Thạch Đầu ở thôn Thượng Diêu mới gần nửa tháng, nhưng đã như biến thành người khác, tuy mặc quần áo cũ của Trụ Tử, vẫn rất gọn gàng sạch sẽ, mái tóc đen bóng được chải cột chỉnh tề, làm bật lên khuôn mặt tuấn tú.
Tống Duệ Văn thấy Thạch Đầu, không nhận ra đó là đứa nhỏ bẩn thỉu lúc trước, thấy Thạch Đầu tuấn tú bèn nhìn lâu một chút. Thạch Đầu lập tức trợn to mắt nhìn chằm chằm Tống Duệ Văn, nói thầm gì đó trong miệng. Trác Vân tức giận vỗ đầu Thạch Đầu một cái, “Ngươi là chó à? Mắc gì cứ ư ử trong miệng? Ông chủ Tống là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu không nhờ ông chủ Tống kê đơn, ngươi đã sốt thành kẻ ngốc rồi! Sao lại không lễ phép như vậy?!”
Lửa giận trong người Thạch Đầu lập tức bị Trác Vân đánh tan, thái độ vô cùng thành khẩn, vái chào Tống Duệ Văn, nói “Ân cứu mạng lớn như núi không dám nói một lời là xong, ngày sau nhất định sẽ hồi báo.”
Tống Duệ Văn sững người, kinh ngạc hỏi, “Đây là thằng nhóc ăn xin ngày đó? Thì ra lại tuấn tú thế này! Tiểu cô nương định nhặt về làm phu quân? Trong thành Vũ Lương của chúng ta, sợ là cũng khó tìm được mấy người có dáng vẻ đàng hoàng như vậy đó!”
Trác Vân thật không ngờ người có vẻ ngoài nho nhã lại có bệnh thích sạch sẽ như ông chủ Tống lại biết nói đùa kiểu này, cho là lời nói đùa, tự nhiên chỉ cười cười cho qua, ai ngờ Thạch Đầu lại tức giận nhảy ra, đỏ bừng mặt, tức giận chỉ vào Trác Vân nói, “Ngươi nói bậy! Tiểu gia ta dù cô độc cả đời cũng sẽ không cưới nha đầu xấu xí này!”
Trụ Tử tức giận nhìn chằm chằm Thạch Đầu, nói “Thạch Đầu! Ngươi nói gì đó? Ai là nha đầu xấu xí? Có tin ta đánh ngươi hay không?!”
Nắm đấm của Trụ Tử vừa cứng vừa lớn, đập vào người chắc chắn đau. Vì vậy, Thạch Đầu lập tức im miệng, mím môi căm giận nhìn chằm chằm Trác Vân, giống như đang bị uất ức lắm.
Trác Vân nhìn Thạch Đầu, cười khẽ, chậm rãi nói, “Thạch Đầu, những lời ta đã nói với ngươi, ngươi đều quên hết? Cái gì gọi là ‘Tôn sư trọng đạo’? Lúc người lớn nói chuyện, được phép xen miệng hả? Thói quen này phải sửa, biết không?”
Thạch Đầu sợ nhất là lúc Trác Vân tỏ vẻ hiền lành, nghe vậy lập tức lộ vẻ mặt sợ hãi. Nhưng Thạch Đầu cũng không làm được việc khép nép lấy lòng người, chỉ cười khan hai tiếng, lui về sau mấy bước, toét miệng nói, “Sư phụ dạy rất đúng..... Sư phụ và ông chủ Tống bàn chuyện đi, đồ nhi xin phép ra ngoài đi vài vòng, lát sau sẽ trở lại tìm sư phụ.” nói xong, không đợi Trác Vân đồng ý, đã chạy như bay.
Tống Duệ Văn sờ sờ cằm, nhìn Trác Vân với vẻ nghi ngờ, lại nhìn Trụ Tử, cau mày hỏi, “Thằng nhóc đó kêu ai là sư phụ?”
Trác Vân cười nói, “Hay là chúng ta bàn chuyện làm ăn thôi? Ông chủ Tống có muốn kiếm thật nhiều tiền không......”
Từ sau lần bán Nhân sâm trước, khi về thôn, Trác Vân suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cảm thấy ông chủ Tống của Đồng An Đường này hẳn là cùng một người với ông chủ Tống ở Ích Châu mười năm sau, vì vậy nàng quyết định bám chặt vào con thuyền lớn này. Đời trước, ông chủ Tống bán thuốc cho quân đội mới làm giàu, đời này, nàng quyết định sẽ bày cho ông chủ Tống con đường đó trước vài năm.
Những năm gần đây, bắc nam đều có chiến tranh, khắp nơi đều loạn, ngay cả Ích Châu cũng có nhiều nơi xảy ra chuyện, triều đình phái không ít binh lính tới trấn áp. d. ~!đàn ><lê quý: đôn Vì đánh nhau, việc buôn bán từ bắc tới nam rất không thông, nhiều hàng hóa bị ứ trệ, đồ đạc khác không nói, ngay cả lương thực và dược liệu cũng bị tắc, hiện giờ bán hai thứ này là kiếm tiền được nhanh nhất.
Tống Duệ Văn là ai, chính là người làm ăn tiếng tăm lừng lẫy trong tương lai, sao có thể không có đầu óc, vừa nghe Trác Vân chỉ dẫn đôi câu, đã lập tức hiểu ý nàng, cười rộ lên, nhìn Trác Vân nói, “Tiểu cô nương thật là khiến tại hạ phải nhìn bằng con mắt khác. Ta cho là chuyện như vậy nên do đại ca cô nương ra mặt mới đúng.”
Trụ Tử mờ mịt “A....” một tiếng, ngơ ngác nhìn Tống Duệ Văn.
Trác Vân cũng cười, “Ai nói ra có gì khác nhau đâu, quan trọng là, ông chủ Tống có hứng thú hay không thôi?”
“Ta đương nhiên có hứng thú!” Tống Duệ Văn vội nói, “Tiểu cô nương nói đúng, mấy chủ tiệm thuốc trong thành Vũ Lương đều là kẻ nhát gan, thấy bên ngoài đánh giặc, thì thà bám dính ở một vùng trời nhỏ trong Vũ Lương cũng không dám động đậy. Nếu chúng ta có thể buôn bán với quân đội, tất nhiên sẽ kiếm được rất nhiều bạc. Nhưng vấn đề là....” Tống Duệ Văn thản nhiên nói, “Ta không có tiền.”
Trác Vân đã sớm đoán được việc này, nếu ông chủ Tống là người giàu có, làm gì đến mức mấy chục lượng bạc để mua Nhân sâm cũng không có.
“Nhân sâm lúc trước bán được bao nhiêu tiền? Chúng ta quăng vào hết! À, nhà ta còn vài mẫu đất, cũng bán hết, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Còn không, ban đầu chúng ta không cần làm quá lớn, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, không thể nuốt hết cả bàn một lần được.”
“Chúng ta?” Tống Duệ Văn vi vẻ cười nói, “Cô nương thật khí phách! Dốc hết như vậy, không sợ chúng ta mất hết cả vốn sao?”
“Không có gan, làm sao làm giàu?”
Rốt cuộc, Trụ Tử cũng nghe hiểu được một chút, vừa kinh ngạc vừa lo lắng hỏi, “Nhị nha, muội nói gì? Bán đất? Chúng ta phải bán đất? Sao có thể bán? Nhà chúng ta chỉ có mấy mẫu đất, nếu bán rồi, về sau chúng ta ăn gì uống gì? Nhị nha, muội bị váng đầu à?”
Trác Vân nghiêng mặt cười khẽ với Trụ Tử, ra hiệu ‘đại ca yên tâm’, nhưng Trụ Tử làm sao yên tâm cho được, lại gần tai Trác Vân, nói nhỏ, “Nhị nha, nếu muội bán đất trong nhà đi thật, lão thái thái không liều mạng với muội mới là lạ đó! Đến lúc đó đừng trách đại ca không che chở muội. Lão thái thái nếu thật sự muốn giở trò ngang ngược, không ai cản được đâu!”
Trác Vân cười khinh thường, “Thôi đi, tính lão thái thái là ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết bắt nạt người yếu hơn, cùng lắm là lăn lộn mấy vòng trong sân cho đại ca xem thôi, nào dám động đến muội!”
Trụ Tử sốt ruột nói, “Nhưng đại ca cũng không chịu nổi lão thái thái khóc lóc om sòm đâu!”
“Đại ca tìm Thạch Đầu giúp đi.” Trác Vân cười cười, cau mày nói, “Ai bảo người ta là người nhà phú hộ Lưu chứ!”
Tống Duệ Văn nghe vậy không nhịn được bật cười, nằm sấp trên quầy nhìn Trác Vân, “Tiểu cô nương chớ vội, huynh muội hai người cứ bàn bạc kỹ trước đi, dù sao chuyện này cũng không gấp. Đúng rồi, đây là tiền bán Nhân sâm lần trước.” d.đ lê< quý /.đôn Tống Duệ Văn vừa nói vừa móc ngân phiếu từ trong ngực ra, do dự một chút, rồi đưa cho Trác Vân, nói “Dạo này giá Nhân sâm rất được, ta bán cả ba gốc cho Trương gia ở phố Thái Bình, tổng cộng được một trăm lượng. Trừ hai mươi lượng đặt cọc, còn lại tám mươi.”
Trụ Tử trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm tờ ngân phiếu trong tay Tống Duệ Văn, vô ý nuốt một ngụm nước bọt, “Tám..... Tám mươi lượng.....” Trụ Tử vươn tay ra muốn sờ thử tờ ngân phiếu, ai ngờ vừa đưa tay ra đã bị Trác Vân chặn ngang.
“Ông chủ Tống không tin ta sao?” Trác Vân khí phách nhét tờ ngân phiếu vào tay Tống Duệ Văn lại, “Chuyện trong nhà do ta quyết định!” Trác Vân vừa nói vừa nháy mắt với Trụ Tử. Trụ Tử bất đắc dĩ nén lệ, quay mặt sang một bên, che mắt nói, “Nhị nha nói cái gì thì là cái đó!”
Trời ơi, ngay cả mép tấm ngân phiếu mình cũng chưa sờ tới! Lúc này Tống Duệ Văn không từ chối, thản nhiên nhận tấm ngân phiếu, gõ ngón tay thon dài lên quầy một cái, chậm rãi nói, “Đã như vậy, chúng ta nên bàn bạc cẩn thận việc này nên làm thế nào.......”
Trác Vân chưa từng buôn bán, cũng không hiểu nhiều lắm về dược liệu, nhưng nàng có kiến thức rộng rãi, coi như chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, vẫn nói chuyện được với Tống Duệ Văn, thậm chí thỉnh thoảng còn nói ra vài lời khiến Tống Duệ Văn nảy ra rất nhiều ý tưởng hay....... Điều này khiến Tống Duệ Văn vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Trụ Tử không biết chút gì về việc buôn bán, lẳng lặng nghe một hồi thì gục trên quầy ngủ thiếp đi, không ngờ chẳng mấy chốc đã hơn nửa canh giờ, lúc bị Trác Vân đánh thức, còn mơ mơ màng màng hỏi, “Nhị nha, trời sáng rồi à?”
Trác Vân đen mặt, “Đại ca ngủ gật, trời sắp tối rồi.”
Trụ Tử ngây ngốc vuốt vuốt mặt, lắc lắc đầu, cuối cùng hơi tỉnh táo lại, trợn to mắt, kinh ngạc hỏi, “Thạch Đầu đâu?” Tiểu quỷ kia nói đi dạo một vòng xung quanh, nhưng dạo một vòng mà hơn nửa canh giờ cũng dài quá rồi!
Trác Vân nghĩ nghĩ nói, “Đại khái muội có thể đoán được Thạch Đầu đã đi đâu.” Dứt lời nàng nghiêng đầu chắp tay chào tạm biệt với Tống Duệ Văn, bước ra cửa.
“Thạch Đầu không có người quen trong thành, có thể đi đâu? Không phải lại bị bắt nạt chứ?’ Trụ Tử lương thiện, luôn cho rằng mọi người trên đời này đều ngây thơ lương thiện như mình, khiến Trác Vân rất bất đắc dĩ.
Nếu nàng đoán không sai, mười phần là Thạch Đầu đã đi tìm mấy đứa nhỏ đã bắt nạt mình ngày đó trả thù rồi! Mấy ngày nay Thạch Đầu theo Trác Vân học không ít, lòng tự tin tăng lên rất nhiều, trên đường vào thành cứ mãi thất thần, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười khúc khích, tám phần là đang ảo tưởng cảnh tượng đánh cho mấy đứa nhỏ kia phải ôm đầu khóc to.
Quả nhiên hai huynh muội Trụ Tử đi dạo một lát đã phát hiện Thạch Đầu trong một cái hẻm nhỏ.
“Có phục hay không?” Thạch Đầu chân trái đạp một đứa, hai tay lại níu cánh tay hai đứa khác, hung tợn nhìn chằm chằm đứa còn lại đang sợ tới mức không dám nhúc nhích nép bên cạnh vách tường, hét to, “Các ngươi có phục hay không?”
Trụ Tử ngơ người, Trác Vân lại cau mày lẩm bẩm, “Câu này sao nghe quen vậy?”
“Đó là câu muội nói với Thạch Đầu khi đánh nó tơi bời!” Trụ Tử nhắc nhở.
“Bậy!” Trác Vân phủ nhận, “Muội không hề bạo lực với Thạch Đầu như vậy.”
Thạch Đầu toàn thắng, rất phấn chấn, thấy Trác Vân và Trụ Tử tới tìm mình, thì phóng khoáng đẩy tay về trước, đồng thời nhấc chân lên, vỗ tay một cái, ưỡn ngực, hếch mũi, hừ nói, “Giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa? Chỉ dựa vào mấy tên tiện dân các ngươi mà cũng dám bắt nạt ta, mở to mắt chó của các người mà nhìn cho rõ, tiểu gia ta không phải là người dễ chọc!”
Mấy đứa nhỏ kia đã lăn lộn trong thành lâu, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, thấy Thạch Đầu chỉ mới nửa tháng đã như biến thành người khác, lập tức biết Thạch Đầu đã gặp được cơ hội tốt, lúc này tuy bị đánh một trận, nhưng không có chút oán hận nào, trong đó có một đứa lanh lợi, thấy Trụ Tử và Trác Vân đứng một bên, mơ hồ đoán ra gì đó, bỗng lóe lên một ý, nhào tới trước, túm lấy cổ chân Trụ Tử, nước mắt nước mũi ròng ròng, gào to, “Anh hùng! Xin ngài hãy thu tại hạ làm đồ đệ đi!”
Tất cả đều ngơ người.
Tống Duệ Văn thấy Thạch Đầu, không nhận ra đó là đứa nhỏ bẩn thỉu lúc trước, thấy Thạch Đầu tuấn tú bèn nhìn lâu một chút. Thạch Đầu lập tức trợn to mắt nhìn chằm chằm Tống Duệ Văn, nói thầm gì đó trong miệng. Trác Vân tức giận vỗ đầu Thạch Đầu một cái, “Ngươi là chó à? Mắc gì cứ ư ử trong miệng? Ông chủ Tống là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu không nhờ ông chủ Tống kê đơn, ngươi đã sốt thành kẻ ngốc rồi! Sao lại không lễ phép như vậy?!”
Lửa giận trong người Thạch Đầu lập tức bị Trác Vân đánh tan, thái độ vô cùng thành khẩn, vái chào Tống Duệ Văn, nói “Ân cứu mạng lớn như núi không dám nói một lời là xong, ngày sau nhất định sẽ hồi báo.”
Tống Duệ Văn sững người, kinh ngạc hỏi, “Đây là thằng nhóc ăn xin ngày đó? Thì ra lại tuấn tú thế này! Tiểu cô nương định nhặt về làm phu quân? Trong thành Vũ Lương của chúng ta, sợ là cũng khó tìm được mấy người có dáng vẻ đàng hoàng như vậy đó!”
Trác Vân thật không ngờ người có vẻ ngoài nho nhã lại có bệnh thích sạch sẽ như ông chủ Tống lại biết nói đùa kiểu này, cho là lời nói đùa, tự nhiên chỉ cười cười cho qua, ai ngờ Thạch Đầu lại tức giận nhảy ra, đỏ bừng mặt, tức giận chỉ vào Trác Vân nói, “Ngươi nói bậy! Tiểu gia ta dù cô độc cả đời cũng sẽ không cưới nha đầu xấu xí này!”
Trụ Tử tức giận nhìn chằm chằm Thạch Đầu, nói “Thạch Đầu! Ngươi nói gì đó? Ai là nha đầu xấu xí? Có tin ta đánh ngươi hay không?!”
Nắm đấm của Trụ Tử vừa cứng vừa lớn, đập vào người chắc chắn đau. Vì vậy, Thạch Đầu lập tức im miệng, mím môi căm giận nhìn chằm chằm Trác Vân, giống như đang bị uất ức lắm.
Trác Vân nhìn Thạch Đầu, cười khẽ, chậm rãi nói, “Thạch Đầu, những lời ta đã nói với ngươi, ngươi đều quên hết? Cái gì gọi là ‘Tôn sư trọng đạo’? Lúc người lớn nói chuyện, được phép xen miệng hả? Thói quen này phải sửa, biết không?”
Thạch Đầu sợ nhất là lúc Trác Vân tỏ vẻ hiền lành, nghe vậy lập tức lộ vẻ mặt sợ hãi. Nhưng Thạch Đầu cũng không làm được việc khép nép lấy lòng người, chỉ cười khan hai tiếng, lui về sau mấy bước, toét miệng nói, “Sư phụ dạy rất đúng..... Sư phụ và ông chủ Tống bàn chuyện đi, đồ nhi xin phép ra ngoài đi vài vòng, lát sau sẽ trở lại tìm sư phụ.” nói xong, không đợi Trác Vân đồng ý, đã chạy như bay.
Tống Duệ Văn sờ sờ cằm, nhìn Trác Vân với vẻ nghi ngờ, lại nhìn Trụ Tử, cau mày hỏi, “Thằng nhóc đó kêu ai là sư phụ?”
Trác Vân cười nói, “Hay là chúng ta bàn chuyện làm ăn thôi? Ông chủ Tống có muốn kiếm thật nhiều tiền không......”
Từ sau lần bán Nhân sâm trước, khi về thôn, Trác Vân suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cảm thấy ông chủ Tống của Đồng An Đường này hẳn là cùng một người với ông chủ Tống ở Ích Châu mười năm sau, vì vậy nàng quyết định bám chặt vào con thuyền lớn này. Đời trước, ông chủ Tống bán thuốc cho quân đội mới làm giàu, đời này, nàng quyết định sẽ bày cho ông chủ Tống con đường đó trước vài năm.
Những năm gần đây, bắc nam đều có chiến tranh, khắp nơi đều loạn, ngay cả Ích Châu cũng có nhiều nơi xảy ra chuyện, triều đình phái không ít binh lính tới trấn áp. d. ~!đàn ><lê quý: đôn Vì đánh nhau, việc buôn bán từ bắc tới nam rất không thông, nhiều hàng hóa bị ứ trệ, đồ đạc khác không nói, ngay cả lương thực và dược liệu cũng bị tắc, hiện giờ bán hai thứ này là kiếm tiền được nhanh nhất.
Tống Duệ Văn là ai, chính là người làm ăn tiếng tăm lừng lẫy trong tương lai, sao có thể không có đầu óc, vừa nghe Trác Vân chỉ dẫn đôi câu, đã lập tức hiểu ý nàng, cười rộ lên, nhìn Trác Vân nói, “Tiểu cô nương thật là khiến tại hạ phải nhìn bằng con mắt khác. Ta cho là chuyện như vậy nên do đại ca cô nương ra mặt mới đúng.”
Trụ Tử mờ mịt “A....” một tiếng, ngơ ngác nhìn Tống Duệ Văn.
Trác Vân cũng cười, “Ai nói ra có gì khác nhau đâu, quan trọng là, ông chủ Tống có hứng thú hay không thôi?”
“Ta đương nhiên có hứng thú!” Tống Duệ Văn vội nói, “Tiểu cô nương nói đúng, mấy chủ tiệm thuốc trong thành Vũ Lương đều là kẻ nhát gan, thấy bên ngoài đánh giặc, thì thà bám dính ở một vùng trời nhỏ trong Vũ Lương cũng không dám động đậy. Nếu chúng ta có thể buôn bán với quân đội, tất nhiên sẽ kiếm được rất nhiều bạc. Nhưng vấn đề là....” Tống Duệ Văn thản nhiên nói, “Ta không có tiền.”
Trác Vân đã sớm đoán được việc này, nếu ông chủ Tống là người giàu có, làm gì đến mức mấy chục lượng bạc để mua Nhân sâm cũng không có.
“Nhân sâm lúc trước bán được bao nhiêu tiền? Chúng ta quăng vào hết! À, nhà ta còn vài mẫu đất, cũng bán hết, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Còn không, ban đầu chúng ta không cần làm quá lớn, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, không thể nuốt hết cả bàn một lần được.”
“Chúng ta?” Tống Duệ Văn vi vẻ cười nói, “Cô nương thật khí phách! Dốc hết như vậy, không sợ chúng ta mất hết cả vốn sao?”
“Không có gan, làm sao làm giàu?”
Rốt cuộc, Trụ Tử cũng nghe hiểu được một chút, vừa kinh ngạc vừa lo lắng hỏi, “Nhị nha, muội nói gì? Bán đất? Chúng ta phải bán đất? Sao có thể bán? Nhà chúng ta chỉ có mấy mẫu đất, nếu bán rồi, về sau chúng ta ăn gì uống gì? Nhị nha, muội bị váng đầu à?”
Trác Vân nghiêng mặt cười khẽ với Trụ Tử, ra hiệu ‘đại ca yên tâm’, nhưng Trụ Tử làm sao yên tâm cho được, lại gần tai Trác Vân, nói nhỏ, “Nhị nha, nếu muội bán đất trong nhà đi thật, lão thái thái không liều mạng với muội mới là lạ đó! Đến lúc đó đừng trách đại ca không che chở muội. Lão thái thái nếu thật sự muốn giở trò ngang ngược, không ai cản được đâu!”
Trác Vân cười khinh thường, “Thôi đi, tính lão thái thái là ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết bắt nạt người yếu hơn, cùng lắm là lăn lộn mấy vòng trong sân cho đại ca xem thôi, nào dám động đến muội!”
Trụ Tử sốt ruột nói, “Nhưng đại ca cũng không chịu nổi lão thái thái khóc lóc om sòm đâu!”
“Đại ca tìm Thạch Đầu giúp đi.” Trác Vân cười cười, cau mày nói, “Ai bảo người ta là người nhà phú hộ Lưu chứ!”
Tống Duệ Văn nghe vậy không nhịn được bật cười, nằm sấp trên quầy nhìn Trác Vân, “Tiểu cô nương chớ vội, huynh muội hai người cứ bàn bạc kỹ trước đi, dù sao chuyện này cũng không gấp. Đúng rồi, đây là tiền bán Nhân sâm lần trước.” d.đ lê< quý /.đôn Tống Duệ Văn vừa nói vừa móc ngân phiếu từ trong ngực ra, do dự một chút, rồi đưa cho Trác Vân, nói “Dạo này giá Nhân sâm rất được, ta bán cả ba gốc cho Trương gia ở phố Thái Bình, tổng cộng được một trăm lượng. Trừ hai mươi lượng đặt cọc, còn lại tám mươi.”
Trụ Tử trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm tờ ngân phiếu trong tay Tống Duệ Văn, vô ý nuốt một ngụm nước bọt, “Tám..... Tám mươi lượng.....” Trụ Tử vươn tay ra muốn sờ thử tờ ngân phiếu, ai ngờ vừa đưa tay ra đã bị Trác Vân chặn ngang.
“Ông chủ Tống không tin ta sao?” Trác Vân khí phách nhét tờ ngân phiếu vào tay Tống Duệ Văn lại, “Chuyện trong nhà do ta quyết định!” Trác Vân vừa nói vừa nháy mắt với Trụ Tử. Trụ Tử bất đắc dĩ nén lệ, quay mặt sang một bên, che mắt nói, “Nhị nha nói cái gì thì là cái đó!”
Trời ơi, ngay cả mép tấm ngân phiếu mình cũng chưa sờ tới! Lúc này Tống Duệ Văn không từ chối, thản nhiên nhận tấm ngân phiếu, gõ ngón tay thon dài lên quầy một cái, chậm rãi nói, “Đã như vậy, chúng ta nên bàn bạc cẩn thận việc này nên làm thế nào.......”
Trác Vân chưa từng buôn bán, cũng không hiểu nhiều lắm về dược liệu, nhưng nàng có kiến thức rộng rãi, coi như chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, vẫn nói chuyện được với Tống Duệ Văn, thậm chí thỉnh thoảng còn nói ra vài lời khiến Tống Duệ Văn nảy ra rất nhiều ý tưởng hay....... Điều này khiến Tống Duệ Văn vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Trụ Tử không biết chút gì về việc buôn bán, lẳng lặng nghe một hồi thì gục trên quầy ngủ thiếp đi, không ngờ chẳng mấy chốc đã hơn nửa canh giờ, lúc bị Trác Vân đánh thức, còn mơ mơ màng màng hỏi, “Nhị nha, trời sáng rồi à?”
Trác Vân đen mặt, “Đại ca ngủ gật, trời sắp tối rồi.”
Trụ Tử ngây ngốc vuốt vuốt mặt, lắc lắc đầu, cuối cùng hơi tỉnh táo lại, trợn to mắt, kinh ngạc hỏi, “Thạch Đầu đâu?” Tiểu quỷ kia nói đi dạo một vòng xung quanh, nhưng dạo một vòng mà hơn nửa canh giờ cũng dài quá rồi!
Trác Vân nghĩ nghĩ nói, “Đại khái muội có thể đoán được Thạch Đầu đã đi đâu.” Dứt lời nàng nghiêng đầu chắp tay chào tạm biệt với Tống Duệ Văn, bước ra cửa.
“Thạch Đầu không có người quen trong thành, có thể đi đâu? Không phải lại bị bắt nạt chứ?’ Trụ Tử lương thiện, luôn cho rằng mọi người trên đời này đều ngây thơ lương thiện như mình, khiến Trác Vân rất bất đắc dĩ.
Nếu nàng đoán không sai, mười phần là Thạch Đầu đã đi tìm mấy đứa nhỏ đã bắt nạt mình ngày đó trả thù rồi! Mấy ngày nay Thạch Đầu theo Trác Vân học không ít, lòng tự tin tăng lên rất nhiều, trên đường vào thành cứ mãi thất thần, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười khúc khích, tám phần là đang ảo tưởng cảnh tượng đánh cho mấy đứa nhỏ kia phải ôm đầu khóc to.
Quả nhiên hai huynh muội Trụ Tử đi dạo một lát đã phát hiện Thạch Đầu trong một cái hẻm nhỏ.
“Có phục hay không?” Thạch Đầu chân trái đạp một đứa, hai tay lại níu cánh tay hai đứa khác, hung tợn nhìn chằm chằm đứa còn lại đang sợ tới mức không dám nhúc nhích nép bên cạnh vách tường, hét to, “Các ngươi có phục hay không?”
Trụ Tử ngơ người, Trác Vân lại cau mày lẩm bẩm, “Câu này sao nghe quen vậy?”
“Đó là câu muội nói với Thạch Đầu khi đánh nó tơi bời!” Trụ Tử nhắc nhở.
“Bậy!” Trác Vân phủ nhận, “Muội không hề bạo lực với Thạch Đầu như vậy.”
Thạch Đầu toàn thắng, rất phấn chấn, thấy Trác Vân và Trụ Tử tới tìm mình, thì phóng khoáng đẩy tay về trước, đồng thời nhấc chân lên, vỗ tay một cái, ưỡn ngực, hếch mũi, hừ nói, “Giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa? Chỉ dựa vào mấy tên tiện dân các ngươi mà cũng dám bắt nạt ta, mở to mắt chó của các người mà nhìn cho rõ, tiểu gia ta không phải là người dễ chọc!”
Mấy đứa nhỏ kia đã lăn lộn trong thành lâu, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, thấy Thạch Đầu chỉ mới nửa tháng đã như biến thành người khác, lập tức biết Thạch Đầu đã gặp được cơ hội tốt, lúc này tuy bị đánh một trận, nhưng không có chút oán hận nào, trong đó có một đứa lanh lợi, thấy Trụ Tử và Trác Vân đứng một bên, mơ hồ đoán ra gì đó, bỗng lóe lên một ý, nhào tới trước, túm lấy cổ chân Trụ Tử, nước mắt nước mũi ròng ròng, gào to, “Anh hùng! Xin ngài hãy thu tại hạ làm đồ đệ đi!”
Tất cả đều ngơ người.
Danh sách chương