Lúc này anh Cả Lưu mới nói: “Các người không có tiền, ai tin chứ? Tiền lương mỗi tháng của con trai thứ hai nhà các người cũng hơn trăm rồi, mượn họ đi.”
Anh Hai Lưu cũng thản nhiên nói: “Trừ phi các người không muốn đứa nhỏ, cho nên mới cảm thấy sáu trăm là đắt, uổng công tôi cho rằng các người sẽ đối xử tốt với chúng.”
Anh ta nói xong những lời này, nhóm người nhà họ Tưởng lập tức nổi nóng, thì ra nhà họ Lưu bọn họ vẫn luôn để ý đến tiền lương của Tưởng Chính Hoa, nhưng Tưởng Chính Hoa có tiền thì liên quan gì đến nhà họ Lưu, lại còn muốn tham tiền của họ, tiền của Tưởng Chính Hoa liên quan quái gì đến họ!
Mã Ái Vân tức đến mức muốn hộc máu, Tưởng Phúc Dân cũng nổi giận!
Tống Xuân Ninh cũng tức đến mức nghiến răng, cô ta cảm thấy nhà họ Lưu thật không phải là người mà, nhưng cô ta đã ngăn Mã Ái Vân lại, tức giận vì loại người này vốn dĩ không đáng.
Mắt Tưởng Chính Quang đỏ ngàu, sau khi hít một hơi anh ta mới nói: “Chỉ có hai trăm, nếu các người không đồng ý vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”
Mẹ Lưu nghe thấy những lời này thì lại càng cứng rắn hơn: “Các người thật sự tưởng chúng tôi không biết gì sao? Chúng tôi đã hỏi rồi, trường hợp này của Thải Nga quả thực là bên yếu, nhưng dù các người kiện thì tòa án cũng sẽ phán một đứa nhỏ giao cho chúng tôi, nếu cậu chắc chắn như thế, vậy chúng tôi cũng vui vẻ đi cùng!”
Bà ta nói xong lại vội vàng mở lời: “Đương nhiên chúng tôi cũng không muốn náo loạn quá mức, nếu các người cảm thấy sáu trăm là quá nhiều, vậy thì bốn trăm đi, bốn trăm cũng có thể, dù sao vợ chồng chúng cũng còn có đứa nhỏ, nể tình đứa nhỏ, bốn trăm không thể thiếu nữa.”
Nếu lúc trước mẹ Lưu nói ra những lời thế này, Tưởng Chính Quang còn có thể chấp nhận, nhưng họ thế mà lại luôn để ý vào tiền lương của Tưởng Chính Hoa nên anh ta không thể nhịn được nữa!
Bốn trăm đồng khẳng định anh ta không thể mượn được, nếu mượn không được thì anh ta có thể vay ngân hàng, nhưng nếu sau khi đưa cho họ, Lưu Thải Nga có làm loạn nữa không? Sẽ không, loại người như cô ta chỉ ngày càng thậm tệ hơn thôi, nhà họ Lưu cũng vậy, bọn họ không muốn đứa nhỏ, cũng sẽ không để Lưu Thải Nga dẫn đứa nhỏ sống ở nhà họ Lưu, bọn họ chỉ muốn lấy đứa nhỏ để đến gây khó dễ với nhà họ Tưởng mà thôi!
Cho nên nói nếu hôm nay không dạy cho họ một bài học thì sau này họ còn có thể lấy đứa nhỏ để gây khó dễ với nhà họ Tưởng, họ đã dự tính được chuyện này, nên hôm qua họ đã thương lượng và nghĩ ra một cách, mặc dù như vậy có thể sẽ chịu chút dày vò, nhưng kết quả chắc chắn là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Tưởng Chính Quang nhìn Lưu Thải Nga, giọng nói lạnh như băng: “Nếu đã như vậy em dẫn ba đứa nhỏ đi đi, nếu sau này ba đứa nhỏ thiếu một sợi tóc, thì đừng trách tôi cầm d.a.o đi tìm các người tính sổ!”
Mẹ Lưu lập tức ngây ngẩn cả người, lời này là ý gì? Hiện tại họ cần tiền, không cần đứa nhỏ?
Hai anh em nhà họ Lưu cũng bần thần, tuy trong lòng họ thương em gái, nhưng cũng không thể để em gái đưa ba đứa nhỏ về ở nhà mẹ đẻ được.
Trong lòng hai anh em nghĩ, nếu như em gái giống với lúc trước ở lại một hai ngày thì coi như không có gì, nhưng lần này bọn họ căn bản là không biết là cô ta sẽ ở lại bao lâu, huống hồ cô ta còn mang theo ba đứa con chắc chắn là không dễ gả cho người khác, đợi đến khi cô ta có thể gả đi không biết phải bao lâu nữa.
Anh cả Lưu lập tức đáp: “Được thôi, thì ra mấy người không muốn nuôi dù chỉ là một đứa nhỏ, sớm đã đặt ra kế hoạch cho chuyện này rồi đúng không?”
Anh ba Lưu cùng chung mối thù với anh cả nói: “Mấy người chính là không muốn đưa tiền mà thôi!”
Sắc mặt mẹ Lưu hơi trắng nhợt, lập tức hỏi Tưởng Chính Quang: “Lời này của anh là nghiêm túc sao? Một đứa cũng không cần?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mã Ái Vân lạnh lùng cười nói: “Thật là nực cười, những yêu cầu này không phải là do mấy người đưa ra hay sao? Gì mà không ly hôn, gì mà rồi con cháu và tiền chúng tôi chỉ được chọn một, chúng tôi không cần cháu thì có vấn đề gì sao?”
Tưởng Chính Quang cũng lạnh lùng nói: “Đúng, một đứa cũng không cần, tôi thừa nhận Lưu Thải Nga sinh con rất cực khổ, lẽ nào tôi không cực khổ sao?”
Ông nói xong thì đảo mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga: “Lúc trước tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, lúc cô mang thai bảo tôi đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây, cô không vui thì mắng tôi, tôi cũng chịu đựng, sau khi cô sinh Nha Nha thì tâm trạng không tốt, phần lớn đều là tôi chăm sóc con, đến bây giờ cô còn muốn mang con ra đe dọa tôi?”
Lưu Thải Nga đột nhiên trừng lớn mắt, miệng phát run, linh cảm rằng người đàn ông trước mặt tiếp theo có thể muốn nói gì đó, trong lòng cô ta hoảng sợ, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tưởng Chính Quang tiếp tục nói: “Nếu cô đã cảm thấy bản thân có thể nuôi tốt ba đứa con, vậy được thôi, đợi ly hôn rồi con và một trăm đồng tôi đều sẽ đưa cho cô, cô mang đi hết đi.”
Trong lòng Mã Ái Vân cũng đang khó chịu, nhưng nếu không đi đến bước này, người nhà họ Lưu vẫn sẽ tưởng bọn họ luôn dễ nắm bắt, sau này cũng sẽ nhìn phân lượng của bọn nhỏ mà không ngừng quấy rối bọn họ: “Cứ làm như vậy đi, đều theo ý của mấy người, cũng tránh cho sau này mấy người mỗi ngày đến tìm phiền phức cho nhà chúng tôi.”
Tưởng Phúc Dân cũng nói: “Chút nữa bí thư đến thì chúng ta nói rõ trước mặt bí thư, mấy người mau mang bọn nhỏ đi đi.”
Anh cả Lưu vừa thấy tình thế ngày càng không đúng, lập tức ồn ào: “Không được! Cho dù chúng tôi giữ bọn nhỏ thì mấy người cũng phải đưa tiền.”
Anh hai Lưu cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mấy người phải đưa ra phí gì đó, mỗi tháng một đứa mười đồng, tổng cộng ba mươi đồng một tháng!”
Lại là tiền! Ngoại trừ tiền vẫn là tiền! Nhưng Tưởng Chính Quang sẽ không thuận theo tính cách của bọn họ muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu: “Chuyện này tôi sẽ đi hỏi tòa án, đến lúc đó mỗi tháng nên đưa bao nhiêu thì tôi sẽ đưa bấy nhiêu, không phải mấy người muốn bao nhiêu là đưa bao nhiêu!”
Mấy người nhà họ Lưu trực tiếp nghẹn rồi, chỉ nhìn Lưu Thải Nga, liều mạng nháy mắt với cô ta: “Thải Nga, con tự mình nói đi, cảm thấy như thế nào?”
Lưu Thải Nga cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng trong ấn tượng của cô ta Tưởng Chính Quang không phải là người như vậy, trước đây anh đối xử với vô cùng tốt, sẽ không không cần con đâu nhỉ? Sao lại đột nhiên không cần con nữa vậy?
Hơn nữa bốn trăm đồng đối với bọn họ mà nói có lẽ không khó, tùy tiện mượn Tưởng Chính Hoa cũng có rồi, sao lại đột nhiên trở mặt như vậy?
Là cố ý ép cô ta từ bỏ con sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Thải Nga dự định cược một trận cuối cùng, cô ta thở ra một hơi, cắn răng lạnh lùng cười nói: “Được, tôi sẽ mang con về nhà họ Lưu trước, đợi anh hỏi tòa án xong thì chúng ta nói tiếp.”
Sắc mặt mẹ Lưu chuyển xanh, đứa nhỏ này sao vậy, lúc này nên ép giá đến cùng chứ, sao còn muốn mang con quay về?
Hai anh lớn của nhà họ Lưu đã gấp gáp, hôm qua bọn họ không có thương lượng như vậy, sao em gái lại trở quẻ rồi?
Hai người đều muốn nói, Mã Ái Vân đã đứng dậy: “Vậy tôi đi thu dọn quần áo của bọn nhỏ.”
Lúc này, Tưởng Chính Dương trực tiếp mang bí thư và trưởng ban Phụ nữ đến, mọi người đều không nói chuyện, Tưởng Chính Dương vội vàng hỏi Tống Xuân Ninh mới biết chuyện lúc nãy.
Trưởng ban Phụ nữ nghe vài lời từ Tống Xuân Ninh, vậy mà nhất thời không biết nói gì với Lưu Thải Nga, một người phụ nữ mang theo ba đứa con thì làm sao mà tái giá được? Ở đâu đây?
Anh Hai Lưu cũng thản nhiên nói: “Trừ phi các người không muốn đứa nhỏ, cho nên mới cảm thấy sáu trăm là đắt, uổng công tôi cho rằng các người sẽ đối xử tốt với chúng.”
Anh ta nói xong những lời này, nhóm người nhà họ Tưởng lập tức nổi nóng, thì ra nhà họ Lưu bọn họ vẫn luôn để ý đến tiền lương của Tưởng Chính Hoa, nhưng Tưởng Chính Hoa có tiền thì liên quan gì đến nhà họ Lưu, lại còn muốn tham tiền của họ, tiền của Tưởng Chính Hoa liên quan quái gì đến họ!
Mã Ái Vân tức đến mức muốn hộc máu, Tưởng Phúc Dân cũng nổi giận!
Tống Xuân Ninh cũng tức đến mức nghiến răng, cô ta cảm thấy nhà họ Lưu thật không phải là người mà, nhưng cô ta đã ngăn Mã Ái Vân lại, tức giận vì loại người này vốn dĩ không đáng.
Mắt Tưởng Chính Quang đỏ ngàu, sau khi hít một hơi anh ta mới nói: “Chỉ có hai trăm, nếu các người không đồng ý vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”
Mẹ Lưu nghe thấy những lời này thì lại càng cứng rắn hơn: “Các người thật sự tưởng chúng tôi không biết gì sao? Chúng tôi đã hỏi rồi, trường hợp này của Thải Nga quả thực là bên yếu, nhưng dù các người kiện thì tòa án cũng sẽ phán một đứa nhỏ giao cho chúng tôi, nếu cậu chắc chắn như thế, vậy chúng tôi cũng vui vẻ đi cùng!”
Bà ta nói xong lại vội vàng mở lời: “Đương nhiên chúng tôi cũng không muốn náo loạn quá mức, nếu các người cảm thấy sáu trăm là quá nhiều, vậy thì bốn trăm đi, bốn trăm cũng có thể, dù sao vợ chồng chúng cũng còn có đứa nhỏ, nể tình đứa nhỏ, bốn trăm không thể thiếu nữa.”
Nếu lúc trước mẹ Lưu nói ra những lời thế này, Tưởng Chính Quang còn có thể chấp nhận, nhưng họ thế mà lại luôn để ý vào tiền lương của Tưởng Chính Hoa nên anh ta không thể nhịn được nữa!
Bốn trăm đồng khẳng định anh ta không thể mượn được, nếu mượn không được thì anh ta có thể vay ngân hàng, nhưng nếu sau khi đưa cho họ, Lưu Thải Nga có làm loạn nữa không? Sẽ không, loại người như cô ta chỉ ngày càng thậm tệ hơn thôi, nhà họ Lưu cũng vậy, bọn họ không muốn đứa nhỏ, cũng sẽ không để Lưu Thải Nga dẫn đứa nhỏ sống ở nhà họ Lưu, bọn họ chỉ muốn lấy đứa nhỏ để đến gây khó dễ với nhà họ Tưởng mà thôi!
Cho nên nói nếu hôm nay không dạy cho họ một bài học thì sau này họ còn có thể lấy đứa nhỏ để gây khó dễ với nhà họ Tưởng, họ đã dự tính được chuyện này, nên hôm qua họ đã thương lượng và nghĩ ra một cách, mặc dù như vậy có thể sẽ chịu chút dày vò, nhưng kết quả chắc chắn là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Tưởng Chính Quang nhìn Lưu Thải Nga, giọng nói lạnh như băng: “Nếu đã như vậy em dẫn ba đứa nhỏ đi đi, nếu sau này ba đứa nhỏ thiếu một sợi tóc, thì đừng trách tôi cầm d.a.o đi tìm các người tính sổ!”
Mẹ Lưu lập tức ngây ngẩn cả người, lời này là ý gì? Hiện tại họ cần tiền, không cần đứa nhỏ?
Hai anh em nhà họ Lưu cũng bần thần, tuy trong lòng họ thương em gái, nhưng cũng không thể để em gái đưa ba đứa nhỏ về ở nhà mẹ đẻ được.
Trong lòng hai anh em nghĩ, nếu như em gái giống với lúc trước ở lại một hai ngày thì coi như không có gì, nhưng lần này bọn họ căn bản là không biết là cô ta sẽ ở lại bao lâu, huống hồ cô ta còn mang theo ba đứa con chắc chắn là không dễ gả cho người khác, đợi đến khi cô ta có thể gả đi không biết phải bao lâu nữa.
Anh cả Lưu lập tức đáp: “Được thôi, thì ra mấy người không muốn nuôi dù chỉ là một đứa nhỏ, sớm đã đặt ra kế hoạch cho chuyện này rồi đúng không?”
Anh ba Lưu cùng chung mối thù với anh cả nói: “Mấy người chính là không muốn đưa tiền mà thôi!”
Sắc mặt mẹ Lưu hơi trắng nhợt, lập tức hỏi Tưởng Chính Quang: “Lời này của anh là nghiêm túc sao? Một đứa cũng không cần?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mã Ái Vân lạnh lùng cười nói: “Thật là nực cười, những yêu cầu này không phải là do mấy người đưa ra hay sao? Gì mà không ly hôn, gì mà rồi con cháu và tiền chúng tôi chỉ được chọn một, chúng tôi không cần cháu thì có vấn đề gì sao?”
Tưởng Chính Quang cũng lạnh lùng nói: “Đúng, một đứa cũng không cần, tôi thừa nhận Lưu Thải Nga sinh con rất cực khổ, lẽ nào tôi không cực khổ sao?”
Ông nói xong thì đảo mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga: “Lúc trước tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, lúc cô mang thai bảo tôi đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây, cô không vui thì mắng tôi, tôi cũng chịu đựng, sau khi cô sinh Nha Nha thì tâm trạng không tốt, phần lớn đều là tôi chăm sóc con, đến bây giờ cô còn muốn mang con ra đe dọa tôi?”
Lưu Thải Nga đột nhiên trừng lớn mắt, miệng phát run, linh cảm rằng người đàn ông trước mặt tiếp theo có thể muốn nói gì đó, trong lòng cô ta hoảng sợ, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tưởng Chính Quang tiếp tục nói: “Nếu cô đã cảm thấy bản thân có thể nuôi tốt ba đứa con, vậy được thôi, đợi ly hôn rồi con và một trăm đồng tôi đều sẽ đưa cho cô, cô mang đi hết đi.”
Trong lòng Mã Ái Vân cũng đang khó chịu, nhưng nếu không đi đến bước này, người nhà họ Lưu vẫn sẽ tưởng bọn họ luôn dễ nắm bắt, sau này cũng sẽ nhìn phân lượng của bọn nhỏ mà không ngừng quấy rối bọn họ: “Cứ làm như vậy đi, đều theo ý của mấy người, cũng tránh cho sau này mấy người mỗi ngày đến tìm phiền phức cho nhà chúng tôi.”
Tưởng Phúc Dân cũng nói: “Chút nữa bí thư đến thì chúng ta nói rõ trước mặt bí thư, mấy người mau mang bọn nhỏ đi đi.”
Anh cả Lưu vừa thấy tình thế ngày càng không đúng, lập tức ồn ào: “Không được! Cho dù chúng tôi giữ bọn nhỏ thì mấy người cũng phải đưa tiền.”
Anh hai Lưu cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mấy người phải đưa ra phí gì đó, mỗi tháng một đứa mười đồng, tổng cộng ba mươi đồng một tháng!”
Lại là tiền! Ngoại trừ tiền vẫn là tiền! Nhưng Tưởng Chính Quang sẽ không thuận theo tính cách của bọn họ muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu: “Chuyện này tôi sẽ đi hỏi tòa án, đến lúc đó mỗi tháng nên đưa bao nhiêu thì tôi sẽ đưa bấy nhiêu, không phải mấy người muốn bao nhiêu là đưa bao nhiêu!”
Mấy người nhà họ Lưu trực tiếp nghẹn rồi, chỉ nhìn Lưu Thải Nga, liều mạng nháy mắt với cô ta: “Thải Nga, con tự mình nói đi, cảm thấy như thế nào?”
Lưu Thải Nga cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng trong ấn tượng của cô ta Tưởng Chính Quang không phải là người như vậy, trước đây anh đối xử với vô cùng tốt, sẽ không không cần con đâu nhỉ? Sao lại đột nhiên không cần con nữa vậy?
Hơn nữa bốn trăm đồng đối với bọn họ mà nói có lẽ không khó, tùy tiện mượn Tưởng Chính Hoa cũng có rồi, sao lại đột nhiên trở mặt như vậy?
Là cố ý ép cô ta từ bỏ con sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Thải Nga dự định cược một trận cuối cùng, cô ta thở ra một hơi, cắn răng lạnh lùng cười nói: “Được, tôi sẽ mang con về nhà họ Lưu trước, đợi anh hỏi tòa án xong thì chúng ta nói tiếp.”
Sắc mặt mẹ Lưu chuyển xanh, đứa nhỏ này sao vậy, lúc này nên ép giá đến cùng chứ, sao còn muốn mang con quay về?
Hai anh lớn của nhà họ Lưu đã gấp gáp, hôm qua bọn họ không có thương lượng như vậy, sao em gái lại trở quẻ rồi?
Hai người đều muốn nói, Mã Ái Vân đã đứng dậy: “Vậy tôi đi thu dọn quần áo của bọn nhỏ.”
Lúc này, Tưởng Chính Dương trực tiếp mang bí thư và trưởng ban Phụ nữ đến, mọi người đều không nói chuyện, Tưởng Chính Dương vội vàng hỏi Tống Xuân Ninh mới biết chuyện lúc nãy.
Trưởng ban Phụ nữ nghe vài lời từ Tống Xuân Ninh, vậy mà nhất thời không biết nói gì với Lưu Thải Nga, một người phụ nữ mang theo ba đứa con thì làm sao mà tái giá được? Ở đâu đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương