Hạ Quân Bình mặc dù rất không vui, nhưng không có gan chen vào phòng Trác Vân ngủ, đành uất ức ngủ với A Đông và Diệp Tử. Cho đến nửa đêm, Trác Vân vẫn còn nghe thấy tiếng phì phò rống to từ phòng sát vách..... Tiểu quỷ này, bắt nạt người thì giỏi lắm!
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Trác Vân vừa tỉnh lại duỗi lưng một cái, đã nghe thấy một trận náo loạn trong sân, là giọng của Hạ Quân Bình. Bình thường Hạ Quân Bình không đến mức như vậy, có lẽ thật là không hợp với A Đông và Diệp Tử nên từ chiều qua vẫn cứ ầm ĩ mãi.
Trác Vân cột đại tóc lên, mặc quần áo tử tế mở cửa, hắng giọng rống to, “Các ngươi không thể im lặng một lát hay sao, mới sáng sớm đã làm ầm cả lên, có tin ta sẽ ném cả ba ra ngoài hay không hả ?!”
A Đông và Diệp Tử lập tức ngoan ngoãn đứng tại chỗ, rụt rè nhìn Trác Vân. A Đông lớn gan hơn một chút, nói với Trác Vân, “Sư phụ, con và Diệp Tử đã nấu nước, mời sư tổ rửa mặt.” vừa nói vừa nháy mắt với Diệp Tử. Diệp Tử lập tức vui vẻ chạy tới phòng bếp, gắng hết sức bưng bồn nước nóng rửa mặt để trước mặt Trác Vân.
Hạ Quân Bình trợn trắng mắt, tức giận la, “Ai cho ngươi kêu sư phụ, không biết xấu hổ!” Hạ Quân Bình cực ghét dáng vẻ rụt rè để lấy lòng của hai tiểu quỷ này, thức dậy sớm nấu nước cho Phương Trác Vân gì đó, thật đáng ghét! Phương Trác Vân là sư phụ của ta, có quan hệ gì với hai ngươi đâu? Diệp Tử có vẻ sợ Hạ Quân Bình, nghe mắng, vội vàng trốn sau lưng A Đông. Hạ Quân Bình thấy vậy càng giận hơn, cười lạnh nói “Thật không nhận ra ngươi lại hiền như vậy. Lúc đánh nhau với tiểu gia ta trông rất hung ác mà ?! Nếu không nhờ Phương Trác Vân và Trụ Tử đại ca cứu ta, chỉ sợ ta đã sớm chết trong tay các ngươi rồi! Giờ giả bộ đáng thương, muộn rồi!”
Diệp Tử không nói lời nào, mặt A Đông lại trướng đến đỏ bừng, nói nhỏ, “Ai...... Ai biểu ngươi giật đồ ăn của bọn ta.”
Không biết lời A Đông đã chạm vào nỗi đau nào của Hạ Quân Bình, sắc mặt Hạ Quân Bình bỗng rất khó coi, ánh mắt lúc nãy còn ngoan cường, giờ lại đột nhiên buồn bã. Trác Vân thấy vậy, vội vàng lên tiếng “Được rồi, được rồi! Chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì? Thạch Đầu, ngươi rửa mặt chưa?”
Trác Vân không ngốc, dĩ nhiên biết A Đông và Diệp Tử cũng không đơn thuần vô hại như vẻ ngoài. Bốn đứa nhỏ này lăn lộn trong thành nhiều năm, gặp nhiều người, kinh nghiệm cũng nhiều, tất nhiên tinh ranh hơn những đứa trẻ khác bằng tuổi nhiều. d. @đ lê#$ quý .,đôn Hạ Quân Bình từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình phú quý, được nâng niu chiều chuộng, tuy lớn tuổi hơn A Đông và Diệp Tử nhưng lại ngây thơ hơn rất nhiều.
Hạ Quân Bình nghe Trác Vân hỏi lập tức quên mất chuyện đang giận, không vui nói, “Hai tiểu quỷ này nói nước nóng để lại cho ngươi, không cho ta dùng.” Dứt lời lại liếc A Đông một cái, lạnh lùng nói “Còn nhỏ mà đã không biết học ở đâu bản lĩnh nhìn sắc mặt người mà sống, biết ta cũng là được nhặt về, không làm chủ được, tất nhiên không coi ta ra gì!”
Hạ Quân Bình nghĩ gì trong đầu đều nói thẳng ra hết, dáng vẻ bình thản, nhưng Trác Vân lại có thể nhận ra một chút cô đơn từ trong lời nói của Hạ Quân Bình. Rốt cuộc vẫn là một đứa bé, không thể thích ứng được sự thay đổi như một trời một vực, không được như ý là lại nổi giận đùng đùng.
Trác Vân liếc A Đông và Diệp Tử một cái, trong mắt có ý trách cứ. Diệp Tử lập tức lo lắng xoa xoa vạt áo không dám nói lời nào. A Đông muốn mở miệng giải thích, nhưng nghĩ hồi lâu lại không biết nói gì, đành im lặng đứng đó.
Trác Vân chưa từng dỗ dành con nít, không biết phải xử lý tình huống trước mắt ra sao. So với A Đông và Diệp Tử, tuy Hạ Quân Bình là kẻ thù kiếp trước của nàng, nhưng vẫn thân hơn hai đứa nhỏ kia một chút, tất nhiên không muốn để Hạ Quân Bình phải chịu uất ức, nhưng việc nấu nướng nóng rửa mặt là chuyện rất nhỏ, không cần phải ầm ĩ cả lên. Dù thế nào, A Đông và Diệp Tử cũng không phải người hầu, không có nghĩa vụ phải hầu hạ Hạ Quân Bình.
Trác Vân rửa mặt xong đi phòng bếp làm đồ ăn sáng. Hạ Quân Bình chiếm lấy vị trí đun củi, thỉnh thoảng liếc A Đông và Diệp Tử đang ngồi đàng hoàng bên cạnh không dám lên tiếng một cái, giống như việc đun củi cho Trác Vân là việc gì đó rất ghê gớm, rất đáng tự hào.
Sau khi ăn xong bữa sáng, A Đông và Diệp Tử vội vàng dọn dẹp chén đũa. Lúc này Hạ Quân Bình không tranh, lại gần tai Trác Vân nói nhỏ, “Ta đã nói với ngươi, hai tiểu quỷ này đầy ý xấu trong bụng, ngươi chớ để bị lừa.”
Trác Vân thở dài, đáp “Ta tự biết.”
“Biết là tốt rồi.” Hạ Quân Bình thấy Trác Vân có để ý đến lời nói của mình, sắc mặt mới tươi lên một chút, bèn cả gan hỏi, “Nếu không, chúng ta đi xung quanh tìm xem có nhà cho thuê không, chờ Trụ Tử đại ca trở lại, chúng ta cũng đã tìm được nơi để dọn đi.” Về phần hai tiểu quỷ kia, chẳng phải là còn có hai tên đồng bọn lo hay sao?
Trác Vân duỗi ngón tay ra ấn trán Hạ Quân Bình một cái, dở khóc dở cười nói “Đại ca còn chưa trở lại, có kiếm được tiền hay không còn chưa chắc đâu.” Tuy ông chủ Tống là ông chủ lớn trong tương lai, nhưng dù gì đây vẫn là lần đầu ra cửa làm ăn, có thể bình an trở an trở về đã không dễ dàng. Trác Vân không hề lạc quan như Hạ Quân Bình.
A Đông và Diệp Tử còn nhỏ, Tống Duệ Văn không nói rõ với hai đứa về hành trình, chỉ nói nhanh thì nửa tháng chậm thì hai mươi ngày sẽ về. Trác Vân nghĩ một hồi, đoán chừng là hai người đi Đức Nguyên, Vĩnh Ninh ở phía bắc Ích Châu. Chỗ đó tiếp giáp với đất của quân Yến. Tuy đến nay Yến vương chưa làm phản, nhưng vẫn không ngừng xung đột với triều đình, người buôn dược liệu thấy đánh nhau không dám đi qua bên đó, mới giúp nhóm Trác Vân có cơ hội này.
Tống Duệ Văn và Trụ Tử đã đi được hơn nửa tháng, tuy theo lời Tống Duệ Văn thì không mấy ngày nữa là hai người sẽ về, nhưng Trác Vân vẫn rất lo lắng, mỗi ngày đều nhờ A Đông và Diệp Tử đi khắp thành hỏi thăm tin tức, nếu có gặp nhà buôn nào từ Đức Nguyên và Vĩnh Ninh tới, sẽ lại hỏi thăm thử.
Thời gian qua nhanh, chẳng mấy chốc đã gần mười ngày, vẫn không có tin tức gì của Tống Duệ Văn và Trụ Tử. Trác Vân càng ngày càng lo lắng hơn. A Đông và Diệp Tử biết nhìn sắc mặt người mà nói chuyện, sớm phát hiện Trác Vân là lạ, chỉ sợ nàng giận cá chém thớt nên càng biểu hiện hiểu chuyện biết điều hơn, mỗi ngày đều tranh làm việc nhà, ngay cả nấu cơm cũng giành. Lúc này Hạ Quân Bình lại không giành với hai đứa nhỏ.
Lúc này, Trác Vân đã phát hiện điểm khác nhau giữa Hạ Quân Bình và bọn A Đông. Hạ Quân Bình rất bình tĩnh, ngay cả Trác Vân cũng bắt đầu lo lắng, nhưng Hạ Quân Bình vẫn cứ thản nhiên như cũ, giống như không có gì xảy ra.....ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Hạ Quân Bình đi sớm về trễ, mỗi ngày đều tới quán rượu và quán trà trong thành hỏi thăm tin tức, gặp được nhà buôn tới từ phía bắc có thể nói chuyện cả nửa ngày, moi được không ít tin. lle>quy#sdon! Hạ Quân Bình có vẻ ngoài tuấn tú, cử chỉ lại lịch sự, ăn mặc dù không coi là tốt, nhưng ít ra cũng chỉnh tề sạch sẽ, nếu cố ý muốn lấy lòng, có thể nói chuyện rất êm tai, khiến người ra rất thích, dù ngồi trong quán cả nửa ngày cũng không phải tốn tiền, mà chủ tiệm cũng không đuổi.
Ngày hôm đó, lúc Hạ Quân Bình về trời đã rất tối, cả người tản ra mùi rượu, vừa vào nhà đã chạy thẳng tới phòng Trác Vân, thở hồng hộc nói, “Trác Vân, ta hỏi thăm được tin tức của đại ca rồi!”
Trác Vân đứng bật dậy, chạy tới kéo Hạ Quân Bình ngồi xuống ghế, vội vã hỏi, “Sao? Không có việc gì chứ?”
“Hình như hai người đã đi vào đất của quân Yến.” Mặt Hạ Quân Bình đỏ khác thường, lúc nói chuyện phả ra mùi rượu, hiển nhiên đã uống không ít, “Ta gặp được mấy nhà buôn từ đất Yến trong quán rượu, bọn họ nói hình như đã từng thấy đại ca và ông chủ Tống ở đó. Ta hỏi kỹ về quần áo và gương mặt thì quả thật không sai!”
Trác Vân phát hiện giọng Hạ Quân Bình rất ách, vội vàng rót một ly trà cho Hạ Quân Bình, vỗ vai kêu Hạ Quân Bình uống vào, lại hỏi “Hai người họ vẫn ổn chứ?”
Hạ Quân Bình gật đầu, “Nhà buôn kia nói, hai người họ liên hệ với quan đất Yến, bàn chuyện làm ăn. Nếu thuận lợi, không chừng mấy ngày nữa sẽ trở lại.” Hôm nay, để hỏi được tin này, Hạ Quân Bình phải uống không ít rượu với những nhà buôn kia, nên rất chóng mặt, miễn cưỡng lắm mới về tới nhà nổi, nói cho Trác Vân nghe xong, bắt đầu lắc lắc người nhũn như con chi chi, ngã xuống bàn.
Trác Vân nghe nói Trụ Tử và ông chủ Tống vẫn ổn, yên tâm rồi mới có tâm tư quan sát Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình uống rượu rất nhiều, mặt đỏ bừng, nhưng chỉ lặng im nằm trên bàn ngủ, không khóc cũng không làm ầm ĩ.
Trác Vân nghĩ một chút, đi phòng bếp nấu canh giải rượu cho Hạ Quân Bình, vỗ mặt bắt Hạ Quân Bình uống xong, lại kêu A Đông và Diệp Tử nâng Hạ Quân Bình đi ngủ.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Trác Vân vừa tỉnh lại duỗi lưng một cái, đã nghe thấy một trận náo loạn trong sân, là giọng của Hạ Quân Bình. Bình thường Hạ Quân Bình không đến mức như vậy, có lẽ thật là không hợp với A Đông và Diệp Tử nên từ chiều qua vẫn cứ ầm ĩ mãi.
Trác Vân cột đại tóc lên, mặc quần áo tử tế mở cửa, hắng giọng rống to, “Các ngươi không thể im lặng một lát hay sao, mới sáng sớm đã làm ầm cả lên, có tin ta sẽ ném cả ba ra ngoài hay không hả ?!”
A Đông và Diệp Tử lập tức ngoan ngoãn đứng tại chỗ, rụt rè nhìn Trác Vân. A Đông lớn gan hơn một chút, nói với Trác Vân, “Sư phụ, con và Diệp Tử đã nấu nước, mời sư tổ rửa mặt.” vừa nói vừa nháy mắt với Diệp Tử. Diệp Tử lập tức vui vẻ chạy tới phòng bếp, gắng hết sức bưng bồn nước nóng rửa mặt để trước mặt Trác Vân.
Hạ Quân Bình trợn trắng mắt, tức giận la, “Ai cho ngươi kêu sư phụ, không biết xấu hổ!” Hạ Quân Bình cực ghét dáng vẻ rụt rè để lấy lòng của hai tiểu quỷ này, thức dậy sớm nấu nước cho Phương Trác Vân gì đó, thật đáng ghét! Phương Trác Vân là sư phụ của ta, có quan hệ gì với hai ngươi đâu? Diệp Tử có vẻ sợ Hạ Quân Bình, nghe mắng, vội vàng trốn sau lưng A Đông. Hạ Quân Bình thấy vậy càng giận hơn, cười lạnh nói “Thật không nhận ra ngươi lại hiền như vậy. Lúc đánh nhau với tiểu gia ta trông rất hung ác mà ?! Nếu không nhờ Phương Trác Vân và Trụ Tử đại ca cứu ta, chỉ sợ ta đã sớm chết trong tay các ngươi rồi! Giờ giả bộ đáng thương, muộn rồi!”
Diệp Tử không nói lời nào, mặt A Đông lại trướng đến đỏ bừng, nói nhỏ, “Ai...... Ai biểu ngươi giật đồ ăn của bọn ta.”
Không biết lời A Đông đã chạm vào nỗi đau nào của Hạ Quân Bình, sắc mặt Hạ Quân Bình bỗng rất khó coi, ánh mắt lúc nãy còn ngoan cường, giờ lại đột nhiên buồn bã. Trác Vân thấy vậy, vội vàng lên tiếng “Được rồi, được rồi! Chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì? Thạch Đầu, ngươi rửa mặt chưa?”
Trác Vân không ngốc, dĩ nhiên biết A Đông và Diệp Tử cũng không đơn thuần vô hại như vẻ ngoài. Bốn đứa nhỏ này lăn lộn trong thành nhiều năm, gặp nhiều người, kinh nghiệm cũng nhiều, tất nhiên tinh ranh hơn những đứa trẻ khác bằng tuổi nhiều. d. @đ lê#$ quý .,đôn Hạ Quân Bình từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình phú quý, được nâng niu chiều chuộng, tuy lớn tuổi hơn A Đông và Diệp Tử nhưng lại ngây thơ hơn rất nhiều.
Hạ Quân Bình nghe Trác Vân hỏi lập tức quên mất chuyện đang giận, không vui nói, “Hai tiểu quỷ này nói nước nóng để lại cho ngươi, không cho ta dùng.” Dứt lời lại liếc A Đông một cái, lạnh lùng nói “Còn nhỏ mà đã không biết học ở đâu bản lĩnh nhìn sắc mặt người mà sống, biết ta cũng là được nhặt về, không làm chủ được, tất nhiên không coi ta ra gì!”
Hạ Quân Bình nghĩ gì trong đầu đều nói thẳng ra hết, dáng vẻ bình thản, nhưng Trác Vân lại có thể nhận ra một chút cô đơn từ trong lời nói của Hạ Quân Bình. Rốt cuộc vẫn là một đứa bé, không thể thích ứng được sự thay đổi như một trời một vực, không được như ý là lại nổi giận đùng đùng.
Trác Vân liếc A Đông và Diệp Tử một cái, trong mắt có ý trách cứ. Diệp Tử lập tức lo lắng xoa xoa vạt áo không dám nói lời nào. A Đông muốn mở miệng giải thích, nhưng nghĩ hồi lâu lại không biết nói gì, đành im lặng đứng đó.
Trác Vân chưa từng dỗ dành con nít, không biết phải xử lý tình huống trước mắt ra sao. So với A Đông và Diệp Tử, tuy Hạ Quân Bình là kẻ thù kiếp trước của nàng, nhưng vẫn thân hơn hai đứa nhỏ kia một chút, tất nhiên không muốn để Hạ Quân Bình phải chịu uất ức, nhưng việc nấu nướng nóng rửa mặt là chuyện rất nhỏ, không cần phải ầm ĩ cả lên. Dù thế nào, A Đông và Diệp Tử cũng không phải người hầu, không có nghĩa vụ phải hầu hạ Hạ Quân Bình.
Trác Vân rửa mặt xong đi phòng bếp làm đồ ăn sáng. Hạ Quân Bình chiếm lấy vị trí đun củi, thỉnh thoảng liếc A Đông và Diệp Tử đang ngồi đàng hoàng bên cạnh không dám lên tiếng một cái, giống như việc đun củi cho Trác Vân là việc gì đó rất ghê gớm, rất đáng tự hào.
Sau khi ăn xong bữa sáng, A Đông và Diệp Tử vội vàng dọn dẹp chén đũa. Lúc này Hạ Quân Bình không tranh, lại gần tai Trác Vân nói nhỏ, “Ta đã nói với ngươi, hai tiểu quỷ này đầy ý xấu trong bụng, ngươi chớ để bị lừa.”
Trác Vân thở dài, đáp “Ta tự biết.”
“Biết là tốt rồi.” Hạ Quân Bình thấy Trác Vân có để ý đến lời nói của mình, sắc mặt mới tươi lên một chút, bèn cả gan hỏi, “Nếu không, chúng ta đi xung quanh tìm xem có nhà cho thuê không, chờ Trụ Tử đại ca trở lại, chúng ta cũng đã tìm được nơi để dọn đi.” Về phần hai tiểu quỷ kia, chẳng phải là còn có hai tên đồng bọn lo hay sao?
Trác Vân duỗi ngón tay ra ấn trán Hạ Quân Bình một cái, dở khóc dở cười nói “Đại ca còn chưa trở lại, có kiếm được tiền hay không còn chưa chắc đâu.” Tuy ông chủ Tống là ông chủ lớn trong tương lai, nhưng dù gì đây vẫn là lần đầu ra cửa làm ăn, có thể bình an trở an trở về đã không dễ dàng. Trác Vân không hề lạc quan như Hạ Quân Bình.
A Đông và Diệp Tử còn nhỏ, Tống Duệ Văn không nói rõ với hai đứa về hành trình, chỉ nói nhanh thì nửa tháng chậm thì hai mươi ngày sẽ về. Trác Vân nghĩ một hồi, đoán chừng là hai người đi Đức Nguyên, Vĩnh Ninh ở phía bắc Ích Châu. Chỗ đó tiếp giáp với đất của quân Yến. Tuy đến nay Yến vương chưa làm phản, nhưng vẫn không ngừng xung đột với triều đình, người buôn dược liệu thấy đánh nhau không dám đi qua bên đó, mới giúp nhóm Trác Vân có cơ hội này.
Tống Duệ Văn và Trụ Tử đã đi được hơn nửa tháng, tuy theo lời Tống Duệ Văn thì không mấy ngày nữa là hai người sẽ về, nhưng Trác Vân vẫn rất lo lắng, mỗi ngày đều nhờ A Đông và Diệp Tử đi khắp thành hỏi thăm tin tức, nếu có gặp nhà buôn nào từ Đức Nguyên và Vĩnh Ninh tới, sẽ lại hỏi thăm thử.
Thời gian qua nhanh, chẳng mấy chốc đã gần mười ngày, vẫn không có tin tức gì của Tống Duệ Văn và Trụ Tử. Trác Vân càng ngày càng lo lắng hơn. A Đông và Diệp Tử biết nhìn sắc mặt người mà nói chuyện, sớm phát hiện Trác Vân là lạ, chỉ sợ nàng giận cá chém thớt nên càng biểu hiện hiểu chuyện biết điều hơn, mỗi ngày đều tranh làm việc nhà, ngay cả nấu cơm cũng giành. Lúc này Hạ Quân Bình lại không giành với hai đứa nhỏ.
Lúc này, Trác Vân đã phát hiện điểm khác nhau giữa Hạ Quân Bình và bọn A Đông. Hạ Quân Bình rất bình tĩnh, ngay cả Trác Vân cũng bắt đầu lo lắng, nhưng Hạ Quân Bình vẫn cứ thản nhiên như cũ, giống như không có gì xảy ra.....ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Hạ Quân Bình đi sớm về trễ, mỗi ngày đều tới quán rượu và quán trà trong thành hỏi thăm tin tức, gặp được nhà buôn tới từ phía bắc có thể nói chuyện cả nửa ngày, moi được không ít tin. lle>quy#sdon! Hạ Quân Bình có vẻ ngoài tuấn tú, cử chỉ lại lịch sự, ăn mặc dù không coi là tốt, nhưng ít ra cũng chỉnh tề sạch sẽ, nếu cố ý muốn lấy lòng, có thể nói chuyện rất êm tai, khiến người ra rất thích, dù ngồi trong quán cả nửa ngày cũng không phải tốn tiền, mà chủ tiệm cũng không đuổi.
Ngày hôm đó, lúc Hạ Quân Bình về trời đã rất tối, cả người tản ra mùi rượu, vừa vào nhà đã chạy thẳng tới phòng Trác Vân, thở hồng hộc nói, “Trác Vân, ta hỏi thăm được tin tức của đại ca rồi!”
Trác Vân đứng bật dậy, chạy tới kéo Hạ Quân Bình ngồi xuống ghế, vội vã hỏi, “Sao? Không có việc gì chứ?”
“Hình như hai người đã đi vào đất của quân Yến.” Mặt Hạ Quân Bình đỏ khác thường, lúc nói chuyện phả ra mùi rượu, hiển nhiên đã uống không ít, “Ta gặp được mấy nhà buôn từ đất Yến trong quán rượu, bọn họ nói hình như đã từng thấy đại ca và ông chủ Tống ở đó. Ta hỏi kỹ về quần áo và gương mặt thì quả thật không sai!”
Trác Vân phát hiện giọng Hạ Quân Bình rất ách, vội vàng rót một ly trà cho Hạ Quân Bình, vỗ vai kêu Hạ Quân Bình uống vào, lại hỏi “Hai người họ vẫn ổn chứ?”
Hạ Quân Bình gật đầu, “Nhà buôn kia nói, hai người họ liên hệ với quan đất Yến, bàn chuyện làm ăn. Nếu thuận lợi, không chừng mấy ngày nữa sẽ trở lại.” Hôm nay, để hỏi được tin này, Hạ Quân Bình phải uống không ít rượu với những nhà buôn kia, nên rất chóng mặt, miễn cưỡng lắm mới về tới nhà nổi, nói cho Trác Vân nghe xong, bắt đầu lắc lắc người nhũn như con chi chi, ngã xuống bàn.
Trác Vân nghe nói Trụ Tử và ông chủ Tống vẫn ổn, yên tâm rồi mới có tâm tư quan sát Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình uống rượu rất nhiều, mặt đỏ bừng, nhưng chỉ lặng im nằm trên bàn ngủ, không khóc cũng không làm ầm ĩ.
Trác Vân nghĩ một chút, đi phòng bếp nấu canh giải rượu cho Hạ Quân Bình, vỗ mặt bắt Hạ Quân Bình uống xong, lại kêu A Đông và Diệp Tử nâng Hạ Quân Bình đi ngủ.
Danh sách chương