Màu đỏ và màu trắng đẹp đẽ nhưng đối lập, khiến cho màu trắng càng trắng hơn. Eo thon, chân dài, dáng chữ S, phải nói là Diệp Cửu Chiêu đã tự mình tìm đường chết, sự kích thích này, anh chịu nổi sao? “Anh hối hận……” Diệp Cửu Chiêu nhìn cô, vươn tay, nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đặt trong lòng ngực, khàn giọng nói.
“Hả?”
“Hối hận vì đáp ứng chờ đến kết hôn……”
Cố Loan Loan chớp chớp mắt, bên trong có mấy phần giảo hoạt, lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói: “Chính anh đã đáp ứng rồi, nếu như anh làm trái với…..Em sẽ nói cho cha em biết.”
Diệp Cửu Chiêu hung hăng trừng cô. Cố Loan Loan cười xấu xa, gặm nhẹ yết hầu của anh, đối phương vội vàng thả cô xuống, thở hổn hển.
“Cố Loan Loan! Em chờ đó!”
Anh liền đứng lên, độ ấm nơi này quá cao, còn có một tiểu yêu tinh, lửa dục của anh không thể diệt được. Cố Loan Loan cười ha ha, híp mắt, thoải mái dễ chịu ngâm nước nóng.
Phải nói là cô quá ngây thơ, coi thường lửa dục của đàn ông, nhưng lửa này nào có vô hại, vài năm sau, anh sẽ dùng nó để ‘Ức hiếp’ cô, lửa dục năm đó bị nghẹn xuống, hoàn toàn do cô phụ trách.
Cố Loan Loan ngâm người, Diệp Cửu Chiêu liền mát xa cho cô, cô híp mắt, rất là hưởng thụ.
“Anh Cửu, có cái gì mà anh không biết không?”
Diệp Cửu Chiêu nghĩ nghĩ, đáp: “Sẽ không sinh con.”
“Phì, ha ha, nếu như anh sinh con, vậy thì quá được.”
“Anh Cửu, sau này chúng ta sinh con đi.”
Bàn tay Diệp Cửu Chiêu đặt trên bả vai cô chợt dừng lại, ở sau lung cô, khuôn mặt tràn đầy rối rắm.
Anh không muốn có người đến chia sẻ Loan Loan, chiếm giữ tầm mắt Loan Loan của anh……
“Vậy em gả cho anh trước đi.” Anh thấp giọng nói.
“Em còn chưa tốt nghiệp đâu.”
“Em còn có mười một tháng, ba ngày là tròn hai mươi tuổi.”
“……Anh nhớ cái này làm gì?”
“Đăng ký kết hôn!”
“……” Vẫn là lần đầu tiên thấy có người đàn ông tha thiết đăng ký kết hôn như vậy.
Một chuyến đến suối nước nóng, Cố Loan Loan thì thoải mái dễ chịu đi, thoải mái dễ chịu về. Diệp Cửu Chiêu thì no con mắt, cũng nghẹn đến mức sắp hỏng, đúng là tự tìm đường chết, không làm thì không chết đâu.
……
Tháng mười một có một chuyện lớn, công bố luận văn về tiến trình hoang mạc hóa của cao nguyên đất đỏ.
Chuyện này có vẻ tương đối oanh động trong đại học D, cũng được lên song thời sự rất nhiều lần. Tin tức không chỉ công bố bài luận văn mà còn muốn để cho nhân dân cả nước nhận thức được tầm quan trong của việc bảo vệ môi trường sống.
Một năm qua quốc gia bắt đầu đặc biệt coi trọng việc bảo vệ môi trường, hoang mạc hóa cũng không phải một chuyện nhỏ, sẽ gây ra hàng loạt vấn đề về môi trường. Đoàn đội bọn họ được lên thời sự, Lưu Nham Thạch lại càng được phỏng vấn nhiều lần trên kênh CCTV.
Đồng thời, Tieba và một trang web có một bài đăng, dần dần mà biến thành “Hot”.
“Không có ai cảm thấy cô gái trong đội địa chất kia rất xinh đẹp sao?”
Đầu tiên là ảnh chụp màn hình tin tức, sau đó có một bạn học ở đại học D đã đăng những bức ảnh chụp Cố Loan Loan từ trong “Nhật ký học trưởng’ lên.
Ở trên mạng, “Tứ đại hoa khôi” Cố Loan Loan được gọi là ‘Hoa khôi địa chất’.
Đầu năm nay không có Weibo, không có gì nên tôi đưa bạn lên là chú ý đến bạn, nóng một trận, sau đó bị Diệp Cửu Chiêu đè áp nên mất tăm mất tích.
Vẫn còn một người tự xưng là Kiến Hào, chuyên phát tán những bức ảnh chụp Cố Loan Loan.
Chụp lén, mở họp, biểu diễn tiết mục, diễn thuyết……
Độ hot không cao, nhưng vẫn có khá nhiều người chú ý.
Chuyện này Cố Loan Loan hoàn toàn không biết, hiện tại cô và bạn cùng phòng gặp mặt đều phải hẹn trước,---ll,,,ê,,,quy,,,,don,,nnnn----rốt cuộc vẫn là anh Cửu quản quá nghiêm, vừa kết thúc tiết tự học buổi tối hoặc là thực nghiệm, đã tới đón rồi.
Bạn cùng phòng đều biết sau này hai người họ sẽ kết hôn, cũng không nói gì thêm, những người khác thì hoàn toàn không biết Cố Loan Loan đã rời khỏi ký túc xá.
Lưu Nham Thạch vừa mới kết thúc chuyến đi cao nguyên đất đỏ, đã bắt đầu tính đi đến sa mạc. Theo cách ông nói, bảo vệ môi trường là bảo vệ môi trường chuyên ngành của mọi người, chúng ta làm địa chất, dĩ nhiên phải đi tìm kiếm những vấn đề mới rồi.
Vì thế, đoàn người bọn họ lại chuẩn bị đi đến sa mạc, lần này ít người hơn lần trước. Có Lưu Nham Thạch, Chương Bình An, Lý Tố và Cố Loan Loan. Những người khác đều có hạng mục không thể bỏ qua, Lưu Nham Thạch xem xét, cảm thấy có ít người, lại chạy đến khoa khác, kéo them nghiên cứu sinh tới.
Vẫn là một người quen, bạn cùng phòng với Diệp Cửu Chiêu, là Lý Dịch.
“Đừng đi, sa mạc là nơi con gái như em có thể đi sao?” Diệp Cửu Chiêu rất không hài lòng.
Cố Loan Loan tỏ thái độ kiên quyết, đáp: “đồng chí Diệp Cửu Chiêu, xin anh hãy có lòng yêu nghề của một chuyên gia địa chất chứ, nào có chuyên gia địa chất nào mà không đi thực nghiệm hả!”
Lại vỗ vỗ tay anh: “Đồng chí, Đảng và quốc gia cần em.”
Diệp Cửu Chiêu bị cô chọc cười, không tình nguyện hỏi: “Có bao nhiêu người đi?”
“Năm người, bốn người bọn em, còn có một người mà anh quen, là đàn anh Lý Dịch.”
Diệp Cửu Chiêu tối sầm mặt, nói: “Không được đi, không được đi.”
Cố Loan Loan vừa thấy dáng vẻ đó của anh liền biết anh lại tự ăn giấm linh tinh, đừng nhìn người này mang dáng vẻ nam thần lạnh lùng mà nhầm tưởng hại mắt, hại tâm.
“Đồng chí Diệp Cửu Chiêu, anh lại ăn giấm gì đó, là đàn ông thì anh liền ghen, đó là anh em tốt của anh mà.”
“Này không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào?”
Diệp Cửu Chiêu không nói được gì, thật sự không thể nói là đời trước cậu ta đã thích em đi!
Thấy cô tỏ thái độ kiên quyết, anh nhẫn nhịn nói: “Anh đồng ý cũng được, em phải giữ khoảng cách với Lý Dịch và Chương Bình An, đặc biệt là Lý Dịch, tốt nhất là không nói lời nào.”
Cố Loan Loan trừng anh một cái, nói: “Đồng chí Diệp Cửu Chiêu, em đây là thông báo cho anh, không phải trưng cầu ý kiến của anh. Học trưởng Lý Dịch chọc gì tới anh hả?”
“Học trưởng Lý Dịch?! Em gọi thân mật như vậy làm gì hả?”
“……” Thân mật? Diệp Cửu Chiêu, má nó, lòng anh còn nhỏ hơn cả lỗ kim nữa!
“Cố Loan Loan, anh không nói đùa với em đâu, cách xa Lý Dịch xa một chút!”
Diệp Cửu Chiêu vừa rửa chén, miệng vừa lải nhải, Cố Loan Loan thì ngồi trên sofa uống sữa chua.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết người khác có ý đồ xấu gì, một mình em….Ai! Cố Loan Loan, em đã uống hai lọ rồi, uống ít một chút đi!”
“Ờ….” Cố Loan Loan nghe lời đặt lọ sửa chua vừa mở nắp lên bàn, chớp chớp mắt. Xem đi, muốn dời đi sự chú ý của anh Cửu là quá đơn giản.
Ngày hôm sau Cố Loan Loan đi nộp đơn xin nghỉ học, lại đến phòng thí nghiệm chuẩn bị đồ dùng cần mang đi dã ngoại.
Lưu Nham Thạch dẫn theo Lý Dịch qua đây, nói: “Trước tiên làm quen một chút đi, phải cùng nhau ra ngoài đào đất mấy ngày đó.” Ông luôn có cách nói khiến tất cả những chuyện lớn lao đều cực kỳ bình dân.
Làm quen nhau một chút, liền lập tức tản đi.
Cố Loan Loan đang đi ở trên đường, nghe thấy phía sau có người gọi mình.
“Đàn em Loan Loan.”
Quay đầu lại, là Lý Dịch, cô cười nói: “Học trưởng, chào anh.”
Cô đã gặp qua anh mấy lần ở phòng ký túc xá của Diệp Cửu Chiêu, tuy rằng anh không thích nói chuyện, nhưng con người vẫn rất tốt.
“Có mấy vấn đề muốn hỏi em, mấy người kia bận quá, anh không tiện hỏi.” Lý Dịch hơi ngại ngùng cười.
“Cái gì? Anh hỏi đi.”
“Chúng ta phân đội thế nào?”
Cố Loan Loan vừa đi vừa giải thích cho anh,---ll,,,ê,quy,,,,,dôn,,,,000---anh còn hỏi đến cuộc hành trình đất đỏ bazan lần trước, Cố Loan Loan cũng kể cho anh nghe.
“Học thuật của thầy Lưu rất mạnh mẽ, chỉ là……..”
Lý Dịch nghe Cố Loan Loan tổng kết xong, cười hỏi cô: “Sao em lại bị thầy ấy dụ dỗ vậy?”
Đối phương lắc đầu, đáp: “Không phải dụ dỗ, là tóm lấy.”
“Hả?”
“Lúc trước thầy Lưu đến phòng thí nghiệm của bọn em rồi dạo qua một vòng, cũng không nói lời nào, đột nhiên túm được em, còn nói với thầy Trịnh, cho tôi mượn sinh viên này!”
“……” Có thể đi, đó đúng là Lưu Nham Thạch.
Cố Loan Loan cười ha ha, trên con đường lớn dài đằng đẵng này, hai bên trồng đầy cây ngô đồng, mùa này đã tàn khá nhiều, gió thổi qua, lá rụng bay tán loạn, xoay vòng rơi xuống mặt đất.
Hai người đi dưới tàng cây, chân dẫm lên những chiếc lá rụng còn chưa kịp quét tước, xột xoạt, xột xoạt, có một chiếc lá bay lên đầu cô.
Ánh mắt Lý Dịch dịu dàng, nói: “Đừng nhúc nhích……”
Lý Dịch nhẹ nhàng bắt lấy chiếc lá kia, sau đó Cố Loan Loan liền cảm giác có một sức lực kéo cô vào trong một lồng ngực quen thuộc. Cô hơi hơi ngẩng đầu, chiếc cằm quá quen thuộc đối với cô, là Diệp Cửu Chiêu.
“Cậu làm gì vậy?!” Anh trợn mắt, hung hăng trừng Lý Dịch.
Đối phương liền ngơ ngác, đáp: “Lá cây……”
Diệp Cửu Chiêu hít sâu một hơi, nói: “Vẫn nên chú ý giới hạn, đây là chị dâu của cậu, tôi và…..”
“Học trưởng Lý Dịch, chúng em đi trước, tạm biệt.” Cố Loan Loan dùng sức túm Diệp Cửu Chiêu rời đi, cô cảm thấy quá mất mặt.
Lý Dịch nắm chiếc lá, nhìn theo bóng dáng của bọn họ. Hai người lôi lôi kéo kéo, đều là vẻ mặt không vui, nhưng đôi tay đang nắm chặt kia cùng với không gian như khép kín kia, luôn lộ ra tình ý miên man, không ai có thể chen ngang vào.
Anh xoay người rời đi, thả rơi chiếc lá trên tay, chiếc lá rời khỏi lòng bàn tay, tiếp tục xoay vòng rơi xuống,---ll,,,e,quy,,,,don,,,----thoạt nhìn không khác gì những chiếc lá rụng khác. Lá rụng đầy đất, đều như nhau, không ai biết chúng nó vừa trải qua chuyện gì.
“Cố Loan Loan! Không muốn giải thích gì với anh sao?”
Cố Loan Loan nghe vậy, quay đầu lại, nhàn nhạt liếc anh một cái, nhẹ buông tay, nói: “Hôm nay em ở lại trường học.”
Quay đầu liền đi, trong lòng Diệp Cửu Chiêu tràn đầy lửa giận còn chưa kịp phát ra đã bị dập tắt, anh bước nhanh đuổi kịp cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
“Loan Loan……Em không thể đối xử với anh như vậy.” Giọng anh rất uất ức, giống như cô đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh vậy.
Cố Loan Loan thở dài, nói: “Diệp Cửu Chiêu, em là bạn gái anh, anh không cần trông gà hoá cuốc như vậy.”
Diệp Cửu Chiêu cọ cọ cằm ở đỉnh đầu cô, làm nũng: “Anh không khống chế được nên tức giận, anh sợ em không cần anh.”
“Vì sao em lại không cần anh chứ?”
Diệp Cửu Chiêu không nói lời nào, anh cũng không biết vì sao, cho dù đến bây giờ, anh vẫn mơ thấy mình ngồi ở dưới khán đài, không có cách nào, chỉ biết nhìn cô gả cho người khác. Nhìn Đỗ Quân Khôn đeo nhẫn vào tay cô, nghe cô nói, tôi nguyện ý.
Anh tránh đi vấn đề này, hỏi cô: “Em yêu anh sao?” Hay là vì anh đối xử tốt với em, quấn lấy em, cho nên em đành phải tạm chấp nhận?
Lời này, anh còn chưa nói ra, nhưng Cố Loan Loan đã hiểu, cho nên cô im lặng.
“Hả?”
“Hối hận vì đáp ứng chờ đến kết hôn……”
Cố Loan Loan chớp chớp mắt, bên trong có mấy phần giảo hoạt, lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói: “Chính anh đã đáp ứng rồi, nếu như anh làm trái với…..Em sẽ nói cho cha em biết.”
Diệp Cửu Chiêu hung hăng trừng cô. Cố Loan Loan cười xấu xa, gặm nhẹ yết hầu của anh, đối phương vội vàng thả cô xuống, thở hổn hển.
“Cố Loan Loan! Em chờ đó!”
Anh liền đứng lên, độ ấm nơi này quá cao, còn có một tiểu yêu tinh, lửa dục của anh không thể diệt được. Cố Loan Loan cười ha ha, híp mắt, thoải mái dễ chịu ngâm nước nóng.
Phải nói là cô quá ngây thơ, coi thường lửa dục của đàn ông, nhưng lửa này nào có vô hại, vài năm sau, anh sẽ dùng nó để ‘Ức hiếp’ cô, lửa dục năm đó bị nghẹn xuống, hoàn toàn do cô phụ trách.
Cố Loan Loan ngâm người, Diệp Cửu Chiêu liền mát xa cho cô, cô híp mắt, rất là hưởng thụ.
“Anh Cửu, có cái gì mà anh không biết không?”
Diệp Cửu Chiêu nghĩ nghĩ, đáp: “Sẽ không sinh con.”
“Phì, ha ha, nếu như anh sinh con, vậy thì quá được.”
“Anh Cửu, sau này chúng ta sinh con đi.”
Bàn tay Diệp Cửu Chiêu đặt trên bả vai cô chợt dừng lại, ở sau lung cô, khuôn mặt tràn đầy rối rắm.
Anh không muốn có người đến chia sẻ Loan Loan, chiếm giữ tầm mắt Loan Loan của anh……
“Vậy em gả cho anh trước đi.” Anh thấp giọng nói.
“Em còn chưa tốt nghiệp đâu.”
“Em còn có mười một tháng, ba ngày là tròn hai mươi tuổi.”
“……Anh nhớ cái này làm gì?”
“Đăng ký kết hôn!”
“……” Vẫn là lần đầu tiên thấy có người đàn ông tha thiết đăng ký kết hôn như vậy.
Một chuyến đến suối nước nóng, Cố Loan Loan thì thoải mái dễ chịu đi, thoải mái dễ chịu về. Diệp Cửu Chiêu thì no con mắt, cũng nghẹn đến mức sắp hỏng, đúng là tự tìm đường chết, không làm thì không chết đâu.
……
Tháng mười một có một chuyện lớn, công bố luận văn về tiến trình hoang mạc hóa của cao nguyên đất đỏ.
Chuyện này có vẻ tương đối oanh động trong đại học D, cũng được lên song thời sự rất nhiều lần. Tin tức không chỉ công bố bài luận văn mà còn muốn để cho nhân dân cả nước nhận thức được tầm quan trong của việc bảo vệ môi trường sống.
Một năm qua quốc gia bắt đầu đặc biệt coi trọng việc bảo vệ môi trường, hoang mạc hóa cũng không phải một chuyện nhỏ, sẽ gây ra hàng loạt vấn đề về môi trường. Đoàn đội bọn họ được lên thời sự, Lưu Nham Thạch lại càng được phỏng vấn nhiều lần trên kênh CCTV.
Đồng thời, Tieba và một trang web có một bài đăng, dần dần mà biến thành “Hot”.
“Không có ai cảm thấy cô gái trong đội địa chất kia rất xinh đẹp sao?”
Đầu tiên là ảnh chụp màn hình tin tức, sau đó có một bạn học ở đại học D đã đăng những bức ảnh chụp Cố Loan Loan từ trong “Nhật ký học trưởng’ lên.
Ở trên mạng, “Tứ đại hoa khôi” Cố Loan Loan được gọi là ‘Hoa khôi địa chất’.
Đầu năm nay không có Weibo, không có gì nên tôi đưa bạn lên là chú ý đến bạn, nóng một trận, sau đó bị Diệp Cửu Chiêu đè áp nên mất tăm mất tích.
Vẫn còn một người tự xưng là Kiến Hào, chuyên phát tán những bức ảnh chụp Cố Loan Loan.
Chụp lén, mở họp, biểu diễn tiết mục, diễn thuyết……
Độ hot không cao, nhưng vẫn có khá nhiều người chú ý.
Chuyện này Cố Loan Loan hoàn toàn không biết, hiện tại cô và bạn cùng phòng gặp mặt đều phải hẹn trước,---ll,,,ê,,,quy,,,,don,,nnnn----rốt cuộc vẫn là anh Cửu quản quá nghiêm, vừa kết thúc tiết tự học buổi tối hoặc là thực nghiệm, đã tới đón rồi.
Bạn cùng phòng đều biết sau này hai người họ sẽ kết hôn, cũng không nói gì thêm, những người khác thì hoàn toàn không biết Cố Loan Loan đã rời khỏi ký túc xá.
Lưu Nham Thạch vừa mới kết thúc chuyến đi cao nguyên đất đỏ, đã bắt đầu tính đi đến sa mạc. Theo cách ông nói, bảo vệ môi trường là bảo vệ môi trường chuyên ngành của mọi người, chúng ta làm địa chất, dĩ nhiên phải đi tìm kiếm những vấn đề mới rồi.
Vì thế, đoàn người bọn họ lại chuẩn bị đi đến sa mạc, lần này ít người hơn lần trước. Có Lưu Nham Thạch, Chương Bình An, Lý Tố và Cố Loan Loan. Những người khác đều có hạng mục không thể bỏ qua, Lưu Nham Thạch xem xét, cảm thấy có ít người, lại chạy đến khoa khác, kéo them nghiên cứu sinh tới.
Vẫn là một người quen, bạn cùng phòng với Diệp Cửu Chiêu, là Lý Dịch.
“Đừng đi, sa mạc là nơi con gái như em có thể đi sao?” Diệp Cửu Chiêu rất không hài lòng.
Cố Loan Loan tỏ thái độ kiên quyết, đáp: “đồng chí Diệp Cửu Chiêu, xin anh hãy có lòng yêu nghề của một chuyên gia địa chất chứ, nào có chuyên gia địa chất nào mà không đi thực nghiệm hả!”
Lại vỗ vỗ tay anh: “Đồng chí, Đảng và quốc gia cần em.”
Diệp Cửu Chiêu bị cô chọc cười, không tình nguyện hỏi: “Có bao nhiêu người đi?”
“Năm người, bốn người bọn em, còn có một người mà anh quen, là đàn anh Lý Dịch.”
Diệp Cửu Chiêu tối sầm mặt, nói: “Không được đi, không được đi.”
Cố Loan Loan vừa thấy dáng vẻ đó của anh liền biết anh lại tự ăn giấm linh tinh, đừng nhìn người này mang dáng vẻ nam thần lạnh lùng mà nhầm tưởng hại mắt, hại tâm.
“Đồng chí Diệp Cửu Chiêu, anh lại ăn giấm gì đó, là đàn ông thì anh liền ghen, đó là anh em tốt của anh mà.”
“Này không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào?”
Diệp Cửu Chiêu không nói được gì, thật sự không thể nói là đời trước cậu ta đã thích em đi!
Thấy cô tỏ thái độ kiên quyết, anh nhẫn nhịn nói: “Anh đồng ý cũng được, em phải giữ khoảng cách với Lý Dịch và Chương Bình An, đặc biệt là Lý Dịch, tốt nhất là không nói lời nào.”
Cố Loan Loan trừng anh một cái, nói: “Đồng chí Diệp Cửu Chiêu, em đây là thông báo cho anh, không phải trưng cầu ý kiến của anh. Học trưởng Lý Dịch chọc gì tới anh hả?”
“Học trưởng Lý Dịch?! Em gọi thân mật như vậy làm gì hả?”
“……” Thân mật? Diệp Cửu Chiêu, má nó, lòng anh còn nhỏ hơn cả lỗ kim nữa!
“Cố Loan Loan, anh không nói đùa với em đâu, cách xa Lý Dịch xa một chút!”
Diệp Cửu Chiêu vừa rửa chén, miệng vừa lải nhải, Cố Loan Loan thì ngồi trên sofa uống sữa chua.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết người khác có ý đồ xấu gì, một mình em….Ai! Cố Loan Loan, em đã uống hai lọ rồi, uống ít một chút đi!”
“Ờ….” Cố Loan Loan nghe lời đặt lọ sửa chua vừa mở nắp lên bàn, chớp chớp mắt. Xem đi, muốn dời đi sự chú ý của anh Cửu là quá đơn giản.
Ngày hôm sau Cố Loan Loan đi nộp đơn xin nghỉ học, lại đến phòng thí nghiệm chuẩn bị đồ dùng cần mang đi dã ngoại.
Lưu Nham Thạch dẫn theo Lý Dịch qua đây, nói: “Trước tiên làm quen một chút đi, phải cùng nhau ra ngoài đào đất mấy ngày đó.” Ông luôn có cách nói khiến tất cả những chuyện lớn lao đều cực kỳ bình dân.
Làm quen nhau một chút, liền lập tức tản đi.
Cố Loan Loan đang đi ở trên đường, nghe thấy phía sau có người gọi mình.
“Đàn em Loan Loan.”
Quay đầu lại, là Lý Dịch, cô cười nói: “Học trưởng, chào anh.”
Cô đã gặp qua anh mấy lần ở phòng ký túc xá của Diệp Cửu Chiêu, tuy rằng anh không thích nói chuyện, nhưng con người vẫn rất tốt.
“Có mấy vấn đề muốn hỏi em, mấy người kia bận quá, anh không tiện hỏi.” Lý Dịch hơi ngại ngùng cười.
“Cái gì? Anh hỏi đi.”
“Chúng ta phân đội thế nào?”
Cố Loan Loan vừa đi vừa giải thích cho anh,---ll,,,ê,quy,,,,,dôn,,,,000---anh còn hỏi đến cuộc hành trình đất đỏ bazan lần trước, Cố Loan Loan cũng kể cho anh nghe.
“Học thuật của thầy Lưu rất mạnh mẽ, chỉ là……..”
Lý Dịch nghe Cố Loan Loan tổng kết xong, cười hỏi cô: “Sao em lại bị thầy ấy dụ dỗ vậy?”
Đối phương lắc đầu, đáp: “Không phải dụ dỗ, là tóm lấy.”
“Hả?”
“Lúc trước thầy Lưu đến phòng thí nghiệm của bọn em rồi dạo qua một vòng, cũng không nói lời nào, đột nhiên túm được em, còn nói với thầy Trịnh, cho tôi mượn sinh viên này!”
“……” Có thể đi, đó đúng là Lưu Nham Thạch.
Cố Loan Loan cười ha ha, trên con đường lớn dài đằng đẵng này, hai bên trồng đầy cây ngô đồng, mùa này đã tàn khá nhiều, gió thổi qua, lá rụng bay tán loạn, xoay vòng rơi xuống mặt đất.
Hai người đi dưới tàng cây, chân dẫm lên những chiếc lá rụng còn chưa kịp quét tước, xột xoạt, xột xoạt, có một chiếc lá bay lên đầu cô.
Ánh mắt Lý Dịch dịu dàng, nói: “Đừng nhúc nhích……”
Lý Dịch nhẹ nhàng bắt lấy chiếc lá kia, sau đó Cố Loan Loan liền cảm giác có một sức lực kéo cô vào trong một lồng ngực quen thuộc. Cô hơi hơi ngẩng đầu, chiếc cằm quá quen thuộc đối với cô, là Diệp Cửu Chiêu.
“Cậu làm gì vậy?!” Anh trợn mắt, hung hăng trừng Lý Dịch.
Đối phương liền ngơ ngác, đáp: “Lá cây……”
Diệp Cửu Chiêu hít sâu một hơi, nói: “Vẫn nên chú ý giới hạn, đây là chị dâu của cậu, tôi và…..”
“Học trưởng Lý Dịch, chúng em đi trước, tạm biệt.” Cố Loan Loan dùng sức túm Diệp Cửu Chiêu rời đi, cô cảm thấy quá mất mặt.
Lý Dịch nắm chiếc lá, nhìn theo bóng dáng của bọn họ. Hai người lôi lôi kéo kéo, đều là vẻ mặt không vui, nhưng đôi tay đang nắm chặt kia cùng với không gian như khép kín kia, luôn lộ ra tình ý miên man, không ai có thể chen ngang vào.
Anh xoay người rời đi, thả rơi chiếc lá trên tay, chiếc lá rời khỏi lòng bàn tay, tiếp tục xoay vòng rơi xuống,---ll,,,e,quy,,,,don,,,----thoạt nhìn không khác gì những chiếc lá rụng khác. Lá rụng đầy đất, đều như nhau, không ai biết chúng nó vừa trải qua chuyện gì.
“Cố Loan Loan! Không muốn giải thích gì với anh sao?”
Cố Loan Loan nghe vậy, quay đầu lại, nhàn nhạt liếc anh một cái, nhẹ buông tay, nói: “Hôm nay em ở lại trường học.”
Quay đầu liền đi, trong lòng Diệp Cửu Chiêu tràn đầy lửa giận còn chưa kịp phát ra đã bị dập tắt, anh bước nhanh đuổi kịp cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
“Loan Loan……Em không thể đối xử với anh như vậy.” Giọng anh rất uất ức, giống như cô đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh vậy.
Cố Loan Loan thở dài, nói: “Diệp Cửu Chiêu, em là bạn gái anh, anh không cần trông gà hoá cuốc như vậy.”
Diệp Cửu Chiêu cọ cọ cằm ở đỉnh đầu cô, làm nũng: “Anh không khống chế được nên tức giận, anh sợ em không cần anh.”
“Vì sao em lại không cần anh chứ?”
Diệp Cửu Chiêu không nói lời nào, anh cũng không biết vì sao, cho dù đến bây giờ, anh vẫn mơ thấy mình ngồi ở dưới khán đài, không có cách nào, chỉ biết nhìn cô gả cho người khác. Nhìn Đỗ Quân Khôn đeo nhẫn vào tay cô, nghe cô nói, tôi nguyện ý.
Anh tránh đi vấn đề này, hỏi cô: “Em yêu anh sao?” Hay là vì anh đối xử tốt với em, quấn lấy em, cho nên em đành phải tạm chấp nhận?
Lời này, anh còn chưa nói ra, nhưng Cố Loan Loan đã hiểu, cho nên cô im lặng.
Danh sách chương