Những lời mẹ Lưu thốt ra đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Chính Hoa. Anh giận dữ nhìn mẹ Lưu: “Đó là bởi chúng tôi kịp thời phát hiện ra âm mưu của cô ta. Nếu chúng tôi không phát hiện thì người xảy ra chuyện bây giờ chính là Nguyệt Vi, Lưu Thải Nga chắc chắn sẽ bị xử bắn!”

Mẹ Lưu bị thái độ hung dữ của Tưởng Chính Hoa làm cho sợ c.h.ế.t khiếp, sửng sốt một lúc lâu mới quay sang nhìn Tưởng Chính Quang đứng ở đằng kia. Bà ta nói bằng giọng run run: “Chính Quang à, Thải Nga là vợ của con, cũng là mẹ của ba đứa con của con, Nha Nha chưa tròn một tuổi. Tại sao con cũng nhẫn tâm không nói đỡ cho con bé một câu?”

Từ lần đầu tiên biết Lưu Thải Nga có ý tưởng đưa con cho gia đình khác làm con nuôi, Tưởng Chính Quang đã hết lời khuyên nhủ cô ta. Tưởng Chính Quang cứ ngỡ Lưu Thải Nga đã từ bỏ ý định đó, nào ngờ cô ta vẫn âm thầm lên kế hoạch. Cô ta che giấu tâm tư của mình, từ từ thực hiện kế hoạch đến bước này, nếu mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó thuận lợi như những gì cô ta mong muốn thì không biết sau này cô ta còn làm ra những việc gì nữa.

Tưởng Chính Quang hít một hơi, nhìn mẹ Lưu: “Mẹ, việc này chỉ có thể trách Thải Nga. Trước kia con đã từng khuyên can cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nghe lời con. Bây giờ xảy ra chuyện, cô ấy làm sai thì phải chịu trách nhiệm, chỉ cần cô ấy ăn năn hối cải thì không phải ngồi tù lâu đâu, cứ để cô ấy ở trong đó, ngẫm nghĩ cho tỉnh người.”

Mẹ Lưu không ngờ Tưởng Chính Quang lại từ chối một cách dứt khoát như thế. Nhưng bà ta nào quan tâm nhiều đến thế, thấy Tưởng Chính Quang không giúp đỡ mà còn tán thành việc Thải Nga bị giam giữ, bà ta nổi cơn tam bành: “Nếu con còn gọi mẹ một tiếng mẹ thì đáng lẽ con nên nghe lời mẹ mà giúp Thải Nga. Con không thể ích kỷ, chỉ vun vén cho bản thân như vậy được.”

Tưởng Chính Hoa không muốn dây dưa với người nhà họ Lưu nữa, lạnh lùng nhìn mẹ Lưu: “Nói suông thôi có ích gì. Đây là vụ án âm mưu g.i.ế.c người, không phải nhà bà nói nó là chuyện nhỏ thì nó nhỏ. Dù nhà bà nói gì đi chăng nữa, lần này nhất định Lưu Thải Nga phải ngồi tù.”

Giọng điệu anh hung ác, thái độ nghiêm nghị, tỏ vẻ tuyệt đối không nhân nhượng khiến ba người nhà họ Lưu giận sôi máu.

Bọn họ đều cảm thấy hiện tại Giang Nguyệt Vi bình an vô sự, mọi người là người một nhà thì nên việc nhỏ hóa không. Ấy thế mà Tưởng Chính Hoa lại hành xử tuyệt tình như vậy.

“Được, nhà họ Tưởng các người muốn dồn chúng tôi vào chỗ c.h.ế.t đúng không?” Mẹ Lưu nói xong, không chờ những người khác phản ứng, bà ta lập tức đ.â.m đầu vào cột nhà bên cạnh.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người ở trong nhà chính đều bàng hoàng. Mọi người túm tụm lại xem thì thấy cả cơ thể mẹ Lưu dựa vào cột, trên trán rỉ ra ít máu.

Ai ai cũng trợn tròn mắt, hai người con trai họ Lưu lập tức nhào lên, liên tục gọi mẹ ơi.

Nhìn m.á.u chảy ra từ trán mẹ Lưu, Mã Ái Vân lập tức vỡ lẽ, vốn dĩ nhà họ Lưu không đến để xin lỗi mà là gây sự!

Mã Ái Vân nổi giận, chạy đến nhìn mẹ Lưu: “Bà thông gia, bà định làm gì? Chẳng lẽ Tết nhất mà bà muốn c.h.ế.t ở nhà chúng tôi à?”

Mẹ Lưu đ.â.m không hề nhẹ, bây giờ đầu óc bà ta choáng váng, nhìn Mã Ái Vân, cắn răng: “Nhà họ Tưởng các bà dồn người ta vào chỗ chết, vậy tôi c.h.ế.t cho mấy người xem, các người hài lòng chưa?”

Giang Nguyệt Vi thản nhiên nhìn bà ta. Bỗng nhiên cô nhớ tới ngày trước, mẹ Chung Bảo Ý cũng uy h.i.ế.p bọn họ như vậy, chẳng qua người phụ nữ kia không hạ quyết tâm như mẹ Lưu. Lúc ấy mẹ Chung Bảo Ý chỉ nói suông chứ không thật sự đ.â.m đầu vào cột như mẹ Lưu.

Nhưng bà ta có hạ quyết tâm cũng vô dụng.

Tưởng Chính Quang đau đầu gần chết, trong nhà vốn đã có một Lưu Thải Nga, bây giờ lại có thêm một đám “Lưu Thải Nga” nữa, đúng là không muốn cho nhà họ Tưởng sống yên ổn. Đúng lúc anh ta suýt bùng nổ cơn giận thì Tưởng Chính Hoa giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ta, bước lên phía trước nhìn mẹ Lưu: “Các người muốn gây sự đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh nói xong, không chờ mẹ Lưu trả lời đã cười khẩy, nói tiếp: “Được, vậy bây giờ tôi sẽ báo cáo với công an là Lưu Thải Nga không hợp tác, không có chút sự ăn năn hối cải nào, không những thế còn xúi giục nhà bà đến gây sự. Lúc đó công an sẽ nhốt cô ta vào tù ba năm, năm năm, nhà bà càng gây sự, Lưu Thải Nga càng bị giam lâu hơn. Rồi sẽ có ngày bà náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết Lưu Thải Nga đầu độc người khác nên bị ngồi tù. Đến lúc ấy, xem cô ta định sống kiểu gì?”

Anh nói rồi quả quyết dẫn Giang Nguyệt Vi đi, định đưa cô đến đồn công an.

Mẹ Lưu không ngờ bà ta đ.â.m đầu chảy m.á.u rồi mà Tưởng Chính Hoa vẫn không có ý định buông tha? Anh Cả nhà họ lưu thấy vợ chồng hai người định đi thật thì hoảng sợ, lập tức chạy theo chặn đường bọn họ, nói: “Này người anh em, anh đừng như vậy. Chúng tôi nào có muốn gây sự, chẳng qua ban nãy mẹ tôi sốt ruột nên mới hành động ngu ngốc như thế.”

Tưởng Chính Hoa nhìn chằm chằm anh ta: “Tránh ra.”

Tưởng Chính Hoa là người tham gia quân đội, cao hơn hẳn anh Cả Lưu một cái đầu. Có lẽ do từng chiến đấu trên chiến trường nên trên người anh toát lên khí thế nguy hiểm, vẻ mặt hung dữ, đôi mắt đen láy của anh khiến người khác run sợ.

Tuy rằng nhà họ Lưu hoảng sợ nhưng nếu Tưởng Chính Hoa thật sự đến đồn công an và khai báo thì bọn họ không những không giúp được em gái, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què.

Anh Cả Lưu vội vàng nói: “Người anh em đừng tức giận, bây giờ tôi lập tức đưa mẹ tôi về, sau này không đến nữa được không?”

Tưởng Chính Hoa nhìn chằm chằm anh ta: “Anh không nhường đường đúng không?”

Tưởng Phúc Dân thấy con trai mình khăng khăng muốn đi, bèn giữ chặt anh lại, ngoái đầu lại nhìn ba người nhà họ Lưu: “Về chuyện lần này, tôi phải nói thẳng. Tuy mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt nhưng Thải Nga mắc sai lầm, nhất định phải chịu trách nhiệm, ai nói gì cũng vô ích thôi. Nếu nhà họ Lưu muốn gây sự thì đừng trách Chính Hoa không nể mặt. Bây giờ tôi hỏi lại lần nữa, các người còn muốn gây sự nữa không?”

Anh Cả Lưu lập tức xua tay: “Không gây sự, không gây sự nữa, chúng tôi đi ngay lập tức, sau này không đến ăn vạ nữa.”

Mã Ái Vân cũng hỏi mẹ Lưu: “Bà thông gia à, bà còn muốn làm loạn nữa không?”

Bây giờ mẹ Lưu mới cảm thấy nhà họ Tưởng thật sự định làm đến cùng, bọn họ không hề nể tình thân, quá tuyệt tình!

Dự định ban đầu của bà ta là đến để xin xỏ họ tha cho con gái mình, khốn nỗi bây giờ không những không xin được mà còn ngồi tù lâu hơn, đây chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què đó sao?

Bà ta hít một hơi thật sâu, chịu đựng cơn choáng váng, nói: “Được, chúng tôi về, sau này sẽ không đến nữa, các người đừng báo với công an.”

Tưởng Chính Hoa nhìn bà ta, buông lời tàn nhẫn: “Tốt nhất là bà nói được làm được, nếu không tôi sẽ khiến cho con gái bà mãi mãi không thoát kiếp lao ngục.”

Mẹ Lưu biết Tưởng Chính Hoa tham gia quân đội, nếu anh làm đến cùng thì con gái bà ta…

Bà ta không dám nghĩ nữa, bây giờ bà ta cực kỳ hối hận, nếu biết trước thì ban nãy bà ta đã bỏ đi, không đ.â.m đầu vào cột mà chẳng được ích gì, đã thế còn đau muốn chết. Nghe Tưởng Chính Hoa nói xong, bà ta không cần hai người con trai đỡ dậy, lập tức thất thểu rời đi. Hai người con trai nhà họ Lưu xin lỗi rối rít rồi nhanh chóng đuổi theo mẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện