Editor: Trà Xanh Kem Sữa
[Tiếng cười vịt rống: OMG! Bùng cháy? Ta phải đi xem nguyên bộ!]
[Tiểu khả ái nhà Tần sinh: Dân Công Miêu khinh thường viết bình luận chữ *mỉm cười* trực tiếp đăng video luôn rồi.]
[Diệu thuý giác tác: Dân Công Miêu chuyển gạch (nghĩa là làm việc, việc làm của dân công là chuyển gạch a~, cũng có thể xem đây là cách nói ẩn dụ, theo mình nghĩ là vậy) thật tốt *mỉm cười*, đã xem qua bộ này.]
[Lạc đề: Uổng công định thoát weibo! Hôm nay còn chưa cập nhật tin mới đâu! Cầu người người tốt bụng cho tui lên top.]
Sở Du nhìn lượng tương tác trên weibo không ngừng tăng lên, vô cùng hài lòng. Trước kia, khi cô vừa lên đại học, cũng muốn tạo một weibo, giống như một cái sân vườn nhà, có thể để thứ mình thích lên. Đáng tiếc, khi đó cô quá bận rộn, phải làm rất nhiều chuyện, ý định này cũng sớm biến mất.
Tại thời điểm đi thực tập, Sở Du cũng từng chạy các phương tiện nền tảng truyền thông mới, tuy nhiên, các nội dung biên tập đối với bản thân đều không hứng thú.
Cô bị lượng tương tác của «Nhiệt Huyết Cảnh Dò» cổ vũ, dứt khoát chạy đến thư phòng bắt đầu bộ phim tiếp theo. Đối với Sở Du mà nói, biên tập phim rất dễ dàng, nhưng mà nguồn tài liệu phim ảnh chất lượng gốc rất phiền toái. Nếu như cô muốn tiến hành biên tập, ghép nhiều phim vào với nhau, sẽ cần rất rất nhiều phim, nếu tải xuống thì tốn nhiều thời gian vô cùng.
Cô một bên tải phim, một bên lướt web weibo. Trần Huyên đột nhiên nhắn tin cho cô trên QQ - "Weibo của cậu sao đột nhiên có nhiều người theo dõi vậy? Vừa rồi tớ còn thấy cậu phát video =a="
Trần Huyên cũng đến thứ 6 mới có thời gian lên mạng, cô kinh ngạc phát hiện lượng fans đáng sợ của Sở Du. Bây giờ mọi người thường hay dùng chim cánh cụt nhỏ (QQ), sau đó mới dùng WeChat ngày càng nhiều. Sở Du đem chuyện bình luận phim một năm một mười kể với Trần Huyên, còn có ý định kinh doanh weibo sau này.
"Như vậy thật tốt nha, cô bạn nhỏ của tui phải thật nổi tiếng, sau này nổi tiếng đừng quên chị em OvO" - Trần Huyên ngược lại rất ủng hộ, hơn nữa còn cảm thấy thật thú vị.
Sở Du dở khóc dở cười - "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tớ bây giờ tải phim có chút phiền toái QAQ"
"Cậu đi tìm Bồ Tử Hạo mượn thử xem, tớ nghe Lô Chí Thanh nói hắn tải xuống nhiều phim điện ảnh lắm, hình như có luôn một đĩa cứng riêng để lưu thì phải." - Trần Huyên cảm thấy như vậy thì vô cùng thuận lợi, Sở Du nếu có nguồn điện ảnh bản hoàn chỉnh chất lượng cao thì có thể trực tiếp biên tập rồi.
Sở du có chút do dự, mặc dù cô và Tử Hạo là bạn cùng bàn, nhưng bình thường rất ít nói chuyện, cũng không tính là thân cho lắm. Cô suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình tải từng bộ một thì rất phiền phức, cuối cùng vẫn lội lên QQ tìm Bồ Tử Hạo, xin thêm bạn tốt.
Sở Du và Bồ Tử Hạo vẫn không thêm bạn tốt với nhau trên QQ, tuy nhiên hai người đều ở chung trong một group chung. Bồ Tử Hạo vốn đang gõ chữ, thờ ơ mở thông báo QQ ra, sợ hết hồn!
Bồ Tử Hạo không kìm được, khoé miệng hơi nhếch lên, hưng phấn đứng lên, đi một vòng quanh phòng, bình phục tâm tình, sau đó mới ngồi lại vào máy tính, chấp nhận lời mời của Sở Du.
"Có đó không?" - Sở Du không nghĩ đến Bồ Tử Hạo chấp nhận nhanh như vậy, cô cho rằng hắn off rồi chứ.
"Đây ╰(*°▽°*)╯"
Sở Du có chút ngẩn ra: Ừm... Bồ Tử Hạo... ký tự cảm xúc... không giống với tưởng tượng của cô cho lắm nhỉ? "Hình như cậu có tải nhiều phim điện ảnh, có thể cho tôi mượn một chút được không?" - Sở Du cảm thấy việc Bồ Tử Hạo trên mạng xài biểu tượng cảm xúc có chút mới mẻ, không giống với cậu ta ở ngoài đời.
Bồ Tử Hạo ngày ngày đều chăm chỉ vào thăm weibo của Sở Du, đương nhiên biết cô muốn những thứ này để làm gì.
"Có thể, ngày mai đi học tôi sẽ mang đĩa cứng cho cậu (/w)"
"Cảm ơn (^w^)" - Bồ Tử Hạo sảng khoái đáp ứng, Sở Du cũng rất cao hứng, học Bồ Tử Hạo gửi một ký tự cảm xúc. Hắn tuy bình thường rất thích chọc ghẹo Sở Du, nhưng đến lúc cô cần giúp đỡ thì một chút cũng không do dự.
Bồ Tử Hạo nhìn ký tự cảm xúc của Sở Du, có chút kích động ôm đầu: cô ấy dùng ký tự cảm xúc với mình rồi (//▽//)
Bồ Tử Hạo tìm lại đĩa cứng, bên trong đều là hắn tự tìm tự tải về, sửa sang lại một chút dữ liệu trong đó. Bình thường hắn viết tiểu thuyết cần nhiều tài liệu thực tế, nên hay tìm đến phim ảnh tìm chút linh cảm, dần dần tích lại rất nhiều.
Ngày mai là thứ bảy, sẽ phải học bù nửa ngày. Nếu là bình thường, Bồ Tử Hạo sẽ không để ý đến vấn đề sớm hay trễ, ngủ đến khi nào tỉnh thì đi học, có hôm còn dứt khoát bùng tiết. Nhưng hôm nay hắn do dự, Sở Du nhất định sẽ đi học đúng giờ, nếu đến trễ hoặc bùng tiết thì giống như thất hẹn rồi.
Bồ Tử Hạo dứt khoát không để ý đến chuyện gõ chữ nữa, thu thập một chút, rửa mặt lên giường. Lục Hân nhìn Bồ Tử Hạo chuẩn bị đóng cửa đi ngủ, chỉ cảm thấy mặt trời mọc phía tây sao, "Hạo Hạo, con không sao chứ?" Bình thường giờ này, Bồ Tử Hạo làm sao có thể ngoan ngoãn đi ngủ chứ?
"Mẹ, con mệt rồi, ngủ ngon" Bồ Tử Hạo cũng không không để ý đến biểu tình kinh ngạc của Lục Hân, chỉnh đồng hồ báo thức, tắt đèn đi ngủ.
Hôm nay ngủ sớm! Ngày mai dậy sớm đi học bù!
Sở Du đường nhiên không biết hành động của mình khiến cho weibo của Bồ Tử Hạo rơi vào cảnh oán than khắp nơi. Độc giả đều như muốn bùng nổ luôn rồi, Ngươi có thời gian lướt weibo, sao lại không đi gõ chữ!? Ngươi lại còn ngủ sớm?
Bồ Tử Hạo quả nhiên tuân thủ cam kết, hôm sau liền mang đĩa cứng cho Sở Du. Hắn phóng khoáng nói "Cậu tải xong hết rồi trả cho tôi cũng được, số lượng tương đối nhiều."
"Cảm ơn". Sở Du cần ổ cứng màu đen, có chút hiếu kỳ "Có chừng bao nhiêu bộ?"
Bồ Tử Hạo suy nghĩ một hồi, cũng không cho câu trả lời cụ thể "Tôi cũng không nhớ rõ." Hắn lúc rãnh rỗi không làm gì thì sẽ xem phim điện ảnh, cụ thể đã tải bao nhiêu đã sớm quên mất.
Sở Du sau khi về đến nhà, đem đĩa cứng bỏ vào máy tính, định bắt đầu công việc.
Trong ổ cứng của Bồ Tử Hạo, các bộ phim điện ảnh đều được phân mục rõ ràng, dựa theo từng thể loại mà bỏ vào, ví như hài kịch, võ hiệp, khoa học viễn tưởng vân vân... Sở Du nhìn kho điện ảnh đồ sộ như vậy tương đối kinh ngạc, ổ cứng này chắc phải chứa hơn trăm bộ, Bồ Tử Hạo xem phim tương đối nhiều?
Dung lượng của ổ cứng là 2TB (Terabyte, một đơn vị đo lường dung lượng lưu trữ máy tính, 1TB = 1024 GB = 1232896 MB), đã bị sử dụng gần hết. Nói ra thật xấu hổ, Sở Du cảm thấy lượng phim cô xem cũng không bằng Bồ Tử Hạo. Cô, dù là chế tạo tiết mục ti vi, điện ảnh hay truyền hình cũng đều tham gia. Mặc dù số lượng phim được xem không đại biểu cho tất cả, nhưng Bồ Tử Hạo ở tuổi này lại có loại tích luỹ như vậy đã rất đáng sợ rồi.
Trước khi vào đại học có nhiều thời gian xem phim như vậy, Sở Du có thể hiểu được thành tích của Bồ Tử Hạo tại sao kém, lúc người khác điên cuồng học tập, hắn đều ở đây làm những thứ này. Thật ra, cô có chút hiếu kỳ tương lai Bồ Tử Hạo muốn làm cái gì. Sở Du cảm thấy, so với những người khác trong lớp, Bồ Tử Hạo không hề kém, chẳng qua là không có tâm với chuyện học hành.
Nguồn phim ở trong ổ cứng rất phong phú, Sở Du đem những bộ quen thuộc lấy ra, biên tập lại một đoạn nhỏ. Bình thường, chương trình học của cô rất nặng, chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi cuối tuần để biên tập phim, tích cóp lại. Sở Du thở dài một cái, cô thật ra rất muốn mua máy tính xách tay, như vậy không cần phải ngồi ở thư phòng làm việc, thế nhưng như vậy thì có cảm giác sẽ bị nghi ngờ là mê mụi mất ý chí.
Cô vẫn là một học sinh cao trung đệ nhị (học sinh THPT ở Việt Nam) nha.
Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Du cảm thấy có chút kỳ diệu. Cô bị thân phận học sinh cao trung đệ nhị trói buộc, đồng thời lại một lần nữa có được thanh xuân tự do. Sau khi sống lại, Sở Du luôn có một cảm giác hạnh phúc vô hình, thấy cái gì cũng muôn vàn cảm khái, cô vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể làm những chuyện mà trước kia không có cơ hội.
"Tôi cop lại hết rồi, thứ hai sẽ đem ổ cứng trả lại cho cậu" - Sở Du trên QQ nhắn tin cho Bồ Tử Hạo.
"Được. ( ̄Д ̄)╯"
Sở Du nhìn ký tự biểu cảm, dở khóc dở cười, cô luôn cảm thấy Bồ Tử Hạo ở trên mạng khả ái một cách khó hiểu? Cô cũng không biết, tiểu tử bình thường nhìn cao ráo đẹp trai ở trên mạng nói chuyện phiếm lại là phong cách này, độ tương phản cũng lớn quá rồi.
Tài khoản weibo Dân Công Miêu dần dần cũng hấp dẫn được lượng người theo dõi cố định. Nội dung bài đăng của Sở Du chất lượng rất cao, giàu tính giải trí, hơn nữa mỗi tuần định kỳ đẩy ra một clip ngắn hút fans, lượng người theo dõi đã đột phá lên đến con số một trăm năm chục ngàn.
Tuy lượng người theo dõi như vậy so với nhiều tài khoản weibo khác vẫn còn kém xa, thế nhưng độ sôi động của fans Sở Du rất cao, mỗi bài đăng đều có lượng tương tác không tồi.
Sau khi tài khoản Dân Công Miêu dần dần đi vào quỹ đạo, cũng có người bắt đầu tin tưởng, tìm Sở Du làm quảng cáo. Thế nhưng, cơ bản Sở Du đều đem phần lớn quảng cáo từ chối, cô chưa muốn nhanh như vậy mất đi fans của mình.
Mặc dù nghe hơi kiểu cách, nhưng đúng là Sở Du vẫn ngày ngày chăm sóc weibo của mình, cô chia sẻ những điều mình thích, đồng cảm. Bởi vì các tin nhắn riêng mời làm quảng cáo tăng nhiều, Sở Du dứt khoát ở trang đầu ghi rõ không nhận quảng cáo, chuyện này còn đem đến một hồi cười nhạo của fans Dân Công Miêu
[Trên đường thấy năm phân tiền: Thà làm dân công chuyển gạch, cũng không nhận quảng cáo, miêu có cốt khí *doge*]
[Lộ dịch ti_102: Dân Công Miêu có chuyển cũng là chuyển vàng, có tiền đấy, các ngươi thì biết cái gì *mỉm cười*]
Mặc dù Sở Du ghi rõ không tiếp nhận quảng cáo, nhưng vẫn có vài người chưa từ bỏ ý định, nhất định phải nhắn tin riêng để hỏi.
"Xin chào, cho hỏi có nhận đơn đặt hàng không?"
Sở Du nhìn tin nhắn riêng như vậy, phản ứng đầu tiên chính là, đối phương muốn làm quảng cáo.
"Xin lỗi, trước mắt tôi không nhận làm quảng cáo" - Sở Du giống như ngày thường trả lời.
"Tôi không phải muốn làm quảng cáo thương mại, hiên tại bên chúng tôi đang sản xuất một webdrama (phim chiếu mạng), nhưng mà còn chưa biên tập trailer. Chúng tôi cũng đã xem qua nhiều sản phẩm của bạn, cảm thấy phong cách của bạn rất hợp với chúng tôi, muốn hỏi xem bạn có hứng thú nhận làm trailer phim không?"
Sở Du đọc tin nhắn này, sửng sốt một chút, cô chạy vào weibo của người này nhìn một cái, người sử dụng tên là Bạch Thanh. Cô đương nhiên biết Bạch Thanh là ai, Sở Du ngay sau đó lại lục xem một chút nội dung trên weibo của anh ta. Follower của Bạch Thanh không nhiều, mới qua ngàn người, Sở Du nhớ anh ta đại khái một hai năm sau mới chân chính có danh tiếng.
Bạch Thanh là người sáng lập công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình mới, Thiên Nghi. Công ty này làm về webdrama và phim ngắn, đoàn đội sản xuất phần lớn đều là người trẻ tuổi, sau này, công ty cũng làm chương trình talkshow online, rạp chiếu phim, vân vân...
Dĩ nhiên, bây giờ thì Bạch Thanh không có lợi hại như vậy.
Dựa theo trí nhớ của Sở Du, Thiên Nghi là công ty truyền thông anh ta vừa mới thành lập không bao lâu, chi phí đăng ký mất 300 vạn (khoảng 10.014.000.000 VNĐ), sau đó bước vào giai đoạn bấp bênh khó khăn nhất.
[Tiếng cười vịt rống: OMG! Bùng cháy? Ta phải đi xem nguyên bộ!]
[Tiểu khả ái nhà Tần sinh: Dân Công Miêu khinh thường viết bình luận chữ *mỉm cười* trực tiếp đăng video luôn rồi.]
[Diệu thuý giác tác: Dân Công Miêu chuyển gạch (nghĩa là làm việc, việc làm của dân công là chuyển gạch a~, cũng có thể xem đây là cách nói ẩn dụ, theo mình nghĩ là vậy) thật tốt *mỉm cười*, đã xem qua bộ này.]
[Lạc đề: Uổng công định thoát weibo! Hôm nay còn chưa cập nhật tin mới đâu! Cầu người người tốt bụng cho tui lên top.]
Sở Du nhìn lượng tương tác trên weibo không ngừng tăng lên, vô cùng hài lòng. Trước kia, khi cô vừa lên đại học, cũng muốn tạo một weibo, giống như một cái sân vườn nhà, có thể để thứ mình thích lên. Đáng tiếc, khi đó cô quá bận rộn, phải làm rất nhiều chuyện, ý định này cũng sớm biến mất.
Tại thời điểm đi thực tập, Sở Du cũng từng chạy các phương tiện nền tảng truyền thông mới, tuy nhiên, các nội dung biên tập đối với bản thân đều không hứng thú.
Cô bị lượng tương tác của «Nhiệt Huyết Cảnh Dò» cổ vũ, dứt khoát chạy đến thư phòng bắt đầu bộ phim tiếp theo. Đối với Sở Du mà nói, biên tập phim rất dễ dàng, nhưng mà nguồn tài liệu phim ảnh chất lượng gốc rất phiền toái. Nếu như cô muốn tiến hành biên tập, ghép nhiều phim vào với nhau, sẽ cần rất rất nhiều phim, nếu tải xuống thì tốn nhiều thời gian vô cùng.
Cô một bên tải phim, một bên lướt web weibo. Trần Huyên đột nhiên nhắn tin cho cô trên QQ - "Weibo của cậu sao đột nhiên có nhiều người theo dõi vậy? Vừa rồi tớ còn thấy cậu phát video =a="
Trần Huyên cũng đến thứ 6 mới có thời gian lên mạng, cô kinh ngạc phát hiện lượng fans đáng sợ của Sở Du. Bây giờ mọi người thường hay dùng chim cánh cụt nhỏ (QQ), sau đó mới dùng WeChat ngày càng nhiều. Sở Du đem chuyện bình luận phim một năm một mười kể với Trần Huyên, còn có ý định kinh doanh weibo sau này.
"Như vậy thật tốt nha, cô bạn nhỏ của tui phải thật nổi tiếng, sau này nổi tiếng đừng quên chị em OvO" - Trần Huyên ngược lại rất ủng hộ, hơn nữa còn cảm thấy thật thú vị.
Sở Du dở khóc dở cười - "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tớ bây giờ tải phim có chút phiền toái QAQ"
"Cậu đi tìm Bồ Tử Hạo mượn thử xem, tớ nghe Lô Chí Thanh nói hắn tải xuống nhiều phim điện ảnh lắm, hình như có luôn một đĩa cứng riêng để lưu thì phải." - Trần Huyên cảm thấy như vậy thì vô cùng thuận lợi, Sở Du nếu có nguồn điện ảnh bản hoàn chỉnh chất lượng cao thì có thể trực tiếp biên tập rồi.
Sở du có chút do dự, mặc dù cô và Tử Hạo là bạn cùng bàn, nhưng bình thường rất ít nói chuyện, cũng không tính là thân cho lắm. Cô suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình tải từng bộ một thì rất phiền phức, cuối cùng vẫn lội lên QQ tìm Bồ Tử Hạo, xin thêm bạn tốt.
Sở Du và Bồ Tử Hạo vẫn không thêm bạn tốt với nhau trên QQ, tuy nhiên hai người đều ở chung trong một group chung. Bồ Tử Hạo vốn đang gõ chữ, thờ ơ mở thông báo QQ ra, sợ hết hồn!
Bồ Tử Hạo không kìm được, khoé miệng hơi nhếch lên, hưng phấn đứng lên, đi một vòng quanh phòng, bình phục tâm tình, sau đó mới ngồi lại vào máy tính, chấp nhận lời mời của Sở Du.
"Có đó không?" - Sở Du không nghĩ đến Bồ Tử Hạo chấp nhận nhanh như vậy, cô cho rằng hắn off rồi chứ.
"Đây ╰(*°▽°*)╯"
Sở Du có chút ngẩn ra: Ừm... Bồ Tử Hạo... ký tự cảm xúc... không giống với tưởng tượng của cô cho lắm nhỉ? "Hình như cậu có tải nhiều phim điện ảnh, có thể cho tôi mượn một chút được không?" - Sở Du cảm thấy việc Bồ Tử Hạo trên mạng xài biểu tượng cảm xúc có chút mới mẻ, không giống với cậu ta ở ngoài đời.
Bồ Tử Hạo ngày ngày đều chăm chỉ vào thăm weibo của Sở Du, đương nhiên biết cô muốn những thứ này để làm gì.
"Có thể, ngày mai đi học tôi sẽ mang đĩa cứng cho cậu (/w)"
"Cảm ơn (^w^)" - Bồ Tử Hạo sảng khoái đáp ứng, Sở Du cũng rất cao hứng, học Bồ Tử Hạo gửi một ký tự cảm xúc. Hắn tuy bình thường rất thích chọc ghẹo Sở Du, nhưng đến lúc cô cần giúp đỡ thì một chút cũng không do dự.
Bồ Tử Hạo nhìn ký tự cảm xúc của Sở Du, có chút kích động ôm đầu: cô ấy dùng ký tự cảm xúc với mình rồi (//▽//)
Bồ Tử Hạo tìm lại đĩa cứng, bên trong đều là hắn tự tìm tự tải về, sửa sang lại một chút dữ liệu trong đó. Bình thường hắn viết tiểu thuyết cần nhiều tài liệu thực tế, nên hay tìm đến phim ảnh tìm chút linh cảm, dần dần tích lại rất nhiều.
Ngày mai là thứ bảy, sẽ phải học bù nửa ngày. Nếu là bình thường, Bồ Tử Hạo sẽ không để ý đến vấn đề sớm hay trễ, ngủ đến khi nào tỉnh thì đi học, có hôm còn dứt khoát bùng tiết. Nhưng hôm nay hắn do dự, Sở Du nhất định sẽ đi học đúng giờ, nếu đến trễ hoặc bùng tiết thì giống như thất hẹn rồi.
Bồ Tử Hạo dứt khoát không để ý đến chuyện gõ chữ nữa, thu thập một chút, rửa mặt lên giường. Lục Hân nhìn Bồ Tử Hạo chuẩn bị đóng cửa đi ngủ, chỉ cảm thấy mặt trời mọc phía tây sao, "Hạo Hạo, con không sao chứ?" Bình thường giờ này, Bồ Tử Hạo làm sao có thể ngoan ngoãn đi ngủ chứ?
"Mẹ, con mệt rồi, ngủ ngon" Bồ Tử Hạo cũng không không để ý đến biểu tình kinh ngạc của Lục Hân, chỉnh đồng hồ báo thức, tắt đèn đi ngủ.
Hôm nay ngủ sớm! Ngày mai dậy sớm đi học bù!
Sở Du đường nhiên không biết hành động của mình khiến cho weibo của Bồ Tử Hạo rơi vào cảnh oán than khắp nơi. Độc giả đều như muốn bùng nổ luôn rồi, Ngươi có thời gian lướt weibo, sao lại không đi gõ chữ!? Ngươi lại còn ngủ sớm?
Bồ Tử Hạo quả nhiên tuân thủ cam kết, hôm sau liền mang đĩa cứng cho Sở Du. Hắn phóng khoáng nói "Cậu tải xong hết rồi trả cho tôi cũng được, số lượng tương đối nhiều."
"Cảm ơn". Sở Du cần ổ cứng màu đen, có chút hiếu kỳ "Có chừng bao nhiêu bộ?"
Bồ Tử Hạo suy nghĩ một hồi, cũng không cho câu trả lời cụ thể "Tôi cũng không nhớ rõ." Hắn lúc rãnh rỗi không làm gì thì sẽ xem phim điện ảnh, cụ thể đã tải bao nhiêu đã sớm quên mất.
Sở Du sau khi về đến nhà, đem đĩa cứng bỏ vào máy tính, định bắt đầu công việc.
Trong ổ cứng của Bồ Tử Hạo, các bộ phim điện ảnh đều được phân mục rõ ràng, dựa theo từng thể loại mà bỏ vào, ví như hài kịch, võ hiệp, khoa học viễn tưởng vân vân... Sở Du nhìn kho điện ảnh đồ sộ như vậy tương đối kinh ngạc, ổ cứng này chắc phải chứa hơn trăm bộ, Bồ Tử Hạo xem phim tương đối nhiều?
Dung lượng của ổ cứng là 2TB (Terabyte, một đơn vị đo lường dung lượng lưu trữ máy tính, 1TB = 1024 GB = 1232896 MB), đã bị sử dụng gần hết. Nói ra thật xấu hổ, Sở Du cảm thấy lượng phim cô xem cũng không bằng Bồ Tử Hạo. Cô, dù là chế tạo tiết mục ti vi, điện ảnh hay truyền hình cũng đều tham gia. Mặc dù số lượng phim được xem không đại biểu cho tất cả, nhưng Bồ Tử Hạo ở tuổi này lại có loại tích luỹ như vậy đã rất đáng sợ rồi.
Trước khi vào đại học có nhiều thời gian xem phim như vậy, Sở Du có thể hiểu được thành tích của Bồ Tử Hạo tại sao kém, lúc người khác điên cuồng học tập, hắn đều ở đây làm những thứ này. Thật ra, cô có chút hiếu kỳ tương lai Bồ Tử Hạo muốn làm cái gì. Sở Du cảm thấy, so với những người khác trong lớp, Bồ Tử Hạo không hề kém, chẳng qua là không có tâm với chuyện học hành.
Nguồn phim ở trong ổ cứng rất phong phú, Sở Du đem những bộ quen thuộc lấy ra, biên tập lại một đoạn nhỏ. Bình thường, chương trình học của cô rất nặng, chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi cuối tuần để biên tập phim, tích cóp lại. Sở Du thở dài một cái, cô thật ra rất muốn mua máy tính xách tay, như vậy không cần phải ngồi ở thư phòng làm việc, thế nhưng như vậy thì có cảm giác sẽ bị nghi ngờ là mê mụi mất ý chí.
Cô vẫn là một học sinh cao trung đệ nhị (học sinh THPT ở Việt Nam) nha.
Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Du cảm thấy có chút kỳ diệu. Cô bị thân phận học sinh cao trung đệ nhị trói buộc, đồng thời lại một lần nữa có được thanh xuân tự do. Sau khi sống lại, Sở Du luôn có một cảm giác hạnh phúc vô hình, thấy cái gì cũng muôn vàn cảm khái, cô vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể làm những chuyện mà trước kia không có cơ hội.
"Tôi cop lại hết rồi, thứ hai sẽ đem ổ cứng trả lại cho cậu" - Sở Du trên QQ nhắn tin cho Bồ Tử Hạo.
"Được. ( ̄Д ̄)╯"
Sở Du nhìn ký tự biểu cảm, dở khóc dở cười, cô luôn cảm thấy Bồ Tử Hạo ở trên mạng khả ái một cách khó hiểu? Cô cũng không biết, tiểu tử bình thường nhìn cao ráo đẹp trai ở trên mạng nói chuyện phiếm lại là phong cách này, độ tương phản cũng lớn quá rồi.
Tài khoản weibo Dân Công Miêu dần dần cũng hấp dẫn được lượng người theo dõi cố định. Nội dung bài đăng của Sở Du chất lượng rất cao, giàu tính giải trí, hơn nữa mỗi tuần định kỳ đẩy ra một clip ngắn hút fans, lượng người theo dõi đã đột phá lên đến con số một trăm năm chục ngàn.
Tuy lượng người theo dõi như vậy so với nhiều tài khoản weibo khác vẫn còn kém xa, thế nhưng độ sôi động của fans Sở Du rất cao, mỗi bài đăng đều có lượng tương tác không tồi.
Sau khi tài khoản Dân Công Miêu dần dần đi vào quỹ đạo, cũng có người bắt đầu tin tưởng, tìm Sở Du làm quảng cáo. Thế nhưng, cơ bản Sở Du đều đem phần lớn quảng cáo từ chối, cô chưa muốn nhanh như vậy mất đi fans của mình.
Mặc dù nghe hơi kiểu cách, nhưng đúng là Sở Du vẫn ngày ngày chăm sóc weibo của mình, cô chia sẻ những điều mình thích, đồng cảm. Bởi vì các tin nhắn riêng mời làm quảng cáo tăng nhiều, Sở Du dứt khoát ở trang đầu ghi rõ không nhận quảng cáo, chuyện này còn đem đến một hồi cười nhạo của fans Dân Công Miêu
[Trên đường thấy năm phân tiền: Thà làm dân công chuyển gạch, cũng không nhận quảng cáo, miêu có cốt khí *doge*]
[Lộ dịch ti_102: Dân Công Miêu có chuyển cũng là chuyển vàng, có tiền đấy, các ngươi thì biết cái gì *mỉm cười*]
Mặc dù Sở Du ghi rõ không tiếp nhận quảng cáo, nhưng vẫn có vài người chưa từ bỏ ý định, nhất định phải nhắn tin riêng để hỏi.
"Xin chào, cho hỏi có nhận đơn đặt hàng không?"
Sở Du nhìn tin nhắn riêng như vậy, phản ứng đầu tiên chính là, đối phương muốn làm quảng cáo.
"Xin lỗi, trước mắt tôi không nhận làm quảng cáo" - Sở Du giống như ngày thường trả lời.
"Tôi không phải muốn làm quảng cáo thương mại, hiên tại bên chúng tôi đang sản xuất một webdrama (phim chiếu mạng), nhưng mà còn chưa biên tập trailer. Chúng tôi cũng đã xem qua nhiều sản phẩm của bạn, cảm thấy phong cách của bạn rất hợp với chúng tôi, muốn hỏi xem bạn có hứng thú nhận làm trailer phim không?"
Sở Du đọc tin nhắn này, sửng sốt một chút, cô chạy vào weibo của người này nhìn một cái, người sử dụng tên là Bạch Thanh. Cô đương nhiên biết Bạch Thanh là ai, Sở Du ngay sau đó lại lục xem một chút nội dung trên weibo của anh ta. Follower của Bạch Thanh không nhiều, mới qua ngàn người, Sở Du nhớ anh ta đại khái một hai năm sau mới chân chính có danh tiếng.
Bạch Thanh là người sáng lập công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình mới, Thiên Nghi. Công ty này làm về webdrama và phim ngắn, đoàn đội sản xuất phần lớn đều là người trẻ tuổi, sau này, công ty cũng làm chương trình talkshow online, rạp chiếu phim, vân vân...
Dĩ nhiên, bây giờ thì Bạch Thanh không có lợi hại như vậy.
Dựa theo trí nhớ của Sở Du, Thiên Nghi là công ty truyền thông anh ta vừa mới thành lập không bao lâu, chi phí đăng ký mất 300 vạn (khoảng 10.014.000.000 VNĐ), sau đó bước vào giai đoạn bấp bênh khó khăn nhất.
Danh sách chương