Cô bèn rủ Giang Nguyệt Hà nghiên cứu một số quy định khi mở cửa hàng buôn bán, thậm chí còn mượn thêm tài liệu. Mã Ái Vân không hiểu những thứ này, bà là người không thể ngồi yên một chỗ nên lại ra ngoài đi dạo.

Buổi tối hai ngày sau, rốt cuộc người đàn ông trở về và cho cô một câu trả lời: “Ngày mai anh dẫn em đi xem nhà, có điều căn nhà đó không ở gần cửa hàng thực phẩm, nó ở khu vực ngã tư đường.”

Bây giờ tìm được nhà cho thuê không hề dễ dàng nên Giang Nguyệt Vi không kén chọn: “Vậy chủ nhà muốn cho thuê bao nhiêu tiền một tháng?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Hai mươi.”

Giang Nguyệt Vi buông tiếng thở dài. Trước kia, hồi còn đi làm, tiền lương một tháng của cô chỉ có mười lăm đồng, ấy thế mà tiền thuê nhà đòi những hai mươi đồng một tháng, nhiều hơn cả tiền lương công nhân: “Tiền thuê đắt quá ha?”

Thế nhưng Tưởng Chính Hoa lại cảm thấy khá ổn, chủ yếu là do vị trí của căn nhà rất đẹp, bèn nói: “Ngày mai em đi xem nhà rồi tính tiếp. Nếu em không thích, anh sẽ bảo người tìm căn nhà khác.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, thế là sáng sớm hôm sau, cô theo người đàn ông đi xem nhà. Mã Ái Vân thấy có Tưởng Chính Hoa đi cùng Giang Nguyệt Vi nên không đi theo nữa.

Đến nơi, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy một người đàn ông đang chờ trong nhà, chắc hẳn người đó là chủ nhà.

Căn nhà gồm có hai tầng, diện tích rất lớn nhưng hơi cũ, vị trí ở sát ngã tư đường. Nếu muốn đến cửa hàng thực phẩm và tiệm tạp hóa thì phải đi lên một đoạn nữa, thế nên ai muốn đến đó đều phải đi qua ngã tư này.

Đối với Giang Nguyệt Vi, vị trí này quả đúng là tuyệt vời ngoài sự mong đợi, nhưng điều duy nhất không ưng lắm là căn nhà này có hai tầng nên tiền thuê mới cao như thế, vả lại chi phí tân trang cho căn nhà cũng tốn kha khá.

Có điều cô ngẫm nghĩ lại, cảm thấy nhà có hai tầng cũng tốt, coi như tầng một làm mặt bằng buôn bán, tầng hai để cất trữ một ít đồ đạc và làm nơi nghỉ ngơi. Nếu sau này cô làm ăn khấm khá thì thuê thêm vài người nữa, đến lúc đó có thể ở tầng hai.

Giang Nguyệt Vi ưng lắm, nhưng tiền thuê nhà đắt như vậy, cô không thể hiện sự hài lòng của mình, nhìn người đàn ông kia mà nói: “Căn nhà cũng ổn lắm, nhưng tiền thuê đắt quá, ông bớt chút được không?”

Người đàn ông biết họ ưng ý căn nhà, cười: “Thú thật là tiền thuê như vậy đã khó bớt lắm rồi, nếu hai người ưng căn nhà này thì tôi bớt cho hai đồng nhé?”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy căn nhà không tệ lắm, chủ yếu là vì vị trí của căn nhà, anh định đồng ý ngay lập tức, cơ mà Giang Nguyệt Vi lên tiếng trước: “Đợi chúng tôi bàn bạc đã, lúc nào cần thì liên hệ với ông.”

Dứt lời, cô lập tức kéo Tưởng Chính Hoa đi. Tưởng Chính Hoa cảm thấy khó hiểu, Giang Nguyệt Vi bèn giải thích với anh: “Anh đừng vội vã đồng ý với ông ấy. Ông ấy thấy chúng ta ưng căn nhà nên chắc chắn hét giá đắt.”

Nói rồi cô lại tiếp lời: “Em thấy đã lâu rồi chưa ai thuê nhà của ông ấy, mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, chắc chắn ông ấy cũng nóng lòng muốn cho người khác thuê. Đợi hai hôm nữa chúng ta quay lại tìm ông ấy, mặc cả tiền thuê xuống mười ba đồng, cùng lắm cũng không thể trên mười lăm đồng.”

Tưởng Chính Hoa thấy cô tính toán chu đáo như vậy, bật cười: “Được, anh nghe theo em.”

Ba người thong thả quay về đại viện. Sau khi vào đại viện, thấp thoáng trông thấy Mã Ái Vân đang tán gẫu với một người ở chòi nghỉ mát ở đằng xa, Giang Nguyệt Vi cất tiếng gọi bà.

Mã Ái Vân quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó chỉ vào họ, nói với người bạn đứng trước mặt: “À... đấy là con trai và con dâu của tôi, khi nào rảnh thì bà đến nhà tôi chơi nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người phụ nữ kia nhìn thấy ba người lại gần thì vẻ mặt thoáng thay đổi. Bà ta nhanh chóng đứng dậy, nói: “Được, hẹn hôm nào đến nhà bà chơi.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra là mình có việc gấp, không tán dóc với bà nữa, lần sau nói tiếp.”

Mã Ái Vân chưa kịp đáp lời thì người phụ nữ kia đã quay ngoắt đi, bà vội vàng cầm túi đồ bên cạnh, gọi với theo bóng lưng bà ta: “Bà vội lắm hả?”

Người nọ không những không trả lời Mã Ái Vân mà tốc độ đi càng nhanh hơn, Mã Ái Vân cảm thấy khó hiểu.

Thoắt cái Giang Nguyệt Vi đã đi đến trước mặt Mã Ái Vân, nhìn bóng dáng người phụ nữ kia, cười hỏi: “Đó là bạn mới ở đây của mẹ à? Sao con thấy hơi quen nhỉ.”

Tưởng Chính Hoa cũng cảm thấy người kia rất quen mắt nhưng ban nãy cách hơi xa nên anh không nhìn rõ, không nhớ ra mình đã gặp người ta ở đâu.

Mã Ái Vân gật đầu, nói: “Bà ấy tốt bụng lắm, mẹ đang định giới thiệu cho các con làm quen, ai dè bà ấy bảo có việc gấp nên đi rồi.”

Tưởng Chính Hoa cũng biết dạo này Mã Ái Vân chơi thân với một bác gái, anh hơi nhướng mày: “Biết đâu là không muốn gặp chúng con.”

Mã Ái Vân ơ một tiếng: “Vì sao?”

Tưởng Chính Hoa mím môi: “Con không biết, có điều tốt nhất vẫn phải cảnh giác, bạn bè gì mà không muốn cho người khác biết mặt, nếu bà ấy có tặng gì thì mẹ cũng đừng nhận.”

Tất nhiên Mã Ái Vân biết điều đó, khốn nỗi người bạn của bà quả là rất nhiệt tình, biết nhà bà có thai phụ thì quan tâm thật lòng, hôm trước còn định cho bà ít rau ngâm gì đó, có điều bà không nhận mà thôi.

Tuy bốn người đều hiểu rõ ý tứ của nhau nhưng đều không nói thẳng ra. Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi định hôm nào tìm chủ nhà để thương lượng, ai dè ngay buổi tối hôm sau, Tưởng Chính Hoa vừa về nhà đã thông báo rằng buổi sáng chủ nhà gọi điện đến doanh trại, sau buổi ép giá hôm trước của hai người, ông ta đồng ý hạ tiền thuê nhà xuống còn mười lăm đồng,

Thuê được nhà rồi, cuối cùng Giang Nguyệt Vi cũng thực hiện đến bước cuối cùng trong kế hoạch mở cửa hàng của mình! Mặt bằng đã thuê được, việc tiếp theo là tân trang lại căn nhà. Giang Nguyệt Vi không biết trang trí nội thất, thế là gánh nặng này thuộc về Tưởng Chính Hoa.

Tất nhiên Tưởng Chính Hoa cũng không hiểu biết về thiết kế nội thất hay kiến trúc, nhưng nếu bà xã đã ngỏ lời thì chắc chắn anh sẽ gánh trọng trách này thay cho vợ. Sau khi hai người bàn bạc về chủ đề trang trí căn nhà, sáng hôm sau, Tưởng Chính Hoa bèn mang chai rượu ngon mà anh được đơn vị thưởng vào lần lập công trước, đi tìm kỹ sư máy móc của doanh trại.

Một bản thiết kế thì quá đơn giản với kỹ sư máy móc, huống chi nể mặt chai rượu ngon, kỹ sư máy móc hoàn thành bản thiết kế ngay trong ngày hôm đó.

Buổi tối về nhà, Tưởng Chính Hoa đưa bản thiết kế cho Giang Nguyệt Vi, sau đó nhìn mọi người và nói: “Đơn vị đã ra quyết định chính thức, ngày mai sẽ xuất phát đến chiến trường.”

Giang Nguyệt Vi biết tin này từ mấy hôm trước, có điều Mã Ái Vân lại chưa biết. Vừa nghe con trai nói sẽ lên tiền tuyến, bà than thở mấy câu: “Nguyệt Vi sắp sinh rồi, sao con lại đi công tác vào lúc này?”

Tưởng Chính Hoa hơi nhướng mày. Tuy rằng anh cũng muốn ở nhà trong quãng thời gian tới nhưng chức trách của một nguời lính là bảo vệ đất nước, không phân biệt thời điểm. Anh còn chưa trả lời thì Giang Nguyệt Vi đã nói trước: “Mẹ à, đây là nhiệm vụ mà Chính Hoa cần phải hoàn thành, trước đây anh ấy đã thông báo với con, chúng ta nên thông cảm cho anh ấy.”

Nào có chuyện Mã Ái Vân không hiểu điều này chứ. Có điều nếu Tưởng Chính Hoa rời nhà chuyến này thì sẽ không có ai làm trụ cột, bà rất lo lắng, nhìn Giang Nguyệt Vi và nói: “Mẹ biết nhưng vẫn lo lắm. Con đang mang thai, mẹ không hiểu biết nhiều, Nguyệt Hà thì còn trẻ quá. Chi bằng tạm gác việc trang trí cửa hàng một thời gian, đợi khi nào Chính Hoa về thì làm sau được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện