Còn nói gì mà sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?”
Vốn dĩ Bạch Linh chờ Giang Nguyệt Vi quyết định xong sẽ dọn đồ đạc của mình xuống, thế nhưng nhác thấy gương mặt sa sầm của người đàn ông, dáng người cao lớn hơi cúi về phía trước, trông anh giống như một bức tường sắp đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, cô ta hơi run.
Không biết Giang Nguyệt Vi đã nói gì với người đàn ông này, nghe anh hỏi, trong đầu Bạch Linh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó là phủ nhận: “Không, không phải, tôi chưa hề nói vậy bao giờ.”
Giang Nguyệt Vi thấy cô ta bỗng nhiên phủ nhận, hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải lúc trước cậu đề cập chuyện này với tôi mà?”
Thấy Giang Nguyệt Vi nói vậy, Bạch Linh tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Nguyệt Vi không nhường giường cho cô ta thì thôi, nhưng cô gọi đàn ông đến đây hăm dọa cô ta là có ý gì, bây giờ còn cố tình hỏi như vậy nữa: “Đúng là trước kia tôi có ý định như vậy, nhưng sau đó cậu từ chối nên tôi cũng không thèm nữa.”
Thấy cô ta phản ứng như vậy, Giang Nguyệt Vi chỉ cười, quả nhiên có một số kẻ chỉ giỏi bắt nạt người hiền lành, hễ bạn cứng rắn là đối phương sợ c.h.ế.t khiếp.
Tưởng Chính Hoa nhìn Bạch Linh, bấy giờ thái độ của anh mới hòa hoãn hơn: “Tốt nhất là không, cô đừng mơ ước đồ vật của người khác, nếu không sẽ chầu trời dễ như chơi.”
Ngoại hình của người đàn ông này rất hung dữ, giọng điệu khi nói chuyện cũng đáng sợ. Từ trước đến nay Bạch Linh chưa từng gặp một người đàn ông nào đối xử với mình như vậy. Vừa bị anh dọa dẫm, cô ta đã suýt bật khóc, nếu biết trước sẽ ra cơ sự này thì cô ta thà gọi mẹ đến, bây giờ cô ta chỉ còn cách gật đầu lia lịa, xách đồ rời khỏi ký túc xá.
Nhìn cô ta chuồn mất, Giang Nguyệt Vi cũng hả dạ, nhìn người đàn ông mà cười nói: “Suýt nữa anh đã dọa cho cô ta bật khóc đấy.”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Do cô ta nhát gan, liên quan gì đến anh.”
Giang Nguyệt Vi thầm nghĩ, may mà cô không kể tất cả những chuyện của Bạch Linh cho Tưởng Chính Hoa nghe, nếu không với tính cách của người đàn ông, chắc chắn anh sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng còn tìm đến tận cửa nhà cô ta.
Hai vợ chồng thu dọn đồ đạc rồi quay về doanh trại, lúc về đến nơi, trời đã tối om. Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn mọi khi, gió lạnh thổi vù vù như d.a.o cắt, cuốn bay những chiếc lá trong đại viện. Hai người vào trong phòng, Tưởng Chính Hoa đốt than tổ ong rồi nấu cơm.
Bữa cơm nóng nổi kết thúc, người đàn ông giúp Giang Nguyệt Vi ngâm chân, xong xuôi hai người mới nằm xuống giường. Người đàn ông duỗi tay xoa xoa vùng bụng nhô lên của cô: “Chi bằng Tết năm nay chúng ta không về quê nữa?”
Trước kia Giang Nguyệt Vi cũng từng nghĩ đến chuyện này, có điều cô lo lắng cho Nguyệt Hà. Bởi vì trong thư, Nguyệt Hà từng kể rằng Lý Mỹ Ngọc làm mai cho cô bé nhưng bị cô bé từ chối. Nguyệt Hà có thể từ chối một lần, không biết có thể từ chối được lần thứ hai không.
Hơn nữa nếu sau này cô mở cửa hàng thật, đến lúc đó, cô được Nguyệt Hà đồng ý đến hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng với tính cách không thích làm phiền người khác của Nguyệt Hà, nếu cô chỉ đơn giản gọi điện trao đổi thì e là Nguyệt Hà sẽ không tin. Vậy nên Giang Nguyệt Vi vẫn muốn quay về một chuyến, vả lại trước kia cô luôn cam đoan với Mã Ái Vân là họ sẽ về quê ăn Tết, bây giờ bỗng dưng không về nữa thì không hay lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Chính Hoa không ngờ cô vẫn muốn mở cửa hàng ăn vặt. Hiện tại nhà nước đang cải cách nền kinh tế, cô muốn làm gì, anh cũng đồng ý cho cô trải nghiệm, gọi Nguyệt Hà lên thì hai chị em họ cũng có người bầu bạn: “Chờ em sinh con xong rồi tính tiếp.”
Giang Nguyệt Vi đáp một câu vâng. Tưởng Chính Hoa muốn nói tiếp nhưng bàn tay đang vuốt ve bụng cô bỗng nhiên cảm nhận được cử động rất nhỏ.
Anh ngỡ ngàng đến nỗi cả người cứng đờ, nhìn Giang Nguyệt Vi bằng đôi mắt trợn tròn: “Cực cưng đang đạp, anh vừa sờ được, sờ được này!”
Thai nhi được bốn tháng sẽ bắt đầu máy, đạp, chỉ là không có quy tắc nào cả, động tác cũng không lớn. Huống chi Giang Nguyệt Vi luôn ở trường học nên dù thai có máy, Tưởng Chính Hoa cũng chưa được sờ lần nào. Đây là lần đầu tiên anh được cảm nhận con đạp.
Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, nở nụ cười: “Thú vị lắm đúng không?”
Cử động rất khẽ, chỉ xảy ra trong chớp nhoáng nhưng đã khiến Tưởng Chính Hoa kích động không ngớt. Anh không trả lời cô mà dứt khoát cúi người, ghé tai lên bụng cô, nín thở, áp tai lên bụng cô để nghe ngóng tiếng động bên trong. Bên trong vang lên tiếng ục ục, không biết có phải hai em bé đang đánh nhau trong bụng mẹ không.
Một lát sau, thấy bên trong không còn động tĩnh, anh hơi nhíu mày: “Sao không thấy gì nữa?”
Giang Nguyệt Vi cười: “Anh cứ chờ thêm chút nữa, nếu không có thì chắc là các con đang nghỉ ngơi.”
Tưởng Chính Hoa nghe ngóng thêm một lúc lâu nhưng bên trong không có thêm động tĩnh, anh buộc lòng phải từ bỏ. Tuy nhiên cảm xúc kích động ban nãy vẫn chưa phai bớt, anh ôm cô: “Thật là kỳ diệu, anh đang nghi ngờ liệu có phải các con đánh nhau trong bụng mẹ không, không biết là con trai hay con gái, bé nào giành chiến thắng nhỉ?”
Giang Nguyệt Vi cảm nhận được lực tay của anh mới biết anh kích động đến mức nào, cô cười đáp: “Ngộ nhỡ là một trai một gái thì sao?”
Tưởng Chính Hoa cười sắp rách cả miệng: “Vậy thì vừa khéo ghép thành một chữ tốt. Giờ em đã là sinh viên, chi bằng để em nghĩ tên cho các con nhé?”
Trước kia Tưởng Chính Hoa từng nghĩ ra mấy cái tên nhưng đều là Thiết Trụ, Đại Vượng với Mỹ Lệ, Thúy Hoa linh tinh các thứ, bảo là đặt tên xấu cho dễ nuôi. Giang Nguyệt Vi thật sự không nhịn được nên không phiền anh động não nữa, thế nên bây giờ cô không từ chối: “Được, em nghĩ tên cho anh chọn nhé?”
Mấy ngày nữa bộ đội mới được nghỉ Tết, Giang Nguyệt Vi muốn ở lại doanh trại thêm mấy ngày. Mấy hôm nay, Trương Ái Phương và Vương Đông Mai rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn tìm cô nói chuyện g.i.ế.c thời gian. Nhà của họ đều ở khu doanh trại nên không cần cất công về nhà vào dịp nghỉ Tết. Họ biết Giang Nguyệt Vi đang mang thai nên đều may ít quần áo cho cô.
Sau này các cô còn liên lạc với nhau nên Giang Nguyệt Vi không khách sáo, họ tặng gì cũng nhận, sau đó phát bao lì xì cho đám nhóc, coi như là chúc Tết sớm.
Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, sau khi ăn trưa, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa bắt đầu xuất phát từ doanh trại đến nội thành, bắt tàu hỏa. Vì họ đã gửi trước kha khá đồ đạc về quê nên hành lý hiện tại còn rất ít. Lần này họ đặt ghế giường nằm về quê, vào mỗi dịp Tết, số lượng người đi tàu hỏa tăng vượt bậc so với bình thường, có điều họ ngồi ghế giường nằm nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Hành khách ngồi trong khoang tàu bị lắc lư liên tục nên suốt mười mấy giờ đi tàu hỏa, Tưởng Chính Hoa không dám lơ là, thậm chí buổi tối ở trong tàu hỏa, anh không dám chợp mắt một giây phút nào, một mực trông nom Giang Nguyệt Vi, chỉ sợ có trộm cướp. Tàu hỏa sơn màu xanh chạy chậm giống hệt con tàu lần trước, đến tận hơn tám giờ ngày hôm sau, con tàu mới đến ga huyện. Tuy người đàn ông một mực phủ nhận chuyện mình thức xuyên đêm nhưng Giang Nguyệt Vi chỉ cần nhìn đôi mắt anh cũng biết anh không ngủ.
Cô cảm thấy ấm lòng, không gặng hỏi anh tối hôm qua có ngủ hay không, đi theo anh, mang hành lý xuống xe. Lúc ra khỏi trạm, cô nhìn lướt qua một cái cũng nhận ra chiếc xe địa hình màu xanh lục mà Tưởng Chính Hoa mượn trước khi họ kết hôn, trong xe có một người đàn ông vẫy tay với họ.
Vốn dĩ Bạch Linh chờ Giang Nguyệt Vi quyết định xong sẽ dọn đồ đạc của mình xuống, thế nhưng nhác thấy gương mặt sa sầm của người đàn ông, dáng người cao lớn hơi cúi về phía trước, trông anh giống như một bức tường sắp đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, cô ta hơi run.
Không biết Giang Nguyệt Vi đã nói gì với người đàn ông này, nghe anh hỏi, trong đầu Bạch Linh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó là phủ nhận: “Không, không phải, tôi chưa hề nói vậy bao giờ.”
Giang Nguyệt Vi thấy cô ta bỗng nhiên phủ nhận, hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải lúc trước cậu đề cập chuyện này với tôi mà?”
Thấy Giang Nguyệt Vi nói vậy, Bạch Linh tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Nguyệt Vi không nhường giường cho cô ta thì thôi, nhưng cô gọi đàn ông đến đây hăm dọa cô ta là có ý gì, bây giờ còn cố tình hỏi như vậy nữa: “Đúng là trước kia tôi có ý định như vậy, nhưng sau đó cậu từ chối nên tôi cũng không thèm nữa.”
Thấy cô ta phản ứng như vậy, Giang Nguyệt Vi chỉ cười, quả nhiên có một số kẻ chỉ giỏi bắt nạt người hiền lành, hễ bạn cứng rắn là đối phương sợ c.h.ế.t khiếp.
Tưởng Chính Hoa nhìn Bạch Linh, bấy giờ thái độ của anh mới hòa hoãn hơn: “Tốt nhất là không, cô đừng mơ ước đồ vật của người khác, nếu không sẽ chầu trời dễ như chơi.”
Ngoại hình của người đàn ông này rất hung dữ, giọng điệu khi nói chuyện cũng đáng sợ. Từ trước đến nay Bạch Linh chưa từng gặp một người đàn ông nào đối xử với mình như vậy. Vừa bị anh dọa dẫm, cô ta đã suýt bật khóc, nếu biết trước sẽ ra cơ sự này thì cô ta thà gọi mẹ đến, bây giờ cô ta chỉ còn cách gật đầu lia lịa, xách đồ rời khỏi ký túc xá.
Nhìn cô ta chuồn mất, Giang Nguyệt Vi cũng hả dạ, nhìn người đàn ông mà cười nói: “Suýt nữa anh đã dọa cho cô ta bật khóc đấy.”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Do cô ta nhát gan, liên quan gì đến anh.”
Giang Nguyệt Vi thầm nghĩ, may mà cô không kể tất cả những chuyện của Bạch Linh cho Tưởng Chính Hoa nghe, nếu không với tính cách của người đàn ông, chắc chắn anh sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng còn tìm đến tận cửa nhà cô ta.
Hai vợ chồng thu dọn đồ đạc rồi quay về doanh trại, lúc về đến nơi, trời đã tối om. Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn mọi khi, gió lạnh thổi vù vù như d.a.o cắt, cuốn bay những chiếc lá trong đại viện. Hai người vào trong phòng, Tưởng Chính Hoa đốt than tổ ong rồi nấu cơm.
Bữa cơm nóng nổi kết thúc, người đàn ông giúp Giang Nguyệt Vi ngâm chân, xong xuôi hai người mới nằm xuống giường. Người đàn ông duỗi tay xoa xoa vùng bụng nhô lên của cô: “Chi bằng Tết năm nay chúng ta không về quê nữa?”
Trước kia Giang Nguyệt Vi cũng từng nghĩ đến chuyện này, có điều cô lo lắng cho Nguyệt Hà. Bởi vì trong thư, Nguyệt Hà từng kể rằng Lý Mỹ Ngọc làm mai cho cô bé nhưng bị cô bé từ chối. Nguyệt Hà có thể từ chối một lần, không biết có thể từ chối được lần thứ hai không.
Hơn nữa nếu sau này cô mở cửa hàng thật, đến lúc đó, cô được Nguyệt Hà đồng ý đến hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng với tính cách không thích làm phiền người khác của Nguyệt Hà, nếu cô chỉ đơn giản gọi điện trao đổi thì e là Nguyệt Hà sẽ không tin. Vậy nên Giang Nguyệt Vi vẫn muốn quay về một chuyến, vả lại trước kia cô luôn cam đoan với Mã Ái Vân là họ sẽ về quê ăn Tết, bây giờ bỗng dưng không về nữa thì không hay lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Chính Hoa không ngờ cô vẫn muốn mở cửa hàng ăn vặt. Hiện tại nhà nước đang cải cách nền kinh tế, cô muốn làm gì, anh cũng đồng ý cho cô trải nghiệm, gọi Nguyệt Hà lên thì hai chị em họ cũng có người bầu bạn: “Chờ em sinh con xong rồi tính tiếp.”
Giang Nguyệt Vi đáp một câu vâng. Tưởng Chính Hoa muốn nói tiếp nhưng bàn tay đang vuốt ve bụng cô bỗng nhiên cảm nhận được cử động rất nhỏ.
Anh ngỡ ngàng đến nỗi cả người cứng đờ, nhìn Giang Nguyệt Vi bằng đôi mắt trợn tròn: “Cực cưng đang đạp, anh vừa sờ được, sờ được này!”
Thai nhi được bốn tháng sẽ bắt đầu máy, đạp, chỉ là không có quy tắc nào cả, động tác cũng không lớn. Huống chi Giang Nguyệt Vi luôn ở trường học nên dù thai có máy, Tưởng Chính Hoa cũng chưa được sờ lần nào. Đây là lần đầu tiên anh được cảm nhận con đạp.
Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, nở nụ cười: “Thú vị lắm đúng không?”
Cử động rất khẽ, chỉ xảy ra trong chớp nhoáng nhưng đã khiến Tưởng Chính Hoa kích động không ngớt. Anh không trả lời cô mà dứt khoát cúi người, ghé tai lên bụng cô, nín thở, áp tai lên bụng cô để nghe ngóng tiếng động bên trong. Bên trong vang lên tiếng ục ục, không biết có phải hai em bé đang đánh nhau trong bụng mẹ không.
Một lát sau, thấy bên trong không còn động tĩnh, anh hơi nhíu mày: “Sao không thấy gì nữa?”
Giang Nguyệt Vi cười: “Anh cứ chờ thêm chút nữa, nếu không có thì chắc là các con đang nghỉ ngơi.”
Tưởng Chính Hoa nghe ngóng thêm một lúc lâu nhưng bên trong không có thêm động tĩnh, anh buộc lòng phải từ bỏ. Tuy nhiên cảm xúc kích động ban nãy vẫn chưa phai bớt, anh ôm cô: “Thật là kỳ diệu, anh đang nghi ngờ liệu có phải các con đánh nhau trong bụng mẹ không, không biết là con trai hay con gái, bé nào giành chiến thắng nhỉ?”
Giang Nguyệt Vi cảm nhận được lực tay của anh mới biết anh kích động đến mức nào, cô cười đáp: “Ngộ nhỡ là một trai một gái thì sao?”
Tưởng Chính Hoa cười sắp rách cả miệng: “Vậy thì vừa khéo ghép thành một chữ tốt. Giờ em đã là sinh viên, chi bằng để em nghĩ tên cho các con nhé?”
Trước kia Tưởng Chính Hoa từng nghĩ ra mấy cái tên nhưng đều là Thiết Trụ, Đại Vượng với Mỹ Lệ, Thúy Hoa linh tinh các thứ, bảo là đặt tên xấu cho dễ nuôi. Giang Nguyệt Vi thật sự không nhịn được nên không phiền anh động não nữa, thế nên bây giờ cô không từ chối: “Được, em nghĩ tên cho anh chọn nhé?”
Mấy ngày nữa bộ đội mới được nghỉ Tết, Giang Nguyệt Vi muốn ở lại doanh trại thêm mấy ngày. Mấy hôm nay, Trương Ái Phương và Vương Đông Mai rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn tìm cô nói chuyện g.i.ế.c thời gian. Nhà của họ đều ở khu doanh trại nên không cần cất công về nhà vào dịp nghỉ Tết. Họ biết Giang Nguyệt Vi đang mang thai nên đều may ít quần áo cho cô.
Sau này các cô còn liên lạc với nhau nên Giang Nguyệt Vi không khách sáo, họ tặng gì cũng nhận, sau đó phát bao lì xì cho đám nhóc, coi như là chúc Tết sớm.
Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, sau khi ăn trưa, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa bắt đầu xuất phát từ doanh trại đến nội thành, bắt tàu hỏa. Vì họ đã gửi trước kha khá đồ đạc về quê nên hành lý hiện tại còn rất ít. Lần này họ đặt ghế giường nằm về quê, vào mỗi dịp Tết, số lượng người đi tàu hỏa tăng vượt bậc so với bình thường, có điều họ ngồi ghế giường nằm nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Hành khách ngồi trong khoang tàu bị lắc lư liên tục nên suốt mười mấy giờ đi tàu hỏa, Tưởng Chính Hoa không dám lơ là, thậm chí buổi tối ở trong tàu hỏa, anh không dám chợp mắt một giây phút nào, một mực trông nom Giang Nguyệt Vi, chỉ sợ có trộm cướp. Tàu hỏa sơn màu xanh chạy chậm giống hệt con tàu lần trước, đến tận hơn tám giờ ngày hôm sau, con tàu mới đến ga huyện. Tuy người đàn ông một mực phủ nhận chuyện mình thức xuyên đêm nhưng Giang Nguyệt Vi chỉ cần nhìn đôi mắt anh cũng biết anh không ngủ.
Cô cảm thấy ấm lòng, không gặng hỏi anh tối hôm qua có ngủ hay không, đi theo anh, mang hành lý xuống xe. Lúc ra khỏi trạm, cô nhìn lướt qua một cái cũng nhận ra chiếc xe địa hình màu xanh lục mà Tưởng Chính Hoa mượn trước khi họ kết hôn, trong xe có một người đàn ông vẫy tay với họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương