Tuy Trần Thanh Tùng và bọn A Bành đều ngăn không cho Yến thế tử lên núi, nhưng Yến thế tử dù còn trẻ vẫn rất có khí thế, trừng một cái, ba người kia lập tức ngoan ngoãn im miệng, kéo tay Hạ Quân Bình dặn nhỏ “Bình ca nhi, ngươi phải bảo vệ Yến thế tử thật tốt, ngộ nhỡ có gì sơ xuất tất cả chúng ta đều phải gặp tao ương!”

Hạ Quân Bình thản nhiên nói “Chỉ cần thế tử biết điều, đương nhiên ta sẽ bảo đảm an toàn cho thế tử!” Nhưng nếu thế tử không biết điều… hừ hừ, không đợi mình ra tay, Trác Vân cũng đã cho hắn biết tay rồi!

Ba người kia lập tức bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, kéo tay Yến thế tử khuyên “Thế tử, trên đời chỗ nào không có cỏ thơm, với thân phận của ngài, về sau muốn nữ nhân kiểu nào chẳng có! Vị kia là một đóa hoa có gai, ngài hãy biết chừng mực, ngàn vạn lần đừng hoa chưa hái được, thì tay đã bị đâm chảy máu đầm đìa!”

Yến thế tử vẫn nhìn chằm chằm Trác Vân, giống như không hề nghe thấy những lời vừa rồi, phất tay nói “Được rồi, được rồi, ta tự biết!” Dứt lời, lại vui vẻ chạy nhanh tới trước mặt Trác Vân “Vân muội muội, có muốn ta dắt ngựa giúp muội không?”

Hạ Quân Bình giận tới mức có thể phun ra lửa, hận không thể đấm một quyền vào mặt Yến thế tử, hung hăng nhìn chằm chằm Yến thế tử, siết chặt nắm tay, phát ra những tiếng rắc rắc. Yến thế tử lập tức cảnh giác, chạy tới bên kia con ngựa, cười híp mắt nói chuyện với Trác Vân.

Nào biết, Trác Vân hoàn toàn không thèm quan tâm hắn, dọc đường chỉ nói chuyện với Hạ Quân Bình.

“Thư? Không phải mỗi lần ta đều hồi âm cho ngươi sao?”

“Nhưng lần nào cũng là Trụ Tử đại ca nói, không thấy ngươi nói với ta câu nào.” Vừa nhắc tới thư Trác Vân hồi âm, Hạ Quân Bình đã cảm thấy uất ức, vô thức lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, khiến Yến thế tử thấy cũng phải nổi da gà. Tiểu tử này bình thường giả bộ chững chạc, cả ngày nói không được mấy câu, nay tỏ vẻ tội nghiệp làm nũng, khiến người ta không cách nào liên hệ kẻ sém chút rạch bụng Trần Thành Tùng và người trước mắt này là một.

Yến thế tử nheo mắt liếc trộm Trác Vân một cái, trong lòng thầm nghĩ ‘Quả là không phải người một nhà, sẽ không vào một cửa’. Cô nương xinh đẹp này cỡi ngựa từ xa chạy tới tựa như một đám mây đỏ, dù là ai cũng phải hoảng hốt một hồi, sao có thể nghĩ nàng là cọp mẹ giết người không chớp mắt chứ!

Chậc chậc……. Yến thế tử càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn!

“Đại ca nói hay ta nói có gì khác nhau đâu, này, cẩn thận bậc thang!” Trác Vân vừa đi vừa nhắc Hạ Quân Bình chú ý dưới chân, “Bức thư mới đây, không phải ta đã tự mình viết hay sao? Ngươi tới Quảng Nguyên lúc nào, chẳng lẽ không nhận được?”

Hạ Quân Bình sững sờ, khổ não túm tóc nói “Ta chưa kịp xem.” Hắn cho rằng lần này cũng giống mấy lần trước, ai ngờ….

Trác Vân phất tay cười một cái “Không sao, tới tối ta sẽ nói lại với ngươi sau.”

Hạ Quân Bình nghe vậy, sướng đến phát điên. Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Trác Vân, nếu không do còn người khác ở đây, chỉ sợ đã sớm xông tới bày tỏ tâm sự. Nhưng Hạ Quân Bình vẫn không quên hỏi Trác Vân nguyên nhân rời khỏi Ích Châu, “Sao tự dưng ngươi lại rời Ích Châu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”

Trác Vân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đắc tội với một người, nên tránh đi một đoạn thời gian.”

“Vân muội muội đắc tội với ai?” Yến thế tử thò đầu ra, tò mò hỏi “Chẳng lẽ là Thứ sử Ích Châu? Sao Vân muội muội lại đắc tội với hắn? Nhưng không sao, ngươi tới Nghi Đô đi! Có ta làm chỗ dựa, bảo đảm ở Nghi Đô không ai dám làm gì ngươi!”

Mạnh đại tiểu thư “Hừ…” một tiếng.

Trác Vân cười cười, nói nhỏ với Hạ Quân Bình “Tính ra cũng là người quen của ngươi, Lục Phong, Lục đại thiếu ở kinh thành, không phải ngươi từng nói người đó là biểu ca họ hàng xa của ngươi sao?”

Hạ Quân Bình sững người một lát, bỗng nhớ ra một chuyện từ rất nhiều năm trước. diẽ'nbedLangleq:uyondon Trí nhớ của Hạ Quân Bình rất tốt, dù đã trôi qua nhiều năm, vẫn nhớ rõ như in biểu tình lúc đó của Trác Vân khi nhắc tới Lục Phong. Hắn không biết rốt cuộc Lục Phong và Trác Vân có quan hệ gì, nhưng hắn lại rất khẳng định, Lục Phong có một ý nghĩa không tầm thường với Trác Vân.

“Lục đại thiếu?” Yến thế tử hét lớn “Ta biết hắn, cuối tháng sáu hắn có tới Nghi Đô một lần, có vẻ rất khiêm tốn lễ độ, khiến phụ vương ta khen không dứt lời! Sao Vân muội muội lại đắc tội với hắn?”

Trác Vân tránh nặng tìm nhẹ, cười nói “Cũng trách ta, nói xấu hắn lại bị hắn bắt gặp.”

Yến thế tử lập tức cười to, “Ha ha, thì ra Vân muội muội cũng làm những chuyện như vậy! Nói thật, tuy phụ vương ta vẫn luôn khen hắn, nhưng ta lại không thích hắn lắm! Còn trẻ mà quá lão luyện, thật không thú vị! Vẫn là Bình ca nhi tốt nhất.”

Bốn người vừa đi vừa nói, đến sườn núi thì bị ngăn lại, người kia thấy có Mạnh đại tiểu thư mới cho đi tiếp.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Trác Vân tiến gần lại, nói nhỏ bên tai Hạ Quân Bình, “Mấy năm nay sức khỏe Mạnh tiền bối không được tốt lắm, luôn lo lắng cho Tiểu Vũ không có ai chăm sóc.”

Hạ Quân Bình lập tức hiểu ý, gật đầu với Trác Vân. Hắn muốn kéo Trác Vân nói riêng vài lời, chỉ tiếc có nhiều người bên cạnh, nhất là Yến thế tử vẫn luôn nhìn chằm chằm, nên ngượng ngùng không nói, chỉ nhìn Trác Vân dịu dàng nói “Ta sẽ chú ý.”

Bốn người vừa vào sơn trại, Mạnh lão đầu đã nhận được tin, lập tức ra đón, khi nghe có Yến thế tử tự mình lên núi, thì hơi bất ngờ, nhìn chằm chằm Yến thế tử với vẻ dò xét. Lúc này Yến thế tử bỗng trở nên rất nghiêm túc, bỏ đi vẻ cợt nhã, giống như biến thành một người hoàn toàn khác.

Mạnh lão đầu mời Yến thế tử và Hạ Quân Bình vào thư phòng, Trác Vân và Mạnh đại tiểu thư thì đi vào nhà trong thay quần áo. Hôm nay Trác Vân ăn mặc khác hẳn mọi ngày, từ lúc lên núi đã bị mọi người chú ý mãi, con mắt của những hán tử sống riết trên núi chưa từng gặp nữ nhân như dính hẳn trên người nàng, khiến nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.

“Vân tỷ tỷ….” lúc thay quần áo, Mạnh đại tiểu thư chợt nói “Hạ đại ca thích tỷ.”

Tay Trác Vân chậm lại, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường lại, cười nói “Muội mới mấy tuổi đã biết thích hay không thích rồi?”

Mạnh đại tiểu thư không phục, bĩu môi phản bác “Đương nhiên! Tên thế tử kia miệng luôn tỷ tỷ muội muội liên tục, thật ra bụng đầy ý xấu, Vân tỷ tỷ đừng tin hắn!” Dứt lời, lại che miệng cười nói “Vân tỷ tỷ thông minh hơn muội nhiều, sao có thể không nhận ra đúng không?”

Trác Vân không lên tiếng, chỉ cười khổ. Sao nàng lại không nhận ra Hạ Quân Bình thích nàng chứ! Tiểu quỷ kia chỉ còn kém không viết rõ lên mặt thôi, ngay cả tiểu cô nương này còn nhận ra huống chi là nàng, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị cho việc tiếp nhận một đoạn tình cảm khác.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, tâm tình của Trác Vân đã thay đổi rất lớn, tình cảm ký thác duy nhất đời trước đã bị chứng thật rằng chỉ là một trò đùa, nhưng dù có kiên cường thế nào, cũng không thể lập tức buông bỏ được. Mặc dù nàng đã cố gắng xem Lục Phong là người qua đường xa lạ, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có như một cây gai đâm thật sâu vào tim nàng, dù nhổ đi, vẫn khó tránh khỏi việc lưu lại một cái lỗ đầy máu, há có thể khép lại chỉ trong mấy tháng? Trác Vân gõ một cái lên trán Mạnh đại tiểu thư, dịu dàng nói “Chuyện của người lớn, tiểu cô nương như muội đừng quan tâm!” Mỗi khi nhớ tới Hạ Quân Bình, nàng vừa áy náy vừa không biết phải đáp lại tình cảm chân thành kia như thế nào. Hạ Quân Bình lớn lên bên nàng từ nhỏ, không ai hiểu rõ tính tình cố chấp của tiểu quỷ đó bằng nàng. Mỗi ngày luyện võ từ sáng sớm tới tối mịt, chưa có ngày nào trễ, điểm này ngay cả nàng cũng tự thẹn không bằng.

Rốt cuộc phải đối mặt với hắn như thế nào đây? Thật nhức đầu!

Trác Vân thầm nghĩ, lần này Hạ Quân Bình mang trách nhiệm trong người sẽ không có can đảm thổ lộ với nàng, nên cứ giả bộ không biết gì hết, đối xử như thường là được. diẽnadan.;flemquydsb/on Nàng sợ Mạnh đại tiểu thư vô ý nói những lời khiến người ta lúng túng, bèn dặn dò một phen. Mạnh đại tiểu thư tuy không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

“Như vậy được không?” Mạnh đại tiểu thư chống cằm nhìn Trác Vân, hỏi “Hạ đại ca thấy tỷ đối xử lạnh nhạt, nói không chừng sẽ cho là tỷ không thích mình, mà đau lòng chết mất!”

“Ta đối xử lạnh nhạt với hắn lúc nào?” Trác Vân lập tức sốt ruột hỏi “Ta đối xử với hắn không tốt sao?”

Mạnh đại tiểu thư lắc đầu “Hạ đại ca cứ vây quanh tỷ, còn tỷ tuy cũng nói với Hạ đại ca mấy câu, nhưng chẳng có vẻ thân thiết gì cả. Ôi, khẳng định Hạ đại ca đang rất đau lòng!”

Trác Vân im lặng không nói lời nào. Mạnh đại tiểu thư cười ha ha, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên mông, nhảy chân sáo ra ngoài. Trác Vân híp mắt nhìn ra cửa, nàng cảm thấy lòng mình rất loạn, không tìm thấy lối rá.

Trác Vân ngồi trong phòng ngây ngẩn một hồi, cho tới khi Hạ Quân Bình bước vào, vỗ lên vai nàng một cái, nàng mới giật mình mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình hồi lâu, rồi chợt cúi đầu, hỏi nhỏ “Bàn với Mạnh tiền bối sao rồi?”

Hạ Quân Bình ngồi xuống bên cạnh Trác Vân, tự rót cho mình một chén nước, sau đó chậm rãi nói “Lúc đầu, thế tử nói toàn những điều lớn lao với Mạnh tiền bối, nhưng Mạnh tiền bối vẫn không tỏ thái độ gì, sau đó ta nói ngài không vì các huynh đệ trên núi thì cũng phải vì Mạnh đại tiểu thư chứ, Mạnh tiền bối mới tỏ thái độ.”

Theo như trí nhớ của Trác Vân thì Mạnh tiền bối chỉ còn sống được bốn năm năm gì nữa thôi. Có lẽ bản thân lão cũng biết vậy nên mới đến Ích Châu tìm đại phu. Mạnh tiền bối đi rồi, chỉ còn lại Tiểu Vũ lẻ loi một người, sao có thể trấn áp nổi những thuộc hạ đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy kia?

“Đã quyết định rồi sao?”

Hạ Quân Bình đáp “Thế tử và Mạnh tiền bối đang bàn bạc cụ thể hơn. Ta tìm cớ ra ngoàikiếm ngươi.” Hạ Quân Bình nói xong nở nụ cười rực rỡ, trong nháy mắt đó, không khí xung quanh dường như cũng trở nên tươi vui hơn.

Trác Vân vội quay mặt sang chỗ khác không nhìn Hạ Quân Bình nhưng giọng nói cũng rất ôn hòa “Chuyện lần trước ngươi viết thư kể, giờ sao rồi?”

Hạ Quân Bình lập tức lộ vẻ mặt như ăn phải khổ qua đắng, than thở “Ta cũng không biết. Ta đi lòng vòng trước cổng nhà Ngô tướng quân mấy ngày vẫn không dám đi vào. Ta cũng không dám nói với cữu cữu, sợ mẫu thân biết, ngươi lại không bên cạnh, ta chẳng có ai để tâm sự hết!” Hạ Quân Bình vừa nói chuyện vừa lộ vẻ đáng thương như một chú chó con bị người vứt bỏ.

Trác Vân thấy vậy, rốt cuộc không đành lòng, nhỏ giọng nói “Ngô tướng quân chính là phụ thân của đại tiểu thư điêu ngoa chúng ta gặp ở Hồng Thành?”

“Đúng vậy.” Hạ Quân Bình nhíu mày nói “Ngô tướng quân là huynh trưởng của Yến vương phi. Ta đã lén đi nhìn một lần, có vẻ là nhân tài, chỉ có điều, vị đại tiểu thư kia lại rất khó chiều.”

Ngô đại tiểu thư kia từ nhỏ không có mẫu thân dạy dỗ, nên tính tình điêu ngoa tùy hứng, nếu Triệu thị thật sự vào cửa nhà họ Ngô, sợ rằng sẽ không được sống thoải mái.

Trác Vân cười nói “Vị đại tiểu thư kia tuổi đã không nhỏ, hai năm nữa cũng phải lập gia đình thôi! Nếu Ngô tướng quân thật lòng, chút chuyện nhỏ này há có thể không giải quyết nổi? Ngươi cứ lén tìm Ngô tướng quân nói, nếu không thành, cũng không hại gì.”

Đời trước, để ám sát Hạ Quân Bình, Trác Vân đã tìm hiểu không ít chuyện về hắn, tất nhiên biết việc Triệu thị sẽ gả cho Ngô tướng quân, chuyện này xảy ra trước khi Hạ Quân Bình được tìm về Nghi Đô, nên Hạ Quân Bình và Triệu thị luôn bất hòa. Nay, Hạ Quân Bình có thể chủ động quan tâm như vậy, có thể nói là một tiến bộ lớn.

Đời trước Triệu thị và Ngô tướng quân thành thân xong sống rất hòa hợp, bốn năm sau sinh được một nhi tử. Hạ Quân Bình mặc dù không thích Triệu thị và Ngô tướng quân, nhưng lại cực kỳ yêu thương đệ đệ này. Trác Vân hi vọng đời này Hạ Quân Bình cũng có đệ đệ, không nói có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng ít nhất Hạ Quân Bình sẽ không cô độc.

Hạ Quân Bình nghe vậy, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt thoải mái, nghiêng đầu một cái, thuận thế tiến lại gần vai Trác Vân, nói “Vẫn là a Vân tốt nhất, tâm sự với ngươi xong, ta cảm thấy thoái mái hơn nhiều.”

Trác Vân cứng người, nhưng rốt cuộc vẫn không đẩy Hạ Quân Bình ra, chỉ cười nói “Được rồi, còn không mau tránh ra!”

Hạ Quân Bình chỉ cười, nhìn Trác Vân với ánh mắt dịu dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện