Bọ ngựa biết nếu Trần Văn Châu không tìm được nó sẽ tìm cách để bắt lấy Lam và những người khác cho nên nó đang hướng về phía căn cứ chạy đến.
Đúng như nó suy đoán, Trần Văn Châu dùng bộ đàm liên lạc với mọi người. Để tránh cho bọn họ nghi ngờ, hắn gọi tất cả mọi người ở căn cứ đến.
Khoảng hai mươi phút sau, tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ đến khu đất trống ở giữa sông, nơi đặt tấm bia đá.
Giao Long biết Trần Văn Châu muốn tìm ra kẻ lấy cắp lực lượng luân hồi cho nên cũng không ngăn cản mà còn ở một bên nhiệt tình trợ giúp.
Thấy được cảnh này, mọi người đúng là có chút không tưởng tượng được.
Trần Văn Châu nắm giữ ba viên yêu hạch bậc B, Giao Long cũng trợ giúp hắn bắt lấy ba con bọ ngựa đực còn sót lại. Tổng cộng có sáu viên yêu hạch bậc B.
- Theo như nội dung trên bia đá thì mỗi khi sưu tập đủ số yêu hạch yêu cầu thì sẽ có thể đem cả tổ đội của mình rời đi. Tối đa có thể mang mười người ra ngoài cùng chứ không phải là chỉ có thể rời đi một mình.
Nghe hắn nói lời này, tất cả mọi người đều hung phấn. Bởi nếu một bộ yêu hạch chỉ có một người có thể rời đi thì rất nhiều người trong bọn họ sẽ không có cơ hội rồi.
Trong lúc mọi người đang hung phấn trao đổi với nhau thì Trần Văn Châu đem một viên yêu hạch bậc B đưa cho Thiên Nhi rồi nhẹ nhàng nói:
- Em cầm lấy viên yêu hạch này để vào vòng chứa đồ rồi đưa mọi người rời khỏi nơi này trước đi. Một viên này có thể giúp mười người cùng rời đi. Anh còn có tí việc cần xử lí, anh sẽ trở ra sau.
- Em sẽ đợi anh làm xong việc rồi chúng ta cùng nhau rời đi. Dù sao đội của mình cũng chỉ có tám người. Nếu xử lí nhanh thì chúng ta rời đi cùng nhau luôn.
Thiên Nhi bản tính không xấu cho nên dù muốn rời đi cũng không muốn lãng phí hai cái vé rời khỏi nơi này.
- Em cùng mọi người rời đi trước đi. Xong việc này anh mới có thể rời đi. Em an tâm anh còn rất nhiều viên yêu hạch như thế.
Nghe vậy cô cũng an tâm. Mặc dù chưa nói đến yêu, nhưng được hắn chăm sóc lâu như vậy cô cũng có chút cảm động rồi.
- Vậy còn dư hai vị trí em có thể dẫn theo chị Linh và chị Lam không?
Nghe Thiên Nhi, hắn không vui nhưng cũng không biểu hiện ra mà nói:
- Bên bọn họ cũng có hai viên yêu hạch bậc B mà em không nhớ sao. Không cần phải lo cho bọn họ.
Cuối cùng Thiên Nhi chọn ra hai cô gái trong đám người rồi cùng với đám thuộc hạ của Trần Văn Châu rời đi. Trước khi đi họ cũng nhận được phần thưởng không nhỏ từ bia đá.
Thấy được thật sự có thể rời đi, đám người càng hưng phấn hò hét. Đến lúc này Trần Văn Châu mới đi đến trước mặt mọi người nói:
- Mọi người yên lặng. Những yêu hạch bậc thấp hơn tôi tin là mọi người cũng có thể tự chuẩn bị được đi. Ở đây tôi có năm viên yêu hạch bậc B. Có thể đem theo năm mươi người. Chỉ cần mọi người bảo nhóm người thủ lĩnh Linh có thể giao bọ ngựa của cô ấy ra đây thì tôi sẽ đem bốn viên giao ra cho mọi người.
Lam và mọi người đều biến sắc. Dựa vào cái gì bắt bọn họ giao ra bọ ngựa. Với lại bây giờ bọ ngựa ở đâu họ còn không biết nên muốn giao cũng không giao ra được.
- Anh muốn bọ ngựa của bọn ta để làm gì?
Lam bức xúc nói, mà cô không còn kính trọng dùng đại thủ lĩnh để gọi hắn nữa. Trần Văn Châu nhìn cô nói.
- Nó lấy đi đồ vật của ta.
- Cái gì. Ngươi nói nó trộm đồ của ngươi? Tôi chưa bao giờ thấy nó trộm đồ của ai bao giờ. Các người có phải là có nhầm lẫn rồi không?
Linh vì bức xúc nên cũng không kiểm soát được nhìn chằm chằm hắn nói. Không chỉ hai người không tin mà tất cả những người từng được bọ ngựa cứu cũng đều không tin. Họ biết bọ ngựa làm việc rất tùy tiên nhưng không làm mấy chuyện trộm vặt này. Nếu muốn nó sẽ đường đường chính chính mà đi cướp nha.
- Không có nhầm lẫn gì ở đây. Nếu không phải là nó lấy thì ở đây không ai có được cái bản lĩnh đó cả. Đúng rồi, còn có hai viên yêu hạch bậc B mà nó lấy được cũng nên giao ra để cho mọi người cùng nhau phân chia đi.
Nghe được còn có hai viên yêu hạch bậc B thì mọi người càng thêm hưng phấn. Có người mở miệng xu nịnh nói:
- Châu đại thủ lĩnh lấy được nhiều như vậy yêu hạch còn bỏ ra để cho mọi người phân chia. Thì cô chỉ là thủ lĩnh nhỏ nhoi cũng không nên giữ làm của riêng như vậy chứ.
- Đúng vậy. Mau giao bọ ngựa và yêu hạch ra đi.
Có kẻ còn độc ác hơn mở miệng nói:
- Bọ ngựa nhỏ của cô ta tôi cũng thấy qua, chắc hẳn cũng là một yêu thú bậc B. Nếu giết nó chúng ta lại có thêm một viên yêu hạch. Như vậy có thể giúp thêm mười người nữa ra ngoài rồi.
- Đúng vậy nha. Mau giao ra.
Rồi sau đó mọi người khí thế hùng hổ ép cho đám người căn cứ của bọ ngựa ra sát bờ sông. Chỉ một tí nữa thôi là họ sẽ bị đẩy lọt xuống sông.
- Mau bắt bọn họ lại. Nghe nói bọ ngựa rất quan tâm đến họ. Nếu bắt lấy những người này nhất định có thể ép được nó đi ra.
Lúc này, bọ ngựa đã tiến về đến cây cổ thụ, nhưng lại phát hiện không còn có một ai ở đây cả.
Mở ra thiên phú ở mắt của mình nhìn quét khắp xung quanh thì phát hiện tất cả mọi người đều tập trung ở giữa hồ.
Có tổng cộng khoảng bốn trăm người còn sống ở đó. Nhưng nó lại không thấy bóng dáng của Thiên Nhi liền có chút lo lắng. Nhưng mà biết được tên Trần Văn Châu tạm thời không có ý đồ xấu với Thiên Nhi nên nó suy đoán là cô ấy đã được hắn cho rời khỏi nơi này rồi.
Còn về Lam và những người khác thì đang bị đám người kia vây quanh bắt lại trói ở một bên.
Trần Văn Châu và Giao Long cũng không cản trở mà để cho bọn họ tự nhiên động thủ. Ngoài hai người họ thì chỉ có Diệp Chấn Thiên cùng với người của ông ta vẫn đứng yên bất động ở một bên.
Thấy cảnh này, Trần Văn Châu có chút nhíu mày nhưng không nói gì. Còn bọ ngựa thì có chút ý tưởng nảy sinh trong đầu nó.
Lần trước nó từng chú ý qua, thấy được trong căn cứ của Diệp Chấn Thiên có một cái kết giới lồng ánh sáng vậy mà ngăn chặn được công kích của bọ ngựa khổng lồ.
Nếu như có thể mượn nhờ thứ đó bảo vệ, vậy nó và bọn họ có thể rời khỏi nơi này rồi.
Chỉ tiếc là cái điện thoại của nó đã bị hết pin, cho dù nó có lén đến gần được cũng không có cách để giao tiếp với ông ta.
“Phải làm sao bây giờ? Nếu không sớm nghĩ ra cách mới được”. Nó đi tới đi lui tìm cách để giao tiếp với Diệp Chấn Thiên. Nó biết chỉ cần ra điều kiện chắc chắc ông ta sẽ đồng ý giúp nó.
“Đúng rồi. Không có điện thoại thì mình có thể viết ra giấy mà”. Nó nhanh chóng đi một vòng tìm kiếm viết và giấy rồi viết một dòng chữ nhỏ vào trong đó.
Sau khi đem giấy bút bỏ vào bên trong nhẫn không gian thì nó len lén ẩn đi khí tức rồi từ ở bờ sông lặn đi ra. Nó không dám bay đến vì sẽ gây chấn động làm cho Trần Văn Châu và Giao Long phát hiện.
Mà lúc này vì quá sốt ruột muốn rời khỏi đây nên Diệp Chấn Thiên đi đến nói với Trần Văn Châu.
- Anh Châu. Chúng tôi cũng không có giữ đồ vật của anh. Anh có thể bán lại một viên yêu hạch cho tôi để tôi và người của mình rời khỏi đây trước hay không?
Đúng như nó suy đoán, Trần Văn Châu dùng bộ đàm liên lạc với mọi người. Để tránh cho bọn họ nghi ngờ, hắn gọi tất cả mọi người ở căn cứ đến.
Khoảng hai mươi phút sau, tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ đến khu đất trống ở giữa sông, nơi đặt tấm bia đá.
Giao Long biết Trần Văn Châu muốn tìm ra kẻ lấy cắp lực lượng luân hồi cho nên cũng không ngăn cản mà còn ở một bên nhiệt tình trợ giúp.
Thấy được cảnh này, mọi người đúng là có chút không tưởng tượng được.
Trần Văn Châu nắm giữ ba viên yêu hạch bậc B, Giao Long cũng trợ giúp hắn bắt lấy ba con bọ ngựa đực còn sót lại. Tổng cộng có sáu viên yêu hạch bậc B.
- Theo như nội dung trên bia đá thì mỗi khi sưu tập đủ số yêu hạch yêu cầu thì sẽ có thể đem cả tổ đội của mình rời đi. Tối đa có thể mang mười người ra ngoài cùng chứ không phải là chỉ có thể rời đi một mình.
Nghe hắn nói lời này, tất cả mọi người đều hung phấn. Bởi nếu một bộ yêu hạch chỉ có một người có thể rời đi thì rất nhiều người trong bọn họ sẽ không có cơ hội rồi.
Trong lúc mọi người đang hung phấn trao đổi với nhau thì Trần Văn Châu đem một viên yêu hạch bậc B đưa cho Thiên Nhi rồi nhẹ nhàng nói:
- Em cầm lấy viên yêu hạch này để vào vòng chứa đồ rồi đưa mọi người rời khỏi nơi này trước đi. Một viên này có thể giúp mười người cùng rời đi. Anh còn có tí việc cần xử lí, anh sẽ trở ra sau.
- Em sẽ đợi anh làm xong việc rồi chúng ta cùng nhau rời đi. Dù sao đội của mình cũng chỉ có tám người. Nếu xử lí nhanh thì chúng ta rời đi cùng nhau luôn.
Thiên Nhi bản tính không xấu cho nên dù muốn rời đi cũng không muốn lãng phí hai cái vé rời khỏi nơi này.
- Em cùng mọi người rời đi trước đi. Xong việc này anh mới có thể rời đi. Em an tâm anh còn rất nhiều viên yêu hạch như thế.
Nghe vậy cô cũng an tâm. Mặc dù chưa nói đến yêu, nhưng được hắn chăm sóc lâu như vậy cô cũng có chút cảm động rồi.
- Vậy còn dư hai vị trí em có thể dẫn theo chị Linh và chị Lam không?
Nghe Thiên Nhi, hắn không vui nhưng cũng không biểu hiện ra mà nói:
- Bên bọn họ cũng có hai viên yêu hạch bậc B mà em không nhớ sao. Không cần phải lo cho bọn họ.
Cuối cùng Thiên Nhi chọn ra hai cô gái trong đám người rồi cùng với đám thuộc hạ của Trần Văn Châu rời đi. Trước khi đi họ cũng nhận được phần thưởng không nhỏ từ bia đá.
Thấy được thật sự có thể rời đi, đám người càng hưng phấn hò hét. Đến lúc này Trần Văn Châu mới đi đến trước mặt mọi người nói:
- Mọi người yên lặng. Những yêu hạch bậc thấp hơn tôi tin là mọi người cũng có thể tự chuẩn bị được đi. Ở đây tôi có năm viên yêu hạch bậc B. Có thể đem theo năm mươi người. Chỉ cần mọi người bảo nhóm người thủ lĩnh Linh có thể giao bọ ngựa của cô ấy ra đây thì tôi sẽ đem bốn viên giao ra cho mọi người.
Lam và mọi người đều biến sắc. Dựa vào cái gì bắt bọn họ giao ra bọ ngựa. Với lại bây giờ bọ ngựa ở đâu họ còn không biết nên muốn giao cũng không giao ra được.
- Anh muốn bọ ngựa của bọn ta để làm gì?
Lam bức xúc nói, mà cô không còn kính trọng dùng đại thủ lĩnh để gọi hắn nữa. Trần Văn Châu nhìn cô nói.
- Nó lấy đi đồ vật của ta.
- Cái gì. Ngươi nói nó trộm đồ của ngươi? Tôi chưa bao giờ thấy nó trộm đồ của ai bao giờ. Các người có phải là có nhầm lẫn rồi không?
Linh vì bức xúc nên cũng không kiểm soát được nhìn chằm chằm hắn nói. Không chỉ hai người không tin mà tất cả những người từng được bọ ngựa cứu cũng đều không tin. Họ biết bọ ngựa làm việc rất tùy tiên nhưng không làm mấy chuyện trộm vặt này. Nếu muốn nó sẽ đường đường chính chính mà đi cướp nha.
- Không có nhầm lẫn gì ở đây. Nếu không phải là nó lấy thì ở đây không ai có được cái bản lĩnh đó cả. Đúng rồi, còn có hai viên yêu hạch bậc B mà nó lấy được cũng nên giao ra để cho mọi người cùng nhau phân chia đi.
Nghe được còn có hai viên yêu hạch bậc B thì mọi người càng thêm hưng phấn. Có người mở miệng xu nịnh nói:
- Châu đại thủ lĩnh lấy được nhiều như vậy yêu hạch còn bỏ ra để cho mọi người phân chia. Thì cô chỉ là thủ lĩnh nhỏ nhoi cũng không nên giữ làm của riêng như vậy chứ.
- Đúng vậy. Mau giao bọ ngựa và yêu hạch ra đi.
Có kẻ còn độc ác hơn mở miệng nói:
- Bọ ngựa nhỏ của cô ta tôi cũng thấy qua, chắc hẳn cũng là một yêu thú bậc B. Nếu giết nó chúng ta lại có thêm một viên yêu hạch. Như vậy có thể giúp thêm mười người nữa ra ngoài rồi.
- Đúng vậy nha. Mau giao ra.
Rồi sau đó mọi người khí thế hùng hổ ép cho đám người căn cứ của bọ ngựa ra sát bờ sông. Chỉ một tí nữa thôi là họ sẽ bị đẩy lọt xuống sông.
- Mau bắt bọn họ lại. Nghe nói bọ ngựa rất quan tâm đến họ. Nếu bắt lấy những người này nhất định có thể ép được nó đi ra.
Lúc này, bọ ngựa đã tiến về đến cây cổ thụ, nhưng lại phát hiện không còn có một ai ở đây cả.
Mở ra thiên phú ở mắt của mình nhìn quét khắp xung quanh thì phát hiện tất cả mọi người đều tập trung ở giữa hồ.
Có tổng cộng khoảng bốn trăm người còn sống ở đó. Nhưng nó lại không thấy bóng dáng của Thiên Nhi liền có chút lo lắng. Nhưng mà biết được tên Trần Văn Châu tạm thời không có ý đồ xấu với Thiên Nhi nên nó suy đoán là cô ấy đã được hắn cho rời khỏi nơi này rồi.
Còn về Lam và những người khác thì đang bị đám người kia vây quanh bắt lại trói ở một bên.
Trần Văn Châu và Giao Long cũng không cản trở mà để cho bọn họ tự nhiên động thủ. Ngoài hai người họ thì chỉ có Diệp Chấn Thiên cùng với người của ông ta vẫn đứng yên bất động ở một bên.
Thấy cảnh này, Trần Văn Châu có chút nhíu mày nhưng không nói gì. Còn bọ ngựa thì có chút ý tưởng nảy sinh trong đầu nó.
Lần trước nó từng chú ý qua, thấy được trong căn cứ của Diệp Chấn Thiên có một cái kết giới lồng ánh sáng vậy mà ngăn chặn được công kích của bọ ngựa khổng lồ.
Nếu như có thể mượn nhờ thứ đó bảo vệ, vậy nó và bọn họ có thể rời khỏi nơi này rồi.
Chỉ tiếc là cái điện thoại của nó đã bị hết pin, cho dù nó có lén đến gần được cũng không có cách để giao tiếp với ông ta.
“Phải làm sao bây giờ? Nếu không sớm nghĩ ra cách mới được”. Nó đi tới đi lui tìm cách để giao tiếp với Diệp Chấn Thiên. Nó biết chỉ cần ra điều kiện chắc chắc ông ta sẽ đồng ý giúp nó.
“Đúng rồi. Không có điện thoại thì mình có thể viết ra giấy mà”. Nó nhanh chóng đi một vòng tìm kiếm viết và giấy rồi viết một dòng chữ nhỏ vào trong đó.
Sau khi đem giấy bút bỏ vào bên trong nhẫn không gian thì nó len lén ẩn đi khí tức rồi từ ở bờ sông lặn đi ra. Nó không dám bay đến vì sẽ gây chấn động làm cho Trần Văn Châu và Giao Long phát hiện.
Mà lúc này vì quá sốt ruột muốn rời khỏi đây nên Diệp Chấn Thiên đi đến nói với Trần Văn Châu.
- Anh Châu. Chúng tôi cũng không có giữ đồ vật của anh. Anh có thể bán lại một viên yêu hạch cho tôi để tôi và người của mình rời khỏi đây trước hay không?
Danh sách chương