Bởi vì điều kiện ánh sáng không tốt cho nên Hàn Diệp Tu không mấy chú ý đến biểu hiện khác thường của Vân Hề, chỉ có thiếu niên kia dường như đã nhận ra ánh mắt chán ghét của cậu nhìn mình. Đầu tiên y ngẩn người ra, sau đó mỉm cười giơ cao ly rượu lên không trung làm động tác xin mời rồi ngửa đầu uống cạn.
Lúc này Dịch Dương ngồi bên cạnh mới chú ý đến hành động của thiếu niên, theo đường nhìn của y vừa vặn thấy được bộ dạng mím môi của Vân Hề, cậu đang nhíu mày trừng mắt cảnh cáo thiếu niên kia.
Thực chất Dịch Dương không hề biết thiếu niên này, anh vốn chỉ muốn ngồi đây chờ Hàn Diệp Tu cùng Vân Hề đến, không ngờ y bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh anh làm ra vẻ thân thiết. Thậm chí từ đầu đến cuối anh không hề nói với thiếu niên này một câu, chỉ có y cứ luyên thuyên hết chuyện này sang chuyện khác, cũng không có ý định rời đi, làm anh không khỏi nghi ngờ y là đàn em của bang phái nào cử đến nghe ngóng tình hình.
Hàn Diệp Tu rốt cuộc cũng để ý đến thiếu niên này, hắn bất giác liếc nhìn sang Vân Hề đang đứng bên cạnh mình. Lúc này biểu cảm trên mặt cậu đã trở lại bình thường, hai bàn tay nắm chặt đã thả lỏng ra. Hàn Diệp Tu bật cười vỗ vỗ lên trán mình, đời này chỉ hắn trọng sinh thôi cho nên Vân Hề làm sao biết được thiếu niên này, có lẽ vừa rồi hắn đã quá khẩn trương.
Hơn nữa cho dù được trọng sinh nhưng hắn sẽ không để mọi chuyện đi theo mạch cũ nữa. Lúc hắn và thiếu niên này gặp nhau lần đầu cũng ở Sào Tửu, cũng chính là lúc hẹn gặp Dịch Dương. Khi đó hắn còn tưởng thiếu niên này là do anh ta mang đến, sau này hỏi lại mới biết y chẳng liên quan gì đến Dịch Dương cả.
Thiếu niên này tên là Lê Tích, là người tình lâu nhất của hắn, cũng là một kẻ biết nhìn sắc mặt của người khác mà sống nhất, vì vậy cho nên dù hắn có rất nhiều đối tượng chơi bời nhưng chưa bao giờ đuổi Lê Tích đi. Y cũng không giống với những kẻ khác được chiều chuộng mà kiêu ngạo, cũng không mơ mộng xã xôi hắn sẽ yêu lại mình, càng không giống những kẻ khác ghen tuông tranh giành tình nhân. Lê Tích rất biết quan tâm tới người khác, cũng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí chỉ cần hắn gọi một cú điện thoại dù đang ở chỗ xa xôi hay đang không vui y vẫn sẽ nhanh chóng chạy đến bên cạnh bồi hắn.
Có lẽ chính tính cách này của Lê Tích đã làm thỏa mãn hư vinh bành trướng trong lòng Hàn Diệp Tu, khiến hắn gây ra những tổn thương đau đớn cho Vân Hề. Chỉ cần Lê Tích biết điều, thì Hàn Diệp Tu sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của y, thế nhưng có một điểm rất rõ ràng ở đây – hắn không yêu Lê Tích, cho nên cả hai không bao giờ động đến vấn đề này.
Nhưng mà đã đến với kiếp này hắn tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc nữa, hiện tại hắn đã biết rõ mình yêu ai, muốn ai, hắn sẽ không lầm bất cứ chuyện gì có thể gây tổn thương cho Vân Hề nữa.
Hai người chỉ lẳng lặng đứng trước bàn, Dịch Dương thấy bọn họ liền lập tức đứng dậy, đi đến đấm đấm lên vai Hàn Diệp Tu mấy cái: “Tên nhóc nhà cậu cuối cùng cũng đến đây, định để tôi một mình uống rượu giải sầu đến say khướt sao?”
Hàn Diệp Tu cũng tiếp lời trêu đùa anh ta một chút: “Không phải mày có mỹ nhân bầu bạn rồi sao? Sao có thể nói đang uống rượu giải sầu chứ?”
Vân Hề nghe hắn nói vậy chỉ khẽ rũ mắt xuống, khóe môi không khỏi nở ra một nụ cười trào phúng, quả nhiên…. Cẩu cải bất liễu cật thỉ ( Chó không thể thay đổi được thói quen ăn cứt của mình giống kiểu ngựa quen đường cũ nhưng mà điêu hơn). Đời trước tuy rằng cậu không biết Hàn Diệp Tu và Lê Tích qua lại với nhau từ lúc nào nhưng lúc này đã dám khẳng định, hai người này nhất định quen nhau từ hôm nay. Cậu nhớ khi Hàn Diệp Tu bắt đầu thay đổi là từ nửa năm sau, vậy xem ra người này rất có tâm cơ, cũng rất nhẫn nại.
Mặc dù Lê Tích dùng ánh mắt rất mông lung khi nhìn Hàn Diệp Tu, nhưng Vân Hề vẫn có thể nhìn thấu tâm cơ phía sau đôi mắt ấy. Tuy rằng hiện tại cậu đã không còn yêu hắn nữa, nhưng khi chứng kiến cảnh ấy vẫn có vài phần khó chịu. Bất kể hiện tại cậu dùng thân phận Hàn Diệp Tu để giới thiệu vơid người khác nhưng không có nam nhân nào ngu ngốc tình nguyện đội nón xanh (bị phản bội) trên đàu cả ngày đâu.
Dịch Dương liếc nhìn Lê Tích rồi phì cười, “Tôi nào có phúc phận như cậu, được một người đẹp như thế bầu bạn,từ trước tới giờ tôi chẳng hề quen biết tên nhóc này được chứ? Cho nên đừng có gán ghép linh tinh.”
Anh ta nói những lời này khiến cho Lê Tích vô cùng xấu hổ, y đứng dậy nâng chén: “Chào mọi người, tôi chỉ là thấy anh chàng này đang cô đơn uống rượu giải sầu một mình cho nên mới dám mặt dày đến ngồi cọ rượu, vậy tôi tự phạt mình uống một chén trước.” Nói xong y ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó còn tinh nghịch lè lưỡi ra: “Các anh đã tới, tôi cũng nên đi rồi, hẹn gặp lại.”
Vẻ mặt Hàn Diệp Tu không thay đổi gì nói: “Hẹn gặp lại.”
Lê Tích tựa hồ cũng không ngờ Hàn Diệp Tu lại phũ phàng như vậy, y ngẩn người ra sau đó đánh mắt về phía Dịch Dương, đáng tiếc anh ta từ đầu đến cuối đã không thèm để ý đến ý cho nên không thèm đáp lại một lời, chỉ lo bắt chuyện cùng Hàn Diệp Tu và Vân Hề. Lê Tích bữa môi không thể làm gì khác, vốn đã đặt ly rượu xuống chuẩn bị rời đi, lại bị giọng nói sang sảng của nam nhân mà dừng bước.
“Này! Diệp Tu!”
Mấy người lập tức nhìn qua chỉ thấy một nam nhân trên mặt toàn vẻ tươi cười, mặc áo T- shirf màu đen bó sát người đi đến bàn bọn họ.
Hàn Diệp Tu xoa xoa lên ấn đường đau nhức, trừ bỏ hôm nay hắn mang theo Vân Hề đến đây thì dường như mọi chuyện đều xảy ra giống đúc như trước khi sống lại. Hắn đành phải đứng lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn nói chuyện cùng kẻ mới đến: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy?”
“Tổng giám đốc Hàn đại giá quang lâm (hạ mình đến đây), tôi dám không đón tiếp sao?” Nam nhân bật cười sảng khoái, lúc nhìn sang thấy Lê Tích đứng một bên không khỏi ngạc nhiên mở to mắt: “Tiểu Tích em biết bọn họ sao? Thảo nào anh vừa nói không tìm thấy em đâu, thì ra là chạy đến chỗ này chơi.”
Lê Tích cũng bật cười theo: “Anh họ, thực ra em cùng bọn họ không quen biết gì, chỉ đang mặt dày cọ rượu thôi.”
“Nhóc thối này!” Nam nhân làm ra vẻ tức giận đánh nhẹ một cái lên ót y: “Anh thiếu rượu cho em uống sao? Chỉ sợ em bụng nhỏ không uống được bao nhiêu, còn bày trò đi cọ rượu, thật mà mất mặt!”
Lê Tích một bên ôm lấy cái ót, một bên làm vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Còn đánh nữa sẽ mách bác hai.”
“Còn học được thói mách lẻo nữa kìa.” Nam nhân tuyệt vọng xoa xoa lấy đầu Lê Tích, rồi làm vẻ mặt áy náy quay sang Hàn Diệp Tu: “Xin lỗi cậu, đây là em họ tôi – Lê Tích. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không cần chấp nhất nha.”
“Thì ra là em họ ông chủ Lê.” Dịch Dương ngồi kiểu vắt một chân lên, cà phơ cà phất nói chuyện với gã: “Tôi thế mà còn tưởng nhóc con xấu xa nhà ai dám đến cọ rượu mình, tôi còn nghĩ chờ thêm chút nữa chắc phải đi toi mấy chai rượu rồi.”
“Đây là…” Nam nhân nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Dịch Dương, cuối cùng trừng to mắt: “Thật là đéo đỡ được! Dịch Dương? Tên nhóc nhà cậu về lúc nào vậy?”
“Vừa trở về được vài ngày, vừa về đã đến chỗ cậu ủng hộ, có thấy tôi xứng là bạn tốt của cậu không?”
“Quả là bạn tốt!” Nam nhân ấn Lê Tích ngồi xuống ghế sau đó tự mình nâng cao ly rượu: ‘Chúc mừng, chúc mừng cậu danh tiếng ngời ngời trở về. Bữa nay tôi mời, mọi người tùy ý gọi, không cần phải khách khí gì hết!’
‘Tôi chờ cậu nói câu này mãi!’ Dịch Dương cười rất tươi, cụng ly với nam nhân.
Trong lúc đó, Vân Hề vẫn giữ nguyên im lặng, không suy nghĩ, không nói chuyện, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào, chẳng thèm đếm xỉa gì đến những chuyện đang diễn ra, giống như mọi thứ xung quanh không nằm trong phạm vi quan tâm của mình.
Cậu biết nam nhân này, tên gã là Lê Bân, ông chủ của Sào Tửu. Tuy Lê Bân có được mọi điều kiện tốt nhất để mở quán bar là dựa vào cha gã giúp đỡ, nhưng gã có thể đem một quán rượu thành nhỏ thành quy mô lớn như hiện tại cũng xem như có năng lực cùng bản lĩnh. Xem ra lúc trước cậu đã không trách oan người này, nếu như không phải Lê Bân xuất hiện thì Lê Tích vốn dĩ đã sắp rời đi lại đương nhiên được ngồi lại. Tuy rằng cậu không chắc chắn cuối cùng Hàn Diệp Tu có ngoại tình với Lê Tích hay không….nhưng chắc cũng không sớm như vậy.
Nhưng mà có chuyện cậu vẫn không rõ lắm, lúc đó Hàn Diệp Tu cùng cậu xem như vẫn đang mặn nồng, vì sao Lê Bân không ngăn cản Lê Tích quan hệ với hắn, hay vốn gã không thèm quan tâm đến đời sống tình cảm của em họ mình? Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói chuyện, bèn nắm chặt lấy tay Vân Hề, cúi người nói thầm vào tay cậu: ‘Em không thích chỗ này sao? Nếu không chũng ta đổi chỗ đến nơi yên tĩnh một chút?’
‘Không sao đâu.’ Vân Hề lắc đầu cười nhạt: ‘Em sẽ thử làm quen.’
Hàn Diệp Tu cúi đầu, khẽ hôn lên môi cậu: ‘Ngốc quá, em không cần miễn cưỡng mình, anh sẽ nói Lê Bân đổi chỗ cho chúng ta. A, đúng rồi giới thiệu với em đó là Lê Bân, kẻ mặc áo đen đang uống rượu với Dịch Dương ấy, hắn là ông chủ của quán bar nay.’
‘Vậy sao.’ Vân Hề gật đầu xem như đã biết: ‘Em đã biết, anh cũng không cần nói hắn đổi chỗ đâu, dù sao cũng cần quen đến mấy chỗ thế này.’
‘Sao em biết lần sau anh sẽ tiếp tục mang em đến đây nữa?’ Hàn Diệp Tu nhíu mày.
Vân Hề hơi mím môi lại, ủ rũ cúi đầu xuống: ‘Em biết rồi, không có gì.’
Hàn Diệp tu thấy cậu như vậy thì cười ra tiếng: ‘Thật ngốc, em không biết anh đang đùa em sao. Sau này dù anh có đi đâu cũng mang em theo cùng, sẽ không bao giờ bắt em phải ở nhà một mình nữa, em yên tâm nhé!’
‘Ơ!’ Lê Bân lau đi vết rượu trên khóe miệng, hướng Hàn Diệp Tu trêu đùa: ‘Tổng giám đốc Hàn có chuyện gì mà vui vẻ thế? Nói ra cho bọn tôi cùng vui với.’
‘Vợ chồng son người ta tâm sự, cậu xía vào làm gì!’ Dich Dương đứng dậy ôm lấy hai chén rượu đi về phía gã: ‘Này, cụng ly!’
‘Chỉ hai chúng ta uống thì còn ý nghĩa gì nữa!’ Lê Bân không nhanh chóng tiếp lấy ly rượu của Dịch Dương mà liếc mắt nhìn qua Lê Tích một cái: ‘Muốn cả đám uống rượu cơ, cả nhà cụng ly mới thực ý nghĩa.’
Lê Tích lập tức hiểu ý gã nhanh chóng lấy ra năm ly rượu, rượu mỗi ly đều được rót rất đều, không nhiều hơn cũng không ít hơn một phân, có thể nhận ra bình thường y cũng thường xuyên thưởng rượu.
Đầu tiên y đặt trước mặt mỗi người một chén rượu, sau đó tự cầm lấy ly của mình nói: ‘Lần đầu gặp mặt, tôi mời mọi người một chén.’
‘Em gấp gì chứ, chờ mọi người cùng uống luôn.’ Lê Bân gõ lên ót Lê Tích một cái, sau đó nhìn về phía ba người Vân Hề: ‘Đến đây nào, đầu tiên chúng ta cạn một ly đã.’
‘Vân Hề không uống được rượu, tôi gánh thay em ấy.’ Hàn Diệp Tu nói xong lập tức bưng hai ly rượu lên.
‘Ôi chao, ôi chao, ôi chao, đừng đừng đừng.’ Lê Bân vọi vàng ngăn cản: ‘Đã đến quán bar sao có thể không uống rượu được? Diệp Tu, không cần phải bảo vệ người yêu như vậy chứ.’
(sẽ bổ sung sau)
Hàn Diệp Tu mặt lạnh nhíu mày nói: ‘Em ấy không phải là tình nhân mà là vợ của tôi.’
Lê Tích nghe hắn nói vậy thì hơi híp mắt, đáy mắt tối đên không rõ, trùng hợp lại bị Vân Hề nhìn thấy hết.
Lúc này Dịch Dương ngồi bên cạnh mới chú ý đến hành động của thiếu niên, theo đường nhìn của y vừa vặn thấy được bộ dạng mím môi của Vân Hề, cậu đang nhíu mày trừng mắt cảnh cáo thiếu niên kia.
Thực chất Dịch Dương không hề biết thiếu niên này, anh vốn chỉ muốn ngồi đây chờ Hàn Diệp Tu cùng Vân Hề đến, không ngờ y bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh anh làm ra vẻ thân thiết. Thậm chí từ đầu đến cuối anh không hề nói với thiếu niên này một câu, chỉ có y cứ luyên thuyên hết chuyện này sang chuyện khác, cũng không có ý định rời đi, làm anh không khỏi nghi ngờ y là đàn em của bang phái nào cử đến nghe ngóng tình hình.
Hàn Diệp Tu rốt cuộc cũng để ý đến thiếu niên này, hắn bất giác liếc nhìn sang Vân Hề đang đứng bên cạnh mình. Lúc này biểu cảm trên mặt cậu đã trở lại bình thường, hai bàn tay nắm chặt đã thả lỏng ra. Hàn Diệp Tu bật cười vỗ vỗ lên trán mình, đời này chỉ hắn trọng sinh thôi cho nên Vân Hề làm sao biết được thiếu niên này, có lẽ vừa rồi hắn đã quá khẩn trương.
Hơn nữa cho dù được trọng sinh nhưng hắn sẽ không để mọi chuyện đi theo mạch cũ nữa. Lúc hắn và thiếu niên này gặp nhau lần đầu cũng ở Sào Tửu, cũng chính là lúc hẹn gặp Dịch Dương. Khi đó hắn còn tưởng thiếu niên này là do anh ta mang đến, sau này hỏi lại mới biết y chẳng liên quan gì đến Dịch Dương cả.
Thiếu niên này tên là Lê Tích, là người tình lâu nhất của hắn, cũng là một kẻ biết nhìn sắc mặt của người khác mà sống nhất, vì vậy cho nên dù hắn có rất nhiều đối tượng chơi bời nhưng chưa bao giờ đuổi Lê Tích đi. Y cũng không giống với những kẻ khác được chiều chuộng mà kiêu ngạo, cũng không mơ mộng xã xôi hắn sẽ yêu lại mình, càng không giống những kẻ khác ghen tuông tranh giành tình nhân. Lê Tích rất biết quan tâm tới người khác, cũng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí chỉ cần hắn gọi một cú điện thoại dù đang ở chỗ xa xôi hay đang không vui y vẫn sẽ nhanh chóng chạy đến bên cạnh bồi hắn.
Có lẽ chính tính cách này của Lê Tích đã làm thỏa mãn hư vinh bành trướng trong lòng Hàn Diệp Tu, khiến hắn gây ra những tổn thương đau đớn cho Vân Hề. Chỉ cần Lê Tích biết điều, thì Hàn Diệp Tu sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của y, thế nhưng có một điểm rất rõ ràng ở đây – hắn không yêu Lê Tích, cho nên cả hai không bao giờ động đến vấn đề này.
Nhưng mà đã đến với kiếp này hắn tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc nữa, hiện tại hắn đã biết rõ mình yêu ai, muốn ai, hắn sẽ không lầm bất cứ chuyện gì có thể gây tổn thương cho Vân Hề nữa.
Hai người chỉ lẳng lặng đứng trước bàn, Dịch Dương thấy bọn họ liền lập tức đứng dậy, đi đến đấm đấm lên vai Hàn Diệp Tu mấy cái: “Tên nhóc nhà cậu cuối cùng cũng đến đây, định để tôi một mình uống rượu giải sầu đến say khướt sao?”
Hàn Diệp Tu cũng tiếp lời trêu đùa anh ta một chút: “Không phải mày có mỹ nhân bầu bạn rồi sao? Sao có thể nói đang uống rượu giải sầu chứ?”
Vân Hề nghe hắn nói vậy chỉ khẽ rũ mắt xuống, khóe môi không khỏi nở ra một nụ cười trào phúng, quả nhiên…. Cẩu cải bất liễu cật thỉ ( Chó không thể thay đổi được thói quen ăn cứt của mình giống kiểu ngựa quen đường cũ nhưng mà điêu hơn). Đời trước tuy rằng cậu không biết Hàn Diệp Tu và Lê Tích qua lại với nhau từ lúc nào nhưng lúc này đã dám khẳng định, hai người này nhất định quen nhau từ hôm nay. Cậu nhớ khi Hàn Diệp Tu bắt đầu thay đổi là từ nửa năm sau, vậy xem ra người này rất có tâm cơ, cũng rất nhẫn nại.
Mặc dù Lê Tích dùng ánh mắt rất mông lung khi nhìn Hàn Diệp Tu, nhưng Vân Hề vẫn có thể nhìn thấu tâm cơ phía sau đôi mắt ấy. Tuy rằng hiện tại cậu đã không còn yêu hắn nữa, nhưng khi chứng kiến cảnh ấy vẫn có vài phần khó chịu. Bất kể hiện tại cậu dùng thân phận Hàn Diệp Tu để giới thiệu vơid người khác nhưng không có nam nhân nào ngu ngốc tình nguyện đội nón xanh (bị phản bội) trên đàu cả ngày đâu.
Dịch Dương liếc nhìn Lê Tích rồi phì cười, “Tôi nào có phúc phận như cậu, được một người đẹp như thế bầu bạn,từ trước tới giờ tôi chẳng hề quen biết tên nhóc này được chứ? Cho nên đừng có gán ghép linh tinh.”
Anh ta nói những lời này khiến cho Lê Tích vô cùng xấu hổ, y đứng dậy nâng chén: “Chào mọi người, tôi chỉ là thấy anh chàng này đang cô đơn uống rượu giải sầu một mình cho nên mới dám mặt dày đến ngồi cọ rượu, vậy tôi tự phạt mình uống một chén trước.” Nói xong y ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó còn tinh nghịch lè lưỡi ra: “Các anh đã tới, tôi cũng nên đi rồi, hẹn gặp lại.”
Vẻ mặt Hàn Diệp Tu không thay đổi gì nói: “Hẹn gặp lại.”
Lê Tích tựa hồ cũng không ngờ Hàn Diệp Tu lại phũ phàng như vậy, y ngẩn người ra sau đó đánh mắt về phía Dịch Dương, đáng tiếc anh ta từ đầu đến cuối đã không thèm để ý đến ý cho nên không thèm đáp lại một lời, chỉ lo bắt chuyện cùng Hàn Diệp Tu và Vân Hề. Lê Tích bữa môi không thể làm gì khác, vốn đã đặt ly rượu xuống chuẩn bị rời đi, lại bị giọng nói sang sảng của nam nhân mà dừng bước.
“Này! Diệp Tu!”
Mấy người lập tức nhìn qua chỉ thấy một nam nhân trên mặt toàn vẻ tươi cười, mặc áo T- shirf màu đen bó sát người đi đến bàn bọn họ.
Hàn Diệp Tu xoa xoa lên ấn đường đau nhức, trừ bỏ hôm nay hắn mang theo Vân Hề đến đây thì dường như mọi chuyện đều xảy ra giống đúc như trước khi sống lại. Hắn đành phải đứng lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn nói chuyện cùng kẻ mới đến: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy?”
“Tổng giám đốc Hàn đại giá quang lâm (hạ mình đến đây), tôi dám không đón tiếp sao?” Nam nhân bật cười sảng khoái, lúc nhìn sang thấy Lê Tích đứng một bên không khỏi ngạc nhiên mở to mắt: “Tiểu Tích em biết bọn họ sao? Thảo nào anh vừa nói không tìm thấy em đâu, thì ra là chạy đến chỗ này chơi.”
Lê Tích cũng bật cười theo: “Anh họ, thực ra em cùng bọn họ không quen biết gì, chỉ đang mặt dày cọ rượu thôi.”
“Nhóc thối này!” Nam nhân làm ra vẻ tức giận đánh nhẹ một cái lên ót y: “Anh thiếu rượu cho em uống sao? Chỉ sợ em bụng nhỏ không uống được bao nhiêu, còn bày trò đi cọ rượu, thật mà mất mặt!”
Lê Tích một bên ôm lấy cái ót, một bên làm vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Còn đánh nữa sẽ mách bác hai.”
“Còn học được thói mách lẻo nữa kìa.” Nam nhân tuyệt vọng xoa xoa lấy đầu Lê Tích, rồi làm vẻ mặt áy náy quay sang Hàn Diệp Tu: “Xin lỗi cậu, đây là em họ tôi – Lê Tích. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không cần chấp nhất nha.”
“Thì ra là em họ ông chủ Lê.” Dịch Dương ngồi kiểu vắt một chân lên, cà phơ cà phất nói chuyện với gã: “Tôi thế mà còn tưởng nhóc con xấu xa nhà ai dám đến cọ rượu mình, tôi còn nghĩ chờ thêm chút nữa chắc phải đi toi mấy chai rượu rồi.”
“Đây là…” Nam nhân nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Dịch Dương, cuối cùng trừng to mắt: “Thật là đéo đỡ được! Dịch Dương? Tên nhóc nhà cậu về lúc nào vậy?”
“Vừa trở về được vài ngày, vừa về đã đến chỗ cậu ủng hộ, có thấy tôi xứng là bạn tốt của cậu không?”
“Quả là bạn tốt!” Nam nhân ấn Lê Tích ngồi xuống ghế sau đó tự mình nâng cao ly rượu: ‘Chúc mừng, chúc mừng cậu danh tiếng ngời ngời trở về. Bữa nay tôi mời, mọi người tùy ý gọi, không cần phải khách khí gì hết!’
‘Tôi chờ cậu nói câu này mãi!’ Dịch Dương cười rất tươi, cụng ly với nam nhân.
Trong lúc đó, Vân Hề vẫn giữ nguyên im lặng, không suy nghĩ, không nói chuyện, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào, chẳng thèm đếm xỉa gì đến những chuyện đang diễn ra, giống như mọi thứ xung quanh không nằm trong phạm vi quan tâm của mình.
Cậu biết nam nhân này, tên gã là Lê Bân, ông chủ của Sào Tửu. Tuy Lê Bân có được mọi điều kiện tốt nhất để mở quán bar là dựa vào cha gã giúp đỡ, nhưng gã có thể đem một quán rượu thành nhỏ thành quy mô lớn như hiện tại cũng xem như có năng lực cùng bản lĩnh. Xem ra lúc trước cậu đã không trách oan người này, nếu như không phải Lê Bân xuất hiện thì Lê Tích vốn dĩ đã sắp rời đi lại đương nhiên được ngồi lại. Tuy rằng cậu không chắc chắn cuối cùng Hàn Diệp Tu có ngoại tình với Lê Tích hay không….nhưng chắc cũng không sớm như vậy.
Nhưng mà có chuyện cậu vẫn không rõ lắm, lúc đó Hàn Diệp Tu cùng cậu xem như vẫn đang mặn nồng, vì sao Lê Bân không ngăn cản Lê Tích quan hệ với hắn, hay vốn gã không thèm quan tâm đến đời sống tình cảm của em họ mình? Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói chuyện, bèn nắm chặt lấy tay Vân Hề, cúi người nói thầm vào tay cậu: ‘Em không thích chỗ này sao? Nếu không chũng ta đổi chỗ đến nơi yên tĩnh một chút?’
‘Không sao đâu.’ Vân Hề lắc đầu cười nhạt: ‘Em sẽ thử làm quen.’
Hàn Diệp Tu cúi đầu, khẽ hôn lên môi cậu: ‘Ngốc quá, em không cần miễn cưỡng mình, anh sẽ nói Lê Bân đổi chỗ cho chúng ta. A, đúng rồi giới thiệu với em đó là Lê Bân, kẻ mặc áo đen đang uống rượu với Dịch Dương ấy, hắn là ông chủ của quán bar nay.’
‘Vậy sao.’ Vân Hề gật đầu xem như đã biết: ‘Em đã biết, anh cũng không cần nói hắn đổi chỗ đâu, dù sao cũng cần quen đến mấy chỗ thế này.’
‘Sao em biết lần sau anh sẽ tiếp tục mang em đến đây nữa?’ Hàn Diệp Tu nhíu mày.
Vân Hề hơi mím môi lại, ủ rũ cúi đầu xuống: ‘Em biết rồi, không có gì.’
Hàn Diệp tu thấy cậu như vậy thì cười ra tiếng: ‘Thật ngốc, em không biết anh đang đùa em sao. Sau này dù anh có đi đâu cũng mang em theo cùng, sẽ không bao giờ bắt em phải ở nhà một mình nữa, em yên tâm nhé!’
‘Ơ!’ Lê Bân lau đi vết rượu trên khóe miệng, hướng Hàn Diệp Tu trêu đùa: ‘Tổng giám đốc Hàn có chuyện gì mà vui vẻ thế? Nói ra cho bọn tôi cùng vui với.’
‘Vợ chồng son người ta tâm sự, cậu xía vào làm gì!’ Dich Dương đứng dậy ôm lấy hai chén rượu đi về phía gã: ‘Này, cụng ly!’
‘Chỉ hai chúng ta uống thì còn ý nghĩa gì nữa!’ Lê Bân không nhanh chóng tiếp lấy ly rượu của Dịch Dương mà liếc mắt nhìn qua Lê Tích một cái: ‘Muốn cả đám uống rượu cơ, cả nhà cụng ly mới thực ý nghĩa.’
Lê Tích lập tức hiểu ý gã nhanh chóng lấy ra năm ly rượu, rượu mỗi ly đều được rót rất đều, không nhiều hơn cũng không ít hơn một phân, có thể nhận ra bình thường y cũng thường xuyên thưởng rượu.
Đầu tiên y đặt trước mặt mỗi người một chén rượu, sau đó tự cầm lấy ly của mình nói: ‘Lần đầu gặp mặt, tôi mời mọi người một chén.’
‘Em gấp gì chứ, chờ mọi người cùng uống luôn.’ Lê Bân gõ lên ót Lê Tích một cái, sau đó nhìn về phía ba người Vân Hề: ‘Đến đây nào, đầu tiên chúng ta cạn một ly đã.’
‘Vân Hề không uống được rượu, tôi gánh thay em ấy.’ Hàn Diệp Tu nói xong lập tức bưng hai ly rượu lên.
‘Ôi chao, ôi chao, ôi chao, đừng đừng đừng.’ Lê Bân vọi vàng ngăn cản: ‘Đã đến quán bar sao có thể không uống rượu được? Diệp Tu, không cần phải bảo vệ người yêu như vậy chứ.’
(sẽ bổ sung sau)
Hàn Diệp Tu mặt lạnh nhíu mày nói: ‘Em ấy không phải là tình nhân mà là vợ của tôi.’
Lê Tích nghe hắn nói vậy thì hơi híp mắt, đáy mắt tối đên không rõ, trùng hợp lại bị Vân Hề nhìn thấy hết.
Danh sách chương