Tống Duệ Văn đưa cuốn sổ ghi cặn kẽ tất cả thu chi cho Trác Vân kiểm ra. Trác Vân xem xong cảm thấy người trước mắt rất có tài, việc thu chi ghi rất rõ ràng, dù là người quản lý sổ sách của núi Phương Đầu trước kia cũng không nhất định làm được tốt như vậy.
Trác Vân nghe nói con trai trưởng của những gia đình buôn bán lớn bên Chiết Giang đã được bồi dưỡng gảy bàn tính, ghi sổ từ nhỏ, chẳng lẽ ông chủ Tống cũng như vậy? Nhưng nếu thế tại sao ông chủ Tống lại lưu lạc tới mức chỉ có thể dựa vào một tiệm thuốc nho nhỏ để sống qua ngày như hôm nay? Trác Vân tuy có nghi vấn, nhưng không lên tiếng hỏi, chỉ tay vào con số trên quyển sổ cười cười. Tống Duệ Văn trầm giọng hỏi, “Phương cô nương có ý kiến?”
Trác Vân gật đầu, “Quá nhiều! Nói thật, ta và đại ca không giúp được bao nhiêu, chỉ bỏ vào chút bạc, còn lại tất cả tiền là do ông chủ Tống kiếm giúp, nếu hợp tác với người khác, ông chủ Tống cũng có thể làm được tương tự. Sau này cứ chia ba bảy, tiền công ngoài định mức lại tính riêng, ông chủ Tống thấy thế nào?”
Nghe vậy, Tống Duệ Văn cảm thấy rất bất ngờ, lần trước lúc bán Nhân sâm, Trác Vân biểu hiện rất mạnh mẽ khôn khéo, tính toán tỉ mỉ, có vẻ là một đứa nhỏ tham tiền, nhưng hôm nay lại biến thành rất hào phóng. Tống Duệ Văn bỗng cảm thấy Trác Vân rất khác người.
Tống Duệ Văn là người thông minh, chỉ thoáng nghĩ đã hiểu được nguyên nhân Trác Vân làm vậy. Cái này gọi là thả dây dài bắt con cá lớn! Tống Duệ Văn vừa thấy buồn cười vừa vui vẻ khi biết mình có thể trở thành ‘cá lớn’ trong mắt người khác.
“Nếu Phương cô nương đã kiên trì như vậy,” Tống Duệ Văn ngầm hiểu cười với Trác Vân, “Tống mỗ cung kính không bằng nghe theo!”
Hai người đều cười to lên. Với Trác Vân mà nói, lời nói của Tống Duệ Văn đã giải quyết tất cả buồn phiền của nàng. Đời này Trác Vân quan tâm nhất chỉ có hai chuyện, một là sống chết của Lục Phong, hai là tương lai của Trụ Tử. Trác Vân không rõ lắm kiếp này nàng sẽ gặp được những chuyện gì, mặc dù nàng đã quyết định sẽ cách Lục Phong thật xa, nếu giống như diễn tiến của kiếp trước, nàng có thể vượt qua những ngày bình yên. Nhưng, chuyện tương lai ai có thể nói trước được, ngộ nhỡ nàng lại một lần nữa vào núi làm cướp thì sao, chẳng lẽ cũng kéo cả Trụ Tử theo?
Trác Vân rất rõ tính Trụ Tử, đàng hoàng thật thà lại không quyết đoán, giúp người làm việc thì được, chứ tự mình làm thì quả thật còn khó hơn lên trời, chẳng bằng giao cho ông chủ Tống, được che chở, cả đời vô lo.
Tống Duệ Văn nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày thứ ba bắt đầu ra ngoài thu mua dược liệu. Lúc này Trác Vân không cho Trụ Tử đi theo, để Tống Duệ Văn dắt Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đi giúp, về phần Hạ Quân Bình, Trác Vân không đi, tự nhiên Hạ Quân Bình cũng không đi.
Nhân lúc ông chủ Tống đi mua dược liệu, mỗi ngày Trác Vân đều đốc thúc Trụ Tử luyện võ bắn tên, khiến Trụ Tử không ngừng kêu khổ.
“Trên đường rất yên bình, không có nhiều cướp đâu.” Trụ Tử muốn thuyết phục Trác Vân, “Bọn ta đi một chuyến, tổng cộng chỉ gặp hai nhóm người, ai cũng đói đến xanh xao vàng vọt, làm gì có sức. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều vừa tiến lên đã dọa bọn họ chạy mất rồi!”
Hạ Quân Bình ở bên cạnh kéo căng cây cung, bắn ra, chỉ nháy mắt mũi tên đã biến mất không thấy, cắm chính xác vào điểm hồng trên tấm bia cách năm mươi bước. l!quy#don Trụ Tử hé miệng ngẩn người hồi lâu, không đợi Trác Vân nói, đã nhanh chóng cầm mũi tên đi theo Hạ Quân Bình luyện tập.
Trác Vân biết Trụ Tử rất bướng, đã quyết ý là mười con trâu cũng kéo không lại. Vì vậy, nàng chẳng thèm giải thích gì với Trụ Tử cả, chỉ xụ mặt ra lệnh cho Trụ Tử luyện võ với Hạ Quân Bình.
So với Trụ Tử, Hạ Quân Bình quả thật có thể nói là rất nghe lời, chẳng cần Trác Vân nói, mỗi ngày trời chưa sáng đã lo thức dậy tập võ, đến mức mất ăn mất ngủ. Điều này làm cho Trác Vân phải cảm thán, khó trách tương lai Hạ Quân Bình có thể thành đại tướng quân, cái khác không nói, chỉ riêng về nghị lực đã hơn hẳn người thường.
Thậm chí, Hạ Quân Bình còn lén Trác Vân khuyên Trụ Tử, “Đại ca đừng cho là mình theo ông chủ Tống ra ngoài một chuyến là cái gì cũng biết hết! Lần trước mới đem theo bao nhiêu? Tổng hàng hóa không đến một trăm lượng, sợ rằng còn chưa đầy một xe ngựa, nên bọn cướp mới không thèm để mắt tới, lười cướp. Sau này chúng ta mở rộng buôn bán, hàng hóa nhiều lên, sao bọn cướp có thể trơ mắt bỏ qua? Không nói cướp trong núi, đến mùa đông, dân chạy nạn đều tụ thành nhóm, một hai nhóm không sợ, nhưng mười mấy nhóm thì sao? Đại ca đánh thắng được không? Không giỏi võ thì sợ rằng ngay cả tính mạng cũng khó giữ! Đại ca không coi trọng tính mạng mình thì thôi, nhưng không thèm nghĩ cho Trác Vân sao?”
Trụ Tử nghe vậy tự thấy xấu hổ không phản bác được. Hạ Quân Bình nghiêm túc vỗ vỗ lưng Trụ Tử, trịnh trọng nói, “Đại ca tự suy nghĩ cho kỹ đi!” Dứt lời, còn vừa lắc đầu vừa cố làm ra vẻ bất đắc dĩ bước đi. Trác Vân thấy dáng vẻ vụng về ra vẻ ông cụ non của Hạ Quân Bình, trong lòng lại hơi hơi cảm động.
Tống Duệ Văn ra ngoài bảy ngày, lúc về dược liệu đã đủ, bèn lập tức liên hệ xe ngựa chuẩn bị chở dược liệu đến đất Yến. Lần này, tiền trong tay Tống Duệ Văn đã tăng thêm không ít, nên thu ước chừng hơn ngàn cân dược liệu, chất lên hai chiếc xe ngựa. Bởi vì trời đã rét đậm, Ích Châu đã có tuyết mấy ngày nay, Tống Duệ Văn cố ý mua thật nhiều vải dầu tỉ mỉ bao hết trong ngoài xe ngựa.
“Chuyến này không dễ đi, trời đông giá rét, phía bắc Ích Châu đã bắt đầu có tuyết lạnh thấu xương, ra cửa xem như đi chịu tội. Phương cô nương đã nghĩ kỹ chưa, thật muốn đi theo?” Tống Duệ Văn nhìn Trác Vân, tận tình khuyên nhủ, “Theo lý, trong bọn chỉ có mình Phương cô nương là nữ hài tử, ở lại trông nhà là tốt nhất. Có A Đông và Diệp Tử, dầu gì cũng có bạn.”
Hạ Quân Bình không vui, hét lớn, “Ông chủ Tống đừng xem thường Trác Vân, Trác Vân rất lợi hại đó! Nha đầu này không biết học võ công từ đâu, tay chân còn linh hoạt hơn ta nhiều, sợ rằng Trụ Tử đại ca cũng không phải là đối thủ. Chỉ mấy trận tuyết, có gì mà sợ! Ở lại trong thành ta lại lo Trác Vân sẽ rảnh tới mức sinh bệnh đó!”
Tống Duệ Văn nhìn Trác Vân với ánh mắt nghi ngờ, không tin tưởng lời Hạ Quân Bình lắm. Trác Vân vẫn cười như cũ, nhưng giọng nói rất kiên định, “Lần trước đã nói muốn đi theo ông chủ Tống ra ngoài một chuyến lại không thành, lần này giá nào cũng phải đi theo để học hỏi mới được!”
Tống Duệ Văn thấy Trác Vân kiên trì, cũng không cản nữa, chỉ dặn nàng chuẩn bị nhiều quần áo dầy để tránh bị đông lạnh trên đường.
Xe ngựa Tống Duệ Văn thuê khá rộng rãi, sáu người ngồi cũng không quá chật, dĩ nhiên, một phần cũng là vì trong đó có bốn người đều là thiếu niên choai choai. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đã từng đi theo Tống Duệ Văn nên biết được nhiều thứ hơn Hạ Quân Bình, dọc đường đi không ngừng kể cho Hạ Quân Bình nghe để nâng cao hiểu biết về đất Yến. llexqqy./don Hạ Quân Bình vừa xì mũi xem thường, lại vừa vễnh tai nghe không bỏ sót chữ nào.
“Trông bộ dáng ngông cuồng của hai đứa nó kìa, hừ..... Người không biết còn tưởng bọn nó giỏi lắm! Chỉ đến một huyện nhỏ của đất Yến thì tính cái gì! Di phụ của ta làm quan lớn bên cạnh Yến vương đó!” Hạ Quân Bình nói nhỏ bên tai Trác Vân, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, rất ngứa.
Trác Vân vuốt vuốt lỗ tai, ngước mắt nhìn Hạ Quân Bình, kinh ngạc hỏi, “Di phụ của ngươi làm quan ở đất Yến?” Vậy sao hắn không tới đó nhờ giúp đỡ?
Hạ Quân Bình lập tức đoán được ý của Trác Vân, mặt tái đi, cúi thấp đầu nói nhỏ, “Sau khi nhà ta bị tịch thu, nhiều đường tỷ đã bị phu quân bỏ. Di mẫu và di phụ ta bỏ trốn đến đất Yến từ trước, ta không rõ lắm di mẫu có phải cũng bị......” Hạ Quân Bình không nói tiếp, nhưng giọng nói nghẹn ngào, hiển nhiên rất thương cảm.
Trác Vân thường thấy Hạ Quân Bình giống như một con mèo xù lông xấu tính, thỉnh thoảng thấy vẻ đáng thương như chó con bị vứt bỏ của Hạ Quân Bình thì lại mềm lòng, giơ tay lên, dừng một chút, rốt cuộc vẫn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hạ Quân Bình khuyên “Có cơ hội chúng ta sẽ đi hỏi thăm thử, nói không chừng, tình huống lại tốt hơn ngươi nghĩ nhiều.”
Trác Vân cảm thấy di mẫu của Hạ Quân Bình có lẽ vẫn sống rất tốt, bởi vì đời trước, Hạ Quân Bình sẽ đi đất Yến, nếu không có ai tiến cử , một người không hề có gốc gác như tiểu quỷ này sao có thể trong một thời gian ngắn đã trở nên nổi bật, về sau gần ba mươi tuổi đã trở thành đại tướng quân của nước Yến.
“Yến vương mặc dù chưa phản, nhưng luôn không hợp với hoàng thượng, hoàng thượng tra xét nhà họ Hạ, Yến vương muốn mua lòng người, nói không chừng sẽ cố ý làm ngược lại, trọng dụng nhà họ Hạ. Di mẫu di phụ của ngươi tất sẽ bình yên vô sự.” Trác Vân nói nhỏ với Hạ Quân Bình, cũng không biết có phải chỉ vì để an ủi hay không.
“Thật vậy chăng?” giọng Hạ Quân Bình khàn khàn, “Phương Trác Vân, thật ra thì ngươi mong di mẫu ta sống thật tốt, sau đó nhận ta về đúng không?” Hạ Quân Bình hít mũi một cái, vẻ mặt vô tội lại quật cường, “Ta đã sớm biết ngươi không thích ta! Nhất là khoảng thời gian trước, cả ngày cứ lạnh như băng, thật giống như ta có thâm thù đại hận gì với ngươi!”
“Ta không đi!” Hạ Quân Bình cố ý nhìn chằm chằm Trác Vân với vẻ hung hăng, giống như muốn chống đối nàng, “Không đi, cho ngươi tức chết!”
Trác Vân dở khóc dở cười, vỗ đầu Hạ Quân Bình một cái thật mạnh, “Được rồi, ngủ đi!”
Trác Vân nghe nói con trai trưởng của những gia đình buôn bán lớn bên Chiết Giang đã được bồi dưỡng gảy bàn tính, ghi sổ từ nhỏ, chẳng lẽ ông chủ Tống cũng như vậy? Nhưng nếu thế tại sao ông chủ Tống lại lưu lạc tới mức chỉ có thể dựa vào một tiệm thuốc nho nhỏ để sống qua ngày như hôm nay? Trác Vân tuy có nghi vấn, nhưng không lên tiếng hỏi, chỉ tay vào con số trên quyển sổ cười cười. Tống Duệ Văn trầm giọng hỏi, “Phương cô nương có ý kiến?”
Trác Vân gật đầu, “Quá nhiều! Nói thật, ta và đại ca không giúp được bao nhiêu, chỉ bỏ vào chút bạc, còn lại tất cả tiền là do ông chủ Tống kiếm giúp, nếu hợp tác với người khác, ông chủ Tống cũng có thể làm được tương tự. Sau này cứ chia ba bảy, tiền công ngoài định mức lại tính riêng, ông chủ Tống thấy thế nào?”
Nghe vậy, Tống Duệ Văn cảm thấy rất bất ngờ, lần trước lúc bán Nhân sâm, Trác Vân biểu hiện rất mạnh mẽ khôn khéo, tính toán tỉ mỉ, có vẻ là một đứa nhỏ tham tiền, nhưng hôm nay lại biến thành rất hào phóng. Tống Duệ Văn bỗng cảm thấy Trác Vân rất khác người.
Tống Duệ Văn là người thông minh, chỉ thoáng nghĩ đã hiểu được nguyên nhân Trác Vân làm vậy. Cái này gọi là thả dây dài bắt con cá lớn! Tống Duệ Văn vừa thấy buồn cười vừa vui vẻ khi biết mình có thể trở thành ‘cá lớn’ trong mắt người khác.
“Nếu Phương cô nương đã kiên trì như vậy,” Tống Duệ Văn ngầm hiểu cười với Trác Vân, “Tống mỗ cung kính không bằng nghe theo!”
Hai người đều cười to lên. Với Trác Vân mà nói, lời nói của Tống Duệ Văn đã giải quyết tất cả buồn phiền của nàng. Đời này Trác Vân quan tâm nhất chỉ có hai chuyện, một là sống chết của Lục Phong, hai là tương lai của Trụ Tử. Trác Vân không rõ lắm kiếp này nàng sẽ gặp được những chuyện gì, mặc dù nàng đã quyết định sẽ cách Lục Phong thật xa, nếu giống như diễn tiến của kiếp trước, nàng có thể vượt qua những ngày bình yên. Nhưng, chuyện tương lai ai có thể nói trước được, ngộ nhỡ nàng lại một lần nữa vào núi làm cướp thì sao, chẳng lẽ cũng kéo cả Trụ Tử theo?
Trác Vân rất rõ tính Trụ Tử, đàng hoàng thật thà lại không quyết đoán, giúp người làm việc thì được, chứ tự mình làm thì quả thật còn khó hơn lên trời, chẳng bằng giao cho ông chủ Tống, được che chở, cả đời vô lo.
Tống Duệ Văn nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày thứ ba bắt đầu ra ngoài thu mua dược liệu. Lúc này Trác Vân không cho Trụ Tử đi theo, để Tống Duệ Văn dắt Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đi giúp, về phần Hạ Quân Bình, Trác Vân không đi, tự nhiên Hạ Quân Bình cũng không đi.
Nhân lúc ông chủ Tống đi mua dược liệu, mỗi ngày Trác Vân đều đốc thúc Trụ Tử luyện võ bắn tên, khiến Trụ Tử không ngừng kêu khổ.
“Trên đường rất yên bình, không có nhiều cướp đâu.” Trụ Tử muốn thuyết phục Trác Vân, “Bọn ta đi một chuyến, tổng cộng chỉ gặp hai nhóm người, ai cũng đói đến xanh xao vàng vọt, làm gì có sức. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều vừa tiến lên đã dọa bọn họ chạy mất rồi!”
Hạ Quân Bình ở bên cạnh kéo căng cây cung, bắn ra, chỉ nháy mắt mũi tên đã biến mất không thấy, cắm chính xác vào điểm hồng trên tấm bia cách năm mươi bước. l!quy#don Trụ Tử hé miệng ngẩn người hồi lâu, không đợi Trác Vân nói, đã nhanh chóng cầm mũi tên đi theo Hạ Quân Bình luyện tập.
Trác Vân biết Trụ Tử rất bướng, đã quyết ý là mười con trâu cũng kéo không lại. Vì vậy, nàng chẳng thèm giải thích gì với Trụ Tử cả, chỉ xụ mặt ra lệnh cho Trụ Tử luyện võ với Hạ Quân Bình.
So với Trụ Tử, Hạ Quân Bình quả thật có thể nói là rất nghe lời, chẳng cần Trác Vân nói, mỗi ngày trời chưa sáng đã lo thức dậy tập võ, đến mức mất ăn mất ngủ. Điều này làm cho Trác Vân phải cảm thán, khó trách tương lai Hạ Quân Bình có thể thành đại tướng quân, cái khác không nói, chỉ riêng về nghị lực đã hơn hẳn người thường.
Thậm chí, Hạ Quân Bình còn lén Trác Vân khuyên Trụ Tử, “Đại ca đừng cho là mình theo ông chủ Tống ra ngoài một chuyến là cái gì cũng biết hết! Lần trước mới đem theo bao nhiêu? Tổng hàng hóa không đến một trăm lượng, sợ rằng còn chưa đầy một xe ngựa, nên bọn cướp mới không thèm để mắt tới, lười cướp. Sau này chúng ta mở rộng buôn bán, hàng hóa nhiều lên, sao bọn cướp có thể trơ mắt bỏ qua? Không nói cướp trong núi, đến mùa đông, dân chạy nạn đều tụ thành nhóm, một hai nhóm không sợ, nhưng mười mấy nhóm thì sao? Đại ca đánh thắng được không? Không giỏi võ thì sợ rằng ngay cả tính mạng cũng khó giữ! Đại ca không coi trọng tính mạng mình thì thôi, nhưng không thèm nghĩ cho Trác Vân sao?”
Trụ Tử nghe vậy tự thấy xấu hổ không phản bác được. Hạ Quân Bình nghiêm túc vỗ vỗ lưng Trụ Tử, trịnh trọng nói, “Đại ca tự suy nghĩ cho kỹ đi!” Dứt lời, còn vừa lắc đầu vừa cố làm ra vẻ bất đắc dĩ bước đi. Trác Vân thấy dáng vẻ vụng về ra vẻ ông cụ non của Hạ Quân Bình, trong lòng lại hơi hơi cảm động.
Tống Duệ Văn ra ngoài bảy ngày, lúc về dược liệu đã đủ, bèn lập tức liên hệ xe ngựa chuẩn bị chở dược liệu đến đất Yến. Lần này, tiền trong tay Tống Duệ Văn đã tăng thêm không ít, nên thu ước chừng hơn ngàn cân dược liệu, chất lên hai chiếc xe ngựa. Bởi vì trời đã rét đậm, Ích Châu đã có tuyết mấy ngày nay, Tống Duệ Văn cố ý mua thật nhiều vải dầu tỉ mỉ bao hết trong ngoài xe ngựa.
“Chuyến này không dễ đi, trời đông giá rét, phía bắc Ích Châu đã bắt đầu có tuyết lạnh thấu xương, ra cửa xem như đi chịu tội. Phương cô nương đã nghĩ kỹ chưa, thật muốn đi theo?” Tống Duệ Văn nhìn Trác Vân, tận tình khuyên nhủ, “Theo lý, trong bọn chỉ có mình Phương cô nương là nữ hài tử, ở lại trông nhà là tốt nhất. Có A Đông và Diệp Tử, dầu gì cũng có bạn.”
Hạ Quân Bình không vui, hét lớn, “Ông chủ Tống đừng xem thường Trác Vân, Trác Vân rất lợi hại đó! Nha đầu này không biết học võ công từ đâu, tay chân còn linh hoạt hơn ta nhiều, sợ rằng Trụ Tử đại ca cũng không phải là đối thủ. Chỉ mấy trận tuyết, có gì mà sợ! Ở lại trong thành ta lại lo Trác Vân sẽ rảnh tới mức sinh bệnh đó!”
Tống Duệ Văn nhìn Trác Vân với ánh mắt nghi ngờ, không tin tưởng lời Hạ Quân Bình lắm. Trác Vân vẫn cười như cũ, nhưng giọng nói rất kiên định, “Lần trước đã nói muốn đi theo ông chủ Tống ra ngoài một chuyến lại không thành, lần này giá nào cũng phải đi theo để học hỏi mới được!”
Tống Duệ Văn thấy Trác Vân kiên trì, cũng không cản nữa, chỉ dặn nàng chuẩn bị nhiều quần áo dầy để tránh bị đông lạnh trên đường.
Xe ngựa Tống Duệ Văn thuê khá rộng rãi, sáu người ngồi cũng không quá chật, dĩ nhiên, một phần cũng là vì trong đó có bốn người đều là thiếu niên choai choai. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đã từng đi theo Tống Duệ Văn nên biết được nhiều thứ hơn Hạ Quân Bình, dọc đường đi không ngừng kể cho Hạ Quân Bình nghe để nâng cao hiểu biết về đất Yến. llexqqy./don Hạ Quân Bình vừa xì mũi xem thường, lại vừa vễnh tai nghe không bỏ sót chữ nào.
“Trông bộ dáng ngông cuồng của hai đứa nó kìa, hừ..... Người không biết còn tưởng bọn nó giỏi lắm! Chỉ đến một huyện nhỏ của đất Yến thì tính cái gì! Di phụ của ta làm quan lớn bên cạnh Yến vương đó!” Hạ Quân Bình nói nhỏ bên tai Trác Vân, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, rất ngứa.
Trác Vân vuốt vuốt lỗ tai, ngước mắt nhìn Hạ Quân Bình, kinh ngạc hỏi, “Di phụ của ngươi làm quan ở đất Yến?” Vậy sao hắn không tới đó nhờ giúp đỡ?
Hạ Quân Bình lập tức đoán được ý của Trác Vân, mặt tái đi, cúi thấp đầu nói nhỏ, “Sau khi nhà ta bị tịch thu, nhiều đường tỷ đã bị phu quân bỏ. Di mẫu và di phụ ta bỏ trốn đến đất Yến từ trước, ta không rõ lắm di mẫu có phải cũng bị......” Hạ Quân Bình không nói tiếp, nhưng giọng nói nghẹn ngào, hiển nhiên rất thương cảm.
Trác Vân thường thấy Hạ Quân Bình giống như một con mèo xù lông xấu tính, thỉnh thoảng thấy vẻ đáng thương như chó con bị vứt bỏ của Hạ Quân Bình thì lại mềm lòng, giơ tay lên, dừng một chút, rốt cuộc vẫn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hạ Quân Bình khuyên “Có cơ hội chúng ta sẽ đi hỏi thăm thử, nói không chừng, tình huống lại tốt hơn ngươi nghĩ nhiều.”
Trác Vân cảm thấy di mẫu của Hạ Quân Bình có lẽ vẫn sống rất tốt, bởi vì đời trước, Hạ Quân Bình sẽ đi đất Yến, nếu không có ai tiến cử , một người không hề có gốc gác như tiểu quỷ này sao có thể trong một thời gian ngắn đã trở nên nổi bật, về sau gần ba mươi tuổi đã trở thành đại tướng quân của nước Yến.
“Yến vương mặc dù chưa phản, nhưng luôn không hợp với hoàng thượng, hoàng thượng tra xét nhà họ Hạ, Yến vương muốn mua lòng người, nói không chừng sẽ cố ý làm ngược lại, trọng dụng nhà họ Hạ. Di mẫu di phụ của ngươi tất sẽ bình yên vô sự.” Trác Vân nói nhỏ với Hạ Quân Bình, cũng không biết có phải chỉ vì để an ủi hay không.
“Thật vậy chăng?” giọng Hạ Quân Bình khàn khàn, “Phương Trác Vân, thật ra thì ngươi mong di mẫu ta sống thật tốt, sau đó nhận ta về đúng không?” Hạ Quân Bình hít mũi một cái, vẻ mặt vô tội lại quật cường, “Ta đã sớm biết ngươi không thích ta! Nhất là khoảng thời gian trước, cả ngày cứ lạnh như băng, thật giống như ta có thâm thù đại hận gì với ngươi!”
“Ta không đi!” Hạ Quân Bình cố ý nhìn chằm chằm Trác Vân với vẻ hung hăng, giống như muốn chống đối nàng, “Không đi, cho ngươi tức chết!”
Trác Vân dở khóc dở cười, vỗ đầu Hạ Quân Bình một cái thật mạnh, “Được rồi, ngủ đi!”
Danh sách chương