Câu chuyện xảy ra tại một rừng cây nhỏ bên trong sân trường , đây là khu vực không ai quản lí, dù là hút thuốc , uống rượu , đánh nhau, yêu đương, mọi việc vượt quá giới hạn đều có thể xảy ra tại nơi này. Chỉ cần không quá quá đáng, nhà trường cũng sẽ không cho người đến quản lí.

Lạc U bình thường không hề thích chỗ này , cô có bệnh ưa sạch sẽ mức độ nhẹ, thân thể lúc nào cũng tràn đầy sức sống, không thích xung quanh mình bẩn thỉu, lộn xộn, đối với rượu , thuốc lá lại càng ghét, đó là lí do vì sao cô hầu như chẳng bao giờ đến rừng cây này.

Nhưng mà chuyện nào cũng có thời điểm ngoài ý muốn, lúc ấy Lạc U cũng chẳng muốn đến gần rừng cây nhỏ kia, bình thường tan học là cô trực tiếp lên xe về nhà. Người hầu nhỏ Diệp Vẫn Thần lái xe tới đón cô, nhưng xe vừa xuất phát không lâu, Lạc U mới phát hiện cô để quên điện thoại ở trong lớp học, liền quyết định quay lại tìm. Ngay lúc cô tìm thấy điện thoại định về nhà, thì đột nhiên thấy được cảnh tượng Diệp Vẫn Thần mang theo một đám người đi về phía rừng cây.

Lạc U thích sạch sẽ, bởi vậy người hầu nhỏ Diệp Vẫn Thần cũng lây một ít sạch sẽ, uống rượu hút thuốc dĩ nhiên là không được phép , ngay cả đánh nhau cũng bị Lạc U cấm , cho nên lúc ấy Lạc U rất tức giận đi theo, cô muốn xem xem cái tên người hầu nhỏ vẫn luôn nghe lời này cuối cùng ở sau lưng cô đã làm những gì!

Cô đứng ở phía sau thân cây thấy rõ ràng hết những việc Diệp Vẫn Thần đang làm. Anh cùng với một đám người vây quanh một nam sinh nhìn rất quen mắt , nam sinh đó chính là bạn cùng lớp bên cạnh, hóa ra nhìn quen mắt là vì không lâu trước cô vừa mới nhận được thư tình của nam sinh này.

Đầu tiên , Diệp Vẫn Thần sai người đánh bạn học kia , rồi mới cất giọng lạnh như băng đe dọa.

“Lạc U không phải người mà mày có thể thích , mày cũng không xứng viết thư tình cho cô ấy, nếu tao phát hiện mày còn mơ tưởng hão huyền, tao chắc chắn sẽ làm mày phải hối hận khi ở cái trường này!”

Lạc U chưa từng thấy bộ mặt lạnh hùng hiểm ác ấy của Diệp Vẫn Thần, cô lúc ấy đầu tiên cảm thấy mình giống như bị lừa dối, rồi sau đó là cực kì tức giận, cô vẫn luôn cho rằng người hầu nhỏ Diệp Vẫn Thần của mình là người nhu thuận, hiểu chuyện, biết quan tâm , nhưng hiện tại người hầu nhỏ này lại dám ở sau lưng cô gây chuyện , dọa dẫm , đánh lộn với người theo đuổi cô, anh lấy tư cách gì mà làm như thế ? Lạc U rời khỏi chỗ ngăn cản Diệp Vẫn Thần, dưới cái nhìn lo sợ của anh, cô dang tay đánh một cái tát, sau đó mới cất chất giọng hết sức lạnh lùng của mình :“Diệp Vẫn Thần anh dựa vào cái gì mà quản chuyện của tôi? Anh không phải là cũng thích tôi đấy chứ ?Anh cảm thấy cậu ta không xứng đáng, chẳng lẽ anh xứng sao? Anh xem lại mình đi, chỉ là một đứa con riêng mà thôi, nếu tôi mà không cho phép anh theo tôi, thì đến cả xách giày cho tôi anh cũng không xứng!”

Lạc U kiêu căng cũng là do nuông chiều , từ bé đến lớn không ai dám làm cô phật ý, cũng không ai được cô để vào mắt , nếu bỏ đi gia thế và ngoại hình không ai sánh bằng , cô còn có thể đánh bại người khác ở chỉ số thông minh, mặc dù nói chuyện đã xem qua là nhớ có chút hơi phóng đại, nhưng từ bé đến lớn thi cái gì cô cũng đứng thứ nhất, như vậy thôi cũng đã đủ để cho cô kiêu ngạo rồi, bởi vậy mà cô chẳng để ai trong mắt cả , kể cả Diệp Vẫn Thần!

Thật ra thì bây giờ nghĩ lại, lúc trước cô đúng là quá ngây thơ, chính mình tài giỏi thì sao? Có thể dễ dàng học được mọi thứ, có thể dễ dàng đạt được ba bốn cái bằng nhưng cô vẫn không tài nào nhìn thấu được lòng người. Người thật lòng tốt với cô thì bị cô mắng chửi hơn mười năm, người rắp tâm mưu hại mình thì lại được cô giữ bên người , quả thật là đáng buồn.

Sự việc xảy ra trong rừng cây nhỏ ấy làm cho Lạc U rất tức giận , nhưng cũng không phải là nguyên nhân khiến cô gọi Diệp Vẫn Thần là biến thái. Lúc ấy cô mắng chửi anh thậm tệ đến mức bản thân còn thấy khó nghe, tưởng rằng anh ít nhiều cũng sẽ tức giận, thế nhưng phản ứng đầu tiên của Diệp Vẫn Thần lại là xin lỗi.

“ Xin lỗi, anh sai rồi, nếu em không thích anh làm vậy, anh sẽ không bao giờ làm nữa, anh thề đấy, em đừng tức giận nữa nhé, anh về sau sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu !”

Lạc U bây giờ vẫn còn nhớ rõ nét mặt lo sợ và cầu xin ấy của Diệp Vẫn Thần, nếu là ngay lúc này , cô còn có thể cảm thấy cảm động, dù sao sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy , cô đã học được cách quý trọng và cảm động. Thế nhưng lúc ấy cô lại chỉ cảm thấy người đàn ông này thật không có khí phách, thậm chí trong thâm tâm còn có chút khinh thường ,dù sao ngày trước cũng có rất nhiều người nịnh bợ cô.

Trong lòng tràn ngập khinh thường, vẻ mặt lại càng trở nên kiêu ngạo, cô dương tay tát thêm một cái vào mặt của Diệp Vẫn Thần, sau đó xoay người rời đi. Thật ra thì lúc ấy cô không tức giận lắm , nếu như không xảy ra chuyện sau đó, có lẽ sau vài ngày cô sẽ tha thứ cho Diệp Vẫn Thần, suy cho cùng thì người hầu nhỏ này làm cô tương đối hài lòng. Thế nhưng sự việc xảy ra sau đó lại làm cho mối quan hệ của Lạc U với Diệp Vẫn Thần rẽ theo một hướng đi khác !

Diệp Vẫn Thần thấy Lạc U rời đi, nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, trong lòng sợ hãi không nghĩ ngợi nhiều , lập tức bắt lấy cổ tay Lạc U. Bất ngờ không đứng vững, trong lúc Lạc U sắp ngã xuống , Diệp Vẫn Thần phản xạ rất nhanh liền ôm cô vào lòng, kết quả là cả hai người cũng nhau ngã xuống đất . Diệp Vẫn Thần ở dưới , Lạc U ở trên.

Lạc U cự kì tức giận, theo phản xạ giãy dụa đứng lên , mà trong lúc giãy dụa ấy , cô lại phát hiện một chuyện khiến bản thân cực kì ghét . Người đàn ông nằm dưới cô thế mà lại xảy ra phản ứng không nên có ,vật cứng nóng rực dán chặt vào đùi của cô !

“ Anh là tên biến thái sao, thời điểm này mà còn có thể động dục, Diệp Vẫn Thần , anh đi chết đi!” Lạc U thẹn quá thành giận, trong lúc nói liền cong chân dẫm lên khiến Diệp Vẫn Thần sắc mặt trắng bệch, cả người co quắp trên mặt đất, chật vật nói không nên lời .

Lạc U từ bé đã học qua một chút võ thuật , lần nhấc chân này dùng cả mười phần sức lực, đến tận lúc cô đi mất, Diệp Vẫn Thần vẫn hít thở không thông, nói gì đến chuyện nói thêm câu nào.

Mà ngày thứ hai sau sự việc đó, Lạc U liền ở trước mặt cả lớp đổi vị trí Diệp Vẫn Thần từ bên cạnh cô xuống góc lớp, hơn nữa còn rất kiêu ngạo nói, nếu Diệp Vẫn Thần không muốn ngồi góc lớp thì có thể cút ra khỏi lớp .

Về sau Diệp Vẫn Thần muốn giải thích, đến tìm cô vài lần nhưng lần nào cũng bị cô không đánh thì chửi , xuống tay càng ngày càng nặng, mắng càng ngày càng khó nghe , căn bản là cô chưa bao giờ cho Diệp Vẫn Thần giải thích cả, mà Diệp Vẫn Thần lâu dần cũng im lặng, chỉ biết đứng xa xa nhìn cô.

Sau đó hơn mười năm, Lạc U vẫn không tha thứ cho Diệp Vẫn Thần, mỗi lần nhắc tới anh đều gọi bằng biến thái, hoàn toàn ném Diệp Vẫn Thần ra khỏi cuộc sống của mình, mãi về sau khi Lạc gia gặp chuyện không may, cô mới một lần nữa nhìn nhận sự tồn tại của người đàn ông này .

......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện