Bây giờ tụi nó sắp có con rồi, coi như cũng gỡ bỏ được nỗi niềm băn khoăn trong lòng tôi.”

Mọi người đều mừng cho Tưởng Chính Hoa, dù sao tính theo tuổi mụ thì anh cũng sắp ba mươi mốt, con nhà người khác sắp sửa vào lớp một, bây giờ anh cũng sắp có con, đó là chuyện cực kỳ đáng mừng.

Mã Ái Vân lại nói: “Tạm thời mọi người đừng kể cho người ngoài, chúng ta vui thôi là được.”

Trong ba tháng đầu mang thai, không nên kể chuyện thai nghén với người ngoài. Hơn nữa trước đây mọi người đều cho rằng Giang Nguyệt Vi không thể sinh con, bây giờ họ đột nhiên thông báo là cô mang thai, có lẽ mọi người cũng không tin, đến lúc đó không biết bao nhiêu kẻ tò mò muốn dò la về tình hình của cô, quả thật rất rắc rối.

Mọi người đều tán gẫu rôm rả, nhưng Lưu Thải Nga cảm thấy lỗ tai cô ta ong ong như thể có một cây kim đ.â.m vào màng nhĩ của mình, đau đến mức cô ta không nhịn được mà cả người run cầm cập.

Không phải Giang Nguyệt Vi bị vô sinh sao? Tại sao lại mang thai được? Sao có thể chứ? Giang Nguyệt Vi mang thai thì Nha Nha của cô ta phải làm sao đây? Cô ta phải làm sao đây?

Đám người Mã Ái Vân mừng rỡ bao nhiêu thì tâm trạng của Lưu Thải Nga tồi tệ bấy nhiêu. Sắc mặt cô ta trắng bệch, nhặt chiếc bát rơi vừa rơi xuống đất lên. Cô ta giận dữ đặt chiếc bát lên mặt bàn, ấy nhưng nó lăn một vòng, suýt thì rơi xuống đất lần nữa.

Tống Xuân Ninh nhanh tay lẹ mắt giữ chiếc bát lại, vừa quay sang thì thấy sắc mặt Lưu Thải Nga không ổn lắm, bèn hỏi thăm: “Cô làm sao thế?”

Lưu Thải Nga chỉ cảm thấy trái tim mình co thắt đến mức đau nhói, cực kì khó chịu, rất giống như việc đồ vật sắp đến tay cô ta lại bỗng nhiên bay mất, không còn, cứ như vậy mà không còn...

Cô ta thở phào một hơi, nhếch môi cười với Tống Xuân Ninh: “Không sao, không sao, chẳng qua là do tôi vui quá thôi.”

Tống Xuân Ninh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Chẳng phải cô từng nói là muốn tặng quà cho Nguyệt Vi đó sao? Tôi thấy rất đúng lúc, bây giờ cô ấy mang thai lại còn thi cử đỗ đạt, mấy hôm nữa chúng ta may quần áo trẻ con cho cô ấy đi. Món quà này là tấm lòng của ba người chúng ta.”

Tống Xuân Ninh vừa dứt lời thì Mã Ái Vân lập tức cười nói: “Ý tưởng của con hay quá. Vừa khéo đến khi vợ chồng thằng Hai về quê ăn Tết thì có thể mang quần áo đi.”

Lưu Thải Nga cảm thấy nghẹt thở, họ có con rồi, những tháng ngày sau này của Nha Nha nhà cô ta sẽ phải chịu khổ cực.

Niềm hy vọng bị dập tắt, cô ta vốn đã rất tức tối, vậy mà bây giờ còn muốn cô ta may quần áo cho con của Giang Nguyệt Vi sao? Vậy có khác nào cầm kim đ.â.m vào n.g.ự.c cô ta không?

Có điều cô ta biết hiện tại mình không thể từ chối, dù sao trước kia cô ta từng nói là phải tặng quà Giang Nguyệt Vi để ra vẻ trước mặt người khác. Cô ta chỉ còn cách cắn răng gật đầu, đồng ý: “Được.”

Sau đó họ nói những gì, Lưu Thải Nga chẳng có lòng dạ nào mà nghe, nhanh chóng bế con về phòng, vừa thất vọng vừa tức giận, thẳng thừng ném con xuống giường.

Nha Nha chưa đầy mười tháng tuổi, bị mẹ đẻ ném xuống giường như vậy, đau đớn òa khóc thành tiếng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vốn dĩ tâm trạng Lưu Thải Nga đã không vui, lúc này nghe thấy con quấy khóc, cô ta nghiến răng, tức giận quát tháo: “Mày khóc cái gì mà khóc, khóc thì được ích gì. Ai bảo số mày đen đủi, chui ra từ bụng tao. Ai bảo số mày đen đủi, không làm con người khác!”

Đứa nhỏ sao hiểu được những lời Lưu Thải Nga nói, càng khóc càng to hơn. Lưu Thải Nga nghe mà đau tai, lại thêm cảm xúc bực bội, cô ta lập tức duỗi tay bịt miệng đứa nhỏ lại: “Mày nín ngay, phiền muốn chết, khóc cái gì mà khóc!”

Tưởng Chính Quang đi vào phòng thì thấy Lưu Thải Nga đang thò tay bịt chặt miệng con, anh ta lập tức quát lớn: “Lưu Thải Nga, em làm gì vậy?”

Lưu Thải Nga nghe mà hốt hoảng, buông tay ra theo bản năng, sau đó cô ta ngoái đầu lại nhìn người đi vào. Lúc này Nha Nha mới được hít thở một cách dễ dàng, nhưng đứa nhỏ khóc càng dữ dội hơn, gào đến khàn cả giọng.

Sắc mặt Tưởng Chính Quang thoáng thay đổi, sải bước đến bế Nha Nha lên, quay sang nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt giận dữ: “Em đang làm gì vậy? Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Lưu Thải Nga bị giọng điệu thịnh nộ của anh ta dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp, vội vã giải thích: “Em không định làm gì cả, con bé khóc liên tục, em không dỗ được.”

Tưởng Chính Quang vỗ về lưng đứa nhỏ, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: “Con mới mấy tháng tuổi? Em không dỗ được thì bịt miệng con lại à? Không sợ làm con ngạt c.h.ế.t à?”

Lưu Thải Nga không biết phải dỗ dành con như nào. Dù sao đây cũng là con của cô ta, có điều vừa nãy tâm trạng cô ta không vui, đứa nhỏ khóc làm cô ta bực dọc: “Không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là em không dỗ được con nên hơi sốt ruột thôi.”

Tưởng Chính Quang cũng không hiểu rốt cuộc người phụ nữ kết hôn với mình sắp được bảy năm này bị làm sao. Anh ta thông cảm vợ sinh con vất vả, chuyện gì cũng nhân nhượng, nhường nhịn cô ta, ấy thế mà có chút việc cỏn con cũng có thể khiến cô ta nổi giận: “Không phải em sốt ruột mà là do tâm trạng em không vui, muốn xả cơn giận. Nha Nha chỉ là đứa trẻ, sau này em không dỗ được thì gọi anh, em không vui thì trút giận lên anh, đừng có trút giận lên đứa nhỏ mới mười tháng tuổi.”

Nghe vậy, Lưu Thải Nga cũng hơi sôi máu: “Em không cố ý, sao anh quát em như vậy? Dù gì đi chăng nữa thì đứa bé cũng là con em, em có thể làm gì với con?”

Ánh mắt Tưởng Chính Quang sắc lạnh, gằn từng chữ một: “Anh không biết em muốn làm gì, nhưng từ nay về sau, mặc kệ em muốn làm gì thì cũng không được phép làm tổn thương đến con.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì cứng họng. Anh ta nói vậy là có ý gì? Có phải anh ta đã biết tâm tư của cô ta không? Cô ta đã cố gắng che giấu, không biểu hiện ra ngoài rồi mà?

Có lẽ đứa bé trong lòng thật sự bị dọa sợ nên gào khóc không ngớt. Tưởng Chính Quang chẳng còn lòng dạ nào đôi co với Lưu Thải Nga, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hôm nay anh chăm con, chính em ngẫm nghĩ kỹ xem dạo này bản thân như nào.”

Dứt lời, anh ta bế đứa bé ra ngoài.

Nhìn ánh mắt thất vọng của Tưởng Chính Quang trước khi rời đi, tận đáy lòng Lưu Thải Nga cũng cảm thấy tủi thân. Điều kiện của Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa tốt nên cô ta mới có suy nghĩ đưa Nha Nha cho bọn họ nuôi dưỡng. Cô ta chỉ muốn tốt cho con, cũng muốn tốt cho tương lai của bọn họ, khốn nỗi ngay từ đầu chồng cô ta đã không đồng ý, thậm chí sau khi biết Tưởng Chính Hoa có con còn cực kỳ vui mừng.

Rõ ràng những gì cô ta làm đều đúng, nhưng Tưởng Chính Quang lại không ủng hộ cô ta. Cô ta không thể tâm sự với ai, đành nhẫn nhịn chịu đựng những ấm ức, lại còn phải hứng chịu những lời quát mắng của anh ta!

Lưu Thải Nga càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, khóe mắt ửng đỏ. Lúc Tống Xuân Ninh vào phòng tìm Lưu Thải Nga thì thấy hai mắt cô ta đỏ au, trông dáng vẻ như thể sắp khóc tới nơi, Tống Xuân Ninh lập tức hỏi: “Cô làm sao vậy? Vừa rồi tôi thấy sắc mặt cô không ổn lắm.”

Lưu Thải Nga cố gắng nén nước mắt, khịt mũi, nở nụ cười: “Không sao, tôi với Chính Quang cãi vã mấy câu mà thôi.”

Biết được nguyên nhân là do chuyện riêng của hai vợ chồng bọn họ, Tống Xuân Ninh cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Bây giờ tôi và mẹ định đi công xã mua ít vải về may quần áo cho con của Nguyệt Vi, cô muốn đi cùng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện