Mỗi ngày ở làng giải trí đều xảy ra rất nhiều việc, nhưng đối với Lạc U thì cô chỉ để ý hai chuyện duy nhất, sau khi xử lý xong chuyện của Tề Tử Huy, Lạc U lại chuyển lực chú ý sang chuyện thứ hai.

"Một nữ nghệ sĩ, mới xuất đạo, có gia cảnh tốt, mọi người nói xem, tôi nên làm thế nào, mới có thể khiến người phụ nữ này thân bại danh liệt, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa?" So với lúc nãy, giọng nói của Lạc U càng trở nên lạnh lùng hơn, đó là một loại phẫn hận rất đè nén, cô sống lại hơn hai năm, cũng không cách nào nguôi được cơn tức này.

Có lúc Lạc U cảm thấy, mình trả thù như vậy có chút nhỏ mọn, cô luôn ghim chuyện này trong lòng, không cách nào quên được, điều này khiến Lạc U không thể không cảm thán, mình ghi thù người khác như vậy thật không tốt.

Sắc mặt của Lý Hoành Vũ và Tiêu Tiêu hơi thay đổi, hai người nhìn nhau, không biết Lạc U làm sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Nhất là Lý Hoành Vũ, sắc mặt anh ta nặng nề, anh ta và Tiêu Tiêu vẫn là khác nhau, cho dù anh ta tiếp xúc với rất nhiều chuyện đen tối trong làng giải trí, nhưng cũng không thể so với Tiêu Tiêu đến từ Cổ Sát được, một là đen tối, một là hắc ám, đương nhiên là bất đồng.

"Anh đi nghỉ ngơi trước đi." Lạc U nhận ra điều gì đó, quay sang nói với Lý Hoành Vũ, ý tứ bảo anh ta đi rất rõ ràng, Lạc U không mong Lý Hoành Vũ tiếp xúc với quá nhiều chuyện không nên tiếp xúc, có một số việc, nhờ Tiêu Tiêu vẫn tốt hơn.

"Anh, Tiểu U......" Lý Hoành Vũ cũng hiểu ý của Lạc U, định nói thêm chút gì, không biết là anh ta muốn giải thích hay không chịu, muốn ở lại, nhưng cho dù là cái nào, cũng bị Lạc U cắt ngang.

"Không có việc gì, đi đi." Giọng nói của Lạc U rất nhạt nhưng ý tứ rất kiên định, hoàn toàn không cho người khác cự tuyệt.

Lý Hoành Vũ rời đi, Tiêu Tiêu liền mở miệng hỏi: "Trực tiếp xử lý sao?"

Tiêu Tiêu nói trực tiếp xử lý đương nhiên là trực tiếp khiến đối phương biến mất trên thế giới, chỉ có như vậy mới vĩnh viễn không lại xuất hiện trước mặt Lạc U, chẳng qua Tiêu Tiêu có chút tò mò, là nghệ sĩ bé nhỏ nào chọc đến thiếu chủ nhà mình, làm thiếu chủ tỏ ra chán ghét như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

"Không cần, ít nhất tạm thời thì chưa cần đến, người này, mọi người cứ xử lý đi, chỉ cần không đùa chết người là được rồi, muốn làm thế nào cũng được." Lạc U đưa tay chỉ vào mặt Hứa Quỳnh trên tờ báo, giọng nói như đang nói về một món đồ chơi.

Nếu cô muốn bọn họ đền mạng, thì bọn họ đã sớm biến mất rồi, cần gì để đến bây giờ!

Thật ra thì hành động này của Lạc U cũng là một loại tự hành hạ mình, những người này còn sống, mới có thể khiến bản thân cô lúc nào cũng ghi nhớ, kiếp trước cô là một người ngu xuẩn đến thế nào, kiếp này, cô nhất định phải ghi nhớ trong lòng, không thể làm những chuyện ngu xuẩn như trước nữa!

"Dạ!" Tiêu Tiêu nhận được hai nhiệm vụ, không dám hỏi ra sự tò mò trong lòng, vẻ mặt của Lạc U khiến cậu cảm thấy mình nên giữ yên lặng thì tốt hơn.

"Chuyện của đảng Mặt Nạ điều tra thế nào rồi?" Kể từ sau khi trở về, Lạc U đã an bài thành viên đội cận vệ tăng cường điều tra về đảng Mặt Nạ, hơn nữa còn phái thêm mấy người qua bên kia thăm dò tin tức, cực kỳ thận trọng.

"Tất cả đều dựa theo kế hoạch mà làm, tiểu A và tiểu B đã vào được bên trong tổ chức mặt nạ, chẳng qua thân phận hơi thấp, tạm thời còn chưa thể phát huy tác dụng." Nhắc tới đảng Mặt Nạ, giọng của Tiêu Tiêu cũng nghiêm túc hơn, đây đối với Lạc U cùng tất cả thành viên đội cận vệ mà nói, đều là một loại khảo nghiệm.

"Không cần phải gấp, cứ làm từng bước từng bước, chúng ta còn thời gian." Ba loại khảo nghiệm của Cổ Sát, tiêu diệt đảng Mặt Nạ, đi gặp các thủ lĩnh trên thế giới, sinh một đứa con, Lạc U đã lên kế hoạch cần ba đến năm năm để hoàn thành, vốn là cô có chút gấp gáp, nhưng sau khi đã nghiêm túc suy nghĩ, cô cảm thấy mình cũng không cần vội vàng.

Lạc U muốn nắm giữ Cổ Sát, không phải là quan tâm đến quyền lực, chẳng qua sau khi sống lại cô nôn nóng muốn trở thành người có quyền lực, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ mình và bảo vệ toàn gia tộc, nhưng sau hai năm phát triển, trong tay Lạc U nắm giữ càng ngày càng nhiều thứ, điều này khiến lòng của Lạc U cũng vững vàng hơn rất nhiều.

Mặc dù vẫn đang nỗ lực báo thù, nhưng trong quá trình này, rất nhiều kẻ thù của cô còn chưa phát hiện ra điều gì nên cô rất dễ dàng diệt trừ, đúng như câu nói, giết chết kẻ thù từ trong trứng nước, diệt trừ mầm mống tai họa. Lạc U thở dài, kiếp trước cô và cả gia tộc bị rơi vào tình thế chật vật, cũng là do gia tộc bị chia rẽ, hiện giờ Lạc U chỉ tùy ý phân phó mấy câu, đã có thể diệt trừ bọn họ, hơn nữa còn không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Cho nên bây giờ Lạc U cũng không quá nôn nóng muốn nắm giữ thế lực Cổ Sát, mà đương nhiên cũng không tránh được một nguyên nhân trọng yếu nhất —— chuyện có con!

Haiz, nghĩ đến chuyện có con Lạc U đã cảm thấy nhức đầu, cô mới mười tám tuổi, thậm chí ngay cả sinh nhật mười tám tuổi còn chưa tới, làm sao mà có con, có con là sao chứ!

"Dạ." Tiêu Tiêu đáp lời, càng lúc cậu càng cảm thấy, khí chất lãnh đạo của Lạc U mạnh mẽ hơn, đối mặt với cô, cậu luôn hoàn toàn vâng lệnh cô một cách tuyệt đối, không một chút nghi vấn, thật giống như Lạc U nói cái gì, thì cái đó đều đúng, đây là một loại khí chất thuộc về người lãnh đạo, không hề cho phép kháng cự.

......

Kể từ khi Lạc U xuất đạo tới nay chỉ làm người phát ngôn cho một thương hiệu quốc tế duy nhất, đây chính là một lời thách thức đối với các nhãn hàng muốn mời Lạc U làm người phát ngôn, hai năm nay, các thương hiệu tìm tới Lý Hoành Vũ để mời Lạc U phát ngôn đã vượt qua ba con số, mà trong đó có số lần tìm tới Lý Hoành Vũ của một vài thương hiệu cũng vượt quá ba con số, có thể thấy được danh tiếng của Lạc U thu hút biết bao nhiêu.

Thịnh Vượng chính là một minh chứng tốt nhất, kể từ khi ký hợp đồng với Lạc U, doanh thu ở thị trường Trung Quốc đã tăng lên 20%, đối với loại mặt hàng nhu yếu phẩm này mà nói, là một chuyện rất không thể tưởng tượng nổi, vì vậy mà tiền cát sê đại sứ thương hiệu của Lạc U lại tăng lên một tầm cao mới, cho nên những thương hiệu muốn mời Thượng Lạc U, toàn là những thương hiệu cao cấp quốc tế, chi phí thấp nhất cũng là tám con số, không có ngoại lệ!

"Tiểu U, em nghĩ kỹ lại về chuyện làm người phát ngôn đi, em muốn phát triển ra quốc tế, thì làm đại diện cho một vài thương hiệu quốc tế, cũng rất có ích." Cứ cách không bao lâu Lý Hoành Vũ lại nói chuyện này với Lạc U, mỗi lần thấy mức cát sê bọn họ đưa ra, Lý Hoành Vũ động lòng không dứt, mà Lạc U lại cự tuyệt, đó là một loại đả kích trầm trọng đối với Lý Hoành Vũ, khiến anh ta đau lòng muốn chết, đó cũng là tiền mà, nếu như Lạc U mà không cự tuyệt, chỉ tùy tiện chọn 2-3 thương hiệu người phát ngôn, số tiền đó còn hơn cả đời một vài nghệ sĩ kiếm được.

"Vậy thì chọn MU đi, nói với bọn họ là phí phát ngôn tăng gấp đôi, đồng ý thì ký hợp đồng, không thì thôi." Lạc U rất hiểu rõ các thương hiệu quốc tế, thậm chí cô còn suy tính có nên tiến thân vào lĩnh vực thời trang hay không, nhưng bận rộn quá, nên cũng bỏ quên chuyện này, chẳng qua cô cũng âm thầm đầu tư không ít vào các thương hiệu có tiềm lực, đương nhiên, nói về tiềm lực, chính là những cái tên nổi tiếng quốc tế trong trí nhớ của Lạc U.

Hiện giờ Lạc U chọn thương hiệu này vì các thiết kế ví da của họ nổi tiếng trên toàn thế giới, công ty ra đời hơn năm mươi năm nay, là một thương hiệu quốc tế cao cấp, chẳng qua được Lạc U chọn, không phải vì xuất sắc nhất, mà chỉ có một nguyên nhân, thương hiệu này có liên quan với đảng Mặt Nạ, là một công ty rất có danh tiếng ở nước D, trong đó cũng có cổ phần của đảng Mặt Nạ.

Muốn dựa vào lần này làm người phát ngôn để đến gần đảng Mặt Nạ hiển nhiên là không thể nào, nhưng ít ra có thể quen biết nhiều người, kế hoạch tiêu diệt đảng Mặt Nạ của Lạc U đương nhiên cũng bao gồm tất cả sản nghiệp có liên quan, bên cạnh tiêu diệt các hoạt động hắc ám của bọn họ, cũng phải tác động từ mặt kinh tế, ra tay từ hai phía mới có thể lấy được thành tích lớn nhất, lần này làm người phát ngôn, cũng là được đích thân tiếp xúc, hơn nữa làm người phát ngôn của khu vực châu Á, rất có thể cô cũng được công ty mời đi dự tiệc cuối năm, đến lúc đó cô cũng có thể hành động được một chút.

"Thật sao? Em đồng ý sao, được, anh sẽ đi làm, chắc chắn giữ được giúp em!" Lý Hoành Vũ bất ngờ về chuyện Lạc U dứt khoát đồng ý, mặc dù cô chọn thương hiệu này anh ta có chút không vừa ý, nhưng chỉ cần có tiền, Lạc U lại nguyện ý, anh ta cũng không nhiều lời, tranh thủ đòi nhiều cát sê hơn là chuyện anh ta nên làm.

Việc tiến hành quay phim vẫn rất thuận lợi, vì là bộ phim được đầu tư lớn nên các diễn viên đều là người có năng lực, Lạc U và Cố Cách phối hợp diễn rất ăn ý, dần dần cũng đã đến giai đoạn cuối của quá trình quay phim.

Chuyện Lạc U trở thành người phát ngôn của MU cũng đã quyết định, cát sê có tám con số, dự định cuối tháng mười hai sẽ bắt đầu tiến hành, chủ yếu là tranh thủ dịp gần cuối tháng mười hai, cũng chính là mùa cao điểm lễ Giáng Sinh, chuyện này được công bố ra, rất nhiều fan của Lạc U đều bày tỏ, nhất định sẽ ủng hộ Lạc U hết mình, Lạc U cũng hết cách, chẳng qua chỉ có những người giàu có mới có thể mua túi xách của MU, nên cô cũng không cần phải lo lắng.

Lạc U nghĩ, sau này thu mua sản nghiệp của đảng Mặt Nạ, cô sẽ giữ lại thương hiệu MU, dù sao cũng là sản nghiệp của mình, cũng coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Giữa tháng mười một, sinh nhật mười tám tuổi của Lạc U cuối cùng cũng đã tới, trước ngày sinh nhật Lạc U mười ngày, các thành viên trong nhà họ Lạc và nhà họ Tô đã tìm tới Lạc U, không hẹn mà cùng quyết định, nhất định phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật long trọng cho Lạc U, mười tám tuổi có ý nghĩa rất quan trọng đối với một cô gái, mà đối với Lạc U, còn có nghĩa công chúa rốt cuộc cũng trưởng thành.

Lạc U không để ý chút nào, nhưng do đã được mọi người sắp đặt, cô cũng không cự tuyệt, nghĩ tới bữa tiệc sinh nhật xa hoa long trọng kiếp trước, Lạc U có chút bất đắc dĩ cười, đây là một loại phương thức mà người nhà biểu hiện tình yêu đối với cô, kiếp trước như thế, kiếp này vẫn như thế.

Cũng chính là trong mười ngày này, một vài gia tộc đếm trên đầu ngón tay ở thành phố Bắc Kinh cũng nhận được thư mời của nhà họ Lạc và nhà họ Tô, thậm chí còn có một vài quan chức cấp cao trong nước, người quen và bạn bè của nhà họ Lạc và nhà họ Tô, đương nhiên cũng bao gồm cả bạn bè và đồng nghiệp của Lạc U, tóm lại là, việc phát thư mời lần này, chính là để nhà họ Lạc và nhà họ Tô thông báo với tất cả mọi người, công chúa nhỏ của bọn họ rốt cuộc cũng trưởng thành.

Ngoài danh sách khách mời của người lớn nhà họ Lạc và nhà họ Tô, Lạc U cũng mời một ít bạn bè, Tang Dư Ninh, Triệu Duyệt, Lưu Phàm, ba người này cũng coi như là bạn thân với Lạc U, đều là con cái nhà có tiếng ở thành phố Bắc Kinh, cũng là những người bạn Lạc U tương đối thưởng thức, ngoài ba người họ ra, Lạc U cũng mời một vài người quen trong nghề, Lý Hoành Vũ và Vân Nham ắt là không thể thiếu, Cố Cách đương nhiên cũng có, còn có Tề Tử Huy cùng với ê kíp nghệ sĩ và nhân viên làm việc của Lạc U, tất cả đều được Lạc U mời tới để rèn luyện kỹ năng quan hệ xã hội, hơn nữa Lạc U cũng chuẩn bị một vài tiết mục ở bữa tiệc, cho các nghệ sĩ của cô được ra mắt với mọi người.

Ngoài nghệ sĩ ra, còn có một vài đạo diễn được Lạc U mời, Nhan Ngọc đang hợp tác, Mã An đã từng hợp tác, và cả Lăng Cảm, Lạc U nhờ Lý Hoành Vũ đưa thư mời cho bọn họ, bản thân cô thật ra cũng không muốn mời nhiều người như vậy, nhưng nếu đã mời người này thì tốt nhất không nên bỏ qua những người có liên quan, sự ganh đua so sánh ở làng giải trí khá nặng nề, Lạc U không thèm để ý, nhưng cũng không muốn vì chuyện như vậy mà khiến mọi người không thoải mái.

Thật ra không chỉ có làng giải trí, trong lúc nhà họ Lạc và nhà họ Tô gửi thư mời đến những nhân vật quan trọng ở thành phố Bắc Kinh, cả giới thượng lưu đều nhốn nháo so đo với nhau, nhà nào nhận được thư mời, mời mấy người, nhà nào không nhận được thư mời, có phải là do thua kém người ta hay không, trong lúc nhất thời mọi người đều dựa vào bức thư mời mà đánh giá lẫn nhau, rất nhiều gia đình nhà giàu mới nổi nhận được thư mời mà nở mặt nở mày.

Trong lúc mọi người đang bận rộn phân phát thiệp mời cho bữa tiệc, Lạc U cũng đích thân gởi một tấm thiệp mời.

"Tiệc sinh nhật mười tám tuổi của em, lúc tới nhớ mang theo quà, đồ không cao cấp thì không cần tặng." Tại một quán cà phê rất có phong cách, Lạc U ngồi đối diện Đông Phương Du, trước mặt hai người, là bức thiệp màu hồng nhạt, lịch sự tao nhã.

"Công chúa điện hạ của chúng ta còn thiếu thứ gì chứ? Tặng một hoàng tử cho em, có muốn hay không?" Đông Phương Du buồn cười nhìn Lạc U, thiên kim nhà họ Lạc đòi quà, thật đúng là hiếm thấy.

Thật ra thì kể từ khi nhà họ Lạc truyền ra tin tức tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho Lạc U, Đông Phương Du đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề tặng quà, nhưng đến bây giờ được đích thân Lạc U mời, anh ta còn chưa nghĩ ra phải tặng cái gì, anh ta chưa bao giờ tặng quà cho con gái, nên trong lúc nhất thời không biết phải gì.

"Em không thiếu hoàng tử, cái này đương nhiên là không được." Lạc U chê bai, trong thế giới của cô cho tới bây giờ không thiếu hoàng tử, bởi vì căn bản cô cũng không cần.

"Vậy công chúa điện hạ còn thiếu thứ gì chứ?" Đông Phương Du hiếu kỳ hỏi, không thiếu hoàng tử? Ý tứ câu nói này rất đáng phân tích, là không nghĩ tới, hay là đã có? Đông Phương Du không khỏi nghĩ đến Diệp Vẫn Thần, người đàn ông kia không biết có tính là hoàng tử của Lạc U không? Đông Phương Du nghĩ thế, nhưng lại rất nhanh bác bỏ suy nghĩ của mình, mặc dù quan hệ của Lạc U và Diệp Vẫn Thần rất thân mật, nhưng Đông Phương Du vẫn cảm thấy dùng từ hoàng tử để gọi Diệp Vẫn Thần có chút không thích hợp, theo lẽ thì công chúa đi với hoàng tử, nhưng bây giờ Diệp Vẫn Thần ở cạnh Lạc U, hình như không phải hoàng tử, mà như một tên kỵ sĩ, ẩn thân trong bóng tối vĩnh viễn bảo vệ công chúa.

Nghĩ vậy, Đông Phương Du cơ hồ muốn vỗ tay khen thưởng trí tưởng tượng phong phú của mình, thì ra người đàn ông hơn 20 tuổi, lại còn tính trẻ con như vậy.

Mà Lạc U còn thiếu cái gì? Lạc U nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại chỉ muốn có hai thứ, hoặc nói chính xác là một người cộng thêm một chú chó, đương nhiên hai thứ này có dáng vẻ giống nhau.

Nghĩ tới đây, Lạc U nhịn cười không được, nghịch ngợm nói: "Chú chó to lớn bên cạnh em biến mất đã lâu rồi, hay là anh tặng em một con khác đi?"

Lạc U nhắc đến chú chó to lớn, đoán chừng cũng chỉ có mình Lạc U mới hiểu.

"Tiểu U thích nuôi chó cỡ lớn sao? Anh còn tưởng em chỉ thích thú cưng nhỏ xinh như Tiểu Kim Tiền thôi chứ." Đông Phương Du chỉ vào Tiểu Hầu Tử đang uống sinh tố chuối cạnh Lạc U, có chút kinh ngạc nói.

Hình như Tiểu Hầu Tử cũng biết là đang nói mình, ngẩng đầu lên trừng hai mắt, mới tiếp tục cúi đầu tiếp tục uống, tỏ vẻ "tôi rất thích uống sinh tố chuối, đừng quấy rầy tôi".

"Chó cỡ lớn cũng rất đáng yêu, tuy nhiên có lúc thật ngu si đần độn, nhưng nhìn chung cũng khá dễ thương." Lạc U nói chuyện với Đông Phương Du, nhưng ánh mắt lại có vẻ như bay đi nơi nào, giống như đang nghĩ tới chuyện gì rất thú vị, nhoẻn miệng cười.

Đông Phương Du càng thêm nghi ngờ, sao anh ta lại có cảm giác chú chó to lớn trong miệng Lạc U không phải chó lớn bình thường? Đáng yêu? Ngu si đần độn? Dễ thương? Giống chó gì vậy?

"Tiểu U thích giống chó loại nào?" Đông Phương Du không hiểu, cho nên trực tiếp hỏi.

"...... Thôi đi, em chỉ muốn nói chú chó của em phải ra ngoài chưa về nhà thôi, nếu như nó trở lại mà nhìn thấy em nuôi con chó khác, nó sẽ đánh nhau." Lạc U thu hồi tâm tư bay xa của mình, cô nghĩ một chủ nhân tốt chỉ cần nuôi một chú chó ngu si đần độn là đủ rồi, nuôi quá nhiều, cô sợ mình nuôi không nổi.

Thật ra Lạc U cũng không phải người thích nuôi thú vật, cô rất thiếu kiên nhẫn, cũng giống như khi nuôi Tiểu Kim Tiền, cô rất nghiêm khắc với nó, nếu không phải Tiểu Kim Tiền khéo léo đáng yêu, đoán chừng Lạc U đã sớm đưa nó đi, cho nên, thật ra cô không thích động vật, chẳng qua nghĩ đến Diệp Vẫn Thần, mới bộc phát nói ra yêu cầu này.

"Biết đánh nhau sao? Khụ khụ, Tiểu U, mặc dù anh hỏi như vậy có hơi kỳ cục, nhưng anh thật sự rất muốn biết, loại chó mà em nhắc đến thuộc giống gì, sao nó kỳ lạ quá vậy?" Đông Phương Du càng nghe càng mơ hồ, lòng hiếu kỳ cũng càng tăng lên, anh ta còn chưa bao giờ nghe Lạc Tử Hách đề cập tới chuyện Lạc U có nuôi chó, hơn nữa nhà họ Lạc cũng không có nuôi chó, vậy chuyện này có từ khi nào?

Lạc U cười, cô cũng nhận thấy Đông Phương Du hiếu kỳ, nhưng không thỏa mãn sự tò mò của anh ta, chỉ nói một câu đầy hàm ý: "Là loài độc nhất vô nhị, rất cường hãn, rất trung thành, mặc dù có chút ngu si, nhưng cũng rất đáng yêu."

Lạc U nói độc nhất vô nhị, đương nhiên là Diệp Vẫn Thần rồi, những tính cách nêu trên, hoàn toàn là của Diệp Vẫn Thần.

Đông Phương Du trừng to hai mắt, lại chớp mắt một cái, chợt nghĩ tới điều gì, lộ ra vẻ mặt bừng hiểu ra.

"Tiểu U, cậu ta biết em hình dung cậu ta như vậy sao?" Đông Phương Du nói "cậu ta" là ai, giữa hai người không cần giải thích cũng biết.

Lạc U cười, nụ cười rất vui vẻ, "Biết thì sao, không biết thì sao?"

"Cậu ta sẽ không tức giận chứ?" Hình dung một người như một chú chó, cách diễn tả của Lạc U thật đúng là đặc biệt, Đông Phương Du tò mò, nếu để người đàn ông kia biết Lạc U hình dung anh như vậy, không biết sẽ có phản ứng gì?

Nghe Đông Phương Du hỏi, nét mặt của Lạc U trở nên kỳ lạ.

Tức giận? Diệp Vẫn Thần sao? Ha ha, cô ngược lại còn hy vọng người đàn ông kia ở trước mặt cô tức giận một lần xem sao, ai bảo người đàn ông kia ở trước mặt cô không khác gì tiểu thụ, hoàn toàn không biết tức giận là gì.

"Nếu như em hình dung anh như vậy... Anh có tức giận không?" Lạc U đột nhiên cũng thấy tò mò, hỏi ngược lại.

Đông Phương Du nhíu mày nhìn Lạc U, không trả lời, vấn đề như vậy, trả lời thế nào cũng không được.

"Ha ha, được rồi, anh không cần trả lời, thật ra em cũng không có ý định so sánh đâu, mỗi người đều khác nhau." Hai người bất đồng cá tính, hơn nữa cũng có ý nghĩa khác nhau trong lòng cô, một người là bạn thân nhất trong kiếp trước, nhưng bởi vì chuyện ngoài ý muốn nên chết ngay trước mặt cô, cảm giác nhiều nhất là tiếc nuối, người còn lại là người cô tin tưởng nhất trong kiếp này, kiếp trước bởi vì cô mà phải chết theo, cảm giác phức tạp đó cô không thể nào phân tích, thì làm sao lại giống nhau được.

"Lạc U, em thích cậu ta không?" Đông Phương Du chợt trở nên nghiêm túc hỏi cô.

Lạc U ngẩn người, sau đó nở nụ cười: "Đương nhiên, nếu không thì sao lại kể với anh." Thừa nhận thích Diệp Vẫn Thần cũng không phải chuyện gì khó khăn, điểm này cô đã sớm nhận thức, cho nên không cần suy nghĩ đã có thể rất thản nhiên trả lời.

"Chậc chậc, thật đau lòng, Tiểu U đã có người trong lòng rồi." Đông Phương Du hơi cúi đầu, giọng nói có chút buồn bã, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng, không có dáng vẻ như bị đả kích.

Có lẽ trong lòng anh ta có chút mất mác, Lạc U ưu tú như vậy, khiến anh ta không thích cũng hơi khó, nhưng tính cách của anh ta rất rộng rãi, hơn nữa cảm giác đối với Lạc U, ngoài thích ra còn có cảm giác khác, giống như sự thoải mái gần gũi giữa bạn bè với nhau, dù không có tình yêu, những vẫn không khiến đối phương cảm thấy khó xử.

Hơn nữa Đông Phương Du cũng không thích cưỡng cầu, biết bạn mình có người trong lòng, cảm giác nhiều nhất vẫn là chúc phúc.

"Rồi anh cũng sẽ có." Đây là câu trả lời của Lạc U, cũng là lời chúc phúc.

"Được rồi, anh sẽ cố gắng tìm kiếm, nếu quả thật Tiểu U đã tìm được người kia rồi, thì phải biết quý trọng, nhưng nếu cậu ta đối xử với em không tốt, nói cho anh biết, anh nhất định giúp em hả giận." Đông Phương Du nói xong giơ giơ quả đấm, chọc Lạc U bật cười.

"Sao em cảm giác, anh đánh không lại anh ấy đó." Bây giờ Diệp Vẫn Thần hình như càng ngày càng cường hãn hơn rồi, "Huống chi, em nghĩ anh ấy sẽ không cho anh cơ hội đó."

Diệp Vẫn Thần sẽ đối xử với cô không tốt sao? Lạc U không tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện