Chỉ một câu như vậy mà khiến mấy người kia không nói nên lời, chẳng phải Giang Nguyệt Vi vô sinh sao? Vì vô sinh nên mới bị nhà chồng ly hôn, tại sao bây giờ cô mới tái hôn hơn một năm mà đã có thai rồi? Tiền Tú Quyên thoáng khựng một chút rồi hoàn hồn: “Bà nói thật hay đùa vậy?”

Mã Ái Vân nhướng mày, cười: “Tôi nói dối bà làm gì? Đến Tết, vợ chồng Nguyệt Vi sẽ về nhà, đến lúc đó bụng bầu của con bé to ra rồi thì giấu được ai?”

Tiền Tú Quyên ngẫm lại thấy cũng thấy đúng. Bà ta lập tức nhớ lại ngày trước, lúc ở công xã, Giang Nguyệt Vi từng nói với họ là Hà Hiểu Phong bất lực. Hóa ra Giang Nguyệt Vi không nói dối mà Hà Hiểu Phong mới thật sự là người bị vô sinh.

Tất nhiên Tiền Tú Quyên sẽ không hỏi Mã Ái Vân về vấn đề của Hà Hiểu Phong, nếu không Mã Ái Vân lại nổi nóng. Bà ta chỉ cười nói: “Vậy thì Nguyệt Vi giỏi thật đấy, đã thi đỗ đại học lại còn một lần mang thai những hai con, chúc mừng bà nhé.”

Mã Ái Vân nghe vậy thì hãnh diện lắm, cảm ơn họ rồi xách đồ về nhà.

Thế nhưng thật ra tính tò mò của mấy người Tiền Tú Quyên đã bị lời nói của Mã Ái Vân khơi dậy. Mua xong đồ đạc, rời khỏi Cung Tiêu Xã, mấy người nhìn nhau rồi hỏi: “Giang Nguyệt Vi có thai thật à?”

Tiền Tú Quyên bèn nói: “Không cớ gì Mã Ái Vân lại nói dối, chuyện mang thai muốn nói dối cũng không giấu được. Đến lúc Nguyệt Vi về nhà, nếu không mang thai thật thì sẽ bị lộ tẩy ngay, đúng không?”

Tiền Tú Quyên vừa dứt lời, mọi người không phản bác. Những lời Tiền Tú Quyên nói là lẽ đương nhiên, đã mang thai thì tất nhiên bụng phải to, đến lúc đó thì chỉ cần không bị mù là sẽ nhận ra ngay thôi.

Mọi người im lặng chốc lát rồi lại lại xôn xao...

“Chuyện qua lâu như vậy, hóa ra vấn đề là ở nhà họ Hà. Lúc trước Nguyệt Vi kể cho chúng ta nghe, tôi còn không tin, tôi hiểu nhầm con bé rồi.”

“Chúng ta có biết gì đâu. Hồi đó nhà họ Hà nói y như thật, Hà Hiểu Phong còn muốn ly hôn Giang Nguyệt Vi, tự tin như vậy cơ mà. Ai mà ngờ người vô sinh lại là Hà Hiểu Phong, đúng không?”

“Hồi Giang Nguyệt Vi và Hà Hiểu Phong chưa ly hôn, Triệu Phượng Tiên đánh đập con bé cực kỳ dã man, mắng chửi con bé, gì mà cái loại gà mái không biết đẻ trứng, chửi câu nào cũng cay nghiệt, đay nghiến. Rõ ràng nhà mình mới tuyệt hậu mà còn đánh đập người khác, đúng là tởm muốn chết. May mà bây giờ Nguyệt Vi có cuộc sống mới, nhà họ Hà cũng nhận báo ứng.”

Tiền Tú Quyên nghe vậy thì nghĩ ngợi chốc lát, quả đúng là nhà họ Hà đã nhận báo ứng. Bây giờ Hà Hiểu Phong ngồi tù, tài sản đáng giá trong nhà đều phải mang ra nộp phạt, chính vì vậy mà Hà Hiểu Phương phải vội vàng cưới chồng, đến cả lễ ăn hỏi cũng không tổ chức, sau khi kết hôn không có của hồi môn, trước kia cô ta còn thường xuyên đưa con về nhà Hà Hiểu Oánh, nhưng một năm nay không thấy bóng dáng cô ta đâu, chắc sợ rước rắc rối của nhà họ Hà vào thân.

Nói tóm lại, giờ đây nhà họ Hà chỉ còn bốn bức tường, Triệu Phượng Tiên và ông Hà. Trước kia Triệu Phượng Tiên còn đến nhà họ Giang gây sự, không chịu làm lụng gì cả, lại còn thường xuyên bị bắt vào đồn công an. Cả gia đình chỉ dựa vào sức lao động của ông Hà, ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống cực kỳ khốn khổ.

Đúng là báo ứng mà, nếu trước kia nhà họ Hà đối xử với Nguyệt Vi tốt hơn một chút thì bây giờ đã chẳng ra nông nỗi này, với tính cách hiền lành, hiếu thuận của Nguyệt Vi, chắc chắn cô sẽ không chủ động ly hôn, sẽ chờ Hà Hiểu Phong ra tù, phụng dưỡng, hầu hạ cha mẹ chồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi, suy cho cùng thì ác giả ác báo.

Dọc đường về nhà, Tiền Tú Quyên liên tục kể cho mọi người về chuyện vừa nãy, thế nên chưa đến hai ngày sau, tin tức Giang Nguyệt Vi mang song thai, Hà Hiểu Phong vô sinh đã được lan truyền ra khắp đội sản xuất.

Tin tức truyền đến tai Triệu Phượng Tiên, bà ta tức giận đến mức xồng xộc đi tìm nhóm người Tiền Tú Quyên, chửi ầm lên: “Mẹ nó lũ nhà bà, chuyện này liên quan gì đến con trai tôi, Giang Nguyệt Vi mới là đứa vô sinh. Song thai cái gì chứ, mang thai một đứa còn chẳng được mà đòi hai, hừ!”

Tuy Triệu Phượng Tiên chửi bới ầm ĩ như vậy nhưng chẳng có ai tức giận, họ chỉ nhìn bà ta và cười nói: “Bà chửi chúng tôi được ích gì, chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai có phải do chúng tôi bịa ra đâu, chính miệng Mã Ái Vân nói. Nếu bà ta nói dối thì đợi đến khi Giang Nguyệt Vi về, bà càng có cớ chế giễu chứ sao?”

“Đúng vậy, chẳng phải trước kia bà từng chửi Mã Ái Vân vì bà ta cướp mũ trẻ con của bà à? Nếu Giang Nguyệt Vi không mang thai thì hồi đó bà ta cướp mũ của bà làm gì?”

Nghe thấy ba chữ “mũ trẻ con”, Triệu Phượng Tiên lập tức nhớ lại hôm bà ta đụng độ, cãi vã với Mã Ái Vân ở Cung Tiêu Xã. Ngoại trừ chuyện cái mũ, lúc ấy Mã Ái Vân còn nói Giang Nguyệt Vi đã đến bệnh viện khám bệnh, sức khỏe, cơ thể đều rất tốt, muốn sinh con lúc nào cũng được.

Lúc ấy bà ta đang giận sôi m.á.u nên không nghĩ nhiều, chẳng lẽ Giang Nguyệt Vi thật sự có thai? Hay là Giang Nguyệt Vi mang thai từ lúc đó?

Nghĩ vậy, Triệu Phượng Tiên rùng mình, sắc mặt thay đổi. Bây giờ nhà họ Hà đã xuống dốc, niềm vui cuối cùng níu giữ bà ta sống qua ngày là chuyện Giang Nguyệt Vi không thể sinh nở, nếu Giang Nguyệt Vi thật sự có thai thì bà ta không chịu nổi mất.

“Không thể nào!” Triệu Phượng Tiên tuyệt đối không tin đây là sự thật: “Các bà đều là lũ ngu. Mã Ái Vân nói nó mang thai là các bà tin ngay à, các bà tin cũng không sao, nhưng đừng đả động đến con trai tôi, còn nói linh tinh nữa tôi xé rách mồm các bà.”

Mọi người thấy Triệu Phượng Tiên có biểu hiện hơi điên loạn, không muốn dây dưa đến bà ta nên không tranh cãi nữa, chỉ nói: “Được rồi được rồi, chúng tôi biết rồi, sau này không nhắc đến con bà nữa, bà mau về nhà đi.”

Triệu Phượng Tiên về nhà, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, đó là Giang Nguyệt Vi không thể mang thai, người vô sinh chính là Giang Nguyệt Vi mà không phải là Hà Hiểu Phong – con trai mình!

Mặc kệ Triệu Phượng Tiên tin hay không thì bụng Giang Nguyệt Vi vẫn cứ từ từ to dần. Sau khi biết cô mang song thai, mọi người trong ký túc xá đều ngạc nhiên không thôi, ngoại trừ Bạch Linh ra thì ai cũng hết mực săn sóc cô, lúc nào cũng hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.

Giang Nguyệt Vi biết mọi người tốt bụng nên cũng không ra vẻ, về cơ bản thì việc không cần người khác giúp đỡ, cô sẽ không nhờ vả. Hàng tuần, Tưởng Chính Hoa đều đến trường, mang quần áo của cô đến ký túc xá nam rồi giặt giũ. Tởng Chính Hoa ghé thăm nhiều lần nên không ít người đã quen mặt anh.

Thời gian chầm chậm bước sang cuối tháng mười hai. Đến gần cuối năm, rốt cuộc đơn xin cấp nhà ở của Tưởng Chính Hoa cũng được cấp trên thông qua.

Nhà ở của quân đội lớn hơn nhà ở doanh trại, nhưng những ngôi nhà ở đây đều là nhà cũ nên Tưởng Chính Hoa muốn sơn lại và mua một ít đồ gia dụng mới. Anh dẫn mấy anh bộ đội của mình, dọn dẹp căn nhà một lượt rồi sơn lại, sau đó mới dẫn Giang Nguyệt Vi đến xem nhà.

Giang Nguyệt Vi ngắm nghía căn nhà xong thì rất ưng ý, diện tích của đại viện quân đội rất lớn, nơi nơi đều là đường xi măng rộng rãi, tốt hơn rất nhiều so với đường đất lầy lội ở doanh trại. Trong đại viện có mấy căn biệt thự đơn lập và một loạt các ngôi nhà mái bằng khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện