Ngờ đâu lúc đi ngang qua họ, Lưu Thải Nga bỗng nhiên dừng lại, quay sang nhìn họ khiến Giang Nguyệt Vi hoảng sợ.
Tưởng Chính Hoa vội vàng vươn tay bảo vệ Giang Nguyệt Vi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói không rằng.
Thấy Tưởng Chính Hoa phản ứng như vậy, nỗi oán giận lại trỗi dậy trong lòng Lưu Thải Nga. Tưởng Chính Hoa che chở Giang Nguyệt Vi đến mức này, thế còn Tưởng Chính Quang thì sao, xảy ra chuyện như này, anh ta không che chở cô ta thì thôi, ngược lại còn muốn ly hôn cô ta!
Đều là đàn ông mà sao lại đối lập như thế, thật sự khiến cô tức muốn chết.
Nhưng những cái đó chỉ là chuyện vặt, cô ta nhìn Giang Nguyệt Vi đứng bên cạnh Tưởng Chính Hoa, mím môi hỏi: “Tôi có thể nói chuyện này với cô được không?”
Giang Nguyệt Vi biết cô ta muốn nói gì, đơn giản chính là muốn cô đừng làm khó ba người con gái của cô ta.
Đây là chuyện giữa người lớn, tất nhiên Giang Nguyệt Vi sẽ không trút giận lên trẻ nhỏ. Cô sẽ không vì chuyện này mà nhằm vào ba người con gái của Lưu Thải Nga, nhưng cô không định hứa hẹn với Lưu Thải Nga, bởi cô muốn cô ta ngồi tù trong nỗi lo sợ nơm nớp.
Cô lạnh lùng liếc xéo người phụ nữ kia: “Không.”
Nói xong, cô kéo người đàn ông rời khỏi hành lang.
Đến sảnh bên ngoài, cô chợt nhớ đến Giang Nguyệt Hà, bèn mượn điện gọi đến đại đội, được bí thư Từ của chi bộ báo rằng Nguyệt Hà đến công xã từ sáng sớm, đoán chừng bây giờ đã tới nơi.
Hai người bước ra khỏi đồn công an, Giang Nguyệt Vi nghĩ xem khả năng Giang Nguyệt Hà sẽ làm những gì khi đến công xã. Nghĩ xong, cô đi thẳng về phía Cung Tiêu Xã, quả nhiên chẳng mấy chốc đã bắt gặp bóng dáng Giang Nguyệt Hà đứng xếp hàng giữa đám đông. Cô tiến lại gần một chút mới nhận ra đi cùng cô bé còn có Trần Hồng Yến.
Không đợi cô chào hỏi, Trần Hồng Yến đã bắt chuyện trước: “Nguyệt Vi à, thật sự là cô đó à? Cô mang thai làm tôi suýt không nhận ra.”
Đã hơn một năm không gặp nhau, Trần Hồng Yến sinh con nên cũng thay đổi không ít. Bây giờ Giang Nguyệt Vi bận việc nên cô không định trò chuyện lâu, chỉ gật đầu đáp lại rồi nhìn Giang Nguyệt Hà, nói: “Nguyệt Hà, chị tìm em muốn bàn ít chuyện.”
Hôm nay Giang Nguyệt Hà đi cùng Trần Hồng Yến đến công xã, dù biết Giang Nguyệt Vi về nhà nhưng cô bé không định đến tìm cô. Có điều cô bé không ngờ Giang Nguyệt Vi lại chủ động tìm mình, bây giờ gặp nhau, cô bé không còn cách nào khác, đành phải giả vờ lạnh nhạt: “Chị tìm em có việc gì?”
Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé giả vờ giả vịt nhưng vẫn rất đáng yêu, có điều Trần Hồng Yến ở đây nên cô cũng buộc lòng phải giả bộ theo: “Qua bên kia nói chuyện riêng đi?”
Trần Hồng Yến thấy hai người muốn né tránh mình nên trợn trừng mắt: “Hai người định nói gì mà không thể cho tôi biết à?”
Giang Nguyệt Hà lạnh lùng liếc xéo cô ta: “Không thể.”
Nói rồi cô bé quả quyết xoay người đi sang chỗ khác.
Giang Nguyệt Vi khẽ cong môi cười, đi theo Giang Nguyệt Hà. Có Trần Hồng Yến ở đây, cô không muốn nói chuyện dài dòng với cô bé, bèn nói ngắn gọn: “Qua Tết vợ chồng chị sẽ phải về nơi bộ đội đóng quân. Hiện tại vợ chồng chị có nhà ở nội thành nên chị muốn làm ăn, đến lúc đó em giúp chị một tay được không?”
Giang Nguyệt Hà không ngờ chuyện Giang Nguyệt Vi muốn nói với mình là cái này. Tuy rằng nhà nước vừa mới tuyên bố cải cách kinh tế vào đợt cuối năm, nhưng chưa được hai tháng mà cô đã muốn làm ăn, tốc độ làm việc quá nhanh: “Có thể buôn bán được à? Đáng tin không vậy?”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, cô nhớ lại kiếp trước, vào năm 79 có rất nhiều hàng quán vỉa hè và cửa hàng tư nhân chầm chậm mọc lên, cô chắc chắn là mình nhớ đúng, tất nhiên là đáng tin cậy: “Chị cam đoan với em là đáng tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao bây giờ em cũng đang làm việc ở huyện, tiền lương mỗi tháng không nhiều lắm, chẳng thà theo chị đến thành phố, đỡ mất công nhà họ Giang suốt ngày đến tìm em đòi giúp đỡ.”
Giang Nguyệt Hà xiêu lòng, bởi vì cô bé cũng quá mệt mỏi với nhà họ Giang. Hiện tại, một nửa tiền lương của cô bé đều phải đưa cho nhà họ Giang. Chưa kể Trần Hồng Yến mới sinh con, thường xuyên bảo cô bé mua đồ cho con trai cô ta, nếu cô bé không chịu mua thì Lý Mỹ Ngọc sẽ gọi điện thoại cho cô bé. Nói chung tiền lương chẳng dư lại được bao nhiêu.
Nhưng Trần Hồng Yến bám theo cô bé không rời nửa bước, cô bé không dám nói nhiều, đành đáp: “Được, hôm nay em bận, đợi đến khi nào rảnh rỗi sẽ tìm chị.”
Giang Nguyệt Vi vốn tưởng rằng phải khuyên nhủ thật lâu thì Giang Nguyệt Hà mới đồng ý, không ngờ cô bé đồng ý nhanh như vậy. Cô không kìm nén được niềm vui, sau đó chợt nghĩ đến điều gì: “Hôm nay em bận gì? Xem mắt à?”
Giang Nguyệt Hà do dự một hồi rồi gật đầu: “Đúng vậy, chắc lát nữa là họ đến nhà.”
Sắc mặt Giang Nguyệt Vi sa sầm, quả nhiên Lý Mỹ Ngọc vẫn làm đến nước này, “bán” cô xong lại muốn “bán” Giang Nguyệt Hà tiếp: “Có cần chị giúp không?”
Giang Nguyệt Hà ấm lòng, có điều Trần Hồng Yến đang giám sát họ, cô bé không thể cười lộ liễu: “Không cần đâu chị, em có thể tự giải quyết.”
Giang Nguyệt Vi biết cô bé có cách giải quyết của riêng mình, nhưng nếu có người góp ý thêm thì sẽ khả năng thắng lợi càng cao hơn, bèn đi bên cạnh cô bé, ghé tai nói nhỏ vài câu.
Giang Nguyệt Hà nghe xong, lập tức đáp lại: “Được, em làm theo lời chị.”
Công xã quá đông người nên nói chuyện với Giang Nguyệt Hà xong, Giang Nguyệt Vi không muốn đi dạo phố, bèn kéo Tưởng Chính Hoa về nhà. Tưởng Chính Hoa nhìn điệu bộ bí mật của hai chị em, bèn hỏi Giang Nguyệt Vi: “Em đề xuất ý tưởng gì cho cô bé vậy?”
Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: “Cũng không phải ý tưởng to tát gì. Nguyệt Hà đồng ý đến thành phố với chúng ta rồi, không cần dè chừng nhà họ Giang nữa, cứ thẳng thừng nói với nhà trai là cô bé còn trẻ, không muốn kết hôn là được. Nếu Lý Mỹ Ngọc không đồng ý thì tìm lý do lừa phỉnh bà ta, đợi đến khi Nguyệt Hà đi làm thì đi cùng chúng ta đến thành phố là được rồi.”
Giang Nguyệt Hà tuyên bố không kết hôn, với tính cách của Lý Mỹ Ngọc, chắc chắn bà ta sẽ gây khó dễ, thế nên buộc phải tìm cách dỗ ngọt bà ta, đợi đến khi đi làm thì Nguyệt Hà sẽ xin nghỉ việc rồi đi cùng bọn họ. Đến khi tới thành phố rồi, nhà họ Giang muốn tìm Nguyệt Hà cũng bó tay.
Tất nhiên Tưởng Chính Hoa biết Lý Mỹ Ngọc là hạng người gì, thốt nhiên không biết nói gì, chỉ bảo: “Được, đợi khi nào Nguyệt Hà tìm em, anh sẽ đặt trước vé.”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, mặc cho người đàn ông đỡ cô đi, biến mất khỏi tầm mắt của hai người đứng đằng sau.
Trần Hồng Yến nhìn Giang Nguyệt Vi rời đi, chẳng thèm đáp lại câu chào hỏi của cô ta. Cô ta kiềm chế cơn thịnh nộ, tiến lên nhìn Giang Nguyệt Hà, nói: “Ban nãy Nguyệt Vi nói gì với cô?”
Giang Nguyệt Hà lạnh nhạt nhìn cô ta: “Không có gì, chị ấy bảo tôi trả đồ cho chị ấy.”
Trần Hồng Yến ngờ ngợ: “Trả gì cơ?”
Giang Nguyệt Hà đời nào sẽ nói sự thật cho cô ta biết, chỉ cảm thấy cô ta phiền phức, không vui: “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Bị Giang Nguyệt Hà đáp bằng giọng lạnh nhạt, Trần Hồng Yến cũng bực bội. Cô ta luôn cảm thấy hai chị em đang bàn bạc chuyện gì đó, nếu không chỉ đơn giản là nói chuyện thì cần gì phải châu đầu ghé tai, thì thầm bí mật như thế? “Tôi chỉ hỏi chơi thôi, cô sốt sắng như vậy làm gì?”
Giang Nguyệt Hà thầm hừ lạnh: “Tôi sốt sắng đấy, tôi muốn nhanh chóng về nhà gặp Trương Thành Tài đấy.”
Trần Hồng Yến nghe vậy thì cứng họng, thôi bỏ đi, dù sao khả năng buổi xem mắt hôm nay của Giang Nguyệt Hà thành công là rất cao .
Tưởng Chính Hoa vội vàng vươn tay bảo vệ Giang Nguyệt Vi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói không rằng.
Thấy Tưởng Chính Hoa phản ứng như vậy, nỗi oán giận lại trỗi dậy trong lòng Lưu Thải Nga. Tưởng Chính Hoa che chở Giang Nguyệt Vi đến mức này, thế còn Tưởng Chính Quang thì sao, xảy ra chuyện như này, anh ta không che chở cô ta thì thôi, ngược lại còn muốn ly hôn cô ta!
Đều là đàn ông mà sao lại đối lập như thế, thật sự khiến cô tức muốn chết.
Nhưng những cái đó chỉ là chuyện vặt, cô ta nhìn Giang Nguyệt Vi đứng bên cạnh Tưởng Chính Hoa, mím môi hỏi: “Tôi có thể nói chuyện này với cô được không?”
Giang Nguyệt Vi biết cô ta muốn nói gì, đơn giản chính là muốn cô đừng làm khó ba người con gái của cô ta.
Đây là chuyện giữa người lớn, tất nhiên Giang Nguyệt Vi sẽ không trút giận lên trẻ nhỏ. Cô sẽ không vì chuyện này mà nhằm vào ba người con gái của Lưu Thải Nga, nhưng cô không định hứa hẹn với Lưu Thải Nga, bởi cô muốn cô ta ngồi tù trong nỗi lo sợ nơm nớp.
Cô lạnh lùng liếc xéo người phụ nữ kia: “Không.”
Nói xong, cô kéo người đàn ông rời khỏi hành lang.
Đến sảnh bên ngoài, cô chợt nhớ đến Giang Nguyệt Hà, bèn mượn điện gọi đến đại đội, được bí thư Từ của chi bộ báo rằng Nguyệt Hà đến công xã từ sáng sớm, đoán chừng bây giờ đã tới nơi.
Hai người bước ra khỏi đồn công an, Giang Nguyệt Vi nghĩ xem khả năng Giang Nguyệt Hà sẽ làm những gì khi đến công xã. Nghĩ xong, cô đi thẳng về phía Cung Tiêu Xã, quả nhiên chẳng mấy chốc đã bắt gặp bóng dáng Giang Nguyệt Hà đứng xếp hàng giữa đám đông. Cô tiến lại gần một chút mới nhận ra đi cùng cô bé còn có Trần Hồng Yến.
Không đợi cô chào hỏi, Trần Hồng Yến đã bắt chuyện trước: “Nguyệt Vi à, thật sự là cô đó à? Cô mang thai làm tôi suýt không nhận ra.”
Đã hơn một năm không gặp nhau, Trần Hồng Yến sinh con nên cũng thay đổi không ít. Bây giờ Giang Nguyệt Vi bận việc nên cô không định trò chuyện lâu, chỉ gật đầu đáp lại rồi nhìn Giang Nguyệt Hà, nói: “Nguyệt Hà, chị tìm em muốn bàn ít chuyện.”
Hôm nay Giang Nguyệt Hà đi cùng Trần Hồng Yến đến công xã, dù biết Giang Nguyệt Vi về nhà nhưng cô bé không định đến tìm cô. Có điều cô bé không ngờ Giang Nguyệt Vi lại chủ động tìm mình, bây giờ gặp nhau, cô bé không còn cách nào khác, đành phải giả vờ lạnh nhạt: “Chị tìm em có việc gì?”
Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé giả vờ giả vịt nhưng vẫn rất đáng yêu, có điều Trần Hồng Yến ở đây nên cô cũng buộc lòng phải giả bộ theo: “Qua bên kia nói chuyện riêng đi?”
Trần Hồng Yến thấy hai người muốn né tránh mình nên trợn trừng mắt: “Hai người định nói gì mà không thể cho tôi biết à?”
Giang Nguyệt Hà lạnh lùng liếc xéo cô ta: “Không thể.”
Nói rồi cô bé quả quyết xoay người đi sang chỗ khác.
Giang Nguyệt Vi khẽ cong môi cười, đi theo Giang Nguyệt Hà. Có Trần Hồng Yến ở đây, cô không muốn nói chuyện dài dòng với cô bé, bèn nói ngắn gọn: “Qua Tết vợ chồng chị sẽ phải về nơi bộ đội đóng quân. Hiện tại vợ chồng chị có nhà ở nội thành nên chị muốn làm ăn, đến lúc đó em giúp chị một tay được không?”
Giang Nguyệt Hà không ngờ chuyện Giang Nguyệt Vi muốn nói với mình là cái này. Tuy rằng nhà nước vừa mới tuyên bố cải cách kinh tế vào đợt cuối năm, nhưng chưa được hai tháng mà cô đã muốn làm ăn, tốc độ làm việc quá nhanh: “Có thể buôn bán được à? Đáng tin không vậy?”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, cô nhớ lại kiếp trước, vào năm 79 có rất nhiều hàng quán vỉa hè và cửa hàng tư nhân chầm chậm mọc lên, cô chắc chắn là mình nhớ đúng, tất nhiên là đáng tin cậy: “Chị cam đoan với em là đáng tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao bây giờ em cũng đang làm việc ở huyện, tiền lương mỗi tháng không nhiều lắm, chẳng thà theo chị đến thành phố, đỡ mất công nhà họ Giang suốt ngày đến tìm em đòi giúp đỡ.”
Giang Nguyệt Hà xiêu lòng, bởi vì cô bé cũng quá mệt mỏi với nhà họ Giang. Hiện tại, một nửa tiền lương của cô bé đều phải đưa cho nhà họ Giang. Chưa kể Trần Hồng Yến mới sinh con, thường xuyên bảo cô bé mua đồ cho con trai cô ta, nếu cô bé không chịu mua thì Lý Mỹ Ngọc sẽ gọi điện thoại cho cô bé. Nói chung tiền lương chẳng dư lại được bao nhiêu.
Nhưng Trần Hồng Yến bám theo cô bé không rời nửa bước, cô bé không dám nói nhiều, đành đáp: “Được, hôm nay em bận, đợi đến khi nào rảnh rỗi sẽ tìm chị.”
Giang Nguyệt Vi vốn tưởng rằng phải khuyên nhủ thật lâu thì Giang Nguyệt Hà mới đồng ý, không ngờ cô bé đồng ý nhanh như vậy. Cô không kìm nén được niềm vui, sau đó chợt nghĩ đến điều gì: “Hôm nay em bận gì? Xem mắt à?”
Giang Nguyệt Hà do dự một hồi rồi gật đầu: “Đúng vậy, chắc lát nữa là họ đến nhà.”
Sắc mặt Giang Nguyệt Vi sa sầm, quả nhiên Lý Mỹ Ngọc vẫn làm đến nước này, “bán” cô xong lại muốn “bán” Giang Nguyệt Hà tiếp: “Có cần chị giúp không?”
Giang Nguyệt Hà ấm lòng, có điều Trần Hồng Yến đang giám sát họ, cô bé không thể cười lộ liễu: “Không cần đâu chị, em có thể tự giải quyết.”
Giang Nguyệt Vi biết cô bé có cách giải quyết của riêng mình, nhưng nếu có người góp ý thêm thì sẽ khả năng thắng lợi càng cao hơn, bèn đi bên cạnh cô bé, ghé tai nói nhỏ vài câu.
Giang Nguyệt Hà nghe xong, lập tức đáp lại: “Được, em làm theo lời chị.”
Công xã quá đông người nên nói chuyện với Giang Nguyệt Hà xong, Giang Nguyệt Vi không muốn đi dạo phố, bèn kéo Tưởng Chính Hoa về nhà. Tưởng Chính Hoa nhìn điệu bộ bí mật của hai chị em, bèn hỏi Giang Nguyệt Vi: “Em đề xuất ý tưởng gì cho cô bé vậy?”
Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: “Cũng không phải ý tưởng to tát gì. Nguyệt Hà đồng ý đến thành phố với chúng ta rồi, không cần dè chừng nhà họ Giang nữa, cứ thẳng thừng nói với nhà trai là cô bé còn trẻ, không muốn kết hôn là được. Nếu Lý Mỹ Ngọc không đồng ý thì tìm lý do lừa phỉnh bà ta, đợi đến khi Nguyệt Hà đi làm thì đi cùng chúng ta đến thành phố là được rồi.”
Giang Nguyệt Hà tuyên bố không kết hôn, với tính cách của Lý Mỹ Ngọc, chắc chắn bà ta sẽ gây khó dễ, thế nên buộc phải tìm cách dỗ ngọt bà ta, đợi đến khi đi làm thì Nguyệt Hà sẽ xin nghỉ việc rồi đi cùng bọn họ. Đến khi tới thành phố rồi, nhà họ Giang muốn tìm Nguyệt Hà cũng bó tay.
Tất nhiên Tưởng Chính Hoa biết Lý Mỹ Ngọc là hạng người gì, thốt nhiên không biết nói gì, chỉ bảo: “Được, đợi khi nào Nguyệt Hà tìm em, anh sẽ đặt trước vé.”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, mặc cho người đàn ông đỡ cô đi, biến mất khỏi tầm mắt của hai người đứng đằng sau.
Trần Hồng Yến nhìn Giang Nguyệt Vi rời đi, chẳng thèm đáp lại câu chào hỏi của cô ta. Cô ta kiềm chế cơn thịnh nộ, tiến lên nhìn Giang Nguyệt Hà, nói: “Ban nãy Nguyệt Vi nói gì với cô?”
Giang Nguyệt Hà lạnh nhạt nhìn cô ta: “Không có gì, chị ấy bảo tôi trả đồ cho chị ấy.”
Trần Hồng Yến ngờ ngợ: “Trả gì cơ?”
Giang Nguyệt Hà đời nào sẽ nói sự thật cho cô ta biết, chỉ cảm thấy cô ta phiền phức, không vui: “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Bị Giang Nguyệt Hà đáp bằng giọng lạnh nhạt, Trần Hồng Yến cũng bực bội. Cô ta luôn cảm thấy hai chị em đang bàn bạc chuyện gì đó, nếu không chỉ đơn giản là nói chuyện thì cần gì phải châu đầu ghé tai, thì thầm bí mật như thế? “Tôi chỉ hỏi chơi thôi, cô sốt sắng như vậy làm gì?”
Giang Nguyệt Hà thầm hừ lạnh: “Tôi sốt sắng đấy, tôi muốn nhanh chóng về nhà gặp Trương Thành Tài đấy.”
Trần Hồng Yến nghe vậy thì cứng họng, thôi bỏ đi, dù sao khả năng buổi xem mắt hôm nay của Giang Nguyệt Hà thành công là rất cao .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương