Một câu việc công xử theo phép công, Dương Tiểu Quả bị viên cảnh vệ mang đi ngay lập tức, Lục Dũng Phi thấy chuyện này đã kết thúc nên đưa Châu Đại Sơn và Hạ Đan Đan đi ra ngoài.
Xảy ra chuyện như vậy, Dương Húc là bậc cha chú và cấp trên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi rồi nói với cô, bộ đội chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
Đương nhiên Giang Nguyệt Vi tin tưởng lời của ông ấy, có điều chờ câu trả lời thỏa đáng còn cần thêm một thời gian nữa, sau khi hai người ra khỏi văn phòng cô đã hỏi chồng mình: “Dương Tiểu Quả sẽ ra sao?”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Cô ta có suy nghĩ sai lầm nghiêm trọng, công việc chắc chắn sẽ mất, quân tịch cũng có thể bị gạch bỏ, sau này hồ sơ có vết nhơ, còn về những mặt khác còn phải chờ họ điều tra xong mới biết.”
Giang Nguyệt Vi thở ra một hơi, là Dương Tiểu Quả tự làm tự chịu, lần trước bị cách chức tạm thời một lần mà cô ta còn chẳng biết khiêm tốn, kết quả còn mưu đồ xấu xa muốn cô không vào được đại học, kết cục bây giờ là cô ta đáng.
Bây giờ tâm trạng cô thoải mái hơn, sau khi xuống tòa nhà văn phòng, cô nhìn thấy Hạ Đan Đan đang bị một nữ cảnh sát đẩy mạnh vào trong xe.
Hạ Đan Đan cũng thấy cô, lập tức nói với cô: “Giang Nguyệt Vi, lúc trước cô đã nói chỉ cần tôi đứng ra tố cáo sẽ tha thứ cho tôi, sao cô lại nói chuyện không giữ lời chứ?”
Giang Nguyệt Vi vô cảm nhìn cô ta: “Tôi không nói thế, tôi chỉ nói chỉ cần cô chỉ ra chủ mưu, không cần tôi tha thứ cho cô thì đồng chí công an cũng sẽ tự suy xét vụ án này giải quyết thế nào.”
Hạ Đan Đan vô cùng uất ức: “Nhưng tôi đã trả giấy thông báo cho cô, tôi còn phải khai giảng nữa, cô không thể nói với công an là hủy bỏ vụ án này sao?”
Giấy thông báo đã trả về, thật ra không có chuyện gì xảy ra, cô ta còn đứng ra tố cáo Dương Tiểu Quả, Giang Nguyệt Vi không hủy vụ án này cô ta vẫn bị tạm giam ở cục công an, cho nên cô ta đang rất nóng ruột.
Giang Nguyệt Vi nghe thấy giọng điệu đương nhiên của cô ta, lạnh lùng nói: “Không hủy được, tôi cũng không muốn hủy, nếu không do cô thì ngày hôm qua tôi đã nhận được giấy thông báo, cô đã phạm sai lầm, còn trách tôi không tha thứ?”
Hạ Đan Đan nghẹn họng, nói tiếp: “Vậy cô muốn tôi ngồi tù bao lâu mới nguôi giận?”
Giang Nguyệt Vi nhíu mày: “Cô ngồi tù bao lâu không phải do tôi quyết định, chuyện này có lẽ cô phải hỏi đồng chí công an.”
Trên cơ bản thì sau này hai người sẽ không qua lại với nhau nữa, cho nên cô nói xong cũng lười dây dưa với Hạ Đan Đan, kéo chồng mình đi về khu người nhà.
Lúc này đúng vào giờ cơm chiều, trên đường gặp một nhóm quân tẩu đến nhà ăn lấy cơm, họ nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đều chào hỏi, sau đó thấy cô cầm giấy báo nhập học thì lập tức cảm thấy cô như đang phát sáng lấp lánh, trong miệng thốt ra một đống lời hay.
Bây giờ chuyện này đã đâu vào đó, giấy thông báo đã tìm lại được, trong lòng Giang Nguyệt Vi đã vui như nở hoa, bây giờ nghe người khác khen mình trước mặt nhiều người như vậy, tuy ngoài miệng nói đâu có đâu có, nhưng thật ra trong lòng vui muốn bay lên trời từ lâu.
Về đến nhà, cô ôm giấy thông báo trong lòng như ôm bảo vậy, cẩn thận nhìn ngắm, bên trên giấy trắng mực đen viết tên cô đã trúng tuyển đại học Nhân Hoa, khai giảng vào ngày hai mươi sáu tháng chín, từ đây đến đó còn chưa đầy hai tuần.
Nhớ lại những chuyện sốt ruột ở đời trước, bây giờ cầm được giấy gọi nhập học, cô có cảm giác như mình đang trong mơ, không dám tin, vì thế không nhịn được mà bảo chồng véo cô thử.
Cuối cùng Tưởng Chính Hoa không nỡ véo cô, thấy cô vui vẻ khóe miệng anh cũng bất giác cong lên: “Còn có một chuyện đáng để vui mừng nữa, em có muốn nghe không?”
Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Chính Hoa khẽ ho một tiếng, ra vẻ thâm trầm nói: “Em đoán xem?”
Ánh mắt Giang Nguyệt Vi sáng lên: “Lập công ở quân diễn sao?”
Tưởng Chính Hoa giật mình ngạc nhiên: “Sao em lại đoán được dễ dàng vậy?”
Tuy rằng gần đây Giang Nguyệt Vi toàn tâm toàn ý lo lắng cho giấy thông báo của cô, nhưng cũng không quên chú ý đến chuyện của chồng mình: “Em nhớ mà, từ lúc quân diễn của anh kết thúc đến giờ đã hơn nửa tháng, báo cáo kia cũng nên được phê duyệt rồi.”
Tưởng Chính Hoa cười: “Ừ, chiến công hạng ba, chờ ngày mai anh gọi điện cho mẹ báo cho bà tin vui này, để bà cũng vui vẻ theo.”
Vì thế sáng sớm hôm sau đi làm, Tưởng Chính Hoa đã gọi điện thoại đến đại đội sản xuất Trường Hồng, qua điện thoại, khi Mã Ái Vân nghe con trai nói mình lập công, lại nghe anh kể Giang Nguyệt Vi thi được hơn bốn trăm điểm, còn đậu vào đại học Nhân Hoa tốt nhất thành phố bọn họ, bà mất một lúc lâu mới lấy lại được phản ứng.
Sau khi hai đứa trẻ đi sang bên đây, liên lạc không thuận tiện, cho nên bình thường bà cũng không hay hỏi chuyện của họ, bây giờ một năm trôi qua, con trai lập công không chỉ một hai lần, bà có hơi c.h.ế.t lặng, nhưng không ai ngờ rằng Giang Nguyệt Vi lại có thể mang đến cho họ một tin tốt như vậy: “Thiệt hay giả?”
Tưởng Chính Hoa biết bà không dám tin, vì thế cười nói: “Thật đó, báo chí đã đăng tin rồi, mẹ đi tìm Ủy ban Cách Mạng tìm Vãn Báo đọc thử, lúc trước bởi vì vẫn chưa nhận được giấy thông báo nên không nói với mọi người.”
Mã Ái Vân vừa nghe thấy còn đăng lên báo thì vui vẻ ra mặt khen Giang Nguyệt Vi một lúc, sau đó lập tức cúp điện thoại đến Ủy ban Cách mạng tìm người hỏi mượn Vãn Báo, bà ấy không nhận ra nhiều mặt chữ như vậy, vì thế nhờ người bên Ủy ban Cách mạng đọc giúp, vừa nhìn đã thấy tên của Giang Nguyệt Vi nằm trong danh sách top hai trăm thí sinh đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.
Tờ báo này đã được xuất bản một thời gian, người Ủy ban Cách mạng không biết Giang Nguyệt Vi, mà hồ sơ của Giang Nguyệt Vi cũng không nằm ở đây cho nên họ không biết là người thuộc công xã mình, bây giờ nghe Mã Ái Vân nói như vậy, người Ủy ban Cách mạng lại gọi điện thoại hỏi thăm một chút, quả nhiên xác định Giang Nguyệt Vi đúng là người của đội sản xuất công xã Trường Hồng bọn họ.
Bọn họ lại nghĩ đến thành tích thi đại học năm nay của công xã chẳng ra gì, vì thế lập tức liền quyết định phải kéo băng rôn đỏ thẫm chúc mừng Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, để khích lệ các thí sinh thi đại học các năm về sau.
Mã Ái Vân vui đến mức mũi sắp hếch lên trời, cầm tờ báo chạy về nhà, vừa vào cửa đã nói to: “Nhà thằng Hai có tin vui.”
Hôm nay trong đội được nghỉ, đoàn người nhà họ Tưởng chưa ra ngoài, lúc này nghe bà vui mừng nói thế mọi người đền nhìn chằm chằm vào bà.
Sắc mặt Lưu Thải Nga thay đổi, trong lòng vang lên lộp bộp, không phải là Giang Nguyệt Vi có con đó chứ? Cô ta vội hỏi: “Nguyệt Vi mang thai?”
Mã Ái Vân giơ tờ báo trong tay lên cười nói: “Không phải, mà là nó đậu đại học, còn đăng lên cả báo.”
Những người khác trong nhà họ Tưởng có nghe nói Giang Nguyệt Vi thi đại học, cũng không dám tin, nhưng nhìn thấy tên trên “Vãn Báo” thì lại không thể không tin.
Lưu Thải Nga thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải Giang Nguyệt Vi mang thai là được, có điều cô ta nghĩ tiếp không phải Giang Nguyệt Vi không đi học sao, tại sao vừa qua bên kia đột nhiên trở thành sinh viên? Lại còn có thể thi đạt điểm cao hơn người cao điểm nhất công xã bọn họ chứ?
Mẹ, chuyện này là thật hay giả? Không phải là trùng tên trùng họ đó chứ?” Cô ta hỏi lại.
Mã Ái Vân biết bọn họ không tin: “Đương nhiên là thật rồi, vừa rồi mẹ ở chỗ Ủy ban Cách mạng đã nhờ họ kiểm tra, chính là vợ thằng Hai, họ còn nói sẽ cấp cho chúng ta một cái băng rôn lớn.”
Xảy ra chuyện như vậy, Dương Húc là bậc cha chú và cấp trên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi rồi nói với cô, bộ đội chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
Đương nhiên Giang Nguyệt Vi tin tưởng lời của ông ấy, có điều chờ câu trả lời thỏa đáng còn cần thêm một thời gian nữa, sau khi hai người ra khỏi văn phòng cô đã hỏi chồng mình: “Dương Tiểu Quả sẽ ra sao?”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Cô ta có suy nghĩ sai lầm nghiêm trọng, công việc chắc chắn sẽ mất, quân tịch cũng có thể bị gạch bỏ, sau này hồ sơ có vết nhơ, còn về những mặt khác còn phải chờ họ điều tra xong mới biết.”
Giang Nguyệt Vi thở ra một hơi, là Dương Tiểu Quả tự làm tự chịu, lần trước bị cách chức tạm thời một lần mà cô ta còn chẳng biết khiêm tốn, kết quả còn mưu đồ xấu xa muốn cô không vào được đại học, kết cục bây giờ là cô ta đáng.
Bây giờ tâm trạng cô thoải mái hơn, sau khi xuống tòa nhà văn phòng, cô nhìn thấy Hạ Đan Đan đang bị một nữ cảnh sát đẩy mạnh vào trong xe.
Hạ Đan Đan cũng thấy cô, lập tức nói với cô: “Giang Nguyệt Vi, lúc trước cô đã nói chỉ cần tôi đứng ra tố cáo sẽ tha thứ cho tôi, sao cô lại nói chuyện không giữ lời chứ?”
Giang Nguyệt Vi vô cảm nhìn cô ta: “Tôi không nói thế, tôi chỉ nói chỉ cần cô chỉ ra chủ mưu, không cần tôi tha thứ cho cô thì đồng chí công an cũng sẽ tự suy xét vụ án này giải quyết thế nào.”
Hạ Đan Đan vô cùng uất ức: “Nhưng tôi đã trả giấy thông báo cho cô, tôi còn phải khai giảng nữa, cô không thể nói với công an là hủy bỏ vụ án này sao?”
Giấy thông báo đã trả về, thật ra không có chuyện gì xảy ra, cô ta còn đứng ra tố cáo Dương Tiểu Quả, Giang Nguyệt Vi không hủy vụ án này cô ta vẫn bị tạm giam ở cục công an, cho nên cô ta đang rất nóng ruột.
Giang Nguyệt Vi nghe thấy giọng điệu đương nhiên của cô ta, lạnh lùng nói: “Không hủy được, tôi cũng không muốn hủy, nếu không do cô thì ngày hôm qua tôi đã nhận được giấy thông báo, cô đã phạm sai lầm, còn trách tôi không tha thứ?”
Hạ Đan Đan nghẹn họng, nói tiếp: “Vậy cô muốn tôi ngồi tù bao lâu mới nguôi giận?”
Giang Nguyệt Vi nhíu mày: “Cô ngồi tù bao lâu không phải do tôi quyết định, chuyện này có lẽ cô phải hỏi đồng chí công an.”
Trên cơ bản thì sau này hai người sẽ không qua lại với nhau nữa, cho nên cô nói xong cũng lười dây dưa với Hạ Đan Đan, kéo chồng mình đi về khu người nhà.
Lúc này đúng vào giờ cơm chiều, trên đường gặp một nhóm quân tẩu đến nhà ăn lấy cơm, họ nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đều chào hỏi, sau đó thấy cô cầm giấy báo nhập học thì lập tức cảm thấy cô như đang phát sáng lấp lánh, trong miệng thốt ra một đống lời hay.
Bây giờ chuyện này đã đâu vào đó, giấy thông báo đã tìm lại được, trong lòng Giang Nguyệt Vi đã vui như nở hoa, bây giờ nghe người khác khen mình trước mặt nhiều người như vậy, tuy ngoài miệng nói đâu có đâu có, nhưng thật ra trong lòng vui muốn bay lên trời từ lâu.
Về đến nhà, cô ôm giấy thông báo trong lòng như ôm bảo vậy, cẩn thận nhìn ngắm, bên trên giấy trắng mực đen viết tên cô đã trúng tuyển đại học Nhân Hoa, khai giảng vào ngày hai mươi sáu tháng chín, từ đây đến đó còn chưa đầy hai tuần.
Nhớ lại những chuyện sốt ruột ở đời trước, bây giờ cầm được giấy gọi nhập học, cô có cảm giác như mình đang trong mơ, không dám tin, vì thế không nhịn được mà bảo chồng véo cô thử.
Cuối cùng Tưởng Chính Hoa không nỡ véo cô, thấy cô vui vẻ khóe miệng anh cũng bất giác cong lên: “Còn có một chuyện đáng để vui mừng nữa, em có muốn nghe không?”
Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Chính Hoa khẽ ho một tiếng, ra vẻ thâm trầm nói: “Em đoán xem?”
Ánh mắt Giang Nguyệt Vi sáng lên: “Lập công ở quân diễn sao?”
Tưởng Chính Hoa giật mình ngạc nhiên: “Sao em lại đoán được dễ dàng vậy?”
Tuy rằng gần đây Giang Nguyệt Vi toàn tâm toàn ý lo lắng cho giấy thông báo của cô, nhưng cũng không quên chú ý đến chuyện của chồng mình: “Em nhớ mà, từ lúc quân diễn của anh kết thúc đến giờ đã hơn nửa tháng, báo cáo kia cũng nên được phê duyệt rồi.”
Tưởng Chính Hoa cười: “Ừ, chiến công hạng ba, chờ ngày mai anh gọi điện cho mẹ báo cho bà tin vui này, để bà cũng vui vẻ theo.”
Vì thế sáng sớm hôm sau đi làm, Tưởng Chính Hoa đã gọi điện thoại đến đại đội sản xuất Trường Hồng, qua điện thoại, khi Mã Ái Vân nghe con trai nói mình lập công, lại nghe anh kể Giang Nguyệt Vi thi được hơn bốn trăm điểm, còn đậu vào đại học Nhân Hoa tốt nhất thành phố bọn họ, bà mất một lúc lâu mới lấy lại được phản ứng.
Sau khi hai đứa trẻ đi sang bên đây, liên lạc không thuận tiện, cho nên bình thường bà cũng không hay hỏi chuyện của họ, bây giờ một năm trôi qua, con trai lập công không chỉ một hai lần, bà có hơi c.h.ế.t lặng, nhưng không ai ngờ rằng Giang Nguyệt Vi lại có thể mang đến cho họ một tin tốt như vậy: “Thiệt hay giả?”
Tưởng Chính Hoa biết bà không dám tin, vì thế cười nói: “Thật đó, báo chí đã đăng tin rồi, mẹ đi tìm Ủy ban Cách Mạng tìm Vãn Báo đọc thử, lúc trước bởi vì vẫn chưa nhận được giấy thông báo nên không nói với mọi người.”
Mã Ái Vân vừa nghe thấy còn đăng lên báo thì vui vẻ ra mặt khen Giang Nguyệt Vi một lúc, sau đó lập tức cúp điện thoại đến Ủy ban Cách mạng tìm người hỏi mượn Vãn Báo, bà ấy không nhận ra nhiều mặt chữ như vậy, vì thế nhờ người bên Ủy ban Cách mạng đọc giúp, vừa nhìn đã thấy tên của Giang Nguyệt Vi nằm trong danh sách top hai trăm thí sinh đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.
Tờ báo này đã được xuất bản một thời gian, người Ủy ban Cách mạng không biết Giang Nguyệt Vi, mà hồ sơ của Giang Nguyệt Vi cũng không nằm ở đây cho nên họ không biết là người thuộc công xã mình, bây giờ nghe Mã Ái Vân nói như vậy, người Ủy ban Cách mạng lại gọi điện thoại hỏi thăm một chút, quả nhiên xác định Giang Nguyệt Vi đúng là người của đội sản xuất công xã Trường Hồng bọn họ.
Bọn họ lại nghĩ đến thành tích thi đại học năm nay của công xã chẳng ra gì, vì thế lập tức liền quyết định phải kéo băng rôn đỏ thẫm chúc mừng Giang Nguyệt Vi thi đậu đại học, để khích lệ các thí sinh thi đại học các năm về sau.
Mã Ái Vân vui đến mức mũi sắp hếch lên trời, cầm tờ báo chạy về nhà, vừa vào cửa đã nói to: “Nhà thằng Hai có tin vui.”
Hôm nay trong đội được nghỉ, đoàn người nhà họ Tưởng chưa ra ngoài, lúc này nghe bà vui mừng nói thế mọi người đền nhìn chằm chằm vào bà.
Sắc mặt Lưu Thải Nga thay đổi, trong lòng vang lên lộp bộp, không phải là Giang Nguyệt Vi có con đó chứ? Cô ta vội hỏi: “Nguyệt Vi mang thai?”
Mã Ái Vân giơ tờ báo trong tay lên cười nói: “Không phải, mà là nó đậu đại học, còn đăng lên cả báo.”
Những người khác trong nhà họ Tưởng có nghe nói Giang Nguyệt Vi thi đại học, cũng không dám tin, nhưng nhìn thấy tên trên “Vãn Báo” thì lại không thể không tin.
Lưu Thải Nga thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải Giang Nguyệt Vi mang thai là được, có điều cô ta nghĩ tiếp không phải Giang Nguyệt Vi không đi học sao, tại sao vừa qua bên kia đột nhiên trở thành sinh viên? Lại còn có thể thi đạt điểm cao hơn người cao điểm nhất công xã bọn họ chứ?
Mẹ, chuyện này là thật hay giả? Không phải là trùng tên trùng họ đó chứ?” Cô ta hỏi lại.
Mã Ái Vân biết bọn họ không tin: “Đương nhiên là thật rồi, vừa rồi mẹ ở chỗ Ủy ban Cách mạng đã nhờ họ kiểm tra, chính là vợ thằng Hai, họ còn nói sẽ cấp cho chúng ta một cái băng rôn lớn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương