Kể từ khi Trác Vân đáp lại tình cảm của Hạ Quân Bình, hắn lập tức thay vẻ mặt chán chường bằng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng tới mức có thể ngán chết người. Theo lời Tiểu Sơn thì dù là khỉ trong núi bị hắn nhìn như vậy cũng sẽ nổi hết cả da gà.
Bọn họ ở trong căn nhà nhỏ chừng mười ngày, đợi qua mười lăm tháng giêng mới lên đường. Lúc gần đi, Thất cô và các huynh đệ tiễn họ rời núi, Lạc đại phu lén đưa mấy bình thuốc cho Trác Vân, bí mật dặn dò nếu Hạ Quân Bình dám làm việc có lỗi với nàng, cứ dùng mấy loại thuốc đó trừng trị hắn khiến Trác Vân dở khóc dở cười, tò mò vì sao Lại đại phu lại không ưa Hạ Quân Bình.
Thời tiết Tây Bắc vẫn rét lạnh như trước, tuy tuyết đã ngừng rơi, nhưng đường vẫn không hề dễ đi.
Vết thương của Hạ Quân Bình chưa khỏi hẳn, xe ngựa chỉ có thể đi chậm, vì vậy gần nửa tháng mới đến được Nghi Đô.
“Đây chính là Nghi Đô sao….” Tiểu Sơn vén rèm xe lên nhìn cổng thành cách đó không xa, giọng nói khó nén vẻ thất vọng, “Nhìn còn chẳng khí phái bằng Ích Châu của chúng ta!” Nghi Đô là xứ lạnh khô cằn, nếu không nhờ Yến vương dốc lòng cải tạo, chỉ sợ nơi này vẫn là một mảnh hoang vu, làm sao so được với Ích Châu trù phú.
Hạ Quân Bình mỉm cười nhìn Tiểu Sơn nói “Chờ vào thành ngươi sẽ biết!”
Trước cửa thành có một hàng người thật dài, đến phiên bọn họ thì lại không bị hộ vệ thủ thành ngăn cản như Tiểu Sơn và Tiểu Kiều dự đoán. Hộ vệ chỉ hỏi mấy câu, nghe thấy bọn họ là khách của Triệu phủ lập tức phất tay cho vào.
Xe ngựa vừa vào cổng thành, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lập tức bị chấn động bởi sự náo nhiệt ở đây, “A! Hôm nay là chợ phiên?” Tiểu Sơn thở dài, “Sao trên đường nhiều người dữ vậy? Hẳn là tất cả dân chúng trong thành đều đổ xô ra đường hết luôn!” Tuy Ích Châu phồn hoa, nhưng so với Nghi Đô vẫn có chỗ không bằng. Ở đây, người bán kẻ mua tấp nập nhộn nhịp, có cả những người ăn mặc khác hẳn vùng Ích Châu, hình như là từ kinh thành đến.
Trác Vân cũng tò mò thò đầu ra quan sát bốn phía, thầm cảm thán, khó trách Yến vương có thể đoạt được thiên hạ, chỉ nhìn vào trong mấy chục năm ngắn ngủi đã cải tạo vùng đất hoang vu lạnh giá thành nơi phồn hoa tấp nập thế này đã đủ để biết bản lĩnh của Yến vương.
Bởi vì Trác Vân đã dặn từ trước, Tiểu Kiều không trực tiếp đánh xe tới Triệu phủ, mà tìm một nhà trọ trong hẻm gần Triệu phủ ngủ lại. Hạ Quân Bình biết suy nghĩ của Trác Vân, tuy không muốn nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Lần này Trác Vân kêu Tiểu Sơn thuê ba phòng tốt, cho nàng, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều còn Hạ Quân Bình, ăn cơm trưa xong, có lẽ người của Triệu phủ sẽ tới đón đi.
Quả nhiên, bốn người chưa ăn cơm trưa xong đã nghe thấy tiếng ồn ở lầu dưới. Hạ Quân Bình nhếch miệng cười “Là hai biểu ca của ta tới!” Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ thở hồng hộc vọt vào, thấy Hạ Quân Bình thì mắt lập tức sáng lên, gọi to “Bình ca nhi!”
“Sao giờ đệ mới về? Gần cuối năm nhận được tin của đệ, bọn ta còn tưởng đệ sẽ về kịp năm mới chứ, ai ngờ qua cả tháng trời cũng không thấy bóng người! Ngay cả một phong thư cũng không có! Cô cô nhớ đệ tới mức bạc trắng đầu luôn rồi kìa!” Triệu Hoài Kỳ nóng tính, vừa vào cửa đã ầm ầm trách “Đệ luôn rất cẩn thận, sao lần này lại vô ý như vậy, dù gì cũng phải gửi một lá thư báo tin để mọi người khỏi lo lắng chứ!”
Triệu Hoài An ho nhẹ một tiếng, nhìn Triệu Hoài Kỳ với ánh mắt trách cứ, nhỏ giọng nói “Cũng không phải là ngươi không nghe nói phía tây có bão tuyết, bị tắc đường! Hẳn là Bình ca nhi bị mắc kẹt ở đó!” Triệu Hoài An vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ Hạ Quân Bình một lần, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình gầy gò, cả kinh, hỏi “Mới bao lâu không gặp, sao đệ lại gầy nhiều như vậy, cô cô thấy sẽ đau lòng chết mất!”
Trác Vân chột dạ cúi đầu.
Hạ Quân Bình cười cười, lắc đầu nói “Bọn đệ chạy ngàn dặm xa xôi tới, lại bị mắc kẹt nhiều ngày, nên khó tránh khỏi có hơi tiều tụy. À, đừng nói chuyện này nữa……” Hắn đứng dậy kéo tay Trác Vân, cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói “Đây là a Vân!”
Tuy chỉ có bốn chữ, nhưng từ giọng nói dịu dàng hơn nước và nét mặt của Hạ Quân Bình là huynh đệ Triệu Hoài An đã có thể đoán được ‘a Vân’ là ai. Dù sao, có hai kẻ miệng rộng như Yến thế tử và A Bành ở đây, việc Hạ Quân Bình không cần lãnh thưởng, bỏ chạy theo tiểu nương tử đã là chuyện ai ai cũng biết. Không chỉ Triệu phủ mà cả Nghi Đồ cũng có không ít người nghe qua tên của hắn, chỉ là mỗi người có phản ứng không giống nhau. Có người châm chọc, cười nhạo, cũng có người tán thưởng, khen ngợi. Tính Triệu Hoài An hơi bảo thủ, lúc mới đầu nghe tin thì khá tức giận, về sau nghĩ kỹ, lại không thể không bội phục sự quyết đoán của Hạ Quân Bình, nếu là hắn, nhất định sẽ không dám làm vậy.
Triệu Hoài An rất tò mò về đệ muội tương lại, nhưng vì nam nữ cấm kỵ nên không dám nhìn chăm chú, chỉ lén nhìn Trác Vân vài lần. Trác Vân cười cười, đứng dậy đáp lễ. Triệu Hoài An bỗng như bị sét đánh, lập tức cúi đầu, không dám nhìn nàng nữa. diễ;n.đ'àn,lêqu/.ys,đônTriệu Hoài Kỳ thì hoạt bát hơn, không băn khoăn nhiều như vậy, nói “Khó trách Bình ca nhi lại liều mạng chạy theo, nếu là ta…..” Triệu Hoài Kỳ vừa nói tới đó, chợt cảm thấy không đúng, vội vàng che miệng, nhìn Triệu Hoài An một cái, thấy đại ca mình đang cúi đầu, hình như không phát giác ra, mới thở phào một hơi.
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tò mò nhìn hai vị công tử nhà quan này, cảm thấy hai người họ ngoại trừ mặc đồ quý một chút, thì cũng không có chỗ nào khác người, quan sát một hồi, rồi chắp tay chào.
“Nếu đã đến Nghi Đô, sao không về nhà nghỉ ngơi mà ở đây? Cô cô nghe nói đệ về, vui như bắt được vàng, hận không thể tự mình đến đón. Còn đệ lại ở nhà trọ nghỉ ngơi. Chẳng lẽ nhà ta không có chỗ cho đệ ở?” Triệu Hoài Kỳ trừng Hạ Quân Bình nói, hiển nhiên rất khó chịu việc bọn họ không về thẳng Triệu phủ.
Triệu Hoài An cũng biết nỗi băn khoăn của Hạ Quân Bình, tuy Hạ Quân Bình đã thề không phải Trác Vân không cưới trước mặt mẫu thân, nhưng hôn sự vẫn chưa quyết định, Trác Vân là một cô nương, tùy tiện vào Triệu phủ như vậy, khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào.
“Được rồi, được rồi! Bình ca nhi vất vả lắm mới về tới nơi, đệ tạm im miệng một chút đi! Một lát chúng ta sẽ áp tải hắn đi gặp cô cô, để cô cô tự mình mắng hắn. Đúng rồi…..” Triệu Hoài An chợt nhớ ra gì đó, nở nụ cười “Đệ về có báo cho thế tử một tiếng không, thế tử cứ tới hỏi thăm tin tức đệ mãi, còn nói vương gia có thưởng lớn đó!”
Hạ Quân Bình cười, “Hai biểu ca đều biết, há có thể gạt thế tử, e rằng một lát nữa thế tử sẽ tìm đến ngay thôi!”
Quả nhiên, ba người vừa ra khỏi cửa chính của nhà trọ đã thấy Yến thế tử dẫn theo mấy thị vệ cỡi ngựa tới, thấy bọn họ từ xa đã hắng giọng kêu “Ôi, Bình ca nhi, rốt cuộc ngươi cũng chịu trở lại? Sao chỉ có mình ngươi, tiểu nương tử của ngươi đâu?”
Trác Vân đang trên lầu, nghe tiếng Yến thế tử bèn đẩy cửa sổ ra, chống cằm cười khanh khách, nhưng rõ ràng là cười, lại khiến Yến thế tử và mấy thị vệ đã từng thấy cảnh nàng giết ngươi phải run rẩy mấy cái. Yến thế tử lúng túng cười khan hai tiếng, phất tay với Trác Vân, vẻ mặt lấy lòng “Mỹ nhân tỷ tỷ cũng tới à!”
Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ bị sự thay đổi chóng mặt của Yến thế tử làm cho mơ hồ, nghi ngờ nhìn Trác Vân, lại nhìn vẻ mặt cười gượng của Yến thế tử, bỗng cảm giác có gì đó không thích hợp.
Nghe nói Hạ Quân Bình phải về Triệu phủ, Yến thế tử bèn kêu lên “Mỹ nhân tỷ tỷ thì sao? Ngươi yên tâm để mỹ nhân tỷ tỷ một mình trong nhà trọ? Không được! Hay là hãy để mỹ nhân tỷ tỷ đến vương phủ đi, mẫu phi ta vẫn luôn muốn gặp mỹ nhân tỷ tỷ một lần đó!” Yến thế tử dứt lời, lập tức xuống ngựa muốn xông lên lầu, nhưng vừa bước được hai bước, đã bị Hạ Quân Bình ngăn lại.
“A Vân ở nhà trọ ta yên tâm hơn.” Hạ Quân Bình mỉm cười nhìn Yến thế tử nói “Hơn nữa, nàng cũng không phải ở một mình, còn có hai tiểu đệ ở đây, không ai dám trêu chọc nàng đâu!” Dứt lời, hắn lại hướng lên lầu chào một tiếng. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lập tức toét miệng cười, thò đầu ra nhiệt tình vẫy tay với Yến thế tử, rồi nói nhỏ với Trác Vân, “Tên trông ngốc ngốc kia là ai vậy?”
Rốt cuộc Yến thế tử vẫn không thể xông lên lầu tố nỗi lòng với Trác Vân, vì đã bị Hạ Quân Bình kéo đi Triệu phủ. Trần Thanh Tùng và A Bành toét miệng phất tay với Trác Vân. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thấy, lại nói thầm với nhau, “Hai tên này nhìn cũng không thông minh hơn tí nào, chúng ta thật sự phải kết giao với bọn họ sao?”
Lại nói bên nhóm Hạ Quân Bình.
Triệu thị nghe tin, đã sớm đứng chờ ở cửa, vừa thấy bộ dáng gầy gò của Hạ Quân Bình, lập tức đỏ mắt, nhưng ngại vì trước mặt nhiều người, vất vả lắm mới ép được nước mắt chảy vào lại, kéo tay nhi tử sờ sờ vuốt vuốt một hồi, che miệng nói “Sao lại gầy nhiều như vậy?”
Hạ Quân Bình cười nói “Hài nhi lên đường từ đầu tháng chạp, nhưng bị bão tuyết ngăn giữa đường, phải tránh tạm trong núi rất nhiều ngày.”
Triệu thị thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình như thường, tin là thật, nên không hỏi nữa. Triệu lão gia nghe nói Yến thế tử đến, vội vàng ra nghênh đón, dắt cả Hạ Quân Bình đến phòng khách. Triệu thị mặc dù nhớ nhi tử, nhưng cũng biết lúc này không thể lôi hắn đi, đành tạm về phòng đợi.
Đợi chừng nửa canh giờ, Hạ Quân Bình mới trở lại, vừa vào phòng đã quỳ xuống đất khấu đầu, đàng hoàng nhận sai, “Hài nhi bất hiếu, không báo một tiếng đã đi mất, hại mẫu thân nóng ruột nóng gan, xin mẫu thân hãy trách phạt!”
Nhi tử không cần khen thưởng, cũng không nói một lời đã chạy theo tức phụ, Triệu thị nói không buồn là gạt người, nhưng mấy tháng qua, Triệu thị đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Từ mười tuổi Hạ Quân Bình đã lưu lạc bên ngoài, nếu không nhờ Trác Vân thu dưỡng, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí có thể sẽ thê thảm như trong giấc mơ. Hai người xem như thanh mai trúc mã, tình cảm tất nhiên sâu sắc hơn bình thường nhiều.
Triệu thị ân cần hỏi han “Sao chỉ có một mình con? Phương cô nương đâu?”
Hạ Quân Bình lặng lẽ quan sát vẻ mặt mẫu thân, thấy mẫu thân không có ý giận, biết mẫu thân cũng không vì vậy mà giận lây Trác Vân, mới yên lòng, đáp “A Vân và Tiểu Sơn, Tiểu Kiều đang ở tại nhà trọ Vân Bằng ngoài hẻm. Chúng ta cũng mau mua một căn nhà nhỏ dọn đi thôi!”
“Ở nhà trọ cũng tốt,” Triệu thị gật đầu nói “Dù sao đây cũng không phải là Hạ phủ, hôn sự của hai con lại chưa định. Đúng rồi,” Triệu thị nghĩ một chút rồi cẩn thận dặn dò, “Nếu con muốn mua nhà, hãy để biểu ca con ra mặt, con chưa quen nơi này, không biết chỗ nào tốt chỗ nào phức tạp, nếu mua lầm, Phương cô nương ở cũng không thoải mái!”
Hạ Quân Bình gật đầu đồng ý.
Hai người đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện tâm sự nên không chú ý thời gian, mãi cho đến khi nha hoàn tới mời đi ăn cơm, mới giật mình phát giác đã nói lâu như vậy.
Triệu lão gia mở tiệc chào mừng Hạ Quân Bình về. Hạ Quân Bình kính Triệu lão gia một ly xong thì nhất định không uống nữa. Triệu Hoài Kỳ tức giận tới mức nhảy dựng lên, nói “Bình ca nhi xưa nay luôn rất phóng khoáng, sao nay lại ngại ngùng như vậy, chỉ là uống một ly rượu, chẳng lẽ có ai dám quản đệ?”
Hạ Quân Bình sợ hắn hiểu lằm Trác Vân, đành kể việc mình bị thương cho bọn họ nghe, còn dặn đi dặn lại đừng để Triệu thị biết.
“Tên ngốc này, bị thương nặng như vậy mà vẫn gạt mọi người, hèn chi ta cứ thấy sắc mặt con không được tốt, còn gầy đi rất nhiều. Sáng mai ta sẽ lặng lẽ mời thái y tới khám cho con. Vết thương này nếu không cẩn thận điều dưỡng, coi chừng phải hối hận cả đời!” dilễn.đklàn.lê.qu;ký.đ;ôn Tuy Hạ Quân Bình nói rất qua loa, nhưng Triệu lão gia đã từng nghe nhi tử mình nói Hạ Quân Bình dũng mãnh như thế nào, nay hắn cũng bị thương thì chứng tỏ trận chiến hôm đó hẳn là rất kịch liệt. Triệu lão gia càng nghĩ càng sợ, luôn miệng nói “Con là mầm mống duy nhất của nhà họ Hạ, dù không vì mình, thì cũng hãy vì nhà họ Hạ, đừng tùy tiện liều mạng. Về sau con cứ ở lại Nghi Đô đi, cữu cữu sẽ giúp con tìm một công việc thoải mái, dù sao cũng tốt hơn ra ngoài chém chém giết giết nhiều!”
Hạ Quân Bình cười cười, không đồng ý cũng không phản đối. Triệu lão gia thấy vậy, sao lại không biết ý tưởng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói “Đứa nhỏ này, tính tình bướng bỉnh thật giống phụ thân con.” Sau đó không đề cập tới việc tìm cho hắn một công việc nhàn nhã nữa.
Buổi tối, Hạ Quân Bình nghỉ trong Triệu phủ, vẫn ở gian phòng lúc trước, chăn ấm nệm êm nhưng vẫn ngủ không yên.
Bắt đầu từ khi nào hắn đã không quen sự cô độc như thế này? Nếu trước khi ngủ không được thấy Trác Vân một lần sẽ không thể ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không thể nhắm mắt.
Hôm sau, mới sáng tinh mơ, Hạ Quân Bình đã tới phòng Triệu Hoài An lôi hắn ra khỏi chăn nói “Nhanh rửa mặt xong rồi theo đệ đi dạo, đệ muốn mua một căn nhà ở gần đây, không cần quá lớn, nhưng trong sân trồng nhiều hoa cỏ một chút, tốt nhất là phải có hoa quế…….”
Triệu Hoài An híp mắt như mộng du, bị Hạ Quân Bình xách ra cửa, tới ngoài, bị gió lạnh thổi cóng người, mới tỉnh táo lại một chút, tức giận đến mức muốn mắng người.
Hai người vừa ra cửa, đã thấy A Bành cỡi ngựa xông lại. A Bành thấy Hạ Quân Bình thì lập tức lộ vẻ vui mừng, hô to “Ta đang muốn đi tìm ngươi đây! Vương gia muốn gặp ngươi!”
Bọn họ ở trong căn nhà nhỏ chừng mười ngày, đợi qua mười lăm tháng giêng mới lên đường. Lúc gần đi, Thất cô và các huynh đệ tiễn họ rời núi, Lạc đại phu lén đưa mấy bình thuốc cho Trác Vân, bí mật dặn dò nếu Hạ Quân Bình dám làm việc có lỗi với nàng, cứ dùng mấy loại thuốc đó trừng trị hắn khiến Trác Vân dở khóc dở cười, tò mò vì sao Lại đại phu lại không ưa Hạ Quân Bình.
Thời tiết Tây Bắc vẫn rét lạnh như trước, tuy tuyết đã ngừng rơi, nhưng đường vẫn không hề dễ đi.
Vết thương của Hạ Quân Bình chưa khỏi hẳn, xe ngựa chỉ có thể đi chậm, vì vậy gần nửa tháng mới đến được Nghi Đô.
“Đây chính là Nghi Đô sao….” Tiểu Sơn vén rèm xe lên nhìn cổng thành cách đó không xa, giọng nói khó nén vẻ thất vọng, “Nhìn còn chẳng khí phái bằng Ích Châu của chúng ta!” Nghi Đô là xứ lạnh khô cằn, nếu không nhờ Yến vương dốc lòng cải tạo, chỉ sợ nơi này vẫn là một mảnh hoang vu, làm sao so được với Ích Châu trù phú.
Hạ Quân Bình mỉm cười nhìn Tiểu Sơn nói “Chờ vào thành ngươi sẽ biết!”
Trước cửa thành có một hàng người thật dài, đến phiên bọn họ thì lại không bị hộ vệ thủ thành ngăn cản như Tiểu Sơn và Tiểu Kiều dự đoán. Hộ vệ chỉ hỏi mấy câu, nghe thấy bọn họ là khách của Triệu phủ lập tức phất tay cho vào.
Xe ngựa vừa vào cổng thành, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lập tức bị chấn động bởi sự náo nhiệt ở đây, “A! Hôm nay là chợ phiên?” Tiểu Sơn thở dài, “Sao trên đường nhiều người dữ vậy? Hẳn là tất cả dân chúng trong thành đều đổ xô ra đường hết luôn!” Tuy Ích Châu phồn hoa, nhưng so với Nghi Đô vẫn có chỗ không bằng. Ở đây, người bán kẻ mua tấp nập nhộn nhịp, có cả những người ăn mặc khác hẳn vùng Ích Châu, hình như là từ kinh thành đến.
Trác Vân cũng tò mò thò đầu ra quan sát bốn phía, thầm cảm thán, khó trách Yến vương có thể đoạt được thiên hạ, chỉ nhìn vào trong mấy chục năm ngắn ngủi đã cải tạo vùng đất hoang vu lạnh giá thành nơi phồn hoa tấp nập thế này đã đủ để biết bản lĩnh của Yến vương.
Bởi vì Trác Vân đã dặn từ trước, Tiểu Kiều không trực tiếp đánh xe tới Triệu phủ, mà tìm một nhà trọ trong hẻm gần Triệu phủ ngủ lại. Hạ Quân Bình biết suy nghĩ của Trác Vân, tuy không muốn nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Lần này Trác Vân kêu Tiểu Sơn thuê ba phòng tốt, cho nàng, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều còn Hạ Quân Bình, ăn cơm trưa xong, có lẽ người của Triệu phủ sẽ tới đón đi.
Quả nhiên, bốn người chưa ăn cơm trưa xong đã nghe thấy tiếng ồn ở lầu dưới. Hạ Quân Bình nhếch miệng cười “Là hai biểu ca của ta tới!” Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ thở hồng hộc vọt vào, thấy Hạ Quân Bình thì mắt lập tức sáng lên, gọi to “Bình ca nhi!”
“Sao giờ đệ mới về? Gần cuối năm nhận được tin của đệ, bọn ta còn tưởng đệ sẽ về kịp năm mới chứ, ai ngờ qua cả tháng trời cũng không thấy bóng người! Ngay cả một phong thư cũng không có! Cô cô nhớ đệ tới mức bạc trắng đầu luôn rồi kìa!” Triệu Hoài Kỳ nóng tính, vừa vào cửa đã ầm ầm trách “Đệ luôn rất cẩn thận, sao lần này lại vô ý như vậy, dù gì cũng phải gửi một lá thư báo tin để mọi người khỏi lo lắng chứ!”
Triệu Hoài An ho nhẹ một tiếng, nhìn Triệu Hoài Kỳ với ánh mắt trách cứ, nhỏ giọng nói “Cũng không phải là ngươi không nghe nói phía tây có bão tuyết, bị tắc đường! Hẳn là Bình ca nhi bị mắc kẹt ở đó!” Triệu Hoài An vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ Hạ Quân Bình một lần, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình gầy gò, cả kinh, hỏi “Mới bao lâu không gặp, sao đệ lại gầy nhiều như vậy, cô cô thấy sẽ đau lòng chết mất!”
Trác Vân chột dạ cúi đầu.
Hạ Quân Bình cười cười, lắc đầu nói “Bọn đệ chạy ngàn dặm xa xôi tới, lại bị mắc kẹt nhiều ngày, nên khó tránh khỏi có hơi tiều tụy. À, đừng nói chuyện này nữa……” Hắn đứng dậy kéo tay Trác Vân, cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói “Đây là a Vân!”
Tuy chỉ có bốn chữ, nhưng từ giọng nói dịu dàng hơn nước và nét mặt của Hạ Quân Bình là huynh đệ Triệu Hoài An đã có thể đoán được ‘a Vân’ là ai. Dù sao, có hai kẻ miệng rộng như Yến thế tử và A Bành ở đây, việc Hạ Quân Bình không cần lãnh thưởng, bỏ chạy theo tiểu nương tử đã là chuyện ai ai cũng biết. Không chỉ Triệu phủ mà cả Nghi Đồ cũng có không ít người nghe qua tên của hắn, chỉ là mỗi người có phản ứng không giống nhau. Có người châm chọc, cười nhạo, cũng có người tán thưởng, khen ngợi. Tính Triệu Hoài An hơi bảo thủ, lúc mới đầu nghe tin thì khá tức giận, về sau nghĩ kỹ, lại không thể không bội phục sự quyết đoán của Hạ Quân Bình, nếu là hắn, nhất định sẽ không dám làm vậy.
Triệu Hoài An rất tò mò về đệ muội tương lại, nhưng vì nam nữ cấm kỵ nên không dám nhìn chăm chú, chỉ lén nhìn Trác Vân vài lần. Trác Vân cười cười, đứng dậy đáp lễ. Triệu Hoài An bỗng như bị sét đánh, lập tức cúi đầu, không dám nhìn nàng nữa. diễ;n.đ'àn,lêqu/.ys,đônTriệu Hoài Kỳ thì hoạt bát hơn, không băn khoăn nhiều như vậy, nói “Khó trách Bình ca nhi lại liều mạng chạy theo, nếu là ta…..” Triệu Hoài Kỳ vừa nói tới đó, chợt cảm thấy không đúng, vội vàng che miệng, nhìn Triệu Hoài An một cái, thấy đại ca mình đang cúi đầu, hình như không phát giác ra, mới thở phào một hơi.
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tò mò nhìn hai vị công tử nhà quan này, cảm thấy hai người họ ngoại trừ mặc đồ quý một chút, thì cũng không có chỗ nào khác người, quan sát một hồi, rồi chắp tay chào.
“Nếu đã đến Nghi Đô, sao không về nhà nghỉ ngơi mà ở đây? Cô cô nghe nói đệ về, vui như bắt được vàng, hận không thể tự mình đến đón. Còn đệ lại ở nhà trọ nghỉ ngơi. Chẳng lẽ nhà ta không có chỗ cho đệ ở?” Triệu Hoài Kỳ trừng Hạ Quân Bình nói, hiển nhiên rất khó chịu việc bọn họ không về thẳng Triệu phủ.
Triệu Hoài An cũng biết nỗi băn khoăn của Hạ Quân Bình, tuy Hạ Quân Bình đã thề không phải Trác Vân không cưới trước mặt mẫu thân, nhưng hôn sự vẫn chưa quyết định, Trác Vân là một cô nương, tùy tiện vào Triệu phủ như vậy, khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào.
“Được rồi, được rồi! Bình ca nhi vất vả lắm mới về tới nơi, đệ tạm im miệng một chút đi! Một lát chúng ta sẽ áp tải hắn đi gặp cô cô, để cô cô tự mình mắng hắn. Đúng rồi…..” Triệu Hoài An chợt nhớ ra gì đó, nở nụ cười “Đệ về có báo cho thế tử một tiếng không, thế tử cứ tới hỏi thăm tin tức đệ mãi, còn nói vương gia có thưởng lớn đó!”
Hạ Quân Bình cười, “Hai biểu ca đều biết, há có thể gạt thế tử, e rằng một lát nữa thế tử sẽ tìm đến ngay thôi!”
Quả nhiên, ba người vừa ra khỏi cửa chính của nhà trọ đã thấy Yến thế tử dẫn theo mấy thị vệ cỡi ngựa tới, thấy bọn họ từ xa đã hắng giọng kêu “Ôi, Bình ca nhi, rốt cuộc ngươi cũng chịu trở lại? Sao chỉ có mình ngươi, tiểu nương tử của ngươi đâu?”
Trác Vân đang trên lầu, nghe tiếng Yến thế tử bèn đẩy cửa sổ ra, chống cằm cười khanh khách, nhưng rõ ràng là cười, lại khiến Yến thế tử và mấy thị vệ đã từng thấy cảnh nàng giết ngươi phải run rẩy mấy cái. Yến thế tử lúng túng cười khan hai tiếng, phất tay với Trác Vân, vẻ mặt lấy lòng “Mỹ nhân tỷ tỷ cũng tới à!”
Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ bị sự thay đổi chóng mặt của Yến thế tử làm cho mơ hồ, nghi ngờ nhìn Trác Vân, lại nhìn vẻ mặt cười gượng của Yến thế tử, bỗng cảm giác có gì đó không thích hợp.
Nghe nói Hạ Quân Bình phải về Triệu phủ, Yến thế tử bèn kêu lên “Mỹ nhân tỷ tỷ thì sao? Ngươi yên tâm để mỹ nhân tỷ tỷ một mình trong nhà trọ? Không được! Hay là hãy để mỹ nhân tỷ tỷ đến vương phủ đi, mẫu phi ta vẫn luôn muốn gặp mỹ nhân tỷ tỷ một lần đó!” Yến thế tử dứt lời, lập tức xuống ngựa muốn xông lên lầu, nhưng vừa bước được hai bước, đã bị Hạ Quân Bình ngăn lại.
“A Vân ở nhà trọ ta yên tâm hơn.” Hạ Quân Bình mỉm cười nhìn Yến thế tử nói “Hơn nữa, nàng cũng không phải ở một mình, còn có hai tiểu đệ ở đây, không ai dám trêu chọc nàng đâu!” Dứt lời, hắn lại hướng lên lầu chào một tiếng. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lập tức toét miệng cười, thò đầu ra nhiệt tình vẫy tay với Yến thế tử, rồi nói nhỏ với Trác Vân, “Tên trông ngốc ngốc kia là ai vậy?”
Rốt cuộc Yến thế tử vẫn không thể xông lên lầu tố nỗi lòng với Trác Vân, vì đã bị Hạ Quân Bình kéo đi Triệu phủ. Trần Thanh Tùng và A Bành toét miệng phất tay với Trác Vân. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thấy, lại nói thầm với nhau, “Hai tên này nhìn cũng không thông minh hơn tí nào, chúng ta thật sự phải kết giao với bọn họ sao?”
Lại nói bên nhóm Hạ Quân Bình.
Triệu thị nghe tin, đã sớm đứng chờ ở cửa, vừa thấy bộ dáng gầy gò của Hạ Quân Bình, lập tức đỏ mắt, nhưng ngại vì trước mặt nhiều người, vất vả lắm mới ép được nước mắt chảy vào lại, kéo tay nhi tử sờ sờ vuốt vuốt một hồi, che miệng nói “Sao lại gầy nhiều như vậy?”
Hạ Quân Bình cười nói “Hài nhi lên đường từ đầu tháng chạp, nhưng bị bão tuyết ngăn giữa đường, phải tránh tạm trong núi rất nhiều ngày.”
Triệu thị thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình như thường, tin là thật, nên không hỏi nữa. Triệu lão gia nghe nói Yến thế tử đến, vội vàng ra nghênh đón, dắt cả Hạ Quân Bình đến phòng khách. Triệu thị mặc dù nhớ nhi tử, nhưng cũng biết lúc này không thể lôi hắn đi, đành tạm về phòng đợi.
Đợi chừng nửa canh giờ, Hạ Quân Bình mới trở lại, vừa vào phòng đã quỳ xuống đất khấu đầu, đàng hoàng nhận sai, “Hài nhi bất hiếu, không báo một tiếng đã đi mất, hại mẫu thân nóng ruột nóng gan, xin mẫu thân hãy trách phạt!”
Nhi tử không cần khen thưởng, cũng không nói một lời đã chạy theo tức phụ, Triệu thị nói không buồn là gạt người, nhưng mấy tháng qua, Triệu thị đã nghĩ thông rất nhiều chuyện. Từ mười tuổi Hạ Quân Bình đã lưu lạc bên ngoài, nếu không nhờ Trác Vân thu dưỡng, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí có thể sẽ thê thảm như trong giấc mơ. Hai người xem như thanh mai trúc mã, tình cảm tất nhiên sâu sắc hơn bình thường nhiều.
Triệu thị ân cần hỏi han “Sao chỉ có một mình con? Phương cô nương đâu?”
Hạ Quân Bình lặng lẽ quan sát vẻ mặt mẫu thân, thấy mẫu thân không có ý giận, biết mẫu thân cũng không vì vậy mà giận lây Trác Vân, mới yên lòng, đáp “A Vân và Tiểu Sơn, Tiểu Kiều đang ở tại nhà trọ Vân Bằng ngoài hẻm. Chúng ta cũng mau mua một căn nhà nhỏ dọn đi thôi!”
“Ở nhà trọ cũng tốt,” Triệu thị gật đầu nói “Dù sao đây cũng không phải là Hạ phủ, hôn sự của hai con lại chưa định. Đúng rồi,” Triệu thị nghĩ một chút rồi cẩn thận dặn dò, “Nếu con muốn mua nhà, hãy để biểu ca con ra mặt, con chưa quen nơi này, không biết chỗ nào tốt chỗ nào phức tạp, nếu mua lầm, Phương cô nương ở cũng không thoải mái!”
Hạ Quân Bình gật đầu đồng ý.
Hai người đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện tâm sự nên không chú ý thời gian, mãi cho đến khi nha hoàn tới mời đi ăn cơm, mới giật mình phát giác đã nói lâu như vậy.
Triệu lão gia mở tiệc chào mừng Hạ Quân Bình về. Hạ Quân Bình kính Triệu lão gia một ly xong thì nhất định không uống nữa. Triệu Hoài Kỳ tức giận tới mức nhảy dựng lên, nói “Bình ca nhi xưa nay luôn rất phóng khoáng, sao nay lại ngại ngùng như vậy, chỉ là uống một ly rượu, chẳng lẽ có ai dám quản đệ?”
Hạ Quân Bình sợ hắn hiểu lằm Trác Vân, đành kể việc mình bị thương cho bọn họ nghe, còn dặn đi dặn lại đừng để Triệu thị biết.
“Tên ngốc này, bị thương nặng như vậy mà vẫn gạt mọi người, hèn chi ta cứ thấy sắc mặt con không được tốt, còn gầy đi rất nhiều. Sáng mai ta sẽ lặng lẽ mời thái y tới khám cho con. Vết thương này nếu không cẩn thận điều dưỡng, coi chừng phải hối hận cả đời!” dilễn.đklàn.lê.qu;ký.đ;ôn Tuy Hạ Quân Bình nói rất qua loa, nhưng Triệu lão gia đã từng nghe nhi tử mình nói Hạ Quân Bình dũng mãnh như thế nào, nay hắn cũng bị thương thì chứng tỏ trận chiến hôm đó hẳn là rất kịch liệt. Triệu lão gia càng nghĩ càng sợ, luôn miệng nói “Con là mầm mống duy nhất của nhà họ Hạ, dù không vì mình, thì cũng hãy vì nhà họ Hạ, đừng tùy tiện liều mạng. Về sau con cứ ở lại Nghi Đô đi, cữu cữu sẽ giúp con tìm một công việc thoải mái, dù sao cũng tốt hơn ra ngoài chém chém giết giết nhiều!”
Hạ Quân Bình cười cười, không đồng ý cũng không phản đối. Triệu lão gia thấy vậy, sao lại không biết ý tưởng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói “Đứa nhỏ này, tính tình bướng bỉnh thật giống phụ thân con.” Sau đó không đề cập tới việc tìm cho hắn một công việc nhàn nhã nữa.
Buổi tối, Hạ Quân Bình nghỉ trong Triệu phủ, vẫn ở gian phòng lúc trước, chăn ấm nệm êm nhưng vẫn ngủ không yên.
Bắt đầu từ khi nào hắn đã không quen sự cô độc như thế này? Nếu trước khi ngủ không được thấy Trác Vân một lần sẽ không thể ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không thể nhắm mắt.
Hôm sau, mới sáng tinh mơ, Hạ Quân Bình đã tới phòng Triệu Hoài An lôi hắn ra khỏi chăn nói “Nhanh rửa mặt xong rồi theo đệ đi dạo, đệ muốn mua một căn nhà ở gần đây, không cần quá lớn, nhưng trong sân trồng nhiều hoa cỏ một chút, tốt nhất là phải có hoa quế…….”
Triệu Hoài An híp mắt như mộng du, bị Hạ Quân Bình xách ra cửa, tới ngoài, bị gió lạnh thổi cóng người, mới tỉnh táo lại một chút, tức giận đến mức muốn mắng người.
Hai người vừa ra cửa, đã thấy A Bành cỡi ngựa xông lại. A Bành thấy Hạ Quân Bình thì lập tức lộ vẻ vui mừng, hô to “Ta đang muốn đi tìm ngươi đây! Vương gia muốn gặp ngươi!”
Danh sách chương