn thực sự là…Chết tiệt!
Vân Hề đang khuấy nấu cháo chợt nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, cậu thấy Hàn Diệp Tu chỉ mặc một chiếc quần lót đứng ngơ ngác ở cửa nhìn mình. Cảnh này so với trí nhớ bốn năm trước của cậu rất khác nhau.
Nỗ lực đè xuống trào phúng trong lòng, Vân hề giống bốn năm trước nở ra nụ cười câu nhân, đáy mắt lộ vẻ nhu hòa: “Anh tỉnh.”
Biểu tình giống nhau như đúc, ngay cả lời nói cũng không hề sai khác…Hàn Diệp Tu chưa gặp nỗi xúc động nào mạnh mẽ như vậy, hắn cùng Vân Hề vẫn đang cùng nhau yêu đương, hắn cùng Vân Hề đang ở bốn năm trước, tất cả dường như còn kíp….
Điều chỉnh tâm lý bản thân, Hàn Diệp Tu lộ vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Vân Hề: “Vân Hề, anh xin lỗi, hôm qua anh uống nhiều rượu quá.” Anh xin lỗi em, xin lỗi vì đến khi em chết đi anh mới phải hiện rằng mình rất yêu em, xin lỗi, đã tạo cho em nhiều tổn thương sâu sắc như vậy, xin lỗi…
“Không sao” khóe miệng Vân Hề vẫn cong một độ cong không giảm: “Trước đi tắm đi, bữa sáng sẽ lập tức có ngay.”
“Không đi!” Hàn Diệp Tu bước lên ôm chầm lấy Vân Hề: “Anh ở đây cùng em.”
Thân thể Vân Hề cứng đờ, cậu không nghĩ Hàn Diệp Tu lại đột nhiên tiến đến ôm mình, cậu nhớ rõ bốn năm trước lúc cậu nói ra lời kia hắn chỉ hôn cậu một chút rồi đến phòng tắm, sau đó ngồi sẵn ở bàn ăn chờ cậu bưng bữa sáng lên. Thế nhưng tình huống này hoàn toàn khác biệt, vốn nghĩ sẽ đẩy Hàn Diệp Tu ra nhưng cuối cùng cậu vẫn nén nhịn được xuống tận đáy lòng. Vân Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cậu không thể để lộ bí mật này được, nhất định không thể để lộ.
Nhận thấy nhiệt độ nóng hổi trên người Vân Hề, Hàn Diệp Tu mặt biến sắc xoay người trong lòng lại, hắn giơ tay áp lên trán cậu, nhiệt độ rất nóng khiến hắn biết người này đang vào cơn sốt. Chết tiệt, hắn làm sao không phát hiện Vân Hề đang phát sốt bốn năm trước chứ! Đè xuống khủng hoảng trong lòng, hắn nhanh chóng ôm lấy Vân Hề chạy ra khỏi phòng bếp: “Làm sao lại nóng như vậy? Có choáng đầu hay không? Anh lập tức đưa em đến bệnh viện.”
Vân Hề chỉ chống cự được một chút hành động của hắn: “Em không sao, trước tiên thả em xuống đã.”
“Không được, em phải đến bệnh viện.” Hàn Diệp Tu không cho cậu cự tuyệt mình.
Thật phiền…Vân Hề thản nhiên nói: “Em không muốn đi bệnh viện, anh thả em xuống đi.” Kiếp trước cậu nghe được bác sĩ nói mình bị bệnh ung thư dạ dày cho nên đối với bệnh viện nảy sinh sợ hãi cùng phản cảm chống cự.
Hàn Diệp Tu dừng bước thật, hắn chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu: “Vân Hề, em đừng cự tuyệt anh chăm sóc cho em được không?”
Danh sách chương