Chiếc xe Benz vẫn chạy bon bon trên đường, Vân Hề đang ngồi trên ghế phó lái, trầm mặc ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Lúc nãy cậu bỏ rơi Hàn Diệp Tu chạy theo Đường Hạo, là do lo lắng hắn có thể phát giận, dù sao tiền án của hắn cũng nhiều lắm, nếu quả thực chọc giận hắn, cho dù đang có nhiều người xung quanh hắn cũng không nể mặt đâu.

May mắn tay cậu nhanh trí để cho Hàn Diệp Tu thấy được mình bất an nắm chặt gấu áo, cũng may hắn gần đây ít nhiều quan tâm đến cậu nên mới chú ý chi tiết này, nếu không làm sao có thể dễ dàng tha cho cậu như vậy. Vân Hề cười mỉa mai, hôm nay cậu cần đến thủ đoạn nhỏ bé này để tránh va chạm với Hàn Diệp Tu.

“Vân Hề, người kia là?”

Vân Hề nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười nhạt: ‘Hiện tại mà nói…hẳn là tình địch của tớ.’

‘Tình địch?’

Cậu gật đầu: ‘Y thích Hàn Diệp Tu.’

Đường Hạo cười phì một tiếng: ‘Nam nhân xấu xa như hắn, y muốn thì dâng cho y luôn.’

‘Không được.’ Vân Hề khoát khoát tay,: ‘Quả táo cậu đã cắn dở có muốn cho kẻ mình căm ghét một ngụm không? Cho dù quả táo đó đã hư thối.’

Đường Hạo không nói gì nữa, kì thực y muốn nói, nếu là y quả táo thối ném trong thùng rác rồi y cũng không muốn kẻ mình chán ghét đến góp vui.

Vân Hề nhìn ngã tư đường quen thuộc trước mắt, thản nhiên nói: ‘Người khác muốn lấy Hàn Diệp Tu trong tay tớ, tớ sẵn sàng dâng tặng, nhưng riêng y thì không bao giờ.’

Đường Hạo kinh ngạc nhướn mày: ‘Y đắc tội gì với cậu?’

Trong ấn tượng của Đường Hạo, Vân Hề ít kết bạn cũng chẳng có hận thù với ai, trừ phi đối phương đem cậu chèn ép quá đáng, nếu không cậu sẽ xem người đó như không khí mà đỗi xử.

Cậu đang nhớ tới bộ dạng Lê Tích kéo Hàn Diệp Tu đến trước mặt mình diễu võ dương oai, nhớ tới khi mình đứng trước Sào Tửu mấy tiếng liền lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn. Khi cậu cùng Hàn Diệp Tu chia tay không lâu, Lê Tích lại mang một đống người đến đánh cậu tới mức chảy máu dạ dày, còn dẫm lên đầu cậu nói rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ đấu lại được y đâu. Vân Hề nhẹ nhàng thở một hơi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: ‘Tớ chán ghét y.’

Đường Hạo nghe vậy, than nhẹ: ‘Vân Hề, cậu có từng nghĩ quá có phải cậu không buông được Hàn Diệp Tu phải không?’

Vân Hề cười nhạt liếc nhìn sang Đường Hạo: ‘Thả hay không là một chuyện, có muốn tiếp tục bên hắn không là một chuyện khác. Hiện tị tớ chưa thể buông được hắn, nhưng sẽ có một ngày sự tồn tại của hắn chỉ giống không khí mà thôi. Hiện tại tớ đã rõ mọi chuyện mình cần làm, tớ không thể tiếp tục ở bên hắn, tớ phải rời khỏi hắn.’

‘Chỉ cần cậu biết mình cần làm những gì là tốt rồi.’ Đường Hạo nhún vai, an ủi cậu: ‘Tớ biết chuyện cậu đã quyết thì không thể thay đổi trong ngày một ngày hai được.’

Cậu nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng rồi không nói gì thêm. Từ khi sống lại đến này đã hơn nửa tháng, phải nói rằng cậu đã từng đem Hàn Diệp Tu thành trung tâm cuộc sống của mình, hận không thể hòa tan cùng hắn, nói tuyệt đối không quan tâm đến hắn là không thể. Lí do yêu một người có thể rất đơn giản, thế nhưng dứt bỏ một tình yêu lại rất khó, nếu như không phải trải qua một lần sống chết đau đớn, nếu như không phải chịu đựng bốn năm liền bị hắn gây bao tổn thương, cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ thoải mái quyết định như vậy.

Cậu đem Hàn Diệp Tu bỏ trong trái tim mình thì chắc chắn phải để lại vết thương, vết thương này cũng có lúc nhói đau, cậu cần phải khép lại kí ức trong quá khứ, cũng cần thời gian để xóa nhòa đi dấu vết Hàn Diệp Tu lưu lại trong đó.

Cuộc sống như bây giờ đã khiến cậu phần nào hài lòng, chí ít cậu sẽ không nhẹ dạ cả tin bởi Hàn Diệp Tu, cũng sẽ không bởi vì hắn mà tiếp tục lạc đường mất hướng, quyết định rời khỏi Hàn Diệp Tu chắc chắn sẽ không bao giờ dao động.

‘Đúng rồi Vân Hề, hôm trước cậu nhắn tin cho tớ nói đã chuyển khoản, hiện tại mới được mấy ngày cậu đã thu lại được tiền rồi sao?’

‘Mười ngày.’ Vân Hề cười nói: ‘Tớ dùng tiền của cậu tham gia thị trường chứng khoán được mười ngày đã tăng được gấp đôi, cậu thấy thế nào?’

‘Tăng gấp đôi?’ Đường Hạo mở to mắt, bộ dạng không tin người trước mặt: ‘Giá trị mỗi ngày đều tăng vọt?’

‘Đúng vậy.’

‘Cậu lợi hại quá.’ Đường Hạo cười lớn, vỗ vỗ lên vai Vân Hề: ‘Lúc trước khi cậu tràn đầy tự tin nói không lo lắng vấn đề tài chính tớ còn hơi nghi ngờ, không ngờ cậu lại có sở trường này. Sớm biết vậy tớ đã bỏ trong tài khoản thêm ít tiền cho cậu, như vậy lại thu thêm được ít nhiều lợi nhuận rồi.’

Cậu lắc đầu: ‘Tớ không muốn Hàn Diệp Tu chú ý, tài khoản là do cậu mở ra nhưng tớ không mình mắc bất cứ sai lầm nào, huống hồ tớ còn gần nửa năm nữa, không cần phải quá vội vàng.’

‘Cũng đúng.’ Đường Hạo gật đầu: ‘Vậy cậu sẽ tiếp tục mua cổ phiếu nữa sao?’

Vân Hề bất đắc dĩ cười cười: ‘Thị trường chứng khoán liên tục thay đổi, cậu nghĩ là lúc nào điểm cũng tăng vọt sao? Tớ đã có kế hoạch rồi, cậu cứ yên tâm đi. Nhưng mà…’ Vân Hề nhìn Đường Hạo một cái: ‘Nếu như cậu cũng muốn chơi cổ phiếu, tớ sẽ cho cậu ít tin tức.’

‘Không cần đâu.’ Đường Hạo khoát khoát tay: ‘Chỉ cần dính đến mưu kế kiếm tiền là tớ lại thấy đau đầu rồi, tớ cũng không phải dạng người có thể tính toán hết mọi chuyện.’

‘Chờ sau này cậu tiếp nhận sự nghiệp của cha mình sẽ còn nhiều điều đau đầu hơn nữa.’ Vân Hề trêu chọc y, tuy Đường Hạo không nói nhà mình làm gì nhưng cậu vẫn biết cha y làm trong ngành bất động sản, đất ở thành phố S là tấc đất tấc vàng, gia định y cũng coi như là địa chủ nhỏ.Bất quá Đường Hạo không muốn nói ra, chắc là sợ cậu tự tạo áp lực cho mình, cậu cũng vui vẻ làm bộ không biết gì cả, như vậy hai người chơi với nhau sẽ thêm thoải mái.

‘Cuộc sống như hiện tại là điều tớ ao ước nhất.’ Đường Hạo nắm chặt lấy tay lái, rung đùi đắc ý: ‘Bây giờ muốn tiêu diêu cả ngày thì là cả ngày, sau này nửa ngày thôi cũng khó.’

Vân Hề cười cười từ chối cho ý kiến.

Chiếc xe Benz rẽ ngoặt một cái, đã đến nhà hàng cơm Trung làn trước hai người đi ăn. Cái gọi là gặp mặt cha Đường Hạo chẳng qua chỉ là mượn cớ thoát khỏi Hàn Diệp Tu mà thôi, chuyện này trong lòng hai người đều rõ. Thực tế từ trước đến này Vân Hề chưa từng thấy qua cha Đường Hạo, đừng nói đến lâu không gặp mặt để cùng ăn cơm. Huồng hồ cha y mỗi ngày đều bận rộn ra ngoài đi xã giao, làm gì có thời gian tiếp cậu cùng Đường Hạo.

Hai người vẫn vào phòng cũ hôm trước, ăn xong cũng chưa vội rời đi. Đường Hạo nhờ nhân viên mang lên một bộ trà cụ, tự tay pha trà, cứ như vậy, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng dễ chịu.

Vân Hề thực thích nói chuyện phiếm với Đường Hạo, chĩ ít cậu có thể gỡ xuống lớp vỏ ngụy trang để thoải mái làm chính mình, cũng không cần ép buộc hành động của mình vào khuôn. Khi ở cùng Hàn Diệp Tu, cậu cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ có khi ngồi trước Đường Hạo mới có thể trầm tĩnh lại. Cậu đã cảm khái trong lòng nhiều lần, may mắn sau khi sống lại đã lập tức liên lạc với Đường Hạo, nếu không mất đi một người bạn thân đáng quý như vậy thì thật là đáng tiếc.

Đúng chín giờ, điện thoại của Vân Hề vang lên, nhìn cái tên Hàn Diệp Tu hiện trên màn hình, cậu lại thấy áp lực dâng lên rồi. Cậu ấn nút nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Hàn Diệp Tu.

‘Vẫn đang ăn cơm sao?’

‘Lát nữa sẽ về.’

Hàn Diệp Tu ngừng lại một chút, nói: ‘Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đón.’

‘Không cần.’ Vân Hề cự tuyêt: ‘A Hạo sẽ đưa em về.’

‘Ở đâu?’ Câu hỏi của Hàn Diệp Tu lần nữa vang lên, giọng nói của hắn cũng tràn đầy kiên quyết, không muốn bị cự tuyệt.

Vân Hề liếc mắt một cái lâp tức cúp máy, nếu để cho Hàn Diệp Tu biết mình cùng Đường Hạo không hề ăn cơm với ‘cha Đường Hạo’ thì chắc chắn hắn sẽ làm khó y. Mặc kệ, hôm nay đằng nào cũng có trận cãi nhau giưa hai người, nhưng cũng không cần phải lôi Đường Hạo vào.

Đường Hạo nhếch môi, lập tức tặng cho Vân Hề một dấu number one: ‘Có khí chất!’

Vân Hề kéo kéo khóe miệng, từ chối cho ý kiến: ‘Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.’

‘Ngay bây giờ sao?’ Vẻ mặt Đường Hạo lộ vẻ lo lắng: ‘Tuy vừa rồi cậu nói điện thoại rất có khí chất, nhưng giờ trở về hắn..’

‘Sẽ không, cậu yên tâm đi.’

Vẻ mặt của y vẫn tràn đầy nghi hoặc: ‘Hay đêm nay cậu đến nhà tớ ngủ lại?’

‘Tớ nói sẽ không là sẽ không mà.’ Vân Hề duỗi ngón tay sửa lại cổ áo: ‘Đường đại thiếu gia, đưa người đi thì phải đưa người về chứ? ‘Đưa, phải đưa chứ.’ Đường Hạo gật đầu không ngừng: ‘Đi thôi nào tớ đưa cậu về. Cậu đi một mình tớ cũng không yên tâm.’

Vân Hề khẽ cười theo Đường Hạo rời khỏi phòng.

Ngoài phòng trọ, Hàn Diệp Tu mặc tây trang, lẳng lặng đứng sững ở đó, sắc mặt hắn vô cùng u ám, chăm chú chiếc điện thoại màu đen trong tay.

Đây là lần đầu tiên Vân Hề không chút do dự cúp điện thoại của hắn, hắn biết chiều nay Lê Tích nói nhảm đã khiến cậu hiểu nhầm, hơn nữa khẩu khí của y còn không thèm dấu diếm nói thẳng ra. Chắc chắn Vân Hề sẽ không thoải mái, nếu không thì đã không nhanh chóng nhờ Đường Hạo rời khỏi hắn, cũng không thèm cho hắn cơ hội giải thích.

Thời khắc Vân Hề xoay người rời đi hắn thực sự muốn đuổi theo, thậm chí còn nghĩ sẽ nhét cậu vào xe mang về nhà, nhưng khi nhìn thấy cậu bất an nắm chặt gấu áo, hắn nhịn xuống. Hắn biết chuyện đêm ấy đã để lại bóng ma trong lòng Vân Hề, mỗi khi hắn muốn thân mật, mặt cậu trở nên trắng nhợt, thân thể run lên nhè nhẹ, thật giống như chậu nước lạnh dội thẳng vào người hắn. Cho nên bây giờ hắn không dám cưỡng ép cậu, cũng không dám khiến cậu không vui. Thực ra hắn rất muốn cậu, nhưng hắn càng muốn cậu cam tâm tình nguyện vui vẻ bên hắn, chứ không phải với vẻ mặt sợ hãi ấy.

Hàn Diệp Tu không biết mình đứng ngẩn ngơ như vậy đã bao lâu, cho đến khi chiếc xe benz của Đường Hạo xuất hiện trong tầm nhìn của mình, nắm tay của hắn mới dần dần thả lỏng. Thế nhưng khi thấy dáng vẻ tươi cười nói chuyện của hai người, ghen tuông trong lòng hắn bốc lên nghi ngút.

Từ khi sống lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu cười tươi vui vẻ đến như vậy, thế nhưng người làm cậu cười không phải là hắn, điều này làm hắn rất đố kị. Hắn thực muốn chạy đến lôi Vân Hề ra, hung hăng phát tiết phiền muộn lên Đường Hạo, nhưng hắn biết nếu hắn làm thế Vân Hề sẽ càng thêm sợ hãi, xa lánh.

Cùng lúc đó, Vân Hề đang ngồi trên ghế phó lái cũng nhìn thấy Hàn Diệp Tu đang đứng trước phòng trọ, con ngươi cậu thu lại, nét tươi cười cũng dần mất đi: ‘Cảm ơn cậu đã đưa tớ về, tớ về trước đây.’

Lúc này Đường Hạo cũng đã chú ý đến Hàn Diệp Tu, y lo lắng nhìn về phía Vân Hề: ‘Vân Hề, cậu khẳng định Hàn Diệp Tu sẽ không phát hỏa lên cậu?’

‘Sẽ không.’ Vân Hề mỉm cười lắc đầu: ‘Tớ đi về trước, cậu cũng nhanh về nhà đi.’

‘Được rồi, có chuyện gì nhất định phải gọi tớ đó.’

Vân Hề cầm lấy áo khoác cũng không trả lời y, cậu chậm rãi đi đến bên Hàn Diệp Tu. Mặc dù cậu đã dùng tốc độ chậm nhất có thể thế nhưng chẳng bao lâu đã cách Hàn Diệp Tu một khoảng ngắn.

Cậu nhìn hắn nắm chặt tay, chỉ rũ mắt xuống nói: ‘Muốn động tay cũng chờ A Hạo về đã, xem như tôi cầu xin anh.’

Hàn Diệp Tu trừng to mắt kinh ngạc nhìn Vân Hề, hắn nghẹn thật lâu vẫn không thể trả lời nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện